[SNARRY] ĐỨA TRẺ ĐẾN TỪ TƯƠNG LAI

CHƯƠNG 76: PHIÊN NGOẠI: DÒNG SÔNG THỜI GIAN
Thận: Dựa theo yêu cầu của bạn nào đấy tui vắt óc viết một đoạn xôi thịt chứ tui cũng chong xáng lắm ớ. ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ -------Bả sạo á chứ bả ko hề đâu ^^

"Trông nó chẳng có gì đặc biệt cả.", Snape nhận xét.

"Honey à, việc nó không đóng băng vào mùa đông và hoa cỏ đang nở rộ xung quanh nó không đặc biệt sao?", Harry vừa nói vừa tháo bớt khăn quàng cổ và áo khoác nỉ dày cho bớt nóng.

"Được rồi, ngoài việc đó ra thì nó chẳng khác nào một cái hồ mùa xuân bình thường.", Snape vẫn lèm bèm thất vọng.

Harry mặc kệ vị bạn đời của anh vẫn còn đang phàn nàn tiến lên thăm thú khắp nơi. Bọn họ đang ở nơi người ngoài gọi là Suối nguồn tươi trẻ còn bộ tộc tinh linh gọi nó là Dòng sông thời gian. Khi nghe đến suối hoặc dòng sông trong đầu Harry vẫn nghĩ đó là một dòng nước chảy không ngừng. Không nghĩ tới nó lại là một chiếc hồ nhỏ trong suốt đẹp tuyệt.

"Nghe nói trước đây ông nội em từng tới nơi này nhưng đáng tiếc khi đó không phải lúc Dòng sông thời gian xuất hiện.", Harry nói trong khi ngó nghiêng khắp nơi.

"Điều đó chứng tỏ, vận khí của dòng họ Potter không tốt", Snape bình luận khi ngồi xuống phân tích nước trong hồ.

"Em cũng là người nhà Potter đấy nhá và em đang ở đây", Harry hô to phản đối.

"Có cần ta nhắc cho em nhớ bây giờ em là người nhà ai không?", Snape không ngẩng đầu lên hỏi.

"Đáng ghét, không nói chuyện với anh nữa", giọng Harry từ xa vọng lại.

Ùm...

Tiếng vật nặng rơi xuống nước cuối cùng cũng khiến Snape chú ý. Mặt hồ gợn sóng dập dìu đánh động vài nhành cây đang sà xuống, những bông hoa đủ màu sắc đua nở hắt bóng xuống mặt nước. Ở giữa những cơn sóng mềm mại như những dải lụa, thân ảnh cao gầy tung người cong vút nhảy lên cao, làn da màu bánh mật khỏe mạnh dính nước lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời. Cho dù đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần, cơ thể trẻ trung căng tràn sức sống ấy vẫn luôn làm Snape mê muội. Hắn nhìn thanh niên mà hắn đã theo dõi từ khi chỉ là một đứa nhóc lông còn chưa mọc đến lúc trưởng thành trở nên quyến rũ đến mức khiến người người thèm muốn. Bọn họ vẫn luôn nói hắn không xứng với Harry, hắn biết, hắn cũng cho rằng như vậy. Nếu nói hắn không lo lắng thì đó là một lời nói dối, nhưng Harry, với những hành động nhiều khi ngu ngốc đến đòi mạng, luôn chứng minh những âu lo trong đầu hắn tất cả đều thừa thãi. Harry yêu hắn thậm chí si mê hắn, điều này khiến Snape thật sự thỏa mãn.

Harry thỏa sức vùng vẫy nô đùa trong làn nước ấm, đã rất lâu rồi anh không được thoải mái như thế này. Một phần vì thời tiết bên ngoài đang lạnh âm độ, phần lớn khác thì anh không muốn cung cấp thêm tin giật gân làm đầu đề cho Nhật báo tiên tri ngày hôm sau. Harry thích nơi này, đáng tiếc chỉ có thể đến một lần. Hít một hơi thật sâu, Harry lặn xuống đáy hồ, để bản thân hoàn toàn được bao vây bởi dòng nước êm dịu. Ánh sáng mặt trời bị khúc xạ khiến cho tầm nhìn dưới nước trở nên ngắn lại, Harry nhíu mày lại dãn ra khi trông thấy một bóng đen to lớn từ đàng xa bơi lại gần anh uyển chuyển như một con cá thứ thiệt. Harry mỉm cười quay người muốn chạy trốn nhưng chỉ một lát anh đã lọt vào phạm vi săn mồi của cá bự bị con cá ấy bắt được rồi.

Bàn tay to lớn chụp lấy vòng eo Harry cố định anh lại, Harry cũng không giãy giụa thậm chí còn vươn tay kéo gần khoảng cách với kẻ xâm lược. Môi bị người ta cướp lấy, bắt ép mở lớn thừa nhận nụ hôn như vũ bão. Bọn họ quấn lấy nhau cho đến khi không chịu được nữa mới trồi lên mặt nước.

Ào...

Harry vuốt sạch dòng nước chảy xuôi từ trên đầu xuống cười khúc khích, "Sao xuống đây rồi mà vẫn mặc quần áo vậy?"

"Ta không có thói quen cởi trần ở nơi công cộng", Snape trả lời.

"Nơi công cộng? Ở đây ngoại trừ em ra thì còn ai khác sao? Thế nên là...", Harry di di ngón tay lên ngực Snape ám chỉ, tuy rằng nhìn chồng yêu với cái áo sơ mi ướt đẫm bó sát người trông rất là sẹc xi nhưng mà... "Diffindo"

Bùa rách toét không đũa phép tinh chuẩn chỉ nhắm vào áo của Snape được phóng ra, làn da trắng đến phát sáng của hắn lõa lồ trước không khí.

"Pháp thuật của em lại tiến bộ rồi", Snape cười khẽ ghé vào liếm mút cần cổ thon dài của người yêu.

Harry ngẩng cao đầu để Snape thuận lợi chôn đầu vào hõm vai anh, thiếu đi lớp vải ngăn cách da thịt dán vào nhau nóng cháy, tê dại.

Snape đưa Harry vào bờ, đặt anh lên một phiến đá trơn nhẵn. Hắn chống người cúi đầu xuống từ trên cao ngắm nhìn người dưới thân nghiêm túc như đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật tuyệt diệu, bàn tay vuốt ve gò má hồng hào, trượt dần xuống lồng ngực phập phồng, lướt qua hai điểm nhô lên đỏ ửng khiến người ta phải điên cuồng. Tiếp tục đến phần bụng dù đã sinh con một lần vẫn bằng phẳng không có mỡ thừa lờ mờ còn có thể thấy được cơ bụng co dãn dưới lớp da, xuống tý nữa là vùng lông rậm bí ẩn ở giữa đó chính là mục tiêu Snape muốn nhắm tới. Hắn cầm lấy "Harry nhỏ" đang bừng bừng sức sống khiến Harry phát ra âm thanh rên rỉ ngọt ngào từ trong cổ họng.

"Nhanh lên, đồ xấu xa đừng có tra tấn em nữa", Harry bất mãn vặn vẹo người.

"Gryffindor hấp tấp", Snape nhíu mày khi Harry làm phiền công cuộc thưởng thức nghệ thuật của hắn.

Harry trợn trắng mắt, "Đồ Slytherin bảo thủ", anh ngồi dậy đẩy người đàn ông lề mề này xuống.

"Em làm gì?", Snape trừng mắt.

"Làm anh", Harry cười khẽ.

Harry cúi đầu ngậm lấy biểu tượng nam tính của Snape vào miệng khiến hắn hít mạnh vào một hơi. Ở bên nhau hơn mười năm Harry quá hiểu Snape anh biết làm thế nào để hắn thoải mái nhất. Nuốt vào, nhả ra, liếm mút như thể nó là cây kem ngon nhất thế giới, hai viên tròn ở dưới cũng không bị bỏ rơi, anh xoa nắn nó một cách nhẹ nhàng điệu nghệ.

"Em muốn giết ta có phải không?", Snape thở dốc một tay nắm lấy tóc Harry, một tay vuốt ve tấm lưng trần trắng nõn của Harry dọc xuống hai phiến mông cong vểnh một lúc rồi đột ngột đâm ngón tay vào đóa hoa đã ướt đẫm từ bao giờ khiến Harry rên lên, "Tập trung vào", Snape vỗ mông anh.

Ngón tay thon dài khéo léo của một bậc thầy độc dược chọc ngoáy, xoay tròn, cạo gãi lớp niêm mạc nhạy cảm làm Harry muốn phát điên phải vươn tay tự an ủi mình. Cho đến khi ba ngón tay Snape có thể hoạt động thông thuận được trong tràng đạo chật hẹp hắn xách đầu Harry lên xoay người nhấc chân anh để lên vai, đỡ lấy dương vật đã sưng tím hướng thẳng nơi tiêu hồn đó đâm một phát lút cán.

"Ah...a...", Harry hét lên khi phải tiếp nhận vật thể to lớn chủ nhân duy nhất của đóa hoa đỏ rực diễm lệ.

Snape cử động vòng eo quanh năm suốt tháng chỉ đứng nấu độc dược nhưng vẫn có thể làm bạn đời hắn ngất xỉu trên giường, "Harry... nói em là của ta...", Snape thúc mạnh vào Harry.

"Ah... Severus... em là... của anh... ha", Harry bấu chặt vào tấm lưng của Snape để lại đó từng vệt cào đỏ rướm máu.

Câu nói của Harry làm Snape hài lòng, hắn xoay nghiêng Harry điều chỉnh góc độ một lần nữa rút ra đâm vào, hai tinh hoàn to tròn ướt nhẹp đánh vào mông Harry phát ra tiếng bành bạch. Dòng nước xung quanh cũng bị khuyấy động hỗn loạn.

"Ah... a...Em muốn ra... Severus"

Snape nhanh tay nắm chặt lấy gậy nhỏ của Harry làm anh khó chịu giãy giụa, "Kiên nhẫn... my boy"

"Dẹp mẹ cái kiên nhẫn của anh đi, bỏ em ra", Harry gào lên.

Cảm nhận vách thịt bao bọc lấy bản thân siết chặt khiến Snape sung sướng đến hoa mắt, hắn mắng một tiếng rồi tăng tốc độ ra vào sau vài chục cái thúc nữa Snape thả tay để Harry và mình cùng lên đỉnh.

Snape ghé vào người Harry thở dốc, anh vòng tay ôm lấy hắn để Snape nằm trên ngực mình, "Anh nói xem, Severus... Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại được Jerry chứ?"

Snape ngẩng đầu lên hôn mạnh lên môi Harry trong khi tay thì nhào nặn bờ mông căng tròn, "Ý em là ta chưa đủ cố gắng?"

Harry liếm liếm môi, "Lại lần nữa cho chắc nhé"

"Như em mong muốn, thân ái", Snape âm trầm cười.

Thận: *lê lết* ai đó ship tuôi bịch máu đi, viết H khó quớ...

...

Snape giúp Harry mặc quần áo lại ếm thêm cho anh một bùa giữ ấm để anh nghỉ ngơi cạnh bờ hồ sau đó tiếp tục công tác nghiên cứu thực vật xung quanh. Harry ngồi một bên bất mãn, sao lại có cảm giác bị làm xong rồi bỏ thế nhỉ? Cho dù cơ thể vẫn còn hơi ê ẩm Harry vẫn đứng dậy tính toán làm gì đó cho đỡ rảnh rỗi suy nghĩ nhiều. Lúc đứng dậy lơ đãng nhìn xuống mặt nước Harry sửng sốt.

Chẳng biết gió ngưng thổi từ lúc nào, mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng như một tấm gương lớn phản chiếu lại hình ảnh Harry. Nhưng đó không phải là anh, Harry dưới nước xanh xao vàng vọt gò má hõm sâu, đôi mắt như muốn lồi hẳn ra ngoài. Anh sờ lên mặt mình, người dưới nước cũng làm động tác tương tự. Harry từ từ ngồi xuống vươn tay muốn chạm vào mặt nước, khi hai ngón tay trên và dưới mặt nước chuẩn bị tiếp xúc thì...

"Em đang làm cái gì?", Snape bước tới từ đằng sau.

"Anh có thấy không?", Harry hoảng hốt hỏi.

"Thấy gì?", Snape khó hiểu.

"Ảnh ngược của em dưới nước, em chắc đó không phải là em nhưng mà lại cảm giác đó chính là em", Harry lộn xộn giải thích.

"Em đang nói cái quái gì vậy?", Snape tiến đến gần chỗ Harry hơn liền cảnh giác, "Harry, tại sao em không có bóng dưới nước?"

"Rõ ràng là có mà", Harry la lên rồi bàng hoàng nhận ra việc kỳ lạ, "Severus, anh mới chính là người không có bóng dưới nước"

"Cái gì?", Snape giật mình nhìn xuống, một bản thân khác cũng đang nhìn lại hắn. Bây giờ thì Snape hiểu câu Harry nói vừa nãy, một Snape khác da dẻ vàng vọt, tóc đầy dầu, đôi mắt đen ngòm trừng lại hắn. Snape chắc chắn đây không phải là hắn nhưng có thứ gì đó trong đầu lại làm hắn nghĩ đó chính là hắn, nó thôi thúc hắn chạm vào. Snape cố gắng chống lại nhưng không thể, người lý trí như Snape còn như thế đừng nói tới Harry, anh đã vọc hẳn tay xuống nước luôn rồi. Một lực cực mạnh kéo Harry xuống hồ, Snape chỉ có thể nhảy xuống theo.

Nước hồ vừa rồi còn trong vắt, ánh sáng có thể chiếu tới đáy nước chỉ sâu hơn cổ Harry một chút, giờ đây lại giống như vực thẳm đen ngòm, Harry cứ theo bản năng bơi mãi bơi mãi kỳ lạ là anh cũng không hề cảm thấy khó thở khi xuống nước lâu đến vậy. Cho đến khi thấy một đốm sáng, Harry hưng phấn bơi đến đó, cuối cùng anh cũng thấy được một bản thân khác... tàn tạ đầy tử khí. Hai người cách nhau chỉ vài chục cm nhưng lại bị ngăn cách bởi một tấm màn vô hình đàn hồi giữa làn nước, Harry đặt tay lên tấm màn, Harry kia cũng vậy.

Snape đuổi kịp Harry, hắn cũng nhìn thấy một Snape khác phía bên kia. Vội kéo tay Harry ra dấu trở về, tuy không cảm thấy nguy hiểm nhưng chuyện kỳ lạ như vậy không nên mạo hiểm thì tốt hơn. Harry gật đầu đồng ý, ngay khi anh chuẩn bị rời đi thì bỗng từ bụng dưới một luồng ánh sáng vàng lóe lên truyền đến đầu ngón tay còn chạm vào tấm màn khiến nó bị thủng một lỗ. Ngón tay anh tiếp xúc với ngón tay của Harry bên kia, ánh sáng theo đó cũng truyền qua. Thế rồi Harry mất đi ý thức.

"Harry... Harry tỉnh, tỉnh"

Tiếng gọi liên tiếp làm anh tỉnh lại, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn gương mặt điển trai vừa quen thuộc vừa xa lạ bên cạnh Harry hết hồn, "Severus... sao anh?"

"Suối nguồn tươi trẻ đúng là danh bất hư truyền", Snape vẫn còn chưa hết ngạc nhiên bình luận.

Harry nhìn bàn tay non mềm sờ lên đôi má mềm mụp đầy đặn, anh rút đũa phép ếm cho mình một bùa khô ráo, "Em lại cảm nhận được pháp lực rồi", Harry nhìn Snape mừng rỡ kêu lên.

"Ừ", Snape cũng vui vẻ theo, hắn đỡ Harry dậy, "Chúng ta đi thôi sắp đến giờ nơi này đóng lại rồi"

...

5 năm sau tại phòng hiệu trưởng của Hogwarts, Snape ôm Jerry cùng Harry bước qua tấm gương ảo ảnh. Vừa chạm chân xuống đất hai người đều ngẩn ra.

"Thì ra là như vậy", Snape vỡ lẽ.

Sau khi đưa Jerry đi ngủ cả hai ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha.

"Vốn dĩ cái gọi là suối nguồn tươi trẻ không hề giúp em hồi phục. Em nhớ ra rồi, lúc đó em và Harry kia đã dung hợp lại với nhau"

"Ta nghĩ, lúc Jerry trở về quá khứ thằng bé đã chia đôi dòng thời gian. Một dòng thời gian không có Jerry chúng ta hiểu lầm hận thù nhau vất vả tiêu diệt Voldemort, còn một dòng thời gian có Jerry chúng ta đạt được hạnh phúc viên mãn. Ta đoán Dòng sông thời gian là một không gian tách biệt nơi các dòng thời gian va chạm chồng lên nhau. Jerry là đứa nhỏ được hình thành tại đó, ngay từ trong bụng em đã có năng lực xé rách thời không mang hai dòng thời gian vốn dĩ đã tách rời sáp nhập lại thành một.", Snape phân tích.

"Ngày rời khỏi dòng sông thời gian ký ức về Jerry của chúng ta bị che đi, bây giờ thì em nhớ lại tất cả", Harry dựa vào lòng Snape, "Đó là lý do tại sao chỉ mình anh tăng trưởng pháp lực, lúc đó cơ thể em cơ bản đã là đèn cạn dầu rồi."

"May mắn", Snape ôm chặt bạn đời hắn.

"Vì hai dòng thời gian kết hợp, một số người vốn không nên tồn tại lại xuất hiện cũng sẽ có vô số người vì thế mà biến mất đi", Harry than nhẹ.

"Ta chỉ biết em và các con không sao là được, đừng nghĩ nhiều nữa em không thay đổi được gì đâu", Snape hôn lên tóc Harry.

"Ừ", Harry nhắm mắt thở dài, bản chất con người cuối cùng vẫn ích kỷ, Snape nói đúng chỉ cần những người anh quan tâm vẫn sống tốt những việc khác tất cả đều không quan trọng.

Thận: Đừng hỏi t mấy thứ liên quan đến multiverse có hợp lý hay không, tui nghĩ ra cái phiên ngoại này đi đang đọc về khái niệm đa vũ trụ.
Chương kế tiếp