Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 16
Nam nhân tóc vàng tùy ý ném chiếc khăn dính máu vào trong tay quản gia, sau đó ngồi lên trên ghế, hơi hếch cằm lên, nhìn người mặc áo bào trắng trước mặt.

Kim sắc mãng xà bơi dọc xuống dưới thuận theo cánh tay của hắn, dọc theo sàn nhà làm bằng đá cẩm thạch màu trắng, bò đến trước mặt người mặc áo bào trắng. Nó giơ cái đầu rắn lên, lưỡi rắn lè ra, lờ mờ có thể trông thấy răng nanh bên trong miệng nó.

Kiều Tinh Nam nhìn con rắn diễu võ giương oai trước mặt tựa như đang có ý uy hiếp, trầm mặc một chút. Y cũng không sợ rắn, trước đó y và tổ quay phim đi vào rừng mưa nhiệt đới, nơi đó có rất nhiều vật ly kỳ cổ quái, hoàng kim mãng xà với y mà nói không có sức đe dọa lắm.

So với hoàng kim mãng xà trước mặt thì tràng cảnh tựa như giết người vừa mới xảy ra kia mới khiến cho Kiều Tinh Nam hơi bàng hoàng, nhất là khi nghĩ đến nhân vật chính gây ra cảnh tượng đó là người ngày mai y phải ứng phó, trong lòng của y càng cảm thấy không biết làm sao.

Đây chính là một người chỉ cần không thích là sẽ động dao thấy máu, hơn nữa khả năng để hắn làm việc đó cũng rất lớn. Động dao đối với bạo quân mà nói có lẽ là sự trừng phạt nhẹ nhất.

"Cho nên, vì sao chủ nhân của ngươi không tới?" Đế vương tóc vàng nhẹ nhàng nói, giọng nói mang theo một chút hơi lạnh, hắn nghiêng đầu, con ngươi xanh biếc tựa như loại bảo thạch xinh đẹp nhất, nhưng lúc này không ai có tâm trạng mà thưởng thức cả.

"Là không muốn tiếp nhận lời mời của ta sao?"

Kiều Tinh Nam nghe nói như thế, trong lòng hơi hồi hộp một chút, mấp máy khóe môi, đầu ngón tay trắng nõn khẽ nhúc nhích.

Hoàng kim mãng xà vốn chỉ dừng ở trước mặt người mặc áo bào trắng, sau khi nam nhân tóc vàng vừa dứt lời, lập tức vặn vẹo cơ thể ngoằn ngoèo chuẩn bị bò lên bên chân người mặc áo bào trắng, sau đó khẽ rít lớn một tiếng, giống như hành động đe dọa của một con mãnh thú đang săn mồi.

"Vương, đang nghỉ ngơi."

Người mặc áo bào trắng nói bằng ngữ khí yên bình, dường như không nhìn ra tình huống hiện tại nguy cấp đến cỡ nào, đương nhiên cũng có thể nói theo một cách khác, đó là trong mắt hắn, đây căn bản không tính là tình huống nguy cấp.

"Y đang nghỉ ngơi?"

Nam nhân tóc vàng chậm rãi phun ra từng chữ một, cho dù là ai nghe được cũng sẽ cảm giác khá là kiềm chế, nhưng một giây sau, hắn chợt cười khẽ một tiếng: "Rất tốt, vậy chúc vương của ngươi tối nay có thể có được một giấc mộng mỹ diệu."

Hoàng kim mãng xà đã sắp leo lên chân người áo trắng, chợt nghe thấy nam nhân sau lưng gọi lại, bèn dừng động tác.

"Mạc Kim."

Hoàng kim mãng xà không quá tình nguyện rời khỏi người mặc áo bào trắng, du động thân thể trở về bên cạnh nam nhân tóc vàng.

Người mặc áo bào trắng vẫn lặng yên đứng ở nơi đó như cũ, không nhúc nhích, giống như không gì có thể lay chuyển được hắn.

"Nói cho vương các ngươi biết, buổi sáng ngày mai, ta sẽ thịnh tình khoản đãi hắn."

Kiều Tinh Nam nhìn về phía nam nhân tóc vàng, bóng tối trong phòng phủ lên trên mặt của đối phương, rất khó nhìn ra cảm xúc của đối phương, hắn giống như đã giấu đi hết hỉ nộ ái ố của mình, chờ đợi để nhìn thấy chính chủ rồi mới bộc phát.

Kiều Tinh Nam hít thở sâu một chút, khống chế số 0 ừ một tiếng.

Nhìn dáng vẻ khó chơ của người mặc áo bào trắng trước mặt, bên trong đôi mắt xanh biếc của nam nhân tóc vàng lóe lên một tia sáng, hắn nghiêng đầu nhìn về phía quản gia.

Quản gia gật đầu ra hiệu người mặc áo bào trắng có thể cùng Eliel rời đi.

Lúc đi tới cửa, Kiều Tinh Nam còn có thể nghe thấy tiếng rít của con mãng xà, nam nhân phía sau dường như còn đang nhẹ giọng nói cái gì đó với người khác.

Kiều Tinh Nam không nghe rõ cũng không quá để ý, ngón tay y điểm nhẹ khống chế số 0 đi theo sau lưng Eliel. Vừa ra cửa, cũng cảm giác được một ánh mắt mang đến một cảm giác vô cùng cường liệt đang nhìn chằm chằm vào số 0.

Eliel đi ở phía trước cũng chú ý tới tầm mắt của đối phương, giật mình, quay đầu lại nhìn về phía người mặc áo bào trắng, muốn giới thiệu người mặc áo bào trắng với huynh trưởng của mình.

Nhưng còn chưa mở lời, lại thấy người mặc áo bào trắng đang nhìn về phía phương xa, ánh mắt rơi vào chỗ của kẻ lừa đảo.

"Ta đi gặp vương."

Người mặc áo bào trắng giọng nói lạnh nhạt, mũ trùm che khuất mặt của hắn, cái cằm góc cạnh rõ ràng có chút căng cứng, ngữ khí yên bình: "Cáo từ."

Tiếng nói vừa ra, bóng trắng hiện lên, cơ hồ là trong thời gian một chớp mắt, người trước mặt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Howard khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên một tia lửa nóng, ánh mắt hắn chuyển hướng sang Eliel, ngữ khí vẫn nghiêm túc như cũ: "Lát nữa, ta phải kiểm tra xem đệ ở trang viên rốt cuộc có lười biếng hay không."

Thân thể Eliel lập tức căng cứng, gật đầu, hắn xích lại gần Howard, trầm giọng nói: "Huynh trưởng, cái người mặc áo bào trắng vừa nãy, ta nghĩ hắn có thể làm đối thủ của huynh." Nói đến phần sau, giọng nói của hắn thấp hơn, nghe có vẻ khá mơ hồ.

Howard không trả lời, hắn vỗ lên bả vai Eliel, "Ngươi cố gắng phòng thủ cho tốt, không cần quan tâm đến chuyện này." Nói xong hắn nhấc chân, trực tiếp đi về phía phòng của đế vương.

Bên kia, mặc dù không biết số 0 da giòn nhà mình bị Eliel đề cử làm đối thủ, nhưng bằng một trực giác nào đó, Kiều Tinh Nam lập tức nhanh chóng khống chế số 0 đi nhanh trở lại phòng.

Đêm nay không thể không nói là quả thực hơi mạo hiểm, chờ số 0 vào phòng, vừa đóng cửa lại, Kiều Tinh Nam mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng điều này cũng không hề mang ý nghĩa là sau đó y sẽ không cần phải làm chuyện gì nữa, tương phản, đêm hôm nay có lẽ y cũng không thể đi ngủ.

Kiều Tinh Nam vỗ vỗ bả vai số 0, để nó đi đến trước mặt trăng nghỉ ngơi, còn mình thì nhìn về phía Steria, suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói:

"Chú Steria, chú có thể nói cho ta nghe chi tiết về lễ nghi của Hỗn Độn Tạp Trì hay không?"

Buổi tối hôm nay, khi trực tiếp nhìn thấy đế vương Arilance kia ngang ngược đến cỡ nào, ngọn đá lớn đè nặng trong lòng Kiều Tinh Nam lại càng đè nặng xuống hơn. Trước thời khắc gặp mặt ngày mai, y nhất định phải chuẩn bị tất cả mọi thứ thật tốt, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nhầm lẫn.

Steria cười tít mắt, bên trong đôi mắt màu xanh thẳm tràn đầy ý cười, ông nhẹ nhàng gõ cái thủ trượng làm bằng gỗ đen một cái, "Đương nhiên có thể, chủ nhân của ta."

"Nhưng ta có thể hỏi một câu, ngài muốn hiểu rõ lễ nghi của Hỗn Độn Tạp Trì để làm cái gì hay không?"

Kiều Tinh Nam không giấu diếm, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta muốn nắm vững một chút lễ nghi của Hỗn Độn Tạp Trì, ngày mai sẽ đi ứng với đế vương Arilance."

"Chủ nhân tôn kính của ta, lễ nghi không dễ nắm vững như vậy đâu." Steria khẽ nói.

Kiều Tinh Nam đương nhiên biết lễ nghi là một thứ phức tạp rườm rà, căn bản không thể nào lập tức nắm vững được, mục đích của y cũng không phải là nắm vững, mà là muốn hiểu được đại khái.

Các diễn viên mà y thuê đều đến từ Hỗn Độn Tạp Trì.

Nếu như một đế vương như y lại làm ra chuyện kiêng kỵ trong lễ nghi của các thẻ bài thì chẳng phải sẽ càng khiến y bị bại lộ nhanh hơn sao?

Vương và con dân của mình thì phải có văn hóa bối cảnh giống nhau, chung tín niệm và ý thức, nếu không thì chỉ là một tập thể hỗn loạn. Các thẻ bài chắc chắn không thể nào học tập văn hóa đại cầu ngay được, vậy thì cũng chỉ có thể là y học.

Nghe hiểu ý tứ của Kiều Tinh Nam, Steria gật đầu, "Được rồi, chủ nhân tôn kính của ta, ta sẽ nghiêm ngặt với từng nhất cử nhất động của ngài."

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, con mắt màu vàng óng tràn đầy ý cười và tín nhiệm, thấy vậy, Steria còn sửng sốt một chút.

Vị tân chủ nhân này thật đúng là một quái nhân.

Nhưng Steria lại không ghét.

"Tiếp theo, ta sẽ bắt đầu giảng thuật những lễ nghi mà một vị thẻ bài thân sĩ ưu tú sẽ làm trong một ngày, từ sáng sớm đến tối muộn."

Kiều Tinh Nam nghe Steria ôn hòa nói, nghiêm túc gật đầu một cái.

Steria nói rất chân thành, cũng rất kỹ càng về hành động của một vị thân sĩ ưu tú từ lúc mở to mắt đến lúc tối ngủ, mỗi một lễ nghi, cử chỉ đều hoàn chỉnh nói cho Kiều Tinh Nam nghe.

"Trong Hỗn Độn Tạp Trì, rất ít người có thể tuân thủ lễ nghi một cách chuẩn chỉ, nhưng ta và hảo hữu của ta thì đều là những trưởng giả tao nhã tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi nhất, nhất cử nhất động của ta, mỗi tiếng nói cử động đều phù hợp với lễ nghi, " Steria không hề cảm thấy chột dạ chút nào, khoe khoang nói.

"Trước khi đi đến bên cạnh chủ nhân, bên người bọn ta có một thẻ bài, hắn cực kỳ vô lễ lại không biết lớn nhỏ, thật sự là đáng sợ." Steria nói đến đây, trong mắt còn có ý cười, lời nói thì vẫn hiền từ như cũ: "Nhưng hiện tại hắn cũng trở nên ngoan ngoãn, biết lễ hơn, kết quả này cũng có liên quan rất lớn đến việc giáo dục của bọn ta."

Đương nhiên, câu nói sau cùng kia của Steria thật ra đã nói giảm nói tránh đi rất là nhiều. Sau khi tỉ mỉ nuôi dưỡng lễ nghi hết sức là chỉnh chu, những vị trưởng giả ưu nhã ở trong các Tạp Trì thực sự không chịu được tên thẻ bài cực độ vô lễ lại còn vô cùng ngu xuẩn kia, vì quá tức giận nên đã đưa tên kia về treo lên khu vực trung tâm ba ngày, thiếu chút nữa phơi hắn thành con cá nướng.

Sau đó tên ngu xuẩn kia mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều đi đường vòng, như vậy muốn không ngoan mới là lạ.

Kiều Tinh Nam không hề biết nội tình chút nào chỉ gật gật đầu, y đứng lên, nói lại mấy kiến thức quan trọng mà Steria vừa mới giảng cho mình để luyện tập, lần tập luyện này kéo dài suốt cả buổi tối.

Trong lúc đó quản gia cũng nói cho Kiều Tinh Nam biết một vài lễ nghi kỳ quái được công nhận trong Hỗn Độn Tạp Trì.

Ví dụ như ném vũ khí tùy thân như là đao, kiếm gì đó về phía đối phương mang ý nghĩa là hành động cầu ái đối phương.

Ví dụ như hôn tay trái của đối phương là mang ý tuyên chiến.

Hoặc ví dụ như thẻ bài vừa mới ra đời không bao lâu, các trong chủng tộc thẻ bài sẽ cho nó nghe một bài thơ ca tụng, chúc phúc nó cường đại và may mắn.

Kiều Tinh Nam cẩn thận ghi lại nguyên văn lời nói của đối phương, những thứ này ở trong một vài thời điểm, nói không chừng còn có thể dùng được.

Mãi đến sáng ngày thứ hai, Kiều Tinh Nam mới có thể thoát ra khỏi đống kiến thức cường độ cao đó.

Kiều Tinh Nam nhìn thời gian, chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ, an vị ở bên cạnh bàn cùng chú Steria và số 0 trò chuyện về kịch bản lát nữa sẽ mang lên “sân khấu”.

Y hiện tại đã thuộc làu làu kịch bản mình dựng rồi, đại quốc thần bí đó lấy tên theo tên của Hỗn Độn Tạp Trì, đặt tên là Hỗn Độn đế quốc. Dau khi Kiều Tinh Nam nhấn mạnh với chú Steria và cả số 0 thì lại tiếp tục cùng bọn họ ôn tập, ví dụ như người hầu nơi khác đi đâu, tình cảnh quốc gia thế nào. . .

Chờ quản gia trang viên tới mời Kiều Tinh Nam cùng hai người bên cạnh y đi gặp mặt đế vương, Kiều Tinh Nam mới thỏa mãn ngừng lại.

Y biết rõ, ở trong lòng bạo quân bọn họ có lẽ chính là một đám lừa đảo, nhiều lắm là không giống với mấy tên lừa đảo bình thường khác, như vậy cũng đã đủ rồi, chỉ cần không giết bọn họ lúc này thì mọi chuyện đều có thể bịa ra.

Kiều Tinh Nam mấp máy môi, đi theo sau lưng quản gia, mang theo hai cái thẻ bài của mình đi về chỗ đế vương Arilance.

Mà ở một bên khác, trong phòng đế vương đang xảy ra một trận tranh chấp.

"Mạc Kim."

Nam nhân tóc vàng chọc một cái lên con hoàng kim mãng xà cứ quấn chặt lấy bàn chân hắn, con ngươi xanh biếc không một chút gợn sóng: "Đi ăn cơm."

Hoàng kim mãng xà rít lên một tiếng, bên trong đôi mắt màu xanh lục tràn đầy kháng cự, nhưng bởi vì người trước mặt này có vẻ thật sự tức giận, cho nên nó còn có chút do dự, chóp đuôi bất an lắc lắc.

Nam nhân tóc vàng thấy thế, quay người ngồi lên trên ghế, không để ý đến con rắn kia.

Một bên, Eliel đi theo sau lưng đại ca Howard của mình, trong lòng thầm chửi bậy, thẩm mỹ đế vương vẫn hoàn toàn kỳ quái như trước đây, vẫn còn sủng con rắn này như thế.

Nếu là con sủng vật khác mà bệ hạ nuôi không ăn cơm, bệ hạ có lẽ sẽ trực tiếp mang mấy con sủng vật không ăn cơm đó ra nấu canh, tránh lãng phí lương thực.

Trước kia, Eliel còn từng hỏi đại ca là vì sao bệ hạ lại yêu thích con rắn này như thế, đại ca hắn rất được lòng đế vương, mặc dù cũng không rõ lắm, nhưng vẫn lờ mờ nói cho hắn một bí mật, đó là đế vương thích những vật vàng óng ánh.

Từ sau lúc đó, Eliel không còn hỏi thêm nữa.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Quản gia dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người đi ra mở cửa, sau đó, một nam nhân vẻ ngoài hoa lệ ung dung đi vào.

Mái tóc đen thui của y buộc ở trước người, trên khuôn mặt tinh xảo không có nụ cười, bộ áo màu trắng hoa văn vàng óng ánh từ vai trái bắt đầu quấn quanh che khuất nửa bên trường bào, bên trên lớp quần áo còn lộ ra xương quai xanh của y, hoa văn thần bí quanh quẩn ở bên trên trường bào, nhìn trông lộng lẫy cực kỳ.

Khi nam nhân chậm rãi đi tới, chiếc vòng tay màu hồng ngọc trên tay y phát ra tiếng đinh đông, y khẽ ngẩng đầu, con mắt màu vàng óng lạnh nhạt đảo qua mọi người, ẩn ẩn có một loại uy nghiêm không thể nhìn thẳng.

Đúng lúc này Eliel cũng mới phát hiện, trên người vị quân chủ thân phận không rõ này có không ít món đồ có màu vàng óng ánh, không biết là ngẫu nhiên hay là cố ý.

Eliel nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt xéo qua nhìn về phía quân chủ nhà mình.

Đế vương trẻ tuổi mặc dù tính cách không tốt, nhưng cũng không cách nào che lấp được tuấn mỹ dung nhan của hắn, lúc này, con ngươi giống như đá quý màu xanh lục của hắn lờ mờ hiện lên một tia hứng thú.

"Ngươi chính là vị vương đến từ phương xa kia?"
Chương kế tiếp