Ta Có Một Ngôi Đạo Quán

Chương 5
Đại Lang nghe xong, lập tức nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập hy vọng.

- Vậy…

- Ta sẽ không giúp không ai cái gì - Phó Yểu ngắt lời Đại Lang trước khi nó kịp nói hết nội dung câu sau - Chẳng phải Tam Nương đã từng nhắc nhở ngươi rằng không được giao dịch với ta hay sao. Đúng như lời nàng ta nói, muốn lấy bất kỳ thứ gì từ chỗ của ta cũng phải đánh đổi một thứ gì đó.

- Nhưng mà đệ không có bạc - Đại Lang nói với giọng rất đáng thương.

Ngón tay Phó Yểu khẽ xẹt qua cánh môi của Đại Lang, nói:

- Ta không cần bạc, ta muốn đầu lưỡi của ngươi.

- Sao? - Đại Lang sợ hãi co người lùi lại phía sau, lập tức đưa hai tay lên bịt kín miệng, đôi mắt trợn to hết cỡ, như thể tỷ tỷ trước mặt là yêu quái ăn thịt người.

- Xem ngươi sợ tới cỡ nào rồi kìa - Phó Yểu khẽ cười, nhưng chất giọng ồm ồm kia thật sự không thể làm cho người ta cảm nhận được một chút niềm vui nào - Yên tâm, nếu đổi chác thành công thì ngươi chỉ trở thành một người câm sau khi đầu thai chuyển thế thôi mà, không có bất kỳ vấn đề gì khác. Sao, có muốn đổi hay không?

Đại Lang lắc đầu nguầy nguậy, lặp lại:

- Không muốn, không muốn.

- Ồ! - Nhận được đáp án cự tuyệt, Phó Yểu ngưng cười, đẩy nhẹ Đại Lang ra rồi quay trở lại đằng sau tấm bình phong với vẻ thờ ơ - Thế thì chờ khi nào ngươi nghĩ thông suốt lại đến tìm ra vậy.

Còn lại Đại Lang và Tam Nương bên ngoài đưa mắt nhìn nhau. Tam Nương hơi nhếch khóe môi, nở một nụ cười trông chẳng khác gì khóc với Đại Lang, nhưng nó vẫn biết nàng ta đang khen ngợi nó.

Đêm khuya tĩnh lặng, Đại Lang tiễn phu thê Hà thợ mộc xuống núi giống như mọi ngày, Tam Nương không có đi theo. Bởi nàng ta biết, chắc chắn quán chủ có điều muốn nói với mình.

- Đứng ở cửa làm gì, vào đây nói đi - Quả nhiên, Phó Yểu ở bên trong cất giọng nói.

- Vâng! - Tam Nương ngoan ngoãn đi vào.

- Phó Tam, ngươi cảm thấy làm tỳ nữ của ta tủi hờn sao? - Phó Yểu nói.

- Không có! - Tam Nương đáp.

- Nhưng mà ta có thể cảm nhận được, thân là nữ nhi Phó gia, kể cả khi đã chết thì Phó gia vẻ vang vẫn luôn tồn tại trong trái tim, cho nên cho dù ngươi có làm việc thấp kém thì ngươi vẫn thấy chướng mắt chủ tử như ta. Điều này làm ta hết sức trăn trở - Phó Yểu thản nhiên nói.

Tam Nương đáp lại rất có chừng mực:

- Người, nghĩ nhiều. Tam Nương, không có.

- Đó chẳng qua là ngươi tự nhận không có mà thôi, người Phó gia là bảo thủ nhất - Dường như Phó Yểu sực nhớ ra chuyện gì, nàng lạnh lùng cười - Người kế thừa đức tính này khá tốt.

Tam Nương trầm mặc một lúc, nói:

- Người tức giận, bởi vì, Đại Lang, cự tuyệt người sao? Nhưng, đệ ấy còn nhỏ. Đệ ấy nên có, một khởi đầu mới.

- Thế thì ngươi đúng là rất lương thiện - Phó Yểu cười khẩy rồi nói - Chẳng có đầu óc gì cả, thảo nào bị vị hôn phu và người khác chung tay sát hại, chỉ có thể ôm oán khí tận trời van xin người khác báo thù thay mình.

Quá khứ đột nhiên bị nói huỵch toẹt ra, trái tim Tam Nương nhói lên, nàng ta không khống chế được mà run rẩy.

- Người một hai cứ phải, cay nghiệt, như thế sao?

- Ta đang nhắc nhở ngươi thôi, bây giờ ngươi chỉ là một linh hồn vất vưởng chứ không phải là Tam tiểu thư con vợ cả Phó gia. Bớt tự cao tự đại đi, hầu hạ ta thật tốt chính là bổn phận của ngươi. Lúc trước ta đã đồng ý báo thù cho ngươi, nhưng không hề nói rằng sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến thù lớn của ngươi được báo.

Tam Nương giật thót, nàng ta hiểu được ẩn ý trong câu cuối cùng. Nàng ta ép bản thân mình cúi đầu, đáp:

- Vâng!

Khi Đại Lang quay lại, không hiểu tại sao nó cảm thấy bầu không khí trong đạo quán có chút quái dị, nhưng nó lại không biết quái dị chỗ nào. Nó nói chuyện với Tam Nương, nàng ta vẫn nói lắp và hỏi gì đáp nấy giống như ngày thường. Còn quán chủ thì đã biệt tăm biệt tích.

Mấy ngày kế tiếp, chỉ có bọn họ ở lại đạo quán, quán chủ không hề xuất hiện lần nào. Đại Lang lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trước tình trạng này, nó len lén nói với Tam Nương:

- Đệ thật sự sợ quán chủ sẽ lén cắt mất đầu lưỡi của đệ.

Tam Nương không đáp, bởi lẽ nàng ta cũng không dám khẳng định chuyện này.

Buổi tối, Đại Lang ngồi ở cửa đạo quán, ánh mắt mong mỏi nhìn xuống chân núi. Đã ba ngày rồi, phụ mẫu của nó còn chưa xuất hiện.

- Chắc là bận chuyện gì đó nên không đến được - Nó tự an ủi bản thân.

Nhưng sang ngày thứ tư, ngày thứ năm, nó vẫn không nhìn thấy họ. Mãi cho đến ngày thứ tám, nó mới nhìn thấy mẫu thân của nó một mình vác đồ lên núi. Theo lý mà nói, những công việc này là do nam nhân cáng đáng và nữ nhân chỉ cần phụ giúp một tay. Bây giờ mỗi mình mẫu thân lên núi, thế thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.

Tam Nương xem xong, cố gắng giữ chặt Đại Lang không để cho nó làm chuyện bốc đồng. Chờ đến khi trời tối, nàng ta mới thả nó ra. Đại Lang vừa được hiện thân, lập tức nôn nóng hỏi mẫu thân nó:

- Hà sư phụ đâu?

Hắn không có nhận mặt phụ mẫu, bình thường chỉ gọi là "Hà sư phụ" và "Hà đại nương" thôi.

Hà thê tử thấy là Đại Lang đến, thị còn chưa kịp nói gì mà nước mắt đã tuôn rơi. Thị còn muốn quỳ lạy Đại Lang, nhưng bị Đại Lang ngăn lại.

- Đã xảy ra chuyện gì à? Người cứ nói trước đi, nói không chừng con có thể giúp được gì đó.

- Ông ấy bị bệnh, đại phu nói đó là bệnh nan y - Hà thê tử vừa rơi lệ vừa nói - Thị muốn cầu xin quán chủ cứu ông ấy, hai vị có thể dẫn thị vào gặp quán chủ không?

Giữa nhi tử và trượng phu, thị chỉ có thể cứu một người. Thị trăn trở cả đêm, cuối cùng quyết định cứu trượng phu.

- Cái gì! - Hai chân Đại Lang mềm nhũn, suýt nữa thì đã ngã ngồi trên mặt đất. Tam Nương cũng đi theo phía sau, nàng ta nghe xong không khỏi sửng sốt, bước chân khựng lại.

- Cầu xin các vị dẫn thị đi gặp quán chủ có được không? - Hà thê tử vẫn đang van xin, thị đã gửi gắm toàn bộ hy vọng của thị vào sợi rơm cứu mạng cuối cùng này.

Cuối cùng, Tam Nương bình tĩnh lại trước và nói:

- Quán chủ, có thể cứu được - Nàng ta nói câu đầu tiên, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ và nói với Hà thê tử - Ngươi cứ về trước đi, ngày mai lại đến. Quán chủ, có thể cứu được.

- Thật sao? - Hà thê tử ngừng khóc.

- Ừm.

- Vậy thì thị đợi ở đây, hay thị khiêng người lên đây? - Hà thê tử vội hỏi.

Lúc này Đại Lang cũng đã hiểu ra, nó cố khống chế cảm xúc và nói chêm vào:

- Đừng, bây giờ quán chủ không có ở đây. Tối nay quán chủ trở về, con lập tức nói lại với quán chủ. Chắc chắn quán chủ sẽ cứu… Hà sư phụ thôi. Người đừng quá lo!

- Có thật vậy không? - Hà thê tử vẫn còn bán tín bán nghi.

- Đương nhiên là thật - Đại Lang giả vờ cười nhẹ - Quán chủ của chúng ta rất có bản lĩnh, cái gì cũng biết. Một mạng người thôi, chắc chắn quán chủ có thể làm được. Người mau mau trở về chăm sóc Hà sư phụ đi.

Trong lúc nhất thời Hà thê tử không biết nên làm gì mới phải, hồi lâu, thị mới ngập ngừng nói:

- Thế… thế thị đi về trước nhé. Ngày mai thị lại đến nhé?

- Ừm, đi về trước đi.

Tốn sức lắm mới khuyên được mẫu thân về, Đại Lang lập tức xoay người chạy vào đáo quán và khóc to:

- Quán chủ, tỷ có ở đây không? Đệ đồng ý cho tỷ đầu lưỡi của đệ, tỷ cứu phụ thân của đệ được không?

Tam Nương vẫn còn ngoài cửa, nhìn thấy điệu bộ liều mạng dập đầu của Đại Lang, nàng ta nhất thời quên mất cách nói chuyện.

- Quán chủ? - Cho dù Đại Lang có gọi cỡ nào, Phó Yểu vẫn không xuất hiện.

Một lúc lâu sau, Đại Lang tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất và nhỏ giọng thút thít, tuy là bây giờ đã không còn nước mắt để rơi nữa rồi.

Bỗng nhiên, không biết là ai thấp giọng thở than một câu:

- Cha chết con sống, có lẽ đời này ngươi không còn cơ hội được gặp lại ông ta nữa đâu.

Lời này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Đại Lang, đau đớn tới mức suýt thì ngừng thở. Cũng chính là khoảnh khắc này, khoé mắt lẽ ra không nên có thứ gì trong đó… một giọt nước mắt trong suốt rơi ra từ khoé mắt nó. Khi nước mắt rơi đến giữa không trung, một đôi tay lẳng lặng xuất hiện và đón lấy giọt nước mắt đó.

- Quả nhiên rất đẹp!

Phó Yểu nâng giọt nước mắt trong lòng bàn tay lên, dưới ánh trăng, giọt nước mắt như một viên ngọc khúc xạ ánh sáng chấn động lòng người. Quá đẹp!

- Tiểu nô lệ, lúc này ngươi mới thật sự có giá trị này.

Đại Lang không ngờ Phó Yển sẽ xuất hiện bất thình lình, nó sửng sốt, rồi khẩn khoản nói:

- Quán chủ, cầu xin tỷ hay cứu phụ thân của đệ. Đệ đồng ý cho tỷ đầu lưỡi của đệ.

- Vì giọt nước mắt quỷ này mà ta không tăng giá đấy - Phó Yểu nói - Về bệnh tình của phụ thân ngươi, đại phu không có nói với mẫu thân ngươi rằng bệnh của ông ta cần một loại dược liệu cực kỳ quý giá mới có thể giữ mạng được. Chỉ cần có bạc, ông ta vẫn sẽ đi đứng chạy nhảy giống như những người bình thường. Nói thẳng ra là vấn đề ngân lượng mà thôi.

- Có điều tình trạng của ông ta lúc này đúng là không ổn cho lắm.

- Bảo bọn họ ngày mai lên núi đi.

Chạng vạng hôm sau, Hà thê tử nhờ người khiêng trượng phu của mình lên núi. Lúc này thị phát hiện trong đạo quán có thêm một thứ… giữa sân đạo quán là một cái vạc to. Cái vạc hơi cũ, mặt ngoài lốm đốm rỉ sét, bên trong trải một tầng cát trắng, ngoài ra không còn gì nữa. Nhìn xuyên qua vạc to, Tam Nương và Đại Lang đang đứng chờ ở cửa gian nhà chính.

- Có bao nhiêu người? - Giọng Phó Yểu vang lên từ sau bức tượng Tam Thanh, những thôn dân đứng gần một chút đều có thể nghe thấy.

Đại Lang đáp:

- Tổng cộng 27 người.

- Ai tuổi gà tránh mặt đi, những người còn lại mỗi người thắp một nén nhang.

- Nhang? - Đại Lang sửng sốt, hình như bọn họ không có.

Cuối cùng Phương Nhị chủ động đứng ra giải quyết, nói:

- Để ta chạy xuống núi mang lên.

Nhà y còn dư lại một ít nhang đèn từ hồi Thanh Minh, vả lại hắn cũng quên mất, đến giờ vẫn chưa thắp một nén nhang nào.

Y lật đật chạy đi, rồi lại lật đật trở về. Mỗi người một nén nhang, thắp nhang và bái lạy tượng Tam Thanh, rồi cắm vào giữa cái vạc to. Không hiểu tại sao sau khi cắm nhang vào, nhang cháy rất nhanh. Lẽ ra một khắc nhang mới tàn, nhưng mới chớp mắt đã cháy hết rồi. Những người xung quanh thấy vậy, trong lòng không khỏi xuýt xoa lạ kỳ.

Thắp nhang xong rồi, Tam Nương lấy chung rượu ra, hốt một nhúm tro nhang còn lại vào trong chung rượu. Sau đó nàng ta đổ rượu vào miệng của Hà thợ mộc ở trước mặt mọi người. Uống một chung rượu xuống bụng, mặt này Hà thợ mộc dần dần hồng hào hơn. Chẳng mấy chốc, hắn đã có thể tự mình ngồi dậy từ miếng ván gỗ.

- Thật sự khoẻ lại rồi chăng? - Cảnh tượng hiệu quả tức thì làm cho mọi người trợn mắt há mồm.

Đại Lang cũng rất vui mừng, nó vội tiến lên kiểm tra xem thử phụ thân có thật sự bình yên vô sự hay không. Nhưng nó còn chưa tới gần mà Hà thợ mộc đã bị những người khác vây quanh rồi. Lúc đó, trong lòng Đại Lang trào dâng một cảm xúc không thể giải thích được. Mặc dù bây giờ nó và phụ mẫu đang đứng cùng một chỗ, nhưng sống và chết vốn dĩ là ranh giới khó mà vượt qua. Ngăn cách bọn họ, cũng khiến bọn họ không thể hiểu thấu vui buồn của nhau.

- Các ngươi về đi, ngày mai lại tới - Tam Nương đuổi người.

- Dạ, dạ! - Hà thê tử vội vàng chắp tay tạ lễ, những người khác cũng bắt chước thị, đồng loạt chắp tay hành lễ rồi mới rời đi.

Mọi người đã ra về hết, trả lại bầu không khí tĩnh mịch cho đạo quán. Đại Lang gục xuống, ngồi trên bậc thềm được lát bằng những phiến đá xanh rêu phong, vẻ mặt cô đơn.

Tam Nương đi vào trong nhà và hỏi:

- Người đã biết trước Hà thợ mộc sẽ mắc bệnh sao?

- Ừm - Phó Yểu cầm giọt nước mắt trong tay, hờ hững trả lời.

- Thế nên, ngay từ lúc đầu, người đã muốn, giúp Đại Lang?

Phó Yểu dừng tay, cười nhạo:

- Ngươi xem, người lại tùy tiện đưa ra suy đoán về người khác nữa rồi. Ta biết Hà thợ mộc mắc bệnh, là bởi vì ta có năng lực này. Ta đổi chác với Đại Lang, là bởi vì cả hai bọn ta đều có món đồ mà đối phương cần, thuận mua vừa bán. Còn ngươi ấy à. Ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất cơ mà, bởi vì ngươi rất sợ ta cho nên người mới cảm thấy ta có ác ý. Sau đó ngươi thấy ta cứu Hà thợ mộc, ngươi lại cho rằng thực chất ta cũng có một tấm lòng bao la. Phó Tam, lòng người có thể dễ dàng bị ngươi nhìn thấy như vậy hay sao?
Chương kế tiếp