Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 21
Vài tên đệ tử cũng nhìn thấy người tiến vào Kiếm Tự, nhao nhao lên tiếng gọi: "Nghiêm trưởng lão!”

Người tới chính là một trong tam đại trưởng lão của Bạch Vũ Kiếm Tông, Nghiêm Thiên Thư được xưng là Chú Kiếm trưởng lão. Nghiêm trưởng lão thâm cư giản dị, bình thường đệ tử rất ít có thể gặp được hắn, tương truyền hắn là nhân vật được hứa hẹn nhất của Bạch Vũ Kiếm Tông đời trước, sẽ trở thành tông sư có thể đại thành, chỉ mới hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới mà người khác chỉ có thể mong đợi, cũng bởi vì như thế, hắn tâm cao khí ngạo, cho rằng trong thiên hạ này, đồng lứa khó có thể gặp được địch thủ, cho nên lần đầu tiên xuống núi đã ước chiến với thiếu niên cao thủ danh tiếng nhất lúc đó.

Trận chiến lúc ấy, trong thiên hạ mấy trăm người đến vây xem, đều muốn biết Bạch Vũ Kiếm Tông yên lặng nhiều năm có thật sự có thể dựa vào thiên tài Nghiêm Thiên Thư này mà quật khởi lần nữa hay không, nhưng mà kết cục tỷ thí kia lại vượt quá dự liệu của mọi người.

Nghiêm Thiên Thư thua tỷ thí, mà đối phương đánh bại hắn, bất quá chỉ dùng ba chiêu.

Nghiêm Thiên Thư hăng hái xuống núi, chỉ mới đánh một hồi liền tranh võ trở về, lúc ấy có người thở dài khoanh tay, cũng có người vui sướng khi người gặp họa, bất luận như thế nào, Nghiêm Thiên Thư tất nhiên là mất hết thể diện, Bạch Vũ Kiếm Tông cũng bởi vậy càng thêm không ngẩng đầu lên nổi, mà sau khi trở lại Bạch Vũ Kiếm Tông, Nghiêm Thiên Thư liền bế quan không gặp lại người khác, vứt bỏ kiếm pháp, đi học đúc kiếm, như thế trải qua mười năm, bên ngoài không ai nhớ rõ Bạch Vũ Kiếm Tông từng xuất hiện một thiếu niên đặc sắc tuyệt diễm, ngược lại Bạch Vũ Kiếm Tông lại có thêm một đại sư đúc kiếm tính tình không tốt lắm.

Về chuyện của vị Nghiêm trưởng lão này, ngày đầu tiên các đệ tử đến đã biết được, tuy rằng thủy chung không thể gặp qua vị trưởng lão thần bí này, nhưng ai cũng biết, kiếm mà Nghiêm Thiên Thư đúc, là kiếm tốt nhất của toàn Bộ Bạch Vũ Kiếm Tông.

Mắt thấy Nghiêm Thiên Thư ôm kiếm mà đến, trong lòng các đệ tử đều bất giác cả kinh, ai cũng không nghĩ tới lần tu luyện kiếm pháp này, Thái sư thúc tổ lại đặc biệt chuẩn bị lễ vật khó có được như vậy.

Mọi người lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại Cố Nhàn Ảnh đối với việc này không thèm để ý chút nào, chỉ cười nhạt: "Đến tiếp kiếm đi.”

Lời này khiến cho mọi người sửng sốt, mắt thấy Cố Nhàn Ảnh từ trong tay Nghiêm Thiên Thư cầm kiếm tới, năm thanh kiếm bọc trong vỏ được phác họa ra đường nét cứng rắn dưới ánh nến bên trong Kiếm Tự, các đệ tử tuổi còn trẻ không kìm được sự kích động, bọn họ đã biết được, từ hôm nay trở đi, bọn họ chính là kiếm giả chân chính.

Ánh mắt Diệp Ca gắt gao đặt trên kiếm trong tay Cố Nhàn Ảnh, hai quyền gắt gao nắm lại, mím môi không nói một lời.

Tâm tình Cố Nhàn Ảnh rất tốt, hiếm thấy không có biểu hiện quá nghiêm khắc như ngày thường, giờ phút này nàng phảng phất như một tiền bối hòa ái, đem kiếm trong tay phân phát cho các đệ tử, cho đến cuối cùng, trong tay nàng còn lại một thanh đoản kiếm nhỏ nhất.

Nàng cầm kiếm chậm rãi đi về phía Diệp Ca.

Mắt thấy Cố Nhàn Ảnh đưa kiếm đến trước mặt, Diệp Ca còn có chút bối rối, hắn chậm rãi hoàn hồn, cúi đầu nhìn đoản kiếm trước mặt, giọng nói trầm thấp lên tiếng hỏi: "Của ta sao?”

Cố Nhàn Ảnh không chút do dự gật gật đầu, ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa phai, chỉ đưa kiếm tới trước mặt hắn, "Thử xem.”

Những người còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía này, Hoa Ly từ xa nhìn cảnh này, cũng nhịn không được nhếch khóe môi. Diệp Ca cảm thụ được tầm mắt mọi người, sắc mặt càng tái nhợt vài phần, do dự nhiều lần, lại chậm rãi giơ tay lên, hắn kiệt lực xoa dịu đầu ngón tay đang run rẩy, cuối cùng hai tay hung hăng cầm đoản kiếm, giống như là dùng toàn bộ lực đạo vào đó.

Trong lúc tiếp xúc, Diệp Ca lại đột nhiên giật mình, có chút khó tin nhìn về phía thanh đoản kiếm được mình nâng trong tay.

Cố Nhàn Ảnh sớm biết sẽ như thế, nhìn Diệp Ca vững vàng cầm kiếm, lúc này cười giải thích: "Đây là thanh kiếm mà Nghiêm trưởng lão chuyên môn đúc cho ngươi, so với bất kỳ kiếm nào cũng nhẹ hơn, có thể gọt sắt như bùn, cần phải khống chế cực kỳ tinh diệu mới có thể phát huy thực lực của nó, thanh kiếm này là kiếm thích hợp nhất cho ngươi, ngươi cũng là người thích hợp nhất với thanh kiếm này.”

Diệp Ca nhìn chằm chằm kiếm trong tay mình, không thể lập tức đáp lại lời Cố Nhàn Ảnh nói.

Cố Nhàn Ảnh chờ ở một bên, vô cùng kiên nhẫn, không hề lên tiếng thúc giục, cũng không mở miệng an ủi, thẳng đến hồi lâu sau, nàng thấy Diệp Ca chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng cúi đầu hành lễ với nàng.

Đó là một lễ của đệ tử tiêu chuẩn, ẩn chứa hàm nghĩa có thể tưởng tượng được.

Mọi người ở đây đều ngẩn ra, ngay cả Nghiêm Thiên Thư bên cạnh cũng nhịn không được sờ sờ mũi, lộ ra một chút ý cười không rõ ràng.

...

Tuy rằng Cố Nhàn Ảnh đã hạ quyết tâm muốn tự mình dạy kiếm pháp chân chính của Bạch Vũ Kiếm Tông cho các đệ tử Kiếm Các, mà đám tiểu quỷ này đích xác có thể xưng là đệ tử thân truyền của nàng, nhưng Cố Nhàn Ảnh cũng không có ý định để cho bọn họ đổi cách xưng hô, thứ nhất đã sớm quen xưng hô như bây giờ, thứ hai cũng không muốn để cho bối phận Bạch Vũ Kiếm Tông rối loạn.

Sau khi bái lạy trong Kiếm Tự, các đệ tử mới xem như chính là vào kiếm môn, Cố Tiên Anh chỉ mất một thời gian ngắn để đọc thuộc lòng bộ kiếm pháp ngắn ngủi của Bạch Vũ Kiếm, nhưng lại mất cả ngày để giải đáp những nghi ngờ của tất cả các đệ tử về công thức trong đó.

Nhưng nàng biết, đây mới chỉ là khởi đầu, nếu bọn họ muốn ở trên kiếm đạo đi xa hơn, câu trả lời còn có thể mất rất nhiều thời gian hơn thế, thậm chí là cả mấy chục năm tương lai.

Các đệ tử đối với Kiếm Quyết có hứng thú rất lớn, trong đó lấy Diệp Ca là có hứng thú nhất, đối với việc này Cố Nhàn Ảnh cũng không thể không gật đầu tán thưởng, vị đại thiếu gia nhìn như không học không nghề này, đối với lý giải về kiếm đạo so với nàng nghĩ còn sâu hơn, vấn đề hỏi cũng là vấn đề đau đầu nhất mà nàng từng tìm hiểu năm xưa khi tu luyện.

Đợi đến khi Cố Nhàn Ảnh xử lý xong vấn đề của các đệ tử, sắc trời đã rất muộn, Cố Nhàn Ảnh đã lâu không nghiên cứu kiếm đạo như thế, hôm nay cùng đám tiểu gia hỏa này thảo luận bất giác cũng quá mức nhập tâm, đợi nàng hoàn hồn, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phương hướng quen thuộc, lúc này mới phát giác ra màn đêm đã đến gần, nhưng Hoa Ly vẫn ngồi trong đình, dáng người như phát ra ánh sáng, y vẫn kiên nhẫn chờ đợi nàng.

Chỉ liếc mắt một cái, Cố Nhàn Ảnh mỉm cười, phảng phất tản đi tất cả mệt mỏi trong người.

Nàng bước nhanh về phía Hoa Ly, thể như một bước cũng không muốn chậm trễ, Cố Nhàn Ảnh đi ra ngoài đình, bước chân của nàng bất giác dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một người giống như tảng đá cao lớn cứng rắn đứng ở ngoài đình.

Bình Sa đang nhìn nàng, trên mặt vẫn như trước không có biểu tình, nhưng không biết vì sao khí thế lại uy nghiêm nhiều hơn vài phần, Cố Nhàn Ảnh phảng phất có thể cảm giác được sự bất mãn trong lòng hắn.

Cố Nhàn Ảnh hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được.

Bình Sa đang bất mãn thay cho Hoa Ly.

Cố Nhàn Ảnh không khỏi suy ngẫm, mỗi lần mình dạy học đệ tử, đều để Hoa Ly chờ ở một bên, đích xác không phải lúc nào cũng thân thiết với Hoa Ly, Bình Sa tức giận đến như thế, cũng không phải là không có nguyên nhân.

Nhưng mà Hoa Ly cũng chưa bao giờ có nửa câu oán hận, vẫn thủy chung kiên nhẫn chờ nàng, chờ nàng kết thúc một ngày mệt mỏi trở về, y sẽ dùng nụ cười tươi nhất nghênh đón nàng, mặc dù không nói lời nào nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, trong lòng càng thích y hơn, cũng đau lòng y thêm một chút.

Cố Nhàn Ảnh nghĩ tới đây, không khỏi nắm chặt tay Hoa Ly.

Hoa Ly đứng dậy, nhẹ nhàng gỡ một sợi tóc rối trước trán Cố Nhàn Ảnh ra, động tác ôn nhu cẩn thận đến cực điểm, như đang cầm một khối trân bảo hiếm có. Cố Nhàn Ảnh cả ngày dạy học mặc dù không tốn quá nhiều khí lực, nhưng dưới ánh mặt trời phơi nắng, đi lại trong kiếm phong của các đệ tử, sẽ dính chút bụi, đổ ít mồ hôi. Hoa Ly liền tỉ mỉ thay nàng lau trán, lai cả hai bên má, động tác của y rất quen thuộc, mấy ngày nay đã làm rất nhiều lần, chờ làm xong những thứ này, y mới quay đầu lại nói với Bình Sa vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nơi này: "Bình Sa, ngươi trở về trước đi.”

Bình Sa không lập tức mở miệng, chỉ nhíu chặt mày.

Hoa Ly thấy vậy thấp giọng giải thích: "Ta có chút chuyện muốn một mình nói với A Nhàn.”

Cố Nhàn Ảnh đối với lời nói của Hoa Ly hơi có chút kinh ngạc, ngay cả Bình Sa cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm thấy Hoa Ly ở lại Bạch Vũ Kiếm Tông mấy ngày nay, biến hóa quá lớn.

Nhưng thấy bộ dáng kiên trì của Hoa Ly, Bình Sa cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Cố Nhàn Ảnh không biết vì sao lại cảm thấy bộ dáng Bình Sa rời đi có chút ủy khuất, trong lòng nàng đối mặt với vị tiền bối thực lực sâu không lường kia nói một câu xin lỗi, lúc này mới quay đầu lại hỏi Hoa Ly: "Làm sao vậy, ngươi có việc muốn nói sao?”

Hoa Ly chớp chớp mắt, không có phản ứng, lại không hiểu sao bỗng đỏ mặt.

Cố Nhàn Ảnh đại khái là đã dạy kiếm pháp một ngày, hiện giờ trong đầu chỉ toàn là bóng dáng phi kiếm, nhất thời cũng không thể nghĩ ra gì khác, Hoa Ly cúi đầu, một lát sau mới dùng thanh âm nhỏ như muỗi nói: "Ta chính là nghĩ, muốn một mình ở cùng một chỗ với A Nhàn.”

Cố Nhàn Ảnh nhất thời giật mình, chỉ nghe được Hoa Ly lẩm bẩm nói: "Để Bình Sa ở bên cạnh nhìn, có một số lời nói ra ta sẽ không được tự nhiên.”

Cách nói này, ngay cả Cố Nhàn Ảnh có chậm chạp đến đâu cũng phải hiểu được, huống chi nàng chỉ là tạm thời không thể nghĩ ra được. Nàng nhịn không được ở trong lòng có chút oán giận chính mình, đang yên đang lành, sống hơn bốn trăm năm, nhân tình thế thái đã hiểu hơn phân nửa, về sau lại theo Diệp Ca học không ít chuyện phong hoa tuyết nguyệt, như thế nào đến lúc này lại làm ra chuyện không hiểu phong tình như vậy.

Trong đáy lòng nàng thở dài một tiếng, nhịn không được cảm thấy khuôn mặt già nua có chút không tự nhiên, vì thế ho nhẹ một tiếng nói: "Đúng rồi, ta có một thứ muốn tặng cho ngươi. ”

Hoa Ly hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Cố Nhàn Ảnh.

Cố Nhàn Ảnh khôi phục thần sắc xưa nay, động tác cẩn thận lại nhẹ nhàng bắt lấy tay phải Hoa Ly.

Hoa Ly khó hiểu nhìn nàng, bởi vì động tác thân mật của hai người, ánh hồng trên gò má vốn đã thoáng rút đi lúc này lại trở lại, y đang muốn mở miệng hỏi, đã thấy tay kia của Cố Nhàn Ảnh không biết từ lúc nào có thêm một thứ, nàng chuyên chú rũ mắt xuống, đem đồ vật trong tay đặt trên cổ tay trắng nõn gầy gò của Hoa Ly.

Đó là một chiếc vòng tay màu bạc, ánh hoàng hôn lộ ra làm nổi bật ánh sáng óng ánh nhưng nhu hòa, trong đó có một cụm hoa lê tinh xảo tỉ mỉ, vòng tay nhỏ như một bức tranh hoa nở mùa xuân.

Lúc Hoa Ly đang chăm chú nhìn vòng tay, Cố Nhàn Ảnh chậm rãi buông tay ra, trong mang theo sự ngọt ngào cùng chờ mong không thể tả, nhìn chằm chằm vẻ mặt Hoa Ly, nhẹ giọng nói: "Ta đặc biệt để cho Tiểu Nghiêm thay ta đúc vòng tay này, đưa cho ngươi.”

Hoa Ly kinh ngạc nhìn Cố Nhàn Ảnh, lúc trước chỉ biết nàng tìm Nghiêm trưởng lão chế tạo năm thanh kiếm, lại không biết nàng lại còn năn nỉ đối phương làm một cái vòng tay như vậy.

Mắt thấy Hoa Ly không có phản ứng gì, Cố Nhàn Ảnh trong lòng cảm thấy có chút không chắc chắn, vì thế lại nói: "Ta chính là phải năn nỉ thật lâu mới khiến cho Nghiêm Thiên Thư chịu làm cái vòng tay này, ở trên mặt vòng tay này ta lại còn thi triển thêm một cái chú, ở trong phạm vi của Bạch Ngọc Kiếm Tông, nếu ngươi muốn tìm ta nói chuyện, chỉ cần mở chú thuật trên vòng tay ra là có thể biết được ta đang ở đâu. Tuy rằng vòng tay này không tính là bảo bối gì, nhưng ta nhất thời cũng không chuẩn bị được thứ gì tốt hơn, chờ qua một thời gian nữa, ta lại tặng ngươi cái tốt hơn.”

Cố Nhàn Ảnh giải thích một lúc, cũng không biết Hoa Ly có nghe vào hay không, nàng ngẩng đầu nhìn người nọ, liếc mắt một cái, động tác không khỏi dừng lại.

Hoa Ly bình tĩnh nhìn nàng, vành mắt lại hơi phiếm hồng.

"Hoa Ly?" Cố Nhàn Ảnh có chút không xác định, nhịn không được thì thào kêu một tiếng.

Mí mắt người trước mặt run rẩy, thu lại nước mắt nhẹ nhàng ôm lấy Cố Nhàn Ảnh, ở bên tai nàng nỉ non nói: "A Nhàn thật tốt.”

Cố Nhàn Ảnh đột nhiên cảm thấy có chút luống cuống.

Nàng thầm nghĩ, nàng thì có gì tốt, nàng ích kỷ đem y vây lại chỗ này, ban ngày dạy kiếm không thể cùng y trò chuyện, không thể cùng y đi du sơn ngoạn thủy, ngắm thiên hạ phong quang khắp nơi, làm sao tính là tốt.

Trong lòng nàng nghĩ đến những thứ này, nụ cười không khỏi có chút phiếm lệ, vì thế chậm rãi ôm lấy người nọ.

Nàng nghĩ, kỳ thật tốt nhất chính là y, phong hoa tuyết nguyệt, xuân dương hạ hoa đều không bằng được y.
Chương kế tiếp