Sinh Ra Trong Bóng Tối Chết Dưới Ánh Bình Minh

Chương 76 Danh tính
Xe phóng nhanh trên đường quốc lộ vắng vẻ, hoàn toàn không để ý đến luật giao thông lái một mạch, Ngụy Lam ngồi ở ghế phụ dịch mông để cho mình ngồi thoải mái hơn, vừa định mượn cơ hội chợp mắt một lát, trong lúc vô tình nhìn thấy ven đường lững thững một người.

Nếu là bình thường, cậu chỉ sợ sẽ không để ý như vậy, chỉ cho là cái mạng nào cứng rắn không sợ chết đi lung tung ở đây, nhưng hôm nay thì khác, nếu đã có tiền lệ, cậu không thể mặc kệ "Anh Tiếu! Dừng lại ở phía trước. ”

Đột nhiên phanh xe, nếu không ngoan ngoãn thắt dây an toàn, Ngụy Lam cũng phải nghi ngờ mình sẽ bay ra khỏi kính chắn gió, xoa xoa bả vai đau đớn, Ngụy Lam vui vẻ trêu chọc Tiếu Tử Hiền, thủ phạm hờ hững vẻ mặt lạnh nhạt "Kỹ năng lái xe cuồng dã và khí chất của anh thật sự là không hòa hợp. ”

Cuồng dã... Tại sao đột nhiên cảm thấy từ này mập mờ như vậy? Ngụy Lam không hiểu sao nhớ lại đêm mệt mỏi muốn chết kia, không khỏi nghi ngờ đối với khí chất Tiếu Tử Hiền biểu hiện ra, bởi vì đêm đó Tiếu Tử Hiền quả thật cuồng dã đến mức khiến cậu không chịu nổi, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, chống đỡ cơ thể toàn thân đau nhức khó chịu, vô số lần cảm khái sinh mệnh lực lượng vĩ đại và không thể tưởng tượng nổi - tạ ơn trời đất, vẫn còn sống.

Bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt để suy nghĩ lung tung, vỗ vỗ hai má nhảy xuống xe, Ngụy Lam cẩn thận tới gần người đang đi chậm, cậu rất có ấn tượng với gương mặt này, chính là người gây sự ở hành lang khi cậu đến gặp Cố Thiếu Hàm cách đây không lâu.

Lại là cái mùi khó chịu kia, Ngụy Lam vung tay xua đi mùi đó "Chú, chú có khỏe không? ”

Không có phản ứng lại, hai mắt người đàn ông đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước, tròng mắt đã không còn hình tròn bóng loáng nữa, viền mắt có chút mơ hồ không rõ, giống như trong quá trình khuếch tán đục ngầu đột nhiên dừng lại. Ngụy Lam vươn tay, ở khoảng cách không đến mười cm lắc lắc một cái trước mắt người đàn ông, người đàn ông không chỉ không để ý tới cậu mà thậm chí không ngừng tiến về phía lòng bàn tay Ngụy Lam.

Bất kể là kéo hay la hét, người đàn ông kia vẫn đi về phía trước mà khong dừng lại, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Ngụy Lam, bị kéo ngã, cũng chỉ đứng lên tiếp tục đi, động tác tay chân cứng ngắc như một con rối gỗ.

Đột nhiên, người đàn ông nâng chân lên lại thu về, cuối cùng cũng thay đổi một chút phương thức hành động của mình, nhưng người khiến hắn dừng lại không phải là Ngụy Lam đang cố gắng tạo ra trở ngại, mà là Tiếu Tử Hiền từ trong xe đi ra.

"Không phải chứ? Em giày vò hắn như vậy cũng không để ý tới em, anh xuống xe đã thu hút sự chú ý của hắn? Em không có cảm giác tồn tại như vậy sao?" Ngụy Lam tò mò quan sát động tác của người đàn ông, không thể tưởng tượng nổi phát hiện người đàn ông kia hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cậu, hơi chuyển hướng, lại lắc lư đi về phía Tiếu Tử Hiền, miệng khẽ há, phát ra tiếng quái dị "a xích a xích".

Tiếu Tử Hiền từ phía sau xe vòng đến vành đai cây xanh, người đàn ông kỳ quái cũng chậm rãi đi theo một vòng. Tiếu Tử Hiền tiện tay bẻ gãy một cành cây khô, kéo cánh tay người đàn ông không chút nghĩ mà đâm xuống.

Cành cây bị rút ra, làn da màu xanh bị thủng một giọt máu cũng không chảy ra, "Cũng là người chết, không rảnh xử lý hắn, trói vào gốc cây đi. ”

Dây dự phòng trong cốp xe không nhiều lắm, nếu dọc đường gặp phải thứ này, sẽ không đủ để trói. Tiếu Tử Hiền suy nghĩ một chút, quyết định tĩa sợi dây thừng ra, sau khi tĩa sợi dây thừng ra thành ba sợi, như vậy hẳn là có thể đủ dùng, những người này dường như không có chỉ số thông minh để tự mình cởi dây thừng, chỉ cần cố định là...

"Cẩn thận!" Ngụy Lam hét lên một tiếng, nhào về phía người đàn ông kia, hoặc là nói cương thi kia, dùng sức quật ngã xuống đất để áp chế. Móng tay đen bẩn thỉu suýt nữa đã nắm lấy cổ Tiếu Tử Hiền, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, khiến trong đầu Ngụy Lam hỗn loạn.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Hắn vốn lảo đảo đứng ở bên cạnh Tiếu Tử Hiền sửng sốt trong chốc lát, sau đó đột nhiên vươn móng vuốt há miệng, làm ra tư thế tấn công, cực kỳ giống tang thi ăn thịt người trong phim. Mà lúc này, thứ này bị cậu áp chế vẫn không từ bỏ, giãy dụa bò về đến chỗ Tiếu Tử Hiền, ngón tay cào mặt đường trải nhựa cho đến khi chảy máu.

Ngụy Lam ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tiếu Tử Hiền đã tháo dây thừng, trong lòng đưa ra một kết luận khiến người ta không thể tưởng tượng nổi "Hình như nó không phản ứng với em, chỉ công kích anh? Hay để em trói nó đi. ”

Nhận lấy dây thừng, Ngụy Lam thuần thục trói người đàn ông tang thi vào một cái cây tương đối nhỏ, quả nhiên giống như dự đoán, tên kia chỉ biết há miệng, hướng về phía Tiếu Tử Hiền cắn, hoàn toàn không để ý đến việc hắn bị dây thừng trói chặt "Cứ để như vậy đi, chắc là sẽ ổn thôi. ”

"Anh đâm nó bị thương, có lẽ nó sẽ có phản ứng với vết thương." Ngồi trở lại trong xe tiếp tục lên đường, Tiếu Tử Hiền cũng cảm thấy tò mò về phản ứng của tên tang thi kia, đối với cách nói có phản ứng với vết thương thật sự rất gượng ép, bởi vì trước khi anh đâm cái thứ kia, đã bị 'đặc biệt chú ý'.

"Hắn thế nhưng hoàn toàn không để ý đến em, cảm giác này rất vi diệu, khiến em có chút nghi ngờ mình có thể cùn là đồng loại của bọn chúng, ha ha." Cổ đột nhiên bị ôm lấy, trước mắt tối sầm, môi truyền đến một trận đau nhói, bóng đen lại lui ra, Ngụy Lam mờ mịt nhìn Tiếu Tử Hiền không có việc gì ngồi vững vàng trở về, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì.

"Trò đùa này không vui." Giọng của Tiếu Tử Hiền trầm thấp đến mức có thể cảm nhận được rõ ràng sự không vui.

Nhất thời bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, nói cái gì cũng không thích hợp, không nói lời nào càng không được tự nhiên, đang lúc Ngụy Lam không biết nên hòa hoãn như thế nào, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, tên của Trịnh Khải hiển thị trên màn hình "Tra được chưa? ”

"Cố Thiếu Hàm là người tồn tại, nhưng không phải người bây giờ. ”

Phát hiện trong giọng nói Trịnh Khải có chút do dự, Ngụy Lam truy hỏi "Có ý gì? Cậu đã tìm thấy vấn đề gì? ”

Trịnh Khải mở nội dung hiển thị trên máy tính, chụp một bức ảnh gửi vào wechat của Tiếu Tử Hiền "Em vừa mới gửi ảnh chụp màn hình lên wechat Tiếu đội, anh xem một chút. Đầu tiên em thông qua chứng minh thư tìm được Cố Thiếu Hàm, là một sinh viên đại học mỹ thuật, mày rậm mặt vuông, trường đại học năm thứ tư tổ chức hoạt động du lịch, trong lúc chụp ảnh vô tình rơi xuống vách núi tử vong, hài cốt vẫn chưa được tìm thấy. ”

Có người thân và bạn bè bên cạnh ghi chép về cái chết của Cố Thiếu Hàm, nhưng không có giấy chứng tử, cũng không hủy bỏ chứng minh thư, mười năm sau được cấp lại với lý do bị mất, cũng chính là lúc đó, thân phận Cố Thiếu Hàm bị thân phận giả mạo thay thế, sau đó Cố Thiếu Hàm biến thành một người khác, bức ảnh kia khiến Ngụy Lam muốn không biết cũng khó.

"Lữ Kính này cư nhiên sử dụng hai thân phận, vì che dấu hành tung thật đúng là hao tâm tổn trí, còn tưởng rằng hắn sẽ trốn tránh hoặc là trốn đến mọot nơi xa xôi hẻo lánh, không ngờ lại sống thoải mái bên cạnh tôi. ”

"Có thể khẳng định, Lữ Kính chính là Cố Thiếu Hàm hiện tại.” Trịnh Khải kích động nói "Như vậy, cũng có thể giải thích được sự kỳ quái của Cố Thiếu Hàm, mục đích của anh ta cũng là một nhà thị trưởng phải không? ”

"Không sai, chẳng qua..." Ngụy Lam nhìn ảnh giấy tờ tùy thân giả của Cố Thiếu Hàm trong điện thoại di động, lại bị một vấn đề khó tin khác làm phiền.

"Bức ảnh chụp chung trước công trường là 12 năm trước phải không? Tấm ảnh này cũng là mười hai năm trước, hai tấm ảnh này nhìn giống nhau, Lữ Kính lúc đó hẳn là ba mươi mấy tuổi, mà mười hai năm sau bây giờ hẳn là người hơn bốn mươi tuổi, nhưng mà... Cậu không nghĩ anh ta không thay đổi chút nào sao? ”

Điều này thật đúng là khiến Trịnh Khải thắc mắc, cậu ta chưa từng thấy Qua Cố Thiếu Hàm bây giờ, đột nhiên bị hỏi như vậy cậu ta cũng không biết nên trả lời thế nào "Không phải mọi người đều nói bác sĩ có thể tự chăm sóc bản thân sao? ”

Ngụy Lam chỉ cười cười, không sửa chữa sự hiểu lầm của Trịnh Khải, nói một câu vất vả rồi cúp điện thoại.

Người càng sống càng trẻ có tồn tại, nhưng tình huống của Lữ Kính hiển nhiên sẽ không có tâm tình trạng tự lo cho bản thân, suốt ngày chỉ suy nghĩ làm thế nào để báo thù, không trở nên tang thương hơn đã là không tệ rồi, làm sao có thể mười mấy năm không thay đổi? Nghĩ lại ít nhiều có chút đáng sợ.

"Ai... Hồ ly chính là hồ ly, em quả nhiên vẫn là bị hắn lừa gạt, không kịp đề phòng! Rõ ràng hắn dùng vẻ mặt chân thành nói với em, lời hắn nói đều dường như đều là sự thật, nháo nháo nửa ngày sự tồn tại của hắn chính là một lời nói dối. ”

"Cho nên trong lời hắn nói càng khó phán đoán thật giả." Tiếu Tử Hiền bất đắc dĩ nhíu mày dừng xe, lại phát hiện một người tinh thần không bình thường lang thang giữa đường, cứ tiếp tục như vậy dây thừng thật sự sẽ không đủ dùng "Nếu hắn có thể dùng hai thân phận để sống, thêm một người nữa dường như cũng không có gì lạ. Tờ giấy viết cho Hồ Triết sẽ được viết vào khoảng thời gian nào? ”

Đề tài nhảy quá nhanh, Ngụy Lam không thể theo kịp suy nghĩ của Tiếu Tử Hiền, đang nói đến vấn đề thân phận của Lữ Kính, sao đột nhiên kéo lên tờ giấy?

Dưới tình huống còn chưa kinh động đến người kia, Tiếu Tử Hiền bất ngờ tấn công, kéo người phụ nữ chậm chạp hành động đến ven đường, phóng mắt nhìn trên mặt đất trơ trụi một mảnh gạch, nửa gốc cây cũng không có, chỉ có mấy ngôi nhà hoang bị sụp, khung cửa gỗ lung lay sắp đổ "Giúp anh trói cô ta vào khung cửa. ”

"Được." Ngụy Lam dắt người phụ nữ hai tay bị trói ngược như dắt chó đi dạo đi về phía ngôi nhà bỏ hoang. Quả nhiên lại là như vậy, người phụ nữ giống như tên vừa rồi, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cậu, không ngừng đi về phía Tiếu Tử Hiền "Bọn họ đây là muốn làm gì? Thấy anh đẹp trai hơn em sao? Anh nghĩ những gã này có cắn người như trong phim không? ”

Khuôn mặt của người phụ nữ tinh xảo xinh đẹp, ngoại trừ ánh mắt đờ đẫn làn da tái nhợt ra, nhìn thế nào cũng là đại mỹ nhân, khác xa với những tang thi kia "Đây hình như là một nữ diễn viên đúng không? Có chút quen mắt, để một mỹ nữ ở đây, luôn cảm thấy không tốt lắm? Lỡ có lưu manh gì đó..."

"Đó chỉ là một người chết mà thôi, đi thôi, nhanh lên. ”

Buộc dây thừng xong, Ngụy Lam ngoan ngoãn nghe lời trở lại trong xe, vẫn có chút lo lắng nhìn qua, cho dù là người chết, tốt xấu gì cũng là một cô nương xinh đẹp, bị trói ở nơi hoang vu này đáng thương biết bao nhiêu.

"Cảm thấy đau lòng thì dẫn cô ta theo. ”

Không, không, không! Đây tuyệt đối là một trò đùa, tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng cậu không định ở chung một không gian kín với một thi thể biết động "Vẫn không được, anh vừa rồi nói tờ giấy viết cho Hồ Triết làm sao vậy? ”

Tiếu Tử Hiền cười thầm trong lòng, tên này học được cách chuyển chủ đề từ khi nào vậy? "Bọn em đã tiến hành điều tra toàn diện NC một lần, lúc ấy cũng không phát hiện tờ giấy, vì sao sau này đi điều tra mới nhìn thấy? ”

"Vấn đề này em cũng đã nghĩ đến.” Nơi đã bị niêm phong bị xâm nhập, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, cho nên Ngụy Lam cũng không quá mẫn cảm với chuyện này, cũng từng nghĩ tới kẻ xâm nhập rất có thể sẽ đến từ một trong ba vị khách.

"Từ hồ sơ lưu trú có thể phán đoán rằng Chu Vũ Bân là người duy nhất giữ liên lạc với Hồ Triết, hơn nữa phương thức liên lạc rất thận trọng, chỉ sợ Hồ Triết muốn tìm được Chu Vũ Bân cũng không dễ dàng. Tin tức Chu Vũ Bân tử vong bị chúng ta phong tỏa, Hồ Triết cũng không biết, thời gian dài không liên lạc được, rất có thể Hồ Triết sẽ thử tìm người trong phòng NC. ”

"Biết Hồ Triết đã trở thành mục tiêu của cảnh sát hắn nhất định phải cẩn thận và không tin tưởng bất kỳ nguồn tin nào ngoại trừ Chu Vũ Bân, cho dù biết đối phương định giết mình, cũng ôm một tia hy vọng căn cứ vào tờ giấy nghi ngờ do Chu Vũ Bân để lại tìm cứu viện, cho nên..."

Tiếu Tử Hiền dừng lại một chút, thành công dẫn ánh mắt Ngụy Lam về phía mình, lúc này mới chậm rãi nói "Tờ giấy là Lữ Kính bắt chước bút tích của Chu Vũ Bân viết ra, chỉ vì lừa Hồ Triết đến viện dưỡng lão Mai Giang. ”

"Còn mục đích thì sao?" Ngụy Lam ngửa lưng dựa vào ghế thoải mái duỗi người "Là khống chế, hay là đàm phán? ”

Chương kế tiếp