Sông Trăng
Chương 12
Có Lý Kiến Vi giúp
đánh tiếp ván game đang dở nên rất nhanh sau Tiếu Lê đã xuống tầng đưa Diệp Tri
Manh về. Lúc đầu Diệp Tri Manh còn có chút tủi thân nhưng có cậu ở bên cạnh thì
tốt hơn nhiều rồi. Thấy bạn gái cúi đầu
đá đá chân, Tiếu Lê hỏi: “Ai chọc em vậy?” Diệp Tri Manh lắc
lắc đầu, qua loa nói: “Không có.” Nhưng lại bĩu môi
nói tiếp: “Nếu em thật sự thích một người thì cho dù người đó đã không còn nữa
cũng sẽ không thích người khác.” Tiếu Lê lập tức hiểu
ra vì sao cô không vui, cúi đầu nhìn cô cười: “Ý của em là, nếu anh chết rồi
thì em cũng sẽ không có bạn trai nào nữa?” Diệp Tri Manh ghét
bỏ hừ lạnh một tiếng: “Anh sống cho tốt đi đã! Không biết bản thân mình cặn bã
bao nhiêu sao mà còn nhắc đến thích hay không thích chứ.” Tiếu Lê bị cô mắng
quen rồi nên cũng không tức giận chút nào cả: “Không nỡ để anh chết sao? Vậy
thì anh phải thưởng cho em mới được.” Tiếu Lê để Diệp Tri
Manh đứng tại chỗ chờ, còn mình thì chạy vào bên trong trung tâm thương mại gần
đó mua cho cô một cái kẹo dẻo hình vịt con màu hồng. Diệp
Tri Manh nhìn thấy kẹo dẻo vịt con thì lập tức nở nụ cười: “Cái này thật đáng
yêu.” “Còn có cái đáng yêu
hơn cơ. Nhưng mà con vịt này lúc nào cũng bĩu môi, trông khá giống em.” Diệp
Tri Manh lười để ý tới cậu, đưa tay đòi kẹo dẻo. Tiếu Lê giơ tay lên cao, không
cho cô với được: “Gọi ‘anh trai’ đi.” Chiều
cao hai người chênh lệch quá nhiều nên Diệp Tri Manh không thể chạm đến được,
đành phải gọi: “Anh trai.” Tiếu Lê đặt kẹo dẻo
vào tay Diệp Tri Manh rồi vuốt vuốt tóc cô: “Thật là ngoan.” Diệp
Tri Manh cúi đầu ăn một lát, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Lý Kiến Vi sinh
tháng mấy?” “Tháng bảy.” “……” Cô sinh tháng sáu.
Cái gì vậy? Lý Kiến Vi cao như vậy mà còn nhỏ hơn cô. …… Lúc Diệp Tri Manh về
đến nhà bà nội thì Diệp Lỗi và Lưu Vũ Vi đã đến. Cô ngồi một bên nghe người lớn
nói chuyện phiếm mới biết được là không phải ba đặc biệt dẫn dì Lưu về nhà ra
mắt mà là cô của cô bắt gặp hai người hẹn hò ở trung tâm thương mại nên mới kéo
bọn họ về nhà. Ông bà ngoại của
Diệp Tri Manh là những người thấu tình đạt lý. Họ coi Diệp Lỗi như con trai nên
sau khi biết chuyện này thì mừng cho ông ấy nhiều hơn là buồn, đến chú cũng như
vậy. Bây giờ chỉ có dì út và Diệp Tri Manh là không hài lòng.(Abilene x T Y T) Nhìn thấy người cô
trước đây có quan hệ rất tốt với mẹ mà giờ lại đối xử với dì Lưu còn nhiệt tình
hơn cả ba cô, Diệp Tri Manh bí mật bĩu
bĩu môi. Bởi vì dì út ở tận Canada xa xôi nên trong lòng cô vẫn luôn xếp người
cô này đứng trước dì út. Bây giờ cô đã quyết định, sau này phải thích dì út
nhiều hơn một chút. Sau đó cô lấy điện thoại gửi một tin nhắn Wechat sang cho
dì út. Nhìn
thấy cháu gái nhỏ vẫn luôn ôm lấy điện thoại, Diệp Hâm cười trách móc nói:
“Đừng chơi nữa, mau đi rửa tay ăn cơm đi. Mấy đứa nhỏ các con còn thân với cái
điện thoại hơn cả ba mẹ.” Diệp
Tri Manh đang không vui, cãi lại: “Còn người lớn mọi người, bản thân ngày nào
cũng ôm điện thoại di động mà còn cằn nhằn bọn con nữa.” “Đứa
nhỏ này…” Diệp
Hâm còn chưa kịp dạy bảo thì bà nội Diệp đã bênh cháu gái: "Đúng đó! Chính
con ngày nào cũng ôm điện thoại mà lại còn muốn quản lý đứa nhỏ à. Manh Manh,
rửa tay ăn cơm đi. Món ăn hôm nay đều là món con thích đó.” Diệp
Hâm không nói lên lời. Nhưng khi nhìn thấy bà nội Diệp nháy mắt với mình thì
lập tức hiểu ra ý của bà. Bà nội Diệp thiên vị cho Diệp Tri Manh, ở trước mặt
Lưu Vũ Vi bảo vệ cháu gái nhỏ chính là muốn cho Lưu Vũ Vi biết rằng Diệp Tri
Manh ở trong nhà họ Diệp là cực kỳ quý giá. Ai muốn trách mắng một câu cũng không
được. Lưu Vũ
Vi rất biết nhìn sắc mặt người khác nên trong bữa cơm tối đối xử Diệp Tri Manh
rất thân thiết. Hại Diệp Tri Manh ngượng ngùng đến không được tự nhiên. Sau
bữa tối, Diệp Lỗi hỏi ý kiến của Diệp Tri Manh. Trước tiên đưa Lưu Vũ Vi đi,
sau đó lại trở về đón con gái. Bát
đũa có người giúp việc thu dọn. Thấy cô kéo bà nội ra sân nói nhỏ thì Diệp Tri
Manh cũng đi theo, ngồi bên cửa dựng
thẳng lỗ tai nghe lén. “Mẹ,
mẹ có hài lòng với Lưu Vũ Vi không?” Bà nội
Diệp luôn lịch sự với người ngoài nhưng lại không nhiệt tình. Cho nên không
nhìn ra được có thích hay không. “Cũng
không phải mẹ tìm vợ, mẹ hài lòng hay không thì có ích lợi gì. Mà mẹ thấy con
còn hài lòng hơn cả Diệp Lỗi đấy.” “Con
có đâu... Lưu Vũ Vi dù tốt đến đâu thì cũng không bằng chị dâu. Đây không phải
là con sốt ruột thay cho anh sao? Anh ấy khó khăn lắm mới nhìn trúng một người.
Nhỡ không được lại phải cô đơn lúc cuối đời thì làm sao bây giờ?” Nghe
được câu này Diệp Tri Manh cũng có chút vui vẻ nên quyết định đặt cô và dì út
ngang hàng với nhau. “Mẹ
cảm thấy chẳng ra làm sao cả. Lưu Vũ Vi không phải là người xấu nhưng không hợp
với Diệp Lỗi. Không có công việc, lấy tiền cấp dưỡng từ chồng cũ mà gia đình
còn phức tạp như vậy…. Thôi bỏ đi, Diệp Lỗi thấy vui là tốt rồi.” Bà nội
Diệp là mẫu phụ nữ độc lập nên không quen với kiểu phụ nữ như thế này. Thế
nhưng bà cũng tin con cháu tự có phúc của con cháu nên mặc dù trong lòng có
nhiều suy nghĩ thì cũng sẽ không nói ra ngoài miệng. Dừng
một chút rồi bà nội Diệp lại nói tiếp: “Người mẹ là có ảnh hưởng lớn nhất đến
đứa con. Mẹ Manh Manh vừa học rộng vừa lễ phép, rất có văn hóa cho nên Manh
Manh mới ngoan ngoãn như vậy.” “Đây
thì ngược lại.” Diệp Hâm phụ họa nói theo: “Hoàn cảnh gia đình Lưu Vũ Vi cũng
đủ phức tạp rồi. Đây không phải do anh hai thích hay sao.” Diệp
Tri Manh nghĩ trong lòng nếu người mẹ có ảnh hưởng lớn nhất đến đứa con thì
chắc hẳn dì Lưu cũng không hẳn là tệ lắm. Vì Lý Kiến Vi rất tốt. …… Tháng
sau khối 10 và 11 có cuộc thi đấu bóng đá. Tiếu Lê được lớp 11 - 4 mời đi làm
huấn luyện viên nên chiều nào cũng giúp bọn họ tập luyện. Diệp Tri Manh tan học
xong lại đến sân tập ngồi một lát rồi tự đi về nhà. Chiều
thứ tư, khi Diệp Tri Manh vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy Lưu Đống
cùng hai tên côn đồ đứng bên ngoài nói chuyện. Các học sinh của trường trung
học trực thuộc đại học sư phạm hoặc là học giỏi hoặc là gia cảnh tốt. Phong
cách của ba người người này khác hẳn so với các học sinh khác, rất chói mắt. Diệp
Tri Manh lén quay một đoạn video ngắn gửi cho Lý Kiến Vi: “Bọn côn đồ muốn dẫn
em trai cậu đi, mà hình như nó không muốn đi lắm. Nhưng hai tên đó cứ lôi lôi
kéo kéo, tôi đứng ở đây canh trừng, còn cậu
thì mau tới đi.” Lý
Kiến Vi rất nhanh đã gọi điện thoại đến: “Tôi biết chuyện này rồi nên cậu cách
bọn chúng xa một chút.” “Bọn
họ bắt một chiếc taxi chắc sắp đi rồi, cậu mau tới đi.” “Diệp
Tri Manh.” Giọng điệu của Lý Kiến Vi cũng trở nên vội vàng: “Không liên quan
đến cậu, mau về nhà đi.” Sợ Lý
Kiến Vi không kịp, Diệp Tri Manh cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy đến phòng
bảo vệ trong trường cầu cứu. Lúc cô đưa bảo vệ đến thì Lưu Đống đang không tình
nguyện ngồi trong xe. “Lưu
Đống!” Lưu
Đống quay đầu lại nhìn thấy Diệp Tri Manh và hai bảo vệ đang đi tới thì ngẩn cả
người. Nhân
lúc Lưu Đống đang ngẩn người thì Diệp Tri Manh đã bước nửa người lên trên xe
taxi. Hai
tên côn đồ có vẻ không đàng hoàng, vừa nhìn thấy bảo vệ qua hỏi thăm thì bọn họ
lườm Lưu Đống một cái rồi lên xe bỏ đi luôn. Lưu
Đống bị đưa lên phòng bảo vệ nói chuyện. Lúc đi ra nhìn thấy Diệp Tri Manh đứng
bên ngoài thì tức giận hỏi: “Cô là ai hả?’ “Cậu
đây là thái độ gì vậy? Còn không biết xấu hổ mà hét lên với tôi?” Diệp
Tri Manh có khí chất đặc biệt vừa nhìn một cái là đã có thể nhớ kĩ rồi. Lưu
Đống quan sát cô thật kĩ thì cũng rất nhanh đã nhớ ra đây chính là cô gái đứng
cùng với Lý Kiến Vi bên ngoài quán lẩu. Trong lòng cậu thầm cười haha một
tiếng, cậu còn không muốn để ý tới Lý Kiến Vi mà bạn gái của cậu ta còn bày đặt
làm chị dâu ở đây? Thấy
Thái độ của Lưu Đống kiêu ngạo lại không biết hối lỗi thì Diệp Tri Manh rất tức
giận. Cậu ta bị trường trung học trực thuộc đại học Z đuổi học, có thể vào
trường trung học trực thuộc đại học sư phạm là do ba đã giúp đỡ làm cam kết.
Nếu cậu ta lại gây ra loại rắc rối như lần trước để ảnh hưởng đến danh dự của
nhà trường thì hiệu trưởng nhất định sẽ tức giận, ba cũng phải mất mặt và bị
liên lụy. Lưu
Đống cứ như thế này thì hai tháng nữa lại bị đuổi học mất. Đến lúc đó có phải
dì Lưu sẽ lại chuẩn bị nhờ ba nghĩ cách
nhét cậu ta vào một trường khác không? Ba của cô rất nhàn rỗi sao? Phụ trách
hai lớp 12 là đã quá đủ áp lực rồi. Diệp
Tri Manh tuy rằng trông xinh đẹp thanh thuần nhưng khi giận lên thì cũng rất có
khí thế. Lưu Đống bị cô lườm đến mức thấy không được tự nhiên, nói thầm trong
lòng: “Tôi không thèm so đo với nhóc con.” rồi bước chân muốn đi khỏi. “Cậu
quay lại cho tôi.” Diệp
Tri Manh bước nhanh hai bước chặn cậu lại: “Cậu không được đi đâu hết, đứng ở
đây chờ Lý Kiến Vi tới.” Lưu
Đống ‘xì’ một tiếng: “Lý Kiến Vi thì làm được cái gì mà cậu lấy anh ta ra dọa
tôi?” “Cậu
có chút mặt mũi đi. Nếu không phải mẹ cậu ấy bồi thường cho cậu ba mươi vạn thì
bây giờ cậu đã bị người ta đánh chết từ sớm rồi, không chết thì cũng phải bỏ
học.” “Giúp
tôi bồi thường thì sao? Ba anh ta nợ tôi.” “Mọi
người nợ cậu cái gì? Bản thân ba cậu tham lam lại học dốt thì còn trách được
ai. Nếu không phải ba cậu xấu xa muốn moi tiền thì ba mẹ cậu ấy nói chưa chắc
còn không ly hôn đâu. Tính ra ngay từ đầu là ba cậu nợ Lý Kiến Vi. Các người
làm càn làm bậy như vậy chẳng lẽ là đang muốn tìm lý do dựa dẫm vào mọi người,
để cho người ta nuôi sao?” Bà
ngoại của Lý Kiến Vi lúc còn sống ngày nào cũng mắng Lý Hàng nên Lưu Đống đã
nghe từ nhỏ đến lớn. Đây là lần đầu tiên có người nói như vậy thì kinh ngạc một
chút rồi chỉ vào Diệp Tri Manh thấp hơn mình nửa cái đầu, lớn tiếng mắng: “Mẹ
nó! Cậu thì biết cái gì? Cứ lải nhải như thế có tin tôi đánh cậu không?” Lưu
Đống còn chưa dứt lời đã bị Lý Kiến Vi chạy đến đạp một phát ngã xuống đất. Một
đạp này trúng vào bụng Lưu Đống, đau đến nỗi cậu ta mất một lúc lâu không nói
được ra lời mà nửa quỳ trên mặt đất, lấy tay chỉ vào Lý Kiến Vi. Lý
Kiến Vi cầm ngón tay Lưu Đống vừa rồi chỉ vào mũi Diệp Tri Manh rồi kéo cậu ta
lên xách tới trước mặt Diệp Tri Manh, lạnh giọng nói: “Nói xin lỗi cậu ấy.” Cuối
cùng cũng lấy lại sức, Lưu Đống “Địt” một tiếng. Nhưng còn chưa kịp chửi đến
câu thứ hai thì đã bị Lý Kiến Vi đạp một cái nữa vào mông. Lần
trước ở quán lẩu Lý Kiến Vi mặc cho đám người kia đánh mà không đánh trả. Đây
là lần đầu tiên Diệp Tri Manh nhìn vẻ mặt đầy sát khí của cậu khi ra tay. Cô
sửng sốt một lát rồi túm lấy tay áo cậu: “Lý Kiến Vi! Cậu mau buông cậu ta ra
đi, đừng đánh nữa. ” Lý
Kiến Vi không dễ dàng nổi giận nên Lưu Đống rất sợ hãi. Nghe được câu này thì
vội nói nói: “Anh không nghe thấy sao? Bạn gái bảo anh dừng lại kìa, thả tôi
ra.” Nghe
được từ ‘bạn gái’ thì Lý Kiến Vi chậm lại. Diệp Tri Manh lại không để ý tới mà
chỉ vào góc trên bên trái nói: “Đây là cổng trường có camera. Đầu tiên đưa cậu
ta đến chỗ không có người rồi lại đánh, thằng nhóc này rất thiếu đòn.” Lưu
Đống kinh ngạc nhìn về phía Diệp Tri Manh. Diệp
Tri Manh trừng mắt nhìn cậu một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn. Loại như cậu đến chữ
‘anh’ cũng không biết gọi, lời hay cũng không biết nói. Đánh chết cũng là vì
trừ hại cho xã hội thôi.”