Sau Khi Xuyên Thư Gặp Vai Ác Cố Chấp, Tôi Làm Cá Mặn

Chương 17: Phiên Ngoại: Tiên quân lịch kiếp
Editor: Tiêu

Beta: Kem

Mỗi ngày, Yến Cảnh Hành đều nhận được trái cây và nước chanh đã được làm ấm của Phàn U Dật.

Đã từng có người muốn làm gì đó với y nhưng không có ai muốn theo đuổi y mà theo đuổi đến mức cẩn thận như này.

Thực ra, Phàn U Dật vốn đã không giống những người khác. Bởi vì hôm đó, Phàn U Dật chắn trước người y.

Còn có ngày đó, Phàn U Dật thực sự vì cứu y mà tới thế giới mà sát khí của thần thượng cổ liên thông.

U Dật tiên quân rất thú vị,

Y thừa nhận, y hơi động tâm.

Yến Cảnh Hành cảm thấy mình lớn lên bên dưới bóng ma của Thái tử điện hạ. Kỳ thật, người lớn đều biết, đôi khi là do Thái tử điện hạ làm sai, nhưng bọn họ vẫn sẽ nói với Yến Cảnh Hành -- là ngươi làm sai, không phải Thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ cứ làm nũng thì tất cả mọi người đều sẽ tha thứ.

Yến Cảnh Hành biết mình có một gương mặt rất yêu diễm, lớn lên trông giống ngư một nam nhân có tâm cơ.

Tiên tử, tiên quân theo đuổi y quá nhiều.

Nhưng trong lòng y hiểu rõ, không ai sẽ đứng ra khi y thực sự cần.

Chỉ cần phía đối diện là Thái tử điện hạ, là Thiên Đế bệ hạ, hoặc là kẻ nào đó yếu thế, mọi người đều sẽ nói như một điều hiển nhiên -- là ngươi sai, Yến Cảnh Hành.

Là Yến Cảnh Hành này sai? Ta không nhận!

Yến Cảnh Hành không chán ghét Chu Ngạn, Chu Ngạn là bằng hữu của y. Y chỉ hi vọng có người có thể đứng bên cạnh y mà thôi.

Nhưng đây chung quy là khúc mắc.

Khi độ kiếp, Yến Cảnh Hành vậy mà bị vây trong khúc mắc vô tận này.

Mọi người lặp đi lặp lại: "Yến Cảnh Hành, ngươi không thể hiểu chuyện một chút sao?"

"Yến Cảnh Hành, là ngươi sai."

Yến Cảnh Hành cười trào phúng: "Cút mẹ mày đi."

Đạo tâm y kiên định, kiên trì cho rằng không thẹn với tâm, lại không thể thoát khỏi đạo kiếp, đúng là hiếm lạ.

Phàn U Dật chờ Yến Cảnh Hành đáp lại mà chờ đến nôn nóng, không thể không tới tiên phủ Yến Cảnh Hành lần nữa.

Vừa tới nơi, hắn liền nhận được tin Yến Cảnh Hành độ kiếp rất lâu rồi còn chưa tỉnh lại.

Phàn U Dật mím môi, hắn dùng biện pháp đặc thù vào ảo cảnh của Yến Cảnh Hành.

Tiến vào thế giới tâm ma kiếp của người khác rất nguy hiểm, chỉ cần vô ý một chút liền sẽ hồn phi phách tán. Nhưng trong lòng Phàn U Dật hiểu rõ, nếu tiến vào tâm ma kiếp rất lâu mà còn chưa ra tới như Yến Cảnh Hành rất có khả năng là không ra được.

Hắn cần bảo vệ Yến Cảnh Hành.

Hắn đã hứa rồi.

Phàn U Dật chăm chú nhìn Tiểu Yến Cảnh Hành chơi cùng Tiểu Chu Ngạn.

Tiểu Chu Ngạn: "Cảnh Hành ca ca, ta muốn đi bên kia xem."

Tiểu Yến Cảnh Hành: "Bên kia quá nguy hiểm, không được qua.

Tiểu Chu Ngạn: QAQ

Tiểu Yến Cảnh Hành: "....Ài, được rồi được rồi, đến lúc tu vi của ca ca đủ để bảo vệ ngươi thì ca ca đưa ngươi qua đó thám hiểm được không?"

Tiểu Chu Ngạn: "Ưm, nhưng ta muốn đi bây giờ cơ."

Rốt cuộc Yến Cảnh Hành cũng không thể thay đổi ý nghĩ của Chu Ngạn, đi theo hắn vào khu rừng đen -- nơi nhốt tà thú cổ.

Tiểu Yến Cảnh Hành cẩn thận che chở Tiểu Chu Ngạn.

Y khuyên Chu Ngạn: "Chúng ta chỉ đi ở bên ngoài thôi, biết chưa?"

Chu Ngạn gật đầu: "Vâng, Cảnh Hành ca ca."

Kết quả hai tiểu hằng hữu cùng nhau rơi vào trận pháp, bị truyền toonsgd đến nơi phong ấn hung thú thượng cổ.

Chu Ngạn trốn trong lòng Yến Cảnh Hành run bần bật, Yến Cảnh Hành ôm chặt đệ đệ, cố gắng bình tĩnh, thực sự thì Phàn U Dật nhìn thấy tay Yến Cảnh Hành đang run.

Phàn U Dật bỗng cảm thấy đau lòng.

Hắn đi ra từ chỗ tối, chắn trước mặt Yến Cảnh Hành và Chu Ngạn.

Sắc mặt Tiểu Yến Cảnh Hành thay đổi.

Phàn U Dật liếc mắt nhìn Tiểu Yến Cảnh Hành một cái, "Đi mau."

Hắn chặn hung thú thượng cổ, hi vọng Yến Cảnh Hành có thể nhanh chóng thoát khỏi ảo cảnh. Bởi vì vào ảo cảnh mà thực lực của hắn bị hạn chế, gần như không đánh lại hung thú to xác này.

Được rồi, là hoàn toàn không phải đối thủ của gia hỏa to xác này.

Phàn U Dật triệu hồi Minh Hỏa bản mạng của mình, cầm đại khảm đao tiến lên.

Hắn cũng không thể nào để gia hỏa này đuổi theo hai tiểu bằng hữu kia đi?

Phàn U Dật cứng rắn nhận một đòn này của hung thú thượng cổ, phun ra ngụm máu, đang lúc hung thú sắp đánh đòn tiếp theo, Phàn U Dật bị truyền tới cảnh tượng tiếp theo.

Phàn U Dật nhìn đình đài lầu các quen thuộc -- là Đế Quân Các.

Hắn nhẹ nhàng thở ra.

Nơi này đại khái sẽ không có gì nguy hiểm.

Hắn lau máu bên khóe môi, đi vào địa điện. Ở chỗ này, người khác hình như không nhìn thấy hắn.

Tiểu Chu Ngạn và Tiể Yến Cảnh Hành cùng quỳ. Tiểu Chu Ngạn khóc không thành tiếng, mà Tiểu Yến Cảnh Hành thì vẫn thẳng lưng.

Chỉ là bàn tay nhỏ bé kia vẫn run.

Phàn U Dật thấy.

Đế quân hỏi rõ ngọn nguồn mọi việc, muốn trách phạt hai đứa nhỏ vẫn còn đang run bần bật.

Chu Ngạn khóc lớn, bò dậy, nhào vào lồng ngực đế quân: "Phụ quân, Ngạn Nhi rất sợ hức"

Thiên Đế mềm lòng, rốt cuộc không nỡ trách phạt hai người.

Nhưng phụ thân của Yến Cảnh Hành lại không.

Sau khi phụ thân Yến Cảnh Hành dẫn y về nhà, phạt y quỳ trên mặt đất.

Phụ thân Yến Cảnh Hành chất vấn y: "Vì sao ngươi lại đưa Thái tử tới nơi nguy hiểm như vậy!"

Mặt Yến Cảnh Hành không có biểu cảm nói: "Là hắn đưa con đi."

Phụ thân Yến Cảnh Hành cau mày, lườm: "Ngươi còn dám bao biện! Đứa nhỏ đáng yêu ôn hòa như Thái tử sao lại muốn đi nơi như thế?"

Yến Cảnh Hành bỗng cười: "Ta thì sao? Ta là một đứa nhỏ tâm cơ thâm trầm sao?"

Phụ thân Yến Cảnh Hành hình như càng tức giận, tát một phát vào mặt y: "Ngươi biết cái gì? Yến Cảnh Hành, ngươi không thể hiểu chuyện một chút sao? Thái tử có thân phận gì, ngươi lại có thân phận gì? Ngươi có thể so với hắn sao?"

Sau đó, trong ánh mắt u ám của Yến Cảnh Hành, cha Yến đi ra từ đường: "Ngươi quỳ mà nghĩ lại cho ta."

Vừa rồi Phàn U Dật liền muốn ra cản nhưng có một loại sức mạnh ngăn cản hắn, hắn không thể động đậy, chỉ có thể nhìn người mình thích bị đánh.

Phàn U Dật biết cha Yến đang dạy Yến Cảnh Hành đạo sống làm bạn cạnh vua nhưng làm như này đối với một đứa nhỏ mà nói là quá tàn nhẫn.

Phàn U Dật đi ra, duỗi tay ôm Yến Cảnh Hành vào lòng, "Đừng sợ."

Yến Cảnh Hành cười nhạo: " Vừa nãy ngươi ở đâu? Giờ mới đến thì có ích gì."

Phàn U Dật mím môi: "Vừa rồi bị ý thức thế giới ngăn cản. Ta đảm bảo sẽ không có lần sau."

Yến Cảnh Hành chôn mặt vào vai Phàn U Dật: "Lần sau ý thức thế giới ngăn cản thì ngươi vẫn không tới được."

Phàn U Dật lúng túng nói: "Lần sau nó lại ngăn trở thì ta liền dùng U Minh Hỏa tạo một 'ta' nữa tới bảo vệ ngươi."

Yến Cảnh Hành cọ cọ vai Phàn U Dật: "Ngươi bị ngốc à? Dùng U Minh Hoa chứa đựng một bộ phận linh hồn của ngươi tương đương với việc xé rách một phần linh hồn! Linh hồn bị thương đáng sợ như thế nào, ít thì cũng phải dưỡng thương 1-2 năm!"

Phàn U Dật bông cười: "Ta nói rồi, ta phải bảo vệ ngươi, sao có thể nuốt lời."

Tiểu Yến Cảnh Hành rầu rĩ ừ một tiếng.

Phàn U Dật cảm thấy trên vai hơi ướt, hắn không dám động, chỉ dám nói những lời mà mình muốn nói: "Ngoan, đừng khóc, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Đừng sợ, ngoan."

"Ngươi muốn gì ta đều sẽ cố gắng đưa cho ngươi."

Yến Cảnh Hành cười tươi: "Sao ngươi lại không biết nói chuyện vậy chứ? Mấy câu này đều là Thiên Đế dỗ Chu Ngạn, ngươi cho rằng ta không biết chắc."

Phàn U Dật lúng túng giải thích: "Ta không biết nói ngọt, ta chỉ là, chỉ là nghĩ, người khác có thì ngươi cũng phải có."

Yến Cảnh Hành bỗng duỗi tay ôm lấy hắn.

Phàn U Dật cứng đờ, ôm trọn đứa nhỏ gầy yếu kia vào ngực mình.

Cảnh tượng lại thay đổi.

Yến Cảnh Hành có vẻ cũng đã trưởng thành, diễm lệ động lòng người. Quần áo của y bất chỉnh, thoạt nhìn có vẻ không tốt cho lắm. Phàn U Dật phát hiện bản thân đã có thể dùng thân phận vốn có của mình.

Bởi vì khi hắn đi vào phòng của Yến Cảnh Hành, thủ vệ bên ngoài đều nhận ra hắn.

Hắn là Hoàng đế Ám dạ.

Mặc dù làm việc thay Thiên Đế, nhưng Thiên Đế cũng phải kính hắn vài phần.

Đương nhiên là Thiên giới có chế độ cấp bậc.

Phụ thân Yến Cảnh Hành dù hèn mọn trước mặt Thiên đế như vậy nhưng vẫn là nhân vật có danh dự trên triều đình.

Phàn U Dật duỗi tay kéo vạt áo của Yến Cảnh Hành, ánh mắt của Yến Cảnh Hành mơ hồ, giọng nói khẽ run: "Sao vậy, ở nơi rách nát này ngươi liền không nhịn được?"

Phàn U Dật nghiêng đầu: "Ai làm?"

Giọng nói của hắn nghe không ra vui giận.

Yến Cảnh Hành cười tươi: "Là người ngươi không đắc tội nổi."

Phàn U Dật nắm chặt tay: "Trên thế giới này còn không có người nào ta không đắc tội nổi."

Hai má Yến Cảnh Hành ửng hồng, dựa nghiêng người trên giường: "Yêu Vương vừa mắt ta. Phàn U Dật, người nghĩ kỹ, ta ở đây, là do phụ thân ta tự tay hạ dược đưa tới. Thiên Đế không muốn khai chiến, phụ thân ta yêu cầu ta tới để bảo vệ toàn bộ gia tộc."

Phàn U Dật nghiêng đầu: "Yêu Vương?"

Yến Cảnh Hành cong môi: "Vừa mắt ta đương nhiên chỉ là ngụy trang, không ngờ rằng phụ thân ta tin. Mỹ nhân đệ nhất tam giới đúng là khó làm...."

Phàn U Dật trầm mặc một lúc lâu, duỗi tay bế Yến Cảnh Hành lên. Yến Cảnh Hành cũng duỗi tay ôm lấy cổ Phàn U Dật.

Phàn U Dật cúi đầu hôn Yến Cảnh Hành: "Ta hôn rồi, vậy là người của ta."

Yến Cảnh Hành cười nói: "Vậy ngươi cũng phải giữ em lại."

Phàn U Dật cũng cười: "Giờ ta làm một việc ngu xuẩn."

Yến Cảnh Hành nhìn hắn: "Việc gì?"

Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành: "Ta đại diện con dân của ám giới tuyên chiến với Yêu giới."

Yến Cảnh Hành im lặng một lúc lâu, bỗng nói: "Cho dù nơi này là thế giới ảo cảnh, ngươi bị thương có lẽ cũng sẽ chết."

Phàn U Dật nghiêm túc nhìn hắn: "Vậy sao."

Hắn bỗng cười tươi, lộ ra cặp răng nanh đáng yêu: "Vậy làm sao bây giờ? Ta đã hứa phải bảo vệ ngươi rồi."

Yến Cảnh Hành cũng cười: "Ta khuyên ngươi đừng xúc động."

Phàn U Dật nhìn Yến Cảnh Hành: "Ta nghiêm túc."

Yến Cảnh Hành thu hồi nụ cười cà lơ phất phơ: "Nghiêm túc cái gì?"

Phàn U Dật nhỏ giọng nói: "Ta nghiêm túc thích ngươi."

Yến Cảnh Hành dời tầm mắt, nhỏ giọng đáp: "Ngươi mà chết ta chôn cùng ngươi."

Phàn U Dật cười với y: "Tận lực."

Tuyên chiến với Yêu tộc đương nhiên khiến Thiên đế tức giận.

Thiên đế triệu Phàn U Dật tới chất vấn: "Ngươi muốn làm phản sao?"

Phàn U Dật nhìn về phía Thiên đế: "Tiểu tiên không dám."

Thiên đế đập bàn: "Ngươi muốn mượn cơ hội này để cướp đoạt lãnh địa cho ám giới."

Phàn U Dật khựng lại: "Tiểu tiên không dám."

Thiên đế căm giận nói: "Ngươi cũng là tiểu bối ta nhìn lớn lên, sao lại muốn khơi mào chiến tranh liền khơi mào chiến tranh! Ngươi có biết chiến tranh sẽ khiến biết bao nhiêu người vô tội phải đổ máu không!"

Phàn U Dật biết Thiên đế mềm lòng.

Hắn liếm đôi môi khô ráo: "Yêu vương muốn khởi xướng chiến tranh, ta chẳng qua là làm nọi chuyện rõ ràng thôi."

Thiên đế nhíu mày: "Đám tiểu bối các ngươi quá nóng vội, chúng ta kéo dài thời gian mới có thể tăng phần thắng. Nếu Yêu vương thật sự thống nhất tam giới thì sẽ không có quang cảnh như chúng ta cầm quyền."

Phàn U Dật cụp mắt: "Xin lỗi Thiên đế thúc thúc, ta không thể nhường thê tử của mình cho người khác."

Thiên đế khựng lại: "Cảnh Hành tự nguyện đi..."

Phàn U Dật ngắt lời Thiên đế: "Nói cái gì mà tự nguyện? Phụ thân y ép y thì thôi, sao ta có thể chịu đựng để y bị bắt nạt? Thiên đế thúc thúc yên tâm, ám giới của ta tuyên chiến, đương nhiên sẽ không khiến ngài tổn một binh một tốt nào."

Thiên đế trầm mặc thật lâu, mói nói: "Thôi, chúng ta liên hợp."

Phàn U Dật nhìn về phía Thiên đế.

Thiên đế cười bất đắc dĩ: "Dù sao Cảnh Hành cũng là đứa nhỏ ta nhìn lớn lên."

Phàn U Dật dùng đá ký ức ghi lại những lời này.

Yến Cảnh Hành xem xong, im lặng thật lâu.

Ảo cảnh tan.

Khi Yến Cảnh Hành tỉnh lại, Phàn U Dật đang quan tâm nhìn y.

Yến Cảnh Hành chớp chớp mắt: "Bảo vệ ta?"

Phàn U Dật mím môi: "Ừm."

Yến Cảnh Hành cười rộ: "Ta muốn ăn vải."

Phàn U Dật vội vàng bóc vải, rồi dùng linh lực làm lạnh.

Khi đút vào miệng Yến Cảnh Hành thì độ lạnh vừa đủ.

Yến Cảnh Hành gật đầu: "Tay nghề còn khá được."

Phàn U Dật do dự một lát nói: "Ta cần đi dưỡng thần hồn bị thương, khoảng 1 năm."

Yến Cảnh Hành không cười nữa: "Vẫn bị thương?"

Phàn U Dật gật đầu: "Ta... trước khi đi, ta hi vọng, ngươi có thể cho ta một đáp án."

Yến Cảnh Hành nghiêng đầu: "Ngươi đang ép ta sao?"

Phàn U Dật lắc đầu: "Ta chỉ là sợ sau khi ta dưỡng thương xong thì sẽ không có cơ hội."

Yến Cảnh Hành cười tươi: "Ngươi còn trẻ, đừng thiếu tự tin như vậy."

Phàn U Dật cong môi: "A?"

Yến Cảnh Hành duỗi tay, vỗ vai Phàn U Dật: "Bạn trai dự bị, có thể chuyển chính thức hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi."

Phàn U Dật lập tức bóc một bát to vải ướp lạnh đưa cho Yến Cảnh Hành: "Cho ngươi."

Yến Cảnh Hành cười, xua xua tay: "Mau chóng dưỡng thương cho tốt còn chuyển lên chính thức."

Phàn U Dật:!!!

Phàn U Dật bế quan tu luyện, lúc xuất quan cũng chỉ mới qua 2 tháng. Tu vi của hắn cao hơn một bước. Vì chuyển chính thức, Phàn U Dật ân cần dọn tới tiên phủ của Yến Cảnh Hành, mỗi ngày đút y ăn, hắn thậm chí nắm rõ tốc độ ăn từng thứ của Yến Cảnh Hành.

Đút ăn x được đút ăn.

Hai người dần quen thuộc, dần thân mật hơn, dần dần trở thành phần quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.

Sau đó hai người đi thế gian lịch kiếp, thời gian cũng tương ứng.

Phàn U Dật hôn Yến Cảnh Hành: "Ta hi vọng chúng ta có thể tận lực không tìm người khác ở thế gian..."

Yến Cảnh Hành: "Tận lực."

Phàn U Dật chu môi: "Được rồi, chơi chán ta rồi có phải không?"

Yến Cảnh Hành cười, lắc đầu: "Ta sợ chính người vi phạm."

Vì thế Phàn U Dật hạ một cấm chế cho mình và Yến Cảnh Hành do Thiên Đạo chứng kiến: Không thể tìm người khác ở thế gian.

Yến Cảnh Hành là một sinh viên.

Y nỗ lực học tập, nỗ lực thi thạc sĩ, nỗ lực tìm việc, nỗ lực thăng chức.

Y trải qua cuộc sống của kẻ có tiền.

Nhưng y vẫn cảm thấy không thỏa mãn.

Y tính thử yêu đương!

Kết quả vừa mới có ý tưởng này, y liền bị sét đánh xuyên qua.

Vừa mở mắt liền ở một cái rừng rậm rách nát, về với thân thể thượng tiên vốn có của mình.

Nhưng y biết rõ, ký ức của mình bị thiếu một ít.

Tới đâu hay tới đó, y ở rừng rậm 2 ngày.

Ai mà ngờ, lắc lưu ở rừng rậm 2 ngày thì gặp một nam sát thần.

Tên kia một lời không hợp liền chĩa kiếm vào cổ y, uy hiếp: "Ngươi sắp vai làm sủng phi của bản tôn, đi các tông môn gây chuyện, bản tôn phụ trách diệt môn."

Nhìn gương mặt xinh đẹp quá mức kia, Yến Cảnh Hành bỗng hơi động tâm: "Có thể."

Sát thần kia thu kiếm vào vỏ.

Yến Cảnh Hành cười tươi: "Ta có mấy điều kiện."

Người kia có hơi kinh ngạc sự to gan của y, gật đầu tỏ vẻ đang nghe. Yến Cảnh Hành nói: "Lo ăn, lo bảo vệ ta cho tốt."

Người kia vẫn nhìn y, chờ y nói tiếp.

Dường như Yến Cảnh Hành nhớ tới cái gì, theo bản năng mà nói: "Lo đủ vải ướp lạnh."

Dường như đối phương ngẩn người, trả lời rất nhanh: "Được, lo đủ."

Sau này, Yến - trải qua cực kỳ thoải mái- Cảnh Hành--

Đó, quả nhiên vẫn là nên yêu đương nhỉ?

Hoàn toàn văn.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi giải thích một chút về tâm ma kiếp của Yến Yến nha.

Tâm ma kiếp là những chuyện đã từng xảy ra nha.

Nói một chuyện trong đó.

Yêu Vương chưa từng gặp Yến Yến, nhưng gã nói muốn cưới Yến Yến (Đệ nhất mỹ nhân tam giới) rồi giết chết Yến Yến giữa đường, Thiên giới không thể giải thích cái chết của Yến Yến, gã liền có thể mượn cơ hội làm khó dễ.

Trong thế giới thực không có Phàn Phàn, Yến Yến khá là may mắn, trong khi bị đuổi giết thì rơi vào thế giới nhỏ, giải nhuyễn cốt tán, thuận tiện tăng một tầng tu vi. Sau khi trở về thì đại chiến Tiên Yêu đã kết thúc, tu vi của y cao hơn các tiên nhân còn lại vì thế có được địa vị của chính mình.

Sau đó Yến Yến mới quen Phàn Phàn.

Sau đó nữa là độ kiếp, hai người đi 2 thế giới khác nhau.

Sau đó Yến Yến muốn yêu đương, vi phạm trói buộc Thiên Đạo lúc trước Phàn Phàn làm, bị một tia sét đánh rồi xuyên tới thế giới Phàn Phàn đang lịch kiếp.

Rồi yêu đương ngọt ngào.

Giờ thì nói về vấn đề thân phận của Yến Yến nha.

Vì sao thân phận của y lại là lão tổ đã phi thăng của Thái Nhất Tông rồi lại có thân phận là người được sinh ra ở Thiên giới?

Bơi vì Yến Yến đã từng lịch kiếp đó, thân phận lần đó là đệ tử của Thái Nhất Tông đó.

Editor có lời mún nói: Okayyyy vậy là xong bộ truyện thứ 2 roài:>> Cảm ơn mọi người đã đọc:>> Mong các bạn có thể ủng hộ cách bộ truyện tiếp theo của bọn mình:>>