Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 4: Hành lang mê chú
Edit: Đại Manh

Bạch Thính Tuyền phủi tro bụi trên ống tay áo, đón ánh mặt trời mới mọc, tươi cười: "Còn có vấn đề gì không?"

Loại vấn đề kiểm tra thân phận này tuyệt đối không thể trả lời sai, cậu cũng không muốn giấu diếm. Cho dù cậu biết, chỉ cần nói ra cậu sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.

Đệ tử phụ trách kiểm tra một câu cũng không dám nói, hai mắt nhìn chằm chằm nụ cười của Bạch Thính Tuyền, lắp bắp nói: "Không có... hhông còn nữa."

Bạch Thính Tuyền thoải mái tiêu sái lấy lại lệnh bài của mình trở về, liếc nhìn về phía Ngụy Huân đang trợn mắt há mồm, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

Ngụy Huân lắc lắc đầu mình, cảm thấy thân thể mình có chút nhẹ bẫng: "Ngươi... ngươi là thánh tử Ma tông Bạch... Bạch…"

Bạch Thính Tuyền cúi người, một gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên lại gần, nụ cười vẫn xán lạn như cũ: "Sao vậy, làm ngươi sợ? "

Ngụy Huân nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền hồi lâu, ánh mắt né tránh: "Không... Không có."

"Vậy sao ngươi không dám nhìn ta?"

Ngụy Huân hạ thấp giọng, tiến lại gần bên cạnh Bạch Thính Tuyền: "Lý Vấn Thanh đã tới, ngươi phải cẩn thận với hắn…"

Ngụy Huân còn chưa kịp nói xong đã bị Lý Vấn Thanh kéo sang một bên ngã xuống đất, bàn tay trầy xước da, hắn nhíu mày cúi đầu thổi thổi, không dám lên tiếng.

Bạch Thính Tuyền vỗ vỗ chỗ quần áo bị đụng vào lúc Lý Vấn Thanh kéo Ngụy Huân ra giống như ghét bỏ vết bẩn dính trên đó.

Lý Vấn Thanh kiêu ngạo ương ngạnh, trong mắt lại lóe lên ánh sáng cực kỳ hưng phấn cuồng dã, hắn dùng kiếm chỉ vào Bạch Thính Tuyền: "Ngươi chính là Bạch Thính Tuyền, dư nghiệt ma tông kia? "

Bạch Thính Tuyền dùng ngón tay thon dài trắng nõn đẩy trường kiếm ra, nghiêng đầu nói: "Không phải. "

Lý Vấn Thanh hừ lạnh: "Chuyện này ván đã đóng thuyền, ngươi lại dám ngụy biện!"

Bạch Thính Tuyền ôm tay nói: "Ta là Bạch Thính Tuyền nhưng ta không phải là dư nghiệt ma tông, ta là thánh tử ma tông."

Lý Vấn Thanh cười nhạo nói: "Ma tông làm đủ chuyện xấu, cuối cùng còn phải giống con chó lắc đuôi cầu xin chính đạo bọn ta, thánh tử Ma tông thì như thế nào, còn không phải là hi vọng chúng ta bố thí bảo hộ sao? Chỉ ngươi cũng xứng làm đệ tử của Thương Lãng Quân?"

Bạch Thính Tuyền lười cùng hắn cãi nhau, chê hắn phiền, xoay người muốn rời đi, lười biếng nói: "Chính đạo các ngươi quang minh lỗi lạc, lúc yêu tộc xâm lấn lại quang minh chính đại lui về phía sau núi Lệ làm rùa đen rụt đầu, hưởng thụ hòa bình ma tông dùng máu đổi lấy, vậy ngươi xứng đáng nhất, ngươi làm đệ tử Thương Lãng Quân là tốt rồi, ta không tranh với ngươi, sắp đến giờ, ta muốn chuẩn bị khảo hạch."

Lý Vấn Thanh lúc này chẳng lẽ không phải nên đi khiêu khích nhân vật chính thụ sao, sao lại nhìn chằm chằm cậu rồi, cậu cũng không có hứng thú cùng loại rắm thối này chơi trò cướp đoạt.

Cửa trống sau lưng Bạch Thính Tuyền mở rộng, Lý Vấn Thanh cười lạnh một tiếng, trên trọng kiếm chợt ngưng kết linh lực, gào thét chạy về phía Bạch Thính Tuyền, mắt thấy một kích mất mạng.

"Chê cười, bình thường cá gần chết trên bờ đều sẽ điên cuồng giãy giụa thân thể để tỏ vẻ mình còn chưa chết, ngươi tựa như con cá nhỏ yếu ớt chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng."

Trong đám người yên tĩnh đến có chút áp lực, tất cả mọi người đều hả hê khi người gặp họa mà Bạch Thính Tuyền, ánh mắt của cậu đột nhiên sắc bén, tất cả mọi người ở đây đều không thấy rõ động tác của cậu, cậu lại dùng một loại bộ pháp, tốc độ không cách nào bắt được bằng mắt thường, né tránh một đạo kiếm khí kia, xoay người, lộ ra một nụ cười nhạt: "Khảo hạch bắt đầu rồi, nếu sau khi khảo hạch ngươi còn muốn tỉ thí, Thính Tuyền ta tùy thời phụng bồi."

Mà một đạo kiếm khí kia khi Bạch Thính Tuyền xoa gò má giống như là đột nhiên đụng phải một tòa bình chướng ngưng kết mà thành, tầng tầng lớp lớp sóng gợn từ giữa tản ra.

Kiếm khí biến mất không thấy gì nữa.

Chúng đệ tử còn chưa hiểu rõ Bạch Thính Tuyền hóa giải một đạo kiếm khí hung mãnh kia như thế nào.

Đã có những đệ tử quản lý đến ngăn chặn cuộc đối đầu giữa họ.

Bạch Thính Tuyền cười khẽ, nhìn về phía Lý Vấn Thanh chỉ muốn giết cậu, trong mắt lóe ra u tử ám quang: "Ngươi đã mất đi cơ hội tốt nhất giết chết ta rồi, đi thôi?"

—----

Trên Vô Nhai phong, hai người áo dài bay lượn, sóng vai mà đứng.

Xa xa nhìn thấy trò khôi hài trên Dương Loan phong, người lớn tuổi hơn chút kia nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài: "Đáng tiếc, tâm tính khó gánh vác việc lớn."

Ôn Chỉ nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Chưởng môn sư huynh muốn thu hắn làm đồ đệ? "

Minh Canh Quân cười khẽ: "Đúng là có ý này, ta thấy linh lực thuần khiết trong cơ thể hắn ngưng tụ ra, là người nổi bật trong thế hệ này, chỉ là... đáng tiếc."

Ôn Chỉ im lặng không lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền.

Minh Canh Quân nhìn theo tầm mắt của hắn, trêu ghẹo nói: "Vị kia chính là đệ tử đệ mang từ Ma Tông về? "

Ôn Chỉ gật đầu: "Vâng, cũng sẽ là đệ tử duy nhất của ta. "

Minh Canh Quân không thể làm gì được cười cười.

Hắn biết sư đệ của mình không thích thu đồ đệ, trước kia mình cũng khuyên rất nhiều lần, tất nhiên là không có hiệu quả gì nhưng hắn thật sự thật không ngờ, Ôn Chỉ thế nhưng âm thầm từ núi Nguy Trúc nhặt được một ma tu về làm đồ đệ.

Còn là một tiểu tổ tông không thể đụng vào...

Cái này, cái này quả thực tương đương với khẩu hiệu trừ ma vệ đạo mà bọn họ tuyên dương hung hăng bị vò nát ném xuống đất, đuổi theo giẫm lên mấy cước.

—-------

Các đệ tử xếp hàng tiến hành kiểm tra linh lực.

Lý Vấn Thanh giống như một con chim công đang tìm bạn đời, mở màn làm ra một động tác hoa lệ sau đó đem tay mình đặt lên đá trắc nghiệm linh lực.

Thạch trắc nghiệm phát ra một loại quang mang rực rỡ.

Mọi người kinh hô.

Đệ tử phụ trách khảo thí mặt không chút thay đổi đọc: "Kim hệ đơn linh căn, dẫn linh tứ giai."

Đây là một thành tích rất tuyệt vời.

Kim, Hỏa, Thổ linh căn có tính công kích mãnh liệt, tương đối thích hợp tu tập kiếm đạo mà trong đó đơn linh căn lại là hiếm có nhất, hơn nữa dẫn linh tam giai đã là vô cùng khó lường, Lý Vấn Thanh tuổi còn nhỏ đã đạt tới thành tựu dẫn linh tứ giai, loại tư chất này quả thực khiến người ta hâm mộ.

Lý Vấn Thanh ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo từ trong ánh mắt chăm chú của chúng đệ tử trở về.

"Người tiếp theo, Bạch Thính Tuyền."

Bạch Thính Tuyền chậm rãi đi lên, vị đệ tử kia cố ý dặn dò cậu: "Cẩn thận bậc thang."

Bạch Thính Tuyền cười khẽ: "Cảm ơn."

Khuôn mặt đệ tử kia ửng đỏ.

Bạch Thính Tuyền đặt tay lên trắc nghiệm thạch, đợi hồi lâu trắc nghiệm thạch một chút phản ứng cũng không có, vị đệ tử kia nghi hoặc nhíu mày: "Có phải ngươi chưa nắm chặt hay không, ngươi đợi thêm một chút…"

Có lẽ Là Trắc Thạch lo lắng Bạch Thính Tuyền quá mức khó chịu, hồi lâu sau, rốt cục cũngrun rẩy toát ra vài luồng quang mang màu tím yếu ớt.

Màu tím?

Đệ tử vò đầu bứt tai, hắn chưa từng gặp loại tình huống này.

Linh căn biến dị so với đơn linh căn hiếm hơn mấy lần, huống hồ linh căn biến dị phát hiện trước mắt cũng chỉ có băng và lôi, màu tím của lôi linh căn... Cũng không phải như vậy.

Lý Vấn Thanh khoanh tay trước ngực khinh thường nói: "Hừ, phế vật."

Ánh mắt các đệ tử cũng từ chờ mong biến thành tiếc hận cùng khinh thường.

Bọn họ nhất trí nghĩ Thương Lãng Quân nhìn lầm người rồi.

Đệ tử đành phải đọc: "Linh căn không biết... Dẫn linh sơ giai."

Chúng đệ tử cười to.

Dẫn linh sơ giai, đó không phải là phàm nhân sao!

Thương Lãng Quân lúc này thật sự nhìn nhầm rồi. Trong nháy mắt, nhiệt tình của các đệ tử bị đốt cháy, bọn họ đều chờ mong biểu hiện trước mặt Thương Lãng Quân một chút, từ đó có thể đuổi dư nghiệt phế vật của ma tông này đi, thay vào đó trở thành đệ tử của Thương Lãng Quân.

Bọn họ cũng không vô dụng, cũng có thể so với phế vật không có linh căn, không có linh lực này còn mạnh hơn đi?

Dư nghiệt phế vật này có thể được Thương Lãng Quân thu làm đệ tử… Bọn họ không phải càng có khả năng hơn sao?

Giằng co một hồi, giai đoạn kiểm tra linh lực chấm dứt, đến giai đoạn cuối cùng của khảo hạch.

Lang Kiếm Tông vì những đệ tử này thiết kế khảo hạch vô cùng đơn giản.

Các đệ tử đi vào một hành lang dài, chỉ cần tới hành lang đối diện, đẩy cánh cửa đang đóng chặt đi ra thì thông qua khảo hạch.

Quy tắc vô cùng đơn giản, nghe cũng vô cùng dễ dàng thông qua, trong nháy mắt, sĩ khí của các đệ tử tăng cao, bọn họ xoa tay chỉ hận không thể trong nháy mắt đạt tới đầu kia của hành lang từ đó chứng minh thực lực của mình.

Chúng đệ tử như ong vỡ tổ tràn vào hành lang bởi vì bên trong hành lang được chia ra nhiều không gian cho nên các đệ tử đều sẽ không đụng phải nhau cũng sẽ không quấy nhiễu lẫn nhau.

Bạch Thính Tuyền không gấp gáp như những đệ tử khác, cậu chậm rãi đi vào hành lang dài, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm, tất cả ánh đèn đều tắt chỉ có hai ngọn nến nhảy nhót ở cánh cửa phía trước, dẫn cậu đi về phía trước.

Bạch Thính Tuyền bước một bước.

Bên tai bỗng nhiên vọt tới một thanh âm ồn ào hỗn loạn.

Cậu mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, cậu phát hiện mình đột nhiên xuất hiện trên một chiến trường.

Máu tươi, gió mạnh, chém giết, bụi bặm cuộn trào đầy trời, hai quân đối chiến, khói bốc lên khắp nơi, tiếng kêu rên bi thương của chiến sĩ vang vọng khắp bốn phía.

Bạch Thính Tuyền đứng ở giữa chiến trường, vẻ mặt bình thản mà lạnh lùng.

Bản chất của chiến tranh phần lớn là xâm lược và những kẻ xâm lược rất thích đặt tên cho những hành động xâm lược này với tất cả các loại tên dễ nghe. Cậu ghét chiến tranh nhưng cậu thật sự không thể làm gì được chiến tranh.

Cái chết của những người lính là đáng buồn và tội ác của những kẻ xâm lược là đáng ghét.

Bạch Thính Tuyền chỉ khẽ nhíu mày sau đó khôi phục bình thường, xuyên qua những cảnh chém giết, trong nháy mắt tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất, Bạch Thính Tuyền chỉ nhấc mí mắt lên một chút, bất động thanh sắc tiếp tục đi về phía trước.

Con đường này giống như không có điểm cuối, trán Bạch Thính Tuyền hơi toát mồ hôi, cậu có chút mệt mỏi vừa định nghỉ ngơi một chút thì một giây sau cậu lại tiến vào một ảo cảnh khác.

Thiên tai, nước mất nhà tan, lưu dân chạy trốn, người chết đầy đường. Ôn dịch, nạn đói, lũ lụt, mỗi người trong số họ đang phá hủy đất nước đang đổ vỡ này.

Ánh mắt Bạch Thính Tuyền chưa từng chớp một cái, đi qua rất nhanh.

Cậu biết hai cái ảo cảnh này tương đối khó.

Hễ là người có chút chí hướng, muốn thi triển hết thực lực của mình, đều sẽ không cách nào phân biệt thật giả, từ đó đắm chìm trong ảo cảnh.

Bạch Thính Tuyền khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước, đầu óc cậu rất tỉnh táo. Cậu đại khái hiểu được ý đồ thăm dò của cái khảo hạch này rồi.

Người có thất tình lục dục hết sức bình thường nhưng nếu là bái nhập tiên môn thì phải vứt bỏ những những thứ này.

Nếu trầm luân trong những ảo cảnh này, mặc cho mình hỉ, nộ, ưu, tư, bi, sợ, tình lên men, ở trong hành lang này chậm trễ càng nhiều thời gian vậy biểu hiện sẽ càng kém.

Chiến trường cổ vừa rồi là bi, quốc tan là ưu, Bạch Thính Tuyền nghĩ thông suốt liền không hề lưu luyến tiếp tục đi về phía trước.

Tu đạo, tu chính là vạn vật siêu thoát, tâm không có gì đáng lo.

Huống hồ, cậu... chí không ở đây.

Ảo cảnh hết lần này đến lần khác, Bạch Thính Tuyền đi lâu có chút tê dại, trì trệ.

Đôi chân của cậu nặng như chì, mỗi bước đi đều phải tiêu hao hết khí lực của cậu.

Cậu thở hổn hển, căn bản không biết đã đi bao lâu, càng đi về phía trước, lực cản càng lớn, không khí tựa hồ cũng trở nên dinh dính ứ đọng, hơn nữa mỗi một bước cậu bước ra đều sẽ làm cho cậu có ảo giác đây là bước cuối cùng.

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lại đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện hai bóng người tựa vào nhau.

Họ đứng ở phía trước, đang chờ cậu.

Đầu Bạch Thính Tuyền bỗng nhiên đau nhói.

Đây là ải cuối cùng trong thất tình "Tư".

Hai người kia không nghi ngờ gì, đó chính là cha mẹ của cậu.

Đàn ông cao lớn đẹp trai, phụ nữ dịu dàng và xinh đẹp.

Họ dịu dàng kêu tên anh.

Bạch Thính Tuyền trong nháy mắt trở nên lạnh lùng cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp đi qua đôi nam nữ kia, tay đặt trên tay nắm cửa.

Cậu là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ cậu đã chết, may mắn thay cha mẹ cậu đã để lại cho cậu một di sản lớn, có thể cho cậu lớn lên vô tư.

Khi còn nhỏ, cậu thường đoán cha mẹ mình rốt cuộc là người thế nào, có thể giống như người dẫn chương trình của kênh thiếu nhi hay không, cha anh tuấn hài hước, mẹ dịu dàng mê người.

Mà đôi nam nữ trước mắt cậu, chính là khuôn mặt của đôi MC kia...

Cậu tin mới là lạ.

Ảo cảnh sẽ tra khát vọng sâu thẳm nhất trong đáy lòng con người nhưng Bạch Thính Tuyền khi còn bé chính xác vô cùng hy vọng cặp MC này có thể làm cha mẹ của mình...

Nhưng bởi vì quá không thực tế, đầu Bạch Thính Tuyền cũng rất thanh tỉnh.

Ảo cảnh này đích xác rất lợi hại, chẳng qua, nó đụng phải Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền khuôn mặt lạnh lùng, điều chỉnh hô hấp, kiên định đẩy cánh cửa ra.

Ánh mặt trời đã lâu không gặp chiếu vào, Bạch Thính Tuyền híp mắt, hít sâu một hơi không khí trong lành.

Trên Vô Nhai phong, Minh Canh Quân cười khẽ một tiếng.

Ôn Chỉ liếc mắt nhìn hắn.

"Được lắm, Thương Lãng Quân, thật sự là không tệ, nó là đứa nhỏ đầu tiên từ trong hành lang mê chú đi ra, ta cũng không tin nó chỉ là một tên ngu xuẩn không có linh căn, không có linh lực."

"Ta rất chờ mong biểu hiện của y trong tương lai."

Bên cạnh truyền đến một giọng nói lạnh nhạt: "Ta cũng vậy."

—-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Thính Tuyền: Hành lang mê chú, ngươi coi ta là đồ ngốc à?
Chương kế tiếp