Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 48
Asrit chuẩn bị cho Kiều Tinh Nam một cung điện cực lớn, không ít phòng trong đó đều còn trống không, cho dù có thêm mười mấy thẻ bài thì cũng hoàn toàn chứa được.

Kiều Tinh Nam để mấy thẻ bài mới tới tự chọn phòng của mình rồi đi nghỉ ngơi.

Ula sợ người lạ, lại có quan hệ tốt với Phong Lăng nên đã chọn căn phòng ở cạnh Phong Lăng, còn Angelia thì dẫn theo Tuyết Lang tiến vào căn phòng gần bên cạnh cây bách thụ trong sân.

Cặp đôi ác ma là dễ ở nhất, chỉ cần bọn họ có thể ở cùng với nhau thì gian phòng nào cũng có thể. Nhưng mà, vì để về sau có thể quyết đấu với Tư Sa dễ hơn, hai người cuối cùng vẫn vui vui sướng sướng quấn lấy cái đuôi của nhau chuyển vào căn phòng sát vách Tư Sa.

"Ngày mai ta sẽ giới thiệu các ngươi cho Asrit, buổi tối hôm nay các ngươi phải làm quen trước với thiết lập nhân vật của mình." Kiều Tinh Nam nhìn mấy thẻ bài mới tới, ôn thanh nói: "Nếu có cái gì không hiểu hoặc là cảm thấy thiết lập nhân vật sắp đặt không thỏa đáng thì có thể tìm ta thương lượng."

Thiết lập nhân vật mà Kiều Tinh Nam thiết trí cho bọn họ kỳ thật đã vô cùng sát với tính cách của các thẻ bài rồi, y nói như vậy cũng là vì lo lắng có nhiều chỗ mà y có thể sẽ không chú ý tới.

"Chủ nhân, ngài yên tâm đi! Chỉ là diễn kịch thôi mà."

Mana dựa vào bả vai Lund, giọng nói ngọt ngào, đưa tay ra khoa tay một cái: "Vô cùng đơn giản."

Lund cũng gật đầu, đôi mắt đỏ băng lãnh nhìn Mana nói chuyện, trong mắt tràn đầy vẻ nhu hòa.

Mái tóc bạc của Angelia đã được kết lại theo kiểu công chúa, nhìn vô cùng ôn nhu, đôi tai dài của nàng khẽ nhúc nhích, ngón tay đặt ở trên đầu Tuyết Lang, ngữ khí mang theo một chút e lệ và nhu hòa: "Chủ nhân, ta sẽ cố gắng."

"Ula cũng sẽ cố gắng!"

Thiếu niên tóc đen vẫn còn bị ánh trăng ảnh hưởng cũng lấy hết dũng khí, nghẹn đỏ mặt mới xấu hổ nói ra được câu nói này, so sánh với khi còn là tráng hán xấu hổ thì lúc này Ula trông có vẻ đã đỡ kỳ quái hơn.

Kiều Tinh Nam nở nụ cười, lần lượt khích lệ bọn họ, sau đó nói: "Sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai các ngươi phải theo ta đi gặp Asrit đó."

Nhìn bọn họ gật đầu xong thì rời đi, ý cười trên khóe miệng Kiều Tinh Nam chậm rãi thu liễm, sau đó nhìn về phía Đạc Nhạc vẫn còn ở bên cạnh mình chưa rời đi: "Đạc Nhạc, sau này còn nhiều chuyện phải làm phiền ngươi."

Trong kịch bản nghênh đón thân vương về nhà của Kiều Tinh Nam, Đạc Nhạc chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng.

Trên mặt Đạc Nhạc vẫn là bộ dáng cười mị mị, "Chủ nhân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào mà."

Hắn đánh giá rất cao chủ nhân hiện tại của mình.

Hơn nữa tân chủ nhân còn rất tinh mắt thăng cấp cho hắn, Đạc Nhạc đương nhiên không muốn làm cho đối phương thất vọng.

Ngày hôm sau, Howard vẫn như thường ngày, bưng bồn băng đưa An điện hạ tới tiểu đình. Nhưng mà vừa mới bước vào tiểu đình, hắn đã bén nhạy phát hiện bên trong cung có thêm mấy người xa lạ tới, ngay sau đó, Howard suýt nữa làm đổ chậu băng xuống đất.

May là từ đầu đến cuối hắn đều nhớ kỹ thân phận thực của An điện hạ nên mới phản ứng kịp thời không làm đổ bồn băng, nếu không tuyệt đối không có quả ngon để ăn.

Nhận ra được hoàng kim mãng xà trong chậu băng liếc mắt nhìn hắn, Howard vội vàng ưỡn ngực hóp bụng, tập trung đi đứng rồi đặt bồn băng lên trên bàn đế vương tóc đen.

Xong, khi nào về bệ hạ chắc chắn sẽ giáo huấn mình.

Nội tâm Howard kêu rên một tiếng, chuyện này thực ra cũng không thể trách hắn. Mặc dù hôm qua các kỵ sĩ đóng giữ ở cung điện đã thông báo với hắn là vương của Hỗn Độn đế quốc lại sử dụng quyển trục ma pháp, nhưng làm gì có ai biết đối phương lại triệu hồi ra nhiều dị tộc như vậy!

Hắn vừa mới chỉ nhìn sang, nhưng cũng thấy được bên trong có tinh linh và hai ác ma.

Ác ma Ngục tộc thì thôi đi, nhưng ai mà ngờ nước của đối phương lại còn có cả tinh linh! Phải biết, cho dù ở lãnh địa dị tộc thì tinh linh cũng cực kì thưa thớt, chỉ có không đến trăm người, dung mạo tuyệt thế, rất được các quý tộc và dị tộc truy phủng.

Có các lãnh chúa dị tộc thậm chí còn đặc biệt xây dựng cung điện để bảo hộ những tinh linh yếu ớt xinh đẹp này.

Một tinh linh khan hiếm như vậy hình như cũng chỉ là thị nữ của Kiều? Howard suy đoán lung tung, mặt ngoài thì vẫn trịnh trọng như cũ, sau khi đặt bồn băng xuống hắn liền cúi đầu lui ra phía sau một bước.

Mắt thấy bệ hạ nhà mình càng ngày càng thuần thục với việc bò lên cánh tay của Kiều Tinh Nam, Howard cũng tỏ vẻ là đã nhìn quen, hành lễ xong chuẩn bị rời đi, không ngờ lại bị đối phương gọi lại.

"Howard, Asrit bây giờ có thời gian rảnh không?" Kiều Tinh Nam trấn an sờ lên con hoàng kim mãng xà quấn ở trên cánh tay của mình, dè dặt nhìn về phía Howard.

"Vương đang bận xử lý chính vụ, các hạ có chuyện gì không?" Diễn kỹ của Howard đúng là không tệ, thậm chí vì tính chân thực, hắn còn cố ý tăng thêm một câu: "Nếu như ngài cần thì ta có thể thay ngài truyền đạt cho vương."

Xử lý chính vụ?

Lông mi Kiều Tinh Nam cụp xuống, ngón tay nắm vuốt chóp đuôi của hoàng kim mãng xà, cảm thụ được trọng lượng đầu rắn đặt trên vai của mình, một giây sau liền nhìn vào cặp mắt rắn xanh biếc kia.

Mạc An trước mặt giống như chỉ là một con rắn bình thường, nhìn vào ánh mắt của mình mà cũng không có chút chột dạ nào, đuôi rắn còn quấn lấy cổ tay của y lượn quanh một vòng, thỉnh thoảng còn dùng chóp đuôi vỗ lên người mình, thúc giục mình mau vuốt ve nó.

Đây chính là cái gọi là xử lý chính vụ?

Kiều Tinh Nam cảm thấy hơi bất lực, nhưng trên mặt lại tỏ ra quan tâm và thấu hiểu, sau đó nói: "Ta lại triệu hoán thêm mấy người thuộc hạ nữa, để tỏ lòng tôn trọng, ta cần cáo tri cho Asrit một tiếng."

Nói là cáo tri nhưng kỳ thật chính là báo cáo để đế vương hiểu được.

Howard cúi đầu thấp giọng nói: "Vương biết các hạ sẽ triệu tập nhân thủ nên đã cố ý cường điệu bảo ngài không cần cố kỵ quá nhiều, bọn ta cũng sẽ đối xử với thuộc hạ của ngài như là đồng liêu thân mật."

Kiều Tinh Nam nghe nói như thế, dường như bị sự khoan dung và quan tâm của Asrit làm cảm động, sức lực vuốt ve chóp đuôi hoàng kim mãng xà cũng nhu hòa hơn một chút. Hồi lâu sau, y khe khẽ thở dài, giọng điệu mang theo cảm khái nói: "Ta đã biết, xin ngươi thay ta cảm tạ Asrit."

Howard vội vàng cúi đầu xác nhận, sau khi hắn rời đi Kiều Tinh Nam liền thừa dịp hoàng kim mãng xà đang lười biếng nằm sấp trên người mình buông lỏng mà lén nhìn về phía sau.

Ula và Angelia là hai thẻ bài ngoan ngoãn thì không nói làm gì, bọn họ một người đứng ở bên cạnh Phong Lăng, một người vuốt ve bạch lang, hoàn mỹ đảm nhiệm vai trò hai tấm nền.

Nhưng cặp đôi ác ma hiển nhiên là khác biệt.

Hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi mắc chứng tăng động, trở ngại thiết lập nhân vật mà chủ nhân đưa cho, mặc dù đứng nghiêm nhưng cái đuôi thì vẫn còn dính lấy nhau. Hơn nữa xét theo tính cách của bọn họ, hiển nhiên là sẽ không mãi ngoan ngoãn làm một tấm nền như vậy, yên tĩnh một hai giờ chính là giới hạn.

Lông mi Kiều Tinh Nam cụp xuống, vuốt ve vảy mãng xà. Y nhận ra hoàng kim mãng xà mặc dù đang làm điệu bộ lười biếng nhưng mắt rắn vẫn rơi ở sau lưng mình, hiển nhiên là đang chăm chú nhìn mấy thuộc hạ dị tộc của y.

Đây cũng không phải là một tin tức tốt.

Nghĩ như vậy, đầu ngón tay Kiều Tinh Nam khẽ run, người mặc áo bào trắng bên người nhanh chóng biến mất, trong chớp mắt liền cầm một quyển sách nửa quỳ đưa tới trước mắt Kiều Tinh Nam.

"Lund, Mana."

Kiều Tinh Nam hơi cúi đầu, đầu ngón tay trắng nõn lật từng trang sách.

Hai ác ma nghe được tiếng gọi, học theo bộ dáng số 0 nửa quỳ trước mặt Kiều Tinh Nam.

Kiều Tinh Nam mặt không đổi sắc, tìm một lý do thích hợp để bọn họ trở về phòng.

Lund và Mana đứng lâu như vậy, tế bào hiếu chiến trong cơ thể đã sớm không nhịn nổi, biết chủ nhân đang kiếm cớ cho bọn họ, lập tức leo lên bậc thang rời khỏi tiểu đình.

Hoàng kim mãng xà còn đang nhìn chăm chú lên hai ác ma kia , Kiều Tinh Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu rắn.

"Đừng nhìn nữa, ngươi còn muốn đi theo bọn họ vào đó à?"

Ác ma Ngục tộc vốn mang tính cách tùy ý.

Cho dù ở đại lục này thì cũng giống như thế, chuyện này không cần giải thích, cũng không cần biên kịch bản che lấp cho bọn họ. Nhưng mà Kiều Tinh Nam vẫn không muốn để Asrit theo dõi đến Lund và Mana quá nhiều.

Hoàng kim mãng xà dường như cũng cảm thấy hơi không thú vị, một lần nữa đặt đầu trở lại lên bờ vai của y.

Cảm nhận được động tác của Mạc An, Kiều Tinh Nam liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mấy ngày nay, y thỉnh thoảng sẽ mang con rắn theo mình đi câu cá trồng hoa, thỉnh thoảng còn tự mình đánh cờ với mình. Mạc An ở một bên quan chiến, nhưng phần lớn thời gian thì đều là mình đọc sách, còn con rắn thì nằm trên vai của y ngủ gật.

Hôm nay đương nhiên cũng là như thế.

Thấy Kiều Tinh Nam cầm sách lên, hoàng kim mãng xà lè lưỡi ra, không còn quấn lấy cánh tay Kiều Tinh Nam nữa, mà đặt toàn bộ thân rắn lên trên vai của y, đưa đầu ngăn cản ánh mắt nam nhân tóc đen.

Kiều Tinh Nam đã quen với việc này nên bèn đỡ đầu rắn của đối phương lên, trong con mắt màu vàng óng mang theo vẻ bất đắc dĩ: "Cẩn thận rơi xuống."

Mạc An rất thích ánh mắt như vậy.

Cho nên lúc đối phương đọc sách, nó kiểu gì cũng sẽ làm như vậy trước tiên để thu hút sự chú ý của đối phương. Cho đến khi đầu lại bị đặt ở trên vai, hoàng kim mãng xà mới ngừng lại được, thân mật cọ lên cái cổ Kiều Tinh Nam.

Cảm thụ được lớp vảy bóng loáng của hoàng kim mãng xà, Kiều Tinh Nam ẩn ẩn suy đoán. Có lẽ khi hóa thành nguyên hình, tâm tính bạo quân sẽ hơi khác so với lúc còn là nhân loại, nếu không thi không cách nào giải thích được tình huống hiện tại.

Ở một khía cạnh nào đó thì bạo chúa là một người rất dễ hiểu.

Nhưng mà cho dù như thế thì Kiều Tinh Nam vẫn không hiểu vì sao đối phương lại thích quấy rầy mình đọc sách như thế.

Y cũng không nghĩ sâu, chỉ cần gia tăng được độ thiện cảm của bạo quân để kế hoạch thuận lợi tiến hành là đủ rồi, những cái khác tạm thời đều không quan trọng.

Ngày này qua đi, Kiều Tinh Nam mới chính thức bố trí nhiệm vụ cho các thẻ bài mới trong mấy ngày sau.

Y giao cặp đôi ác ma cho Farrel Ruier và Tư Sa, dặn dò mấy người cùng đi đánh ma thú.

Còn Angelia và Ula thì được chú Steria và Đạc Nhạc dẫn ra cửa. Hai người bọn họ tính tình đơn thuần, cần hai kẻ già đời là chú Steria và Đạc Nhạc dẫn đi mở mang hiểu biết thì mới có thể hoàn toàn nắm bắt được thiết lập nhân vật.

Thời gian cách buổi tụ hội bốn nước còn rất dài.

Nhưng mà bởi vì nhiệm vụ hàng ngày rất đầy nên thời gian trôi qua cực nhanh. Trong chớp mắt, khoảng cách cuộc tụ hội bốn nước chỉ còn lại ba ngày.

Hôm nay, sứ giả bốn nước cũng đã tiến vào hoàng cung Arilance.

Bình thường thì các sứ giả sẽ đến sớm hơn so với đế vương hai ngày.

Lúc nhận được tin tức sứ giả Odrifi đến, Kiều Tinh Nam đang đặt con hoàng kim mãng xà trên bờ vai trồng hoa.

Y giương mắt nhìn về phía Eliel đến trình báo tin tức cho mình, hơi giật mình, trên mặt có chút dao động: "Được."

Kiều Tinh Nam đứng lên, ánh mắt chuyển hướng sang số 0, ngón tay lén động một chút: "Đi nói tin tức này cho Đạc Nhạc."

Số 0 thi lễ một cái, một giây sau liền biến mất không thấy gì nữa.

Ở bên, trên mặt Eliel không có bất kỳ kinh ngạc gì, dựa theo bệ hạ dặn dò, hồi báo xong tin tức thì hắn cũng rời khỏi hoa phòng.

Bên trong hoa phòng chỉ còn lại Kiều Tinh Nam, Phong Lăng và hoàng kim mãng xà không biết mình đã bị bại lộ thân phận.

Kiều Tinh Nam tựa như đang muốn làm dịu cảm xúc vuốt ve vảy hoàng kim mãng xà vài cái, sau đó đi đến giàn trồng hoa bên cạnh tiếp tục tưới hoa.

Trên thực tế, y đã đoán được, sứ giả bốn nước có thể sẽ chọn ngày hôm nay để đi đến Arilance.

Lông mi Kiều Tinh Nam khẽ run, cảm thấy hơi may mắn.

May là đêm qua mình đã cố ý cùng Đạc Nhạc xem xét lại nhiệm vụ của đối phương.

Hi vọng Đạc Nhạc có thể thuận lợi tiếp cận với đám sứ giả Odrifi.

Cảm nhận được chóp đuôi hoàng kim mãng xà vỗ vỗ lên người mình, Kiều Tinh Nam hoàn hồn nhìn về phía con mắt rắn xanh biếc của nó, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo cái đuôi Mạc An.

Mà lúc này, Đạc Nhạc – người được Kiều Tinh Nam ủy thác trách nhiệm trên mặt vẫn là nụ cười tít cả mắt. Hắn biết mục đích chủ nhân để mình tiếp cận với những sứ giả này tất cả đều là vì để bọn họ có thể bình an đến Odrifi.

Dù sao thì thực tế và sách vở cũng sẽ có sự khác biệt, tình huống chân thực ở Odrifi như nào, đi trên đường đến Odrifi sẽ gặp phải cái gì, bọn họ cần xâm nhập mới hiểu rõ được.

Là tài vụ quan của Hỗn Độn đế quốc, Đạc Nhạc và sứ giả quốc gia khác giao lưu với nhau chút về phong thổ là chuyện rất hợp lý, cũng sẽ không khiến cho ai cảnh giác.

Buổi tụ hội bốn nước vốn là để đáp ứng chính sách đối ngoại, mặc dù không biết Hỗn Độn đế quốc này từ đâu chui ra, nhưng mà cũng chỉ để lộ ra một chút tin tức không quan trọng mà thôi nên đám sứ giả cũng không thèm để ý.

Hơn nữa, Đạc Nhạc mạnh vì gạo, bạo vì tiền, xử sự khéo đưa đẩy, không ngờ lại có thể làm thân được với mấy sứ giả này, dần dần hiểu rõ được tình trạng hiện nay của Odrifi.

Vào đêm trước khi đế vương của Odrifi tới đây, Kiều Tinh Nam lại cùng các thẻ bài tổ chức một buổi hội nghị.

Đạc Nhạc cười híp mắt, đang chuẩn bị lên tiếng nói cho mọi người nghe tin tức mà mình lấy được.

Thì không chờ hắn mở miệng, Kiều Tinh Nam đã gõ bàn một cái nói, ra hiệu cặp đôi ác ma đang ôm ôm ấp ấp ở bên nghiêm túc nghe giảng.

"Khoảng cách giữa Odrifi và Arilance vô cùng xa xôi, nếu như lợi dụng truyền tống trận để đưa đến thành trì cách Odrifi gần nhất thì còn phải vượt qua một vùng biển."

"Theo sứ giả Odrifi nói, hải vực kia có hải tặc thịnh hành, vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu không đi đường thủy thì cần phải hao phí một tháng thời gian."

"Đế vương xuất hành, hải tặc sẽ nhường đường, cũng sẽ không công kích nhưng với chúng ta thì cũng không nhất định."

Con mắt Đạc Nhạc mở ra, hắn cảm giác chuyện này đúng là hơi khó giải quyết.

"Chỉ là hải tặc mà thôi, trực tiếp giết là được."

Lund và Mana đồng thời nói.

"Lund, chàng thật là hiểu ta." Mana thâm tình nhìn Lund.

"Thân ái, ta rất thích tính tình thẳng thắn, linh hoạt của nàng." Lund dùng tay nắm lấy eo Mana, cái đuôi phía sau hai người lại tiếp tục triền triền.

Đạc Nhạc cười híp mắt nhìn đôi phu thê ngu ngốc này, tiếp tục nói: "Hải tặc nhân số đông đảo, hai người các ngươi rất mạnh, nhưng ta yếu, làm ơn bảo vệ cho kẻ thương nhân nhu nhược là ta."

Mặc dù Đạc Nhạc nói lời này rất khôi hài, nhưng sự thật chính là như vậy. Số lượng hải tặc nhiều, lại hết sức giảo hoạt, nếu như đụng vào hải tặc thật thì vẫn phải hết sức cẩn thận.

"Thật sự là phiền phức." Mana tựa vào trong ngực Lund lẩm bẩm.

Kiều Tinh Nam thì đã sớm đoán trước được.

Sau đại chiến, không ít dân chúng trôi dạt khắp nơi, chạy đi làm hải tặc, bởi vì bọn chịu ảnh hưởng không lớn với sự thống trị và an nguy của đế quốc. Hơn nữa ở một phương diện khác mà nói thì bọn họ cũng giúp ngăn cản một phần nạn dân tràn vào đế quốc Odrifi, cho nên đế quốc Odrifi đương nhiên sẽ không ngăn cản, dần dà hải tặc cũng càng ngày càng càn rỡ, trở thành cục diện như hiện tại.

Y đã ghi nhớ chuyện hải tặc vào trong lòng, sau đó lại nghe Đạc Nhạc nói một vài chuyện vụn vặt nghe được ở chỗ các sứ giả. Chờ hồi báo xong, thời gian đã không còn sớm, Kiều Tinh Nam cũng đã nắm chắc được tình hình gần đây của Odrifi.

"Ta đã biết, các ngươi đi nghỉ trước đi." Kiều Tinh Nam nói xong liền dừng lại một chút, "Sau này, Ula, Angelia, Lund và Mana tạm thời không nên đi ra ngoài, chuyên tâm làm quen với thiết lập nhân vật và kịch bản, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức là được rồi."

Các thẻ bài rối rít gật đầu.

Bóng đêm hạ xuống, sau khi các thẻ bài rời đi, Kiều Tinh Nam vẫn không ngừng suy nghĩ, y còn phải kết hợp tin tức từ các sứ thần để ứng đối cho việc ngày mai đế vương Odrifi đến.

Liệu có thể thuận lợi tiến vào Odrifi không cũng phải xem biểu hiện ngày mai.

Bên kia, Asrit biết Kiều Tinh Nam rất nóng lòng muốn tìm hai vị thân vương, mặc dù không biết được là đệ đệ muội muội của Kiều có ở Odrifi hay không, nhưng mà hắn cũng vô cùng sẵn lòng giúp Kiều điều tra chuyện này.

Vào buổi sáng khi đế vương ba nước đến, hắn đã bí mật mời đế vương Odrifi - Iris đi tới thư phòng của hắn, cũng bảo Howard sớm nói cho Kiều Tinh Nam biết tin.

"Vương các ngươi mời ta tới làm cái gì?"

Sau lưng Iris là Thánh kỵ sĩ của hắn, trong lòng hơi cảnh giác, nhìn về phía bóng lưng vị kỵ sĩ dẫn đường, hắn hạ thấp giọng hỏi.

Eliel lắc đầu, giọng nói nghiêm túc: "Thật xin lỗi các hạ, những gì vương làm đều có đạo lý của ngài ấy. Với tư cách kỵ sĩ, ta chỉ cần nghe lệnh hành sự."

Iris gật đầu một cái, cẩn thận xem xét lại mấy chuyện mình làm gần đây. Quốc gia của hai người bọn họ cách nhau rất xa, vốn không có mâu thuẫn gì. So với Biala sát vách thì quan hệ hai nước tốt hơn nhiều.

Hẳn không phải là việc lớn.

Nghĩ như vậy, Iris bảo Thánh kỵ sĩ theo sát mình, ưỡn thẳng lưng định tiến vào thư phòng. Nhưng vừa mới đi vào một bước, lại phát hiện Thánh kỵ sĩ của mình chỉ có thể ở bên ngoài, trong lòng không khỏi hơi cảnh giác.

Sau đó, hắn đã nhìn thấy trong phòng, một nam nhân tóc vàng ngồi ở chủ vị với nụ cười ôn hòa, đối phương giống như rất quen thân với mình, không có chút lạnh nhạt nào giống như lần trước: "Iris, đã lâu không gặp."

Iris gật đầu phì cười: "Đã lâu không gặp, Asrit vẫn anh tuấn như trước, Kiều cũng thế, còn tuấn mỹ hơn trước đó."

Kiều Tinh Nam lễ phép gật đầu mỉm cười với hắn.

Sau đó cửa điện đóng lại, ba vị đế vương ngồi trong thư phòng tiến hành bàn bạc.

Sau khi nói mấy lời khách sáo khen qua khen lại đế quốc đối phương, mọi người giống như đã trở thành bằng hữu quan hệ thân mật nhất, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính.

"Ồ? Đế quốc của Kiều có vô số bảo thạch khoáng mạch và sản vật phong phú à?" Iris kinh ngạc nói, nhưng nghĩ cẩn thận thì cũng không ngạc nhiên lắm. Đối phương thân ở một đế quốc ở đại lục khác, hơn nữa còn được đông đảo dị tộc cường đại quy thuận.

Có được sản vật màu mỡ như vậy thì cũng không kỳ quái.

Kiều Tinh Nam dè dặt gật đầu: "Cũng không phải là chuyện gì đáng được khoe khoang."

"Đây còn không phải chuyện đáng được khoe khoang sao?"

Asrit cười khẽ một tiếng, vì đều là bằng hữu nên lập tức ở một bên thuận nước đẩy thuyền.

Hắn biết rõ loại đế vương như Iris sẽ động tâm đối với cái gì, bảo thạch và khoáng mạch trong miệng Kiều không khác gì mũi dao đâm ở trong tâm khảm của hắn ta.

Kiều Tinh Nam nhếch khóe miệng lên, con mắt màu vàng óng rơi vào Iris có vẻ đang hơi rung động, y chậm rãi nói: "Cuộc tụ hội bốn nước lần này, ta còn muốn khảo sát đặc sản của các đế quốc, giao lưu làm ăn với bọn họ, trao đổi vật tư và khoáng thạch phong phú của đế quốc bọn ta với các sản vật đặc sắc ở đại lục Uyathor."

"Nhìn ta xem, cái trí nhớ này."

Kiều Tinh Nam chợt nhớ tới cái gì, bàn tay trắng nõn nâng lên, một cái túi bảo thạch liền xuất hiện ở trước mắt Iris: "Cái này chỉ là tiểu lễ vật tặng cho bằng hữu của ta."

Iris mặc dù trầm mê sắc đẹp, nhưng là chính trị gia nên khứu giác của hắn cũng rất nhạy cảm, hắn hiểu được một khi tiếp nhận túi bảo thạch này thì sẽ mang ý nghĩa đế quốc của mình sẽ trở thành một trong những hậu tuyển mà đối phương sẽ thông thương về sau.

Hỗn Độn đế quốc sản vật màu mỡ, có khoáng mạch phong phú, việc bọn họ muốn thông thương cùng nước khác đối với đế quốc Odrifi mà nói thì đúng là cơ hội khó có được, đương nhiên với bất kỳ một quốc gia nào khác mà nói cũng là cơ hội trời cho.

Có được đế quốc Arilance đảm bảo thì chỉ có đồ đần mới đi từ chối.

Iris nghĩ như vậy, trên khuôn mặt có chút nếp nhăn đều là ý cười, hắn nói: "Đa tạ bằng hữu thân yêu đã tặng cho ta lễ vật."

Sau đó hắn tiếp tục nói: "Không biết chừng nào Kiều sẽ phái người tiến hành khảo sát, với tư cách bằng hữu, ta chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ ngươi."

"Sau đó, ta và Asrit sẽ còn gặp mặt những quốc gia khác, sau khi bàn bạc với các quốc gia khác, ta sẽ phái người căn cứ vào thời gian của bọn họ rồi đi đến đế quốc của bọn họ khảo sát." Kiều Tinh Nam chậm rãi nói: "Trước đó ta nghe Asrit nói, sản vật đế quốc Biala cũng rất phong phú."

Biala?

Iris nhớ tới cái tên Vidi không biết xấu hổ kia, nếu đối phương biết chuyện này thì chắc chắn sẽ giành bằng được khảo sát xếp hạng này với quốc gia của mình.

Hắn đã không tranh nổi với Arilance, chẳng lẽ còn không tranh nổi Vidi sao?

Trên mặt Iris lộ ra một nụ cười: "Sản vật Odrifi bọn ta mặc dù không phong phú bằng Arilance, nhưng cũng không kém nhiều so với Biala. Với tư cách bằng hữu, không biết ta có thể gia nhập đội ngũ này trước hay không."

Kiều Tinh Nam dừng lại: "Gia nhập?"

Iris gật đầu: "Hiện tại ta có thể viết một thông thương lệnh, Kiều muốn khảo sát thì trước tiên có thể phái người qua Odrifi bọn ta xem thử xem."

Mắt thấy Kiều Tinh Nam trước mặt hơi do dự, Iris tiếp tục nói: "Tin tưởng ta, Kiều, đi đến Odrifi bọn ta, ngươi tuyệt đối sẽ không hối hận."

Iris tình chân ý thiết như thế, đế vương tóc đen chỉ đành thở dài, không biết làm sao, nhếch khóe miệng lên khẽ cười: "Được thôi bằng hữu, ngươi đã thành công thuyết phục ta, chúng ta sẽ đi đến Odrifi trước, về phần thời gian. . ."

Đế vương tóc đen nhíu mày: "Sau này ta còn thương lượng với các quốc gia khác một chút, ngươi ở bên này có thể càng sớm xuất phát càng tốt."

"Chuyện này không có vấn đề." Iris cười ra tiếng: "Ta có thể phái người mang sứ giả khảo sát đi."

Nhưng mà nghĩ đến cái gì, Iris nhíu mày: "Nhưng mà việc khảo sát phức tạp, cũng không biết khi nào thì sứ giả trở về. Sau khi cuộc tụ hội bốn nước chúng ta kết thúc thì đã phải về nước, cân nhắc đến vấn đề trên đường đi thì sứ giả mang đến Odrifi không thể mang theo quá nhiều binh lực."

"Chuyện này Iris cũng không cần lo lắng."

Kiều Tinh Nam bình tĩnh nói.

Cũng đúng thôi, bên cạnh đối phương tụ tập rất nhiều cường giả, chuyện hải tặc không làm khó được y. Iris còn nhớ rõ phong thái của Hỗn Độn đế quốc hồi thi đấu dị tộc.

Nghĩ tới đây, hắn mượn giấy bút của Asrit để viết xong thông thương lệnh, sau đó lấy ra một con dấu từ trong ngực. Tay Iris không biết đã làm cái gì trên con dấu, chỉ thấy con dấu tản ra bạch quang, một giây sau, hắn liền úp xuống.

Đây là thông thương lệnh cao nhất Odrifi.

Kiều Tinh Nam khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía đế vương Odrifi - Iris, mấp máy môi mở miệng.

"Iris, ngoại trừ lần này thông thương hợp tác ra thì ta còn có một chuyện cần sự trợ giúp của ngươi."

Trái tim của Iris lập tức đập lệch một nhịp, hắn chuyển ánh mắt sang Asrit ngồi bên kia, trên mặt đối phương cũng mất đi nụ cười, nhìn dáng vẻ có vẻ là chuyện khó giải quyết.

Một chuyện mà đến cả quốc gia cường đại như Arilance và Hỗn Độn đế quốc còn không có cách nào giải quyết thì Odrifi bọn họ có thể làm cái gì?

Nhưng hiện tại cự tuyệt thì thông thương vừa mới nói xong có thể thất bại hay không?

Lợi ích mới là vĩnh hằng.

Lông mi Kiều Tinh Nam run rẩy.

Đây cũng là lý do vì sao ngay từ đầu y không nói tới đệ đệ muội muội trước, mà lại nhắc đến chuyện thông thương.

Trên mặt Iris lộ ra vẻ quan tâm: "Kiều, chuyện gì vậy, nếu Odrifi chúng ta có thể giúp được gì thì ta đương nhiên sẽ nghĩa bất dung từ."

Kiều Tinh Nam cười khổ một tiếng, y thuật lại chuyện đệ đệ muội muội của mình lạc đường một cách đại khái, không hề chi tiết giống như lúc nói cho Asrit, nhưng cũng biểu đạt một ý nghĩ rõ ràng: "Cho nên, lúc khảo sát công việc thông thương, thuộc hạ của ta cũng sẽ tìm kiếm thân vương của Hỗn Độn đế quốc bọn ta."

Hoá ra chỉ là chuyện này thôi à.

Iris thả lỏng tâm trạng, hắn gật đầu: "Đương nhiên là có thể, bằng hữu của ta."

Đồng ý chuyện tìm người này đối với hắn mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, rõ ràng là sẽ không ảnh hưởng gì. Nhưng mà xét thấy quốc gia này trước mặt có khả năng sẽ trở thành hợp tác đồng bạn tương lai của mình, Iris lúc này lại nhấc bút viết một lệnh tìm kiếm, cũng đặt con dấu của mình lên.

"Có cái lệnh tìm kiếm này, ngoại trừ đế cung và vùng trọng địa quân sự thì bất kỳ địa phương nào, thuộc hạ của Kiều cũng có thể tùy tiện điều tra."

Kiều Tinh Nam thật không ngờ đến cuối cùng có thể thu hoạch được lợi ích như vậy, vốn dĩ y còn muốn đến bên đó rồi diễn thêm một vở kịch nữa, nhưng mà như vậy thì càng tốt hơn, ít nhất cũng danh chính ngôn thuận.

Thế là nhìn thấy Iris có lòng như vậy, trong mắt Kiều Tinh Nam cũng toát ra một tia cảm tạ, đồng thời còn làm cho hắn tưởng tượng ra một loạt cảnh tượng tốt đẹp khi hai bên thông thương trong tương lai.

Sau khi Iris bị cuộc sống tốt đẹp tương lai lừa gạt đến mức chóng mặt, y mới thỏa mãn rời đi.

Kiều Tinh Nam nhấp một ngụm trà, nhìn về phía bạo quân nở nụ cười ôn hòa bên cạnh, nghi ngờ nói: "Asrit làm sao vậy?"

Đế vương tóc vàng mang theo ý cười, con ngươi xanh biếc ở dưới ánh sáng thanh tịnh trong suốt, trong giọng nói của hắn ẩn chứa một hàm ý sâu xa khó hiểu: "Kiều, ngươi thật sự là một người thông minh."

Asrit biết, nếu như không có bản thông thương ban đầu lợi dụ, chỉ lấy lý do là tìm kiếm thân vương của Hỗn Độn đế quốc thì cũng sẽ không khiến Iris coi trọng như vậy, thậm chí còn đồng ý phái sứ giả đến dẫn thuộc hạ Hỗn Độn đế quốc đi đến Odrifi.

Hơn nữa nếu như hắn không đoán sai thì sau này trong cuộc tụ hội bốn nước, Kiều vẫn sẽ thực hiện những hành động lập uy để đế vương Odrifi càng thêm kiêng kị Hỗn Độn đế quốc bọn họ.

Nghĩ tới đây, Asrit nhìn về phía Kiều Tinh Nam, trong con ngươi ẩn ẩn lóe lên hứng thú.

Kiều Tinh Nam nghe xong liền biết Asrit đang thăm dò tính toán của mình, y bất đắc dĩ nói: "Asrit, đừng trêu chọc ta."

Asrit thấy thế liền cười khẽ một tiếng nói: "Ừm."

Không biết có phải là bởi vì Asrit thường xuyên giả rắn tiếp cận Kiều Tinh Nam hay không, mà không khí hiện tại giữa hai người đã thiếu đi một phần khách sáo, nhiều hơn một phần thân cận so với trước đó.

"Nhưng mà nói thật, Kiều, con đường đi đến Odrifi đường xá xa xôi, lại còn nguy hiểm." Asrit thu liễm nụ cười: "Nếu thuộc hạ của ngươi ở Odrifi tìm được hai vị thân vương rồi, khi trở về an toàn rất là quan trọng."

Kiều Tinh Nam cũng rất lo lắng vấn đề này, một giây sau, y liền nghe thấy Asrit nói: "Nếu như Kiều không chê, như lần trước ta đã nói, ta sẽ cho ngươi mượn binh lực, phái Eliel cùng một trăm tinh anh kỵ sĩ trong tay hắn đi theo các ngươi, như vậy cũng có thể tương hỗ chăm sóc."

Kiều Tinh Nam vô thức muốn cự tuyệt, nhưng vừa nhấc mắt đã đối đầu với con ngươi xanh biếc của Asrit.

"Chúng ta là hảo hữu, không phải sao?" Asrit cười khẽ một tiếng.

Kiều Tinh Nam di chuyển ánh mắt rời khỏi đôi mắt xanh biếc của hắn. Xác thực, với tư cách là hảo hữu, đối phương quả thực là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ mình.

Nhớ tới con tiểu xà đơn thuần ngày nào cũng dính lên trên cánh tay của mình, Kiều Tinh Nam thậm chí còn hơi hoài nghi rốt cuộc vì sao hắn lại bị mọi người đặt cho danh xưng là bạo quân vậy.

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ hiện lên trong đầu y trong một chớp mắt, y hiểu, Asrit chiếu cố y, tất cả đều là bởi vì ở trong mắt đối phương y là một đế vương.

Sau khi tỉnh táo lại, Kiều Tinh Nam nhếch miệng lên, ừ một tiếng: "Vậy thì Asrit đã giúp ta một đại ân rồi."

Asrit lắc đầu, chuyên chú nhìn về phía cặp mắt vàng xinh đẹp làm cho người ta run sợ của Kiều Tinh Nam, nhếch miệng lên.

Chỉ cần ngươi không rời khỏi nơi này thì tất cả đều dễ nói chuyện.

Vào ban đêm, Kiều Tinh Nam nhìn về phía các thẻ bài của mình, nhẹ nhàng gõ bàn một cái nói: "Mọi người hiện tại đều đã quen thuộc đối với thiết lập nhân vật của mình, ta đã nói chuyện xong với đế vương Odrifi, ngày mai sẽ đưa các ngươi đến truyền tống trận."

"Số 0, Đạc Nhạc, Angelia, Ula còn cả Mana Lund, lúc sáu người các ngươi đi đến Odrifi, nhất định phải chú ý an toàn."

Kiều Tinh Nam lần lượt dặn dò từng thẻ bài một. Ngoại trừ một số thẻ bài ban đầu đã dặn dò trước ra, vì có thể bảo đảm không xảy ra bất trắc, Kiều Tinh Nam còn cố ý phái số 0 xuất mã.

Chỉ cần có số 0.

Thì y có thể biết được lúc nào bọn họ rời đi, trên đường gặp chuyện gì để kịp thời cung cấp trợ giúp.

Những thẻ bài bình thường ở trong Tạp Trì vô pháp vô thiên, bây giờ không một thẻ bài nào cắt đứt lời nói của số 0. Sau khi ngoan ngoãn nghe Kiều Tinh Nam lải nhải xong, mới biểu hiện là mình tuyệt đối sẽ không bị thương hay gây chuyện.

Đạc Nhạc cười tít mắt: "Chủ nhân, ngài yên tâm, có ta ở đây rồi."

Kiều Tinh Nam gật đầu, bên trong ánh mắt mang theo một tia nhu hòa: "Ta tin tưởng các ngươi."

Các thẻ bài đều đang làm rất tốt.

Nếu như không có bọn họ, mình chắc chắn đã chết rồi.

Ngày hôm sau, các thẻ bài và đội kỵ sĩ do Eliel suất lĩnh đi theo sứ giả Odrifi đi đến truyền tống trận.

Kiều Tinh Nam và Asrit đứng ở trong một tòa tháp trên đế cung quan sát, ở chỗ này có thể nhìn thấy truyền tống trận cao lớn nhất Arilance.

Nhìn phương hướng đội ngũ tiến lên, Asrit khẽ an ủi Kiều Tinh Nam: "Kiều, đừng quá mức lo lắng, tiếp theo ngươi còn có chuyện phải làm."

Kiều Tinh Nam gật đầu một cái, miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên khẽ cười, chỉ là cảm xúc vẫn không cao.

Bản thân y chính là một người biết quan tâm, nhất là khi lần này đường xá nguy hiểm nặng nề, y thực sự không có cách nào yên tâm được.

Mượn ánh mắt số 0, Kiều Tinh Nam có thể nhìn thấy các thẻ bài chung quanh, cùng với kỵ sĩ đội của Eliel, nhưng khoảng cách càng xa, hiệu quả khống chế càng thấp. Y từng hỏi hệ thống, khi nào bọn họ đến Odrifi, cách chuyển động mà y khống chế số 0 có thể sẽ xuất hiện độ trễ.

Kỹ năng của số 0 có thể giúp cho mình lúc nào cũng tham dự được vào trong đó, mặc dù có chút thiếu hụt, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì làm như thế.

Chỉ hi vọng chuyến này tất cả thuận lợi.

...

——Thân Vương phủ Odrifi

"Mỗi ngày đều như vậy, thật là nhàm chán."

Một đám trẻ con bảy tám tuổi nhìn tiểu nam hài bị bọn chúng làm trượt chân nằm trên mặt đất nhưng không khóc không nháo, trên mặt tỏ ra vẻ chán nản.

"Đi thôi, lát nữa mẫu thân lại sốt ruột chờ."

"Ai nha, đúng rồi, sắp đến giờ rồi, đi mau!"

Khi tiếng bước chân chạy xa, tiểu nam hài nằm rạp trên mặt đất, mặt chạm đất mới chớp một đôi mắt to màu vàng óng, trên khuôn mặt trắng noãn toàn là đất. Nó từ dưới đất bò dậy, xoa xoa mặt, vỗ vỗ áo choàng trên người.

Tiểu nam hài nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ nhìn vào trong ngực mình, con mắt cong lên phì cười, sau đó vội vàng chạy trở về nhà.

Sau khi đóng kỹ cửa lại, nó hít thở sâu một hơi, ngước mắt nhìn người trong phòng, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, chạy tới nhìn nam nhân ngồi xổm ở trong phòng.

"Cữu cữu!" Đứa trẻ chạy tới, kéo tóc cữu cữu: "Cữu cữu, người lại quên chải đầu rồi."

"Ừm, đã quên."

Nam nhân trước mặt đang chăm chú nhìn đàn kiến bò lổm ngổm trong góc tường, nhìn không chớp mắt.

"Vậy con giúp cữu cữu chải đầu nhé?"

"Ừm."

Đứa trẻ dời cái ghế đẩu sang, vừa nhẹ nhàng chải tóc cho cữu cữu, vừa hạ giọng giống như đang nói về một cái bí mật nhỏ nào đó: "Cữu cữu, con mang cho người một lễ vật nhỏ, người đoán xem là cái gì?"

Nam nhân vẫn đang nhìn con kiến.

"Là hoa đó!"

Tiểu nam hài tay nhỏ, chỉ có thể cho miễn cưỡng buộc được tóc cho nam nhân. Sau đó cậu nhảy xuống ghế chạy đến bên cạnh nam nhân, cẩn thận từng li từng tí lấy bông hoa mình bảo vệ kỹ lưỡng cho nam nhân, đến cả lúc trượt chân, cậu cũng cẩn thận để không đè lên nó.

Đáng tiếc lúc móc ra, cánh hoa đã bị nát, còn sắp rơi, năm cánh hoa chậm rãi rơi mất một cái.

"Cữu cữu, bông hoa lúc ấy rất đẹp."

Vốn muốn cho cữu cữu đã lâu không đi ra ngoài ngắm bông hoa xinh đẹp, nhưng nam hài nhi không ngờ hoa lại bị nát hết, cậu vội vàng nhìn về phía cữu cữu giải thích, sợ cữu cữu khóc.

"Ừm." Một lúc lâu sau, nam nhân mới dời mắt khỏi mấy con kiến, nhặt cánh hoa trên đất lên siết trong tay, sờ lên đầu đứa trẻ.

Nụ cười trên mặt tiểu nam hài càng tươi hơn, "Cữu cữu vậy sau này con sẽ lấy cho người thêm nhiều bông hoa đẹp nữa, có được hay không?"

"Không đau." Nam nhân lại sờ lên đầu tiểu nam hài.

Tiểu nam hài bẩn thỉu hơi sửng sốt một chút, cười cong mắt: "Cữu cữu, con không đau."
Chương kế tiếp