Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 64 Tìm kiếm xác chết
Tòa nhà số 9 chung cư Hòa Hiệp đã được truyền thông tuyên truyền, được người dân gọi là tòa nhà ma.

Mà giờ phút này, bầu không khí ngột ngạt bao trùm từ trong ra ngoài của tòa nhà này, thật sự giống như là ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lâu, nơi sinh sống của những quỷ quái đáng sợ, chúng xua đuổi sinh linh ra khỏi đây, để lại một vùng tử khí nặng nề.

Mặc dù trên lầu vẫn còn cư dân sinh sống, nhưng cả tòa nhà lại yên tĩnh đến không thể tưởng tượng nổi, ngay cả bảo vệ tuần tra cũng không có, những cư dân này thật sự chỉ ngoan ngoãn ở lại đây, một người muốn lén lút lẻn đi cũng không có sao?

Nhà để xe ngầm của mấy tòa nhà rõ ràng là một khu vực rộng lớn nối liền với nhau, nhưng chỉ có nhà để xe ngầm của tòa nhà số 9 được xây dựng độc lập, giống như chủ đầu tư cố ý cô lập tòa nhà số 9 vậy.

Ngụy Lam mò mẫm dọc theo mương thoát nước, bất đắc dĩ sau khi đi hơn nửa vòng mới phát hiện, nếu như bắt đầu tìm từ bên kia có thể gần hơn, cũng may mắn cái nhà để xe ngầm độc lập này cũng không quá lớn, nhưng không quan trọng, có thể tìm được là được.

Tháo lưới lọc ra, Ngụy Lam giơ đèn pin lên chiếu vào đường ống thoát nước, đáng tiếc khoảng cách ánh sáng của đèn pin quá ngắn, không chiếu được đến chỗ sâu hơn, bên trong đường ống to gần bằng một cái đầu người đen kịt, thỉnh thoảng tràn ra mùi hôi thối, xen lẫn với mùi mốc nồng nặc "Đây là mùi nước thải, tôi không cảm giác có gì bất thường, nhưng nếu như là thi thể nhiều năm trước, quả thật đã sớm không còn mùi. ”

"Trong này là thẳng hay cong? Hoàn toàn không nhìn thấy bên trong." Doãn Hàng giơ bút laser lên, lắc lắc cổ tay để điểm sáng màu đỏ lắc qua lắc lại "Hình như là thẳng. ”

Ngụy Lam bước sang một bên, hít một hơi nói "Bình thường đều sẽ có một cái giếng thoát nước chính thông với cơ sở thoát nước bên ngoài, những nhánh này thì trực tiếp nối với giếng thoát nước chính trong tiểu khu, thường sẽ là thẳng. ”

"Hình như... Có gì đó không?" Doãn Hàng thò đầu vào trong miệng thoát nước bốc mùi hôi thối, đường ống trống trải có thể phóng đại âm thanh nhỏ và truyền đến đầu kia của đường ống. Doãn Hàng cố gắng phân biệt nguồn gốc của âm thanh rất nhỏ kia "Hình như có âm thanh của túi nhựa. ”

Âm thanh của túi nhựa? Vậy thì còn phải nghiên cứu, nếu là túi nhựa trong những năm gần đây về cơ bản là sản phẩm dễ phân hủy bảo vệ môi trường, dưới sự ăn mòn của khí mêtan và nước thải, sẽ nhanh chóng vỡ vụn và biến mất, không thể phát ra âm thanh.

Nhưng nếu là nhiều năm trước, tám năm, hoặc thậm chí lâu hơn? Túi nhỏ dễ bị rách dưới nước rửa, trôi ra ngoài theo dòng nước, có thể bị lưới lọc chặn ở đó, hơn nữa không bị cuốn trôi, sẽ là loại túi nhựa nào đây? Bên trong có gì sẽ không bị cuốn trôi?

"Đứng dậy." Ngụy Lam kéo thắt lưng Doãn Hàng, kéo người nằm sấp ở cửa thoát nước lên, giống như ném một con heo con xuống sàn nhà ướt lạnh "Tôi muốn vào xem một chút! ”

Tưởng tượng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc, Ngụy Lam xoay tới xoay lui thay đổi vô số tư thế, cũng không thể nhét bả vai vào cửa thoát nước thành công "Sao lại không vào được? Làm sao cái xác vào được? Không phải là băm thây rồi mới vứt vào đây chứ? ”

"Để tôi đi cho, cái này rộng hẹp chỉ sợ chỉ có tôi mới có thể vào được." Lữ Duy nhìn Ngụy Lam đang dẩu mông nằm sấp trên mặt đất để chui vào trong, lại nhìn Doãn Hàng đang thò đầu vào đường ống "Tôi đi vào đều có một chút miễn cưỡng, khổ người của hai người quá lớn, từ bỏ đi, nhanh tránh ra đừng cản đường. ”

"Được rồi." Ngụy Lam lau vết bẩn trên đầu, miễn cưỡng thỏa hiệp với sự thật "Vậy thì giao cho cậu, nếu phát hiện vấn đề gì, lập tức chạy ra.... Chờ đã!" Nói xong, Ngụy Lam đột nhiên đập nát vòi chữa cháy cách đó không xa, kéo ống nước buộc vào cổ chân Lữ Duy "Không được thì cứ kêu lên, bọn tôi sẽ kéo cậu ra ngoài! ”

Lữ Duy cảm thấy vô cùng khó hiểu với lời nói của Ngụy Lam "Khoan ống thoát nước còn có thể xảy ra chuyện gì?" Nói đi cũng phải nói lại, Lữ Duy vẫn ngoan ngoãn bảo Ngụy Lam buộc ống nước vào chân hắn "Nếu bên trong có thứ gì đó, tôi có cần mang ra ngoài không? ”

"Đương nhiên, vất vả rồi." Buộc chặt ống nước, Ngụy Lam cười vỗ vỗ bả vai Lữ Duy, nhìn theo Lữ Duy thân hình gầy yếu chui vào ống thoát nước sâu thẳm, trong lòng có một loại cảm giác khó tả không nói lên lời. Tim đậo nhanh! Đúng, chính là cảm giác này, loại cảm giác này rất không tốt, giống như biết rõ sẽ xảy ra chuyện không tốt, nhưng không thể khống chế bản thân muốn làm, biết rõ nên dừng lại, nhưng lại không muốn mở miệng ngăn cản.

Mỗi người đều nín thở chờ đợi tiếng báo cáo của Lữ Duy truyền đến trong đường ống, đường ống nước theo chuyển động của Lữ Duy, từng chút một bị dẫn vào trong miệng cống, Ngụy Lam xuất thần nhìn chằm chằm vào cửa cống.

Đột nhiên, một cơn gió nhẹ mang theo mùi tanh quét qua cổ, Ngụy Lam đột nhiên xoay người nhìn về phía sau, không có, cái gì cũng không có, nhưng nhà để xe ngầm ngột ngạt này sao đột nhiên lại có gió thổi tới, giống như có thứ gì đó từ phía sau xẹt qua cuộn lên một luồng không khí tĩnh lặng.

Tí tách, tí tách. Âm thanh của những giọt nước rơi trong đầm lầy dường như có thể nghe thấy ở khắp mọi nơi.

"Có chuyện gì vậy? Làm tôi giật mình." Doãn Hàng bị động tác của Ngụy Lam làm cho cả người toát mồ hôi lạnh buồn bực tỏ vẻ bất mãn "Đừng cả kinh như vậy có được hay không. ”

Ngụy Lam sờ gáy hơi lạnh, cảm giác hơi ngứa khi gió thổi qua tóc rất chân thật, nhưng cậu vẫn lắc đầu nói "Không có gì. ”

Tí tách, tí tách. Thanh âm gây phiền nhiễu vẫn tiếp tục vang lên quanh quẩn trong nhà xe ngầm trống trải vô hạn, không biết tiếng nào là thật, tiếng nào là giả.

"Tiểu Duy, thế nào rồi?" Doãn Hàng lo lắng ho to vào trong ống thoát nước.

"Sâu hơn tưởng tượng, nhưng phía trước hình như có một cái gì đó, không thể nhìn thấy nó là gì." Giọng của Lữ Duy ồm ồm, nghe ra là bịt miệng nói chuyện "Nơi này quá thối. ”

Có người, có người đang nhìn mình, ở ngay phía sau, có thể cảm nhận được tầm mắt dính chặt sau lưng! Đây tuyệt đối không phải ảo giác, làm nghề này cơ bản nhất chính là phải nhạy bén, nếu như bị theo dõi cũng không phát hiện được thì sớm từ chức đi.

Ngụy Lam không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đối phương đột nhiên phát động tấn công trong bóng tối, sẽ gây bất lợi với bọn họ. Tay cậu lặng lẽ chạm vào khẩu súng bên hông, cậu đang chờ đợi, chờ đợi khoảnh khắc tầm mắt xuất hiện ở phía sau, không có gì ở đó, không có chỗ trốn tránh, chính là lúc này!

"Ai!" Theo một tiếng quát lớn, Ngụy Lam đột nhiên xoay người, vững vàng chĩa súng vào khoảng trống. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Đoán sai rồi? Không, không thể nào. Tiếng tí tách như nhanh hơn, dường như đồng bộ với nhịp tim, trái tim khó chịu như bị ai đó nắm chặt.

Doãn Hàng lo lắng đè xuống bàn tay đang cầm súng của Ngụy Lam, cũng không có tâm trạng đùa giỡn, Ngụy Lam trước mặt không còn mang theo nụ cười hiền hòa vạn năm không thay đổi, chỉ còn khóe môi gợi lên ý cười ý, đôi mắt màu nâu nhạt lóe lên sự hưng phấn quỷ dị, lộ ra sự cố chấp và điên cuồng "Anh Ngụy, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì vậy? ”

"Không sao đâu.”

"Đánh rắm mới không có việc gì! Vẻ măt này của anh còn đáng sợ hơn cả quỷ!" Doãn Hàng không để ý tới Ngụy Lam đang phát điên nữa, xoay người kiểm tra tình huống của Lữ Duy "Tiểu Duy, thế nào rồi? ”

Hồi lâu, trong cửa thoát nước mới truyền đến câu trả lời thở hồng hộc của Lữ Duy "Tôi bắt được rồi cái túi nhựa kia rồi, chờ tôi mang nó ra ngoài. ”

"Trong đó có cái gì?"

"Không biết, hoàn cảnh nơi này quá tệ, hay là đi ra ngoài xem đi. ”

Tí tách, tí tách, tí tách.

Rốt cuộc là tiếng giọt nước hay tiếng bước chân? Âm thanh kia đang đến gần, cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào nơi này, có lẽ không chỉ là một, mà là rất nhiều.

Ngụy Lam cảnh giác di chuyển bước chân, khéo léo đánh lạc hướng Doãn Hàng, Lữ Duy vẫn đang bò ra ở cống thoát nước phía sau, chỉ là cậu không rõ, vì sao lúc này cậu không nhìn thấy gì cả? Những thứ kia rõ ràng đang đến gần, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của chúng.

Sáu mét, năm mét, bốn mét ... Nó lại đây, ngay trước mặt, Ngụy Lam yên lặng giơ súng lên, nhắm vào khoảng trống phía trước. Pằng! Tiếng súng đinh tai nhức óc bị tiếng vang vang lên vô số lần, luồng không khí vặn vẹo đập nát thứ gì đó, những thứ vô hình kia vẫn theo quán tính đưa về phía cậu, nặng nề đụng vào người. Ngụy Lam không có chuẩn bị bị đụng lảo đảo mấy bước, trượt chân ngã mạnh xuống đất.

"Nước?” Ngụy Lam kêu lên. Bàn tay chống đất chạm vào nước đọng trên mặt đất, nước đã ngập qua lòng bàn tay "Nước từ đâu ra? ”

"Này! Nước ngập từ khi nào vậy?" Doãn Hàng lúc này mới phát hiện, mặt đất nhà để xe ngầm đã bị nước nhấn chìm, nhìn không ra mặt đất ban đầu "Là cống thoát nước! Nước dâng lên từ cống thoát nước! ”

Đúng vậy, mỗi một mạng lưới lọc của mương thoát nước, giống như một đài phun nước nhỏ, nước bốc lên, bắt đầu từ khi nào? Cậu hoàn toàn không phát hiện ra. Mực nước tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy, sắp đến mắt cá chân "Tiểu Duy! Bảo vệ đầu của cậu, nhanh lên!" Nói xong, Ngụy Lam nhanh chóng cầm lấy ống nước chữa cháy, dùng hết sức kéo ra ngoài "Đừng quan tâm đến đồ gì nữa, bọn tôi lập tức kéo cậu ra ngoài! ”

Cậu không biết ống thoát nước có thể dài như vậy, vì sao còn chưa đi đến cuối, vì sao nước lại dâng nhanh như vậy, đường ống thoát nước dường như đã hoàn toàn bị nước nhấn chìm, Lữ Duy trong đường ống cũng không có phản ứng gì nữa.

Ngụy Lam nóng nảy, một chân đạp vào tường, dùng cả tay lẫn chân kéo ra ngoài, cuối cùng , một đôi chân lộ ra, Lữ Duy bị trói mắt cá chân hoàn toàn bất động bị kéo ra khỏi cửa thoát nước, trong tay còn nắm chặt cái túi nhựa màu đen khổng lồ kia.

"Tiểu Duy..." Ngụy Lam thăm dò vỗ vỗ mặt Lữ Duy hai mắt nhắm nghiền, không có hô hấp, cũng không có nhịp tim, làn da trong lòng bàn tay lạnh như băng. Trái tim đau đớn muốn móc nó ra, cậu không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành như vậy, đã nói không muốn để cho người bên cạnh bị thương, lời thề như đánh rắm không đáng giá, cậu không cách nào chấp nhận sự thật này.

"Tỉnh dậy đi, Tiểu Duy." Hoảng sợ, hoàn toàn hoảng sợ, Ngụy Lam liều mạng lắc bả vai Lữ Duy, bất lực nhìn về phía Doãn Hàng sắc mặt nghiêm trọng không nói một lời, cậu không biết nên biện giải cho sai lầm của mình như thế nào, chỉ có thể gọi Lữ Duy "Tiểu Duy, tỉnh lại đi được không! Chỉ cần cậu có thể tỉnh lại, tôi sẽ không bao giờ cướp bánh bao của cậu nữa..."

Phụt một nụ cười không kiểm soát được, đầu tiên là Doãn Hàng nhịn không được, tiếp theo là Lữ Duy không thể giả vờ được nữ, khóe môi cong lên một cách mất tự nhiên, dáng vẻ muốn cười nhưng không thể cười, nhìn phản ứng của hai người trước mặt, Ngụy Lam ngây ngốc dừng ở đó không biết đã xảy ra chuyện buồn cười gì.

"Anh có phải thật sự ngu ngốc không?" Doãn Hàng cười to không ngừng vỗ vỗ vào lưng Ngụy Lam còn đứng bất động tại chỗ, cười đến sắp tắt thở "Ha ha, người nên tỉnh lại là anh. ”

"Tiểu Duy..." Đầu Ngụy Lam vẫn không xoay chuyển được.

Lữ Duy đeo lại kính, bất đắc dĩ lắc đầu "Tôi đã sớm là người chết rồi, còn có thể chết đuối một lần nữa sao? Mau ra khỏi đây rồi xem trong túi có gì. ”

Mẹ kiếp! Ngụy Lam chỉ cảm thấy trong lòng như có vạn con vó ngựa chạy qua, cậu quá khẩn trương nên quên luôn chuyện Lữ Duy đã không còn là người sống, nháo nửa ngày thì ra hai người trước mắt hợp tác chơi mình sao? Thù này không báo không phải quân tử, đang cân nhắc nên làm thế nào để báo thù, lại xảy ra chuyện không may.

"Thang máy nhắc nhở trục trặc, cửa cuốn ở lối ra nhà để xe không biết đã bị đóng từ lúc nào, xem ra có ai đang ép chúng ta vào ngõ cụt." Bàn tay cắm trong túi quần chạm vào bùa hộ mệnh bị nước làm cho ướt đẫm, Ngụy Lam vui vẻ trêu chọc "Tiếu Tử Hiền có phải lấy hàng giả lừa tôi không? ”

Chương kế tiếp