Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 19
Thái sư thúc tổ gần đây tâm tình không tốt, đây là chuyện mà tất cả đệ tử Kiếm Các đều nhìn ra.

Mà nguyên nhân này tất nhiên là do nam tử hắc y cao lớn xuất hiện ở Bạch Vũ Kiếm Tông trong màn mưa lớn, nam tử tên là Bình Sa, là vì Hoa Ly mà đến.

Sau khi nam tử này tới đây, Cố Nhàn Ảnh rất nhanh trở nên người đầy tâm sự, lúc nào cũng trong trạng thái suy nghĩ trùng trùng điệp điệp, ngay cả Hoa Ly cũng trầm mặc, càng làm cho người ta để ý chính là, nam tử kia sau khi tới chẳng những không có rời đi, ngược lại còn ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông, ở lại cũng thôi đi, hắn còn hay xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Các đệ tử Kiếm Các đứng ở bãi đất trống bên ngoài Kiếm Các luyện tập vung kiếm, trong lúc luyện tập động tác luôn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía nam tử sâu không lường được kia, thấy nam tử kia thần sắc âm trầm đứng ở trong góc, bất giác lại nuốt nước bọt cứng ngắc xoay người lại.

Ai cũng không biết nam tử này thực lực đến tột cùng lợi hại bao nhiêu, bọn họ luyện kiếm như vậy, nhìn ở trong mắt người ta không khác gì tiểu hài tử đầy mánh khóe.

Người này không chịu đi cũng không chịu nói chuyện, cứ đứng như vậy suốt ngày, điều này làm cho các đệ tử Kiếm Các luyện kiếm như mang đá ở sau lưng, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào.

Cứ như vậy qua một buổi sáng, bầu không khí rốt cục cũng có thay đổi.

Bởi vì chưởng môn Tô Hành tới.

Tô Hành mấy ngày trước ra núi một chuyến, hôm nay vừa mới trở về, vẫn là Hạ Uẩn vội vàng chạy đến trước mặt hắn gọi hắn tới, hắn mới biết bên trong Bạch Vũ Kiếm Tông có thêm một cao thủ nhìn không ra sâu cạn.

Dù sao cũng là chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông, Tô Hành đi tới nơi này, ngay cả nam tử áo đen không để ai trong mắt cũng rốt cục phải động đậy, nhẹ nhàng gật đầu với Tô Hành coi như chào hỏi, Tô Hành liếc mắt một cái nhìn ra thân thế người này rất phi phàm, cũng nhanh chóng trả lễ.

Bình Sa nhìn chằm chằm Tô Hành một lát, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi sắp phá cảnh rồi. ”

Tô Hành không ngờ nam tử cao lớn này lại nói một câu như vậy, hắn sững sờ nhìn người nọ, thần sắc thay đổi vài lần mới thấp giọng nói: "Vâng. Bất quá còn thiếu chút kinh nghiệm.”

"Ngươi thiếu không phải kinh nghiệm, mà là cơ duyên." Bình Sa để lại một câu như vậy, Tô Hành bị nói khiến cho sắc mặt phức tạp, giãy dụa còn muốn hỏi lại, nhưng Bình Sa đã một lần nữa khôi phục lại thần thái lúc trước, rũ mắt không nhúc nhích, Tô Hành biết hỏi nhiều cũng vô ích, rốt cục đành phải thở dài một tiếng, không hỏi quá nhiều nữa.

Nhưng ngay cả như thế, Tô Hành đến cũng đã làm cho không khí hòa hoãn rất nhiều, có vị chưởng môn này ở bên cạnh, các đệ tử Kiếm Các được tự tại hơn một chút, Cố Nhàn Ảnh cũng thấp giọng nói chuyện với nhau, xem ra không còn nặng nề như lúc trước nữa.

Chỉ có Hoa Ly vẫn ngồi ở trong góc từ xa, ngại Bình Sa ở đây, đúng là cả ngày đều không thể cùng Cố Nhàn Ảnh nói mấy câu, chỉ có thể nhìn Cố Nhàn Ảnh cùng Tô Hành nói chuyện với nhau từ xa.

Tầm mắt Bình Sa liền theo Hoa Ly rơi xuống trên người Cố Nhàn Ảnh, nhịn không được hơi nhíu mày, xem ra tâm tình thập phần không tốt.

Buổi trưa, sau khi ăn xong, Tô Hành không biết vì sao lại mạnh dạn, chủ động tìm Bình Sa bắt chuyện. Bình Sa mặc dù không thích nói chuyện với người khác, nhưng bộ dáng Tô Hành thân thiện tươi cười đối diện, nam tử xưa nay mặt lạnh này cũng không có biện pháp cự tuyệt, chỉ đành trầm mặc bị hắn đưa vào góc bắt chuyện.

Hoa Ly có chút nhàm chán nâng má nhìn lá trà trong ly trước mặt, thần sắc tựa hồ có chút hoảng hốt, cho đến khi có người đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn.

Trong nháy mắt không thể phản ứng kịp, Hoa Ly ngước mắt lên, mới thấy Cố Nhàn Ảnh đối với hắn nháy mắt cười khẽ, sau đó nhướng mày trở mặt nhìn về phía sau tường bên kia. Hoa Ly cho tới bây giờ chưa từng lén lút trao đổi với ai bao giờ, cũng không hiểu ám chỉ gì, lại có chút giật mình.

Vẫn là Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng gọi tên hắn, hắn mới phục hồi tinh thần nhìn thoáng qua Bình Sa xa xa còn đang trầm mặc nghe Tô Hành nói chuyện, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi theo Cố Nhàn Ảnh đi tới phía sau tường. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Hai người đi ra cửa không bao lâu, Hoa Ly liền nắm chặt tay Cố Nhàn Ảnh, mím môi, thần sắc do dự.

Cố Nhàn Ảnh thấy không có người ở bên cạnh, lên tiếng nói: "Ta cũng không muốn như thế, nhưng có Bình Sa tiền bối ở đây, rất nhiều lời thật sự không cách nào nói ra được.”

Trên thực tế, mấy ngày nay Bình Sa vẫn canh giữ bên cạnh Hoa Ly, tuy rằng không lên tiếng, cũng không có định ra quy củ gì, nhưng cơ hồ bất luận kẻ nào tới gần đều sẽ bị hắn dùng ánh mắt uy hiếp đến mức phải trở về, suốt một ngày đúng là không ai dám tiếp cận Hoa Ly nửa phần.

Hoa Ly tất nhiên là hiểu được, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Bình Sa nghe theo lời cha ta muốn ở lại nơi này mấy ngày, làm cho các ngươi phải khó xử.”

Cố Nhàn Ảnh tất nhiên là không quan tâm đến vấn đề của Bình Sa lắm, nàng kìm nén hồi lâu, lời nói đầy bụng nhưng không có cách nào mở miệng, đến lúc này chỉ còn lại một tiếng thở dài nhẹ nhàng, nàng nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay lạnh lẽo của Hoa Ly nói: "Xin lỗi.”

Hoa Ly lại không nghĩ tới Cố Nhàn Ảnh lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, hắn còn chưa kịp mở miệng, Cố Nhàn Ảnh liền nói tiếp: "Ngươi ở trên Bạch Vũ Sơn lâu như vậy, ta ngay cả tình trạng thân thể của ngươi cũng không biết, xin lỗi.”

Rốt cục y cũng hiểu được ý tứ của Cố Nhàn Ảnh, Hoa Ly giật mình mới nói: "Lời nói ngày hôm qua ngươi nghe được sao.”

Cố Nhàn Ảnh gật đầu.

Nàng luôn luôn nói thích Hoa Ly, nhưng ngay cả đối phương đang chịu đựng đau đớn cũng không thể nhìn ra được.

Trên thực tế, hôm qua sau khi trở về tâm thần nàng dao động, chưa hề chợp mắt một chút nào, Bình Sa cho rằng hai chữ cuối cùng kia có thể làm cho nàng không cách nào bình tĩnh, nhưng trên thực tế chân chính làm cho trong lòng nàng khó có thể buông xuống, lại là tình huống thân thể của Hoa Ly.

Nàng nhịn không được tự hỏi, để Hoa Ly ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông này, là thành toàn cho mình hay lại để cho Hoa Ly thân hãm vào sự khổ sở.

Đây thật sự là kết quả nàng muốn sao?

Cố Nhàn Ảnh không thể giải thích rõ ràng, nàng biết đây là một khúc mắc khó có thể giải quyết được, có vây khốn nàng mấy trăm năm cũng không thể giải quyết được.

Không biết Hoa Ly có nhìn ra tâm tình Cố Nhàn Ảnh hay không, y như có điều suy nghĩ, tiến lên phía trước, nhân lúc Cố Nhàn Ảnh đang ngước mắt khó hiểu, y liền khẽ cắn môi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Vòng tay Hoa Ly rất nhẹ, Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn không cảm giác được bất kỳ lực đạo nào, phảng phất như bị nhốt trong một đám mây trắng, mà nàng cũng không dám có chút động tác nào, sợ bất kỳ động tác nào cũng sẽ làm kinh hãi đến đám mây ôn nhu kia, chỉ để cho mình đắm chìm trong đó, cảm nhận được khí tức quen thuộc nhất của nàng đang quanh quẩn toàn thân.

"A Nhàn, khổ sở không phải chỉ có một mình nàng, nàng biết không, sau khi ta tỉnh lại, biết nàng phải một mình trải qua bốn trăm năm, biết nàng chờ lâu như vậy, ta cũng rất buồn."

Cố Nhàn Ảnh cùng Hoa Ly tựa vào nhau, không nhìn thấy vẻ mặt của người trước, nhưng nghe thấy thanh âm hơi nhẹ nhàng này, lại phảng phất có thể tưởng tượng được lúc hắn nói lời này, đem mặt vùi ở hốc vai nàng, hai gò má đang đỏ bừng lên.

Nhưng Hoa Ly không dừng lại, y nhẹ giọng nỉ non nói: "Nàng cho rằng ta chịu rất nhiều khổ sở, vậy chính nàng thì không khổ sở sao?”

Cố Nhàn Ảnh vì những lời này mà hoàn toàn cứng đờ.

Nàng hiểu ý tứ của Hoa Ly, tình cảm của Hoa Ly đối với nàng, tựa như tình cảm của nàng đối với Hoa Ly, ai cũng hy vọng đối phương có thể sống tốt, không có khổ sở hay là bi thương, nàng mong như thế, Hoa Ly cũng mong như thế, Hoa Ly kiên trì cũng giống như nàng kiên trì, cho dù nàng hôm nay hối hận, nói y phải rời khỏi Bạch Vũ Kiếm Tông trở lại biển sâu, y cũng sẽ không đáp ứng.

Bởi vì nàng còn ở đây.

Hoa Ly nói, chính là chuyện đơn giản như vậy mà thôi.

Cố Nhàn Ảnh chợt nở nụ cười, nàng giơ hai tay lên, ôm lấy Hoa Ly, cánh tay dùng sức gắt gao vòng lấy người trước mặt, cuối cùng nhẹ nhàng hít một hơi nói: "Ta hiểu rồi.”

Nàng hiểu rồi, và nàng sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Cố Nhàn Ảnh ở trong lòng chậm rãi nói ra những lời này, nhưng lại không nói cho người trước mặt nghe.

...

Hai người nắm tay trở lại bãi đất trống bên ngoài Kiếm Các, lúc trở về Bình Sa đã cùng Tô Hành tán gẫu xong, đang đứng ở trong góc cúi đầu nhìn mặt đất rụng lá, sau khi nghe được tiếng bước chân, hắn lập tức ngẩng đầu đem ánh mắt hướng về phía Hoa Ly, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh.

Sắc mặt Hoa Ly vẫn như thường, phảng phất như không chú ý tới ánh mắt không vui của Bình Sa.

Cố Nhàn Ảnh lại lặng yên nắm chặt bàn tay lạnh lẽo kia một chút, cước bộ chưa từng dừng lại, đi lên phía trước như không có việc gì, cùng các đệ tử Kiếm Các nói chuyện tu luyện.

"Gần đây các ngươi luyện cũng không tệ lắm." Cố Nhàn Ảnh nhìn mọi người đang vung kiếm, suy nghĩ một chút lại nhìn Diệp Ca một cái, nghĩ đến thiếu niên mỗi đêm đều một mình đi vào giữa kiếm các thắp đèn vung kiếm, khó có được lộ ra ý cười tán thưởng: "Hiện giờ thời gian cách đại hội Bích Hà Phong cũng không nhiều, tuy rằng thời gian cơ bản các ngươi còn chưa đủ, nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm để ý mấy chuyện đó, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy kiếm chiêu cho các ngươi. ”

Vài tên đệ tử Kiếm Các đã sớm vung kiếm đến chán ngấy, lúc này đột nhiên nghe thấy Cố Nhàn Ảnh nói như vậy, lập tức ngay cả con ngươi cũng sắp trừng ra, thậm chí không thể lập tức phản ứng lại.

"Thật sao?" Hạ Uẩn vui vẻ buột miệng hỏi.

Cố Nhàn Ảnh mỉm cười gật gật đầu, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Trước mặt nhất thời một mảnh vui mừng, vài tên đệ tử Kiếm Các lớn tiếng hoan hô, Cố Nhàn Ảnh biết bọn họ cao hứng liền đi theo bọn họ, chỉ là tầm mắt vẫn lơ đãng đảo qua Bình Sa đang đứng ở góc, người này vẫn lãnh đạm đứng tại chỗ như trước, nhìn không ra vui mừng cũng nhìn không ra bi ưu, phảng phất như bất cứ chuyện gì cũng không đủ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Nhưng mà tầm mắt của hắn vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi Hoa Ly và Cố Nhàn Ảnh, lúc lơ đãng liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn đối với Cố Nhàn Ảnh còn mang theo chút ý tứ cảnh cáo.

Đối mặt với cảnh cáo như vậy, Cố Nhàn Ảnh vẫn tự nhiên cười với vị nam tử áo đen cao lớn này,xem như là đáp án của nàng.
Chương kế tiếp