Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 46
Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, trong đầu Kiều Tinh Nam đã thoáng hiện vô số ý nghĩ.

Bạo quân chính là Mạc An? !

Hơn nữa lại còn là hỗn huyết giữa dị tộc và nhân tộc!

Nếu tin tức này truyền đi, toàn bộ Arilance chắc chắn sẽ rối tung lên.

Kim Lân tộc là bộ tộc nào?

Kiều Tinh Nam nhớ dù là ở phòng đọc sách của Hỗn Độn Tạp Trì hay là ở Arilance thì đều không có ghi chép gì về tộc đó.

Còn cả việc Asrit biến thành nguyên hình tới để mình chăm sóc thì để làm gì?

Ngàn vạn ý nghĩ cuối cùng rót thành một câu ở trong lòng Kiều Tinh Nam—— đó là một cơ hội!

Bây giờ Asrit còn không biết mình đã biết hắn chính là Mạc An, như vậy, hiện tại tất cả những gì mình làm ở trong mắt bạo quân đều là thật.

Không lợi dụng tốt cái này thì sẽ rất là thiệt thòi đó.

Kiều Tinh Nam hơi siết chặt nắm đấm lại, giương mắt nhìn về phía gió đông Phong Linh trước mặt.

Gió đông mặt mày ôn hòa, khóe miệng mang theo ý cười.

Hắn đang chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Kiều Tinh Nam.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Kiều Tinh Nam suy nghĩ, tiếp tục nói với gió đông Phong Linh đối diện: "Gió đông Phong Linh, xin hỏi ngài có biết nguyên nhân Mạc. . . Asrit hóa thành nguyên hình tiếp cận ta không? Việc Asrit là hỗn huyết giữa Kim Lân tộc và Nhân tộc, còn có tin tức nào chi tiết hơn không?"

Khóe miệng gió đông Phong Linh mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa như là một vị ôn nhuận quân tử, lam văn trên trán làm nổi bật lên cặp mắt kia khiến chúng có vẻ càng thêm nhu hòa.

Hắn nhìn Kiều Tinh Nam, không mở miệng.

【 đinh, bởi vì hạn chế nên Phong Linh không thể nào nói rõ chi tiết, nếu như kí chủ muốn lấy thêm tin tức thì hệ thống sẽ lựa chọn quy tắc có lợi với kí chủ, dùng đồng vàng đổi tin tức. 】

Lần trước hệ thống tự động khấu trừ hai vạn đồng vàng mới giúp cho y lấy được tin tức của đệ đệ muội muội.

Kiều Tinh Nam hít thở sâu một chút, chữ "được" trong miệng còn chưa có nói ra, đã nghe thấy hệ thống tiếp tục nói: 【 tin tức này có cấp bậc quá cao, quy tắc phép tính cần phải được tính toán lại. 】

【 đinh, tính toán đã xong, tin tức liên quan sẽ lấy thời gian là tiêu chuẩn cơ bản, tự động khấu trừ đồng vàng, một giây đồng hồ khấu trừ năm trăm vạn đồng vàng, xin hỏi kí chủ có muốn tiến hành trao đổi không? 】

Một giây đồng hồ. . . Năm trăm vạn?

Trong mắt bọn họ tin tức chi tiết về Asrit có giá trị cao như vậy sao? !

Kiều Tinh Nam ngay lập tức từ bỏ, y lấy ra ngoài số đồng vàng mình còn lại, nhưng cũng không đủ trả cho một giây đồng hồ.

Nhưng mà cho dù không biết tin tức chi tiết của bạo quân cũng không sao, Kiều Tinh Nam hiểu rõ, đối phương tiếp cận mình chắc chắn là có lý do bất đắc dĩ, nếu không sẽ không mạo hiểm hóa thành nguyên hình để tiếp cận mình.

Lông mi y khẽ run, tóm lại là phía bên mình đang chiếm cứ một địa vị có lợi hơn, tiếp theo việc mình cần phải làm là lợi dụng cơ hội này, lập ra kịch bản hợp lý, làm nền cho những chuyện về sau.

Sau khi Kiều Tinh Nam từ bỏ đổi tin tức, gió đông Phong Linh cũng liền tiêu tán, Kiều Tinh Nam đối đầu với cặp mắt màu lam bình thản của Phong Lăng, cười cười: "Phong Lăng vất vả rồi, lần này ngươi đã giúp ta một đại ân đó."

Nếu không có tin tức này của Phong Lăng, giờ phút này y vẫn sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ của con rắn mà bạo quân biến thành mê hoặc.

Phong Lăng nghe thấy Kiều Tinh Nam nói, đôi mắt màu lam hiện lên vài tia lấp lánh, hắn lắc đầu: "Không vất vả."

Phong Lăng biết chủ nhân rất thông minh, cho dù không có mình thì chủ nhân cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác với con rắn mà vị bạo quân kia cố ý bàn giao nhờ y chăm sóc, việc mình làm cũng chỉ là giúp chủ nhân để lộ đáp án mà thôi.

Kiều Tinh Nam cũng không biết Phong Lăng đánh giá cao mình như vậy, y suy nghĩ một lát, sau đó liền hoàn hồn, dặn dò các thẻ bài những sắp đặt ngày mai và hôm nay, ai kiếm đồng vàng tiếp tục kiếm đồng vàng, ai phụ trách giao tế thì tiếp tục giao tế, khích lệ ý chí chiến đấu của các thẻ bài một phen, sau đó liền bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi.

Tất cả các quân bài, bao gồm cả Steria đều biết, chủ nhân của bọn họ bảo bọn họ trở về phòng chỉ là vì để bọn họ có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi, còn chính Kiều Tinh Nam thì chưa chắc là sẽ nghỉ ngơi.

"Chủ nhân, ngài cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút."

Steria biết chủ nhân của ông là một người chăm chỉ và thiện lương đến mức nào nên trước khi đi, ông đặc biệt làm cho Kiều Tinh Nam một chén sữa bò nóng, ánh mắt từ ái khuyên bảo: "Thân thể của ngài là quan trọng nhất."

"Ta biết."

Kiều Tinh Nam nhìn ánh mắt quan tâm của các thẻ bài chung quanh, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp. Trước đó nhìn thấy y rơi lệ, các thẻ bài đều bị dọa sợ, hiển nhiên lúc này bọn họ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, "Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải tiếp tục vất vả, nhất định phải dưỡng đủ tinh thần."

Các thẻ bài gật đầu, nhưng không có ý định rời đi. Sau khi Kiều Tinh Nam giả bộ tức giận thì họ mới không còn cách nào khác mà lần lượt rời đi.

Trên thực tế Steria cũng không đoán sai.

Y quả thực là chưa có ý định đi ngủ, nghĩ đến cảnh tượng các thẻ bài đứng bất động trong phòng giống như đứng gác vừa rồi, Kiều Tinh Nam liền cảm thấy dở khóc dở cười.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình y, Kiều Tinh Nam liền ngồi trở lại trước bàn sách.

Đệ đệ và ngoại sanh còn đang ở Odrifi chịu khổ, y đương nhiên không thể nhàn nhã sống qua ngày.

Kiều Tinh Nam cúi đầu xuống nhìn sổ ghi chép của mình, cẩn thận cân nhắc về toàn bộ quá trình mà bạo quân giả làm rắn, trong đêm chuẩn bị một kịch bản ứng phó.

Bạo quân đã dâng mình tới tận cửa rồi, không thừa cơ hội này gia tăng độ yêu thích, đạt được mục đích thì quả thực là một tổn thất lớn.

Nhưng mà nói thật ra, Mạc An là một con rắn, giữa Mạc An và bạo quân sẽ có một sự khác biệt rất lớn.

Cho nên, ngày hôm sau khi nhìn thấy con hoàng kim mãng xà xinh đẹp bò ra từ bồn băng, thuần thục quấn lên trên cánh tay của mình, nội tâm Kiều Tinh Nam không hiểu sao lại cảm thấy hơi phức tạp.

Một đế vương cao cao tại thượng, vì sao lúc làm rắn lại tự nhiên như thế?

Y cúi đầu nhìn hoàng kim mãng xà ngủ trên người mình, rất nhanh xóa đi những cảm xúc không quan trọng, vẫn giống như hôm qua dùng tay đè lên đầu rắn.

Mắt rắn xanh biếc giống như hai viên lưu ly trong suốt, nó nhìn Kiều Tinh Nam một hồi, nâng cái đầu lên cọ xát lên tay Kiều Tinh Nam, sau đó lè lưỡi ra, đầu rắn lười biếng đặt trên vai của y.

Cái đuôi màu vàng còn vòng quanh cổ tay Kiều Tinh Nam thân mật quấn một vòng, quấn xong xuôi, còn cố ý dùng chóp đuôi vỗ vỗ lên mu bàn tay trắng nõn của y, ra hiệu y tiếp tục vuốt ve.

Kiều Tinh Nam nhìn con rắn đang thành thạo làm ra những động tác khiến cho người khác giận sôi lên thì chỉ đành không ngừng thôi miên mình, con rắn trước mặt này là bạo quân một khi mình lơ là cảnh giác thì sẽ giết mình, mình quyết không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Cho nên, động tác của Kiều Tinh Nam còn phải tự nhiên hơn cả con rắn này.

Y vẫn giống như ngày hôm qua, nhéo nhéo vào cái đuôi con rắn, quay đầu như không có việc gì nói chuyện với Howard đứng một bên trông coi: "Asrit bây giờ còn đang làm việc sao?"

Nghe thấy Kiều Tinh Nam hỏi mình, rắn cũng không có phản ứng gì, cái đuôi được Kiều Tinh Nam sờ rất dễ chịu, hơi lung lay một chút.

Howard nét mặt nghiêm túc, gật đầu một cái, "Đúng vậy các hạ, bởi vì chuyện bốn nước tụ hội nên dạo gần đây ngày nào vương cũng bề bộn nhiều việc, thậm chí xử lý xong chính vụ xong thì đã đến rạng sáng."

Kiều Tinh Nam vừa sờ hoàng kim mãng xà vừa chú ý đến mấy động tác nhỏ của nó, khi phát hiện đối phương thích được sờ vào chóp đuôi, ngón tay của y sẽ sờ qua đó nhiều hơn một chút. Thế là Kiều Tinh Nam chậm rãi nhận được một con hoàng kim mãng xà quấn lấy cánh tay của y không thả, thỉnh thoảng còn leo lên cổ của y, tỏ vẻ thoải mái dễ chịu.

"Nếu Asrit còn đang bận thì thôi quên đi." Ánh mắt Kiều Tinh Nam rơi vào con hoàng kim mãng xà, dường như có chút thất vọng: "Vốn muốn hẹn hắn cùng nhau đi câu cá, hiện tại xem ra chỉ có ta và Mạc An đi thôi."

Howard dừng lại, "Nếu các hạ muốn đi câu cá thì để ta đi dặn dò một chút."

Kiều Tinh Nam dè dặt gật đầu.

Lần trước câu cá, y may mắn câu được lượng cá không nhỏ, lần này mặc kệ có may mắn hay không, dù sao mục đích cuối cùng cũng không phải câu cá.

Kiều Tinh Nam biết bạo quân, thậm chí toàn bộ đám người hầu trong đế cung đều đã có suy nghĩ mình là đế vương, nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, y còn cần mượn một phần lực của bạo quân sau cuộc tụ hội bốn nước nữa.

Bởi vậy mà nhất định phải gia tăng độ thiện cảm với bạo quân lên cao một chút.

Kiều Tinh Nam nắm chặt cái cần câu trong tay, nước hồ thanh tịnh thấy đáy ánh vào ánh mắt của hắn, làm nổi bật lên con mắt màu vàng óng còn xinh đẹp hơn cả sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ.

—— trước tiên là cùng bạo quân làm những chuyện mà hắn thích làm, mặc dù Kiều Tinh Nam không biết vì sao bạo quân còn trẻ mà sở thích lại giống như người già đến vậy, nhưng cũng không sao hết, Kiều Tinh Nam nguyện ý liều mình bồi quân tử, hơn nữa y cũng rất thích làm những thứ này.

Chuyện này cũng sẽ giúp cho thần kinh luôn phải chịu áp lực rất lớn, vẫn luôn ở trong trạng thái căng cứng của mình buông lỏng một chút.

Mạc An đặt đầu lên trên bờ vai Kiều Tinh Nam, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào dây câu rơi thẳng đứng xuống hồ, mãi sau lại bất tri bất giác cảm thấy hơi nhàm chán.

Nó giật giật thân thể, đổi tư thế, cái đuôi kim sắc đặt ở trên vai phải Kiều Tinh Nam, đầu rắn đặt ở một bên vai khác, thân thể của nó thì dán vào sau cái cổ của đối phương, chậm rãi duỗi đầu rắn về phía trước, chặn đứng ánh mắt của Kiều Tinh Nam.

Lớp vảy kim sắc ở dưới ánh sáng như là được khảm đầy bảo thạch trân quý chiếu sáng lấp lánh, ánh vào tầm mắt Kiều Tinh Nam, sau đó y liền đối mặt với cặp mắt rắn xanh biếc.

"Mạc An, vảy của ngươi thật xinh đẹp."

Kiều Tinh Nam khen ngợi bằng giọng điệu vô cùng chân thành, sau đó y vươn tay, giúp đỡ đầu rắn lên, để bạo quân không mải chơi mà rơi xuống.

Nghe được lời khen ngợi của Kiều Tinh Nam, chóp đuôi của hoàng kim mãng xà không tự chủ vỗ một cái.

"Tựa như là có ánh sáng vàng tỏa ra vậy."

Kiều Tinh Nam nhận ra được động tác cái đuôi của đối phương, lại đặt nó lên trên vai của mình, sau đó y thăm dò nói thêm một câu.

Mà Mạc An quả nhiên đúng như y dự đoán, mặc dù mắt rắn xanh biếc không nhìn ra cảm xúc, nhưng chóp đuôi Mạc An vẫn vỗ vỗ vào bờ vai của y, nhìn dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

Hoá ra Mạc An thích được khen thưởng.

Kiều Tinh Nam nghĩ thầm, chẳng lẽ bạo quân là một người thích được khen ngầm sao?

Thật đúng là không nhìn ra mà.

Nhưng mà dùng ngữ khí chân thành nhất khích lệ người khác chính là chuyện mà y am hiểu nhất, điểm này tất cả thẻ bài đều có thể làm chứng cho y.

Kiều Tinh Nam nghĩ tới đây, vừa định chuẩn bị trao đổi một chút tình cảm với Mạc An thì liền cảm giác được chỗ cần câu của mình bị kéo xuống.

Có cá đã mắc câu!

Nhãn tình Kiều Tinh Nam sáng lên, đột nhiên cảm thấy mình thật là có thiên phú trong phương diện câu cá này, lần thứ hai câu cá lại câu lên được một con cá lớn.

Lần này Cẩm Long Ngư mà y câu lên còn lớn hơn một chút so với lần trước.

Kiều Tinh Nam giao cá cho Howard, sau đó ngồi ở bên hồ tiếp tục câu cá, dây leo chung quanh mang theo rất nhiều khối băng, cảm giác rất là mát mẻ.

Trên bờ vai, Mạc An lười biếng nằm, nhìn bộ dáng rất thoải mái.

Sau đó Kiều Tinh Nam lại thăm dò thêm mấy lần. Lần này y phát hiện Mạc An không có phản ứng gì khi Kiều Tinh Nam khen ngợi Asrit, nhưng vừa khen ngợi vảy của nó thì nó kiểu gì cũng sẽ kích động vỗ vỗ cái đuôi.

Kiều Tinh Nam đã hiểu.

Mạc An, hoặc đúng hơn là Asrit rất tự hào với cái vảy xinh đẹp của mình.

Nhớ lại Asrit trước đó ở trước mặt Kiều Tinh Nam nói mình có một con "sủng vật" còn đẹp mắt hơn cả Mạc Kim, sắc mặt Kiều Tinh Nam dần dần trở nên phức tạp.

Hoá ra bạo quân là sinh vật dễ hiểu như vậy à.

Sau đó mỗi ngày, lúc Kiều Tinh Nam đến gặp rắn thì đều sẽ lặng lẽ quan sát Mạc An, trong khi đó tâm tình của Asrit cũng càng ngày càng tốt lên.

Mỗi một tộc nhận thuộc Kim Lân tộc đều rất tự hào với cái vảy xinh đẹp của bọn họ, Kiều có một đôi mắt mỹ lệ, lời nói ra vừa dễ nghe lại chân thành.

Asrit cảm thấy, hắn rất tình nguyện tiếp tục ở chung với một Kiều chân thành như vậy.

Điểm này được biểu hiện cụ thể bằng việc hoàng kim mãng xà càng ngày càng dính người.

Kiều Tinh Nam nhạy bén đã nhận ra một chút xíu thay đổi trong thái độ của bạo quân. Ban đêm y lại quyết định bắt đầu phát động bước kế hoạch tiếp theo, y rủ mi mắt xuống. Tính đến hôm nay thì còn cách cuộc tụ hội bốn nước mười lăm ngày, nhất định phải bắt đầu một kịch bản mới.

Nhiệm vụ của bốn người Farrel Ruier tạm thời vẫn không thay đổi, nhân vật chính trong màn này sẽ là Kiều Tinh Nam, số 0 và Phong Lăng.

"Chủ nhân, ta sẽ, cố gắng!"

Số 0 ngữ khí chậm chạp, nét mặt của nó mang theo vẻ kiên định.

Mà Phong Lăng cũng gật đầu một cái, chân thành nói: "Lời kịch ta đã nhớ kĩ."

Kiều Tinh Nam nở nụ cười, để hai người cảm thấy thoải mái.

"Ngày mai, nhiệm vụ của chúng ta là để chuyện sau đó thuận lý thành chương, đừng mang đến cho mình áp lực quá lớn."

Hai người gật đầu.

Chờ tới ngày thứ hai, đám người Steria vẫn giống như thường ngày rời đi, Kiều Tinh Nam ngồi ở bên cạnh tiểu đình.

Howard cũng bưng bồn băng tới đúng thời gian. Trong chậu, động tác của hoàng kim mãng xà vô cùng thành thạo leo lên trên cánh tay Kiều Tinh Nam.

Kiều Tinh Nam tự nhiên sờ lên vảy rắn, giương mắt nhìn về phía Howard, giọng nói lạnh lùng: "Asrit gần đây vẫn còn bận bịu à?"

Howard mặt không đổi sắc gật đầu, "Đúng vậy các hạ, gần đây vương vẫn bề bộn nhiều việc như cũ, ta hiện tại chỉ phụng mệnh đưa An điện hạ tới, sau đó còn phải trở về nghe mệnh lệnh vương đi chấp hành nhiệm vụ."

Ngày nào Howard cũng sẽ đưa bệ hạ tới gặp Kiều các hạ. Với tư cách đế quốc kỵ sĩ trưởng, hắn có rất nhiều chuyện cần xử lý, ngoại trừ mấy ngày trước phải bảo hộ ở bên cạnh Kiều các hạ và bệ hạ thì gần đây mỗi khi đưa bệ hạ đến nơi này hắn đều phải đi xử lý những chuyện khác, chờ đến đúng thời gian thì mới đưa An điện hạ về.

Kiều Tinh Nam dè dặt gật đầu, nhưng mà trong mắt toát ra một tia thất vọng.

Đây đương nhiên là biểu hiện mà Kiều Tinh Nam cố ý làm ra, dù sao y cũng biết bạo quân Arilance bây giờ còn đang quấn ở trên cánh tay của mình, hết thảy sự thay đổi cảm xúc đều là làm cho con rắn trên cánh tay này nhìn.

Asrit không chú ý tới cái biểu tình này cũng không sao, dù sao thì y cũng cố tình làm để hắn chú ý.

Sau khi Howard rời khỏi tiểu đình, Kiều Tinh Nam sờ lên chỗ mà Asrit thích được sờ nhất, nhưng sức lực lại không khiến Asrit thoải mái lắc đuôi giống như trước đó.

Nó nâng cái đầu rắn lên, đôi mắt rắn xanh biếc nhìn thẳng vào Kiều Tinh Nam.

Kiều Tinh Nam lúc này mới ý thức được là mình dùng sức lực lên Mạc An quá nhẹ, y đè lên cái đầu rắn của đối phương, sau đó lại dùng cường độ quen thuộc giúp Mac An lại thoải mái vô cùng.

Kiều làm sao vậy?

Mạc An bị sờ, chóp đuôi lắc qua lắc lại, nhưng cái đầu rắn lại nâng lên, vẫn luôn chú ý đến nét mặt của Kiều Tinh Nam.

Hắn nhìn ra Kiều Tinh Nam mặc dù vẫn ôn hòa như cũ, nhưng sẽ thỉnh thoảng thất thần, tựa hồ là đang suy nghĩ đến chuyện gì.

Đứng ở bên cạnh y, nam nhân đeo khăn lụa màu xanh da trời bỗng nhiên mở miệng: "Bệ hạ, ngài đang suy nghĩ về tin tức từ bọn họ truyền đến sao?"

Động tác vuốt ve của Kiều Tinh Nam không thay đổi, nhưng cảm xúc rõ ràng đã hơi trầm xuống một chút: "Ừm."

Bọn họ?

Mạc An giơ cái đuôi lên để y sờ sờ chóp đuôi, sau đó lè lưỡi, chuyên chú nghe nam nhân trước mặt nói chuyện.

"Hai vị thân vương đến bây giờ vẫn không có tin tức." Giọng nói Kiều Tinh Nam thanh lãnh, nhưng mang theo một chút thất vọng và một chút lo lắng không dễ phát giác.

"Bệ hạ, hiện tại kẻ phản bội trong nước hầu như đều đã bị giải quyết hết, bây giờ mở rộng nhân thủ đi tìm hai vị thân vương cũng sẽ không khiến cho đám phản bội kia chú ý khiến cho bọn chúng chó cùng rứt giậu làm tổn thương đến thân vương."

Phong Lăng chậm rãi trần thuật.

Một bên khác, người mặc áo bào trắng cũng nói: "Phong Lăng nói rất đúng, bệ hạ không cần, lo lắng quá nhiều."

Nghe thấy bọn họ nói về chuyện này, đầu rắn Mạc An chậm rãi đặt ở trên mu bàn tay Kiều Tinh Nam.

Trước đó hắn đã ban bố đế vương lệnh đi tìm đệ đệ muội muội của Kiều, nhưng bởi vì manh mối quá mơ hồ, ở cảnh nội Arilance đã loại bỏ rất nhiều thanh niên lang thang có độ tuổi tương tự, có đặc điểm tương tự, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không như ý muốn.

Sau này, đế vương vận dụng quan hệ mở rộng phạm vi ra bốn nước khác, nhưng dù sao bọn họ cũng ở quốc gia khác. Hơn nữa khoảng cách xa xôi, thời gian cũng cách quá lâu, tạm thời cũng chỉ phát hiện những người có cùng đặc điểm, từng bị người ta dùng vũ lực đưa tới Odrifi.

Nhưng đến cùng có phải đệ đệ muội muội của Kiều hay không thì còn phải đợi thương thảo.

Cũng chính là bởi vì không xác định, cho nên Asrit mới không nói cho Kiều Tinh Nam biết kết quả mà hắn tra được.

Kiều Tinh Nam lúc này cũng không biết Asrit đã lờ mờ tra được manh mối của đệ đệ muội muội, đầu ngón tay của y nhẹ nhàng ấn lên đầu rắn, lại theo thói quen sờ lên cái đuôi của nó. Ở thời điểm này y kỳ thật không coi Asrit là người, thuần túy coi hắn là một con rắn bình thường.

"Chúng ta trước đó đã từng lén lút phái các tinh anh đi tới đại lục này, hiện tại lại triển khai quy mô lớn triệu hoán các kỵ sĩ tới Arilance tìm kiếm. Như vậy sẽ dễ dàng gây nên tranh chấp giữa hai nước, đây cũng là sự không tôn trọng với hữu bang."

Ngữ khí của y hơi trầm xuống.

Kiều Tinh Nam hiện tại đang dần phong tỏa những điểm mà Asrit về sau có thể sẽ hoài nghi y. Trước đó y đã từng nói với Asrit là ở bên ngoài, y có cho người dò xét, hoặc là sau khi giải quyết kẻ phản bội, một đế vương như y vì sao lại không mở lớn cờ trống đi tìm đệ muội, tất cả đều phải có một lý do.

Mà hiện tại y an bài kịch bản như vậy cũng là vì muốn làm nền cho kịch bản đằng sau.

"Vương."

Phong Lăng đưa đôi mắt màu lam yên bình nhìn về phía Kiều Tinh Nam, sau đó hắn bỗng nhúc nhích, quỳ một chân trên đất, bông tai phát ra âm thanh nhẹ nhàng.

Mà số 0 bên cạnh hắn cũng nửa quỳ, sau đó giọng nói khàn khàn của nó vang lên: "Vương, là do thuộc hạ, vô năng."

Kiều Tinh Nam chậm rãi thở dài: "Nơi này dù sao cũng không phải đại lục của chúng ta."

"Vương có thể phái các quan chức chấp hành cao cấp từ Hỗn Độn đế quốc tới đây để bọn họ đi tìm hai vị thân vương." Phong Lăng đề nghị: "Chỉ là mấy người mà thôi, sẽ không mạo phạm bọn họ đâu."

Kiều Tinh Nam không trả lời, y nhíu lông mày trầm tư, ngón tay chậm rãi mơn trớn vảy hoàng kim mãng xà, "Để ta suy nghĩ một chút đã."

Mạc An giơ đầu rắn lên, hồi lâu sau liền an ủi cọ cọ vào ngón tay Kiều Tinh Nam.

Kiều Tinh Nam nhìn phản ứng của Mạc An, trong lòng thở ra một hơi, cửa này tạm thời qua rồi.

Hi vọng bạo quân có thể hiểu được rõ hơn về nội dung kịch bản bổ sung vừa rồi để trong lúc nói chuyện với nhau dễ dàng hơn, bởi vì mình không có tin tức của thân vương nên một đế vương như mình bây giờ phải nghĩ cách triệu hoán nhân thủ tìm ra hai vị thân vương.

Tới gần giữa trưa, lúc Howard đưa Asrit rời đi, nhận được chỉ thị của hoàng kim mãng xà trong chậu băng, hắn bước nhanh đưa hoàng kim mãng xà vào trong đế cung.

Sau đó cúi đầu xuống, nghe đế vương ngồi ở trên trầm giọng: "Đưa mật tín của đế vương đời trước đến đây."

Howard chưa từng có dư thừa lòng hiếu kỳ, cúi đầu xác nhận.

Asrit ngồi ở trên giường, đưa tay nhéo nhéo cái đuôi nhọn của mình, nét mặt nhanh chóng tỏ ra chán nản, trực tiếp thu đuôi rắn, hóa thành hình người.

Mình tự bóp đúng là chẳng có cảm giác gì.

Howard rất nhanh đã cầm mật tín bưng lên giao cho đế vương, Asrit giương mắt nhìn thoáng qua, nắm mật tín ở trong tay.

Kiều muốn tìm hai vị thân vương, mình nhất định sẽ giúp y, đồng thời hắn cũng sẽ không để ý nếu đối phương triệu hoán thuộc hạ đến đế quốc để tìm kiếm thân vương.

Nhưng mà điều kiện tiên quyết là Kiều sau khi tìm được thân vương sẽ không lập tức rời đi, dù sao thì hắn cũng rất khó khăn mới gặp lại được một con mắt đẹp như thế, còn là đế vương biết sờ rắn khen rắn.

Asrit nở nụ cười, trong mắt mang theo một chút ý lạnh, sau đó hắn vừa mới chuẩn bị đứng dậy, động tác ngừng lại, âm thanh hơi lạnh: "Ra đây."

Howard nghe vậy lập tức cảnh giác nhìn chung quanh, nhưng trong cảm giác của hắn thì không có bất kỳ người nào.

Một giây sau một tiếng xì xì truyền đến, Howard ngừng lại, dưới tầm mắt của mình, hắn chỉ nhìn thấy một con hoàng kim mãng xà tỏ ra oan ức chui ra.

Nó đã nửa tháng không được lại gần Asrit rồi!

Asrit đang ở hậu kỳ hung tàn tới gần kỳ trưởng thành, mặc dù lý trí đã dần dần khôi phục nhưng những ham muốn độc chiếm, ý thức về lãnh địa vẫn không cho phép một kim lân khác cách hắn quá gần.

Vị kim lân kỳ ấu niên này huyết mạch tương liên với hắn, Asrit miễn cưỡng có thể tiếp nhận nó, nhưng hiển nhiên vẫn không thể quá gần như trước đó, đây là bản năng của tộc bọn họ.

"Howard."

Howard nghe thấy giọng nói lạnh lùng của vương bọn họ, nhanh chóng hiểu rõ ý tứ của đế vương, hắn xích lại gần Kim điện hạ, nửa quỳ để nó cuộn lên trên cánh tay của mình.

Có thể đi theo Asrit quan sát hắn một chút, Kim điện hạ miễn cưỡng tỏ vẻ hài lòng.

Asrit cũng mặc kệ bây giờ Mạc Kim đang suy nghĩ gì, hắn cầm tin trong tay, đi về phía cung điện của Kiều Tinh Nam.

Cái đuôi của hoàng kim mãng xà vỗ vỗ lên cánh tay Howard, ra hiệu hắn đi theo sát.

Kiều Tinh Nam có nghĩ đến việc Asrit sẽ tìm đến mình, nhưng cũng không dự liệu được đối phương sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa, hắn còn cầm tin tức đệ đệ muội muội có khả năng đang ở Odrifi đến nữa.

Con mắt màu vàng óng của y hiện lên vẻ hoảng hốt, sau đó đè nén sự kích động nội tâm, ánh mắt mang theo một vẻ khó tin và kỳ vọng: "Odrifi?"

"Hai vị thân vương của ta đều ở Odrifi!"

"Kiều, bình tĩnh lại đi, cũng không thể chắc chắn là như vậy, chẳng qua là quá giống mà thôi." Asrit nhìn dáng vẻ đối phương như hận không thể bay đến Odrifi ngay lúc này, ánh mắt lóe lên một tia ám sắc, sau đó hắn trấn an đối phương: "Tin tức tạm thời còn chưa chính xác."

"Hơn nữa cũng không biết tin tức cụ thể, khoảng cách giữa Odrifi và Arilance khá là xa xôi, cho nên ta sáng kiến, đợi cuộc tụ hội bốn nước bắt đầu thì chúng ta sẽ tiếp cận đế vương Odrifi hỏi thăm thử xem."

Kiều Tinh Nam nghe ra ý tứ đối phương là không muốn mình rời đi, y cũng không bất ngờ, tâm tình vốn dĩ kích động cũng dần dần tỉnh táo lại, khôi phục thành bộ dáng đế vương lý trí trước đó.

Y hơi nắm chặt ngón tay, đè ép giọng nói: "Ngươi nói đúng, ta sẽ phái người lưu lại trước đó đi đến Odrifi dò xét trước. Chờ cuộc tụ hội bốn nước diễn ra, Asrit có thể giúp ta tiếp cận đế vương Odrifi không?"

Asrit gật đầu một cái: "Đây cũng chính là suy nghĩ của ta."

Kiều Tinh Nam giật giật khóe miệng, sau đó nói: "Asrit, ta không ngờ đệ đệ muội muội của ta lại ở Odrifi, đến lúc đó dù có phái người đi tìm thì chỉ sợ nhân thủ cũng không đủ, hai ngày này ta sẽ dùng quyển trục ma pháp để triệu hoán thêm mấy người nữa, có được không?"

"Đương nhiên, bằng hữu của ta." Asrit cười, khi còn là Mạc An hắn đã nghe thấy Kiều Tinh Nam và các thuộc hạ thảo luận về chuyện này, bây giờ nghe y nhắc lại chuyện này còn rất quan tâm nói: "Nếu như ngươi cần, quân đội Arilance bọn ta cũng sẽ trợ giúp ngươi."

Kiều Tinh Nam thả lỏng nét mặt một chút, nụ cười trên mặt cũng chân thật hơn: "Vậy trước tiên đa tạ ngươi."

Con mắt của Kiều khi cười lên trông rất đẹp mắt.

Asrit nghĩ như vậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xì xì nhỏ bé.

Mạc Kim mặc dù ngốc, nhưng nó vẫn có nhãn lực rất độc đáo. Vừa vào cửa quấn ở trên cánh tay Howard nó đã ý thức được Asrit tới gặp nam nhân đối với mình rất ôn nhu lúc trước. Bởi vì hai người nói chuyện vô cùng nghiêm túc nên Mạc Kim cũng không có xích lại gần đối phương.

Cho tới bây giờ khi bầu không khí giữa hai người hòa hoãn hơn, Mạc Kim mới lặng lẽ men theo cánh tay Howard leo xuống, sau đó vô cùng thuận lợi lẻn đến trước người Kiều Tinh Nam.

Kiều Tinh Nam thấy thế bèn dừng lại, ánh mắt ôn hòa nhìn Mạc Kim trước mặt, đưa tay để nó quấn lên cánh tay của mình.

Nếu như y không đoán sai, con hoàng kim mãng xà cũng là đồng tộc với Asrit, mặc dù bối phận khó mà nói, bởi vì vẻ ngoài nguyên hình của Asrit nhỏ hơn Mạc Kim một chút, nhưng mà tóm lại cũng không thể sơ sài.

Asrit mắt lạnh nhìn hoàng kim mãng xà vui vẻ trên cánh tay Kiều Tinh Nam, sau đó Kiều lại còn định dùng thủ pháp vuốt ve cho mình để vuốt ve cho tên ngu ngốc Mạc Kim kia nữa.

Khóe miệng của hắn nhanh chóng nhếch lên thành một nụ cười: "Kiều."

Kiều Tinh Nam giương mắt, ngờ vực nhìn Asrit: "Làm sao vậy?"

"Để ta, Mạc Kim giữa trưa kén ăn, hiện tại đói bụng nên đi ăn cơm rồi."

Kiều Tinh Nam nghe vậy cũng không có hoài nghi, y nhớ thật lâu trước đó bạo quân còn rất buồn rầu vì chuyện Mạc Kim kén ăn.

Nghĩ như vậy, có vẻ tuổi Mạc Kim nhỏ hơn Asrit?

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, đưa Mạc Kim cho Asrit.

Còn Mạc Kim, vì cuối cùng cũng có thể quấn lấy cánh tay Asrit nó liền mừng rỡ không thôi, cái đuôi của nó kích động vỗ tới vỗ lui trên cánh tay Asrit.

Asrit! Đầu óc khỏi rồi!

Một giây sau cái đuôi lại bị Asrit hung hăng nắm một cái, giọng nói của hắn mang theo ý lạnh, nói từng chữ từng chữ: "Ngươi là rắn, không phải là chó."

Động tác của Mạc Kim lập tức cứng đờ, ngoan ngoãn nằm trên vai của hắn làm một vật trang trí không nhúc nhích

Sau đó Asrit giương mắt cười nhìn về phía Kiều Tinh Nam: "Kiều, vậy ta đi trước."

Kiều Tinh Nam gật đầu, nhìn bóng lưng Asrit rời đi, trong lòng hiện ra ngờ vực. Rõ ràng Asrit cũng thích dùng chóp đuôi vỗ tới vỗ lui, vậy mà sao lại phải quá nghiêm khắc với một kim lân khác như thế?

Đương nhiên chuyện này cũng không quá là quan trọng.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là y phải dùng quyển trục ma pháp triệu hoán ra người để giúp đỡ, như vậy nói cách khác, y có thể tiếp tục rút thẻ!

Mà những thẻ bài mới này, trong khoảng thời gian này sẽ cùng y và cùng với các thẻ bài khác tiến hành rèn luyện, nửa tháng sau, bọn họ sẽ có nhiệm vụ của riêng mình.

Kiều Tinh Nam nghĩ tới đây, nhìn về phía Phong Lăng và số 0 ở bên, y cười cười: "Hiện tại chú Steria và các thẻ bài khác sắp trở về rồi, chúng ta đợi bọn họ một chút."

Số 0 và Phong Lăng nghe vậy liền gật đầu một cái.

Farrel Ruier và Tư Sa đánh ma thú nửa tháng, đánh chết xong trực tiếp thu hồi ma thú vào không gian hệ thống để đổi đồng vàng, ngày qua ngày, hiện tại đã phối hợp hết sức ăn ý.

Mỗi ngày còn có thể dành ra thời gian nói chuyện trời đất với các kỵ sĩ Arilance, đương nhiên bên Tư Sa chỉ có Hỏa Nhất là nói chuyện vui vẻ được với các kỵ sĩ, tóm lại, mỗi ngày trôi qua đều rất viên mãn.

Bất tri bất giác liền kiếm về cho Kiều Tinh Nam ba mươi vạn đồng vàng.

Cộng thêm đồng vàng trước đó tổng cộng là 426 vạn 2,203 đồng vàng cộng thêm ba đồng bạc.

Bây giờ đồng vàng tạm thời đã đủ, nhưng số lượng rút thẻ không nhiều, cho nên vẫn cần tiết kiệm.

Đúng lúc này, bốn người Farrel Ruier và chú Steria cũng quay về, Kiều Tinh Nam nở nụ cười chào hỏi bọn họ xong liền chuẩn bị rút thẻ.

Các thẻ bài đều biết chủ nhân có ý định muốn rút thẻ. Từ hôm qua, chủ nhân đã đem việc tương lai cần phải làm cho bọn họ biết, kỳ thật tất cả các thẻ bài bao gồm cả Tư Sa cũng đều muốn có thêm nhiều người trợ giúp.

Không phải là bởi vì bọn họ cảm thấy mệt mỏi, mà là các thẻ bài cảm thấy chủ nhân vì sinh tồn mà lo lắng hết lòng thực sự rất vất vả, bọn họ rất cần một đồng bạn khác tới cùng mình trợ giúp Kiều Tinh Nam.

"Nếu như người tới là trưởng giả Mộc tộc hoặc là Linh tộc thì thật là tốt." Lúc trước nói chuyện phiếm với Đạc Nhạc, Steria đã cảm thán qua. Hai trưởng giả Mộc tộc và Linh tộc là hai vị trí giả thông minh nhất ở Hỗn Độn Tạp Trì mà Steria được biết.

Đương nhiên khả năng này không quá lớn, dù sao chủ nhân của bọn họ ở một phương diện nào đó luôn có vận khí rất kém cỏi.

Kiều Tinh Nam cũng không là đến cả các thẻ bài cũng biết vận khí của mình chẳng ra sao cả, nhưng mà y vẫn rất là lạc quan. Các thẻ bài sau này là quân chủ lực tương lai sẽ tiếp xúc với đệ đệ và ngoại sanh, cho dù là thẻ N thì y cũng sẽ cung cấp cho đối phương cấp bậc thượng đẳng, sắp đặt đến vị trí thích hợp.

Mà 035 vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này lúc này cũng không ngừng nhảy nhót trên không trung: "Nào! Kí chủ!"

Lần này 035 đã có kinh nghiệm, nó cảm thấy hộp đen vẫn là hộp đen, nhưng vì tốt cho kí chủ, 035 cũng không còn tự cho là mình thông minh nữa.

Lần trước, sau khi dùng xong hộp đen, nó đã thương lượng với những nhà chiêm tinh thông minh nhất Linh tộc suốt hơn nửa ngày, cuối cùng xác định được những ứng cử viên cho vào hộp đen. Nhưng mà 035 nhìn những thẻ bài mà các nhà chiêm tinh chuẩn bị cho mình, năm trong đó có ba SR đều thuộc tộc của các nhà chiêm tinh thì luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhưng số liệu nói cho 035 biết thực lực của ba người nhà chiêm tinh này quả thực là siêu cường, hơn nữa còn mang theo thuộc tính tránh họa cầu phúc, rất cần thiết đối với kí chủ vận khí kém cỏi của bọn họ!

"Kí chủ! Lên lên lên! Sau khi rút hai thẻ bài, ta có thể tiếp tục dùng hộp đen! Lần này đã tính rồi, không có một thẻ bài nào là kém cả!"

Kiều Tinh Nam còn không biết 035 đang cổ vũ ủng hộ cho y, y hít vào một hơi thật sâu, trực tiếp chọn ba lần rút thẻ.

【 đinh, đang trong quá trình rút thẻ. . . 】

035 ngây ngẩn cả người, ngay sau đó im lặng gào thét: "Kí chủ! ! ! Ngài chờ ta một chút! ! ! Chờ ta ném thẻ bài vào hộp đen đã! ! !"

035 mũm mĩm giờ phút này đang rất gấp, nó không ngờ kí chủ lại rút thẻ liên tục như thế, làm cho nó luống cuống tay chân ấn mở chương trình hộp đen, vội vàng ném những thẻ bài đã chọn lựa xong vào.

Hai điểm sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, dần dần mở rộng thành hai quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng càng lúc càng lớn, lờ mờ truyền đến tiếng sói tru lạnh lùng, một giây sau một tiếng hát dễ nghe chậm rãi truyền đến, tựa như sợi ánh nắng sáng sớm ôn nhu nhất trong rừng rậm.

Hồng quang dần dần tán đi, mép váy màu trắng xẹt qua không trung.

Sau đó một quả cầu ánh sáng màu đỏ xuất hiện, bên trong truyền đến tiếng con rối cọ xát kẽo kẹt, ngay sau đó truyền đến tiếng một nam hài và nữ hài an ủi nhau, còn có tiếng khóc trầm thấp của một nam nhân.

Sau khi hồng quang dần dần tiêu tán, hào quang màu xanh lam bay thẳng lên trên, quả cầu ánh sáng lần này còn lớn hơn rất nhiều quả cầu ánh sáng màu xanh lam bậc SR bình thường.

Bên trong truyền đến tiếng đập cánh run rẩy, ngay sau đó lại là tiếng cười đùa của nam nhân và nữ nhân, tiếng vũ khí sắc nhọn rạch phá không khí chung quanh, chói tai khó nghe, ngay sau đó lại là một tiếng bạo phá.

Một loạt âm thanh ồn ào vang lên...

Không thể nào là đám người nhà chiêm tinh kia được.

035 hơi hoảng hốt, suốt mấy ngày nay thảo luận đều lãng phí hết rồi.
Chương kế tiếp