Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 21
Trước đây Tam Nương mong chờ người nhà đến tìm mình bao nhiêu thì bây giờ nàng ta oán hận Phó gia bấy nhiêu.

“Người không thích, người của Phó gia.” Tam Nương gằn từng chữ một: “Vì sao?”

Khúc mắc này đã đọng trong lòng nàng ta từ lâu, mãi đến bây giờ mới có thể hỏi ra với giọng điệu bình thường.

“Người của Phó gia vừa ích kỷ lại bạc tình, có thể bán đứng người thân cận nhất chỉ vì lợi ích. Ai có thể thích nổi đám người như vậy.”

“Người nói rất đúng, nhưng có một người không giống thế.” Tam Nương nói: “Tứ thúc của ta quang minh lỗi lạc, khác hoàn toàn so với bọn họ. Nếu không có Tứ thúc của ta thì Phó gia cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Phó Yểu không phản đối, nàng tiếp tục hạ cờ, nhưng Tam Nương có thể cảm thấy rất rõ ràng. Dường như tâm trạng của nàng đang trở nên tệ hơn.

* * * * *

Kinh thành

Đêm, phủ Định Quốc Công đèn đuốc sáng trưng. Tôn nữ tế tương lai ̣(cháu rể) và cháu trai của thông gia đã trúng cách. Định Quốc Công là trưởng bối, chúc mừng cho họ cũng không có gì đáng để bàn cãi. Nhưng thi Đình vẫn chưa bắt đầu, lúc này mà ăn mừng thì lại quá mức rêu rao, bởi vậy hôm nay chỉ làm một bữa tiệc gia đình nho nhỏ.

Liễu Phú Vân ngồi ở sảnh ngoài, nói chuyện với những vị trưởng bối khác của Phó gia. Còn một vị được chú ý nhiều hơn - Kỳ Sương Bạch, thì lúc này đang đi đến nội viện, ở chung một chỗ với Phó Ngũ Nương. Phó gia luôn khoe khoang khắp nơi rằng mình là dòng dõi làm quan nhà cao cửa rộng, không chấp nhận chuyện lén lút qua lại. Nhưng bây giờ Kỳ Sương Bạch đã trúng cách Hội nguyên, con đường phía trước rộng mở vô cùng. Trên dưới Phó gia cũng mắt nhắm mắt mở, coi như không nhìn thấy gì.

“Nàng tìm ta có chuyện gì?” - Kỳ Sương Bạch biết Phó Ngũ Nương không phải người có tính dài dòng, có chuyện cần nói mới tìm hắn ta.

Phó Ngũ Nương bảo nha đầu lui xuống, sau đó ả vào thẳng vấn đề chính: “Thiếp muốn chúng ta thành thân sớm.”

“Nàng đang đùa à?” - Kỳ Sương Bạch nhíu mày. Hôn sự của bọn họ đã được định trước vào tháng năm, bây giờ đã là tháng ba rồi. Đột nhiên cử hành trước, chắc chắn không thể tránh khỏi bị người khác lời ra tiếng vào.

“Thiếp không nói đùa. Tối nay chàng hãy đề ra yêu cầu với nội tổ phụ (ông nội) của ta, sau khi thi đình xong lập tức thành thân. Thiếp không muốn phải chờ nữa." Phó Ngũ Nương nhìn hắn ta nói.

Ả ta rất rõ, Kỳ Sương Bạch không phải một người có chí hướng tầm thường. Không chừng đến lúc hắn ta đứng trên địa vị cao hơn, hôn sự của họ sẽ xảy ra biến cố.

“Nàng không tin ta sao?” - Kỳ Sương Bạch nói.

Phó Ngũ Nương cười: “Không phải thiếp không tin chàng" - Nhưng ả tin bản thân mình hơn. “Chuyện của Tam Nương luôn là tảng đá lớn ở trong lòng thiếp, thiếp chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Phó gia. Hơn nữa chuyện thành thân sớm hơn thời gian dự kiến cũng chẳng phải chuyện lớn gì, thiếp tin chàng có thể tìm ra lý do hoàn hảo nhất.”

Kỳ Sương Bạch hiểu rõ: “Ngươi đang dùng Tam Nương để uy hiếp ta đấy à?” - Đã nói đến lời này, sự ấm áp trên mặt hắn ta cũng dần biến mất: “Ngươi đừng quên, người dí dao vào lưng Phó Tam chính là ngươi. Con dao đó, nếu như ta nhớ không lầm thì đó là quà sinh nhật Tam Nương tặng ngươi. Nếu như thật sự phơi bày chuyện này ra, ngươi chính là hung thủ giết người.”

“Ha.” Phó Ngũ Nương cũng cười lạnh theo: “Bây giờ mới chỉ là Hội nguyên mà đã không thèm diễn kịch nữa à? Cũng được, nếu như ngươi đã xé rách mặt nạ, vậy hãy nói rõ ràng đi.”

“Lúc đi trừ bách bệnh* vào dịp tết Nguyên Tiêu, người đi cùng ngươi chắc hẳn là thiên kim của tướng phủ đúng không. Đừng có nói là các người vô tình gặp được, Kỳ Sương Bạch, chúng ta đều là người có đôi tay đã nhuốm máu người, đừng ai xem thường ai. Ta phải mạo hiểm như vậy không phải chỉ để làm bàn đạp cho ngươi đâu. Ta muốn gả cho ngươi, ta nhất định phải làm Trạng Nguyên phu nhân, muốn sống trong vinh hoa phú quý. Chỉ cần ngươi cho ta những thứ ta muốn, sau này ngươi muốn trêu hoa ghẹo nguyệt như nào ta cũng sẽ kệ. Nhưng nếu như ngươi muốn lật lọng thì cùng lắm là đôi ta cá chết lưới rách. Khi mọi gièm pha bị phanh phui, ta sẽ nói cho mọi người biết ai đã lén lút viết thư cho ta, ai đã thường xuyên dụ dỗ ta lén lút qua lại với tỷ phu tương lai. Cùng lắm thì ta chỉ cần cạo tóc đi làm ni cô thôi, nhưng ngươi thì khác, để lại tiếng xấu muôn đời. Lợi và hại, hẳn là ngươi phải rõ hơn ta mới phải.”

(*Tết Nguyên tiêu ngoài hoạt động chào mừng còn có hoạt động tín ngưỡng, đó là “trừ bách bệnh”, hay còn gọi là “tán bách bệnh”. Đây là một dạng hoạt động xua đuổi hoạn nạn thỉnh cầu sức khỏe, bình an. Người tham gia hoạt động này đa số là phụ nữ. Họ kết bạn mà đi, hoặc đi men theo bên cạnh bức tường, hoặc đi qua cầu, cho rằng làm thế có thể trừ bệnh kéo dài tuổi thọ, mục đích để trừ bệnh giải nạn.)

Phó Ngũ Nương nói từng câu từng chữ xong, ánh mắt của Kỳ Sương Bạch đã phủ đầy sương lạnh. Một lúc lâu sau, hắn ta đột nhiên cười, sau đó dịu dàng vén tóc mai cho Phó Ngũ Nương: “Là lỗi của ta, đã khiến nàng phải lo lắng bất an như thế. Nàng yên tâm, tối nay ta sẽ nói với Định Quốc Công, để nàng gả cho ta một cách vẻ vang và đầy thể diện.”

Phó Ngũ Nương biết, hắn ta đã chấp thuận.

“Vậy thì được rồi, thiếp chờ tin tốt của chàng.” Ả ta vừa lòng nói.

Kỳ Sương Bạch đến mau đi cũng mau. Chuyện xã giao ở tiền viện cần sự có mặt của hắn ta, Phó Ngũ Nương cũng đã nói xong những gì cần nói, nên không giữ người lại nữa. Khi trong phòng không còn ai, Phó Ngũ Nương nhìn ánh nến trong phòng, bàn tay không khỏi nắm chặt. Sai một bước rồi lại một bước. Nhưng ả tuyệt đối sẽ không hối hận. Nghĩ như vậy, ánh mắt của ả lại trở nên chắc chắn.

* * * * *

Lúc yến tiệc ở tiền viện bắt đầu, không khí bữa tiệc trở nên sôi động. Khi đã quá ba tuần rượu, đột nhiên Kỳ Sương Bạch thành khẩn cầu xin Định Quốc Công cho phép hắn ta và Phó Ngũ Nương thành thân sớm hơn dự kiến ngay trước mặt mọi người. Ai cũng cảm thấy quái lạ, có không ít người hỏi nguyên nhân.

"Sức khoẻ của gia mẫu vẫn không tốt cho lắm.” Gương mặt anh tuấn của Kỳ Sương Bạch lộ ra vẻ lo lắng: “Bà ấy hi vọng ta có thể sớm ngày thành thân, Sương Bạch đã khiến mẫu thân vất cả hai mươi năm. Chuyện duy nhất ta có thể làm là hoàn thành tâm nguyện của người. Vậy nên xin Quốc Công và các vị trưởng bối thông cảm.

Hắn ta nói như thế, nhưng những người kia lại hiểu theo một tầng ý khác. Nếu thân thể của lão phu nhân Kỳ gia không ổn, chết bệnh thật thì hôn sự này sẽ phải hoãn đến ba năm sau. Ba năm trôi qua, ai biết vật đổi sao dời như thế nào. Kỳ Sương Bạch lại có tương lai như thế, đáng để họ mượn sức. Cũng chỉ là tổ chức hôn sự trước thôi, đây là chuyện nhỏ.

“Sương Bạch đúng là người con có hiếu.” Định Quốc Công vui mừng nói, những người khác cũng không ngớt lời khen ngợi góp vào.

Phó thị lang ở bên cạnh cười nhạt không nói gì, còn Liễu Phú Vân thì có vẻ đã uống say. Hai người họ không xen vào, chuyện cử hành hôn sự sớm vô cùng thuận lợi.

Các nữ quyến ở sau phòng khách nghe được tin cũng không quên trêu chọc Phó Ngũ Nương, làm ả ta xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp nhỏ máu mới chịu buông tha.

* * * * *

Kinh thành cách trấn Lý Thủy rất xa, nếu đi theo đường thủy thì ít cũng phải mười ngày nửa tháng mới đến. Khi tùy tùng của Phó Thị Lang lặng lẽ đi về phía nam, bên Kim Lăng cũng gặp chuyện ngoài ý muốn. Nguyên nhân rất đơn giản, đêm nào Phó Yểu và Tam Nương cũng đến tìm cây Bạch Quả để nghe đọc sách. Có vẻ Bạch Quả trữ không ít hàng, thường cho hai bọn họ hạt bạch quả để ăn. Mỗi buổi sáng sớm, nhà sư đến quét dọn đều phát hiện ra vỏ hạt không rõ nguồn gốc, thế nhưng buổi tối đi canh chừng thì lại không thấy ai. Bởi vậy, câu chuyện ma quái liên quan đến cây bạch quả lại bắt đầu bị đồn thổi.

Ngày đầu xuân, những người đã nhịn cả một mùa đông nghe được tin tức. Vì vậy, ngày nào cũng có một lượng lớn khách hành hương đến dưới tàng cây bạch quả để chiêm ngưỡng dung nhan của nó. Bạch Quả thích ồn ào, càng nhiều người nó càng vui vẻ. Có đôi khi nó sẽ trêu đùa du khách đi ngang qua. Trêu đùa thế nào mà lại có chuyện. Có lần nó đang muốn kéo khăn trên người của vị khách nam nào đó ra, đột nhiên nó phát hiện mình đã lăn ra khỏi cây bạch quả đã giam cầm mình…
Chương kế tiếp