Ta Dựa Vào Việc Rút Thẻ Để Thiết Kế Nhân Vật

Chương 80
Lúc Kiều Tinh Nam và Asrit trở về, người vui vẻ nhất không ai khác chính là mấy đứa bé ở trang viên.

Vốn dĩ bọn chúng còn đang ở phía sau núi hái hoa, sau khi biết hai người trở về đã vội vàng chạy về trang viên, đến cả bó hoa đã hái xong cũng quên cầm theo.

Mạc Kim nằm ở trên cổ Thần Bắc, chóp đuôi kích động vỗ vỗ, nhắc nhở tiểu đồng bọn của mình.

Asrit không dễ dàng mới chữa được bệnh ở đâu, mình nhất định phải tặng hoa cho Asrit để chúc mừng!

"Đại cữu cữu, chờ bọn con một chút, còn có hoa hoa!"

Kiều Diệu nhìn thấy động tác của Mạc Kim thì lập tức ý thức được cái gì, cậu ngẩng đầu nói với Kiều Tinh Nam một câu, hưng phấn nắm lấy tay Thần Bắc, bành bạch cái chân ngắn chạy ra ngoài.

Một bên, Angelia khẽ khom người trước Kiều Tinh Nam và Asrit, tiếp theo liền dẫn Ula đi theo chăm sóc ngoại sanh và đệ đệ của chủ nhân.

Trang viên vốn dĩ náo nhiệt lập tức trở nên an tĩnh hơn không ít.

Đôi mắt tán thưởng của Asrit nhìn về phía đám trẻ đã chạy xa, hắn thu tầm mắt lại, đưa mắt nhìn lên người Kiều Tinh Nam.

Đế vương tóc đen dường như rất thích cảnh tượng như vậy, bên trong con mắt vàng lộ ra vài tia sáng nhỏ vụn, cho dù là ai cũng đều có thể nhìn ra là tâm tình của y lúc này rất tốt. Phát giác được ánh mắt của Asrit, Kiều Tinh Nam hơi hếch cái cằm lên, ra hiệu Asrit cùng mình ngồi xuống uống trà.

Động tác tùy ý lại tự nhiên, rõ ràng đã coi hắn như là người một nhà.

Asrit khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kiều. Hai người chỉ ngồi cùng một chỗ, không nói lời gì, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Những lúc ở bên Kiều, Asrit thường xuyên xem nhẹ thời gian.

Hồng trà trên bàn đã đổi ba chén, Asrit không chạm vào chén trà nữa, hắn nhìn về phía bên mặt trắng nõn tinh xảo của Kiều, dừng lại một chút. Dường như nghĩ tới điều gì, con mắt màu xanh lục có hắn hơi tối lại: "Kiều, chuyện ghi chép vạn thế đã qua một thời gian rồi."

"Lời nguyền rủa ở đế quốc các ngươi hiện tại đã giải quyết được chưa?"

Bởi vì chuyện nguyền rủa nên Kiều mới bất đắc dĩ ở lại Arilance. Nếu như lời nguyền rủa thật sự xuất phát từ thần bí chi địa thì chuyện bây giờ đã được giải quyết, lẽ nào Kiều muốn rời khỏi rồi sao?

Con mắt xanh biếc của Asrit nhìn vào chén hồng trà, trong lúc nhất thời cảm xúc hơi tối nghĩa.

Không thể nào chia tay được.

Y không thể đi đến một đại lục khác được, nếu trực tiếp rời đi thì lời nói dối của mình chắc chắn sẽ có nguy cơ bị bại lộ.

Kiều Tinh Nam nghĩ như vậy, nhưng biểu cảm trên mặt thì lại không thể hiện điều đó. Hắn chỉ hơi nhíu nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tạm thời còn chưa thể xác định."

"Chiêm tinh giả ở đế quốc bọn ta đã mất đi năng lực thôi diễn, muốn phán đoán xem lời nguyền rủa đã được giải trừ hay chưa thì cần hao phí một thời gian rất dài."

Nói ngắn gọn, Kiều hiện tại cũng không sốt ruột rời đi.

Con mắt xanh lục của Asrit nhắm lại, mang trên mặt sự vui vẻ: "Ta thực tình cảm thấy lo lắng cho đế quốc của Kiều, nhưng mà, có thể tiếp tục ở cùng bằng hữu của mình, với ta mà nói là một tin tức tốt."

Kiều Tinh Nam nghe vậy, đôi tay uống trà liền ngừng lại. Lời này không có khuyết điểm, chỉ là y cứ cảm thấy có điểm gì đó là lạ.

Nhưng mà bây giờ Kiều Tinh Nam đã có thể mặt không đổi sắc nghe mấy lời nói có chỗ không đúng của Asrit. Nghe hắn nói như thế, y chỉ cười một tiếng, vừa đùa vừa thật nói:

"Asrit không cảm thấy ta quấy rầy là được rồi."

"Sao có thể." Asrit nhìn về phía Kiều Tinh Nam, trong mắt mang theo vẻ nghiêm túc: "Nếu như có thể, ta rất muốn Kiều ở lại Arilance mãi mãi."

Kiều Tinh Nam bị mấy lời nói tình cảm này của Asrit làm cho bật cười, tiện tay lấy ra một cái bảo thạch óng ánh mà y rất coi trọng ở trong không gian hệ thống ra, đưa cho hắn.

"Vậy trước tiên, đa tạ bằng hữu của ta đã nhiệt tình khoản đãi."

Asrit dùng tay trái tiếp nhận bảo thạch của đối phương, mắt nhìn, là một viên bảo thạch kim sắc.

Từ khi phát hiện Asrit là một kẻ cuồng màu vàng, vì muốn giảm bớt độ theo dõi của bạo quân dành cho mình, Kiều Tinh Nam đặc biệt nhờ hệ thống tìm đến một đống đá quý màu vàng óng.

Asrit hơi bật cười, nhận viên kim sắc bảo thạch này.

Hai người giờ đã là hảo bằng hữu, cũng không cần so đo những thứ như thế này.

Cùng lúc đó, Farrel Ruier đang uống rượu, cùng kỵ sĩ trưởng Eliel đứng ở ngoài canh cửa.

Cửa mở rộng ra, tiếng trò chuyện không ngừng truyền tới.

Càng nghe, sắc mặt Farrel Ruier càng trở nên quái lạ.

Từ lúc nào mà quan hệ của chủ nhân với Asrit lại tốt như vậy?

Mặc dù Farrel Ruier rất muốn biết tình hình gần đây của chủ nhân, nhưng hắn cũng sẽ không cố ý nghe hai đế vương nói chuyện. Nhưng mà giọng của hai người cứ chui vào trong lỗ tai của hắn, cho dù hắn không muốn nghe thì cũng phải nghe.

Hơn nữa, sao hắn cứ có cảm giác đế vương Arilance rất dính chủ nhân của bọn hắn?

Tròng mắt màu xám của Farrel Ruier nhìn về phía Eliel đứng nghiêm ở đối diện.

Mấy người số 0 và Tư Sa đều bị Kiều Tinh Nam phái đi thu xếp đồ đạc, Phong Lăng cũng theo giúp một tay, hiện tại người biết tình huống cũng chỉ có tên Eliel đối diện.

Vị này cũng là người quen biết cũ của mình.

Farrel Ruier nghĩ, bắt đầu nháy mắt ra hiệu với Eliel, ý đồ dùng ánh mắt hỏi thăm xem hai đế vương rốt cuộc là sao.

Lúc này, nét mặt Eliel rất là nghiêm túc.

Từ khi quen biết với đám người số 0, hắn liền ý thức được mình không hề có đủ tư cách trở thành kỵ sĩ trưởng, sau đó hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc chính mình, lập chí lấy số 0 làm chuẩn, tư thế lúc đứng gác thẳng tắp, không gật tiếp lấy một cái.

Farrel Ruier tuy là Thánh kỵ sĩ, nhưng lại không thể so sánh được với các Thánh kỵ sĩ khác ở Hỗn Độn đế quốc.

Rõ ràng trước đó đi đến chủ thành Hỗn Độn đế quốc nhìn thấy Thánh kỵ sĩ đều vô cùng cường đại, đến cả Tư Sa cũng vô cùng ưu tú tn tại, vì sao Farrel Ruier lại đặc thù như thế?

Quả nhiên là kẻ đi cửa sau vào. Cho nên mới có cái cảnh tượng những Thánh kỵ sĩ không tương xứng như thế này?

Eliel hồi tưởng về việc thật lâu trước đó, khi hắn phân tích ra được bí ẩn hoàng thất của Hỗn Độn đế quốc rồi âm thầm cho ra kết luận, sau đó, hắn chỉ dám thở dài trong lòng, không nghĩ nhiều nữa.

Quả nhiên hoàng thất của đế quốc nào cũng không dễ dàng.

Người này choáng váng rồi sao? Tại sao lại không nói chuyện?

Farrel Ruier cảm thấy không có tí sức lực nào, nhếch miệng, lỗ tai lơ đãng tiếp tục nghe lời nói bên trong. Lát nữa đi về hỏi thử đám tiểu mộc đầu xem thế nào, trong lòng của hắn đưa ra quyết định.

Trong phòng, ngón tay Asrit vuốt ve bảo thạch bóng loáng, xúc cảm mát lạnh khiến tâm tình Asrit dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn ngước mắt nhìn đế vương tóc đen trước mặt, "Kiều, muốn cùng đi ra không?"

Kiều Tinh Nam lắc đầu: "Ngươi đi đi, ta hiện tại hơi mệt một chút."

Nói mệt mỏi, kỳ thật cũng không đúng lắm.

Chỉ là sau khi rời khỏi thần bí chi địa, y cuối cùng cũng có thể hoàn toàn ổn định lại tình thần, suy nghĩ một chút xem sau này rốt cuộc mình phải làm cái gì.

Hiện tại không có thời gian đi lung tung.

Kiều Tinh Nam nghĩ đến đây, càng thêm hạ quyết tâm không ra khỏi phòng.

Asrit không cưỡng cầu. Mặc dù mặt ngoài thì nhìn hắn như ngày nào cũng rảnh rỗi, nhưng mà Asrit dù gì cũng là một đế vương. Rời đi hai tháng, vẫn có một số việc còn chất đống cần hắn xử lý.

Nếu Kiều không muốn ra ngoài thì hắn sẽ đi xử lý chính vụ.

Sau khi Asrit rời đi, Kiều Tinh Nam vừa mới ngồi xuống suy nghĩ kế hoạch không bao lâu thì ngoại sanh và đệ đệ của y lại lanh lợi chạy vào.

"Đại cữu cữu, hoan nghênh trở về!"

Một bó to hoa đặt ở trước mặt Kiều Tinh Nam.

"Ca." Thần Bắc kéo áo Kiều Tinh Nam, con ngươi đen trầm chuyên chú nhìn về phía Kiều Tinh Nam. Kiều Tinh Nam lập tức hiểu ra, y có chút buồn cười vỗ vỗ bả vai Thần Bắc, "Cho các đệ mang theo, mỗi người một viên, không được phép ăn nhiều."

Là kẹo mà trước khi đi y đã đồng ý cho Kiều Diệu và Thần Bắc.

Tiểu Diệu vui vẻ giơ kẹo mà Kiều Tinh Nam cho lên.

Cuộc sống bây giờ của bọn họ vô cùng tốt, đổi lại trước kia thì đây là những chuyện mà bọn họ gần như không dám tưởng tượng. Nhưng kẹo mà đại cữu cữu cho thì vẫn là món mà tiểu Diệu và Thần Bắc thích nhất.

Hoàng kim mãng xà nằm ở trên bờ vai Thần Bắc tò mò thăm dò.

Kiều Tinh Nam nghĩ nghĩ, nhìn đám người hầu Mộc tộc ở phía sau phụ trách chiếu cố Mạc Kim, hỏi: "Mạc Kim có thể ăn kẹo không?"

Ăn kẹo?

Nữ người hầu Mộc tộc gật gật đầu, Kim điện hạ rất dễ nuôi. Những món mà Nhân tộc hoặc dị tộc có thể ăn thì Kim điện hạ đều có thể ăn.

Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, lại lấy ở trong không gian ra một viên kẹo cho Mạc Kim.

Mạc Kim không ngờ mình cũng có nên kích động ghê gớm, cứ dùng cái đuôi cuộn tròn viên kẹo này mãi, người hầu muốn giúp nó lột nó ra, nó đều không vui.

Nó muốn mang đi khoe khoang với Asrit!

Mạc Kim nghĩ đến đây, bèn cọ cọ ngón tay đế vương tóc đen trước mặt, sau đó lè lưỡi về phía tiểu Diệu.

Tiểu Diệu đã sớm quen với việc nuôi nấng Mạc Kim, cậu kéo áo đại cữu cữu, nói chuyện mà bọn họ cần phải làm sau này cho Kiều Tinh Nam nghe.

"Hả? Muốn tặng hoa cho Asrit?"

Ánh mắt Kiều Tinh Nam rơi vào một người một rắn trước mặt, có chút buồn cười.

Mạc Kim có lẽ rất nhớ ca ca của nó, mà hai đứa trẻ nhà y thì lại thích giúp đỡ người khác.

Cũng tốt, Kiều Tinh Nam gật gật đầu với bọn chúng, sau đó nói khẽ: "Đưa hoa xong thì tranh thủ thời gian trở về, buổi tối sớm nghỉ ngơi, ngày mai sẽ mang các ngươi đến hậu sơn chơi."

Có thể đi ra ngoài chơi với đại cữu cữu rồi!

"Tốt!"

Nhìn bọn nhỏ rời đi, Kiều Tinh Nam ra hiệu Farrel Ruier ngồi xuống, còn mình thì vừa uống trà vừa tiếp tục suy nghĩ đường đi sau này.

Hoạt động đại lục giao hoán sinh một năm sau sẽ bắt đầu.

Thời gian phòng ái tâm mở không thể kéo dài đến tận một năm, dường như tất cả các biện pháp giải quyết đều chỉ hướng đến việc lấy được một đại lục mới.

Nhưng nếu mình lấy được một đại lục mới thì vấn đề lại tới. Lúc trước khi thiết lập tọa độ trên ghi chép vạn thế, y đã ghi tọa độ của Hỗn Độn Tạp Trì.

Vấn đề này thì phải làm sao mới giải quyết được?

Kiều Tinh Nam càng nghĩ càng đau đầu.

Farrel Ruier ở một bên nhìn chủ nhân, bên tai lờ mờ truyền đến tiếng bước chân. Hắn đứng lên, lặng yên không một tiếng động đi tới cửa, mở cửa ra.

Không được quấy nhiễu chủ nhân.

Farrel Ruier dùng ánh mắt ra hiệu với các thẻ bài khác.

"Đám Đạc Nhạc trở về lúc nào thế?"

Kiều Tinh Nam tạm thời dằn những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình xuống đáy lòng, ngẩng đầu một cái đã không nhìn thấy Farrel Ruier ở trong phòng nữa, mà lại thấy mấy người Tư Sa bình tĩnh đứng ở cửa ra vào, y sửng sốt một chút, "Các ngươi đã tới? Mau ngồi xuống đi."

Số ghế của các thẻ bài bây giờ được sắp xếp dựa vào thứ tự triệu hoán, số 0 và Steria triệu hoán tương đối sớm nên rất gần Kiều Tinh Nam.

Nhưng mà lúc này Steria không ở đây nên Farrel Ruier liền vui vẻ ngồi ở bên tay phải của Kiều Tinh Nam.

"Bọn họ đã đi năm ngày rồi." Farrel Ruier xem xét thời gian, "Đại khái ngày mai hoặc là ngày mốt sẽ trở về."

Kiều Tinh Nam gật gật đầu, sau đó tiếp tục nghe Farrel Ruier nói về chuyện thông thương của đám người Đạc Nhạc.

Farrel Ruier uống một hớp rượu, hừ một tiếng: "Không có vấn đề gì lớn, nhưng mà hình như mấy tháng qua, Weidis đã nhốt không ít người."

Nhốt không ít người?

Kiều Tinh Nam không hiểu, tiếp tục hỏi thêm hai câu, nhưng mà Farrel Ruier cũng hiểu không nhiều, đám Đạc Nhạc cũng không nói với hắn việc này. Mắt thấy chủ nhân lộ ra thần sắc nghi hoặc, hắn cũng chỉ có thể kiên trì nói:

"Chủ nhân, việc bọn họ thông thương rất thuận lợi, cho dù rất nhiều người bị giam nhưng chắc cũng không có gì là quá đáng đâu."

Không có gì lớn cả.

Sứ thần thông thương Winterton của Arilance lúc này cũng đang an ủi mình ở trong lòng như vậy.

Cảnh tượng trước mặt không phải cũng quen rồi sao?

Nhất kinh nhất sạ, thật nhiều kẻ làm mất mặt Arilance.

Winterton cao tuổi, trên mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười hòa ái, ông ta quay đầu nhìn Steria tiên sinh tao nhã vừa vặn bên cạnh, tiếp tục chắc chắn ý nghĩ của mình.

Quả thực, người phụ trách của đối phương còn không phản ứng, ông ta chấn kinh cái gì?

Sau khi bình tĩnh lại, Winterton lại nhìn về phía nam nhân cao lạnh trước mặt.

Đối phương đeo một đôi bao tay màu đen, bàn tay thon dài lơ đãng đặt ở cái roi bên hông.

Đây là giám sát quan của Hỗn Độn đế quốc, Weidis.

Trường ngoa giẫm trên sàn nhà, phát ra âm thanh kẽo kẹt, quân trang màu đen làm nổi bật lên cái eo hẹp của hắn. Lưng thẳng tắp, mỗi một bước dưới chân đều giống như được đo đạc sẵn, mang theo một loại khí thế lạnh lẽo.

"Huhuhu!"

Bốn nam nhân quỳ trên mặt đất kích động biểu đạt cái gì đó, nhưng không biết miệng của bọn họ đã bị cái gì bịt lại mà khiến cho bọn họ không cách nào nói chuyện được.

Cả đám bọn họ đều đang sợ hãi và phát run. Từ khi nam nhân trước mặt này vung roi, bọn họ đã không thể ra ngoài phạm vi mà đối phương xác định, bên tai còn tràn đầy những tiếng la hét kỳ lạ. Người bị gọi vào giây đầu tiên, đầu liền nổ tung.

Giống như ma quỷ bị nhốt ở trong địa ngục đang kêu gào thảm thiết, trong chớp mắt là có thể xé nát khe hở thời không mà chui ra, ăn thịt nuốt chửng bọn họ.

Tên nam nhân này là ác ma!

Bốn người vừa quỳ vừa cúi đầu, con ngươi bởi vì sợ hãi mà phóng đại. Khi nhìn thấy cái trường ngoa màu đen kia xuất hiện ở trước mắt bọn họ, trong lòng bốn người lập tức tràn đầy hoảng sợ và hối hận.

Weidis dùng ánh mắt thản nhiên nhìn anh ta, giống như lập tức có thể bóp chết anh ta.

"Miệng không mở ra được thì có thể không dùng nữa."

"Mang bọn họ đi đi."

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai mọi người. Weidis gật đầu ra hiệu với Winterton và Steria một cái. Sau đó, hắn cũng không thèm nhìn đám người quỳ sau lưng lấy một cái mà cất bước rời đi.

Mà mấy kỵ sĩ đứng ở phía sau hắn thì cột tay bốn vị kia, nghiêm chỉnh theo sát phía sau đối phương.

Winterton nghe đến đây, đưa mắt nhìn bóng lưng Weidis, sau đó quay đầu nhìn về phía Steria tiên sinh ưu nhã bên cạnh.

"Tiên sinh, lần này đã xảy ra chuyện gì?" Winterton hỏi.

Nụ cười trên mặt Steria hơi thu lại: "Thật sự là vất vả cho Winterton các hạ và các kỵ sĩ của Arilance vì đã cùng bọn ta không ngại vạn dặm xa xôi đi tới Goliland. Nhưng mà chuyện này quả thực khiến cho Hỗn Độn đế quốc bọn ta không thể chịu đựng được."

Ánh mắt Steria nhìn về phía người phụ trách của Goliland đang nơm nớp lo sợ ở nơi xa, trên mặt cũng lộ ra vẻ không vui, "Chắc hẳn bên của Đạc Nhạc các hạ cũng đã có định luận."

Đạc Nhạc đứng ở một bên cười híp mắt giải thích:

"Hỗn Độn đế quốc bọn ta cùng đại lục khác thông thương nhiều năm, trải qua không ít chuyện phiền toái, nhưng châm chọc chuyện định giá của bọn ta thì thực sự là lần đầu tiên thấy."

"Người phụ trách Goliland thậm chí còn chửi mắng những sứ giả thông thương vất vả của Hỗn Độn đế quốc bọn ta."

"Nếu quý quốc không muốn thông thương với bọn ta thì có thể nói thẳng."

"Không cần thiết phải bắt bọn ta tiếp nhận vũ nhục như vậy!"

Sứ giả thông thương của Goliland Will nghe xong lời này, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc, hắn ưỡn nghiêm mặt cười nói: "Việc Hỗn Độn đế quốc định giá đã được hiệp nghị nhận định, mười phần hợp lý, chuyện này tuyệt đối là có người giở trò trong bóng tối!"

"Với tư cách là tài vụ quan của Hỗn Độn đế quốc, ta nắm giữ tất cả định giá của hàng hóa thông thương. Mặc dù ta cũng cảm thấy giá cả bây giờ vô cùng hợp lý, nhưng nếu chuyện đã xảy ra, ta cảm thấy cũng cần một vài biện pháp để giải quyết, không phải sao?"

Nói xong, Đạc Nhạc lấy một bản ký sổ ra.

Biện pháp giải quyết?

Will cảm thấy trước mặt có một cái hố đang đợi mình.

"Thực không dám giấu giếm, so sánh với giá của đồ sắt giữa Uyathor đại lục và các đại lục khác thì Hỗn Độn đế quốc bọn ta đã định một mức giá vô cùng tiện nghi rồi."

"Hiện tại một thanh đồ sắt tinh phẩm của bọn ta bán ra cho các đế quốc đại lục khác đều sẽ định là hai ngàn đồng vàng."

"Đối với các ngươi định giá chín trăm năm mươi đồng vàng, nhưng không ngờ lại phải nhận những lời giễu cợt kia." Đạc Nhạc cười, nhưng mặt lại toát ra một tia phiền muộn.

Will còn muốn nói điều gì, liền nghe thấy Đạc Nhạc vui mừng nói về đế quốc Biala bên cạnh, hắn chậm rãi nói: "Trước đó sứ thần thông thương của đế quốc Biala cũng làm sai một vài chuyện, nhưng bọn họ đã kịp thời nghĩ lại, đã đồng ý sửa định giá là một ngàn một trăm đồng vàng."

"Mặc dù không nhiều, nhưng tóm lại cũng là một lời giải thích."

Tảng đá trong lòng Will rơi xuống, lúc trước hắn cũng nghe thấy bên Biala truyền tin tới, lúc đó kỳ thật hắn đã sớm hoài nghi chuyện này là Biala làm ra.

Nhưng bây giờ đối phương đã đưa ra một lời giải thích, Will nghĩ đến nguyên một đám đồ sắt tinh chế lần này, nội tâm có sự chắc chắn.

Bọn họ không thể để mất đi con đường cung hóa đến Hỗn Độn đế quốc được!

"Cho nên cuối cùng lại định giá lên rồi?"

Kiều Tinh Nam nhìn Đạc Nhạc, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Vào ngày thứ ba Kiều Tinh Nam trở về, đám người Đạc Nhạc mới về lại Udia trang viên.

Lúc này chính là vào ban đêm, Kiều Tinh Nam và người của Hỗn Độn Tạp Trì ngồi ở trong phòng của y, nghe Đạc Nhạc giới thiệu tình huống hai ngày qua.

Hai tháng này, đám Đạc Nhạc thật sự không có làm không công. Số lượng đồng vàng không những vượt xa dự liệu của Kiều Tinh Nam mà còn có thể nâng giá hàng lên với cả Goliland và Biala, đều là những chuyện khiến y kinh tâm động phách.

Việc người bên Biala đắc tội sứ giả Hỗn Độn Tạp Trì hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, nhưng một Hỗn Độn đại lục cường đại căn bản không chịu được cơn tức này.

Thế là gian thương Đạc Nhạc nhân thời điểm đó thừa cơ ăn cướp, à không, nói đúng ra là tăng giá.

"Goliland bị Biala hại rồi."

Đạc Nhạc cười híp mắt phân tích.

Lúc ký lại hiệp nghị với Biala, hắn chẳng qua cũng chỉ len lén nhắc đến Goliland, ai ngờ những người bên kia lại nảy ra ý đồ xấu.

Càng không ngờ chính là việc Goliland không thể ngăn cản được trò hãm hại của đối phương, vậy nên hắn liền không khách khí mà chiếm tiện nghi của họ.

Dù sao đế vương hai nước đó hoặc nhiều hoặc ít cũng đều từng hại chủ nhân của mình, không đáng để thương hại.

"Madipa đã tự chủ động nâng giá, nhưng xét thấy đế quốc bọn họ hiện tại vẫn còn chiến loạn, lượng vũ khí cần tương đối nhiều, cho nên chỉ định giá là một ngàn đồng vàng."

"Đến cả Arilance cũng lên giá." Đạc Nhạc mở sổ sách ra để chủ nhân nhìn một chút, "Nhưng bởi vì Arilance và chủ nhân có quan hệ tốt, cho nên ta không lừa bọn họ."

Chỉ là nâng giá lên tới chín trăm năm mươi mốt mà thôi.

Kiều Tinh Nam nghe Đạc Nhạc tự thuật, nhìn thấy hắn chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà đã thu được lợi nhuận chín ngàn vạn đồng vàng, trong lòng không nhịn được cảm khái. Đạc Nhạc thật đúng là một thiên tài thương nghiệp.

Đạc Nhạc cười híp mắt giải thích: "Cũng nhờ đồ sắt mà Địa tinh tộc luyện chế có chất lượng thượng thừa nên mới có được thành tích như vậy."

Hắn nhớ, đồ sắt tinh luyện tinh chế mà mấy chủ nhân đời trước từng bán ở thế giới khác còn có giá ba ngàn đồng vàng.

Hiện tại còn thua lỗ.

Nhưng mà dựa theo tình trạng kinh tế ở thế giới nà thì giá tiền tạm thời cũng hợp lý, Đạc Nhạc thầm tính toán ở trong lòng.

"Gần đây ngươi chuẩn bị mua đất à?"

Kiều Tinh Nam nhìn vào chỗ bản kế hoạch sau này của Đạc Nhạc.

Đây chính là chuyện Đạc Nhạc muốn hồi báo cho Kiều Tinh Nam sau này.

Kỳ thật không chỉ là chuẩn bị mua đất, sau này Đạc Nhạc còn định sẽ mướn người mở tiệm. Đến lúc đó tiền kiếm được, đều sẽ ghi lên trướng bản của hắn.

Thẻ bài thương nhân Đạc Nhạc vĩnh viễn sẽ không thoả mãn với tiền tài. Hắn trời sinh đã có khát vọng với tiền tài, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp để kiếm tiền nhiều hơn.

Mộc tộc có khả năng tương tác cao với thực vật thì có thể phụ trách trồng cây, tinh linh có khả năng tương tác cao với động vật thì có thể đi chăn nuôi, giao nhân thiện dệt vải hoặc là nhân ngư bồi dưỡng Thiên Mính, còn có thể làm thêm nuôi cá, các thẻ Nhân tộc khác phần lớn đều có kỹ năng của mình.

Đến lúc đó hàng hóa mà bọn họ bán ra tuyệt đối sẽ được phong thưởng.

Đạc Nhạc cười híp mắt nói với Kiều Tinh Nam kế hoạch sau này của mình, "Chủ nhân cảm thấy thế nào?"

Chuyện này mấu chốt dựa vào những thẻ mà sau này Kiều Tinh Nam rút được.

Kiều Tinh Nam cũng hiểu rõ ý tứ của Đạc Nhạc.

Mua đất trồng trọt hoặc là chăn nuôi, hoặc là mở cửa hàng, đến lúc đó Đạc Nhạc chưởng quản toàn cục. Còn các thẻ bài khác, mỗi người quản lí một chức vụ của riêng mình, chắc chắn sẽ giúp cho bọn họ kiếm đầy bồn đầy bát.

Nhưng dù là Đạc Nhạc hay là Kiều Tinh Nam thì đều biết, bọn họ không thể nào rút được quá nhiều thẻ. Một mặt là việc rút thẻ không chắc chắn, một mặt khác chính là giữa các đại lục mặc dù có thể thông thương nhưng vẫn còn hạn chế, thẻ bài số lượng quá nhiều sẽ mất cảnh giác.

Kiều Tinh Nam nghĩ, bèn nói những vấn đề này ra, xong lại bổ sung: "Nhưng mà quả thực có thể thử một lần."

Kế hoạch này của Đạc Nhạc cần rất nhiều thẻ bài, luôn có thời điểm có thể dùng được.

Nhưng tạm thời cũng không thể sốt ruột, trong một khoảng thời gian rút thẻ nhất định phải định số, nếu không quá nhiều sẽ làm cho người khác chú ý.

"Sức lao động có thể thuê Nhân tộc của Uyathor đại lục."

"Đúng vậy, chủ nhân."

Đạc Nhạc cười tít mắt, con mắt hơi mở, một đôi mắt hồ ly lộ ra mấy phần vui sướng.

Đối với hắn mà nói, một chủ nhân có thể giúp đỡ cho kế hoạch của thẻ bài thực sự là quá hiếm có, nhất là khi chủ nhân này còn thông minh làm cho người khác ưa thích.

Kiều Tinh Nam gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Miya ngồi ở bên cạnh Weidis. Trước đó y từng nghe Đạc Nhạc nói về mâu thuẫn nhỏ trong lúc thông thương, mấy chuyện ở trong đó chủ yếu là do Weidis giải quyết, mà kỹ năng [ họa địa vi lao ] này còn được Đạc Nhạc tôn sùng nữa.

Chuyện này khiến Kiều Tinh Nam càng thêm hiếu kì về kỹ năng này.

Vốn dĩ, Kiều Tinh Nam còn tưởng kỹ năng của Weidis chỉ là giống chú Steria khống chế đối phương, hiện tại xem ra còn mang theo debuff giảm ích nữa?

Weidis đeo bao tay, dùng ngón trỏ nhấc vành nón, càng làm nổi bật lên đường cằm góc cạnh rõ ràng của hắn, hắn gật đầu một cái.

"Với tư cách là trưởng ngục giam, lúc khống chế tù nhân, còn phải kịp thời trừng phạt đối phương."

Đây là buff phụ trợ đi kèm với chức nghiệp, bình thường cũng từ tâm trạng của Weidis mà ra, cho nên hệ thống không đánh dấu.

Kiều Tinh Nam hiểu rõ, trên mặt y lộ ra vẻ tôn kính: "Weidis thật chăm chỉ, giữ gìn sự an bình cho Hỗn Độn Tạp Trì."

Kiều Tinh Nam vô cùng tôn trọng nghề nghiệp sĩ quan hoặc là trưởng ngục giam. Bọn họ vừa bảo vệ người khác mà vừa trừng phạt kẻ ác.

Ánh mắt của Weidis rơi vào ánh mắt chân thành của Kiều Tinh Nam, hắn hơi sửng sốt, không dời ánh mắt, chỉ chuyên chú nhìn chủ nhân của mình, giọng nói trầm thấp: "Đây là chức trách của ta."

Trưởng ngục giam thứ ba của Hỗn Độn Tạp Trì Weidis, vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo với nghề nghiệp của mình. Kiều Tinh Nam nghe vậy liền nổi lòng tôn kính.

Chiêm tinh giả Auri lúc này cũng như các thẻ bài, lẳng lặng nghe chủ nhân và Weidis trò chuyện.

Không có ai biết ở phía dưới cái giao sa bịt mắt của Chiêm tinh giả, hai mắt không bị che kia đang không chớp mắt nhìn chăm chú chủ nhân. Trong mắt hắn, chủ nhân như là ngôi sao sáng ngời nhất trong bầu trời đêm, mọi cử động đều chói mắt.

Auri biết, các thẻ bài khác nhất định đều đang ghen tỵ với Weidis vì được chủ nhân để ý.

Nhưng Auri sẽ không, Auri có lòng tin sẽ trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân!

Ánh sáng của Đạc Nhạc và Weidis chỉ là tạm thời.

Thắng lợi vĩnh viễn thuộc về Chiêm tinh giả may mắn Auri!

Kiều Tinh Nam cũng không biết có một thẻ bài đang phấn đấu vì mình.

Y nhẹ nhàng thở ra, đem chuyện lựa chọn của mình ở thần bí chi địa nói cho các thẻ bài nghe.

Nói đến chỗ này, Kiều Tinh Nam cũng nói chuyện khiến mình nhức đầu trước đó ra.

Chỉ dựa vào một mình y mà muốn tìm được một đại lục mới hoặc là sửa đổi tọa độ của Hỗn Độn đại lục đến một đại lục mới, quả thực là hơi khó khăn.

Kiều Tinh Nam suy nghĩ, nếu như thực sự không được, một lát nữa sẽ đi hỏi 035 một chút, nhìn xem có biện pháp giải quyết hay không.

Mặc dù hi vọng không lớn.

Nghe thấy chủ nhân nhắc tới thần bí chi địa, Mana Lund và Hỏa Nhất cũng ở bên cạnh bổ sung.

Cuộc sống ở thần bí chi địa sinh hoạt thật sự là phong phú.

Nhất là khi nói đến chuyện trong lực công kích của các thẻ bài đã có thêm một tia thần chỉ chi lực, Farrel Ruier cực kỳ hâm mộ, nghe xong liền biết năng lực mấy thẻ bài này lại mạnh hơn.

Nhưng khi biết chủ nhân bởi vì đi thần bí chi địa mà mới gặp phiền phức, Farrel Ruier cũng không thấy thần bí chi địa tốt nữa.

Farrel Ruier muốn trợ giúp Kiều Tinh Nam, nhưng trong đầu óc của hắn ngoại trừ rượu thì chính là kiếm, căn bản không nghĩ ra được biện pháp giải quyết khốn cảnh.

Trên thực tế, những vấn đề này đối với tất cả các thẻ bài mà nói đều rất khó.

Những thẻ bài này bình thường cũng rất rảnh rỗi, làm sao biết được làm thế nào có thể chiếm được một đại lục mới, hoặc là làm sao để một đại lục mới có được tọa độ của Hỗn Độn Tạp Trì?

Kiều Tinh Nam nhìn vẻ mặt của các thẻ bài lộ ra sự hoang mang, cũng biết vấn đề này đối với bọn họ mà nói vẫn tương đối gian nan.

Kiều Tinh Nam mấp máy môi, vừa định mở miệng bảo mọi người không cần quá buồn rầu, không biết cũng không có sao.

Một giây sau, y liền nghe thấy tiếng băng ghế sau đó bị đẩy ra. Kiều Tinh Nam giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy Auri với khuôn mặt tỉnh táo đứng ở cửa sổ.

Ánh trăng trong sáng xuyên thấu qua cửa sổ, rơi lên trên mặt đất, cũng rơi vào áo bào màu trắng của Chiêm tinh giả. Áo bảo nhiễm lên ngân quang nhàn nhạt của mặt trăng, cùng ám văn trên ống tay áo kết nối với nhau, gương mặt tuấn mỹ thanh lãnh càng lộ ra vẻ thần bí.

"Chủ nhân, phần thưởng của Thăng Tinh Nguyệt có [ kinh nghiệm của trưởng giả tinh vực ], có thể sẽ có trợ giúp với ngài."

【 đinh, kỹ năng [ Ngắm sao tài ba ] của thẻ bài Auri Chiêm tinh giả đã tiến vào thời gian hồi chiêu 】

Ngắm sao tài ba có 35 phần trăm dự đoán thành công, Kiều Tinh Nam rất là coi trọng, nhưng mà, kinh nghiệm của trưởng giả tinh vực là cái gì?

Chuyện này kỳ thật có rất ít các thẻ bài biết, dù sao thì Thăng Tinh Nguyệt đối với Hỗn Độn Tạp Trì mà nói cũng không được đánh giá cao. Cũng chỉ có tộc Auri, bình thường khá là thân cận với hệ thống nên mới có thể biết được chuyện này.

Auri khuôn mặt lạnh nhạt, giọng nói không vội không chậm, không hiểu sao mang đến cho người ta một cảm giác an toàn.

"Ở trong Thăng Tinh Nguyệt, chủ nhân Tạp Trì được bình phán là ba sao và ba sao trở lên sẽ được nhận phần thưởng. [ Kinh nghiệm của trưởng giả tinh vực ] chỉ là một trong số đó."

Vị Chiêm tinh giả tuổi trẻ này có bản lĩnh không tới nơi tới chốn, chí ít nếu trưởng lão Mori của bọn họ tới thì còn có thể giả bộ ra bộ dáng làm cho người ta tin phục.

Steria thậm chí còn nghe được tiếng run khá nhỏ trong giọng nói của đối phương, nhưng mà đây chỉ là việc nhỏ, không trở ngại.

Kiều Tinh Nam nghiêm túc nghe đối phương nói chuyện.

Trưởng giả tinh vực, có thể xưng là chủ ý thức của tinh vực Tạp Trì, đại khái là tương đương với cấp trên chủ ý thức ở tất cả các Tạp Trì. Họ và tinh vực Tạp Trì chặt chẽ không thể tách rời, đồng thời còn là những tồn tại có hiểu biết nhất trên thế giới, gần như không có chuyện gì có thể làm khó họ.

Mà [ kinh nghiệm của trưởng giả tinh vực ] là phần thưởng do Thăng Tinh Nguyệt ban thưởng, Tạp Trì phù hợp với cấp sao có thể lựa chọn phần thưởng này.

"Chủ nhân có thể đưa ra một vấn đề với trưởng giả tinh vực, tìm kiếm sự trợ giúp."

Auri nói ý nghĩ của mình ra.

Kỳ thật phần thưởng này nghe rất là lừa đảo. Bỏ ra sức lực nhiều như thế để Tạp Trì đạt được cấp độ sao, kết quả lại chỉ hỏi được một vấn đề của phần thưởng.

Nhưng không thể nghi ngờ, đây là hi vọng duy nhất của Kiều Tinh Nam.

Nếu như mình hỏi trưởng giả tinh vực thì có phải sẽ có biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại hay không?

Kiều Tinh Nam cũng không rõ lắm, nhưng y muốn thử một chút.

Nhất là khi tham gia Thăng Tinh Nguyệt còn giúp ích cho Hỗn Độn Tạp Trì nữa.

Lát nữa cần phải hỏi lại 035 thêm về hoạt động [ Tạp Trì Thăng Tinh Nguyệt ].

Nội tâm Kiều Tinh Nam đã nắm chắc, y nhìn về phía Auri trước mặt, ánh mắt ôn hòa nói: "Cảm ơn Auri, đề nghị của ngươi rất có ích lợi với ta."

"Có thể giúp được chủ nhân là vinh hạnh của ta."

Auri mặt ngoài dè dặt gật đầu, nhưng trên thực tế trong lòng đã đặt ra thành công đầu tiên!

Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn có thể trở thành người đầu tiên ở tộc Chiêm tinh giả trở thành cánh tay đắc lực của chủ nhân!

"Hỗn Độn Tạp Trì hiện tại đang là mấy sao?"

Kiều Tinh Nam bỗng nhiên nghĩ tới, Auri nói phải ba sao mới có thể được phần thưởng, như vậy hiện tại Hỗn Độn Tạp Trì đang là mấy sao?

Kỳ thật trong lòng Kiều Tinh Nam đã nghĩ ra dự tính xấu nhất, 035 rất đơn thuần, gần như không gạt được y, y có thể nhìn ra Hỗn Độn Tạp Trì không đúng.

Cho dù là Tạp Trì một sao cũng được, dù sao ba sao cũng là từ một sao đi lên, chậm rãi cũng không tệ.

Nghe lời Kiều Tinh Nam hỏi, tất cả thẻ bài đều ngây ngẩn cả người.

Mắt thấy mọi người không nói lời nào, Kiều Tinh Nam vừa định nói thì chợt nghe thấy những tiếng nấc không ngừng.

Mặc dù tiếng nấc rất nhẹ, nhưng lúc này bầu không khí đang vô cùng yên tĩnh, cho nên âm thanh này trở nên rất là rõ ràng.

Kiều Tinh Nam giương mắt, liền thấy Miya ngồi đối diện y. Lưng thẳng tắp, nét mặt lạnh nhạt, đến cả con mắt màu hổ phách cũng vẫn rất sắc bén, dáng vẻ ngự tỷ cao lạnh, nhưng lại đưa tay che miệng.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nấc lạnh nhạt của nàng.

Kiều Tinh Nam vội vàng ra hiệu Weidis ngồi ở bên người nàng rót cho Miya một cốc nước.

Các thẻ bài khác cũng quan tâm nhìn đối phương, bầu không khí cổ quái trước đó dần dần biến mất.

Miya uống một hớp, cảm thấy không khí chung quanh thay đổi, cũng không còn kì lạ nữa. Nàng đối mặt với ánh mắt quan tâm của Kiều Tinh Nam, mím mím môi, giọng nói có chút xấu hổ: "Đa tạ chủ nhân."

Kiều Tinh Nam phất phất tay, tỏ vẻ không sao, nấc là hiện tượng bình thường, ai cũng có.

Lúc này, Kiều Tinh Nam cũng ý thức được các thẻ bài hơi không thích nói về chủ đề vừa nãy, cũng không muốn hỏi nữa, định sẽ bảo mọi người đi về nghỉ.

Nhưng lại nghe được giọng nói ôn hòa ưu nhã của chú Steria.

"Hỗn Độn Tạp Trì, không có cấp sao."
Chương kế tiếp