Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 11
Cố Nhàn Ảnh cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho Thích Đồng, trong lúc đó nàng cứ đứng nhìn Hoa Ly và Linh miêu mắt to mắt nhỏ trừng nhau, hai bên không ai làm gì được ai, không khí ngưng trọng lại, giống như tùy thời đều có thể lao vào đánh nhau, thẳng đến khi Thích Đồng giẫm lên hoa vội vàng chạy tới.

Thích Đồng đến, trong phút chốc không khí trầm mặc bị phá vỡ, ánh mắt Linh miêu vừa động, lập tức lao mình nhào vào trong ngực Thích Đồng.

Thích Đồng vừa mới chạy tới, vẻ mặt khó hiểu, vội vàng trấn an linh miêu nói: "Đừng sợ, đừng sợ.”

Bên này Cố Nhàn Ảnh cũng vội vàng bắt lấy tay Hoa Ly an ủi nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì.”

Hoa Ly và Linh miêu đều rụt vào trong ngực vị nhà mình, tràn đầy đề phòng liếc nhau, sau đó đồng thời dời tầm mắt.

Cố Nhàn Ảnh: "..."

Thích Đồng: "??? ”

Thật vất vả mới tìm được mèo bị lạc, Thích Đồng khó hiểu nhìn tình hình trước mắt nói: "Sư thúc tổ, đây là chuyện gì xảy ra? ”

Cố Nhàn Ảnh kỳ thật cũng không biết tình hình trước mắt này là có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không biết vì sao nàng lại cùng hai người này ở chỗ này chơi trò chơi trừng mắt với nhau nửa ngày, nàng cũng không thể nói cho Thích Đồng rằng Hoa Ly nhà nàng bị mèo nhà hắn dọa sợ, mà mèo nhà hắn cũng bị Hoa Ly nhà tôi dọa...

Ho nhẹ một tiếng, Cố Nhàn Ảnh quyết định bỏ qua việc này, mắt thấy các đệ tử khác cũng chạy tới, nàng dứt khoát đem chuyện này kết thúc: "Mặc kệ như thế nào, mèo cuối cùng cũng tìm được rồi, tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi. ”

Cố Nhàn Ảnh ls trưởng bối, cũng đã lên tiếng rồi, mọi người tự nhiên không dám nói nhiều, đặc biệt là vài tên đệ tử phạm sai lầm, biểu hiện so với bất cứ lúc nào đều nhu thuận hơn, lập tức xoay người rời khỏi chỗ này. Thích Đồng cũng đã tìm được mèo, trong lòng cao hứng cũng không so đo nữa, ôm mèo trở về chỗ ở.

Chỉ còn lại Cố Nhàn Ảnh cùng Hoa Ly ở lại, Hoa Ly vất vả mới khôi phục hai chân, tự nhiên không cần ở lại trong ao nước này nữa, mắt thấy sắc trời âm trầm sắp mưa, Cố Nhàn Ảnh lúc này mang theo Hoa Ly trở về phòng.

Thay hắn lau đi mái tóc dài còn có chút ẩm ướt, Cố Nhàn Ảnh nhìn Hoa Ly nhu thuận không lên tiếng, suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng hỏi: "Ngươi khôi phục hai chân như thế nào? ”

Nàng vốn tưởng rằng việc này còn phải tốn chút công phu, mấy ngày nay thậm chí còn đi khắp nơi lục lọi sách vở muốn tìm ra biện pháp giải quyết, lại không nghĩ tới cuối cùng lại là Hoa Ly tự mình khôi phục lại được.

Nhưng đáng tiếc là không thể nhìn thấy cái đuôi xinh đẹp đó.

Đây cũng bất quá chỉ là ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Cố Nhàn Ảnh tự nhiên sẽ không nói ra.

Hoa Ly xem ra đối với việc này cũng không rõ ràng lắm, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, sau khi ngươi đi không bao lâu ta liền cảm giác có chút không thích hợp, cái loại cảm giác này giống như là..."

"Sao?" Cố Nhàn Ảnh nhìn bộ dáng Hoa Ly muốn nói lại thôi, không khỏi lên tiếng hỏi thăm.

Hoa Ly tựa hồ có chút do dự, suy nghĩ một chút mới nói tiếp: "Chính là cảm giác lúc trước ta mê man, Truyền gia gia thay ta hóa ra hai chân. ”

Cố Nhàn Ảnh vốn đang nhìn sắc trời mưa to ngoài cửa sổ, nghe thấy lời này mới dừng một lát, hỏi: "Rất thống khổ sao? ”

Trong nháy mắt yên tĩnh, Hoa Ly thấp giọng nói: "Kỳ thật không có khó chịu như vậy. ”

"Ừm." Cố Nhàn Ảnh cười cười, không nói nhiều.

Hoa Ly nhìn chằm chằm nàng, cũng không phân biệt được nàng đến tột cùng có tin tưởng lời mình nói hay không, nhìn một hồi mới nhớ tới lời vừa rồi nên nói tiếp: "Sau đó ta liền lên bờ, không bao lâu nữa quả nhiên hai chân cũng tốt lên, ta cũng không biết đến tột cùng là vì cái gì. ”

Cố Nhàn Ảnh hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Hoa Ly, trầm ngâm mới dưới ánh mắt chăm chú của Hoa Ly nói: "Có khả năng như vậy hay không? ”

Nàng nói như vậy, còn không đợi Hoa Ly hỏi, liền lên tiếng nói: "Ngươi tuy rằng biến thành bộ dáng người thường, nhưng kỳ thật bản thân vẫn là người cá, cho nên loại biến hóa này cũng không ổn định, dưới tình huống đặc biệt nào đó, hoặc là thời gian đặc biệt, ngươi vẫn sẽ biến trở lại bộ dáng người cá, nhưng đợi đến lúc đó qua, sẽ trở về hình người.”

Cho nên bọn họ nghĩ rất nhiều biện pháp cũng đều vô dụng, tra rất nhiều điển tịch cũng không có kết quả, nhưng hôm nay bọn họ cái gì cũng không làm, Hoa Ly lại tự mình thay đổi trở về.

Nghĩ như vậy, khả năng này hẳn là rất lớn.

Hoa Ly tựa hồ cũng cảm thấy cách nói của Cố Nhàn Ảnh rất có khả năng, nhưng vấn đề bọn họ hôm nay đối mặt lại là, bọn họ căn bản không biết tình huống biến trở về đến tột cùng là vì cái gì.

Nhưng bây giờ suy nghĩ những điều này cũng không nghĩ ra kết quả, bất luận như thế nào, có thể trở về chính là kết quả tốt nhất.

Cố Nhàn Ảnh biết Hoa Ly trải qua một phen giày vò như vậy đã mệt mỏi, cho dù không mệt mỏi, thì sau đó giằng co với con mèo của Thích Đồng kia hồi lâu cũng sẽ mệt mỏi, nàng không tiếp tục truy vấn suy nghĩ nữa, ngược lại cười ra khỏi cửa phòng, xoay người nói: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta lại đến tìm ngươi. ”

Hoa Ly vốn còn muốn nói thêm gì đó, nghe thấy lời này của Cố Nhàn Ảnh cũng không nhiều lời nữa, lúc này y đã ngồi ở bên giường, đệm chăn bên cạnh cũng là vừa rồi Cố Nhàn Ảnh thay y lấy ra, y nhẹ nhàng túm lấy góc chăn, mím môi gật đầu, nhìn Cố Nhàn Ảnh nói: "A Nhàn... Cũng nên nghỉ ngơi sớm. ”

Cố Nhàn Ảnh dừng động tác đóng cửa, dưới ánh đèn lay động thấy được dung nhan xinh đẹp như tranh vẽ của Hoa Ly, nhất thời cảm thấy xuân hoa thu nguyệt đại khái cũng chỉ như thế.

Nàng nháy mắt, mỉm cười nói: "Được. ”

Những ngày kế tiếp lại khôi phục bộ dáng trước kia, sáng sớm hôm sau Cố Nhàn Ảnh liền tới đón Hoa Ly, Hoa Ly sớm đã thu thập thỏa đáng, Cố Nhàn Ảnh vừa mới đến ngoài cửa phòng định gõ cửa, cửa phòng liền từ bên trong mở ra, tiếp theo là một khuôn mặt tươi cười quá mức đẹp mắt của Hoa Ly.

Như thường lệ, Cố Nhàn Ảnh mang theo Hoa Ly đi đến Kiếm Các, Hoa Ly từ giá sách tìm quyển sách ngồi ở góc, cũng không biết là đang đọc sách hay là nhìn Cố Nhàn Ảnh, Cố Nhàn Ảnh vất vả lắm mới đem tầm mắt dời khỏi người Hoa Ly, đang muốn mở miệng với các đệ tử Kiếm Các, lúc này mới phát giác đám tiểu tử này đang thấp thỏm nhìn chằm chằm mình.

Nàng nhất thời nhớ tới nguyên nhân, nhịn không được trong lòng lại có chút muốn cười.

Các đệ tử Kiếm Các đều là các thiếu gia thế lực khắp nơi, là những người giàu có trên đời này, ngày thường gây họa đã thành thói quen, làm cho cả Bạch Vũ Kiếm Tông đau đầu không thôi, cho nên mới có thể được đưa đến chỗ nàng. Nhưng trong mắt Cố Nhàn Ảnh, bọn họ nói rốt cuộc chẳng qua cũng chỉ là tiểu hài tử, bình thường tuy rằng náo loạn lợi hại, thời khắc mấu chốt vẫn biết sợ, hôm qua bọn họ làm lớn chuyện như vậy, suýt nữa làm cho Thích Đồng mất linh miêu, hiển nhiên là thật sự bị giáo huấn.

Quả nhiên, vài tên đệ tử nhìn nhau, bọn họ không nói lời nào, Cố Nhàn Ảnh cũng không mở miệng, cuối cùng vẫn là Hạ Uẩn, thân là đại sư huynh nên bị đẩy lên phía trước, có chút do dự thay mọi người nói chuyện: "Chuyện hôm qua, đa tạ thái sư thúc tổ. ”

Cố Nhàn Ảnh biết hắn muốn nói đến chuyện ngày hôm qua mình thay bọn họ nói chuyện với Thích Đồng, đối với Cố Nhàn Ảnh mà nói bất quá chỉ là tiện tay mà thôi, lại không nghĩ tới đám tiểu gia hỏa này lại đặc biệt không được tự nhiên như vậy, đến nói lời cảm ơn.

Mặc dù nàng đã dạy đám tiểu tử này hơn một năm, nhưng ngày thường quan hệ cũng không nóng không lạnh, nhiều nhất cũng chỉ là để cho bọn họ chép sách rồi rời đi, bọn họ không muốn Cố Nhàn Ảnh quản lý quá nhiều, Cố Nhàn Ảnh cũng không có tâm tư để ý tới chuyện của bọn họ, nhưng đến lúc này, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác đám tiểu gia hỏa này lại có chút bất đồng với tưởng tượng của mình.

Mà đồng dạng, cái nhìn của các đệ tử Kiếm Các đối với Cố Nhàn Ảnh cũng là như thế.

Nhưng mà các đệ tử cảm kích Cố Nhàn Ảnh xong rất nhanh liền dừng lại ở đây, bởi vì nàng nói xong liền từ trên giá sách ôm xuống một đống sách, đưa đến trước mặt chúng đệ tử rồi cười: "Ta cũng không muốn các ngươi lại tiếp tục quấy rối trên núi, nên lĩnh phạt một chút là không thể thiếu, những quyển sách này mỗi người chép mười lần, về sau nhớ không cần chọc Thích Đồng trưởng lão nữa. ”

Chúng đệ tử sắc mặt nhất thời khó coi, nhìn bộ dáng tựa hồ rất muốn đem lời cảm tạ lúc trước thu hồi lại.

Nhưng trong mắt Cố Nhàn Ảnh, phạm sai lầm thì phải phạt, tất nhiên là chuyện đương nhiên, dù sao nàng ở trước mặt các đệ tử vốn là một tiền bối không gần gũi nhân tình, nàng cũng không muốn hình tượng của mình bởi vì chuyện này mà có cái gì thay đổi.

Nhưng Mà Cố Nhàn Ảnh lại không ngờ tới, đám tiểu quỷ này so với suy nghĩ của nàng còn triền miên hơn nhiều.

Chuyện này bình ổn không quá mấy ngày, nàng liền phát hiện đám tiểu gia hỏa này tuy rằng không tới tìm nàng, thế nhưng không biết vì sao lén lút tới quấn lấy Hoa Ly.

Ngày đó Cố Nhàn Ảnh vừa từ bên Thích Đồng trở về, từ chỗ Thích Đồng mang theo chút điểm tâm muốn Hoa Ly nếm thử, lại không ngờ vừa đi tới chỗ ở của Hoa Ly còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền đến một trận thanh âm huyên náo, vì thế nàng dừng bước, xuyên qua cửa nửa kín thấy rõ tình hình trong phòng.

Phòng Hoa Ly vốn không lớn, hiện giờ mấy đệ tử Kiếm Các đều chạy vào, phòng ốc liền có vẻ chật chội. Mọi người mới đầu còn hơi cố kỵ Hoa Ly đang ngủ say bốn trăm năm tỉnh lại, nhưng trải qua một thời gian ở chung tựa hồ cũng phát giác bản chất tiểu bạch thỏ vô hại của y, hiện giờ lại càng không sợ hãi chút nào, chỉ bảy miệng tám lưỡi tìm Hoa Ly nói chuyện, chỉ đáng thương Hoa Ly vố không biết ứng phó nói chuyện phiếm, hiện giờ lại càng bị mọi người chen vào trong góc.

"Hoa Ly tiền bối! Huynh còn nhớ ta không? Ta là Cung Nguy, ta trước kia mỗi ngày đều đi Thanh Vụ Động ước nguyện, cầu Hoa Ly tiền bối phù hộ ta cưới được tiểu sư muội! ”

"Còn có ta còn có ta, ta là Trầm Ngọc Sơn a, ta có lần gây họa chọc giận chưởng môn, còn trốn ở trong Thanh Vụ Động ngủ qua một đêm, tiền bối có ấn tượng gì không?"

Các đệ tử Kiếm Các toàn tâm toàn ý cùng Hoa Ly lấy quan hệ, chỉ có Cố Nhàn Ảnh ngoài cửa biết, Hoa Ly mặc dù thoạt nhìn trầm mặc không có biểu tình gì, nhưng lúc này bị hãm ở trong đám người, nội tâm chỉ sợ đã sớm luống cuống tay chân, khóc muốn nàng nhanh chóng đem y từ trong đám người cứu ra ngoài, dù sao thì y cũng chưa từng một mình ứng phó qua nhiều người như vậy.

Nghĩ như vậy, Cố Nhàn Ảnh nhìn Hoa Ly trong đám người, nhất thời từ trong ánh mắt kia nhìn ra ý tứ đáng thương.

Cố Nhàn Ảnh đang muốn đẩy cửa cứu người, nhưng mà người trong phòng không biết vì sao lời nói vừa chuyển, lại chuyển đến trên người nàng, chỉ nghe được đệ tử thứ hai Diệp Ca lúc trước vẫn trầm mặc nói: "Chúng ta nghe nói Hoa Ly tiền bối cùng thái sư thúc tổ chúng ta quen biết thật lâu sao? ”

Bước chân Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc dừng lại.

Vòng vo nửa ngày, thì ra mục đích mọi người tìm Hoa Ly kỳ thật là vì nàng.

Không biết đám người này đến tột cùng muốn làm cái gì, Cố Nhàn Ảnh dứt khoát đứng ở ngoài cửa phòng, chờ nghe mục đích của bọn họ.

Trong phòng Hoa Ly nhẹ nhàng gật gật đầu, xem như trả lời vấn đề vừa rồi của chúng đệ tử.

Vài tên đệ tử liếc nhau, nhất thời hứng thú, tiếp theo mặt đầy hưng phấn hỏi Hoa Ly nói: "Lời nói của Hoa Ly tiền bối, Thái sư thúc tổ chúng ta nhất định sẽ nghe đúng không? ”

Cố Nhàn Ảnh đứng ở ngoài cửa, nghe lời này nhịn không được nhấc lông mày lên.
Chương kế tiếp