Ta Mở Tiệm Cơm Ở Ma Giới

Chương 24
Quay về trấn Tịch Thủy, tình hình thu hoạch của Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam không khả quan cho lắm, chỉ có mấy chục cân tôm hùm đất. Điều này vẫn nằm trong dự kiến của Lục Trì, dù sao thì tôm trong sông cũng không phải là vô tận.

Buổi tối, Lục Trì đem thực đơn mà mình tự nghiên cứu trong khoảng thời gian này ra chiêu đãi mọi người: thịt viên tứ hỉ, cá hấp quế, thịt kho tàu, gà cay, khoai lang tẩm đường, ớt xanh xào nấm và tôm hùm đất.

Ba ma một người ăn thật sự tận hứng, vì chị Dương còn phải lái xe nên Lục Trì không mang rượu ra, chỉ mua từ cửa hàng hai bình nước dừa với hai chai nước cam, vẫn rất được hoan nghênh.

Bữa tối kết thúc, chị Dương cùng Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam trở về, còn Lục Trì thu dọn chén bát xong liền cầm đèn pin ra ngoài, chậm rãi đi dọc bờ sông.

Con sông này cũng không sâu lắm, ở những chỗ có mấy loài thực vật thủy sinh như cỏ nước, mà tôm hùm đất lại thích sống ở những chỗ như này, thỉnh thoảng sẽ nổi lên vào ban đêm để kiếm ăn. Lục Trì chính là muốn tìm kiếm bóng dáng của tôm hùm đất giữa đám cỏ nước, dựa vào đó để phán đoán số tôm còn lại trong sông còn nhiều hay ít.

Cơ mà, kết quả hiển nhiên không quá lý tưởng, Lục Trì đi men bờ sông gần 2 km cũng không thấy được mấy con tôm hùm đất. Cứ như này, chỉ mấy ngày nữa, số tôm hùm đất quanh đây đều vì bị hắn bắt mà tuyệt tích.

Châu chấu hết thì hết thôi, dù sao Lục Trì cũng không thích châu chấu lắm, nhưng ai có thể từ chối được việc uống bia ăn tôm hùm đất đây?

Lục Trì không thể! Cho nên hắn hy vọng tôm hùm đất không hết nhanh như vậy. Nghe ông chủ tiệm tạp hóa này, càng tới gần huyện thành thì tôm hùm đất càng nhiều. Vậy chẳng lẽ Lục Trì phải chuyển dời trận địa đến huyện thành hả?

Nghĩ đến Hôi Lang, Liệp Báo còn có A Khắc Tư mà ban ngày gặp được ở huyện thành, Lục Trì cảm thấy không cần vội vàng như vậy. Hắn chỉ muốn kinh doanh đồ ăn một cách lặng lẽ và khiêm tốn, không muốn bị cuốn vào những cuộc tranh chấp không đáng có.

Ngày hôm sau, chờ Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đến, Lục Trì liền đề cập đến suy nghĩ của mình: “Thứ nhất là, thời gian tiếp theo đây, quầy hàng của ta sẽ không bán bất cứ món gì khác, ngoại trừ tôm hùm đất.”

Lý A Hổ nghe vậy có chút không tán đồng: “Nhưng hiện tại tôm hùm đất càng ngày càng ít, chúng ta đi đâu để bắt đây…”

Lục Trì mỉm cười, bảo Lý A Hổ không cần lo lắng: “Điều thứ hai ta muốn nói chính là liên quan đến vấn đề này. Ta nghe nói, ở những nơi càng gần huyện thành thì tôm hùm đất càng nhiều, cho nên ta hy vọng hai ngươi giúp ta đi bắt. Sau này, ta sẽ không trả tiền công nữa, mà là trực tiếp tính theo trọng lượng của tôm hùm đất để tính tiền.”

Nghe xong những lời này, Hoàng Lão Tam có chút bồn chồn: “Nhưng con sông gần đây cũng không có nhiều tôm hùm đất. Nếu mà xa quá, bọn ta có chạy một ngày cũng không bắt được bao nhiêu.”

Lục Trì gật gật đầu, giải thích: “Cho nên ta sẽ nói chuyện với chị Dương, ta sẽ trả lộ phí để chị ấy lái xe đưa hai ngươi đến nơi bắt tôm. Lồng đất và thùng gỗ tôi sẽ cung cấp, nhưng đống này hơi chiếm diện tích nên có lẽ ta sẽ phải trả thêm phụ phí. Vậy nên ta sẽ thu mua tôm hùm đất của các ngươi một tệ mười cân. Nghe thì có vẻ rất rẻ, nhưng có sự hỗ trợ của chị Dương, các ngươi muốn một ngày bắt được cả mấy trăm cân tôm cũng không phải là vấn đề. Hai người nghĩ sao?”

Trong hai ngày đầu tiên, Lý A Hổ với Hoàng Lão Tam một ngày bắt được khoảng chừng hai ba trăm cân tôm hùm đất, chỉ tính ở con sông gần đây. Nếu có thể ngồi xe đi xa một chút, thả nhiều lồng một chút, thì một ngày chạy đến mấy con sông cũng không phải vấn đề. Đừng nói là mấy trăm cân, nếu may mắn ra mà nói, thì một hai nghìn cân cũng có thể. Nếu chia tiền cho cả hai thì mỗi ma có thể kiếm được hơn 20 tệ, so với 6 tệ một ngày trước đây thì đúng là tốt hơn rất nhiều.

Huống chi con sông bên cạnh đã không còn nhiều tôm hùm đất, nếu không tìm biện pháp đến nơi khác bắt tôm, bọn họ có tiếp tục làm việc ở chỗ Lục Trì cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam tính toán thử, cảm thấy đề nghị của Lục Trì cũng không tệ lắm, bèn quyết định thử một lần.

Sau đó, buổi chiều Lục Trì cho bọn họ tan làm sớm, còn hắn thì tự mình đi tìm chị Dương.

Công việc chở hàng của chị Dương cũng không ổn định lắm, có khi mấy ngày liền không có việc để làm. Cho nên nghe được đề nghị của Lục Trì xong, nàng chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi. Khi nào tôi có việc thì không thể giúp cậu được, nhưng nếu rảnh thì có thể. Cậu cũng không cần phải trả nhiều đâu, 60 tệ một ngày, bao cơm tốt, cậu nghĩ sao?”

Xe chạy đều tốn tiền xăng, cho nên 60 tệ tính cả tiền xăng, ước chừng chị Dương kiếm được khoảng 30 tệ, đúng thật là không đắt. Có điều so với việc ở nhà nhàn rỗi không việc gì làm thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa lại còn được ăn cơm Lục Trì nấu, đây mới là mục đích mà nàng ngắm đến.

Lục Trì sảng khoái đồng ý, vừa vặn hai ngày sau chị Dương không có việc gì, nên ngày mai liền có thể bắt đầu.

Lục Trì ngừng kinh doanh xiên nướng, chuyên tâm làm tôm hùm đất để bán. Mười ngày đầu thì doanh thu cũng không tồi, nhưng dần dần, những khách quen đó ăn nhiều quá rồi cũng không còn nhiệt tình như trước nữa.

Sau đó, một tình huống hơi xấu hổ một chút đã xuất hiện, đó chính là số Ma tinh tệ hàng ngày kiếm được từ việc bán tôm hùm đất không đủ để trả cho chị Dương cùng với Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam. Cũng may hồi trước bán hàng, Lục Trì vẫn còn tiết kiệm được một số tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng kiên trì một hai tháng thì quả không phải vấn đề.

Đương nhiên là tình huống này Lục Trì cũng đã lường được trước, bởi vì phần lớn tôm hùm đất của hắn là được bán ở cửa hàng giao dịch hệ thống, chính là để kiếm thêm nhiều điểm tích phân để mua thêm điểm cường hóa, để quãng thời gian sau này hắn phải đi huyện thành, cho dù phải đối đầu với một Chiễn Võ Ma như Hôi Lang thì cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân, không đến mức hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Trong vòng hai tháng này, Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đã dành gần một tháng để chạy đi chạy lại khắp nơi nơi tìm bắt tôm hùm đất. Thành quả mỗi ngày bình quân rơi vào khoảng một nghìn cân, cho nên tiền công mỗi ma được khoảng 50 tệ. Mặc dù không phải ngày nào cũng được số tiền như thế, nhưng đối với bọn họ mà nói, đây đã là một khoản thu nhập xa xỉ, làm cho những kẻ vốn tính cách có hơi hướng nội như bọn họ đều trở nên tự tin hơn rất nhiều.

Lý A Hổ cảm thấy mình đã để dành đủ của hồi môn rồi. Đừng nói là trấn Tịch Thủy, mà chỉ cần là Trường Nha Ma ở khắp làng trên xóm dưới đều ta đều có thể thoải mãi chọn lựa.

Về phần Hoàng Lão Tam, giờ đây y không chỉ có thể tự nuôi sống bản thân mà còn có một khoản thu nhập khiến không biết là bao Trường Vỹ Ma khác phải ghen tị. Những lời đồn đãi vớ vẩn về y ở thôn Lý Hà càng ngày càng ít, thậm chí có nhiều ma khác cảm thấy ân hận vì trước đây đã không biết đường mà tạo quan hệ với Lục Trì.

Lý A Hổ thì không nói đến rồi. Dù sao trước đây cũng là Lý A Hoa nhặt được Lục Trì đang bị thương về nhà, phần ân tình này những ma khác không thể nào so được. Nhưng Hoàng Lão Tam chưa từng có ơn gì với Lục Trì cả. Trong mắt dân làng, Hoàng Lão Tam chính là dựa vào da mặt dày như bê tông để dính lấy Lục Trì. Trước kia lúc Lục Trì còn ở nhà Lý A Hoa, y thường thường đến nhà họ để cọ cơm. Bây giờ Lục Trì chuyển lên thị trấn, y ngày nào cũng chạy lên trấn trên. Vậy nên từ kẻ bị vợ bỏ, bị cả làng khinh bỉ, chỉ một chốc hắn đã trở Trường Vỹ Ma ca ca tự mình cánh sinh.

Chờ những Ma tộc khác phản ứng lại, định noi theo Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam đi tìm Lục Trì thì cũng đã muộn. Thật vất vả mà tìm đến tiệm tạp hóa, hỏi thăm ông chủ mới biết được Lục Trì đã dọn lên huyện thành.

Lúc này đây, Lục Trì đang ngồi trên con xe của chị Dương. Phần lớn gia sản của hắn đều được cho vào ba lô hệ thống và không gian trữ vật. Vì vậy trên xe chỉ có một ít đồ dùng hàng ngày, cùng một ít nồi niêu chén đũa.

Lúc Lục Trì mới chuyển đến thị trấn, hắn lên kế hoạch trong ba tháng sẽ phát triển đến huyện thành. Mà cũng trùng hợp làm sao, tính đến hôm nay cũng vừa vặn là ba tháng, không thừa không thiếu. Cũng không phải hắn bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế gì đó nên cố ý chọn thời gian, mà nếu bây giờ mà không dọn đi, thì đến căn nhà tồi tàn nhất ở huyện thành hắn cũng không thuê nổi.

Đáng cười ở đây chính là số tiền ít ỏi hắn tích cóp được trước đây đã bị tôm hùm đất làm cho bay sạch tám chín phần, cũng may vẫn kiếm lại được không ít điểm tích phân và tiền vàng.

Lục Trì hôm qua mới đem trả 462 toàn bộ số nợ 50.000 đồng vàng, lại tốn 100.000 điểm để mua mười điểm cường hóa. Mà kế hoạch mua ‘thiên phú ngôn ngữ’ vẫn không thực hiện được, cái phiếu giảm giá 50.000 điểm kia vẫn chưa có chỗ để phát huy tác dụng. Kết quả là Lục Trì túng quẫn quá đã đem nó vào cửa hàng hệ thống, rao bán với giá 30.000 điểm/300.000 đồng vàng.

Còn chuyện bán được hay không thì cứ tùy duyên đi.

Hai tháng qua, nhóc Slime đến tìm Lục Trì năm lần. Lần đầu Lục Trì vô cùng tức giận vì nó dám tròng cái vòng tay ma thuật gì gì đó vào tay hắn mà chả thèm hỏi ý kiến của hắn một tí nào. Mặc dù theo lời A Khắc tư nói, cái vòng này có vẻ là thứ tốt, nhưng Lục Trì vẫn rất là không vui, cho nên hắn không muốn giao tiếp với tên nhóc kia. Nhưng bởi rào cản ngôn ngữ, Slime cũng không phải dạng dễ chơi, Lục Trì vẫn phải miễn cưỡng tiến cúng đồ ăn cho nó.

Bốn lần sau, Lục Trì gần như đã chết lặng rồi, tức đến nổ phổi cũng chẳng có tác dụng gì. Tới thì cho ăn, rồi cứ ông nói gà bà nói vịt một hồi, dần dần hắn cũng có thể hiểu một ít ngôn ngữ của nó. Vậy nên cái phiếu giảm giá kia cũng không có giá trị gì đối với Lục Trì, nếu có người muốn mua, hắn còn có thể giảm giá thêm nữa.

Lần này đến huyện thành, không biết liệu rằng có thể gặp lại Hôi Lang và nhóm A Khắc Tư hay không. Đương nhiên đây cũng không phải là điểm trọng yếu. Đối với Lục Trì mà nói, quan trọng nhất là trên người hắn bây giờ không có quá nhiều tiền, chỉ có thể mong muốn sẽ sớm đứng vững gót chân ở huyện thành, an cư để yên tâm lập nghiệp kiếm tiền.

Lý A Hổ và Hoàng Lão Tam tạm thời ở lại thôn Lý Hà. Lục Trì đã nói trước với bọn họ, chờ khi nào hắn ổn định được mọi chuyện, cần gì giúp đỡ sẽ nói với chị Dương, chị ấy sẽ nhắn lại rồi đón bọn họ đến đây.

Chị Dương dẫn Lục Trì đến chỗ một Trường Nha Ma mà nàng quen biết. Vị Trường Nha Ma này làm công việc chuyên thu tin tức để đầu cơ trục lợi, có chút giống với kiểu người môi giới.

Thông qua sự giới thiệu của ma này, Lục Trì thành công thuê được một căn nhà gỗ có sân nhỏ, bên trong là hai phòng ngủ, đầy đủ nhà bếp, nhà vệ sinh, giá thuê là 120 tệ một tháng.

Lục Trì vét sạch gia sản mới lấy ra được một tháng tiền thuê nhà. Vốn dĩ chủ nhà còn muốn hắn phải trả trước tiền cọc một tháng là 100 tệ, nhưng Lục Trì bây giờ lấy đâu ra 100 tệ đây? May mà có chị Dương ở đây đứng ra bảo đảm, chủ nhà mới không thu tiền cọc nữa.

Lục Trì đem đồ đạc dọn hết vào phòng mới, dành gần một ngày để thu dọn, sắp xếp hẳn hoi, lò nướng, lò vi sống, bếp từ xếp vào trong phòng bếp. Hắn loay hoay bận bịu đến tận khi trời tối sập xuống, nhờ việc đã cường hóa nhiều lần mà hắn không những cảm thấy không hề mệt mỏi, mà còn có chút vui vẻ.

Chỗ này không những có điện mà còn có nước máy. Qúa phê!

Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết, tiếp theo đây phải suy xét như nào để kiếm tiền.

Tạm thời thì chắc chắn là chưa đủ tiền để thuê một cửa hàng cố định, cũng may mà quầy ăn vặt second-hand kia Lục Trì vẫn chưa có vứt, mà là đặt trong không gian trữ vật theo đến đây.

Lục Trì cả người tràn đầy tinh lực, thức suốt đêm lau sạch một lần quầy hàng. Sau đó lại nguyên liệu dự trữ trong ba lô hệ thống ra để chế biến, chuẩn bị cho buổi sớm ngày mai đi bày sạp.

Chương kế tiếp