[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 40: NGƯỜI THỪA KẾ
Đông qua xuân sang hạ đến, không có thêm sự kiện giật gân nào, cuộc sống vẫn diễn ra theo quỹ đạo sẵn có đối với đa số học trò và những người làm việc trong Hogwarts. Công cuộc nghiên cứu cách giải quyết mảnh hồn trên trán Harry của Snape vẫn dậm chân tại chỗ, vì không thể làm độc dược, vô số giả thiết của hắn vẫn chưa được kiểm chứng. Nhưng ngẫu nhiên Snape đã phát hiện một chuyện khác.

Một ngày đẹp trời, sau khi dạy xong tiết học buổi sáng, Snape trở về hầm thay quần áo. Hôm nay hắn có việc phải rời khỏi Hogwarts. Snape đi ra khỏi nhà tắm chỉ mặc áo sơ mi trắng trên người, lấy áo vest khoác lên vai, hắn từ từ cài lại hàng cúc từ dưới lên trên. Được một nửa thì một đôi tay vươn tới giúp hắn tiếp tục công việc. Snape liếc nhìn Harry đang chăm chú làm việc một cách tự nhiên, tự hỏi từ khi nào đứa nhỏ này bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của hắn sâu đến vậy. Mắng cũng không đi, chửi cũng không nản, đến bây giờ Snape cũng không buồn từ chối nữa rồi. Snape nhấc cằm để Harry cài những chiếc cúc cuối cùng, cố gắng lờ đi từng cơn tê dại khi ngón tay bé nhỏ lơ đãng chạm vào da cổ hắn. Cài xong nút áo, Harry lại bắt đầu giúp Snape cài nút cổ tay.

"Hôm nay thầy định ra ngoài sao?", Harry vừa làm vừa hỏi.

"Ta muốn dẫn Jerry đến trang viên Prince", Snape trả lời.

"Trang viên Prince? Như vậy hôm nay thầy có về không?", cài xong tay trái, Harry lại đổi sang tay phải.

"Có lẽ không về kịp bữa trưa nhưng ta sẽ về vào buổi chiều."

"Vậy em sẽ chuẩn bị bữa tối chờ hai người trở về", Harry mỉm cười vòng ra sau Snape lấy áo chùng mặc lên cho hắn rồi ra ngoài.

Snape nhìn theo bóng lưng của Harry cảm thấy dạo này mối quan hệ của hắn với nó trở nên hòa hợp đến không ngờ, không có mấy lời châm chọc cùng bất mãn mà chỉ bình thản nói chuyện nhiều khi chỉ về vài vấn đề vụn vặt trong cuộc sống. Thật giống như... Snape lắc đầu không muốn nghĩ tới nữa. Hắn đi ra ngoài liền thấy Harry đã chuẩn bị xong cho Jerry, nó mặc cho bé con một cái áo chùng màu xanh da trời bên trên có hai cái tai mèo có thể nhúc nhích theo tâm trạng của người mặc. Snape đi đến đón lấy Jerry từ tay nó đi ra khỏi hầm, trước khi đi còn gật đầu với Harry đứng tiễn ở cửa.

Snape rảo bước tiến tới phòng hiệu trưởng, hắn đã báo trước với Dumbledore sẽ sử dụng lò sưởi. Ở Hogwarts chỉ có hai cái lò sưởi thông ra ngoài, một cái ở phòng hiệu trưởng, một cái ở văn phòng viện trưởng Slytherin của hắn. Nhưng lò sưởi trong hầm chỉ có thể thông tới Hogsmeade, ngay cả Lucius muốn tới cũng phải chuyển tiếp qua lò sưởi công cộng ở Hogsmeade chứ không thể trực tiếp từ trang viên Malfoy đi qua. Muốn đi xa hơn Snape phải cần nhờ tới lò sưởi lớn trong phòng hiệu trưởng. Snape thông qua đó đi tới hạt Derbyshire. Bình thường hắn chỉ cần đến Hogsmeade rồi độn thổ tới nơi cần tới nhưng hôm nay mang theo Jerry, Snape tình nguyện dùng cách phiền phức nhất để đảm bảo an toàn cho bé.

Ếm cho mình một bùa ảo ảnh, Snape bắt xe đến một khu rừng âm u đầy sương mù. Lờ đi cảnh báo của tài xế muggle về cánh rừng có thể có ma, Snape bước xuống đi thẳng vào sâu bên trong. Dần dần một căn nhà rách nát hiện lên trong tầm mắt hắn. Đứng bên ngoài đánh giá xung quanh một lúc, hắn cũng đã từng suy đoán khi nhìn đến danh sách những thứ mà Bộ pháp thuật đã lấy đi. Đối với nhiều người có lẽ đó chính là một món tài sản lớn nhưng so với một gia tộc truyền thừa ngàn năm nội tình thâm hậu thì nó ít đến đáng thương. Điều đó càng được chứng thực hơn khi Snape xem qua toàn bộ sách độc dược của nhà Prince được trả về, chúng tuy hiếm nhưng không phải là bản độc nhất. Nếu dụng tâm tìm kiếm khắp châu Âu có lẽ cũng sẽ phát hiện được vài bản sao còn sót lại. Thứ Snape muốn chính là những bản viết tay chưa từng được công bố ra ngoài của các đại sư độc dược từ cổ chí kim của gia tộc Prince, gia tộc nổi tiếng với thiên phú độc dược của toàn bộ thành viên.

Vài hôm trước trong lúc nghiên cứu một cuốn sách cổ chữ viết rất lộn xộn tối nghĩa, bìa sách cứ ngỡ đã mòn vẹt đi vì cũ kĩ đã cắt vào ngón tay Snape khiến vài giọt máu rơi vãi trên mấy trang giấy ố vàng. Điều kỳ diệu đã xảy xa, trang sách hấp thụ sạch sẽ máu của hắn dần sáng lên, từng con chữ tưởng chừng như vô nghĩa tự động di chuyển sắp xếp lại thành văn tự hắn có thể đọc hiểu. Càng đọc mắt Snape càng trở nên sáng ngời, hóa ra đây chính là cuốn sách viết về lịch sử của gia tộc Prince, trong đó có ghi chi tiết cách để tiến vào trang viên Prince thực sự.

Snape cũng không đi vào nhà mà vòng ra sau, khu rừng mọc đầy cỏ dại, trong từng ấy cây cỏ không bắt mắt, hắn chuẩn xác bắt được một cọng cỏ thoạt nhìn bình thường lại có ma lực nhẹ nhàng dao động. Snape cắt ngón tay hắn nhỏ máu lên cọng cỏ, nó rung lên một chút. Bất chợt phía sau lưng Snape có tiếng động ca ca sàn sạt như gạch đá đang ma sát với nhau. Hắn quay lại thì thấy một cái bàn đá đang từ từ trồi lên từ dưới mặt đất, trên đó đặt 4 cái chai và mặt bàn khắc vài chữ mơ hồ mô tả một loại độc dược nào đó. Snape cầm từng cái lên xem xét, màu sắc cơ bản đều giống nhau chỉ khác một chút ở độ trong và độ đậm nhạt, nhẹ nhàng ngửi qua rồi suy nghĩ một chút, Snape đặt một trong số chúng vào vết lõm giữa bàn. Cái chai từ từ chìm xuống, một phút yên lặng trôi qua, Snape vẫn đứng đó kiên nhẫn đợi, hắn có đủ tự tin rằng mình có thể vượt qua bài kiểm tra này. Quả nhiên sau đó, từng tiếng động răng rắc như tiếng xiềng xích và bánh răng được khởi động, cái bàn nâng lên càng ngày càng cao lộ ra một cánh cửa kim loại đã rỉ sét. Trên đó được chạm khắc trang trí bằng nhiều loại hoa văn về dược liệu loại thảo mộc.

Ken... két...

Cánh cửa đã bị phong ấn lâu lắm giần giật một lúc mới chuyển động làm lộ ra cảnh sắc phía sau. Snape ôm chặt Jerry rút đũa phép bước vào trong, khác với bầu trời âm u bên ngoài, bên trong tràn đầy nắng ấm. Từng thửa ruộng trồng thảo dược trải dài tít tắp, bên trong thấp thoáng vài con gia tinh thoắt ẩn thoắt hiện đang tiến hành chăm sóc.

Bụp...

Một con gia tinh xuất hiện trước mặt Snape kêu lên the thé.

"Người được cỏ huyết thống chấp nhận và qua được thử thách độc dược chính là chủ nhân của trang viên Prince, Kiwi cuối cùng cũng chờ được chủ nhân xuất hiện một lần nữa"

Jerry vốn dĩ đang im lặng làm ổ trong ngực Snape khi nhìn thấy con gia tinh thì hú lên một tiếng đầy hưng phấn.

"Kiwi"

Snape nhìn bé con vui vẻ liền biết con gia tinh này có thể chính là bảo mẫu của con hắn trong tương lai. Cất lại đũa phép, Snape nhìn Kiwi ra lệnh, "Dẫn ta đến hành hang gia phả"

Kiwi rưng rưng gật đầu nắm lấy tay Snape độn thổ mang Snape và Jerry vượt qua khu vườn thảo dược vào thẳng trong nhà tổ Prince đáp xuống trước một căn phòng.

"Kiwi chỉ có thể đưa chủ nhân đến đây, gia tinh không thể bước vào hành lang gia phả"

Snape nhìn con gia tinh vẫn bình tĩnh cư xử đúng mực chứ không có điên điên khùng khùng như những gia tinh trong Hogwarts liền khá vừa lòng. Hắn nắm lấy tay nắm cửa mở ra bước vào. Gần như ngay lập tức khi cánh cửa chuyển động, những bức họa trong hành lang đồng thời mở mắt.

Snape tiến vào một căn phòng dài ngoẵng, âm u hai bên treo đầy các bức họa đang mở mắt tò mò nhìn hắn. Ngay khi Snape tiến vào, từ trên trần nhà từng cây đèn chùm thủy tinh chợt sáng lên soi sáng biểu cảm ngỡ ngàng của những người trong bức họa.

"Thằng con hoang, thứ nghiệp chướng, ai cho mày vào đây, cút ra ngoài"

Một giọng nói khàn khàn rít lên như tiếng móng tay cạo lên bảng gỗ vang lên. Snape quay lại nhìn, mặt không đổi sắc, giọng nói này hắn thật quen thuộc, ngay cả từng câu từ cũng không đổi, giọng nói từng ám ảnh hắn suốt vài năm thiếu niên, đi theo hắn trong từng cơn ác mộng. Giọng nói thuộc về ông ngoại hắn, Serres Prince.

"Câm miệng, Serres", Người đàn ông trong bức họa to nhất trong hành lang đứng dậy gầm lên, Serres nháy mắt câm miệng.

"Đứa nhỏ con tên là gì?", Người đàn ông quay về phía Snape thấp giọng ôn hòa hỏi.

"Severus Snape", Snape trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

"Họ Snape? Không phải Prince?", người đàn ông khó hiểu hỏi lại.

"Nó chỉ là thằng con hoang của đứa phản bội gia tộc, không xứng đáng được mang họ Prince", Serres ở một bên cố chấp lên tiếng.

"Câm miệng, Serres ta không muốn nói tới lần thứ ba. Lễ nghi của con đâu, bị quỷ khổng lồ ăn mất rồi? Con có ý thức một chút nào bản thân là một gia chủ không? Con của ai đi ra quản nó cho ta."

Một người đàn ông trẻ hơn trong khung tranh bên cạnh bước qua tranh của Serres vội vã bịt miệng ông ta lại, "Khụ, cụ tổ là lỗi của con, vì mất sớm nên không dạy dỗ được con mình"

"Gia tộc nhân khẩu điêu tàn vậy mà dám đuổi giọt máu cuối cùng đi khiến trang viên bị phong tỏa lâu như vậy. Đáng chết!", áp lực uy nghiêm tỏa ra chấn động khiến tất cả khung tranh rung lên bần bật.

Snape nhíu mày lấy tay che lại hai tai của Jerry đang mếu máo sợ sệt trong lòng hắn. Sau khi bình tĩnh lại người đàn ông đó lại quay về phía Snape mỉm cười hòa ái.

"Ta là Perseus Prince, gia chủ đời thứ nhất của gia tộc Prince. Đứa nhỏ, con đã trải qua khảo nghiệm của gia tộc chứng tỏ bản thân có năng khiếu về độc dược. Đến đây lấy lại dòng họ của mình, con sẽ là người thừa kế trang viên Prince"

"Tôi sẽ không từ bỏ tên của mình", Snape từ chối, kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn chấp nhận dòng họ từng ruồng bỏ mẹ con hắn như rác rưởi nhưng...

"Tôi muốn con của tôi được cải lại tên trở thành người thừa kế trang viên Prince", Snape nâng Jerry lên cho Perseus nhìn kĩ.

"Tốt, tốt, tốt... gia tộc Prince cuối cùng cũng có người truyền thừa", Perseus hài lòng nhìn Jerry, tóc đen mắt đen dao động ma lực ổn định có đầy đủ đặc tính di truyền của gia tộc Prince, "Đến đây, đặt đứa trẻ lên đó"

Perseus chỉ vào cuối căn phòng, ở đó có một pháp đàn hình tròn. Khi được Perseus đề cập đến nó ngay lập tức sáng lên. Snape bước tới đặt Jerry vào giữa trung tâm của trận pháp rồi lùi ra. Bé con nhìn trái nhìn phải phân biệt một lúc xong chạy ra ngoài ôm chân Snape.

"Jerry đi vào đó", Snape ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Jerry, nhẹ giọng dỗ dành.

"Không", Jerry lắc đầu

"Ngoan nào, ta muốn con trở thành người thừa kế của gia tộc Prince"

"Không phải của con", bé con tiếp tục từ chối.

"Không phải của con? Vậy là của ai?", Snape nhíu mày bắt được trọng điểm.

"Anh Albus", Jerry đáp.

"Albus?", Snape mở to mắt, không phải đâu?

"Albus Severus Prince", bé con nhẹ nhàng thả một quả bom.

"Vậy... Albus bao nhiêu tuổi rồi?", Snape khô họng hỏi.

Jerry nghiêng đầu nghĩ nghĩ liền giơ hai tay lên, "Mười tuổi"

Mặt Snape trở nên méo mó, môi hắn giật giật nghiến răng ken két. Merlin biết hắn muốn gào thét cỡ nào nhưng phải nhịn xuống. Mười tuổi... MƯỜI TUỔI... tên khốn kiếp biến thái dám làm chuyện đó với trẻ vị thành niên. Ma lực hắn bắt đầu chạy toán loạn, Snape phải hít sâu mấy hơi mới bình ổn lại được.

"Sao thế?", Perseus thắc mắc.

"Cụ tổ, con không phải là người thừa kế nha. Anh con mới phải", Jerry bi bô nói trong khi Snape vẫn còn câm nín.

"A? Vậy anh con đâu?"

Jerry nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi kéo áo chùng của Snape, "Daddy, anh đâu?"

Snape thở hắt ra rồi liếc nhìn Perseus, "Chưa sinh ra có tính không?"

"Hả?"

Chương kế tiếp