Sau Khi Xuyên Sách, Thánh Tử Ma Tông Trở Thành Trụ Cột Chính Đạo

Chương 6: Tuyên Yết Chi Đình
Edit: Đại Manh

Bình an vô sự qua hai ngày, Bạch Thính Tuyền cuối cùng cũng cùng Ngụy Huân thăm dò được tình trạng lúc này.

Đệ tử thân truyền là đệ tử nội môn có địa vị cao nhất, cần phải tu luyện các loại môn học, một năm sau, sau đó thông qua bài kiểm tra các môn đã học mới có thể trở lại ngọn núi mình ở, do sư tôn nhà mình chỉ dạy.

Bạch Thính Tuyền cúi đầu ngồi ở trước bàn, thờ ơ nói: "Vậy nếu ta không học thì sẽ như thế nào?"

Ngụy Huân giống như càng hoảng sợ, hắn cảm thấy Bạch Thính Tuyền rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này, vội vàng bối rối nói: "Thính Tuyền không thể được!!! Học tập được chia thành hai giai đoạn, nếu không học sẽ không vượt qua được bài kiểm tra, sẽ trực tiếp tống cổ về nhà đó!!!"

Bạch Thính Tuyền ngáp một cái: "Bị trục xuất không phải là vừa lúc sao."

Ngụy Huân mở to hai mắt nhìn cậu: "Vậy làm sao có thể được chứ... Ngươi chính là đệ tử của Thương Lãng Quân đấy."

Bạch Thính Tuyền chung quy chỉ là nói một chút mà thôi, cậu thấy Ngụy Huân bị cậu dọa cũng không nhẹ, nhếch khóe môi nói: "Ta đùa thôi."

Ngụy Huân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cùng Bạch Thính Tuyền thương lượng chuyện chọn lớp.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Ngụy Huân lúc này mới vui vẻ nói lời tạm biệt với Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền phất tay chào tạm biệt hắn, cho đến khi Ngụy Huân biến mất trong tầm mắt của cậu.

Với loại tính cách này của Ngụy Huân, đánh đánh giết giết không thích hợp với hắn, có lẽ bái nhập Mậu Hoằng thật sự là kết quả tốt nhất.

Bạch Thính Tuyền phủi tuyết rơi trên vai, đang muốn xoay người trở lại Thính Tuyết phong bỗng nhiên cảm nhận được phía sau truyền đến một đạo kiếm khí kiêu ngạo, kiếm khí kia bao bọc linh lực bá đạo vô thượng, đánh thẳng về phía cửa trống sau lưng hắn.

Trong con ngươi Bạch Thính Tuyền lóe lên tinh quang, bộ pháp dưới chân thần bí mà quỷ dị, dễ dàng tránh thoát công kích của đạo kiếm khí này.

Nếu là có người ở đây, có thể nhìn ra bộ pháp này của Bạch Thính Tuyền, cực kỳ xuất sắc.

Lý Vấn Thanh chỉ coi như Bạch Thính Tuyền vận khí tốt, tránh thoát một kiếm kia của hắn.

Bạch Thính Tuyền thản nhiên xoay người, ánh chiều vàng rực rỡ từ phía sau cậu tản ra, trong lòng cậu hiểu rõ, hướng về phía cành lá rung rung nhẹ giọng nói: "Không cần trốn nữa, ngươi bị phát hiện rồi nha…"

Chợt, một đạo trọng kiếm màu vàng từ trong bụi cây bay ra, Bạch Thính Tuyền chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, lắc mình lui về phía sau, thình lình bắt lấy cổ tay người tập kích.

Lý Vấn Thanh phản ứng cũng cực nhanh, ngửa đầu lui về phía sau, khó khăn lắm mới tránh được xiềng xích của Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền có chút tiếc hận thở dài một tiếng, sau đó nở một nụ cười: "Các hạ, vì sao ngươi phải chọn lúc này cùng ta luận bàn vậy?"

Lý Vấn Thanh cười lạnh: "Hừ, Bạch Thính Tuyền, ngươi đừng tưởng rằng ở Thính Tuyết phong ngươi muốn làm gì thì làm, ngươi là nằm vùng cho ma tông, ngươi đến Lang Kiếm Tông rốt cục có mục đích gì, loại người như ngươi bụng dạ khó lường, căn bản không xứng làm đệ tử của Thương Lãng Quân! "

Bạch Thính Tuyền tự động không thèm để ý đến những lời Lý Vấn Thanh nói, lập tức mở to đôi cá chết nhìn hắn: "Vậy ngươi càng xứng hơn?"

Lý Vấn Thanh thấy thái độ này của Bạch Thính Tuyền càng thêm tức giận, giơ cao trọng kiếm, hét lớn: "Ta có xứng làm đệ tử của Thương Lãng Quân hay không, không phải do ngươi quyết định, ngươi có can đảm thì quyết đấu một trận tử chiến với ta! Người thắng mới có tư cách làm đệ tử của Thương Lãng Quân!"

Bạch Thính Tuyền chớp mắt mấy cái: "Nhưng ta lại không muốn quyết tử chiến với ngươi, ta đã là đệ tử của Thương Lãng Quân rồi."

Lý Vấn Thanh bị Bạch Thính Tuyền chọc tức đến hộc máu, tức giận đánh mất lý trí, liều lĩnh vung trọng kiếm, thề phải giết Bạch Thính Tuyền tại chỗ.

Bạch Thính Tuyền hơi nhíu mày.

Cậu xuyên không đến đây, còn chưa hoàn toàn ma hợp với thân thể này, mặc dù có một ít chiêu thức là cậu dựa vào bản năng làm ra nhưng đại khái cũng là thân thể nguyên chủ khi đối mặt với nguy cơ làm ra phản ứng căng thẳng nếu muốn cậu nghiêm túc tỉ thí với Lý Vấn Thanh, cậu có thể thật sự đánh không lại.

Huống chi, Lý Vấn Thanh lúc này khắp nơi nhìn cậu không vừa mắt, chỉ hận không thể nhanh chóng giết cậu.

Có điều Lý Vấn Thanh đầu óc đơn giản cũng dễ đối phó.

Bạch Thính Tuyền nhướng mày, cố ý chọc tức hắn: "Lý Vấn Thanh, nếu ngươi giết ta, hòa bình mà chính đạo các ngươi nỗ lực duy trì chỉ sợ sẽ bởi vì ngươi nhất thời hứng khởi mà sụp đổ hầu như không còn."

Bạch Thính Tuyền đang suy nghĩ đối sách, cậu ý đồ dùng việc này để kéo dài thời gian nhưng Lý Vấn Thanh tựa hồ cũng không thèm để ý...

Chỉ thấy Lý Vấn Thanh cuồng vọng cười to: "Chỉ là một Ma tông, làm sao đáng để chúng ta đặt ở trong lòng? Nếu không phải Ma tông các ngươi khúm núm đến cầu xin chúng ta hỗ trợ, hiệp định này có thể ký lâu dài hay không còn khó nói, hôm nay nếu ta giết ngươi, Lang Kiếm Tông không lo không có lý do đi tiêu diệt Ma tông các ngươi, vì dân trừ hại, thay trời hành đạo!"

Tên mãng phu ngu xuẩn này, căn bản nói không thông.

Bạch Thính Tuyền hơi nhíu mày.

Kiếm của Lý Vấn Thanh nhanh mà chuẩn, mang theo áp lực lớn, Bạch Thính Tuyền trốn không thoát.

Bạch Thính Tuyền cắn chặt răng, chỉ có thể kiên trì, dựa vào ký ức điều động linh lực trong cơ thể, nghênh đòn của Lý Vấn Thanh...

Cậu đang định thử một lần chiêu này của nguyên chủ...

Trong con ngươi màu hổ phách trong suốt của Bạch Thính Tuyền chợt sáng lên tử quang u nhiên, phảng phất như tinh hà rực rỡ xinh đẹp, bên trong gợn sóng quỷ dị, dụ dỗ người đến thăm dò thực hư.

Lý Vấn Thanh thấy Bạch Thính Tuyền đứng tại chỗ bất động nhìn mình liền cho rằng Bạch Thính Tuyền từ bỏ chống cự, hắn đắc ý cười to: "Bạch Thính Tuyền, nếu ngươi hiện tại từ bỏ trở thành đệ tử của Thương Lãng Quân…" Ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng.

Động tác của Lý Vấn Thanh bỗng nhiên đình trệ, đồng tử chợt phóng đại, sắc mặt đỏ lên, giống như cắn phải đầu lưỡi, một chữ cũng không nói nên lời, loại tình huống này giống như là đại não của hắn đột nhiên không cho hắn sử dụng, ngưng hoạt động.

Chợt, trong bóng tuyết nặng nề, một người bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng.

Trong nháy mắt, một mảnh lá trúc màu xanh biếc xẹt qua bầu trời, đập vỡ bình chướng bằng tuyết, một tiếng đụng vào trọng kiếm của Lý Vấn Thanh.

Lá trúc này cực kỳ lợi hại, có thể xuyên thấu linh khí trên trọng kiếm, cùng thân kiếm trực tiếp đối đầu.

Không chút lưu tình đánh tan linh lực bày trận của Bạch Thính Tuyền.

Lý Vấn Thanh hoảng sợ, trong nháy mắt hoàn hồn, kiếm lộ của hắn bị một mảnh lá trúc này đánh tan bị linh lực phản phệ phun ra một búng máu, hắn không chịu thua, trực tiếp nuốt trở về, hắn hung ác nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền, sau lại cứng rắn dùng linh lực đã tán loạn hướng về Bạch Thính Tuyền đánh ra một kích kinh thiên động địa.

Bị lá trúc làm suy yếu, trọng kiếm công kích gấp mấy lần bị Bạch Thính Tuyền giơ tay lên dễ dàng hóa giải.

Lý Vấn Thanh tự biết mình đã hết hy vọng nhưng vẫn không chịu phục Bạch Thính Tuyền, lại buông vài câu tàn nhẫn, tìm cho mình một bậc thang đi xuống.

Bạch Thính Tuyền giang hai tay ra, ý bảo đi hay ở tùy ý ngươi.

Lý Vấn Thanh vội vàng rời đi, bước chân rất nhanh, làm gì còn bộ dáng không sợ trời không sợ đất lúc đến khiêu khích kia.

Sau khi Lý Vấn Thanh rời đi, Bạch Thính Tuyền giơ hai tay lên, có chút không thể tin được nắm chặt tay.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Bạch Thính Tuyền nhíu chặt mày nhìn về phía lá trúc bay tới.

Ôn Chỉ trốn trong bóng tối thu tay lại, nhẹ nhàng cười.

Quay người rời đi.

Hắn còn có việc quan trọng trong người, những lão gia hỏa gọi hắn đi Tuyên yết chi đình một chuyến chỉ sợ là muốn nói chuyện của Bạch Thính Tuyền.

Song may là không để Thính Tuyền dùng chiêu kia.

Lúc Ôn Chỉ rời đi lại nhìn thoáng qua Bạch Thính Tuyền đứng trên bậc thang có chút mê mang, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đứng một hồi, hắn mới yên tâm rời đi.

—----------

Tuyên yết chi đình.

Kim Luân khổng lồ lơ lửng trên cao, thong thả nhu hòa xoay tròn, một quyển thiên thư lớn từ trong Kim Luân sinh ra, ghi lại tất cả thời khắc phát sinh trong thiên địa.

Tuyên yết chi đình là tổ chức cung phụng thần minh cũng là tổ chức có cấp bậc cao nhất tu chân giới, nó thu nhận nhân tài khắp nơi, có thể có tư cách tiến vào Tuyên yết chi đình đều là người có uy vọng có thực lực trong các đại tông môn. Mà những thành viên này có trách nhiệm, nghĩa vụ quản thúc tất cả mọi việc trong tu chân giới.

Bọn họ chính là ánh mắt của thiên đạo nhìn về phía nhân gian.

Trong phòng nghị sự khổng lồ mà trống trải, chỉ có một cái bàn rất dài, bàn hiện ra màu xám cổ xưa, trong phòng nghị sự chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, còn lại chỉ có khôi lỗi phụ trách rót trà.

Ngón tay thon dài trắng tinh của Ôn Chỉ gõ lên bàn, trầm ổn mà bình tĩnh hỏi: "Cát tiền bối lần này gọi ta tới đây chỉ sợ không phải chỉ vì mời ta thưởng trà đơn giản như vậy đi."

Cát Trường Thanh cười híp mắt vuốt vuốt chòm râu trắng, cười nói: "Thương Lãng Quân không cần nóng vội, chúng ta nhiều năm không gặp nên ôn lại chuyện cũ một chút."

Ôn Chỉ Chạm cũng không chạm vào chén trà trước mặt, đôi mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Cát tiền bối, thời gian ôn chuyện của chúng ta còn rất nhiều nhưng trên Thính Tuyết phong gió lớn lại lạnh, tiểu đồ đệ của ta ở một mình trên Thính Tuyết phong chỉ sợ nó hoảng sợ... Cát tiền bối, nếu người có việc dặn dò Ôn Chỉ sao không nói thẳng. "

Cát Trường Thanh mở mắt ra.

Cát Trường Thanh đã là đại năng độ kiếp cửu giai, phóng mắt nhìn toàn bộ Tu Chân giới, người có tu vi cao hơn so với ông chỉ đếm trên đầu ngón tay, ông sống nhiều năm như vậy, tu luyện nhiều năm như vậy, một ít lời, rốt cuộc vẫn có thể nghe rõ ràng.

Mí mắt trên và dưới của ông đều là những nếp nhăn chồng lên nhau nhưng đôi mắt của ông là rất sáng và có thần.

Cát Trường Thanh cười với Ôn Chỉ một tiếng: "Đã lâu không gặp, Thương Lãng Quân chưa bao giờ thích thu đồ đệ đã có đệ tử, gần đây ta nghe nói Tang Ngô của Lang Kiếm tông các ngươi muốn tìm đạo lữ."

Ôn Chỉ cười nhạt: "Cát tiền bối, sư huynh luôn một lòng trong chuyện tu luyện, tìm đạo lữ chỉ làm cho hắn phân tâm, hắn cũng sẽ không tìm. Mà ta chẳng qua chỉ thu một đệ tử để chỉ dạy, đây cũng là nghĩa vụ của ta, không phải sao? "

Cát Trường Thanh lần này triệt để thu liễm nụ cười, hàn quang trong mắt ông hiện ra: "Thương Lãng Quân, việc ngươi thu đồ đệ vốn không cần Tuyên yết chi đình hỏi đến nhưng mà ngươi thu Bạch Thính Tuyền làm đồ đệ, đây là ý gì hả?"

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí vốn còn tùy ý thoải mái chợt trở nên giương cung bạt kiếm.

Trên bàn dài, ngọn nến nghiêm nghị thiêu đốt phảng phất cũng bởi vì mùi thuốc súng tràn ngập mà mãnh liệt nhảy nhót.

Ôn Chỉ sắc mặt lạnh nhạt rõ ràng: "Chỉ vì tìm một đệ tử vừa lòng mình, nguyên nhân không thể bình thường hơn, tiền bối hỏi những câu hỏi này, Ôn Chỉ cũng chỉ có thể đưa ra những câu trả lời này."

"Bạch Thính Tuyền cũng không phải hạng người lương thiện, Thương Lãng Quân, ngươi muốn nuôi hổ gây họa sao."

"Y tuổi còn nhỏ, tất cả đều còn kịp."

"Hồ đồ!" Cát Trường Thanh lớn tiếng: "Bạch Thính Tuyền là người của Ma tông, Ma Tông đã làm chuyện hoang đường gì ngươi còn không biết sao, thu hắn làm đồ đệ, ngươi lấy danh dự của chúng ta làm trò cười sao! Là muốn khiến chính đạo cùng ma tông kia thông đồng làm bậy sao!"

Ôn Chỉ lạnh nhạt: "Cát tiền bối, chuyện Ma tông làm lúc trước tất nhiên đáng giận nhưng thánh tử Ma tông kia tuổi còn nhỏ cũng chưa làm chuyện tàn khốc giết người lấy cốt, y khác với những người Ma tông kia, huống hồ Ma tông bị yêu tộc xâm chiếm, nguyên khí đại thương việc này người đã biết, lần này nếu không có Ma tông ngăn chặn phía trước, bị yêu tộc xâm chiếm chỉ sợ chính là tu chân giới ta.

"Vậy ngươi là Thương Lãng Quân cũng tuyệt đối không thể thu thánh tử Ma tông làm đồ đệ!"

Ôn Chỉ ngước mắt, trong mắt chứa lệ quang: "Cát tiền bối, sau khi cùng Ma Tông ký kết hiệp nghị, người đưa ra yêu cầu đưa Thánh Tử Ma Tông tới chính đạo, là ngươi không đúng sao."

Trên trán Cát Trường Thanh nổi gân xanh, trợn tròn mắt nhìn Ôn Chỉ.

"Thiên đạo nhiều lần giáng xuống thiên dụ, phải nghiêm khắc xử phạt Bạch Thính Tuyền, vậy ta nên muốn Bạch Thính Tuyền đến chính đạo làm con tin, không phải đưa tới làm đồ đệ của ngươi!"

"Qua nửa tháng nữa là hội Hoa Pháp ba năm một lần, đến lúc đó Ôn Chỉ sẽ dẫn tiểu đồ đệ đến dự ước, nếu tiểu đồ đến lúc đó làm bất cứ chuyện gì khác thường, tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến, Ôn Chỉ sẽ tự rời khỏi Tuyên yết chi đình, rời khỏi Lang Kiếm tông, tự phế linh lực, rơi vào phàm trần, vĩnh viễn không trở về Tu Chân giới."

"Tâm tính của y như thế nào, đến lúc đó vừa nhìn sẽ biết."

"Thiên đạo đúng hay sai cũng vừa thấy sẽ biết."

Cát Trường Thanh hai mắt trợn tròn: "Ngươi!"

Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.

Lẳng lặng ngưng tụ thành một sợi lụa nhẹ nhàng khoác lên người Ôn Chỉ.

"Bạch Thính Tuyền là thân truyền môn hạ của ta, tất cả mọi việc của y đều do ta phụ trách."

—-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cát Trường Thanh: balabalalbala, nghe hiểu chưa.

Ôn Chỉ: Ta tất nhiên hiểu.

Cát Trường Thanh: Vậy thì mau xử lý Bạch Thính Tuyền.

Ôn Chỉ: Không được.
Chương kế tiếp