Sự Trở Lại Của Nhà Vua (E-sport)

Chương 59: Thịt viên củ cải
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, Tần Mạch đào thải sáu tân binh trại huấn luyện, cách làm mạnh mẽ phong hành như vậy làm cho Tiếu Hàn cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Buổi tối sau khi trở lại ký túc xá, Tiếu Hàn liền gõ cửa phòng ngủ Tần Mạch, hỏi: "Kế tiếp Tiểu Mạch có kế hoạch gì? Trại huấn luyện chỉ còn lại ba người mới là Bùi Vũ, Hạ Bắc Quang và Lý Mục Nhiên, cậu muốn trực tiếp tuyển dụng bọn họ, hay là tiếp tục khảo hạch?”

Môn phái mà ba người này chơi cũng không có xung đột với đội hình chủ lực của chiến đội Mặc Quyết do Tần Mạch xây dựng.

Cuồng Đao Môn của Hạ Bắc Quang là môn phái có năng lực phòng ngự mạnh nhất trong trò chơi, có thể cung cấp cho đồng đội không ít trạng thái "tăng cường phòng ngự", “giảm bớt sát thương" cộng thêm hiệu quả có thể mang đến đại đoàn chiến hoặc tiểu đoàn chiến, trước mắt cũng có thể đảm nhiệm một vai trò phòng ngự quá độ trong lôi đài chiến.

Bùi Vũ là người chơi lưu phái sáo trúc Lạc Anh Cốc, âm thanh sáo của cậu ta có thể xuyên thấu chướng ngại vật, năng lực công kích đơn thể tầm xa tương đối mạnh, kỹ năng chiêu bài "Chim trong bóng" còn có thể triệu xuất một số lượng lớn chim bay trên không trung đánh ra quần công có thương tổn cao, khi đoàn chiến có thể làm tồn tại làm hiệp trợ cho Thẩm Hà khống chế hiện trường và công kích tầm xa, tiểu đoàn, lôi đài đều có thể dùng được.

Lý Mục Nhiên là tuyển thủ trị liệu, mỗi chiến đội chắc chắn đều phải mang theo trị liệu, tuy tính cách của cậu ta hướng nội một chút, nhưng đấu pháp của Lưu Bạo Y thực lực không tồi cũng rất đặc sắc, vừa vặn thích hợp với đội hình tiết tấu nhanh của chiến đội Mặc Quyết.

Nếu không có lựa chọn tốt hơn, ba người này quả thật có thể ở lại chiến đội Mặc Quyết.

Đối với Tiếu Hàn đương nhiên không cần giấu diếm, Tần Mạch buông máy sấy tóc xuống nghiêm túc nói: "Ba người này tôi muốn lưu lại, thiên phú của bọn họ cũng không tệ, cũng có thể phối hợp với đội hình chiến đội Mặc Quyết. Tôi đã không nói với họ trong một thời gian, là để cung cấp cho họ một số áp lực để họ không thư giãn. Chờ đến khi đến mãn cấp rồi nói sau.”

"Ừm, vậy là tốt rồi." Tiếu Hàn nghe nói như vậy quả thật thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự lo lắng Tần Mạch quét sạch toàn bộ tuyển thủ trại huấn luyện, như vậy bên câu lạc bộ cũng không dễ khai báo.

Chín người mới bắt đầu, cuối cùng để lại ba, tỷ lệ chấp nhận một phần ba thực sự không phải là thấp.

"Thông báo chính thức hôm nay tôi cũng đã xem, giới hạn báo danh của một chiến đội là tám người, tính cả bọn Tiểu Bùi, Mặc Quyết hiện tại cũng chỉ có sáu người. Vẫn còn hai chỗ, cậu có kế hoạch tìm kiếm từ bên ngoài chưa?” Tiếu Hàn đi vào trong phòng, đến bên giường Tần Mạch ngồi xuống.

Tần Mạch hiển nhiên vừa tắm rửa xong, đang ngồi ở bên giường sấy tóc, vừa rồi sau khi Tiếu Hàn tiến vào, cậu liền buông máy sấy tóc xuống.

Tiếu Hàn ngồi xuống bên cạnh cậu, rất tự nhiên cầm mấy sấy tiếp tục giúp cậu sấy tóc.

Tóc bị ngón tay thon dài của Tiếu Hàn nhẹ nhàng vén lên, từng luồng từng sợi thổi, gió ấm từ trong máy sấy tóc thổi ra từng đợt lướt qua bên tai, trong lòng Tần Mạch đột nhiên có chút ngứa ngáy, giống như móng vuốt mèo đang gãi vậy. Tiếu Hàn vừa mới hỏi cái gì, hắn ngược lại hoàn toàn không nghe rõ ràng, hắn chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình càng ngày càng kịch liệt, trái tim kia tựa hồ muốn từ ngực nhảy ra.

Tần Mạch không nói lời nào, Tiếu Hàn cũng không vội biết đáp án, cẩn thận giúp cậu sấy khô toàn bộ tóc, lúc này mới buông máy sấy, tiếp tục nói: "Chiến đội Mặc Quyết chúng ta có rất nhiều người mới, chỉ có hai chúng ta có kinh nghiệm thi đấu, đội hình như vậy vẫn không ổn định lắm, tôi có một ý nghĩ muốn nói với cậu.”

Tần Mạch cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, đối với suy nghĩ lung tung của mình có chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng ổn nhịp tim, bình tĩnh nói: "Ừ, cậu nói đi.”

Tiếu Hàn nói: "Trong nước có các giải đấu chuyên nghiệp khác, chúng ta có thể tìm thấy một số tài năng giàu kinh nghiệm từ các dự án đã trưởng thành." Ví dụ như, tháng này Liên Minh Thần tích vừa vặn là thời gian nghỉ phép, tuyển thủ chuyên nghiệp hết hạn hợp đồng hẳn là sẽ có rất nhiều, trong đó chắc chắn có đại thần. Đương nhiên, tuyển thủ đại thần rất khó đào, chúng ta có thể đề cao điều kiện ký hợp đồng một cách thích hợp, đào một cao thủ tới đây.”

Tiếu Hàn quả nhiên kế thừa truyền thống tốt đẹp của câu lạc bộ Long Ngâm!

Tần Mạch hôm nay vừa tiễn Tống Trường Đông đi, hắn liền lập tức muốn đào một đại thần từ câu lạc bộ khác tới lấp chỗ trống.

Đương nhiên, cách nói của Tiếu Hàn, Tần Mạch cũng rất đồng ý, hệ thống đội hình hiện tại của Mặc Quyết vẫn còn quá non nớt, bốn người Bùi Vũ, Hạ Bắc Quang, Lý Mục Nhiên cùng Thẩm Hà đều không có kinh nghiệm thi đấu, cho dù bọn họ thiên phú không tệ, đến giải đấu năm cũng có thể bởi vì không cách nào thích ứng với cường độ thi đấu mà xuất hiện các loại tật xấu, có thể đào được một đại thần có kinh nghiệm thi đấu đương nhiên tốt nhất, chỉ là đại thần như vậy, đến nhà nào đào người đây?

Tần Mạch suy nghĩ một chút, hỏi: "Trong lòng cậu có người thích hợp không?”

Tiếu Hàn nói: “Trước mắt còn chưa có. Nhưng cửa sổ chuyển nhượng của Liên minh Thần tích sẽ sớm mở ra, chúng ta có thể chú ý trước.”

Đang tán gẫu, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hai người liếc nhau, Tiếu Hàn chủ động đứng dậy đi mở cửa chỉ thấy Tống Trường Đông ôm một túi nilon đang đứng ở ngoài cửa, thần sắc thiếu niên rõ ràng có chút dồn dập, khuôn mặt hơi phiếm hồng, Tiếu Hàn nhìn túi xách trong ngực cậu ta, nghi hoặc hỏi: "Trễ như vậy tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”

Tống Trường Đông cười nói: "Cái kia, đội trưởng Tần có ở đây không?”

Tần Mạch nghe được thanh âm cũng đi tới, nói: "Vào nói chuyện đi.”

Tống Trường Đông đi vào trong phòng, có chút ngượng ngùng đưa túi nilon cho Tần Mạch, trong túi là hai hộp bảo quản thực phẩm được đậy nắp rất cẩn thận: "Đây là tôi vừa mới làm, hành gừng, tinh bột, củ cải cùng một ít thịt nạc trộn lẫn với nhau làm thành viên, củ cải để nhiều, cho nên hương vị tương đối thanh đạm, có thể ăn đêm khuya, đưa cho các anh nếm thử.”

"Tự mình làm viên củ cải?" Tần Mạch mở nắp ra, nhìn trong hộp bảo quản một đám tiểu thịt viên tròn vo, nói: “Thật sự là có tâm, cám ơn cậu.”

"Không cần cảm ơn." Mặt Tống Trường Đông càng đỏ lên: “Kỳ thật, là tôi nên cám ơn đội trưởng mới đúng, anh cho tôi cơ hội mới, để cho tôi có thể bắt đầu lại từ đầu, thật sự đặc biệt cám ơn anh, tôi không biết đội trưởng Tần thích cái gì, cho nên lấy chút đồ ăn vặt tự mình làm cho anh ăn khuya, anh cũng đừng ghét bỏ a!"

Loại phương thức biểu đạt lòng biết ơn này của cậu ta rất đơn thuần, cũng là loại Tần Mạch tương đối dễ dàng tiếp nhận. Nếu như cậu ta mua lễ vật quý giá đưa tới, Tần Mạch chắc chắn một mực từ chối, nhưng cậu ta tự tay làm thịt viên củ cải, Tần Mạch tự nhiên không có lý do cự tuyệt.

Nhìn tên trước mặt thật thà thành thật, Tần Mạch không khỏi khẽ cười cười, nói: "Không cần khách khí.”

Tống Trường Đông giật mình, sau khi Tần Mạch đi tới Long Ngâm, ấn tượng của mọi người đối với cậu đều là người rất lãnh đạm, rất cao ngạo, không ngờ cậu cũng sẽ cười.

Tần Mạch thu hồi nụ cười, lại nói: "Đúng rồi, nói đơn giản với cậu về đội trưởng mới Lâm Song Thành của cậu, trước đây hắn từng làm người dẫn chương trình thể thao điện tử một thời gian, fan rất nhiều, trong giới thể thao điện tử cũng rất lợi hại, hắn thành lập chiến đội Kiếm Ca cũng không phải nhàm chán chơi đùa, tôi có thể nhìn ra được hắn vô cùng nghiêm túc đối với giải đấu chuyên nghiệp. Sau khi cậu đến Kiếm Ca, hết thảy nghe hắn an bài, nếu hắn chịu ra tiền vi phạm hợp đồng đào cậu đi qua đó, chứng tỏ hắn thấy được tiềm lực trên người cậu, chắc chắn sẽ trọng dụng cậu. Quan điểm đại cục của cậu rất mạnh, đấu pháp cũng vô cùng bình tĩnh, có thể ổn định đội hình quá bốc đồng hiện tại của Kiếm Ca. Tin tưởng thực lực của mình, phối hợp cho tốt với chiến thuật của đội ngũ mới, đừng nghĩ quá nhiều.”

"Ừm." Tống Trường Đông dùng sức gật đầu, nói: "Tôi biết rồi, cám ơn đội trưởng Tần đề điểm.”

"Sáng mai ông chủ sẽ hủy hợp đồng cho cậu, để cậu khôi phục tự do." Tiếu Hàn lập tức nói: “Nhớ nói lời tạm biệt với bạn bè trong trại huấn luyện.”

"Tôi sẽ làm." Đội trưởng, đội phó, cảm ơn các anh.” Tống Trường Đông cười gãi gãi đầu, nụ cười của thiếu niên vô cùng chân thành, lúc cười rộ lên lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề.

Hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ của cậu ta rất đơn thuần, bởi vậy không có nhiều tâm cơ như vậy, bộ dáng thành thật trung hậu dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác đáng tin cậy, đưa thịt viên tự tay làm cho Tần Mạch, cũng chỉ là rất đơn thuần biểu đạt cảm tạ của cậu ta. Tần Mạch tin tưởng, với tính cách và thực lực của cậu ta, rất nhanh đã được các thành viên trong đội Kiếm Ca tán thành.

"Ừm, đi đi." Tần Mạch nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cậu ta, cổ vũ nói: “Cố lên.”

Tống Trường Đông đi rồi, Tần Mạch cùng Tiếu Hàn vừa lúc cũng đói bụng, liền cùng nhau ở trong phòng ăn thịt viên được đưa tới.

Tiếu Hàn vừa ăn viên, vừa nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy để cậu ta đi có chút đáng tiếc, sao cậu ta không sớm nói mình biết làm thịt viên ngon như vậy?”

Nhìn vẻ mặt hối hận của Tiếu Hàn, Tần Mạch nhịn cười hỏi: "Cậu chưa từng ăn loại thịt viên củ cải này sao?”

Tiếu Hàn lắc đầu: "Không, chế độ ăn uống ở nước ngoài rất đơn điệu, trước đây mỗi ngày tôi đều ăn hamburger thịt bò đến sắp nôn mửa.”

Nhìn biểu tình rối rắm của hắn khi nhắc tới hamburger, trong mắt Tần Mạch khó có được lộ ra một tia thần sắc ôn hòa, nói: "Lần sau dẫn cậu về Nam Kinh, tôi mời cậu ăn đầu sư tử đi.”

"Hả? Đầu sư tử?” Tiếu Hàn khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Tần Mạch như quái vật: “Sư tử không phải là động vật bảo hộ cấp quốc gia sao? Nam Kinh có thể săn sư tử để lấy đầu của nó để ăn?”

Tần Mạch thiếu chút nữa cười phun: “Đầu sư tử cũng không phải đầu sư tử, đây chỉ là một loại thức ăn." Tần Mạch dứt khoát lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng baidu chụp một tấm hình cho Tiếu Hàn xem: “Chính là cái này, đầu sư tử Nam Kinh rất nổi danh, là một loại thịt viên rất lớn. Nó gần bằng nắm đấm của cậu.”

"Vậy sao?" Vẻ mặt Tiếu Hàn tò mò nhìn hình ảnh: “Đồ ăn Trung Quốc thật thú vị, lá phổi vợ chồng, đầu sư tử, kiến lên cây, cách gọi đặc biệt kỳ quái.”

"Ừm, người Trung Quốc tương đối chú ý đến văn hóa ẩm thực, thích đặt cho món ăn một ít tên có điển tích lịch sử, hoặc là tương đối văn nghệ." Tần Mạch thu hồi điện thoại di động, hỏi: "Có cảm thấy về nước rất chính xác không? Ẩm thực trong nước, ngon hơn nhiều so với châu Âu và Mỹ?”

"Đương nhiên, tôi đặc biệt may mắn khi lúc trước cùng sư phụ trở về." Tiếu Hàn mỉm cười, nhìn Tần Mạch, thấp giọng nói: “Huống chi, sau khi về nước, tôi còn gặp cậu.”

Nhìn vào nụ cười của hắn, nghe thanh âm trầm thấp dịu dàng của hắn, trong lòng Tần Mạch nhất thời mềm nhũn thành một mảnh.

May mắn lúc trước Tiếu Hàn trở về, nếu không, bọn họ một người ở Trung Quốc, một người ở Mỹ, đời này cũng không có khả năng gặp nhau.

Tần Mạch cũng đặc biệt may mắn Tiếu Hàn có thể đến bên cạnh mình, hai tiểu thái tử năm đó hiện giờ đều trưởng thành, bọn họ có thể sóng vai nắm tay nhau sáng lập chiến đội Mặc Quyết, có lẽ chính là duyên phận định mệnh. Mình vừa mới đến câu lạc bộ Long Ngâm đã liên tục quét sạch sáu trại huấn luyện người mới, Tần Mạch biết cách làm của mình làm cho người mới không dễ tiếp nhận lắm, nhưng khó có được chính là, Tiếu Hàn vẫn ủng hộ hết mình, điều này thật sự làm cho cậu an tâm không ít.

Nghĩ tới đây, Tần Mạch không khỏi mỉm cười nói: "Được rồi, buổi tối đừng ăn nhiều như vậy, dạ dày của cậu không tốt lắm, coi chừng không dễ tiêu hóa.”

Được Tần Mạch quan tâm, điều này làm cho trong lòng Tiếu Hàn đặc biệt thoải mái, lập tức nghe lời buông thịt viên xuống, đóng nắp hộp bảo quản, nói: "Bỏ vào tủ lạnh ăn tiết kiệm một chút, sau khi Tống Trường Đông đi, sẽ không có ai làm cho chúng ta đâu.”

Tên này kỳ thật cũng là một người có tiềm lực ăn hàng, cư nhiên bởi vì Tống Trường Đông biết làm thịt viên mà hối hận thả cậu ta đi.

Tần Mạch nhịn cười nói: "Cậu có thể đến chiến đội Kiếm Ca tìm cậu ta muốn một hộp.”

Tiếu Hàn nói: "Như vậy sẽ bị đội trưởng Lâm đuổi ra không?”

Tần Mạch: "Tôi không chắc, nhưng tôi có thể xác định chính là, nếu sau khi Tống Trường Đông đến Kiếm Ca cũng làm hai hộp thịt viên gửi cho mọi người ăn, cậu ta có thể lập tức đạt được hảo cảm của toàn đội.”

Tiếu Hàn đồng ý gật đầu: "Không sai, đây là thịt viên củ cải ngon nhất mà tôi từng ăn.”

Hai người nhìn nhau cười, không khí trong phòng nhất thời trở nên đặc biệt ấm áp.

Tiếu Hàn trầm mặc một lát, mới chuyển đề tài nói: "Cậu đưa Tống Trường Đông đến chiến đội Kiếm Ca, đối với Lâm Song Thành mà nói tuyệt đối là như hổ thêm cánh. Sau này đến đấu trường, Kiếm Ca có lẽ sẽ trở thành một trong những đối thủ mạnh nhất của chúng ta.”

"Tôi biết, điểm này tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý. Không chỉ Kiếm Ca, Phong Sắc, Hoa Hạ, trình độ các chiến đội câu lạc bộ khác cũng rất mạnh.” Tần Mạch dừng một chút, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, ánh mắt lại phá lệ kiên định: “Nhưng mà, thực lực của Mặc Quyết chúng ta cũng không kém, song tử tinh chúng ta liên thủ, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao?”

Nhìn bộ dáng tự tin lại kiêu ngạo của Tần Mạch, Tiếu Hàn không khỏi khẽ cười cười, nghiêm túc nói: "Không sai, chúng ta liên thủ, một trăm Kiếm Ca cũng không sợ.”

Hai người trò chuyện đến mười hai giờ sáng mới đi ngủ, nếu không phải Tần Mạch đặt đồng hồ báo thức đi ngủ vang lên, Tiếu Hàn thật hận không thể cùng cậu suốt đêm nói chuyện.

Chương kế tiếp