Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 66 Tự cứu mình
Cuối cùng quần vẫn bị cởi ra, cùng với chiếc quần giữ nhiệt bên trong cuộn thành một khối lớn, cậu giơ tay lên định ném ra ngoài, nhưng suy nghĩ một chút lại thu lại.

Ngụy Lam thô lỗ rút thắt lưng da tinh xảo ra thắt lại bên hông, lúc này mới yên tâm ném quần ra ngoài, chiếc thắt lưng này là món quà quý giá mà Tiếu Tử Hiền tặng cậu.

Cuối cùng thì cánh quạt ngừng chuyển động, nhưng vẫn vùng vẫy như con thú bị vây khốn cố gắng thoát khỏi dây cương, quần áo rách nát cuộn ở trong trục, khiến chuyển động phat ra tiếng động chói tai. Ngụy Lam thử ấn vào cánh quạt, chúng khá khá rắn chắc, một lát sẽ thì sẽ không gãy được.

Ném túi nhựa màu đen sang phía bên kia cánh quạt, Ngụy Lam chuẩn bị đi qua từ khe hở phía trên, phía dưới đã bị chìm ngập trong nước, cậu chưa từng thắng những người trong đội trò nín thở dưới nước nhàm chán, mặc dù khoảng cách phía trên hẹp hơn phía dưới thì cậu vẫn không có ý định mạo hiểm chọn khe hở phía dưới với nguy cơ bị chết đuối.

Kẽo kẹt.

Âm thanh này thật sự rất khó chịu, Ngụy Lam không yên tâm nhìn trục cánh quạt, xung quanh tối đến mức cậu không nhìn thấy gì cả, không biết mảnh vụn quần áo bây giờ như thế nào, có thể tranh thủ cho cậu bao nhiêu thời gian.

Đầu tiên thò đầu qua, bả vai mắc kẹt trong khe hở cánh tay không qua được, tư thế này quá khó chịu, không thể dùng sức được, Ngụy Lam lại rụt về, trong bóng tối suy nghĩ dùng cách nào để chui qua đó dễ dàng hơn.

Cậu cần tìm một tư thế tay và chân có thể dùng lực theo các hướng khác nhau, mà nửa người dưới tương đối hẹp, chui qua khe hở kia hẳn là không có vấn đề gì, sao không thử luồn hai chân qua đó trước? Nghĩ là làm, Ngụy Lam quay lưng về phía quạt, hướng xuống dưới duỗi chân qua, một chân lại một chân, cho đến khi cánh quạt và giá cố định bị kẹt dưới nách.

Rất tốt, chính là như vậy, Ngụy Lam vui vẻ ôm chặt cánh quạt vào lòng, đặt hai chân xuống mặt đất, đè cả người về phía trước, cánh quạt bị bẻ cong về phía trước, khe hở trở nên hơi rộng hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ.

Tiếng ma sát kim loại liên tục quanh quẩn trong đường ống, ầm ĩ khiến đầu Ngụy Lam ong ong đau nhức, nhưng cậu vẫn không bỏ qua tiếng răng rắc không thể nghe thấy, lại có mảnh vụn quần áo bị rách, điều này rất không ổn, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được lực cản mà cánh quạt chịu được trở nên nhỏ hơn, có xu hướng bắt đầu chuyển động.

Biết rõ hành động của mình cũng có thể khiến quần áo rách nhanh hơn, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, đây chính là một canh bạc. Dùng sức lại dùng sức, nhưng tay chân đông lạnh đến mức gần như tê dại thật sự rất khó nghe theo mệnh lệnh của đại não. Cánh tay sau lưng đã bị mài mòn da, từng trận đau đớn kích thích Ngụy Lam không được nhụt chí, cắn răng tiếp tục cố gắng.

Cánh quạt rõ ràng bị uốn cong, một bàn tay đã có thể miễn cưỡng rụt trở về, đang lúc Ngụy Lam vui mừng vì điều này, âm thanh rắc rắc giống như chuông báo động đánh thức Ngụy Lam, áp lực của cánh quạt rõ ràng trở nên lớn hơn, hỏng rồi, lại chuyển động!

Thu một cánh tay nhường đủ không gian, Ngụy Lam vội vàng rụt đầu lại, ngay một giây sau, toàn bộ mảnh vải vụn bị quấn lại đều bị đứt, đồng thời, cậu phát hiện một bàn tay còn chưa kịp rút lại, đồng hồ đeo tay bị vướng vào dây trên khung.

Không phải chứ? Ông trời cũng biết đùa lắm chứ? Cánh quạt giống như là một con dao nhà bếp dốc toàn lực bổ xuống, chém xuống cánh tay không thể thu lại, Ngụy Lam không khỏi quay đầu cắn chặt răng chờ cánh tay bị chặt đứt.

Nhưng mà đau đớn như dự đoán không xuất hiện, cậu nhạy cảm cảm nhận được cánh quạt dừng sát gần da, để lại một tầng nổi da gà. Ngụy Lam liều mạng lắc lắc cổ tay tránh ra sợi dây đeo đồng hồ, đương nhiên là hy sinh chiếc đồng hồ tình yêu, an toàn thu tay lại.

Được rồi, có lẽ là lá bùa đó vẫn có chút tác dụng, tốt xấu gì cũng xem như phá tài miễn tai nạn... Này!

Ngụy Lam đang định tiếp tục bò ra ngoài đột nhiên nhớ tới lá bùa hộ mệnh, trước đó câu quên lấy ra đã ném nó vào trong quạt cùng với chiếc quần, không biết còn tìm được hay không, vừa mới đeo một ngày đã làm mất, cái này cũng quá không thể nói nổi. Ngụy Lam quay đầu nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy vị trí trục quạt hơi sáng lên, dưới ánh sáng lờ mờ nhìn không rõ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được đường nét.

Mẹ kiếp! Chúa ơi! Ngụy Lam lại quay lại, cẩn thận tháo bùa hộ mệnh treo trên ốc vít của cánh quạt xuống, lập tức cánh quạt lại chuyển động, kẹó theo mùi tanh hôi mốc đập vào mặt cậu.

Thì ra là như thế, Ngụy Lam một bên kéo túi nhựa màu đen bò ra ngoài, một bên ở trong nội tâm vô số lần cảm khái, đồ ông Lưu cho thật sự không phải đồ linh khí bình thường, dây của bùa hộ mệnh không biết làm bằng chất liệu gì mà treo trên ốc vít của cánh quạt ngăn cánh quạt không chuyển động, so với một đống quần áo kia mạnh hơn nhiều.

Khoảnh khắc gặp lại mặt trời khiến người ta kích động, nhưng cũng làm cho người ta xấu hổ, Ngụy Lam chỉ mặc một chiếc quần lót còn đeo thắt lưng da cao cấp, cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt lính cứu hỏa đến cứu viện. Đừng nói người ngoài, ngay cả Doãn Hàng và Lữ Duy vẫn luôn canh giữ ở phụ cận cũng trợn tròn mắt.

Ngụy Lam vui vẻ đang muốn cướp áo khoác quân dụng trong tay Doãn Hàng, thì sau lưng cảm thấy ấm áp, quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể bao bọc cậu lại, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, cho dù không quay đầu lại cũng có thể biết người tới là ai. Ngụy Lam không khách khí quấn lấy quần áo, trêu chọc Tiếu Tử Hiền vừa mới đứng dậy "Không phải anh có việc khác phải làm sao? Anh chạy đây để làm gì? ”

"Lên xe nói đi, anh bật hệ thống sưởi rồi." Tiếu Tử Hiền mở cửa xe đẩy Ngụy Lam vào xe, rồi nói với hai người bên cạnh "Hai người cậu cũng tới đây, tôi có chuyện muốn nói. ”

Bên trong chiếc Volvo sang trọng và thoải mái ngồi ba con gà chật vật, cũng may chủ xe không để ý chút nào, Ngụy Lam ngồi ở ghế phụ liếc mắt nhìn phía cốp xe, ở đó có một túi xương người "Sao anh cũng chạy đến tiểu khu Hòa Hiệp? Xem ra không giống là đặc biệt đến cứu em. ”

"Phải vậy không." Tiếu Tử Hiền trả lời mơ hồ "Hôm nay anh sắp xếp cùng Trần Diễm Hoa đi điều tra nguyên nhân cái chết của Quách Văn. ”

"Không phải anh nói tám năm trước lão Quách đã hy sinh vì nhiệm vụ sao? Chẳng lẽ là bị thanh trừng?" Ngụy Lam khó hiểu, căn cứ vào hồ sơ vụ án ghi lại trước đó, lão Quách hẳn là cũng không đặc biệt nhúng tay vào điều tra chế dược CK, không có lý do gì sẽ bị cấp trên theo dõi.

Tiếu Tử Hiền nghiêm túc nhìn thẳng mặt đường, xe ổn định schạy trên đường cao tốc "Ban đầu chỉ là mất tích, sau một thời gian thì không có tin tức gì, bị phán định là tử vong, nhưng lại không tìm được hài cốt. Anh nhận được tin tức nội bộ chính xác, Quách Văn không phải chết vì thanh trừng, mà là có liên quan đến sự mất tích của ba mẹ em, nhưng cụ thể liên quan như thế nào thì anh vẫn chưa, nguyên nhân cái chết cũng chưa rõ ràng, chỉ biết nơi cuối cùng chú ấy xuất hiện là ở tòa nhà số 9 tiểu khu Hòa Hiệp, cho nên anh mới đến tiểu khu Hòa Hiệp, nhân tiện anh cũng muốn đến gặp các em. ”

"Anh nói nơi cuối cùng lão Quách xuất hiện là ở tòa nhà số 9 tiểu khu Hòa Hiệp? Chú ấy có vào nhà để xe dưới lòng đất không?" Ngụy Lam kích động nhảy dựng lên, làm đau vết thương trên da, nhe răng trợn mắt ngồi trở về.

"Có." Tuy rằng trên mặt không có biể cảm gì, nhưng trong đôi mắt lại hiện ra sự lo lắng truyền đạt cho đối phương, Tiếu Tử Hiền khẽ thở dài "Chuyện của bọn em ở trong nhà để xe ngầm anh đã nghe Doãn Hàng nói, sau đó có phát hiện gì khác không? ”

Ngụy Lam duỗi nắm đấm vẫn nắm chặt ra, trong lòng bàn tay lẳng lặng nằm một cái huy hiệu cảnh sát cũ kỹ và mấy khối xương vụn "Lúc em bị nhốt ở giữa hai cái quạt phát hiện ra những thứ này. ”

"Xương người? Trong lỗ thông gió?" Doãn Hàng kích động thò người về phía trước nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Ngụy Lam "Từng có người của chúng ta vào trong đó? ”

"Tôi luôn cảm thấy đây chính là lão Quách mất tích." Ngụy Lam nói như vậy "Nhưng có một điểm tôi thấy rất kỳ quái, lão Quách từng nhiều lần nói chuyện với tôi khi tôi trực đêm một mình, vì sao chưa từng nhắc tới nguyên nhân cái chết và hài cốt của mình? ”

"Có hai khả năng." Tiếu Tử Hiền cân nhắc một chút mới mở miệng "Một là, chú ấy không muốn cho em biết chú ấy đã tử vong, cho nên không nhắc tới. Hai là, bản thân chú ấy cũng không biết rõ tình hình của mình. ”

Khả năng như vậy thật sự có tồn tại, nhưng khả năng thứ nhất thì không cách nào giải thích được, dù sao lão Quách cũng không phải là người rất thân cận với cậu, ông không có lý do gì để che giấu tin tức về cái chết của mình để tránh cho cậu khỏi đau lòng, cho nên chỉ có khả năng thứ hai là tương đối đáng tin cậy.

Ngụy Lam càng nghĩ càng cảm thấy khả năng thứ hai rất lớn "Thật sự, lúc chú ấy nói chuyện với tôi, hoàn toàn không cảm giác được chú ấy có cảm xúc không tốt gì, còn luôn mua cho tôi bia và gà rán làm bữa khuya, bình thường đến không thể bình thường hơn, giống như hoàn toàn không biết mình đã chết. ”

"Đợi đã!" Doãn Hàng vẻ mặt khiếp sợ trừng mắt nhìn Ngụy Lam "Anh nói lão Quách thường xuyên mua bia và gà rán cho anh? Là những món thường được đặt trên bàn làm việc của anh sao? ”

"Đúng vậy. ”

"Người chết mua thức ăn về..." Chà xát da gà trên cánh tay, nụ cười của Doãn Hàng sắp không duy trì đươc nữa, vẻ mặt thê lương nhớ lại cảnh mình nhéo một miếng gà ném vào miệng ngày hôm đó "Những thứ đó có thể ăn được không? ”

Lữ Duy đẩy kính, thản nhiên nói "Anh chưa từng nghe quỷ nô đã chết vẫn gọi điện gọi thức ăn ngoài sao? ”

"Dừng lại!" Cuối cùng không thể chịu đụnge được nữa, Doãn Hàng kéo áo khoác che đầu, đáng thương ngăn cản Lữ Duy tiếp tục nói "Chúng ta đổi chủ đề đi, nói về đứa con trai khốn kiếp của thị trưởng thì sao? Hình như chúng ta quên xem camera giám sát rồi. ”

"Đây cũng chính là chuyện tôi muốn nói với mọi người." Tiếu Tử Hiền qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt bối rối của Doãn Hàng "Về tình trạng ra vào của Hồ Triết, tôi đã điều tra qua, thời gian anh ta rời khỏi tiểu khu sớm hơn rất nhiều so với thời gian nằm viện sớm, nhưng chuyện đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là một chi tiết khác. ”

Lòng hiếu kỳ của Ngụy Lam thành công được khơi dậy, nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng anh khí bức người kia "Camera giám sát chụp được hình ảnh thú vị gì sao? ”

"Có thể nói như vậy. Camera giám sát ghi lại cảnh lần cuối cùng Hồ Triết đi ra khỏi tòa nhà số 9, đụng phải Trần Hí đang muốn đi vào khiến đồ trong tay rơi xuống đất, trông giống như một tờ giấy, Trần Hí giúp hắn nhặt lên lại bị hắn đẩy ra, sau khi Hồ Triết thô lỗ đoạt lại tờ giấy, dường như đã xảy ra tranh chấp với Trần Hí, sau đó không vui mà tan. ”

"Hả?" Đây thật đúng là phát triển thú vị, giấy ghi chú, tờ giấy ghi chú của Trần Trung, tờ giấy của Phương Họa Lỵ, không biết tờ giấy của Hồ Triết có phải cũng là giấy ghi chú sọc xanh da trời hay không, giống như tất cả mọi người được kết nối từng chút một.

Ngụy Lam cười đến sáng lạn, nhìn ra được tâm trạng rất tốt, không giống một tên vừa mới từ Quỷ Môn Quan dạo một vòng trở về "Bây giờ chúng ta đi tìm Trần Hí sao? ”

"Không." Khóe môi Tiếu Tử Hiền dường như gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện, e rằng chỉ có Ngụy Lam mới có thể hiểu được sự khác biệt tinh tế này "Trước tiên trở về thay quần áo tắm nước nóng, sau đó mọi người cùng đi ăn xương cừu, tôi mời khách. ”

Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, Ngụy Lam thật sự không thể tin vào lỗ tai mình, cách đây không lâu mới cùng bọn Doãn Hàng nói một câu nói đùa, vậy mà cứ như vậy bị Tiếu Tử Hiền nhẹ nhàng hành động.

Cảm giác khác thường trong lòng không thể diễn tả được khiến Ngụy Lam cảm thấy linh hồn của cả hai có lẽ đã sớm bất tri bất giác quấn lấy nhau, không thể tách ra nữa, trái tim cô đơn đã lâu lại có thể ấm áp như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Muốn bắt đầu điều tra việc nhà của bạn học Ngụy ~~~~.

Chương kế tiếp