Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 8
Hoa Ly là ai.

Mọi người đều biết, y là người đã ngủ say mấy trăm năm trong Thanh Vụ Động của Bạch Vũ Kiếm Tông.

Là bảo bối của thái sư thúc tổ Bạch Vũ Kiếm Tông Cố Nhàn Ảnh, đến nắm cũng sợ đau, ngã cũng sợ lạnh.

Trước ngày lễ hội hoa, các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông đều nghĩ như vậy.

Nhưng ngay sau ngày hôm đó, mọi người cảm thấy rằng suy đoán của họ dường như quá hời hợt.

Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau của lễ hội, mọi người đều biết được chuyện đã từng xảy ra trong đêm qua, có một đám yêu vật tụ tập lên núi, muốn thừa dịp tất cả mọi người xuống núi chơi mà nhân cơ hội đánh lén Bạch Vũ Kiếm Tông. May mắn trong tông môn có người phát hiện kịp thời, vội vàng xông lên núi thông báo mọi người đề phòng, nhưng mà người thông báo này còn chưa chạy tới trên núi, những nguy cơ này đều được người khác giải trừ.

Người thay bọn họ giải quyết phiền toái là Hoa Ly, tất cả mọi người đều tuyệt đối không nghĩ tới chuyện này là y làm.

Mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, người giải quyết chuyện kinh thiên đại sự này, đối với toàn bộ sự tình lại không hề có ấn tượng gì cả.

Theo lời y nói,lúc ấy y chỉ vội vã trở về tìm Cố Nhàn Ảnh, căn bản không chú ý tới bên cạnh có một đám yêu vật.

Y chỉ vội vã đi ngang qua mà thôi.

... Sau đó đám yêu vật này bị sự tồn tại của y làm cho cho cho miệng sùi bọt mép, đều ngất đi.

Việc này đối với các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông chưa bao giờ dốc lòng tu hành mà nói, cơ hồ là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Không ai có thể giải thích chuyện này đến tột cùng là vì sao, càng không ai có thể đoán được Hoa Ly đến tột cùng có thân phận gì, lại có thể có uy hiếp đối với đám yêu vật này như thế.

Mới đầu khi Hoa Ly từ trong Thanh Vụ Động tỉnh lại, mọi người đều thập phần cung kính, trên đường thấy Hoa Ly vẫn luôn nhịn không được nhìn chằm chằm, dung mạo Hoa Ly thật sự quá xuất chúng, mọi người rất khó dời tầm mắt khỏi y.

Nhưng mà cũng bởi vì gương mặt xinh đẹp kia dường như không chịu nổi một chút mưa gió, nên mọi người bất tri bất giác đều cảm thấy Hoa Ly là người nhu nhược yếu đuối.

Hơn nữa thái sư thúc tổ bọn họ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Hoa Ly, nhìn bộ dáng kia giống như Hoa Ly là người ngay cả đường cũng không đi nổi, cơm cũng không ăn, gió thổi qua là có thể bị đẩy ngã.

Cho nên trong khoảng thời gian đó, mọi người cũng quên đi việc tìm hiểu lai lịch của Hoa Ly, chỉ một lòng xem y như là một tồn tại yếu đuối.

Thẳng đến ngày lễ hội hoa, Hoa Ly một mình dọa lui một đám yêu vật.

Mọi người mới bỗng dưng nhớ tới, Hoa Ly là bị đóng băng từ trong Thanh Vụ Động mà tỉnh lại.

Lúc trước vì sao y bị đóng băng, đã làm những chuyện gì, người nào mới có thể bị đóng băng lâu như vậy mà còn sống sót tỉnh lại, những thứ này bọn họ đều không nghĩ ra nguyên nhân.

Nhưng sau chuyện này, tốt xấu bọn họ gì cũng bắt đầu có những suy nghĩ khác nhau.

Cho nên thời gian này, Cố Nhàn Ảnh phát hiện vẻ mặt các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông khi nhìn Hoa Ly luôn mang theo chút cổ quái.

Loại cổ quái này đồng thời kéo dài đến trên người nàng, cũng may Bạch Vũ Kiếm Tông thái sư thúc tổ da mặt dày tính tình điềm đạm, ngược lại cũng không sợ bị người nhìn chằm chằm.

Hoa Ly đến tột cùng là thân phận gì, mấy ngày nay không thiếu người mang vẻ mặt thần bí đến hỏi Cố Nhàn Ảnh, nhưng đều bị Cố Nhàn Ảnh thuận miệng lừa gạt qua.

Trên thực tế đối với vấn đề này, ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không rõ ràng lắm.

Nàng từ trước đã biết Hoa Ly là người cá, nhưng trong biển sâu và vùng đồng bằng này là hai thế giới hoàn toàn bất đồng, Cố Nhàn Ảnh nếu muốn hỏi, Hoa Ly tự nhiên sẽ không giấu diếm nàng, nhưng Hoa Ly từng bị giam cầm ở cung điện biển sâu không được ra ngoài, nghĩ đến chuyện của biển sâu đối với Hoa Ly chắc cũng không phải là hồi ức thú vị gì.

Vậy thì thôi.

Chỉ cần Hoa Ly hiện giờ ở bên cạnh nàng, vậy là đủ rồi.

Nhưng dạo gần đây Hoa Ly lại có chút không thích hợp, điểm này không riêng gì Cố Nhàn Ảnh, ngay cả các đệ tử Kiếm Các cũng nhìn ra.

Cố Nhàn Ảnh mỗi ngày đều sẽ đi Kiếm Các, đám đệ tử này người bên ngoài quản không được, có thể làm cho bọn họ thành thật yên tĩnh chỉ có Cố Nhàn Ảnh, cho nên cho dù là Hoa Ly vất vả lắm mới tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh cũng không có cách nào buông bỏ hết những đệ tử kia mà đi theo Hoa Ly cả ngày được, nếu không đừng nói là Kiếm Các, ngay cả toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông cũng sẽ bị bọn họ làm ầm ĩ lên.

Đương nhiên mỗi lần Cố Nhàn Ảnh đi Kiếm Các dạy đám đệ tử kia, Hoa Ly đều sẽ đi theo bên cạnh nàng. Cố Nhàn Ảnh giáo huấn đệ tử, Hoa Ly liền ở bên cạnh canh giữ, có đôi khi thậm chí còn cùng các đệ tử nghe cố Nhàn Ảnh giáo huấn, thần sắc so với những người khác còn nghiêm túc hơn, điều này đã làm thay đổi giọng điệu dạy dỗ của Cố Nhàn Ảnh, sợ nói nặng lời lại dọa đến Hoa Ly, nhưng nói không uy thì lại không đủ cảnh cáo đám đệ tử.

Nàng thậm chí cảm thấy từ khi Hoa Ly tới, lực uy hiếp của nàng đã không còn như trước, rất nhanh sẽ không quản được đám tiểu tử này.

Thời điểm các đệ tử chép sách, Hoa Ly cũng sẽ ở bên cạnh lật sách trên giá, sách trong Kiếm Các phần lớn là kinh thánh, Cố Nhàn Ảnh cũng biết không thú vị, nhưng không ngờ Hoa Ly lại có thể nhìn đến say sưa, Cố Nhàn Ảnh từ kinh ngạc chuyển sang thoáng yên tâm một chút, ít nhất mỗi lần nàng đến dạy dỗ đệ tử, Hoa Ly cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì làm.

Sự kỳ lạ của Hoa Ly cũng vì vậy mà có.

Gần đây y đi Kiếm Các cũng không đọc sách, chỉ ngồi ở trong góc, có đôi khi nhìn Cố Nhàn Ảnh đến ngẩn người, có đôi khi lại dứt khoát dựa vào góc ngủ thiếp đi, thoạt nhìn luôn buồn ngủ, sắc mặt tái nhợt đến mức khiến người ta đau lòng.

Nhưng mỗi lần Cố Nhàn Ảnh muốn Hoa Ly trở về nghỉ ngơi, Hoa Ly lại cố gắng lấy lại tinh thần lắc đầu cười cười với nàng, nói là không cần phải nghỉ ngơi.

Cố Nhàn Ảnh nhận ra sự kỳ lạ này, đương nhiên sẽ không cho rằng Hoa Ly thật sự không có việc gì, chỉ là Hoa Ly không chịu nói, nàng cũng không tiện, chỉ có thể khổ sở truy vấn, chỉ có thể nói bóng nói gió đi đoán.

Cũng may vài ngày sau, Cố Nhàn Ảnh rốt cục cũng biết được chân tướng.

Từ sau khi Hoa Ly tỉnh lại, nàng mỗi ngày đều sẽ dậy sớm đi tới phòng của Hoa Ly chờ đợi, chờ sáng sớm y ra ngoài, liền có thể liếc mắt một cái nhìn thấy đối phương.

Nhưng mà hôm nay Cố Nhàn Ảnh chờ đợi hồi lâu, lại không thấy Hoa Ly từ trong phòng đi ra.

Thời tiết trong núi không tệ, dần dần có chút vị mát lạnh của mùa hè, mặt trời sáng sớm cũng mang theo chút ấm áp. Cố Nhàn Ảnh đứng dưới ánh mặt trời hồi lâu, rốt cục không nhịn được tiến lên gõ cửa phòng Hoa Ly nói: "Tỉnh chưa? ”

Trong phòng tựa hồ có tiếng gì đó bị va chạm, vang lên một cái rồi thôi, giống như bị người phát hiện thì liền nhanh chóng biến mất. Cố Nhàn Ảnh tất nhiên sẽ không coi đây là ảo giác, trong lòng nàng vừa nghi hoặc vừa bắt đầu lo lắng, tiếp theo nhẹ giọng lại hỏi: "Hoa Ly?”

Lần này Cố Nhàn Ảnh không phải đợi lâu nữa, trong phòng rất nhanh truyền đến thanh âm cố ra vẻ bình tĩnh để che dấu gì đó của Hoa Ly: "A Nhàn, không có việc gì, nàng chờ ta một chút..."

Nhưng mà thanh âm của Hoa Ly rất chậm, nghe ra một chút kinh hoảng trong đó, Cố Nhàn Ảnh đã không chút do dự đẩy cửa phòng đi vào.

Hoa Ly vẫn ôm chăn ngồi trên giường, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, tóc dài lộn xộn trải ở phía sau, quần áo xõa xõa trên người, làm nổi bật làn da trắng nõn như sứ, tạo nên sự hấp dẫn không thể diễn tả.

Cố Nhàn Ảnh kinh ngạc nhìn Hoa Ly, trong lòng đột nhiên sinh ra chút ảo giác, cảm thấy như mình vừa mới từ dưới ánh mặt trời rời đi, không biết vì sao lại lập tức giẫm vào một ánh mặt trời khác lại càng thêm chói mắt.

Hai gò má Hoa Ly rõ ràng đỏ lên.

Cố Nhàn Ảnh cũng không phải chưa từng vào phòng Hoa Ly, hiện giờ không biết vì sao lại có một loại cảm giác khác, tầm mắt của nàng rời khỏi gò má đang phiếm hồng của Hoa Ly, nhanh chóng lướt qua làn da trắng như bạch ngọc đang lộ ra trên cổ áo y, do dự nói: "Vừa rồi làm sao vậy? ”

"Ta không sao." Hoa Ly lắc đầu, vẻ mặt lại có chút bướng bỉnh, y cũng không mở miệng giải thích, chỉ lại nhẹ giọng nói: "Ta không có việc gì, A Nhàn có thể chờ ta một lát không? ”

Cố Nhàn Ảnh cũng không biết "không có việc gì" này của Hoa Ly là tính toán lừa gạt ai, nàng nghi ngờ nhìn Hoa Ly từ trên xuống dưới, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên hai chân y dưới lớp chăn.

Hoa Ly chưa bao giờ nằm trên giường, bình thường lúc Cố Nhàn Ảnh tới tìm y, y đều đã thu thập xong xuôi cả, y đi đường so với người khác chậm hơn rất nhiều, dù tỉnh lại đã hơn nửa tháng, nhưng vẫn không có thói quen dùng hai chân đi lại, y không muốn Cố Nhàn Ảnh phải chờ đợi, cho nên thức dậy đều sớm hơn so với những người khác.

Nhưng mà hôm nay y vẫn còn ngồi ở trên giường, tất nhiên là xảy ra vấn đề gì đó.

Cố Nhàn Ảnh bất chấp mọi thứ, thậm chí làm bộ không chú ý tới thanh âm yếu ớt của Hoa Ly đang phản đối, nàng vén chăn đệm lên, cẩn thận nắm lấy cổ chân hắn.

Hoa Ly hơi cong chân lên, phát ra một tiếng khịt mũi nghẹn ngào, âm thanh giống như tiếng lá liễu mỏng bị gió cuốn vào bệ cửa sổ, nhẹ nhàng yếu ớt, khiến cho Cố Nhàn Ảnh phải dừng lại.

Nhưng mà nàng sẽ không vì chút mỹ nhân kế này mà dừng lại, Cố Nhàn Ảnh ho nhẹ một tiếng, nhìn cảnh tượng mập mờ bốn phía, chăn và quần áo tán loạn, tận lực làm cho thanh âm của mình ở tình cảnh này có vẻ cứng nhắc chính trực, nàng rũ mắt hỏi: "Chân ngươi làm sao vậy? ”

Nhiệt độ cơ thể Hoa Ly từ trước đến nay vốn thấp hơn người khác rất nhiều, ngày thường Cố Nhàn Ảnh nắm tay cũng đã sớm quen, nhưng hôm nay nhẹ nhàng nắm mắt cá chân Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh mới phát giác nhiệt độ này so với bình thường còn thấp hơn, phảng phất như một nắm băng nhỏ, lạnh đến mức nàng suýt nữa buông tay.

Sắc mặt nàng không khỏi khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Ly.

Hoa Ly cuối cùng cũng không giấu diếm nữa, đón lấy tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, rũ mắt thấp giọng nói: "Ta đột nhiên đi không được. ”

Thanh âm của y rất thấp, vẻ mặt ảm đạm lại có chút suy sụp, y nhẹ nhàng nắm lấy chăn dưới thân, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi không mở miệng nữa.

Đây là lần đầu tiên Cố Nhàn Ảnh nhìn thấy bộ dáng này của Hoa Ly.

Hoa Ly trong lòng nàng chói mắt như mặt trăng treo ở phía chân trời, mỗi một mảnh ánh sáng chiếu lên người, đều giống như thương hại cho thế nhân này, tốt đẹp vô cùng.

Hoa Ly trước mắt dù chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày, cũng đủ làm cho người ta cảm thấy mây che trăng, gió cuốn rơi hoa, sơn hồng loạn thu thủy, làm cho Cố Nhàn Ảnh cảm thấy nhìn thế nào cũng không đúng.

Nàng quả thực muốn ôm Hoa Ly vào lòng, nói với y, ngươi chịu ủy khuất gì ta giúp ngươi gánh vác, tiểu tử nào khi dễ ngươi, Bạch Vũ Kiếm Tông thái sư thúc tổ ta đem hắn phạt đi quét toàn bộ lá cây trong tông môn một tháng.

Nàng thật sự không chịu nổi bộ dáng của Hoa Ly lúc này.

Nàng biết, Hoa Ly đang sợ hãi.

Hoa Ly lúc trước không biết đến tột cùng phải trả giá cái giá gì, ngủ say suốt bốn trăm năm mới có thể lấy tỉnh lại, có thể đi lại giống như người bình thường, mặc dù đi chậm hay không được tự nhiên, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cùng nàng đồng hành.

Nhưng hôm nay lại không thể, Hoa Ly sợ chính là cái này.

"Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu." Cố Nhàn Ảnh vội vàng lên tiếng an ủi, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ đáng tin một chút, "Có lẽ là bởi vì gần đây quá mệt mỏi, có lẽ nghỉ ngơi một chút liền có thể đi lại. ”

Nàng nói xong liền nhẹ nhàng xoa xoa cổ chân cho Hoa Ly, hy vọng có thể giúp ích được cho y một chút, nhưng ngoài cảm giác lạnh như băng giữa hai chân, nàng còn cảm nhận được cảm giác khác.

Cố Nhàn Ảnh nhịn không được ngước mắt nhìn Hoa Ly một cái, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích. ”

Hoa Ly ngoan ngoãn gật đầu, tầm mắt vẫn lo lắng.

Cố Nhàn Ảnh cẩn thận cúi người, động tác nhẹ nhàng vén vạt áo Hoa Ly lên.

Bằng mắt thường, trên làn da chân Hoa Ly không biết từ khi nào đã loang lổ xuất hiện rất nhiều chiếc vảy màu lam nhạt, ánh sáng trong suốt như lưu ly.
Chương kế tiếp