Sổ Tay Phá Hủy Cốt Truyện

Chương 12: Cốt truyện này chạy lệch ( 4 )
Không phải một cái ôm của đại ca lính đánh thuê Kha Dực là có thể giải quyết được nỗi nhớ ba của Diêu Doanh Tâm. Mấy ngày nay, cô bé đi theo nhóm lính đánh thuê chạy đông chạy tây, mặc dù mọi người đều chăm sóc cô bé rất tốt, đãi ngộ khác biệt một trời một vực so với Thượng Quan Lẫm, nhưng những chuyện này cũng đã vượt quá sức chịu đựng của một đứa bé hai tuổi. Hào quang của Diêu Doanh Tâm là mở ra “bàn tay vàng”, điều đó cũng không có nghĩa là thể chất của cô bé sẽ giống như “vũ trụ nhỏ của Athena”. Sau vài ngày bôn ba, cô bé đã gầy đi không ít, chẳng qua tính cách của nữ chính bẩm sinh đã ngoan ngoãn, suốt cả chặng đường Diêu Doanh Tâm vẫn luôn âm thầm chịu đựng. Nhưng khi Diêu Thiên Thiên vừa mới cất tiếng khóc, cô bé đã không thể nào nhịn nổi nữa.

Kha Dực dỗ trái dỗ phải cũng không có hiệu quả. May là tiếng khóc của Diêu Doanh Tâm rất nhỏ, nếu không dù anh ta có không đành lòng thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ vì sự an toàn của mọi người trong nhóm mà bịt miệng cô bé lại.

Thấy cơ hội đã đến, Diêu Thiên Thiên lập tức thút tha thút thít nói: "Tâm Tâm, đến đây chị ôm, em đừng khóc nữa."

Dù sao ở đây cũng chỉ có mình Diêu Thiên Thiên là người thân duy nhất, một người thân mà cô bé có thể dựa dẫm vào. Vì thế Diêu Doanh Tâm ở trong lòng Kha Dực cũng không giãy giụa nữa, cô bé vươn hai tay về phía Diêu Thiên Thiên: “Ôm một cái, chị ơi."

Vừa nói vừa khóc, khiến hai người trông như đôi tình nhân đã xa cách nhiều năm.

Kha Dực đằng đằng sát khí nhìn Diêu Thiên Thiên, đôi mắt sắc bén đã tiết lộ tất cả cảm xúc của anh ta: Không phải không ôm nổi sao? Ngũ đoản* nhỏ béo.

*Ngũ đoản ( thành ngữ: “Ngũ đoản tam thô” ): ý chỉ tên con trai đã béo còn thấp lùn.

Diêu Thiên Thiên cũng đằng đằng sát khí đáp trả: Gì, ngũ đoản nhỏ béo? Người nào nói tôi béo chính là bị mù, “ngũ đoản” càng là... Ngũ này ở đâu ra? Mịa, lại thêm một tên nữa nhìn lầm giới tính bà đây!

Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn Diêu Doanh Tâm. Trong cái nhà kho này, cũng chỉ có mình cô ta nhận ra cô là nữ!

Dù Diêu Thiên Thiên và Kha Dực mày qua mắt lại thế nào, cũng không thể ngăn được tiếng khóc khiến người ta tan nát cõi lòng của Diêu Doanh Tâm. Kha Dực vô cùng miễn cưỡng đặt cô bé vào trong lòng Diêu Thiên Thiên. Chẳng qua bé Doanh Tâm vừa được thả xuống, chân của Diêu Thiên Thiên ngay lập tức trở nên mềm nhũn, suýt nữa đã bị đè cho nằm sấp, nhưng cô vẫn cố mạnh mẽ đứng thẳng!

Trong lúc nhất thời, Diêu Thiên Thiên vô cùng bội phục bản thân. Bạn biết đấy, đầu năm nay, đàn ông mạnh mẽ rất khó tìm!

Diêu Thiên Thiên vừa dỗ dành vừa cố gắng ôm cô bé dựa sát vào Nam Cung Tiêu Minh. Tuy rằng Kha Dực chú ý đến họ, nhưng không ai có thể ngờ được một bé gái bốn tuổi lại có trái tim của một người hơn hai mươi tuổi. Đương nhiên sẽ không nghĩ đến mục đích thật sự của cô chính là muốn dựa gần vào người cứu viện.

Nam Cung Tiêu Minh chỉ dùng ánh mắt ý bảo Diêu Thiên Thiên có thể bình tĩnh một chút khi bản thân động thủ, đừng có làm vướng chân vướng tay. Lại không nghĩ tới cô có thể làm tốt như vậy, hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của bản thân.

Thiếu niên nhướng mày, liếc mắt nhìn Diêu Thiên Thiên.

Cứ lùi dần về phía sau như vậy, rất nhanh cô đã lùi tới chỗ chiếc “đùi vàng” Nam Cung. Suốt cả quãng đường lùi, Diêu Thiên Thiên không có một chút lo lắng nào. Có nữ chính trong tay chẳng khác nào có cả thiên hạ! Ngay cả lính đánh thuê cũng bị ánh sáng của nữ chính chói mù mắt đến độ mất não thì cô sợ gì chứ! ╭(╯^╰)╮

Cùng lúc đó, Quách Tử Càn cũng đã dựa sát vào người Thượng Quan Lẫm, bắt đầu trộm cởi dây trói da bò sau lưng cậu ta. Hiện tại Thượng Quan Lẫm đã mười hai tuổi, rất nhanh đã hiểu được ý định của đối phương. Cậu ta cố gắng làm lu mờ sự tồn tại của bản thân để đề phòng người khác phát hiện ra những chuyện mà bọn họ đang làm.

Dưới vầng hào quang của nữ chính, ba quân hợp lực thắng lợi. Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn trao đổi ánh mắt với nhau, lập tức triển khai kế hoạch.

Một tay vác bé béo lên trên lưng, đồng thời lấy ra một khẩu súng lục ở bên hông để sát vào huyệt thái dương của Diêu Doanh Tâm, chiếc “đùi vàng” Nam Cung lộ ra dáng vẻ “tiểu nhân đắc chí”, dùng giọng điệu như bọn cướp trên TV nói: "Nếu không muốn con bé này chết thì mau lùi xuống cho tôi."

Diêu Thiên Thiên đột nhiên bị anh ta ném lên lưng, chuyện này quả thực đã vượt qua sức chịu đựng của một bé gái bốn tuổi. Cô cố hết sức ôm lấy bả vai của Nam Cung Tiêu Minh mới không để mình ngã xuống dưới. Còn Diêu Doanh Tâm đáng thương nhìn Kha Dực, khuôn mặt cô bé lúc này khiến cho người ta cảm thấy đau lòng cực kỳ.

Kha Dực siết chặt nắm tay, cơ bắp trên người căng chặt như một con báo chuẩn bị tấn công con mồi. Trong khoảnh khắc đó, Nam Cung Tiêu Minh bỗng có loại ảo giác, Kha Dực sẽ lao về phía mình trước khi viên đạn trong khẩu súng lục được bắn ra. Vì làm dịu không khí, anh ta tiếp tục nói: "Chúng tôi không cần thứ gì cả, chỉ muốn đưa mấy đứa bé này đi. Tôi biết đứa bé trọc này, chắc chắn sẽ không làm tổn thương chúng."

Vì vậy, cảnh tượng này trở nên cực kỳ buồn cười trong mắt Diêu Thiên Thiên. Ban đầu, Nam Cung Tiêu Minh muốn cứu bọn họ ra ngoài. Giờ lại biến thành “người giải cứu” lấy “người được giải cứu” làm “con tin” để đe dọa bọn bắt cóc. Không khác gì con tin vừa được cảnh sát cứu ra, nháy mắt lại trở thành con tin trong tay cảnh sát dùng để uy hiếp bọn cướp: Không được nhúc nhích, nếu tiếp tục động đậy thì tôi sẽ giết anh ta!

Quá buồn cười!

Diêu Thiên Thiên hoàn toàn không hề cảm thấy căng thẳng, cô suýt chút nữa còn bật cười thành tiếng.

Kha Dực vẫn không chịu thả lỏng cảnh giác, trừng mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Tiêu Minh. Nhưng trong đội của anh ta có mấy lính đánh thuê chưa bị đầu độc bởi hào quang của nữ chính, phát hiện ra cơ hội để thoát khỏi hai cái gánh nặng này, bọn họ lập tức kéo kéo ống tay áo của Kha Dực, nói: "Đội trưởng, chuyện này là một chuyện tốt đó."

Không phải sao? Đối phương rõ ràng là tới đây cứu người, bọn họ có thể thoải mái vứt hai cái gánh nặng này đi, cũng không cần lo lắng mấy đứa bé sẽ xảy ra chuyện gì. Nói thật, nếu không phải đại ca nhà họ bị hai đứa trẻ con hạ “bùa mê thuốc lú”, vấn đề này có khi đã được giải quyết từ lâu rồi.

Kha Dực vẫn tiếp tục do dự, mặt mày vô cùng bối rối. Nam Cung Tiêu Minh đã tận dụng cơ hội này nhảy ra khỏi nhà kho với Quách Tử Càn và ba chiếc “chân sau*”. Vì để chạy trốn, anh ta đã hiểu rõ cấu trúc của cái nhà kho này như lòng bàn tay. Đằng sau vách tường có cửa ngầm, anh ta nhấc chân đạp một cái, cửa ngay lập tức được mở ra. Nam Cung Tiêu Minh vội vàng xông vào, chuẩn bị chạy trốn.
*Chân sau ( ẩn dụ ): mớ rắc rối, vướng bận.

Vì cõng thêm ba đứa bé nên động tác của bọn họ không được nhanh nhẹn như trước. Thế nên nhóm người lính đánh thuê vẫn có thể đuổi kịp. Nhưng Kha Dực lại do dự, để Nam Cung Tiêu Minh dễ dàng đưa mọi người ra ngoài. Tuy rằng nhóm người Kha Dực đã ngay lập tức đuổi theo, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chậm mất nửa nhịp.

Kha Dực nhìn bóng dáng chiếc xe Hummer đang chạy như bay, bàn tay đang nắm chặt rốt cuộc cũng buông lỏng. Cuộc sống của mình cũng không ổn định, đúng là không thể bảo vệ bé gái kia. Như vậy cũng tốt. ( Tấm “bia đỡ đạn” đầu tiên được tạo ra ~(≧▽≦)/~)

"Đội trưởng, anh xem." Thuộc hạ A chỉ vào hai chiếc xe bên cạnh anh ta, trên cần gạt nước có kẹp một tờ giấy...

Cảm ơn đã thả chúng tôi đi, chiếc xe này tặng cho mọi người, tâm ý nho nhỏ xin hãy nhận lấy.

Trước khi đi, chiếc “đùi vàng” Nam Cung vẫn còn có thể “thuận tay” để lại một tờ giấy, cũng đủ hiểu bọn họ dư thời gian đến mức nào!

Hai chiếc xe kia, một cái là Quách Tử Càn lái đến, một cái là Nam Cung Tiêu Minh lái đến, chen lấn một chút cũng vừa đủ cho hơn mười người ngồi. Vì ba chiếc xe được giấu ở cánh cửa bí mật trong nhà kho nên nhóm lính đánh thuê không phát hiện ra nó.

Họ kiểm tra xe thì thấy nhiên liệu rất dư dả, trong xe còn có một chút thức ăn, nước uống, đủ để họ chống đỡ đến gần biên giới.

Vì vậy, Kha Dực gật đầu, lên xe cùng mọi người.

Điều đáng nói là một trong hai chiếc xe mà Nam Cung Tiêu Minh để lại. Ngoài một chút thức ăn và nước uống, còn có một chiếc áo blouse trắng và một chiếc áo khoác. Chính là chiếc áo mà Nam Cung Tiêu Minh mặc khi "bắt cóc" Diêu Thiên Thiên. Chiếc xe đó cũng đã bị “treo biển” tại đồn cảnh sát nhờ vào sự nỗ lực của Vương Nhị Nha...

Xin được mặc niệm mười giây cho con đường gian khổ sau này của đám người Kha Dực...

...

Tất cả đều diễn ra tốt đẹp, không chỉ cứu được mấy đứa bé bị “bắt cóc”, còn thành công phủi sạch tội danh “bắt cóc trẻ em”. Nam Cung Tiêu Minh hớn hở ôm Diêu Thiên Thiên ngồi trên ghế sau, thỉnh thoảng bóp bóp khuôn mặt bụ bẫm của cô, xoa xoa cái đầu tròn lông lốc của cô.

Còn về Diêu Doanh Tâm, ừ thì cô ta đang được Thượng Quan Lẫm ôm vào trong lòng ngồi ở ghế phó lái. Thực sự không biết trong mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, khiến hành động của Thượng Quan Lẫm giống như thể: Đây là con dâu nuôi từ bé của tôi, Diêu Doanh Tâm.

Nam Cung Tiêu Minh không có hứng thú với một đứa bé chỉ biết khóc. Trong cốt truyện gốc, anh ta cũng đã có sẵn kháng thể với “vầng hào quang thánh mẫu” nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Trái lại, đứa bé béo Diêu Thiên Thiên lại thu hút sự chú ý của Nam Cung Tiêu Minh hơn.

"Béo này, khi anh bắt em sao em không rên lấy một tiếng? Có phải định giả làm người câm, thừa dịp người tới thì kêu cứu đúng không?" Nam Cung Tiêu Minh nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, lập tức nhìn ra được âm mưu của cô.

Từ "béo" này vô cùng chói tai, nó cứ văng vẳng trong đầu Diêu Thiên Thiên không ngừng, nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh và khinh thường sự nghi ngờ của Nam Cung Tiêu Minh.

Thấy cô không để ý tới mình, Nam Cung Tiêu Minh cũng không tức giận. Dọc theo đường đi chỉ lo trêu đùa đứa bé này, hơn nữa anh ta còn bắt đầu suy nghĩ tới chuyện sau này có nên nuôi một “thứ” mập mạp gì đó làm thú cưng hay không...

Nếu Diêu Thiên Thiên biết được suy nghĩ hiện tại của Nam Cung Tiêu Minh, cô chắc chắn sẽ vứt bỏ ý định ôm đùi. Nhưng rất tiếc cô lại không biết...

Chiếc xe này được sử dụng để chạy trốn, huống chi nó lại chạy về hướng thành phố. Mà trên cơ bản thì cảnh sát chỉ điều tra chiếc xe đi, không chú ý nhiều đến những chiếc xe đang vào nên nhóm người Diêu Thiên Thiên trở lại tỉnh S vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Trong khi Vương Nhị Nha đang bình tĩnh chờ đợi kết quả điều tra tại đồn cảnh sát, thì đúng lúc đó Diêu Đại Vĩ cũng chạy tới hỏi vụ án của Diêu Doanh Tâm có tiến triển gì không. Ông ta không ngờ lại gặp được Vương Nhị Nha ở đây.

"Bà tới đây làm gì?" Diêu Đại Vĩ lạnh mặt: "Sao không ở bệnh viện chăm Thiên Thiên của bà đi?"

Thực ra ông ta cũng không muốn nói chuyện lạnh lùng như vậy. Ông ta rất vui khi biết tin Thiên Thiên làm náo loạn lên là vì muốn tới tìm em gái mà phải nằm viện, ông ta cũng rất đau lòng. Nhưng vừa nhìn thấy mặt Vương Nhị Nha, Diêu Đại Vĩ lại nghĩ tới chuyện bọn họ vừa mới cãi nhau nên thật sự không thể cười nói bình thường được.

Tuy rằng Vương Nhị Nha liên tục gặp đả kích, nhưng bà càng ngày lại càng trở nên kiên cường hơn. Khi đối mặt với sự chất vấn của Diêu Đại Vĩ, bà không chửi bới, cũng không náo loạn, chỉ bình tĩnh trả lời: "Thiên Thiên đã bị bắt cóc trong bệnh viện."

Diêu Đại Vĩ: (⊙_⊙) Gia đình bọn họ là nam châm hút bọn bắt cóc à?

Nếu mấy tiếng trước Diêu Đại Vĩ gặp được Vương Nhị Nha, thì chắc chắn bà sẽ không có dáng vẻ bình tĩnh như hiện tại. Chồng là trời của bà, con gái đột nhiên mất tích, sao bà có thể không ỷ lại chồng cầu xin ông ta giúp đỡ chứ. Nhưng gọi mười mấy cuộc điện thoại ông ta đều không chịu nhận, còn cho số của bà vào sổ đen, điều này đã khiến trái tim Vương Nhị Nha hoàn toàn băng giá. Bà buộc mình phải mạnh mẽ lên, chạy đến đồn công an tự mình kêu gọi mọi người đi tìm con gái.

Sau nhiều giờ tìm kiếm với cảnh sát và được họ an ủi, bà dần dần tỉnh táo lại. Dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng Vương Nhị Nha vẫn đủ bình tĩnh để suy nghĩ về mọi chuyện. Khi Diêu Thiên Thiên được sinh ra, Diêu Đại Vĩ đã vô cùng lạnh nhạt. Tới lúc có tiền rồi, Diêu Đại Vĩ lại đi ngoại tình. Đến khi Diêu Doanh Tâm được sinh ra, Diêu Đại Vĩ lại coi thường hai mẹ con bà. Sau khi Diêu Doanh Tâm mất tích, thái độ của Diêu Đại Vĩ đối với hai mẹ con bà càng làm trái tim của Vương Nhị Nha trở nên băng giá, khiến bà hoàn toàn tuyệt vọng với người đàn ông này.

Còn hi vọng thì mới có thể náo loạn, mới có thể cãi vã, dùng cách la hét để cầu xin sự chú ý của đối phương. Chẳng qua một khi đã hoàn toàn hết hy vọng, bà thế nhưng có thể bình tĩnh mà đứng đối diện với Diêu Đại Vĩ, dù sao trong mắt bà hiện giờ, ông ta cũng chỉ là một người xa lạ.

Trong khi hai vợ chồng đang “bằng mặt không bằng lòng” chờ tin tức ở đồn cảnh sát, thì lúc này Nam Cung Tiêu Minh đã đưa ba đứa trẻ đến đó!

Thật ra bọn họ đã quay về bệnh viện trước, nhưng khi nghe tin Vương Nhị Nha đã tới đồn cảnh sát, bọn họ đã ngay lập tức lái xe tới đây. Thượng Quan Lẫm ở tỉnh H, thế nên muốn thông báo với cha mẹ cậu ta thì cũng phải tới đồn công an trình báo.

Vừa bước vào cửa liền gặp được hai vợ chồng, một người thì ôm con gái lớn, một người thì ôm con gái út, kích động đến nỗi bật khóc. Đương nhiên, bật khóc là Vương Nhị Nha. Diêu Đại Vĩ là nam giới nên sẽ có phần cứng rắn hơn, chỉ lau lau khóe mắt, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của ông ta.

Sau đó Diêu Thiên Thiên cũng không còn tiếp xúc quá nhiều với Nam Cung Tiêu Minh. Cô chỉ biết thiếu niên này thừa dịp người khác không chú ý, nắm lấy cái mũi toàn thịt của cô, nói: "Bé béo đầu trọc, về nhà an toàn nhé. Nếu có thời gian anh sẽ tới tìm em."

Thuận tiện mang thú cưng về nhà luôn... Nam Cung Tiêu Minh cố nuốt những lời này xuống.

Đầu trọc! Còn bé béo! Hai mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Diêu Thiên Thiên. Cô không hề cảm động một chút nào, mau chóng túm lấy tay của Nam Cung Tiêu Minh, há miệng hung dữ cắn một cái!

Răng của trẻ nhỏ không sắc lắm, nhưng cũng có thể cắn trầy da của Nam Cung Tiêu Minh, quả thực rất đau.

Nhưng người đau hơn lại là Diêu Thiên Thiên. Cô nhìn cái răng sữa nhỏ của mình, luc này đang dính trên mu bàn tay Nam Cung Tiêu Minh, không khỏi òa khóc.

Cuộc sống này, không thể nào sống nổi mà!

Chương kế tiếp