Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 15
- Giấy nợ? - Triệu lão gia tử hiểu ra, người ta đang định ngồi mát ăn bát vàng đây mà. Nếu lão ấn dấu tay lên tờ giấy nợ này thì Triệu gia sẽ vô duyên vô cớ nợ người ta ba vạn năm ngàn lạng bạc trắng.

- Đúng, dạo này ta đang nợ nần chồng chất, lão coi như tội nghiệp người nghèo đi - Phó Yểu nói.

- Thế thì ngươi cũng phải thắng rồi mới nói tiếp - Lão gia tử rất kiên trì trong những vấn đề về nguyên tắc.

* * * * *

Phòng bếp

Triệu Hưng Thái nhìn Giang chưởng quầy trước mặt, ánh mắt không khỏi dựng lại trên đôi mắt thị.

- Đôi mắt của tỷ…

Y nhớ là y đã từng nghe người ta nói bởi vì chuyện tửu lầu mà Giang chưởng quầy và nhi tử của thị nảy sinh mâu thuẫn, kết quả là bị nhi tử chọc mù cả mắt. Tin đồn có căn cứ hẳn hoi, vả lại Dương Anh vẫn luôn một mực phủ nhận không phải là hắn chọc mù đôi mắt của Giang chưởng quầy. Không đề cập đến nguyên nhân kết quả trong lời đồn này, nhưng mắt của Giang chưởng quầy đã mù rất có thể là sự thật. Tuy nhiên, đôi mắt của Giang chưởng quầy đang đứng trước mặt hoàn hảo không hề hư tổn, thậm chí một vết sẹo nhỏ cũng chẳng có nữa là, cho nên Triệu Hưng Thái không khỏi nghi ngờ về tính chân thật của tin đồn.

- Đã khỏi rồi - Giang chưởng quầy không biết Triệu Hưng Thái cũng không chứng kiến những chuyện xảy ra vào tối hôm đó - Là do Phó quán chủ chữa khỏi.

Triệu Hưng Thái ngộ ra, điều này có nghĩa là trước đó đôi mắt thật sự bị mù.

Cũng không hợp lý!

- Phó quán chủ? - Nói đến người này, vẻ mặt của Triệu Hưng Thái bỗng trở nên vi diệu - Nàng biết trị mắt sao? Nhưng đệ thấy tỷ trông không giống vừa mới bị thương, hay nói cách khác không giống vừa được chữa lành.

Chắc chắn y thuật sẽ không thể trị khỏi nhanh đến như vậy, cho dù là ngự y cũng không làm được điều này.

Thấy vẻ mặt của y, Giang chưởng quầy đoán rằng có lẽ y đã được trải nghiệm giống thị lúc trước.

- Ta cho rằng trong lòng ngươi đã hiểu rõ Phó quán chủ có thể làm được những gì - Thấy y không nói lời nào, thị lại cười nói - Những thứ mà trước giờ ngươi chưa từng nhìn thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại, chẳng qua là đến bây giờ ngươi mới may mắn gặp được mà thôi.

Nghe thị nói những lời này, Triệu Hưng Thái hiểu ra thị đang nói cho y biết những chuyện y nhìn thấy lúc nãy không phải ảo giác, là thật. Y thấy hết sức bất lực, nói:

- Đệ có thể không cần vận may kiểu này không?

Hồi nhỏ y đã từng mơ thấy một ông lão dạy y nấu ăn, sau đó người nhà nói rằng ông lão là gia gia (ông nội) hiển linh, cho nên không phải y hoàn toàn không tin những chuyện này. Thế nhưng bây giờ tự mình trải qua, y cảm thấy trong lòng có chút ớn lạnh. Suy cho cùng, còn có thể giảng đạo lý với con người, nhưng quỷ thần thì thôi xin khiếu.

- Không thể - Giang chưởng quầy nói - Nếu ngươi đã đến thì phụ một tay chuẩn bị bữa tối đi, Quán chủ nói không chứa chấp những người nhàn rỗi.

Việc đã đến nước này, cho dù Triệu Hưng Thái vẫn còn chưa hoàn hồn trước những chuyện xảy đến với mình hôm nay, nhưng tạm thời y cũng chỉ có thể chấp nhận.

Ba người tất bật trong bếp, đến lúc nấu xong một bàn đồ ăn thì trời đã tối rồi. Giang chưởng quầy bày đồ ăn xong, nói với Triệu Hưng Thái:

- Hưng Thái, chúng ta cùng mang cơm ra đi.

Cố ý kêu y đi cùng chắc là có chuyện muốn nói riêng với y. Triệu Hưng Thái nhìn Dương sư phụ vẫn đang dọn dẹp, bèn chủ động hỗ trợ bưng khay thức ăn lên và đi ra khỏi nhà bếp.

Nhà bếp nằm ở phía sau gian thờ chính, gian thờ chính có hai cửa trước sau. Bọn họ từ bếp đi qua, chỉ đi khoảng chừng vài bước là đến. Nhưng lúc sắp vào gian thờ chính, Giang chưởng quầy dừng bước và nói:

- Hưng Thái, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?

Triệu Hưng Thái đi theo cũng dừng bước, nghiêm túc hỏi lại:

- Tỷ có muốn nghe một ít tin tức về người ngoài không?

- Tất nhiên là không rồi - Giang chưởng quầy cười - Ta và Dương sư phụ của ngươi chỉ muốn sống những ngày thật an ổn thôi. Có lẽ không biết những chuyện đang xảy ra bên ngoài sẽ càng tốt hơn.

- Đệ cũng nghĩ vậy.

Nói dăm ba câu, hai người cũng ngầm hiểu ý nhau rồi.

Bên trong gian thờ chính, Phó Yểu cười tủm tỉm bảo Triệu lão gia tử lăn dấu vân tay.

- Lần đầu tiên ta nhìn thấy một phương sĩ nghèo túng thế này - Triệu lão gia tử lẩm bẩm, nhanh chóng lăn dấu vân tay lên tờ giấy nợ kia.

- Lão gia tử là người hào sảng! - Sau khi Phó Yểu xác nhận giấy nợ không có vấn đề gì mới cất vào trong người.

Cuối cùng cũng cân bằng thu chi rồi, đầu óc sảng khoái, tâm trạng phấn khởi, Phó Yểu đặc biệt lục lọi trong hư vô lấy ra hai vò rượu và đối ẩm với Triệu lão gia tử.

* * * * *

Hôm sau là ngày cuối cùng của năm.

Bên ngoài tuyết lớn, bông tuyết bay lả tả. Giang chưởng quầy bảo Triệu Hưng Thái lại ăn Tết xong hẵng đi, Triệu Hưng Thái cũng không từ chối. Mới sáng sớm tinh mơ, y và Giang chưởng quầy đã cùng nhau dán câu đối Tết từ trong ra ngoài. Lúc trở lại nhà bếp xem thử, bỗng nhiên nhìn thấy rượu, thịt, gạo, mì, rau xanh đều đã chuẩn bị tươm tất cả rồi.

- Mấy thứ này…

- Thôn dân dưới chân núi mang lên đấy - Dương đầu bếp giải thích - Nói là biếu quà năm mới cho Quán chủ.

- Ồ! - Triệu Hưng Thái nhìn số nguyên liệu nấu ở đó, vô cùng tươi mới, xem ra cũng rất thành tâm.

Y đang định đi rửa sạch, bỗng nhiên y nhìn ra ngoài nhà bếp và thấy rất nhiều thứ được gói trong những chiếc lá to đang đặt gọn gàng trên đất Y mở ra xem, mỗi một gói là một loại hạt khác nhau như hạt thông, đậu phộng, hạt dưa,... tất cả đều đã được tách vỏ sạch sẽ.

- Cái này cũng do thôn dân dưới chân núi mang lên sao? - Thế này còn không thành tâm nữa thế nào mới gọi là thành tâm.

- Cái này thì không phải, đây là trong rừng mang tới.

- Trong rừng? Trong rừng cũng có người ở sao? - Triệu Hưng Thái nhìn núi rừng phủ đầy tuyết ở phía xa xa, nhất thời tò mò.

- Ai nói chỉ có người mới có thể mang đồ tới đây - Giang chưởng quầy vỗ đầu Triệu Hưng Thái, thúc giục - Mau đi làm việc đi. Hôm nay là bữa cơm tất niên, phải làm mười hai món ăn, chậm chạp coi chừng không kịp.

Bị đánh như vậy, Triệu Hưng Thái cũng bỏ qua câu trước của Giang chưởng quầy, tiếp tục làm việc của mình.

* * * * *

Ban đêm, bữa tiệc đón giao thừa bắt đầu rất đúng giờ. Bàn tiệc được đặt ngay trước tượng Tam Thanh, Phó Yểu ngồi ở giữa, Tam Nương và Đại Lang ngồi bên trái và bên phải nàng, bên cạnh Đại Lang là Triệu lão gia tử… Tất nhiên là người bình thường không thể nhìn thấy lão gia tử. Phu thê Dương thị và Triệu Hưng Thái ngồi ở hai bên chỉ nghĩ Phó Yểu cố tình chừa ra những vị trí trống.

- Cuối cùng đệ cũng được ăn thịt kho tàu của Dương sư phụ rồi - Đại Lang vô cùng hưng phấn, có trời mới biết nó đã thèm thuồng miếng thịt này bao lâu rồi.

Triệu Hưng Thái quan sát thiếu niên mặc trên người y phục đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch. Rõ ràng là vẻ mặt cứng đờ, nhưng ngữ khí lại hồ hởi, y chỉ cảm thấy mí mắt của mình giật giật. Ngoài thiếu niên áo đỏ khiến y ớn lạnh ra, nữ tử ảo đó bên cạnh cũng làm cho y rùng mình. Vả lại ở giữa còn có một vị Quán chủ trên dưới toàn là màu đen, mặt cũng bị che khuất…

Đáo quán này… thực chất là nơi bị ma ám nhỉ!

Tuy hơn nửa số người ngồi ở bàn này trông cứ quái quái nhưng bữa cơm diễn ra vô cùng náo nhiệt. Giang chưởng quầy giỏi ca múa, ăn được một nửa thì thị bắt đầu hát những khúc nhạc nổi tiếng một thời để góp vui cho mọi người. Dương đầu bếp bên cạnh ra sức ủng hộ bằng cách dùng chiếc đũa gõ nhịp lên thành chén, miệng không ngớt lời khen, thỉnh thoảng còn đưa một chén rượu tới cho thê tử uống đỡ khát. Phó Yểu sát bên chơi xúc xách với một luồng khí, Tam Nương làm cái trong đó, dường như chơi cũng khá vui. Chỉ mỗi Đại Lang là đang ngoan ngoãn vùi đầu ăn lấy ăn để, Triệu Hưng Thái thấy lập tức tự hỏi có phải lúc trước nó bị đói mà chết hay không…

- Đại Lang, ăn cơm không được nhóp nhép, không là cái mồm của ngươi chỉ có thể há ra để ăn thôi đấy - Phó Yểu ném cốc lắc xí ngầu trong tay ra rồi nói với Đại Lang đã xuống dưới ngồi ở đối diện.

Đại Lang lập tức ngậm miệng lại, còn Triệu Hưng Thải ngộ ra suýt nữa thì sặc sụa. Chờ y ho xong, trong lòng y lại trào dâng một cái xúc khác. Y hơi thích bầu không khí thế này, cảm giác này không giống như đang ở nhà, rất thư thái, rất thoải mái, không cần phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm chuyện mà mình muốn làm thôi. Trong tiếng cười đùa rộn rã, dường như trái tim không thể nào cô đơn được nữa.

Trong lúc y đang tự thể nghiệm loại cảm xúc kỳ lạ này thì Phó Yểu đã tới, hỏi:

- Tiểu tử, có muốn đặt cược hai ván không?

Triệu Hưng Thái nhìn cái cốc lắc xí ngầu nhỏ, có lẽ là bị bầu không khí này lây nhiễm cho nên con người cũng thả lòng.

- Được, chơi thử xem sao.

Ba mươi phút sau, Triệu Hưng Thái nhìn túi tiền vải xẹp lép của mình, y chỉ muốn cười ha ha. Quả nhiên là y đã quá xem nhẹ người nào đó rồi, không đúng, da mặt của Quán chủ nào đó sao có thể dày tới độ gian lận cả loại chuyện này.

Qua ba tuần rượu, chén đũa bàn ghế bừa bộn, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông. Khi bước sang năm mới, tiếng chuông sẽ vang lên báo cho mọi người biết một năm mới đã đến.

- Năm mới đến rồi! - Giang chưởng quầy dựa vào trong lòng trượng phu và nói.

- Đúng vậy, năm mới đến rồi - Triệu lão gia tử ôm vò rượu, nhìn pháo hoa sáng rực bên ngoài.

- Quán chủ, lát nữa đệ có thể về nhìn nhà một cái không? - Đại Lang nhìn Phó Yểu và nói với giọng mong đợi, nó muốn được đoàn viên với người nhà trong ngày đặc biệt thế này.

Phó Yểu từ chối:

- Không cần, phụ mẫu của ngươi đã đến rồi.

- Thật sao? - Đại Lang vui vẻ, xoay người đứng dậy và chạy ra ngoài - Đệ đi đón bọn họ đây!

Phó Yểu không có cản nó, nhưng những người khác đều đang nhìn nàng, Giang chưởng quầy còn nói thêm:

- Đại Lang sao thế?

Bọn họ đều biết Đại Lang, nhưng lại không biết tí gì về Đại Lang cả. Đây không phải là chuyện không thể nói ra, Phó Yểu dứt khoát thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ:

- Trước đó ta đã đồng ý với phụ thân và mẫu thân của nó, chỉ cần bọn họ có thể xây lại Đạo quán cho ta thì ta sẽ để cho Đại Lang đầu thai và trở thành nhi tử của họ thêm một lần nữa.

- Thì ra là vậy - Giang chưởng quầy chợt hiểu ra - Vậy bây giờ Đạo quán…

- Đã xây xong rồi - Phó Yểu nói.

- Vậy là Đại Lang phải đi rồi sao?

- Đúng vậy!

Khoảng chừng hai khắc sau, bên ngoài Đạo quán vang lên tiếng nói chuyện. Dương đầu bếp đi ra mở cửa Đạo quán thì thấy có hơn chục thôn dân kéo nhau lên đây, trong tay ai cũng cầm nhang. Đầu tiên là bọn họ châm lửa đốt pháo ở cửa, rồi đồng loạt vào cửa dâng hương.

Trong màn sương khói lượn lờ, bữa tiệc biến mất từ bao giờ rồi, Phó Yểu đứng trước tượng Tam Thanh, gọi Đại Lang vào. Nàng dùng đầu ngón tay chạm lên trán của Đại Lang một cái, hồn phách Đại Lang lập tức bị hất ra khỏi bộ quần áo giấy. Lúc này mọi người mới biết hóa ra Đại Lan có thân xác thiếu niên nhưng thực chất chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi còn chưa hết tính trẻ con.

- Quán chủ? - Đại Lang nhìn cơ thể của mình, nó chẳng hiểu gì cả nên ngước nhìn Quán chủ trước mặt.

- Sao, quần áo giấy thoải mái quá hả? Đến nỗi ngươi mặc xong khuôn muốn về nhà với phụ mẫu sao? - Phó Yểu nói.

Đại Lang sửng sốt, bấy giờ nó mới hiểu ra, nói với vẻ mặt vui vẻ:

- Thật sao? Tỷ nói đệ có thể trở về rồi sao?

- Đầu óc ngu ngơ như thế thì sau này biết phải làm sao! - Phó Yểu chậc lưỡi.

- Thật sự là quá tốt rồi! Cảm ơn Quán chủ! - Đại Lang nói cảm ơn xong, nó vội vàng chạy ra ngoài cửa. Cách một cánh cửa lớn, mọi người trong phòng có thể nhìn thấy nó đang nói cho cha mẹ của nó biết tin tức tốt này bằng vẻ mặt mừng rỡ, cho dù cha mẹ Đại Lang không thể nghe thấy.

Niềm vui qua đi, Đại Lang lại trở vào, lộ ra khuôn mặt háo hức và nói:

- Quán chủ, sau này đệ có thể đến đây nữa không?

- Sao lại không? Nhớ là lúc đó phải dặn cha mẹ của ngươi quyên góp thêm ít tiền cúng dường đấy - Phó Yểu nói.

- Dạ! Đến lúc đó đệ sẽ cho tỷ hết toàn bộ tiền mừng tuổi của đệ - Đại Lang vỗ ngực hứa hẹn.

Lúc họ đang nói chuyện, thôn dân bên ngoài đã lục tục tiến vào bái thần. Đến lượt phu thê Hà thợ mộc tiến vào, Phó Yểu bảo Giang chưởng quầy rót cho mỗi người bọn họ một chung rượu trên bàn thờ. Đợi đôi phu thê uống xong, nàng nói:

- Được rồi, về nhà đi thôi!

Đây là lần đầu tiên phu thê Hà thợ mộc nhìn thấy Quán chủ, nghe nàng nói xong, họ vội vàng dập đầu với nàng rồi mới đi lui ra ngoài.

Bọn họ đi rồi, Đại Lang cũng quỳ xuống đất trước mặt Phó Yểu. Nó dập đầu ba cái thật vang BỊCH, BỊCH, BỊCH:

- Đa tạ Quán chủ, sau này đệ sẽ thường xuyên tới đây thăm tỷ và Tam Nương tỷ tỷ!

- Đi đi! - Phó Yểu nói.

- Dạ! - Đại Lang đứng lên còn cẩn thận ngắm các nàng vài lần, sau đó nó mới xoay người đuổi theo bước chân của cha mẹ và đi theo bên cạnh bọn họ. Mãi cho đến khi bóng dáng của một nhà ba người đều đã mất dạng, đám người Giang chưởng quầy mới đi dọn dẹp rồi mỗi người trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Còn lại một mình Tam Nương có chút mất mát.

- Sau này Đại Lang có còn nhớ rõ những chuyện ở đây nữa không?

- Nếu nó đã được sống lại một cuộc đời mới thì cần gì phải nhớ rõ.

Tam Nương trầm mặc hồi lâu, lại nói:

- Còn ta thì sao? Nếu ta sống lại, có phải ta cũng sẽ quên hay không?

Phó Yểu mở cửa Đáo quán ra, xa xa đèn đuốc như sao. Thế giới lúc này chỉ còn lại ánh sáng và bóng đêm, nàng uống một hớp rượu và nói:

- Với ta thì cho dù là bất kỳ ai cũng chỉ là khách qua đường.
Chương kế tiếp