[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 69: SỨC KHỎE CỦA DUMBLEDORE
Trong một ngôi nhà ở nơi hẻo lánh nào đó của nước Anh phát ra từng tiếng cười quỷ dị đến rợn gáy. Không khí vẩn đục bởi mùi hương ô uế của nấm mốc, máu tươi trộn lẫn với mùi xác thịt thối rữa. Trong góc tăm tối nhất của căn phòng trong cùng, một con rắn lớn trườn bò giữa đống xác chết đến bên cạnh một mớ áo chùng lùng nhùng đang rung lên bần bật. Dưới ánh nến lập lòe u ám, nếu đặt tầm mắt ngang hàng với con rắn sẽ nhìn thấy hai cánh tay gầy như que củi, làn da trắng hếu bợt bạt, đây đó là những ổ lở loét chảy ra thứ mủ vàng sẫm tanh ngòm. Lên thêm tí nữa là những ngón tay dài ngoằng so le không đều nhau đang nắm chặt tờ báo mới ra hôm nay.

Bạch phù thủy vĩ đại nhất thế kỉ đang nguy kịch

Thứ sinh vật hình người này chính là Voldemort, gã nghiêng đầu nhìn tấm ảnh động cảnh Dumbledore ngất xỉu trước quán Ba Cây Chổi. Đôi con ngươi đỏ au xoay lông lốc trong hốc mắt tập trung vào bàn tay cháy đen lộ ra chớp nhoáng trước khi bị che đi bởi một tên đàn ông tóc vàng. Tuy chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng Voldemort vẫn chuẩn xác bắt được hình ảnh một chiếc nhẫn đính đá đen tuyền đang ghim chặt vào ngón tay ông cụ. Cổ họng gã lại rung lên bật ra từng tiếng cười khùng khục. Chiếc nhẫn đó đối với Voldemort quá quen thuộc, ngoại trừ gã chắc không còn ai có thể trả lời câu hỏi được đặt ra trên mặt báo, thứ gì đã làm Dumbledore trở nên như vậy. Đây đúng là tin tức tốt đầu tiên từ lúc gã sống lại đến nay. Vừa bước ra khỏi vạc chưa kịp giết chết thằng lỏi con Harry Potter đã phải đối mặt với lão già chết tiệt Dumbledore và tên phản bội đáng kinh tởm Severus Snape. Trở về liền nhận được tin tức thủ hạ đắc lực của gã Bellatrix Lestrange và Lucius Malfoy một chết một không rõ tung tích.

"Lucius Malfoy mày cũng là tên phản bội", Voldemort nghiến răng lẩm nhẩm cái tên. Kẻ từng là hầu cận hèn mọn của gã, người mà gã tin tưởng giao phó cuốn nhật ký Riddle, vợ của Lucius còn được nhìn thấy đã mang cái cúp Hufflepuff ra từ hầm của Bellatrix Lestrange. Hai cái trường sinh linh giá bây giờ có lẽ lành ít dữ nhiều. Vừa rồi gã đã đi đến cái hang động cạnh bờ biển, hộp dây chuyền cũng mất. Vương miện Ravenclaw vẫn còn ở trong Hogwarts không thể kiểm tra nhưng không loại trừ khả năng đã bị phát hiện. Giỏi lắm Dumbledore, khiến cả nhà Malfoy biến mất không dấu vết. Ha hả chúng mày tin tưởng vào một lão già đến lúc lão ngỏm tao sẽ tìm ra rồi nhai đầu lột da từng đứa một. Dumbledore đúng là thông minh, lão đã tìm ra được bí mật trường sinh linh giá của gã nhưng đúng là thông minh quá lại bị thông minh hại. Lời nguyền mà gã đặt trên chiếc nhẫn nhà Gaunt cũng không phải đồ chơi trẻ con. Mất đi cả năm trường sinh linh giá nhưng chỉ cần Nagini còn tồn tại, gã vẫn sẽ có được trường sinh. Voldemort vươn bàn tay thiếu ngón vuốt ve đầu của con rắn vừa trườn đến.

Bộp...

Một ngón tay nữa lại rớt xuống đất khiến chủ nhân của nó đau đớn quằn quại gầm lên. Voldemort ôm lấy bàn tay chỉ còn lại 3 ngón run rẩy cắn răng, không biết phần nào trong độc dược tái sinh có vấn đề khiến xương cốt gã ngày càng co rút, da thịt hoại tử bong ra từng mảng, pháp lực tiêu biến dần theo thời gian. Nếu không phải gã để vài bộ thi thể ở đây thì lũ tôi tớ sẽ phát hiện chủ nhân mà chúng đang luôn tôn sùng chẳng khác nào cái xác đang thối rữa biết đi. Voldemort lại đánh mắt về phía góc dưới của tờ báo.

Ngài Grinderson, người mạo hiểm người Đức tuyên bố sẽ rời khỏi Hogwarts tìm kiếm quả cây sinh mệnh trở về để chữa trị cho người thương. "Tôi sẽ trở về với quả sinh mệnh hoặc táng thân nơi rừng rậm để linh hồn đoàn tụ với Albus", ngài Grinderson chia sẻ với phóng viên tờ Nhật báo tiên tri. Được biết quả sinh mệnh chính là thánh dược trị thương, có thể làm máu thịt mọc lại từ xương trắng, chữa trị linh hồn và làm cho người ta trẻ mãi không già...

"Quả sinh mệnh sao?", Voldemort ngẫm nghĩ.

Bên ngoài căn phòng, một đám người mặc áo chùng đen đeo mặt nạ run rẩy nhìn nhau. Mỗi lần tiếng thét gào, gầm rú này vang lên là trên mặt đất có thêm vài cái xác không hồn. Bọn họ đã cảm thấy hối hận vì quyết định của mình, người đàn ông này đã từng mạnh mẽ, khôn khéo hứa hẹn sẽ dẫn dắt quý tộc thuần huyết lên một tầm cao mới giờ đây đã điên rồ không còn lý trí gì nữa rồi. Cánh cửa bằng gỗ kẽo kẹt nặng nề di chuyển, tất cả quỳ xụp xuống không dám ngẩng đầu. Voldemort chậm rãi bước qua hàng người ngồi xuống cái ngai giữa phòng.

"Macnair, Rowle"

"Vâng thưa chủ nhân", Hai tên tử thần thực tử run run bò lên phía trước.

"Nghe nói con trai hai người đang học ở Hogwarts", Voldemort vờ hỏi.

"Đúng vậy, thưa chủ nhân"

"Bảo bọn chúng để ý tình hình rồi báo lại tất cả cho ta", Voldemort ra lệnh.

"Được phục vụ cho ngài chính là vinh dự của hai đứa nó, thưa chủ nhân", Macnair và Rowle thở phào nhẹ nhõm vì không phải bị trừng phạt rồi lại mau chóng cúi đầu nịnh hót.

"Nhớ kỹ là tất cả mọi chuyện không được phép giấu giếm ta điều gì, nếu không các ngươi sẽ nhận lấy hậu quả gì ta không cần phải nói ra chứ hả?", Voldemort âm trầm đe dọa.

"Gia tộc Macnair..."

"Gia tộc Rowle..."

"... tình nguyện lấy tính mạng ra để phục vụ người, thưa chủ nhân"

"Tốt, tốt lắm", Voldemort phát ra từng tiếng cười khành khạch vang vọng khắp nơi.

...

Bầu không khí trong Hogwarts kể từ khi Dumbledore gục ngã trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết. Ngày thứ ba sau sự kiện tập kích ở Hogsmeade, Harry cuối cùng cũng được thả ra khỏi bệnh thất đến ăn sáng ở đại sảnh. Còn 45 phút nữa mới tới giờ học nhưng hầu hết mọi người đều ngồi ở bàn ăn trầm mặc dùng bữa ngay cả những thằng lười nhất của Gryffindor cũng có mặt. Harry gần như là đứa cuối cùng vào đại sảnh giờ này, nó kì quái ngó nghiêng khắp nơi.

"Harry, lại đây. Đừng đứng đó nữa!", Hermione khẽ gọi.

"Có chuyện gì vậy?", Harry nhanh chóng tiến đến chỗ ngồi cạnh Ron và Hermione.

"Sáng nay Bộ pháp thuật muốn tuyên bố sắc lệnh giáo dục thứ nhất", Ron ghé vào tai Harry thì thầm.

"Sắc lệnh giáo dục thứ nhất? Đó là cái..."

"Suỵt...", Hermione lấy cùi chỏ thúc Harry một cái ý bảo nó nhìn lên phía trên.

Cửa hông mở rộng, một bóng hồng theo đúng nghĩa đen chậm rãi bước vào. Umbridge quan sát một vòng khá hài lòng với sự tập trung đông đủ của học sinh và giáo sư trong đại sảnh buổi sáng hôm nay. Bà ta bước lên bục khẽ hắng giọng và bắt đầu bài diễn văn.

"E hèm... Chào buổi sáng tất cả mọi người, như quý vị đã biết vị hiệu trưởng không đáng kính cho lắm của chúng ta đã vì một số hoạt động đáng ngờ của ông ta nên đã phải chịu hậu quả thảm khốc và đang được chữa trị tại St.Mungo. Trong lúc đó, trường học không thể thiếu đi người lãnh đạo. Bộ pháp thuật đã đồng thuận rằng từ giờ cho đến lúc Dumbledore được tuyên bố là hoàn toàn hồi phục thì Hogwarts sẽ nằm dưới sự quản lý bài bản của Bộ pháp thuật. Và theo sắc lệnh giáo dục thứ nhất được Bộ trưởng bộ pháp thuật ký vào ngày 10 tháng 12 năm 1995, tôi, Dolores Umbridge thật vinh dự khi đảm nhiệm trọng trách trở thành Hiệu trưởng của Trường Phù Thủy và Pháp Sư Hogwarts. Tôi xin thề sẽ nghiêm túc, công minh, cống hiến hết mình cho sự nghiệp đào tạo thế hệ tương lai cho giới pháp thuật."

Cả sảnh đường im phăng phắc dõi theo từng lời nói của Umbridge khiến dã tâm của bà ta bành trướng. Suốt thời gian dài phải khúm núm theo sau Fudge làm cho Umbridge đã quên hương vị của quyền lực ngọt ngào như thế nào. Húng hắng lại cho trơn cổ họng, Umbridge tiếp tục cất chất giọng nũng nịu như thiếu nữ.

"Khoảng thời gian qua, tôi đã nắm được phần nào tình trạng hỗn loạn và thiếu kỷ luật của Hogwarts. Thật đáng thất vọng! Nhưng có thể thông cảm khi các trò phải chịu sự quản lý yếu kém của một kẻ có đời sống cá nhân dễ dãi, suy đồi đạo đức. Sau khi nhìn thấy những bất công các trò phải chịu đựng, tôi luôn biết bản thân mang trong mình một sứ mệnh phải thay đổi tất cả trả lại sự trong sạch cho tuổi thơ của các trò. Vì thế, tôi quyết định lập nên đội giám sát theo dõi tình hình thực hiện nội quy của trường do tôi đặt ra. Về phần thành viên, tôi luôn cảm thấy những học trò ngoan ngoãn của nhà Slytherin rất phù hợp với tiêu chí công tư phân minh không bao che cho bạn học của đội. Những trò nào muốn trở thành giám sát viên vui lòng đến văn phòng của tôi để ghi danh. Cho nên các trò hãy nhớ, những kẻ phản nghịch luôn muốn phá vỡ các quy tắc, quy định sẽ phải chịu những hình phạt thích đáng. Còn những người dám đứng ra tố giác sẽ nhận được tuyên dương trước toàn trường. Mong rằng một thời gian nữa chúng ta sẽ được chứng kiến một Hogwarts đổi mới với những con người chất lượng có thể phụng sự cho sự phát triển của giới pháp thuật. Mọi người cùng vỗ tay nào."

Vài tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, đám học trò nhíu mày nhìn nhau rồi lại nhìn về phía dãy bàn Slytherin bên kia. Đám rắn nhỏ phần nhiều thì khó chịu khi vô cớ bị mụ cóc hồng lôi kéo và chịu những ánh mắt nghi ngại từ ba nhà còn lại, một số ít thì lại hưng phấn nóng lòng muốn đến ghi danh để trở thành giám sát viên ngay lập tức.

Hogwarts...

Chưa bao giờ chia rẽ như thế này.
Chương kế tiếp