[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 63: PHIÊN NGOẠI: SAU KHI SINH CON
"Ông Snape, cơ thể của ngài Potter cần tĩnh dưỡng tuyệt đối, không thể bị bất cứ tổn thương nào nữa. Ngoài ra chúng tôi kiểm tra thấy ngài Potter còn có di chứng của một loại lời nguyền hiến tế cổ xưa, nếu ngài ấy không mang thai thì chỉ cần một đến hai năm là có thể hồi phục nhưng ngài ấy lại chọn sinh đứa bé. Điều này làm trung tâm pháp lực của ngài Potter tổn thương rất nghiêm trọng nếu không được chữa lành sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ và khả năng sử dụng pháp thuật trong tương lai. Đáng tiếc giới pháp thuật hiện giờ những loại độc dược có thể tác động đến trung tâm pháp lực đều đã thất truyền. Chúng tôi đã làm tất cả, mong rằng Merlin phù hộ ngài ấy."

Snape vừa bước vào đại sảnh của St.Mungo vừa nhớ lại những lời bác sĩ trao đổi với hắn khi hắn vừa tỉnh dậy. Nhìn vài gương mặt lạ lẫm lập tức đứng lên cảnh giác khi thấy sự xuất hiện của hắn, Snape cười lạnh. Bộ pháp thuật không thể tìm ra tung tích của hắn nên chỉ có thể ôm cây đợi thỏ ở đây đi, bọn chúng khẳng định hắn sẽ không bỏ trốn vì Potter và đứa bé kia vẫn nằm dưới sự theo dõi của chúng. Và chết tiệt là bọn họ đã đúng, hắn không thể bỏ rơi con ruột mình và ba của nó. Đến trước phòng bệnh của Potter, quả nhiên Granger đã đứng đợi phía trước.

"Ngài Snape, chúng ta đã đồng thuận rằng ngài được phép ra khỏi Azkaban khi và chỉ khi có sự giám sát của Bộ. Nếu ngài cứ tiếp tục thế này, tôi không thể đảm bảo những người khác trong Bộ không có ý kiến về...", Hermione nén giận chất vấn Snape.

"Đúng là ta đã đồng ý nhưng ta cũng không phải chịu trách nhiệm về sự yếu kém của lũ thần sáng đầu óc như quỷ khổng lồ không thể theo kịp một người vừa mới ra khỏi ngục tù ngay cả đũa phép còn không có chứ hả?", Snape mất kiên nhẫn cắt ngang rồi lướt qua Hermione vào phòng.

Harry vẫn chưa tỉnh. Snape ngồi xuống phức tạp nhìn thanh niên gầy yếu hô hấp đều đều, nằm yên tĩnh trên giường bệnh. Lần đầu tiên hắn phát hiện Harry nhìn hắn có phần không đúng là vào cuối năm thứ năm. Lúc đó hắn còn không dám tin tưởng vào phán đoán của mình, sau tất cả những tra tấn cay nghiệt mà hắn dành cho Harry. Em ấy lại sinh ra thứ tình cảm kì quái với lão già cổ hủ, đầy dầu mỡ dính nị dơ bẩn như hắn. Đôi mắt thuần khiết, trong veo như ngọc phỉ thúy ấy làm hắn bối rối, đôi mắt xanh lục vừa giống lại không giống cô gái năm xưa hắn từng ngưỡng mộ. Là một kẻ bị chán ghét, chối bỏ gần như cả cuộc đời lần đầu tiên hắn biết được yêu là cảm giác như thế nào. Linh hồn chết lặng sớm đã mục rữa của hắn bị khuấy động nó khao khát, kêu gào bắt hắn phải nắm giữ, phải cầm tù ánh mắt ấy. Nhưng lý trí của hắn cho hắn biết hắn không thể. Harry chưa biết hắn đã làm gì, tội lỗi độc ác mà hắn đã phạm phải.

Hắn một bên hưởng thụ ánh mắt ấy một bên lại lo sợ bất an, vì thế hắn càng cay nghiệt hơn, càng tổn thương Harry hơn. Hy vọng em ấy từ bỏ trước, vừa mâu thuẫn hy vọng em ấy đừng rời đi. Cho đến khi lão già ích kỷ Dumbledore giao cho hắn một nhiệm vụ không thể hoàn thành lần đầu tiên hắn chất vấn ông.

Thế còn linh hồn của tôi, linh hồn của tôi thì thế nào?

Khi hắn phóng ra lời nguyền chết chóc, nhìn đôi mắt xanh biếc ấy nhuốm đầy thù hận, hắn biết tất cả đã kết thúc rồi. Mang theo tâm tình cuối cùng cũng được giải thoát trao cho Harry một phần ký ức đáng xấu hổ của mình, xuyên qua đôi mắt của Harry hắn thấy được Lily. Nàng vẫn xinh đẹp, hoạt bát, thiện lương như xưa nhưng hắn đã quên mất gương mặt nàng tự lúc nào rồi. Chỉ còn lại tiếc nuối, hối hận ăn mòn phần tình cảm đơn phương năm đó. Hắn còn yêu Lily nhiều như trước nữa không? Câu trả lời không có đáp án, hắn đã sẵn sàng buông xuôi rồi. Thế nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy trong nhà cũ Black, quần áo xộc xệch cùng với thân hình quang lỏa đầy vết bầm tím của thanh niên đã đánh nát ảo tưởng của hắn. Máu thấm đầy ga giường cho hắn biết hắn đã làm gì, hắn cưỡng h*** con của Lily rồi.

Phẫn nộ, tức giận, xấu hổ khiến hắn từ bỏ bào chữa chôn mình trong Azkaban sám hối về lỗi lầm ghê tởm của mình, cái sự trốn chạy hèn nhát của hắn suýt chút nữa giết chết người hắn yêu cùng với đứa trẻ mang trong mình dòng máu của hắn và em ấy. Đúng, Snape thừa nhận, hắn yêu người thanh niên này, hắn yêu Harry Potter. Không ai nguyện ý chịu sự cô độc và thống khổ suốt ba mươi năm dài đằng đẵng. Không ai hy vọng đeo trên lưng một cuộc đời đau khổ mãi đến khi chết, cho dù chết cũng không thể giải thoát. Không ai không khát vọng được yêu thương, được thấu hiểu. Snape nắm lấy bàn tay gầy guộc mà hắn vẫn luôn ham muốn được chạm vào suốt hai năm trời, lúc này đây hắn rốt cuộc giải thoát cho bản thân khỏi những gông xiềng trong quá khứ. Snape không muốn tiếc nuối nữa, hắn muốn hạnh phúc hắn muốn... người trước mặt này.

"Ưm...", Harry phát ra một tiếng than nhẹ, lông mày anh xô vào nhau trước khi nhấc đôi mi để lộ con ngươi xanh thẫm. Cơ thể bủn rủn đau đớn giống như có cả đoàn quỷ khổng lồ giẫm đạp qua nhất là phần thân dưới. Mơ mơ hồ hồ Harry dần lấy lại tiêu cự, một vạt màu đen nổi bật trên nền trắng giành lấy sự chú ý của anh.

"Sev... à, giáo sư Snape, em vẫn còn sống?", Harry cất giọng khàn khàn muốn xác nhận.

"Thật không may là đúng vậy, kẻ được chọn của giới pháp thuật đúng là con gián đánh mãi không chết", Snape châm chọc theo thói quen rồi lại ảo não, hắn không nên nói như thế với người trải qua một vượt cạn đầy nguy hiểm. Chính là hắn không quen thể hiện tình cảm của mình ra ngoài.

Harry cũng không giận, anh quen rồi. Nếu chỉ mỗi tí thế mà đã không chịu được thì anh cũng đã chẳng yêu người đàn ông này đến thế. Chống người ngồi dậy với sự giúp đỡ vụng về của Snape, Harry nhìn về phía bàn tay mình.

"Có chuyện gì Potter?", Snape không được tự nhiên hỏi.

"Không có gì...", Harry mỉm cười lắc đầu, chỉ là em tưởng anh đã cầm tay em mà thôi.

Snape lấy trong túi ra một chai thủy tinh cũ kỹ dính đầy bụi, chất lỏng bên trong đen đặc sền sệt làm cho người ta cảm giác ái ngại rằng không biết độc dược bên trong đã hỏng hay chưa. Ấy thế mà Harry không hỏi một câu liền uống hết.

"Cậu có thói quen ăn uống bất cứ thứ gì mà người khác đưa cho mà không hỏi à?", Snape bực bội.

"Em tin thầy.... Vả lại, chết trong tay thầy cũng là một kết thúc không tồi đâu?", Harry vừa nhăn mày vì vị độc dược vừa pha trò.

"Câm miệng, Potter.", Snape quát lên.

"Được rồi, đây là gì vậy?", Harry thở dài.

"Cậu không cần biết", Snape hằn học đáp.

"???"

Giới pháp thuật đã không còn loại độc dược nào có thể chữa trị trung tâm pháp lực. Là giới pháp thuật chứ không phải hắn, hoàng tử lai mang một nửa huyết thống của gia tộc Prince, thế gia độc dược ngàn năm tuổi. Nhờ một cuốn sách mà Lucius tặng, ông ta lấy được nó từ lần đánh vào Bộ pháp thuật, hắn biết cách mở khóa trang viên Prince nhưng vẫn không có thời gian xem xét. Vừa rồi Snape đi đến đó một chuyến, lấy được quyền gia chủ và quan trọng nhất là lọ độc dược Harry vừa uống. Thuốc hồi phục tối thượng, trên thế giới có lẽ cũng chỉ có duy nhất một lọ này mà Snape không hề tiếc rẻ cho Harry uống ngay khi anh vừa tỉnh dậy. Hắn có thể giữ nó lại để nghiên cứu, tình trạng của Harry cũng không cấp bách đến thế nhưng hắn lại nóng nảy, gấp gáp muốn cho Harry sử dụng ngay lập tức. Hắn không muốn có bất cứ việc ngoài ý muốn nào xảy ra khi hắn đi vắng nữa. Không nghĩ tới đây là quyết định khiến Snape vẫn luôn hối hận sau này.

"Con em đâu rồi?", Harry không muốn tranh cãi thêm liền dời đề tài.

Snape mím môi đi đến bên kia phòng bệnh, không thành thục ẵm một cái bọc nhỏ ra từ trong nôi. Phải biết lần đầu tiên hắn bế bé con đã hoảng loạn đến mức nào, thứ sinh vật mềm nhũn khiến hắn cảm tưởng chỉ cần siết chặt một chút thôi là có thể đi đời nhà ma. Nhưng khi ngón tay hắn được bao bọc bởi bàn tay bé nhỏ trái tim hắn như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Con của hắn, thứ mà hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng đang chân chân thực thực nằm trong lòng. Snape giao bé con cho Harry.

"Thực nhỏ", Harry vụng về ôm lấy bé con. Anh hôn lên mái tóc đen lưa thưa của đứa bé, khóe mi hoen đỏ, "Thực xin lỗi", vì đã tính bỏ con lại một mình trên đời này.

"Nghe đây Pot... Harry, ta và em đã kết hôn", Snape không được tự nhiên tuyên bố.

"Thực sao?... khi nào vậy? Trong mơ của em hả?", Harry ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Đầu của em rốt cuộc có chứa gì trong đó?", Snape lên giọng rồi hít sâu một hơi kiềm chế, "Nghe cho kĩ, vì không để em ngu xuẩn chết đi như vậy, ta đã đơn phương thành lập một khế ước pháp thuật vĩnh cửu, không thể xóa bỏ cũng không thể đảo ngược. Tính mạng của em giờ thuộc về ta, bây giờ và sau này đình chỉ bất cứ hành động nào gây hại hoặc tổn thương đến nó. Hiểu rõ chưa?"

Harry tròn mắt gật gật đầu.

"Đấng cứu thế của giới pháp thuật và cựu tử thần thực tử tà ác bên nhau, đây đúng là vụ tai tiếng lớn của giới pháp thuật.", Snape trào phúng che giấu nội tâm kích động khi nhìn thấy Harry đồng ý lời "cầu hôn" muộn của mình.

"Bậc thầy độc dược trẻ nhất nước Anh và có thể trên thế giới, viện trưởng Slytherin đồng thời là hiệu trưởng của trường pháp thuật lâu đời Hogwarts, dù là cấp bậc hay uy vọng đều không có gì để chê, người như thế chịu kết hôn với một đứa trẻ mồ côi, không nhà không cửa, học vấn làng nhàng, còn chưa tốt nghiệp như em. Thấy thế nào cũng là em có lời.", Harry cười khẽ. Anh nhìn người đàn ông đang khoanh tay giả vờ âm trầm như vành tai lại đang từ từ đỏ lên thầm nghĩ, ông ấy thật không quen với những lời tán dương nhưng những thứ anh nói vừa rồi thực sự không bằng một góc những ưu điểm của Snape. Những thứ ông phải hy sinh, đánh mất để mang lại chiến thắng cuối cùng, trả lại nền hòa bình cho giới pháp thuật là không thể đong đếm. Người đàn ông có trách nhiệm hơn cả đống người của Bộ luôn to mồm khoe khoang ngoài kia. Người có thể vì áy náy mà chết, cũng có thể vì áy náy mà sống. Harry biết thủ đoạn để giữ người đàn ông ấy bên cạnh mình thật hèn hạ, anh chuốc thuốc ép buộc ông ấy, dùng cái thai trong bụng đánh cược. Cược ông sẽ vì trách nhiệm mà phải nhớ đến anh mãi mãi. Và anh đã thắng, kết quả còn tốt hơn anh tưởng tượng. Có lẽ mũ phân loại đã không sai khi bảo anh có tố chất của một Slytherin.

"Đặt tên cho nó đi, Po... Harry", Snape lên tiếng.

"Albus, Albus Severus Potter Snape, thế nào?", Harry ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi cười đáp.

"Không được", Snape phản đối.

Không được sao? Harry tiếc nuối suy nghĩ, ban đầu anh còn định đặt là James Sirius Potter Snape cơ, như nghĩ đến mối quan hệ không được tốt đẹp lắm của ba và ba đỡ đầu mình với Snape anh lại đổi ý. Anh biết Snape không thích Dumbledore nhưng không nghĩ lại tới mức như vậy.

"Ta đã thừa kế trang viên Prince, một trong những điều kiện là để đứa con đầu lòng trở thành người thừa kế mang họ Prince.", Snape giải thích, nói thật thì hắn nghĩ lão Perseus ghét bỏ cái cơ thể tàn tạ này của hắn mà muốn con hắn nhanh chóng trở thành gia chủ của gia tộc Prince.

"Vậy sao? Albus Severus Prince, nghe cũng hay đấy nhưng em yêu họ Snape hơn. Thật là đáng tiếc.", Harry vuốt ve gương mặt của con trai mình bâng quơ nói không biết lời của anh gây ra sóng to gió lớn thế nào.

Yêu họ Snape? Hắn vẫn luôn nghĩ chỉ có Snape mới yêu Snape mà thôi. Đương nhiên hiện tại Harry cũng được tính là một Snape, nhưng niềm vui lạ lẫm căng trướng trong lồng ngực vẫn quanh quẩn không thể đuổi đi.

Buổi chiều hôm đó, Harry và Snape chào đón Bộ trưởng Bộ pháp thuật mới nhậm chức Rufus Scrimgeour. Anh dùng sự biến mất của mình ở giới phù thủy nước Anh làm cái giá đổi lấy tự do và quyền thừa kế trang viên Prince cho Snape. Chiến tranh cần kẻ được chọn, hậu chiến kẻ được chọn liền trở nên thừa thãi. Thực tàn nhẫn nhưng thực tế đúng là vậy. Harry đã đọc được những bài báo nực cười của Rita Skeeter về "Nghi vấn kẻ được chọn sẽ trở thành chúa tể hắc ám đời thứ ba" được phát hành dưới sự đồng ý của Bộ, một trong những nỗ lực hạ thấp danh tiếng của anh trong quần chúng nhân dân. Anh cần phải tranh thủ vài điều kiện trước khi sự ảnh hưởng của anh không còn nữa.

Harry và Snape sống ẩn dật trong trang viên Prince vài năm sau đó, họ hiếm khi ra ngoài và hoàn toàn hài lòng với hoàn cảnh hiện tại. Đó là cho đến khi nhận được sự viếng thăm của giáo sư McGonagall hiện đang là hiệu trưởng trên danh nghĩa của Hogwarts. Bà mang theo thư khẩn cầu từ người dân và Bộ pháp thuật. Tàn dư tử thần thực tử trỗi dậy từ đống tro tàn, nỗi sợ hãi lan tràn khắp nơi. Người dân biểu tình yêu cầu kẻ được chọn trở lại bảo vệ bọn họ. Snape đã khinh khỉnh cười nhạt khi nghe được chuyện đó từ McGonagall. Bà cũng yêu cầu Snape trở lại Hogwarts, dù sao hắn cũng là hiệu trưởng được Hogwarts công nhận cho dù McGonagall có là hiệu trưởng trên danh nghĩa đi nữa bà cũng không thể vượt quyền can thiệp vào đại trận phòng hộ của Hogwarts. Bà cần Snape, Hogwarts cần Snape trở lại.

Sau vài ngày suy nghĩ cuối cùng họ cũng lựa chọn từ bỏ cuộc sống an nhàn trở về với công tác bận rộn ở giới pháp thuật. Kẻ được chọn trở lại là liều thuốc an thần cho công chúng nhưng cũng là cái đích cho lũ tàn dư tử thần thực tử công kích. Trong một trận càn quét quy mô lớn, Harry bị thương rất nặng trung tâm pháp lực vốn chưa phục hồi hoàn toàn của anh vỡ tan. Lúc này cũng đã không còn thuốc hồi phục cho Harry sử dụng một lần nữa, đứng trước nguy cơ chết sớm Harry và Snape nghiên cứu tìm ra được đường đến suối nguồn tươi trẻ của bộ tộc tinh linh 50 năm mới mở một lần. Mang theo niềm hy vọng ít ỏi cả hai bắt đầu một cuộc hành trình mạo hiểm đầy cam go cũng mở ra một khả năng thay đổi tương lai mà họ không ngờ đến.
Chương kế tiếp