Sau Khi Yêu Đương Với Tomie

Chương 2: Mời Vào!

Đến đồn cảnh sát, tôi được kiểm tra cẩn thận, sau đó ngồi một mình trong phòng thẩm vấn rất lâu trước khi có người bước vào: "Em đã được thoát khỏi nghi ngờ. Nhưng những người khác trong lớp của em đã trốn thoát, nếu em có manh mối hãy báo cáo cho chúng tôi. "

Tôi nói được.

Họ cũng nói hôm nay sẽ cử người đến bảo vệ tôi và Thanh Mộc.

Tôi mệt mỏi đi ra ngoài, bên ngoài mọi người đến rồi đi, trời đã sáng.

Hóa ra tôi đã ngồi cả đêm... Chẳng trách vừa đau lưng, vừa mệt vừa buồn ngủ.

Tôi đứng ở cửa đồn cảnh sát chờ cảnh sát đến bảo vệ, mí mắt rũ xuống, sắp ngủ tại chỗ, phía sau truyền đến động tĩnh.

Quay lại.

Thanh Mộc Phú Giang mang một dáng vẻ nghỉ ngơi đầy đủ ăn uống no nê, quả thật không giống như là bị thẩm vấn, ngược lại giống như là đến khách sạn nghỉ ngơi, vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt đi ra, xung quanh một đống người nhìn chằm chằm.

Một người đàn ông tiến lại gần, cười nói: "Cậu Thanh Mộc, hôm nay để tôi bảo vệ cậu.”

Ánh mắt ghen tị của những người xung quanh đều hướng về phía người nọ, tôi thấy mà sợ hãi.

Lúc này một nữ cảnh sát khoan thai đến muộn, đi tới trước mặt tôi: "Gian Chức Thi Tự Lý phải không? Chị là sĩ quan cảnh sát được cử đi để bảo vệ em.”

Tôi: "Vâng, cảm ơn chị."

Mặc dù vậy, cảnh sát nói xong cũng bất giác nhìn về phía Thanh Mộc đầy si mê.

Tôi bỗng cảm thấy có hơi tủi thân, dù sao người khác đều tỏ ra ý muốn bảo vệ bạn học Thanh Mộc rất rõ ràng.

Quên đi, dù sao xung quanh bạn học Thanh Mộc tất cả đều như vậy.

...... Tôi sẽ tự điều chỉnh để bình tĩnh lại.

Nhìn bạn học Thanh Mộc tươi sáng, liên tưởng đến những kẻ giết người cùng lớp bỏ trốn, tôi lại có chút sợ hãi.

Không phải là tôi không tin năng lực của cảnh sát, mà là thật sự muốn thêm mấy lớp bảo vệ nữa, vì thế lúc Thanh Mộc bước ra khỏi cửa tôi hô to: "Bạn học Thanh Mộc..."

Trong nháy mắt, ánh mắt của toàn bộ mọi người ở đây đều tụ tập trên người tôi, lông tơ của tôi lập tức dựng thẳng lên.

Rõ ràng hôm qua chỉ là đám người bình thường thưởng thức vẻ đẹp của Thanh Mộc, hôm nay lại có mấy người không hiểu sao lại rất cuồng nhiệt.

Thiếu niên tóc đen khuôn mặt lạnh như băng nhìn tôi một lát, lập tức cười rộ lên: "Là Thi Tự Lý sao, hôm qua khóc thảm như vậy, hôm nay mắt sưng rồi kìa.”

...... Tại sao lại gọi tên tôi thay vì họ.

Tôi nghe vậy sờ sờ ánh mắt hơi sưng lên, không yên lòng nói: "Không sao..."

Tôi lấy dũng khí đi tới trước mặt cậu, Thanh Mộc cười khanh khách nhìn tôi tới gần.

Vẻ đẹp nghẹt thở không thể chấp nhận được, dù nhìn bao nhiêu lần cũng có thể khiến người ta chao đảo.

Tôi thì thầm: "Cho nên chuyện hôm qua, bạn học Thanh Mộc có thể đồng ý không..."

Tôi háo hức muốn nắm lấy tất cả những thứ có thể cho tôi cảm giác an toàn, nhịn không được đưa tay nắm lấy tay áo của cậu ấy.

Cảm giác lạnh lẽo, cậu ấy ở cục cảnh sát ngay cả quần áo cũng thay một bộ, trông cực kỳ đắt tiền.

"Cô Gian Chức, cô..." Thanh Mộc còn chưa nói gì, cảnh sát bên cạnh cậu ấy lại phẫn nộ bất bình mở miệng.

Thanh Mộc liếc anh ấy một cái, lạnh nhạt nói: "Liên quan gì đến anh, cảnh sát Tùng Hạ bảo vệ tôi cũng không cho anh nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của tôi.”

Người nọ lập tức vâng lời, há miệng không biết nên nói cái gì: "...”

Tôi cũng khó chịu, bản thân đang trong lúc đặc biệt sợ hãi, là kiểu có thể cáo mượn oai hùm tuyệt đối sẽ không để bản thân thiệt thòi, đương nhiên, tôi vẫn rất có đạo đức, sẽ không vô duyên vô cớ trèo lên, nhưng với loại người như thế, tôi sẽ làm vậy.

Tôi nhân cơ hội này nói: "Vâng, tôi cũng không làm gì, tại sao nhìn tôi như vậy."

Thanh Mộc quay sang nhìn tôi, cười nhẹ mấy tiếng: "Có thể, tôi sẽ giúp cậu nói vài lời. Nghe hay không là việc của họ. "

“Cảm ơn..."

Tôi ngập ngừng cảm ơn, luôn cảm thấy bên trong có gì đó không ổn.

Sau đó nữ cảnh sát lưu luyến không rời theo tôi trở về, tôi ở một mình ở tầng ba, cô ấy sẽ ngồi ở trong xe dưới lầu.

Tôi vẫn cảm ơn cô ấy, hỏi cô ấy có cần gì không.

Nữ cảnh sát: "Vậy em có thông tin liên lạc của Phú Giang không?"

Tôi: "Không có..."

Nói đi nói lại, sao ai cũng đều trực tiếp gọi bạn học Thanh Mộc là Phú Giang vậy chứ...

Cô ấy lộ ra biểu cảm vừa đáng tiếc vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi yên lặng đi lên lầu về nhà.

Dù sao bây giờ cũng không thể đi học, chỗ làm bán thời gian không biết ở đâu nghe được tin tức mà sa thải tôi, may mà không nợ lương, tôi nghĩ có thể ở nhà nghỉ ngơi một tháng.

Vậy thì nghỉ ngơi đi.

Tinh thần của tôi thật sự suy kiệt, đến buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh máu tươi đầm đìa, chưa được một ngày trên mắt đã đầy quầng thâm.

Trải qua hai ngày bình an vô sự.

Nửa đêm một ngày kia, đêm tối dày đặc, yên tĩnh lạ thường, tôi vất vả lắm ôm gối ngủ, đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm.

Ngay sau khi thức dậy, trái tim tôi đập mạnh, bầu không khí này rất giống với một bộ phim kinh dị. #𝖙y𝖙novel.com

Boong boong boong

Tiếng gõ cửa nặng nề không ngừng vang lên, quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh vô cùng quỷ dị.

Tôi kiềm chế không nhúc nhích, lấy điện thoại di động ra vừa định nhắn tin cho nữ cảnh sát dưới lầu, người ở cửa đúng lúc lên tiếng: “Thi Tự Lý, là tôi, mau mở cửa."

Giọng nói của bạn học Thanh Mộc.

Quá nổi bật trong màn đêm yên tĩnh.

Tôi bật đèn lên, chậm rãi đi đến huyền quan, ghé vào mắt mèo nhìn, quả nhiên là bạn học Thanh Mộc, nhưng cả người cậu ấy đều là vết máu, vô cùng nhếch nhác, thắt lưng lại thẳng tắp, nhìn dáng vẻ không bị thương gì.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi không tùy tiện trả lời, từ chỗ cậu ấy rõ ràng không thể biết tôi bật đèn trong phòng, không thể biết tôi ở huyền quan, chứ đừng nói đến mắt mèo.

Nhưng thiếu niên càng lộ ra mỹ mạo trong đêm tối bỗng nhiên mỉm cười, khom lưng hôn lên mắt mèo một cái, vừa chạm đến liền rời đi, màu môi chợt lóe lên.

“!!!”

Tôi bị hành động này của cậu ấy làm hoảng sợ, lui về phía sau nửa bước.

Tôi quá sợ hãi, bức thư tình kia và tình cảm thầm mến giống như không còn tồn tại, khiến cho bây giờ tôi nhìn Thanh Mộc giống như một cái cọc gỗ thu hút hỏa lực, ma lực cậu ấy mang theo giảm xuống không ít.

Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, lại ghé vào mắt mèo.

Xung quanh cậu ấy không có ai, trên tay không có vũ khí, dường như không có gì nguy hiểm.

Thanh Mộc vẫn còn gõ cửa: "Mở cửa ra, Thi Lý Tự, tôi buồn ngủ quá."

Tôi cũng buồn ngủ!!! Kết quả là bị cậu doạ tỉnh!

Tôi cẩn thận mở cửa, thò đầu nhìn xung quanh trái phải.

Thanh Mộc mỉm cười cúi đầu nhìn tôi cảnh giác nhìn lung tung, có chút hứng thú.

Tôi vội vàng kéo cậu ấy vào và đóng cửa lại, tim đập thình thịch.

"Thật đáng sợ, bạn học Thanh Mộc, cậu làm sao vậy..."

Thanh Mộc Phú Giang không chút khách khí vào cửa, đầu tiên là giống như quốc vương tuần tra lãnh thổ nhìn trái nhìn phải, cởi giày đi chân trần bước vào phòng khách.

Tôi: "..."

... Người này cũng quá quen thuộc rồi

Nhưng chỉ cần người trong lớp chưa bị bắt hết, cậu ấy chính là bùa bảo vệ tính mạng của tôi —— ít nhất phải để cậu ấy cầu tình với đám người kia trước rồi nói sau! Tôi không muốn suốt ngày đều phải nơm nớp lo sợ.

Vì vậy, tôi nhịn, nín thở vượt qua chặn trước mặt cậu ấy: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, cười vô cùng thích thú: "Thi Tự Lý, cậu giống như cái bánh bao hấp phồng lên vậy "

“......"

Ai tới đánh cái người này một trận đi.

Tôi tức gần chết, lại ngu ngốc đến mức suýt khóc.

Thanh Mộc biết khi nào nên dùng lại, lông mi hạ xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi lại có vài phần đáng thương.

“...... Bởi vì cảnh sát do cảnh sát Tùng Hạ phái tới không có trách nhiệm gì cả, quản không được nửa thân dưới, chỉ biết quyến rũ hàng xóm của tôi và thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp lui tới dưới lầu, tôi thật sự không thể tiếp nhận một vị cảnh sát như vậy bảo vệ tôi, liền xảy ra tranh chấp, ai ngờ anh ta ra tay đánh tôi, tôi liền bỏ chạy."

“............"

Tôi nghe tới trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây là chuyện cảnh sát si mê bạn học Thanh Mộc mấy ngày trước làm ra.

Tôi không khỏi theo bản năng hỏi: "Thật, thật sao..."

"Đương nhiên, vậy còn có thể giả sao."

"Cậu chạy ra lúc đánh nhau sao?"

"Tôi căn bản không muốn đánh nhau, tôi ghét bạo lực." Thanh Mộc nhẹ nhàng nói.

"..." Thật sao?

Tôi hoảng loạn: "Vậy cậu nên tìm cảnh sát đi! Cậu tìm kẻ vô dụng như tôi làm gì!”

Thật ra tôi rất muốn nói thẳng, cậu ấy đừng dẫn lửa lên người tôi.

Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên truyền ra từng đợt âm thanh kỳ quái, nghe hướng âm thanh càng gần cửa sổ phòng ngủ của tôi, nhưng bên kia chính là vách tường cao của tầng ba

Lực chú ý của tôi bị hấp dẫn trước, trong lòng tôi cảm thấy không ổn, cầm lấy một con dao chuẩn bị đi vào xem xét, lại co rúm lại, quay đầu nhìn về phía Thanh Mộc không thèm để ý động tĩnh bên ngoài chỉ nhìn động tác của tôi.

"..." Tôi rất cẩn thận nhét con dao thái vào lòng bàn tay cậu ấy, sau đó ấn vào sống lưng đối phương: "Tôi… chúng ta cùng đi xem đi.”

Thanh Mộc trầm mặc một lát, đại khái cũng không ngờ tôi sẽ biến cậu ấy thành người bảo vệ, lấy dao trong tay, đi vào.

Tôi không thể rời một tấc.

Lòng bàn chân trần trụi của cậu ấy bước xuống sàn nhà hoàn toàn không có tiếng động, giống như một con mèo đang rình mồi.

Đèn phòng ngủ được bật, Thanh Mộc đứng bên cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống.

Sau một lúc lâu cậu ấy không nói gì, tôi tự mình thò đầu ra khỏi người cậu ấy.

Độ cao tầng ba, một người phụ nữ toàn thân chật vật, đang bám vào máy điều hòa như thằn lằn leo lên trên, nhìn thấy gương mặt tái xanh bỗng nhiên trở nên đỏ tươi, tròng mắt trừng như một giây sau sẽ từ hốc mắt rơi ra, hô hấp dồn dập.

Người đàn ông há miệng hét lên gì đó: "--"

Tôi ngạc nhiên: "Tiểu Trì Do Mỹ?!”

Chính là một trong số những người mất tích bỏ trốn.

Nhưng cảnh tượng này khủng khiếp đến nỗi tôi sợ hãi đóng cửa sổ khoá lại: "Báo cảnh sát!"

Tôi run rẩy lấy điện thoại di động ra chuẩn bị để gửi tin nhắn cho nữ cảnh sát dưới lầu.

Gửi xong lại phát hiện Thanh Mộc đã xem như không liên quan đến mình mà vào phòng khách bật TV.

Tôi: "???”

Tôi liếc mắt nhìn cô gái kinh khủng còn đang bò lên trên, lại liếc mắt nhìn Thanh Mộc đang ngồi trên ghế salon trêu chọc con búp bê mèo trắng yêu thích của tôi.

Tâm lý sụp đổ.

Nhưng người này là bò lên phòng ngủ của tôi, rất có thể là đang giết tôi, gặp Thanh Mộc hoàn toàn là trùng hợp.

Tôi lấy một cái móc treo quần áo đâm cô ta xuống.

Cửa chợt phát ra tiếng nổ lớn, một người nóng lòng ra sức đập.

Chắc là nữ cảnh sát!

Tôi mừng rỡ, từ phòng tắm đặt móc treo quần áo đi ra.

Thanh Mộc vốn đang thảnh thơi lại đứng lên, đứng ở cửa chính trước tôi một bước, không động tĩnh đặt tay lên tay nắm cửa, không nhúc nhích, cậu ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.

"Lại đây." Cậu ấy mỉm cười với tôi.

Tôi nắm lấy móc treo quần áo, người phụ nữ bên ngoài cửa sổ liên tục đập vỡ kính và tiếng đá cửa dần dần thô bạo trốn sau lưng bạn học Thanh Mộc.

Âm thanh quá hỗn tạp cùng nguy hiểm, tôi run rẩy nắm lấy góc áo sau lưng cậu ấy.

Thanh Mộc nhìn tôi một cái, đưa tay rút móc treo quần áo trong tay tôi ra tùy ý ném xuống đất, còn nói: "Xấu quá, ném đi."

Tôi trợn tròn mắt: "!?!"

Thanh Mộc tự mình mở cửa.

Ngoài cửa không phải là nữ cảnh sát tâm tâm niệm niệm của tôi, mà là một người đàn ông thở hổn hển, áo sơ mi cũ kỹ trên người anh ta phủ đầy vết máu, trong tay lóe ra ánh sáng trắng cùng thanh dao màu đỏ đang nhỏ máu, nghiễm nhiên là một bộ dáng kẻ giết người bỏ trốn.

Tôi hoảng sợ.

Đây là cảnh sát đáng lẽ phải bảo vệ Thanh Mộc!

Tôi mới thò đầu một cái, đã bị ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào hốc mắt ma quỷ của Thanh Mộc làm cho sửng sốt.

“Cậu quả nhiên chưa chết, Phú Giang!!!” Giọng nói của người đàn ông vui mừng đến run rẩy.

Một giây sau Thanh Mộc đi về phía trước một bước, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của tôi, cũng ngăn trở ánh mắt của cảnh sát có thể nhìn thấy tôi.

Thanh Mộc không kiên nhẫn nói: "Anh không nghe thấy có người đang muốn lẻn vào sao? Anh không thích tôi sao? Vậy thì giải quyết những người nguy hiểm đó đi.”

Tôi ở phía sau cậu ấy co lại cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, nghe vậy rất chấn động.

"Tất nhiên tôi sẽ giải quyết nó! Nhưng cậu! Phú Giang cậu là đồ không ăn người không nhả xương!!”

Anh ta đẩy Thanh Mộc, kết quả không biết trong tay có mũi đao, dường như làm Thanh Mộc bị thương.

Anh ta cũng giật mình, cứng ngắc vài giây, lại bị tiếng thủy tinh vỡ từ phòng ngủ truyền ra hấp dẫn lực chú ý.

Cái gọi là tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt, người đàn ông sắc mặt đáng sợ vọt vào phòng ngủ, dường như họ đang vật lộn với nhau.

Không biết tôi đâm vào chỗ nào, chỉ biết Thanh Mộc trong nháy mắt mất đi sức lực, trở nên nghiêng ngả.

Thanh Mộc ngã xuống, tôi muốn đỡ lấy nhưng không đủ sức, theo tư thế ngã ngã xuống cùng cậu ấy.

Tôi vội vàng ôm lấy bả vai Thanh Mộc: "Thanh Mộc! Thanh Mộc cậu không sao chứ?!”

Một tia hy vọng còn sót lại khiến tôi không thể bỏ chạy

Máu chảy ra từ ngực cậu ấy, rất nhiều. Khiến tôi không thể phân rõ cậu ấy bị đâm vào chỗ nào.

Phòng ngủ truyền đến tiếng nắm đấm và đao va chạm

Tôi dùng bàn tay đè lên ngực cậu ấy, máu tươi không ngừng chảy ra từ kẽ tay, tôi vừa khóc vừa bất lực nhỏ giọng: "Đừng chết.. Đúng rồi, điện thoại... Gọi xe cứu thương..."

Tôi hoảng hốt chạy bừa lấy điện thoại di động ra, chữ trên màn hình vặn vẹo không có trật tự trong tầm mắt căng thẳng của tôi.

Bỗng nhiên, một bàn tay tái nhợt đè cổ tay tôi lại ngăn cản.

Tôi hoảng sợ, chẳng biết Thanh Mộc mở mắt từ lúc nào.

Cậu ấy sờ sờ ngực, làm như không có việc gì ngồi dậy trong ánh mắt dại ra của tôi.

“Chỉ đâm một đao?" Cậu ấy như đang lẩm bẩm, nghe được động tĩnh trong phòng ngủ, chậc một tiếng, ánh mắt ác độc như là một con rắn độc: "Hai tên phế vật.”

“... " Điện thoại của tôi rớt xuống đất.

Cậu ấy ngồi dậy cao hơn tôi ngồi dưới đất, quay đầu hơi cúi mắt nhìn tôi.

Tôi khô khan mở miệng: "... Tôi... tôi gọi xe cứu thương…”

“Không cần." Cậu ấy giật lấy điện thoại của tôi, nhìn thoáng qua, lại còn có thể nhàn hạ châm chọc: "Hàng rẻ tiền.”

Tôi: "..." Cảm ơn, nước mắt đều nghẹn trở về rồi.

Nữ cảnh sát khoan thai đến muộn, đầu đầy mồ hôi: "Mọi người không sao chứ!”

"Cảnh sát!!" Tôi thân thiết như nhìn thấy mẹ, muốn vươn tay ôm đùi, bị Thanh Mộc ấn trán đẩy ra cắt ngang.

Tôi: "......”

Thanh Mộc mặt mày bi thương: "Cảnh sát, viên cảnh sát do cảnh sát Tùng Hạ phái tới muốn giết tôi, không chỉ lơ là chức trách, còn đánh bạc khắp nơi trong lúc đang bảo vệ tôi, cũng vì tôi khiển trách một câu anh ta liền động sát tâm với tôi. Còn có một Tiểu Trì đang lẩn trốn, ngay trong phòng ngủ."

Nữ cảnh sát do dự một giây, nỗi sợ hãi bi thương của Thanh Mộc lại rút đi hết, trở nên soi mói tàn nhẫn, đôi mắt xinh đẹp đến phi giới tính liếc về phía nữ cảnh sát, ngôn ngữ lại cay nghiệt như thế: "Chị mau đi giải quyết bọn họ đi! Nếu như chị không thể giải quyết, chị cũng là vô dụng đi. Chẳng lẽ người trong cục cảnh sát đều là một đám phế vật sao?"

Tôi cũng trợn mắt há hốc mồm đến quen rồi......

Nhưng sao Thanh Mộc lại nói khác với khi nói với tôi......

Nữ cảnh sát mặt đầy phẫn nộ và si mê, cực kỳ bối rối và kỳ quái: "Tôi lập tức đi ngay.”

Cô ấy đeo súng, bởi vì hành vi của phạm nhân trốn thoát vô cùng ác liệt, nghe nói còn lên báo chí gây xôn xao dư luận, phía trên vô cùng coi trọng -- đương nhiên, tôi vẫn không có tâm trạng xem tin tức bên ngoài, cho nên chỉ mơ hồ biết được.

Theo vài tiếng súng vang lên, phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.

Thanh Mộc rõ ràng bị đâm một đao, hiện tại lại giống như không có việc gì đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng ngủ, tôi ngồi tại chỗ chân mềm nhũn không có sức lực, túm lấy góc áo cậu ấy muốn tìm kiếm trợ giúp, lại trời xui đất khiến nắm tay cậu ấy.

Làn da mịn màng hơn tơ lụa, nhưng quá lạnh lẽo.

Tôi không kịp phản ứng, cậu ấy có phản ứng trước, ánh mắt hướng về phòng ngủ lại một lần nữa trượt đến trên mặt tôi.

"Xin lỗi..." Tôi đang định buông tay ra, Thanh Mộc siết chặt, tôi theo phản xạ có điều kiện đứng thẳng theo lực của cậu ấy.

Sau khi cậu ấy nắm chặt, bàn tay kia lạnh lẽo càng thêm rõ ràng, đối lập rõ ràng lòng bàn tay ấm áp của tôi.

Nữ cảnh sát sắc mặt hoảng hốt từ phòng ngủ đi ra, cùng lúc đó, tay kia của Thanh Mộc nhanh chóng nhét điện thoại vào túi tôi một lần nữa, hơn nữa buông lỏng hơi ấm đang cầm.

Cậu ấy cười với người phụ nữ kia: "Thật lợi hại, cảnh sát.”

Rõ ràng là tâm trạng cậu ấy rất tốt, không keo kiệt cho táo ngọt.

“Về chức trách... xin lỗi, tôi... tôi vẫn nên đi trước. Gian Chức, chị ở ngay dưới lầu, chị mang thi thể đi trước, yên tâm, chị sẽ tiếp tục bảo vệ em.”

Cô ấy nói chuyện, gọi người tới lôi hai thi thể đi, toàn bộ quá trình không dám liếc mắt nhìn Thanh Mộc một cái, giống như tù nhân đang đau khổ giãy dụa ở vách núi biên giới.

Thanh Mộc không quan tâm những thứ này, liền ngồi trên sô pha xem TV, còn xem kênh mua sắm.

Tôi hỏi về vết thương của cậu ấy.

Chờ nữ cảnh sát và những người khác rời đi, đóng cửa lại, phòng khách chỉ còn lại tôi và Thanh Mộc.

Tôi đứng trước mặt cậu ấy: "Vết thương của cậu không sao chứ?"

“Không sao." Hình như Thanh Mộc rất thích cái gối ôm của tôi, bóp tới bóp lui, nghe vậy ngẩng đầu cười cười, trước mắt rực rỡ, cậu ấy xắn áo lên, bụng dưới ngực lộ ra toàn bộ, trừng mắt nhìn tôi: "Vết thương của tôi lành khá nhanh.”

Trước tiên tôi không phải chú ý cậu ấy vậy mà lại có tuyến nhân ngư cùng đường nét cơ bắp không khoa trương lại vô cùng xinh đẹp, mà là ngực cậu ấy thật sự không có dấu vết, ngay cả vết sẹo cũng không có!

Tôi há miệng, cuối cùng không nói gì.

Biết càng nhiều càng nguy hiểm, tôi vẫn là giả vờ cái gì cũng không biết đi!

... Có lẽ là Thanh Mộc có siêu năng lực gì đó ha ha... Tóm lại tôi cái gì cũng không biết, dù sao chuyện này về sau tôi cũng sẽ không xuất hiện cùng với cậu ấy.

Tôi tự an ủi mình một lúc, không muốn ngủ ở phòng ngủ, tôi cuộn mình bên cạnh sô pha dài cậu ấy đang ngồi, may mà phòng khách rất sạch sẽ, cửa phòng ngủ đóng lại ngăn cách hiện trường.

Có TV phối âm cùng đèn sáng, không hiểu sao cho tôi một tia cảm giác an toàn, hơn nữa còn có Thanh Mộc "Đứng gác", càng cho tôi an ủi lớn lao ngắn ngủi, mệt mỏi xâm nhập toàn thân, qua thật lâu, tôi như mộng mà không phải mộng mà ngủ thiếp đi.

Gần sáng sớm, trời vẫn tối đen, TV chẳng biết lúc nào đổi kênh tin tức, phía trên phát lại sự kiện hai mươi tám người khiến người ta khiếp sợ ở trường trung học.

Mười sáu người trong số họ đã chết trong hỗn loạn, chỉ có hai người vô tội và sống sót, và mười người đang bỏ trốn.

Thiếu niên tóc đen vẻ mặt lạnh lùng, chân trần cong lên giẫm ở bên cạnh sô pha, một thiếu nữ đang ngủ ở nơi cách cậu ấy không xa.

Thanh Mộc Phú Giang quay đầu, ác nhân ích kỷ này bỗng nhiên mặt mang cảm xúc tò mò thuần khiết như trẻ con, đưa tay che kín lòng bàn tay mở ra của Thi Tự Lý.

Cậu ấy không làm gì cả, chỉ thế thôi.

Phòng khách ngoại trừ TV đang chiếu, dường như tất cả thời gian đều dừng lại.

Cho đến khi cửa bị gõ nhẹ.

Thanh Mộc lập tức không kiên nhẫn trừng mắt nhìn cửa trước.

Cửa lại bị gõ vang.

Thanh Mộc tắt TV, tắt đèn, thuận tay kéo một tấm thảm trải sàn giúp Thi Tự Lý che lại, thậm chí mang giày vào, mới chậm rãi mở cửa.

Nữ cảnh sát rõ ràng đứng ở ngoài cửa, giọng nói của cô ấy dồn dập: "Tôi suy nghĩ thật lâu vẫn cảm thấy tôi không thể bỏ lỡ cậu Thanh Mộc, tôi đối với cậu là nhất kiến chung tình!"

Lạch cạch.

Cửa bị Thanh Mộc trở tay đóng lại, nếu như Thi Tự Lý tỉnh dậy, có thể nhìn thấy bóng lưng thiếu niên bị cửa dần dần ngăn cách, biến mất trong bóng đêm.

Nhưng cô không có, vẫn đang ngủ say.

Ba giờ rưỡi sáng, cậu ấy bình tĩnh đi xuống cầu thang trước người phụ nữ.

Ba giờ ba mươi lăm phút, một người phụ nữ kéo thiếu niên bị siết chết lặng lẽ nhét vào cốp sau, xe dừng ở dưới lầu bảo vệ Thi Tự Lý mấy ngày mấy đêm cực nhanh rời khỏi nội thành.

……

……

Khi tôi tỉnh lại thì ánh nắng tươi sáng, mặt trời đã sớm mọc.

Trong lòng tôi mệt mỏi không chịu được, bụng cũng đói.

“Bạn học Thanh Mộc?" Tôi không tìm thấy cậu ấy ở đâu cả, nghi hoặc tìm khắp nơi.

Người đi rồi?

Cũng đúng, tôi lại không thể bảo vệ cậu ấy, với sức chiến đấu của tôi, ít nhất Thanh Mộc có thể lành vết thương cực nhanh, cậu ấy bảo vệ tôi còn được... nhất định là đi rồi.

Tôi đang nghĩ vậy thì chuông cửa reo.

Tôi nhìn qua mắt mèo trước khi mở cửa.

Thanh Mộc thay một bộ quần áo càng thêm đắt tiền đẹp mắt, không còn chút vẻ chật vật tối hôm qua, tốt hơn tôi ngủ đến tóc tại dựng lên nhiều.

Tôi và cậu ấy im lặng nhìn nhau vài giây, ý muốn thể hiện không hoan nghênh cậu ấy.

Thanh Mộc cười cười: "Hôm nay còn phải đến cục cảnh sát lấy lời khai ngày hôm qua, phiền muốn chết, tôi nói với cảnh sát Tùng Hạ sẽ để bọn họ tự lên.”

Tôi lập tức nhường lối đi cho cậu ấy đi vào.

Vào đi! Người tốt đã mang đến sự tiện lợi cho tôi!

Chương kế tiếp