Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 2

“Về vận thế, tin thì là có, không tin thì là không, ta không muốn tính.” Tịnh Nhất đại sư khoát ống tay áo lớn quét một vòng trên mặt đất, ngồi xuống trước mặt Bộ Thanh Vân, bắt bước dáng vẻ chống cằm của Bộ Thanh Vân nhưng không thành công.

Ông ta tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi xuống, nói: “Về việc thi cử, ngươi đã có dự liệu trong lòng, ta không cần tính nữa.”

Bộ Thanh Vân tự mình lấy rượu, ngón tay xinh đẹp cầm miếng thịt thỏ, một ngụm rượu lại một miếng thịt, cứ thế ăn.

Đôi mắt sáng đen đã trở nên lờ mờ.

Hắn không mở miệng, như thể chấp thuận.

“Nhân duyên, việc này thì…” Tịnh Nhất đột nhiên thay đổi giọng điệu, bấm bấm ngón tay bóng loáng vì thịt thỏ của mình, một lúc lâu sau mới nhấp một hớp rượu nói: “Nhanh, nhanh thôi.”

Ánh mắt Bộ Thanh Vân sáng lên, lấy tay bóp bóp khuôn mặt của mình: “Ngài có thể tính chính xác thời gian không?”

“Trong vòng ba giờ.” Ngón trỏ của Tịnh Nhất chậm rãi hướng xuống dưới, chỉ vào mặt đất dưới chân, sắc bén nói: “Ngay tại chỗ này.”

Nói rộng ra phạm vi mà tăng nhân đã chỉ ra, Tịnh Nhất đại sư đề cập đến toàn bộ Kê Minh Tự.

Có thời gian, có địa điểm.

Tịnh Nhất đại sư rất tự tin. 

Đại sư được người người tôn kính đã quả quyết như vậy.

***

Bộ Thanh Vân không phải là người tin vào ma quỷ thần thánh, nói dễ nghe thì là tuổi trẻ ngông cuồng, nói khó nghe một chút thì là không biết trời cao đất rộng nên không có lòng kính sợ.

Hòa thượng bình thường xem quẻ, mọi người sẽ chế giễu: “Đây là một tên hòa thượng dởm không thể tự kiếm cơm ăn.”

Nhưng nếu là Tịnh Nhất đại sư xem bói. 

Mọi người sẽ nói: “Tịnh Nhất đại sư quả là hiểu biết và đa tài, đã học cả Phật giáo và Đạo giáo, không hổ là đại sư!”

Mấy cái thần tiên hạ phàm, thần thông quảng đại gì đó trong miệng mọi người, ở vị trí của Bộ Thanh Vân, tất cả đều là bốn chữ——

Tin đồn thất thiệt.

Quẻ của Tịnh Nhất đại sư vừa đưa ra, Bộ Thanh Vân lắc lắc bầu rượu, cượt cợt không hề nể nang gì, tiếng cười trực tiếp thoát ra ngoài cổ họng. 

Mọi hành động chỉ có hai chữ chói sáng: không tin.

Cho dù tửu lượng của Bộ Thanh Vân không tốt, lúc này cũng hơi mơ hồ, nhưng nói vô cùng lưu loát: “Đại sư, ngài đoán thử xem, trong vòng một giờ sẽ có bao nhiêu người đến Kê Minh Tự?” 

“Ta…” Chỉ nghe thấy Tịnh Nhất đại sư cố gắng kéo dài âm điệu.

Chữ “Ta” này đã lặp lại trăm lần nhưng vẫn không nói ra đoạn tiếp theo, Bộ Thanh Vân chỉnh tầm mắt, đúng lúc nhìn thấy khóe mắt Tịnh Nhất cong lên, tròng mắt trợn ngược nhưng không nhìn Bộ Thanh Vân. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Đang lúc Bộ Thanh Vân định nói câu tiếp theo, Tịnh Nhất nói: “Không biết, nhưng khẳng định là rất nhiều.”

“Nhiều người như vậy, làm sao biết được nhân duyên của ta? Hay là chúng ta đi đến chỗ mấy tín đồ đi?” Bầu rượu vừa đặt xuống, Bộ Thanh Vân đã chống một tay lên mặt đất, định đứng lên: “Đại sư nói trước cho ta biết đi, để ta ghi nhớ gương mặt nàng, sau này thi đậu đầu bảng cũng hay có thêm một mục tiêu.”

“Chàng trai trẻ, chớ nóng vội.” Cảm  giác được cánh tay bị kéo, Bộ Thanh Vân thoáng chốc cảm thấy trọng tâm không vững, lại lảo đảo ngồi xuống.

Chỉ nghe Tịnh Nhất tặc lưỡi một tiếng: “Chậc, người, người trẻ tuổi này.”

Bộ Thanh Vân cười hì hì, quả thực là sau hai ba chén rượu đã lộ rõ bản chất thật, vứt bỏ toàn bộ phép tắc xã giao học được từ chỗ lão gia tử. 

Trong lòng hắn đã cho rằng vị hòa thượng này là một tên lang băm nổi tiếng, nói tới nói lui cũng dùng thái độ đối đãi với lang băm: “Hoặc là sư phụ nói cho ta biết tên của cô nương kia, sau này ta có một mục tiêu.”

“Chậc chậc chậc.” Đại sư làm như phát hiện ra gì đó, lắc đầu nhìn tiểu bối: “Ngươi không tin sao? Cảm thấy ta đang nói dối à?”

Đại sư hỏi rất nghiêm túc, Bộ Thanh Vân cũng đáp rất thẳng thắn thật lòng: “Đúng vậy.”

“Hừ, người trẻ tuổi này.” Đại sư nhìn có vẻ không tức giận, nhưng lại nghiêm túc nói: "Không biết trời cao đất dày, về sau ngươi sẽ chịu khổ."

“Này.” Bộ Thanh Vân nghe xong, hai gò má đỏ bừng vì rượu, khẽ ợ ra một hơi rượu, vẫn không quên chuyện nhân duyên kia: “Chúng ta đi tìm cô nương kia đi.”

“Chậc chậc.” Tịnh Nhất đại sư cười rất mờ ám: “Ngươi muốn thành hôn đến vậy sao? Ta sẽ viết cho Bộ Nhàn Vân một phong thư, bảo hắn sớm cho ngươi đi xem mắt cô nương nào đó.”

“Không muốn!” Bộ Thanh Vân lập tức cự tuyệt, nhìn thấy đề tài càng ngày càng đi xa trọng tâm, hắn đột nhiên kéo trở lại: “Ngài cũng không biết!”

Đôi mắt hạnh nhân của hắn sáng rực như thể hắn đã tìm thấy bằng chứng cho thấy Tịnh Nhất là một tên lang băm. Bộ Thanh Vân đang say, cảm thấy mình đã đúng, sao hắn có thể nhận ra rằng mình đang say khướt vào lúc này.

“Chậc chậc.” Tịnh Nhất đại sư có thể thấy rõ ràng: “Tửu lượng quá tệ, chất lượng rượu cũng quá tệ.”

….

Đại sư đức cao vọng trọng, Bộ Thanh Vân lại là con trai của bằng hữu tốt của đại sư, lặn lội đường xa đến đây, mặc dù hơi lòng vòng nhưng có thể tổng kết lại bằng một từ - khách quý.

Khách quý say, la hét rồi nói sảng, đại sư hảo tâm tìm tới sư điệt, sắp xếp cho hắn một cái thiện phòng, đưa trà giải rượu tới, khuyên nhủ mãi hắn mới chịu Không ngờ, một lúc sau, con ma men đã gần như biến mất.

Cảnh vật thay đổi từng góc một, gió thổi hết đợt này đến đợt khác, Bộ Thanh Vân gần như tỉnh rượu.

Bộ Thanh Vân dừng lại trên con đường đá thưa thớt người, xoa xoa thái dương, ra sức chớp mắt, trong đầu vẫn còn có chút mơ hồ.

Hai bên đường đá có những gốc anh đào trụi lá, cảnh tượng mùa đông không được đẹp lắm nên chẳng trách ở đây ít người như vậy.

Nhìn về phía trước, Bộ Thanh Vân nhìn thấy một cái giếng.

Những viên gạch màu xanh chồng chất lên nhau tạo thành chiếc giếng hình vuông, có những khe hở nứt nẻ, dường như là một chiếc giếng cổ.

"Đây chính là Giếng Trường Kích tiếng tăm lừng lẫy sao!”

 Đôi mắt hình quả hạnh của Bộ Thanh Vân hơi sáng lên, hắn bước lên phía trước, hơi rượu còn sót lại sau khi nhìn thấy cái giếng nổi tiếng đã tan biến thành mây khói.

Nghe nói nước giếng này trong như pha lê, ném một cây trường thương xuống dưới đáy, hôm nay vừa muốn gặp gỡ đã nhìn thấy, cũng tốt cho lão gia tử đang nghèo khổ.

Giẫm lên gạch đá xanh, đôi giày nghiền qua nghiền lại mặt đá tạo nên tiếng bước chân êm tai.

Khoảng cách càng ngày càng gần, hưng phấn trên mặt Bộ Thanh Vân dần dần biến mất, biên độ của bước chân cũng càng ngày càng nhỏ.

Bước chân thận trọng, cùng với hơi thở chậm lại theo bản năng, cho thấy Bộ Thanh Vân đã phát hiện mùi máu thoảng ra từ miệng giếng.

Ẩn thân trong giếng, là vì tránh né. 

Có mùi máu tươi, là vì bị thương. 

Những ngón tay của hắn lặng lẽ đặt lên chỗ thắt lưng, cảm thấy trống rỗng.

Ôi, sao hắn lại quên mất chứ, cái quạt xếp không có ở đây.

Bước chân đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, thân thể đang căng ra của Bộ Thanh Vân chậm rãi thả lỏng.

“Cái giếng này cũng không có gì đặc biệt.” Bộ Thanh Vân nhìn tấm ván gỗ che miệng giếng, nhàn nhã gõ vào tấm ván gỗ, sau đó đi về hướng ngược lại: “Còn lấy một tấm gỗ ra che nữa chứ, quay về thôi.”

Bộ Thanh Vân đột nhiên quay người, bước đi từng bước. 

Thư sinh lúc này một thân một mình yếu đuối, ngay cả quạt xếp phòng thân cũng không có, đi trước là tốt nhất. 

Đột nhiên, Bộ Thanh Vân cảm thấy rất hối hận vì khi rời khỏi nhà, vì thuận tiện, hắn đã giao tất cả những vật dụng như quạt xếp cho người cùng làng, chỉ để lại ngân phiếu cho nhẹ người, đi đến Giang Ninh. 

Ví dụ trong tình thế hiểm nghèo như bây giờ, một thư sinh trói gà không chặt như hắn chẳng thể làm được gì. 

Một con dao găm chỉa vào sau lưng hắn, làm đông cứng hơi ấm do ánh mặt trời mang lại.

Những tấm ván gỗ trên miệng giếng cổ bị ném đi, rơi xuống một bên. 

Bộ Thanh Vân giống như rơi vào hầm băng, mỗi một tấc kinh mạch đều căng thẳng đến mức chưa từng có, cơn nghiện rượu cuối cùng cũng tiêu tan hoàn toàn.

Đôi môi tái nhợt mấp máy, nhưng ngữ khí lại rất tùy ý: "Đi, đi nhanh thôi, không chừng đại sư sắp tới mời ta uống rượu rồi."

Vừa nói, Bộ Thanh Vân vừa tùy ý di chuyển về phía trước. 

Dường như hắn đang nói chuyện với chính mình, hơn nữa tuyệt đối không quay đầu lại, định lừa dối cho qua cửa.

Tuy nhiên……

"Đừng nhúc nhích." Lưỡi kiếm kia đi theo như cái bóng, tàn nhẫn đâm thủng ý nghĩ kì lạ của Bộ Thanh Vân. 

Giọng nói mềm mại khác thường, nhưng lại vô cớ chứa đựng sự lạnh lùng.

Hơn nữa, mùi máu trong không khí càng ngày càng nồng đậm, át đi mùi rượu trên người Bộ Thanh Vân.

Lưỡi dao găm lạnh như băng đã cắt xuyên qua chất liệu quần áo, ngay sát huyệt mạng môn ở ngang lưng, một đường lạnh như băng khiến Bộ Thanh Vân lạnh đến thấu xương.

Như muốn uy hiếp Bộ Thanh Vân, lưỡi dao đột nhiên đâm vào da của Bộ Thanh Vân, máu chảy ra.

Bộ Thanh Vân cau mày, đôi mắt đen tối sầm lại, trái tim hắn chùng xuống.

Làm sao bây giờ?

Trong khoảnh khắc, ở con đường lát đá cách đó không xa có tiếng bước chân sột soạt, thậm chí còn có cả tiếng vũ khí va vào nhau.

Bộ Thanh Vân chưa kịp phản ứng, cổ hắn đột nhiên bị cánh tay của ai đó bao lấy, hơi thở bị vòng tay đó siết chặt, chặn lại ngay lập tức, mắt Bộ Thanh Vân thoáng chốc mờ đi.

Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ đi, tầm nhìn vốn đã mờ của hắn lướt qua như một cái bóng bay.

Ánh sáng bị che khuất bởi tấm ván, Bộ Thanh Vân thực sự đã bị kẻ xấu đó dẫn xuống giếng rồi!

Mũi chân đứng trên lưỡi dao găm cắm xiên trên thành giếng.

Thật là oan uổng quá đi mất.

Vừa dừng lại ở cái giếng nhỏ hẹp này, vẻ mặt của Bộ Thanh Vân trở nên vặn vẹo vì vụ tai nạn đột ngột này.

Cái không gian chật hẹp này, oan uổng quá thôi. 

“Ngươi rốt cuộc…” Muốn làm gì.

Bởi vì dưới chân chỉ có một con dao, Bộ Thanh Vân không khỏi áp người về phía trước, hai tay đặt ở hai bên trên người tên phản diện, thấp giọng, có thể nghe thấy hắn đang nghiến răng nghiến lợi trong lời nói tức giận.

“Không thể nói cho ngươi biết.” Một giọng nói lạnh như băng khác cắt ngang thanh âm của Bộ Thanh Vân.

Bởi vì tức giận, Bộ Thanh Vân đột nhiên hếch cằm lên, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông.

Không ngờ, phía sau đầu đột nhiên bị đè xuống, có người ép hắn đè lên ngực, tên lưu manh này không muốn bị nhìn thấy mặt.

Mùi máu tanh ghê tởm xộc vào trong khoang mũi, giống như hắn đang chảy máu từ cổ họng, nhưng cũng có vị ngọt tanh nhàn nhạt.

Bộ Thanh Vân cùng tên xấu xa kia đang ở trong cái giếng chật hẹp, trọng tâm rất xiêu vẹo, lưỡi dao cắm trên thành giếng, cơ thể của hai người áp sát vào nhau.

Vô cớ dính vào tai họa, trong lòng Bộ Thanh Vân hơi trầm xuống, tâm tình không tốt.

Từ tình hình hiện tại có thể cho thấy rằng tên xấu xa này không có thói quen giết người, vì vậy Bộ Thanh Vân khá can đảm.

Vì vậy, hắn lên tiếng, rất khẽ, nhưng lại ẩn giấu kim châm: “Tại sao không cho ta nhìn mặt ngươi?”

Giống như một cô nương khuê nữ. 

"Ta sợ sẽ hủy hoại thanh danh của ngươi." Tên xấu xa kia cũng không chịu thua kém, trong miệng tràn ra mùi máu tanh nồng đậm.

Một người đàn ông, nói cái gì mà thanh danh chứ!

Bộ Thanh Vân nghẹn lời, ngậm miệng lại.

Dùng lời nói sẽ không thể làm nguy hiểm đến tính mạng của một tên ác nhân, nhưng cãi nhau với hắn, là chê bai những người đang lùng sục ở bên ngoài lỗ tai chưa đủ thính sao?

"Nơi này có một cái giếng!" Ánh sáng xuyên thấu qua khe hở của tấm ván đột nhiên mờ đi, giờ phút này, trái tim Bộ Thanh Vân như muốn nhảy lên tận cổ họng. 

Ngay cả hắn cũng có thể phát hiện được mùi máu tươi, những người này còn được huấn luyện nghiêm chỉnh…

Tấm gỗ được nâng lên ở một góc độ nhỏ, Bộ Thanh Vân đã cố gắng nâng phần sau đầu bị ai đó nhấn giữ xuống nhiều lần, nhưng bàn tay ấy giống như một cái vòng sắt, Bộ Thanh Vân không thể di chuyển.

Nín thở, trong đầu Bộ Thanh Vân nhanh chóng xoay chuyển các biện pháp khác nhau.

Nếu như thật sự bị phát hiện, giả bộ bị bắt làm con tin thì có thể chạy trốn không?

Khe hở càng lúc càng lớn, nắm đấm đang nắm chặt trên vách tường đột nhiên nóng lên, tóc trên trán của Bộ Thanh Vân che đi mí mắt của hắn, hắn nhìn thấy một tia nắng mặt trời len qua nắm tay.

Dưới tình huống khẩn cấp như vậy.

Phù phù.

Phù phù. 

Không biết trái tim ai đang đập như trống ra trận.

Khuôn mặt trắng nõn của Bộ Thanh Vân trở nên dữ tợn, hay là nhảy xuống giếng?

Nhanh chóng bác bỏ.

Không được, tiếng động quá lớn. 

Nắm đấm càng lúc càng nóng, sắc mặt của Bộ Thanh Vân cũng trở nên tái nhợt, hô hấp tựa hồ dừng lại trong chốc lát.

Mặt trời đã bao phủ nắm tay.

Thời khắc mấu chốt, bên ngoài đột nhiên có một người nam tử hét lớn lên: "Đừng chạy!"

Trong lòng lập tức buông lỏng, bên ngoài có người chỉ đạo: "Ngươi đi xem miệng giếng kia đi, những người khác, đi theo ta!"

“Tuân mệnh!” Đó là người đàn ông đứng bên giếng.

Tiếng bước chân đều đều theo nhịp nhanh chóng đi xa, trong giếng chợt sáng lên.

“Có…”

"Vù" một tiếng, tấm gỗ nhanh chóng bị đập xuống, kèm theo có thứ gì đó lăn lên tấm gỗ, tấm gỗ phát ra tiếng loạt xoạt.

Bộ Thanh Vân nghe thấy người đang siết chặt mình thở ra một hơi, Bộ Thanh Vân cử động nắm tay, đổi bàn tay đang chống đỡ trên thành giếng, mới phát hiện ra rằng cả hai tay đều đã tê liệt.

"Tấm ván gỗ sắp gãy rồi, nhanh lên đi." Bộ Thanh Vân cử động bàn tay. 

“Đồ nhát gan.” Dường như Bộ Thanh Vân đã nghe thấy người kia khẽ xì. 

Vừa định phản bác, cảm giác lại giống như vừa nãy, hai mắt đột nhiên mơ hồ, thân thể nhẹ như chim yến, Bộ Thanh Vân nhìn thấy ánh nắng chói chang, quên hết toàn bộ những lời muốn phản bác. 

Người phía sau ngừng khống chế hắn, còn chưa kịp mừng rỡ, đột nhiên nghe được người kia nói chuyện: 

“Này.” Ngừng một lát, người nọ mới tiếp tục: “Ta đã cứu ngươi một mạng.”

Giọng nói lãnh đạm vang lên, Bộ Thanh Vân còn chưa đoán ra ý tứ của câu nói này, đột nhiên cảm thấy sau gáy truyền đến một trận đau nhức, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Trời đất quay cuồng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Bộ Thanh Vân: Hắn ta còn muốn làm gì nữa?

Với một tia sáng thần kì, những lời của Tịnh Nhất đại sư vang lên bên tai hắn.

Nhân duyên, trong vòng ba giờ...

Chắc chắn ông ta là một tên lang băm. 

Chương kế tiếp