Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 1
1.

Tôi khoác một chiếc áo lông, nằm co rút trên ghế sô pha trong phòng khách, giữa ngón trỏ và ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt hờ hững.

Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn chỉ toàn là tàn thuốc.

Trên mặt đất trong phòng khách là những điếu thuốc chưa sử dụng và khoảng bảy tám chai rượu ngã trái ngã phải.

Tôi đang cố gắng giữ vững tinh thần, kìm nén cơn say, đợi người kia rất lâu.

Cho đến rạng sáng.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rõ ràng.

Tôi lại đốt một điếu thuốc nữa, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, nhả khói, chân trần bước đi trên mặt đất lạnh như băng, từng bước từng bước đi tới trước cửa, chuẩn bị đón tiếp vị khách mời mà tôi đã chờ rất lâu vào tối nay.

Phó Tư Lâm bước vào nhà, ấn công tắc mở điện xuống, ánh đèn trong phòng khách nhanh chóng sáng lên, anh thờ ơ nhìn tôi đang đứng trước mặt, trang điểm xốc xếch, miệng đầy mùi thuốc lá, cả người toàn là mùi rượu, lên tiếng khiển trách: “Tối nay cô lại nổi điên cái gì thế?”

Tôi cười lạnh nhìn anh ta, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ: “Điên – cuồng – uống – rượu.”

Anh dùng sức kéo chiếc cà vạt, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu khó chịu: “Ninh Duệ, tối nay tôi không muốn gây gổ với cô.”

Tôi cười như không cười, nói: “Nhưng Phó Tư Lâm à, tôi muốn gây gổ với anh.”

“Cuối cùng cô đang muốn làm gì!”

“Tôi cũng chẳng muốn làm gì, chỉ muốn chọc cho anh khó chịu thôi.”

“Ninh Duệ, có phải cô bị bệnh không?”

“Thế nên, anh có muốn tìm cho tôi một vị bác sĩ đến chẩn đoán chính xác trạng thái tinh thần của tôi một chút không?”

Từ trước đến giờ, mọi cuộc cãi vã giữa tôi và Phó Tư Lâm luôn diễn ra theo chiều hướng.

Anh ta một câu, tôi một câu, anh tới tôi đi, cũng không ai im miệng, không ai phục ai.

“Ninh Duệ, tôi thật sự hối hận vì đã cưới cô.”

Ha… hù doạ, ai không biết chứ.

Cảnh giới tối cao hù dọa chính là phải dùng khí thế và số chữ để áp đảo đối phương trước: “Phó Tư Lâm, anh đừng tưởng tôi không thấy hối hận khi gả cho anh.”

“Ninh Duệ, rốt cuộc thì hôm nay cô đang tranh cãi điều gì với tôi?”

“Ly hôn.”

“Thế nên, đây chính là nguyên nhân của việc những ngày qua cô vẫn luôn tích cực cãi nhau với tôi?”

“Chính xác.”

Ánh mắt anh thoáng hiện vẻ chần chừ: “Cô… muốn ly hôn với tôi?”

Tôi dập tắt điếu thuốc lá bên mép, khéo léo gật đầu: “Đúng, đúng, đúng.”

Chỉ chốc lát, anh lại dùng giọng điệu vô cùng châm chọc hỏi tôi: “Cô đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi đó sao?”

Tôi: “…”

Thiếu niên ơi, là do anh nghĩ quá nhiều!



Vào ngày thứ ba khi tôi trở thành nữ chính của quyển truyện ngược “Yêu em như sinh mệnh của anh”, cuối cùng tôi cũng ly hôn với nam chính Phó Tư Lâm như ước nguyện.

Ngày ly hôn, tôi dọn dẹp quần áo của mình xong xuôi rồi rời khỏi nhà họ Phó, vừa kéo vali hành lý vừa hưng phấn ca hát: “Cuối cùng cô ấy chỉ để lại số điện thoại, từ chối không chịu để tôi đưa cô ấy về nhà, nghe nói bạn cũng đã từng yêu cô ấy, đã từng không thể tự kiềm chế được… bạn nói bạn không học được cách giả vờ tự nhiên, nhưng lại bảo tôi đừng buông bỏ cô ấy quá sớm…”

Khi tôi lái xe trở về nhà họ Ninh, tôi phát hiện người vui vẻ khi tôi ly hôn với Phó Tư Lâm không chỉ có một mình tôi.

Bố mẹ Ninh Duệ cũng cười vô cùng rạng rỡ như thế, mọi người trong nhà đều đang đứng trên bãi đất trống cạnh sân cỏ, anh trai Ninh Duệ, Ninh Hàng còn dặn dò quản gia đốt một cây pháo dài năm mươi mét tạo thành một chữ “Vui”, cũng vô cùng phấn khởi nói: “Đặc biệt chúc mừng em gái tôi đã thoát khỏi bể khổ, hồi sinh mạnh mẽ!”

Thân là người trong cuộc, tôi có hơi nghi ngờ cuộc đời: “Bố, mẹ, anh, con ly hôn đấy, haizz. Cảnh tượng đốt pháo, và mở nhạc này là đang xảy ra chuyện gì thế…”

Tựa như không phải tôi vừa ly hôn mà chính là tôi vừa trúng số mấy chục tỉ, bọn họ đang vui vẻ đốt pháo chúc mừng tôi.

Sự căm ghét mà Ninh Thành dành cho Phó Tư Lâm được viết rõ trên mặt, anh ấy nói thẳng: “Em gái, nếu như em bị góa chồng, anh đây sẽ càng thấy hào hứng hơn. Nếu thật sự có chuyện đó, anh nhất định sẽ khua chiêng gõ trống, tổ chức tiệc rượu suốt ba ngày trong quán rượu.”

“Anh hai, anh và Phó Tư Lâm là kẻ thù không đội trời chung sao?” Trong sách cũng không nói rõ, Ninh Hàng và Phó Tư Lâm có thù oán.

“Không phải.” Ninh Hàng vừa nghe tôi nhắc tới Phó Tư Lâm, tức giận nói: “Anh và anh ta không phải kẻ thù không đội trời chung, nhưng sau khi kết hôn với em, tên đó vẫn luôn bạo lực lạnh với em. Tên đó đối xử với em như thế, còn anh đây lại là anh ruột của em!” Ninh Hàng chú trọng nhấn mạnh chữ “ruột”: “Anh là anh ruột của em, anh có thể nói chuyện khách sáo với tên đó được sao?”

Nói cũng đúng.

Anh hai Ninh Hàng của nguyên chủ Ninh Duệ đích thị là một tên cuồng bảo vệ em gái.

“Như đã nói…” Ninh Hàng dùng ánh mắt như thể tôi đã bị trúng tà nhìn tôi: “Em gái à, lúc đầu em yêu Phó Tư Lâm, kiểu yêu đến mức chết đi sống lại, không phải tên đó thì không lấy chồng ấy.”

“Ba năm sau khi kết hôn, cho dù tên đó không muốn gặp em, em cũng không oán than không hối hận.”

“Nhưng từ vào khoảng mười mấy ngày trước, em bị sốt cao. Sau khi hết sốt cao, lại như đã biến thành một người khác vậy.”

Ninh Hàng càng nói càng cảm thấy kỳ lạ: “Em gái, em nói xem, có phải đêm đó em sốt cao không hạ, đột nhiên nóng tới mức biến đầu óc trở lại bình thường không?”

“…”

“Em gái à, thấy em cuối cùng không phải là “yêu chồng lấn át tâm trí”, anh hai thật sự rất yên tâm, vui vẻ!”

“…”

“Em gái à, tới đây, để ăn mừng em ly hôn, anh quyết định tối nay sẽ đưa em đi buông thả!”

“…”

“Em gái à, anh trai sẽ đưa em tới nơi hội tụ những cậu em trai nhỏ hấp dẫn, em có hứng thú không?”

Vừa nghe tới mấy chữ em trai nhỏ này, tôi chỉ còn thiếu viết chữ “Em vô cùng có hứng thú” trên mặt: “Anh, em có hứng thú, em thật sự có hứng thú!”

Ninh Hàng nhìn tôi: “Em gái à!”

Tôi cũng nhìn anh ấy: “Anh trai à!”

Cánh tay Ninh Hàng hơi cong, anh ấy dùng ánh mắt tỏ ý với tôi, mau đặt tay lên tay anh, anh mang em đi buông thả nào.

Tôi tiếp nhận tín hiệu của Ninh Hàng, vô cùng phấn khởi kéo cánh tay anh ấy, dùng ánh mắt cực kỳ vui sướng nhìn anh ấy: ‘Anh trai, chúng ta đi buông thả thôi!’

“Đi, anh đưa em đi buông thả!”

“Được, buông thả bản thân thôi anh!”

Mỗi khi kích động sẽ dễ nói sai, tôi vốn muốn nói: ‘Được, anh à, chúng ta đi buông thả thôi.’
Chương kế tiếp