Sự Giác Ngộ Của Nữ Chính

Chương 13
Ninh Hàng giao con cho vệ sĩ ở ngoài phòng.

Sau đó, đi vòng vào trong nhà, vứt cho tôi một câu: “Em gái, chuyện con cái, em về nhà giải thích cho bố mẹ nghe trước đi. Trước mắt, anh có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Sau đó, ở ngay trước mặt tôi, anh ấy dùng tư thế không cho kháng cự ôm lấy Lương m đang cứng đờ, cứ như thế… đưa cô ấy rời đi.

Để lại tôi cùng với Đường Đường đang bị hai tên vệ sĩ ôm trong lòng, bốn gương mặt mộng mị.

Bốn người chúng tôi đứng trên hành lang lầu hai, song vai xếp thành một hàng, mấy cặp mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía chiếc Cayenne màu đen đang chậm rãi rời đi kia.

Đường Đường: “Mẹ cháu đi đâu thế?”

Tôi đoán: “Đại khái là bố cháu dẫn mẹ cháu đi lĩnh chứng rồi…”

Vệ sĩ A và vệ sĩ B đều đồng ý: “Rất có thể là thế.”

“Được rồi, Tiểu Đường Đường, cô phải dẫn cháu về nhà.” Tôi đưa tay nhận lấy Đường Đường trong ngực vệ sĩ đó.

Đường Đường khó hiểu hỏi: “Cô ơi? Tại sao cô phải dẫn cháu về nhà.”

“Đường Đường, cô chỉ là một kiểu xưng hô. Cô chính là em gái của bố cháu, thế nên chúng ta là người một nhà, cháu phải gọi cô là cô.”

Đường Đường cái hiểu cái không: “Cháu gọi cô là cô cũng giống như… cháu phải gọi mẹ là mẹ, gọi bố là bố đấy sao?”

Tôi sờ gương mặt nhỏ bé của Đường Đường: “Đúng thế.”

Tôi đưa Đường Đường trở lại nhà họ Ninh, sau khi bố Ninh và mẹ Ninh nghe lời giải thích ngắn lại nhưng lại không mất đi điểm chính, vẻ mặt ôn hoà nhìn Đường Đường trong lòng tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương, con mắt gần như muốn rơi ra ngoài.

Sau khi Ninh Tuân biết mình đột nhiên vô cớ có thêm một đứa cháu nhỏ, vội vàng từ công ty chạy về nhà. Trên đường, anh ấy còn thuận tay xem tài liệu về bối cảnh của Lương m do tôi gửi tới.

Trước bữa tối, lúc Ninh Hàng dẫn Lương m quay về nhà họ Ninh, trong tay quỷ nhiên có thêm hai quyển sổ màu đỏ đỏ, hơn nữa trên tay bọn họ còn đeo nhẫn cặp.

Mười giờ tối, sau khi Ninh Hàng vội vàng tắm xong, trở về phòng, sợ đánh thức một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, động tác đi cực kỳ nhẹ nhàng, anh ấy dè dặt đóng cửa phòng lại, đi vào thư phòng ở lầu hai.

Trong thư phòng, trên hai chiếc ghế sô pha, tôi và Ninh Tuân ngồi trên một cái, bố Ninh và mẹ Ninh cùng ngồi trên một cái, Ninh Hàng đi tới trước chiếc ghế sô pha một người còn lại, ngồi xuống.

Bốn ánh mắt dò xét đồng loạt nhìn về phía anh ấy.

Bố Ninh: “Khởi đầu.”

Mẹ Ninh: “Quá trình.”

Ninh Tuân: “Kết quả.”

Tôi: “Bắt đầu đi.”

Đối mặt với sự tra hỏi của mọi người, Ninh Hàng cũng không phản kháng, sắp xếp ngôn ngữ bắt đầu giải thích: “Cô ấy tên Lương m, là cô gái con gặp được khi lên trấn Vân Đàn lấy tư liệu trước khi quay phim, nhỏ hơn con sáu tuổi. Bọn con quen biết nhau vào thời điểm đó, giữa mùa hè, sau khi cô ấy kết thúc kỳ thi đại học, ở trong nhà của một người bản xứ làm thêm, còn con cũng vừa khéo ở trong nhà đó.”

Tôi và Ninh Tuân cũng đều xem qua tài liệu bối cảnh của Lương n, nhìn nhau: Cầm thú!

Năm nay Lương m chỉ mới hai mươi ba tuổi.

Năm năm trước, lúc cô ấy mang thai cũng là vừa thi đại học xong, chỉ mới mười tám tuổi.

Động tác của bố mẹ Ninh còn nhanh hơn cả tôi và Ninh Tuân, bọn họ mỗi người một tay cầm lấy tài liệu đằng sau gối dựa, ném vào mặt Ninh Hàng, lên tiếng mắng: “Cái đồ không bằng heo chó!”

Mẹ Ninh là người mắng lớn tiếng nhất: “Năm đó mẹ của Đường Đường chỉ mới là một học sinh cấp ba, thế mà con cũng ra tay được!”

Ninh Hàng nhìn thẳng vào bố mẹ mình: "Bố, mẹ, tình yêu đến cao trào, khó có thể kiềm chế được. Khi đó con rất muốn cưới cô ấy."

Mẹ Ninh thở dài, "Mọi người sẽ không ngắt lời con, con nói tiếp đi."

"Sau đó, sau khi thu thập xong tư liệu, con đã thông báo cho nhóm quay phim ở thành phố Nam đến trấn Vân Đàn một chuyến. Nhưng vì trong cả bộ phim, không có nhiều cảnh quay cần quay ở trấn Vân Đàn, thế nên con định sẽ tới trấn Vân Đàn quay trước. Con muốn đưa cô ấy về thành phố Nam cùng cơn, cô ấy đậu đại học Vân Đàn, nhưng con định sẽ vận dụng quan hệ của nhà họ Ninh, nếu cô ấy theo con về thành phố Nam, thế thì việc vào đại học Nam chắc chắn không thành vấn đề."

“Thế nhưng cô ấy lại nói, cô ấy không muốn rời khỏi trấn Vân Đàn, bởi vì đây chính là nơi cô ấy lớn lên. Con yêu cô ấy, cũng tôn trọng cô ấy thế nên không ép buộc cô ấy, tập trung vào việc q quay phim. Cứ cách hai tuần, con sẽ đến trấn Vân Đàn, gặp mặt cô ấy.”

“Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Một ngày trước khi tựu trường, cô ấy đi xe buýt đến trường học báo danh, trời mưa nên đường trơn trượt, xe buýt bị lật rơi xuống nước. Trong quá trình điều tra, xe buýt chở bốn mươi ba người đều được cứu trong dưới sông, thế nhưng chỉ thiếu mỗi mình cô ấy.”

“Cô ấy bị rơi vào đầu nguồn của con sông, mặc dù được cứu thế nhưng đầu bị đập vào đá ngầm ở sông, mất trí nhớ, đồng thời phát hiện có thai. Khi ấy không ai nghĩ cô ấy chính là nữ sinh bị mất liên lạc kia, bởi vì chỗ hồ đó thường xuyên có người rơi xuống nước lúc câu cá, không rõ thân phận, hơn nữa bởi vì có thai, ai nấy đều cho rằng cô ấy là phụ nữ đã kết hôn.”

Không biết từ đâu, mẹ Ninh lại lấy ra một chiếc gối tựa khác, lại ném vào mặt Ninh Hàng lần nữa: “Trước khi làm chuyện đó, con không dùng bao sao?”

“Con có, nhưng ngừa thai không phải trăm phần trăm, lúc đó bị rách không phát hiện dẫn đến mang thai cũng là bình thường.”

Mẹ Ninh nín thở: “Được, con nói tiếp đi.”

Giong của Ninh Hàng thong thả, nhưng vẻ mặt anh ấy lại ẩn giấu khổ sở và ảo não, mỗi một người có mặt ở đó đều có thể nhìn ra được.

“Khi cô ấy mang thai, bao gồm cả sau khi sinh đứa bé, vẫn luôn ở viện mồ côi, Dưới sự giúp đỡ của viện mồ côi, cô ấy cũng bắt đầu thi lại, thế nhưng sau khi cân nhắc, cô ấy thấy không có cách nào vừa chăm sóc việc học và cả đứa bé, thế là lựa chọn buông bỏ việc thi đại học, làm người tình nguyện ở viện mồ côi.”

“Đầu năm nay, lúc cô ấy ôm Đường Đường nóng sốt chạy đi khám bệnh, ngất xỉu trong bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, cô ấy liền nhớ ra tất cả mọi chuyện. Sau đó cô ấy đưa Đường Đường đến thành phố Nam tìm con, thế nhưng hành tung của con không rõ ràng, vẫn luôn xuất hiện ở các quán bar, nhà họ Ninh vẫn luôn giấu địa chỉ nhà của con với bên ngoài, cô ấy cũng không thể tìm tới thế là chúng con vẫn luôn bỏ lỡ nhau.”

“Cho đến đêm sinh nhật của con, lúc cô ấy làm thêm xong đang trên đường đi đến trạm xe, nhìn thấy con và em gái uống say đang ôm ấp nhau, cho rằng con đã kết hôn rồi, thật ra đêm đó sau khi con uống say, đúng là đã xem em gái thành cô ấy. Lúc này cô ấy bỏ qua suy nghĩ muốn đi tìm con, định ở thành phố Nam thêm mấy năm nữa, chờ gom góp đủ tiền sẽ quay về trấn Vân Đàn.”

Ninh Hàng vô cùng nghiêm túc nói với bố Ninh và mẹ Ninh: “Bố, mẹ, người con dâu này, hai người nhận cũng được, không nhận cũng không sao, con và cô ấy cũng đã lĩnh chứng rồi. Đừng nói với con cái gì mà không môn đăng hộ đối, cũng đừng nói cô ấy không xứng với con, cô ấy là vợ con, nếu như bố mẹ không thừa nhận con có thể đưa cô ấy rời khỏi nhà họ Ninh.”

Bố Ninh hừ lạnh nói: “Con đưa con bé rời khỏi nhà họ Ninh, con có khả năng nuôi con bé không?”

Vẻ mặt Ninh Hàng kiên định: “Bố, con có thể.”

Bộ phim Ninh Hàng đến trấn Vân Đàn làm tư liệu kia, nhận được giải thưởng lớn, đó chính là bộ phim đầu tay của anh ấy.

Tài hoa hơn người, nếu được sử dụng trên người anh ấy, cũng không phải hư danh.

Bố Ninh lại hừ lạnh: “Con có thể sao? Con chẳng để tâm đến dáng vẻ chán chường của con mấy năm nay sao!”

“Bố, cô ấy về rồi, con sẽ thay đổi, con có thể thay đổi.”

Bố Ninh đóng vai phản diện, mẹ Ninh đóng vai hiền lành: “A Hàng, con đừng say rượu nữa, đừng bỏ bê cơ thể của mình nữa, thế thì muốn gì cũng được.”

Trong lòng bố Ninh và mẹ Ninh vẫn còn sợ hãi với dáng vẻ chán chường kia của Ninh Hàng.

Năm đó, tất cả người nhà họ Ninh chỉ biết Ninh Hàng thất tình, cho nên trạng thái tinh thần mới sa sút như thế, nhưng mọi người đều không biết, hoá ra vì nguyên nhân này.

Ninh Hàng được đầu thai tốt, bố Ninh và mẹ Ninh chắc chắn là một trong những bậc cha mẹ trong những gia đình giàu có sáng suổt nhất.

Môn đăng hộ đối?

Biến sang một bên.

Lương m không xứng với con trai mình?

Không tồn tại.

Chỉ bằng việc con gái người ta mới mười tám tuổi đã mang thai, từ đầu tới cuối mẹ Ninh chỉ cảm thấy con trai mình không đứng đắn.

Mẹ Ninh càng nghĩ lại càng thấy giận, bà ấy nhìn Ninh Hàng, nảy ra một ý kiến hay: “Bây giờ mẹ thật sự đang vô cùng tức giận, hay là con ra ngoài tự lập một thời gian ngắn đi. Trong thời gian đó, mẹ sẽ chăm sóc cho vợ con của con thật tốt, tốt nhất là con nên chờ mẹ hết giận hãy quay lại!”

Ninh Hàng vô cùng bất mãn với việc này: “Mẹ, con cũng không thể vừa lĩnh chứng đã phải sống xa với vợ con…”

Vào ngày Ninh Hàng và Lương m lĩnh chứng, họ thông báo tin kết hôn với bên ngoài, đồng thời đăng một tin lên vòng bạn bè: [Vợ là thật, con trai là con ruột.] Cùng hình ảnh đính kèm: hình ảnh của hai quyển số chứng nhận kết hôn và một bức chụp lại bóng lưng Ninh Hàng đang ôm Lương m.

Vì thế,

Vòng bạn bè của Ninh Hàng đã hoàn toàn bùng nổ.

Tôi: Tôi lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, điều này là thật.

Lục Tri Hàn: What? Trong một đêm, cậu lại trở thành người có vợ con rồi!

Hứa Duy Sinh: Chị dâu, tôi đoán hẳn là cô gái đêm đó nhỉ. Nhưng chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy con trai cậu, chỉ chụp mỗi bóng lên, có cái gì tốt!

Dật Dã: Cục cưng nhà tôi mới mang thai được ba tháng, cậu cũng đã có con rồi! Tôi lại bị cậu dùng đường ngoằn ngoèo qua mặt rồi!

Tư Cảnh: Chúc mừng.

Giới truyền thông nằm vùng ngày đêm, chộp được vài bức ảnh Ninh Hàng xuất hiện trên phim trường cùng vợ con, sau đó bắt đầu lên hot search.

#Cậu hai tập đoàn Ninh Thị đã kết hôn#

#Mợ chủ Ninh Thị, cậu chủ nhỏ Ninh Thị#

#Phim mới của đạo diễn Ninh#

Cư dân mạng ăn dưa ở tuyến đầu tiên.

Chỉ thích Thiến Thiến: [Đây là tình huống gì?]

Vịt vàng lớn ôm một con ngỗng: [Vài năm trở lại đây, ngay cả chó săn có tiếng nhất trong giới giải trí cũng không chụp được cô gái nào bên cạnh đạo diễn Ninh, bây giờ lại mợ chủ Ninh đột ngột xuất hiện thế này... chết tiệt, trong đầu tôi lại nảy ra tiểu thuyết gương vỡ lại lành hơn mấy trăm ngàn chữ này.]

Phomai không ăn phomai: [Lầu trên, đưa bút cho cậu này, mau viết nội dung tiểu thuyết ấy ra đi!]

Quý Bắc Bắc: [Chỉ có một mình tôi để ý tới bộ phim mới của đạo diễn Ninh thôi sao?]

Tôi muốn cưỡi gió đến Đông Hải: [Chết tiệt, tôi lại muốn xem ảnh của cậu chủ nhỏ nhà họ Ninh. Đạo diễn Ninh đẹp trai như thế, chắc chắn cậu bé sẽ kế thừa gien đẹp trai của anh ấy.]

Cú mèo xem diều: [Đạo diễn Ninh hoặc là quay phim không dễ dàng, hoặc mấy bộ phim được quay toàn kiểu điên rồi!]

Đá vụn trong nước: [Tôi lại muốn biết bà chủ Ninh đã dùng cách gì để chinh phục đạo diễn Ninh…]

Maruko, đại thần khổ qua: [Ôi, thôn của tôi vừa được kết nối mạng, đạo diễn lại có con rồi!]

Chương kế tiếp