Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 14: Chính là hắn
Edit: Đại Manh

Ôn Chỉ nói năng khí phách, trong sân yên tĩnh một lát, lúc sau Hướng Dữ Hoài mới phản ứng lại, kích động đứng lên: "Thương Lãng Quân, Bạch Thính Tuyền là dư nghiệt ma tông, mặc kệ tâm tính của hắn như thế nào, đều không đáng để ngươi thề độc!”

Những lời này của Hướng Dữ Hoài cũng khiến không ít người phụ họa, chỉ có Lý Vấn Thanh, hắn giống như mất hồn, ánh mắt trống rỗng lại mờ mịt nhìn về phía Ôn Chỉ.

Bạch Thính Tuyền ngây ngẩn cả người.

Ôn Chỉ đang giúp cậu, Ôn Chỉ không giải thích mà đem hai người bọn họ cột chung một dây, trả đòn những phỏng đoán ác ý của người khác.

Thế nhưng, Ôn Chỉ vì sao phải giúp cậu đến mức này?

Ở trên núi Nguy Trúc, Ôn Chỉ thu cậu làm thân truyền. Khi đến Thính Tuyết phong, Ôn Chỉ hao tâm tổn chí thu xếp cho cậu. Trên người Ôn Chỉ trúng độc của ma tông, Bạch Thính Tuyền căn bản không tin Ôn Chỉ sẽ hoàn toàn không biết gì cả nhưng Ôn Chỉ lại không tìm cậu hưng sư vấn tội, ngược lại bao dung cậu, ở trước mắt bao người bảo vệ cậu.

Bạch Thính Tuyền mím môi.

Nhưng mà, Bạch Thính Tuyền cậu chỉ là con tin để chính đạo uy hiếp Ma tông không phải sao?

Chỉ cần bao ăn bao ở, lưu lại cho cậu một cái mạng, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy không phải sao?

Bạch Thính Tuyền lặng lẽ giữ chặt góc áo Ôn Chỉ, thanh âm có chút khàn khàn: "Sư tôn, đệ tử không dám.”

Sắc môi Ôn Chỉ hơi tím, hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Bạch Thính Tuyền một cái, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên người Cát Trường Thanh mắt trợn tròn đến sắp lồi ra.

Hắn biết, hắn cùng Cát Trường Thanh đánh cuộc, là hắn thắng.

Bởi vì Bạch Thính Tuyền ở hội Hoa Pháp không chỉ không làm ra chuyện khác thường còn biểu hiện vô cùng tốt, tỉ thí lại thắng Lý Vấn Thanh khá nổi danh trong thế hệ đệ tử tu chân giới này, Cát Trường Thanh lúc này mới nóng mắt.

Hội Hoa Pháp lúc này, tình huống bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Ôn Chỉ xa xa gật đầu với Cát Trường Thanh: "Tâm tính tiểu đồ như thế nào, vẫn là ta rõ ràng hơn một chút, hôm nay nếu không có chuyện gì đặc biệt, ta đi về trước, miễn làm mất hứng thú của mọi người.”

Nói xong, không đợi Cát Trường Thanh trả lời, hắn xoay người rời đi. Tựa hồ hắn vốn cũng không muốn nghe lời Cát Trường Thanh nói.

Bạch Thính Tuyền ẩn chứa lo lắng nhìn thoáng qua sắc mặt Ôn Chỉ, nhanh chóng sải bước đuổi theo, hai thầy trò bọn họ cái gì cũng không quản, thản nhiên biến mất trước sắc mặt xanh mét cùng ánh mắt chăm chú tràn đầy tức giận của Cát Trường Thanh.

Không ai dám ngăn cản.

Vừa ra khỏi lễ sảnh, ánh mặt trời chói mắt chiếu thẳng xuống, Ôn Chỉ lập tức đứng tại chỗ, hơi nhắm mắt lại tựa như đang chịu đựng cái gì đó.

Bạch Thính Tuyền nhíu mày, hơi áy náy hô một tiếng "Sư tôn".

Ôn Chỉ mở mắt ra, trong mắt bình thản, vẫn là thần sắc bình thường không mang theo nửa phần cảm xúc, hắn thản nhiên hỏi một tiếng: "Thiên Lộc ở đâu?”

Đúng vào lúc này, một tiếng kêu trong trẻo từ chân trời truyền đến, Bạch Thính Tuyền lấy linh lực làm dẫn, dẫn Thiên Lộc đáp xuống trước mặt bọn họ, Ôn Chỉ trầm giọng không nói, cất bước lên xe.

Bạch Thính Tuyền do dự trong chớp mắt, cậu vốn định ngồi bên ngoài xe lái xe nhưng ngay trong khoảnh khắc do dự của cậu, Ôn Chỉ nghiêng đầu, ý bảo cậu lên xe.

Bạch Thính Tuyền: "..."

Không gian trong xe kín mít nhỏ hẹp, Bạch Thính Tuyền thấy Ôn Chỉ ở ngoài xe hạ một cái cấm chế, sau đó coi như mới hoàn toàn yên lòng dựa vào ghế ngồi, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.

Tại thời điểm không có người này, Thương Lãng Quân Ôn Chỉ mới dám dỡ bỏ phòng bị, lộ ra sự yếu ớt của hắn.

Bạch Thính Tuyền thật cẩn thận hô một tiếng: "Sư tôn..."

Cậu biết, độc này một khi phát tác, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, chịu đựng ba ngày độc tính cũng sẽ biến mất nhưng đau đớn cũng làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, cho dù là người sắt cũng phải bị lột xuống một tầng da.

Tuy rằng Bạch Thính Tuyền nhỏ giọng cẩn thận nhưng động tác của cậu không chút hàm súc, trực tiếp bắt lấy cổ tay Ôn Chỉ, bắt mạch cho hắn.

Ôn Chỉ nhấc mí mắt lên, không nặng không nhẹ nhìn cậu một cái.

Bạch Thính Tuyền lúc này giống như mới hạ quyết tâm: "Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.”

Ôn Chỉ nhắm mắt lại: "Con sai ở đâu?”

Bạch Thính Tuyền chắc chắn nói: "Đệ tử sai ở chỗ hiểu lầm sư tôn, không biết sư tôn khổ tâm.”

Ôn Chỉ sắp bị nỗi đau mài giũa tiêu hao hết kiên nhẫn, chỉ còn lại vài phần, hắn dùng hết toàn bộ cho Bạch Thính Tuyền: "À? Vậy phải giải quyết hiểu lầm của chúng ta như nào?”

Thiên Lộc Kim Xa nháy mắt đi vạn dặm, thái dương Bạch Thính Tuyền đều toát ra mồ hôi lạnh, cậu kiên trì nói: "Vậy xin sư tôn nhẫn nại thêm chút nữa, chờ sư tôn trở về Thính Tuyết phong uống giải dược, đệ tử sẽ giải thích cho sư tôn.”

Ôn Chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nghe xong lời Bạch Thính Tuyền, khóe môi khẽ nhếch lên.

Bạch Thính Tuyền không có thả lỏng như vậy, cậu vẫn luôn cẩn thận quan sát sắc mặt Ôn Chỉ, chờ sau khi xác nhận Ôn Chỉ không có tức giận với cậu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Đời trước lúc cậu chờ lãnh đạo phê duyệt phương án của mình cũng không có lo lắng đề phòng như vậy.

Kim xa giảm tốc độ, chầm chậm đưa bọn họ đến Thính Tuyết phong.

Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trên Thính Tuyết phong.

Sau khi kim xa hoàn toàn hạ xuống, trong nháy mắt Ôn Chỉ như thoát thai hoán cốt trở lại bình thường, bước chân của hắn trầm ổn xuống xe, đón ánh mặt trời, đi về tiểu viện của mình.

Nếu như không nhìn sắc mặt tái nhợt yếu ớt của Ôn Chỉ, căn bản nhìn không ra trên người hắn còn trúng kịch độc.

Bạch Thính Tuyền một đường vội vàng trở về phòng mình lấy thuốc giải, đợi đến khi cậu vọt vào phòng Ôn Chỉ, lúc này cậu mới nhớ ra mình quên gõ cửa.

Cậu rõ ràng nhìn thấy thân thể căng thẳng của Ôn Chỉ sau khi nhìn thấy cậu có chút thả lỏng, sau đó trong ánh mắt Ôn Chỉ hàm chứa trách cứ nhàn nhạt.

Bạch Thính Tuyền mím môi, kiên trì đem giải dược đưa đến trước mặt Ôn Chỉ: "Sư tôn, xin người uống giải dược trước đi ạ.”

Ánh mắt thâm thúy đen nhánh của Ôn Chỉ ngưng tụ trên người Bạch Thính Tuyền.

"Thính Tuyền..."

Bạch Thính Tuyền thấy Ôn Chỉ hồi lâu không nhúc nhích, liền cho rằng Ôn Chỉ hoài nghi giải dược căn bản không phải giải dược, thái dương cậu lại có mồ hôi chảy ra, vội vàng nói: "Sư tôn, nếu người lo lắng hiệu quả của giải dược, đệ tử trước tiên vì người thử độc.”

Cậu luống cuống tay chân mở bình sứ nhỏ ra, đổ ra một viên thuốc màu nâu, vừa định đưa vào trong miệng đã thấy trước mắt đột ngột xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài.

Bàn tay kia lấy đi viên thuốc, tự nhiên nuốt vào.

Tất cả mọi thứ không thể tự nhiên hơn, giống như uống một ngụm nước đơn giản lại tùy ý.

Tảng đá lớn trong lòng Bạch Thính Tuyền đồng thời rơi xuống, cẩn thận quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám nhìn Ôn Chỉ: "Sư tôn, đệ tử… Đệ tử tính xấu khó bỏ, ngày đó khi sư tôn cùng đệ tử tỉ thí, đệ tử đã hạ độc sư tôn, tuy là vô ý nhưng suýt nữa tạo thành sai lầm lớn, đặc biệt đến thỉnh tội với sư tôn, cầu xin sư tôn trách phạt!”

Dù như nào, nhận sai trước rồi nói sau!

Ôn Chỉ sau khi uống thuốc giải, dược hiệu đến cũng không nhanh như vậy, hắn vẫn còn cảm thấy có chút choáng váng, đành phải ngồi trên giường, lấy tay chống đầu, chậm rãi nói: "Thính Tuyền, con đứng lên trước đi. ”

Bạch Thính Tuyền nghe ra sự suy yếu trong thanh âm của Ôn Chỉ, nhanh chóng đứng dậy, khẽ nhíu mày, ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Ôn Chỉ, một tay kéo tay Ôn Chỉ bắt mạch.

Ôn Chỉ ngước mắt lên, dễ dàng nhìn thấu lo lắng trong mắt Bạch Thính Tuyền không giống giả dối.

Rõ ràng chỉ là một người nho nhỏ, lực lượng có thể bộc phát ra lại không thể đo lường được, ý xấu trong bụng cũng không ít, giống y như năm đó. Chẳng qua, Bạch Thính Tuyền khi đó, cả ngày lười biếng, chuyện gì cũng không để trong lòng.

Nhưng bây giờ... Bạch Thính Tuyền luôn nhớ tới chuyện của hắn...

Ôn Chỉ cười khẽ: "ThínhTuyền, vi sư đã không còn trở ngại, con có biết vì sao vi sư thu con làm đệ tử thân truyền không?”

Bạch Thính Tuyền mím môi, thu hồi tay mình, sau khi xác nhận không có việc gì, vẫn không dám nhìn vào mắt Ôn Chỉ, chỉ rũ mi mắt đáp: "Bởi vì đệ tử là người của Ma Tông, là chìa khóa chính đạo công phá Ma tông, cũng là con tin, sư tôn muốn đem đệ tử lưu lại bên người, thường xuyên trông coi.”

Cậu thật sự nghĩ như vậy, mọi người cũng đều cho rằng như vậy. Hôm nay nếu Ôn Chỉ hỏi, cậu liền thẳng thắn, nếu Ôn Chỉ có thể nhận thấy được cái gì, cứ như vậy thả cậu rời đi, hiển nhiên không thể tốt hơn.

Hôm nay cậu nghe được những lời Ôn Chỉ nói ở Tuyên yết chi đình khi bảo cậu tự phế đan điền, hơn nữa kết cục của Ôn Chỉ trong nguyên tác, cậu luôn có dự cảm không tốt.

Nhận được lời nói ngoài ý muốn, Ôn Chỉ hơi nhíu mày, hắn nhìn về phía Bạch Thính Tuyền, có chút bất đắc dĩ nói: "Thính Tuyền, con là người của Ma tông nhưng cũng không cả đời đều là người của Ma Tông.”

"Vi sư vĩnh viễn đứng về phía con."

Bạch Thính Tuyền cũng nhận được câu trả lời ngoài dự liệu từ Ôn Chỉ.

Ý là sao?

Đối diện với ánh mắt có chút mê mang của Bạch Thính Tuyền, Ôn Chỉ liền đoán được Bạch Thính Tuyền thật sự đã quên đi quá khứ, hắn mờ mịt thở dài một tiếng, dặn dò: "Thính Tuyền, hôm nay con cũng đã mệt mỏi, sớm trở về đi, ta đã không có gì đáng ngại, vi sư sẽ không truy cứu lỗi lầm của con.”

Bạch Thính Tuyền không hiểu được ý tứ của Ôn Chỉ, cậu muốn hỏi đến cùng lại nghe thấy Ôn Chỉ hạ lệnh đuổi khách đành phải ngoan ngoãn hành lễ, giấu đi nghi hoặc trong mắt, trở lại tiểu viện của mình.

Sau khi tiễn Bạch Thính Tuyền đi, ánh mắt Ôn Chỉ nhu hòa một chút, giải dược giờ phút này cũng đã có hiệu quả, hắn có thể cảm nhận được đau đớn trong cơ thể đã yếu đến không còn cách nào phát hiện mà độc lưu lại trong cơ thể cũng đã lọc sạch.

Đúng vào lúc này, một con chim rối nhỏ xinh đậu trước bàn của hắn, trên gáy khắc hai chữ "Bồ Diệp" nho nhỏ. Lúc này hội Hoa Pháp đã kết thúc, đây là mật chú truyền âm ngàn dặm của Bồ Diệp cho hắn.

Ôn Chỉ niệm chú quyết, chim rối nhỏ cứng ngắc ở trên mặt bàn mổ tới mổ lui, lúc này một bóng người hư ảo đột nhiên xuất hiện, dúng là Bồ Diệp.

Ông cười khẽ gảy động Phật Châu hỏi: "Thương Lãng Quân, thế nào rồi?”

Ôn Chỉ vừa thấy lão hòa thượng này cười liền biết Bồ Diệp đã đoán được chân tướng sự tình, hắn cười nhạt: "Khiến lão hữu nhớ nhung, tất cả đều thuận lợi.”

Bồ Diệp cười cười: "Một cái độc không nguy hiểm đến tính mạng mà thôi, còn không phải Thương Lãng Quân ngươi dùng chút linh lực là có thể bài tiết ra ngoài cơ thể à, nhất định phải chờ lâu như vậy, chịu đựng đau đớn một trận.”

Ôn Chỉ lại lắc đầu: "Vết thương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến, huống hồ giải độc của ma tông, ta cũng chỉ nắm chắc sáu phần nhưng thấy Thính Tuyền lo lắng cho ta, để cho ta đau mười lần, ta cũng nguyện ý.”

Hư ảnh của Bồ Diệp rõ ràng cái gì cũng nhìn không rõ nhưng đôi mắt sáng ngời kia của ông lại không kém chút nào mượn hư ảnh truyền tới: "Cũng đúng, những đau có tí không đáng nhắc đến, bần tăng đúng là đã quên, năm đó chính đạo liên hợp tiêu diệt mười ma Thiên Ma Vương của Ma tông, Thương Lãng Quân một mình rơi vào tay giặc, viện quân chậm chạp không đến, khi đó ngươi bị gọt thịt khoét xương, bách độc công tâm cũng chưa từng lui bước, bần tăng hình như nhớ rõ, lúc đó đại khái là có một người Ma Tông cứu mạng ngươi.”

Ôn Chỉ rũ mắt, hắn biết Bồ Diệp đã điều tra rõ ràng mọi thứ.

Hắn ngẩng đầu lên, con ngươi ôn hòa nói: "Khi đó, y liều lĩnh cùng ta, bây giờ, vì ta là sư tôn của y, ta tự nhiên cũng phải liều lĩnh đứng về phía y."

—---------

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt kịp!!!
Chương kế tiếp