Thầm Thương Trúc Mã Cách Vách

Chương 20: Cầu hôn (Kết cục)
Chương 20: Cầu hôn (Kết cục)

Tạ Tri Phồn nghỉ phép cùng lúc đó Lâm Yểu Yểu cũng được nghỉ lễ quốc khánh dài hạn, Tạ Tri Phồn mang cô khai phá các loại tư thế và địa điểm làm tình có thể nghĩ đến, Lâm Yểu Yểu bị lăn lộn đến cơ hồ chẳng phân biệt ngày đêm.

Cô cảm giác sâu sắc tư vị đế vương hoang dâm vô đạo thời cổ đại.

Buổi tối hai người sẽ tới dưới lầu tiểu khu tản bộ, để tránh bị nhận ra nên thường đi vào lúc tối muộn, thời điểm bọn họ đi xuống thường sẽ không còn lại mấy người, chỉ ngẫu nhiên có người chạy bộ ban đêm.

Hai người một ngày ba bữa cơm, tay trong tay tản bộ, đêm ngủ cùng một gối, thực sự có một loại cảm giác vợ chồng già.

Tạ Tri Phồn chưa bao giờ cảm thấy nội tâm thỏa mãn mà bình tĩnh như thế.

Diệp Hân nói đúng, dư luận dần dần bình ổn, sau khi nhiệt độ qua đi, Tạ Tri Phồn đi làm trở lại. Tạ Tri Phồn vẫn cứ là Tạ Tri Phồn, an an tĩnh tĩnh đóng phim, là diễn viên trẻ mà tiền bối trong nghề đều tán thành.

Ngày bộ phim điện ảnh mới Tạ Tri Phồn chiếu, anh hỏi Lâm Yểu Yểu có muốn cùng đi xem phim hay không.

Lâm Yểu Yểu có chút kinh hỷ: “Có thể sao?”

Tạ Tri Phồn cười: “Em muốn thì đều có thể.”

Cho dù Tạ Tri Phồn tỏ vẻ mình không thèm để ý dư luận, nhưng Lâm Yểu Yểu vẫn cảm thấy dưới tình huống mình không biết gì bị người ta chụp lén thật khiến người khác khó chịu biết bao, cho nên cô vẫn chọn suất chiếu đêm.

Lúc này trung tâm mua sắm đã đóng cửa, rạp chiếu phim cũng chẳng còn lại mấy người, Lâm Yểu Yểu cho rằng bọn họ sẽ giống như bao rạp vậy, thế mà không nghĩ tới người đến xem phim cũng không ít.

Cô cùng Tạ Tri Phồn đều mang khẩu trang, tìm được vị trí của mình ngồi xuống.

Bối cảnh phim vào khoảng thập niên 80, nhân vật Tạ Tri Phồn đóng vai là một nhân vật nhỏ bình thường trong thời đại sóng triều cuộn sóng lúc bấy giờ, nội dung phim lấy nhỏ chỉ lớn, thông qua hình ảnh người thường nhỏ bé để cho người xem thấy được sự khổ sở, giãy dụa mưu sinh của nhân dân thời bấy giờ.

Toàn bộ quá trình Tạ Tri Phồn đều nắm tay Lâm Yểu Yểu, Lâm Yểu Yểu xem phim đến mê mẩn, lòng bàn tay có chút mồ hôi, cô muốn tránh ra, lại bị anh cầm thật chặt.

Sau khi bộ phim kết thúc, hai người giống một đôi tình nhân bình thường dắt tay nhau về nhà, đi ngang qua quán nhỏ ven đường, Lâm Yểu Yểu dừng lại mua một phần hạt dẻ rang đường.

Một tay Tạ Tri Phồn xách theo túi hạt dẻ, một tay nắm tay cô, đem tay cô bỏ vào túi áo mình, cuộc sống tốt đẹp nhất mà anh có thể tưởng tượng bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi.

Sau này hai người vẫn bị chụp lén vài lần, cho dù trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng một lần dư luận đều có thể nhấc lên một hồi sóng phản ứng như cũ.

Nhìn dáng người con gái mỗi lần chụp đều cùng một người, bởi vậy phản ứng trên mạng đối với đoạn tình yêu này cũng dần biến thành trầm trồ khen ngợi chiếm đa số.

Nhưng cũng càng ngày càng nhiều người muốn tìm hiểu xem bạn gái Tạ Tri Phồn rốt cuộc là ai. Nhưng Tạ Tri Phồn đem Lâm Yểu Yểu bảo hộ rất khá, trên mạng vẫn tìm không ra bất luận tin tức gì về cô.

Vào năm Tạ Tri Phồn nhận giải thưởng ảnh đế, Lâm Yểu Yểu thi đậu nghiên cứu sinh, tiếp tục ra sức học hành.

Một năm này, Tạ Tri Phồn cũng chỉ mới 25 tuổi, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, không còn ai khoa tay múa chân xoi mói tình yêu của anh nữa.

Ngày tháng bình yên gợn sóng bất kinh, ngày mà Tạ Tri Phồn cầu hôn cũng chỉ là một ngày thực bình phàm. - ủng hộ truyện trên app tyt

Ngày đó, Lâm Yểu Yểu tâm huyết dâng trào muốn mang Tạ Tri Phồn đi một tiệm bán sủi cảo.

Khi đó đêm đã khuya, lúc đến cửa hàng đã trống rỗng, Lâm Yểu Yểu cùng Tạ Tri Phồn trở thành khách hàng duy nhất.

Vốn Tạ Tri Phồn chỉ coi như cô tâm huyết dâng trào, nhưng khi ăn miếng đầu tiên Tạ Tri Phồn mới hiểu được vì sao Lâm Yểu Yểu lại cố tình muốn đến đây.

Hương vị chén sủi cảo này giống hệt như năm đó khi còn đi học bọn họ thường cùng ăn.

Vẻ mặt Lâm Yểu Yểu chờ mong nhìn anh: “Thế nào?”

Anh cười: “Giống như đúc.”

Cô biết anh cũng còn nhớ rõ.

Anh sao có thể quên được, sắc màu duy nhất trong thời thanh xuân chỉ có hai màu đen trắng của anh chính là khoảng thời gian ở cùng cô. Anh có thể nhớ rõ mỗi một chuyện mình cùng cô làm khi bên nhau, mỗi một nơi hai người từng đi qua.

Lúc tính tiền ông chủ nhận ra Tạ Tri Phồn, có chút không thể tin tưởng, lại cẩn thận hỏi: “Cậu là…… Tạ Tri Phồn sao?”

Tạ Tri Phồn không mang khẩu trang, khẽ cười cười, thản nhiên thừa nhận: “Dạ vâng.”

Không nghĩ tới đại minh tinh ngày thường chỉ có thể thấy ở trên TV giờ phút này lại cứ như vậy đứng ở trước mặt mình, ông chủ có chút kích động lập tức đi tìm giấy cùng bút: “Con gái tôi rất thích cậu! Cậu có thể ký tên giúp tôi không? Con bé nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Tạ Tri Phồn nhận giấy bút: “Con gái của chú đã bao nhiêu tuổi rồi ạ?”

“Mới vừa lên cấp ba.”

Vì thế anh ký tên xong cũng tặng kèm một câu “Chúc em cố gắng học tập, tiền đồ như gấm”.

Ánh mắt ông chủ băn khoăn trên gương mặt Lâm Yểu Yểu, Tạ Tri Phồn đem giấy bút đưa cho ông, ôm lấy bả vai Lâm Yểu Yểu: “Đây là bạn gái cháu.”

Tuy rằng trước mặt người ngoài Lâm Yểu Yểu đã cực lực khắc chế, nhưng khi nghe được anh không chút nào che lấp giới thiệu cô kia, khóe miệng vẫn nhịn không được cong lên.

Tạ Tri Phồn ôm lấy bả vai cô đi ra ngoài, nghiêng đầu xem cô, mình cũng nhịn không được cười: “Vui vẻ như vậy sao?”

Lâm Yểu Yểu nhìn anh gật đầu.

Anh niết mũi cô: “Ngu ngốc, không thể dễ dàng thỏa mãn như vậy.”

Anh luôn cảm thấy mình làm cô chịu ấm ức, rất có lỗi với cô. Nhưng cố tình cô lại ôn hòa, khoan dung, càng làm cho anh cảm thấy đau lòng.

Cô ôm cánh tay anh, tay tự nhiên cắm vào trong túi anh nắm lấy tay anh sưởi ấm: “Nhưng em thật sự vui vẻ nha, có thể ở cùng anh như bây giờ em đã rất thỏa mãn rồi! Không nghĩ muốn thứ gì khác.”

“Em có thể suy nghĩ.”

Tạ Tri Phồn duy trì bình tĩnh vẻ ngoài, tim đập gia tốc.

“Cái gì?”

“Em có thể ngẫm lại, tiến thêm một bước nữa.” Trong túi bên kia, lòng bàn tay anh chảy mồ hôi, mất mấy giây mới đem cái hộp nhỏ giấu bên trong mở ra.

“Cái gì mà tiến thêm một bước?”

Lâm Yểu Yểu không thể không thừa nhận, có lẽ là mấy ngày nay sinh hoạt hoang dâm vô độ, phản ứng đầu tiên trong đầu cô vậy mà lại là một vài ý nghĩ không thuần khiết. Cô đem toàn bộ những cảnh sắc tình trong đầu ném ra ngoài.

Tạ Tri Phồn ngừng lại, bỗng nhiên ôm lấy cô.

Lâm Yểu Yểu cảm thấy khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Yểu Yểu.” Anh gọi cô.

Suy nghĩ Lâm Yểu Yểu chậm lại, phảng phất không hiểu ra sao, rồi lại có một chút suy đoán không rõ.

Tĩnh lặng trong chốc lát, cô nghe được Tạ Tri Phồn thả chậm hô hấp bên tai cô, sau đó cảm giác được ngón áp út tay trái mình chợt lạnh.

Hô hấp cô cứng lại, theo bản năng muốn đẩy anh ra nhìn xem, lại bị anh ấn đến càng chặt.

“Trước đừng nhúc nhích.” Yết hầu anh căng thẳng, thanh âm mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện, “Bây giờ anh rất khẩn trương.”

Anh tiếp tục nói: “Nếu em còn chưa suy nghĩ xong thì hãy xem nó như một món quà nhỏ cũng được.”

Từ trước đến nay anh là một người bi quan, bất luận chuyện gì đều suy tính đến chuyện xấu nhất, cũng không muốn ép cô quá mức. Anh tình nguyện lấy cớ giúp cô nhưng vô luận như thế nào cũng không thể chịu đựng được việc cô bị anh dọa chạy, không thể tiếp thu cô rời khỏi anh.

Cô sẽ không biết rốt cuộc anh yêu cô đến chừng nào.

Lâm Yểu Yểu hít sâu một chút, mở miệng nói: “Vậy nếu, em đã nghĩ kỹ rồi thì sao?”

“Vậy đây là nhẫn cầu hôn.” Anh rốt cuộc buông cô ra, nhìn thẳng đôi mắt cô, “Gả cho anh được không?”

Lâm Yểu Yểu vươn năm ngón tay, nhẫn kim cương ở bóng đêm sáng lên lấp lánh.

Cô lẩm bẩm: “Viên kim cương lớn như vậy, hình như chỉ có thể mang ở ngón áp út nha.”

Anh ý cười tràn ngập, tim đập vẫn đạp nhanh như muốn nhảy ra: “Yểu Yểu……”

“Em đồng ý em đồng ý em đồng ý!” Cô cười to trên đường phố không người.

Lâm Yểu Yểu nhảy nhót đi tới vài bước, lại xoay người lại xem anh.

Tạ Tri Phồn lẳng lặng nhìn cô cười, hướng cô vươn tay, cô bắt tay bỏ vào lòng bàn tay anh, lại theo thói quen chui vào túi anh.

Nhẫn kim cương đã mua thật lâu, anh ở trong đầu tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh tượng cầu hôn cô, phải xinh đẹp, phải lãng mạn, phải có đủ cảm giác nghi thức.

Nhưng cố tình ở đêm nay, không có bất luận cảnh tượng hoa lệ gì, anh bức thiết muốn danh chính ngôn thuận cùng cô chung sống cả đời, trong buổi đêm bình thường này, hương khói lượn lờ từ quán mì nhỏ bay tới đỉnh núi.

Tạ Tri Phồn cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, chỗ ngón áp út tương giao có xúc cảm không giống ngày thường, sờ lên không quá thoải mái nhưng lại làm người ta sung sướng đến cực điểm.

Tạ Tri Phồn hồi tưởng lại lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Lâm Yểu Yểu.

Đó là mùa hè, Quách Nhã ở trong phòng chỉ huy nhân công công ty chuyển nhà, anh bị hai cái thùng to chặn ngoài cửa không vào được.

Lâm Yểu Yểu xuất hiện, cô buộc tóc hai bên, trong tay cầm kẹo que, tò mò đi đến trước mặt anh.

Hai khuôn mặt nhỏ nhìn nhau vài giây, cô bỗng nhiên cười rạng rỡ, đôi mắt tỏa ánh sáng: “Anh thật xinh đẹp nha!”

Tạ Tri Phồn không thích hai chữ xinh đẹp, không đáp lại.

Cô đưa cho anh một cái kẹo que: “Chúng ta làm bạn đi!”

Rõ ràng không thích ăn ngọt, nhưng ma xui quỷ khiến, anh lại tiếp nhận kẹo que kia, gật gật đầu.

Khi đó trong vài ngày ngắn ngủn anh của thủa bé đã thấy cha ngoại tình, thấy mẹ không có tôn nghiêm muốn níu giữ người đàn ông đó, lại thấy người cha lãnh khốc tuyệt tình. Anh đã từng cho rằng thế giới sắp sụp đổ.

Lại đột nhiên thấy cầu vồng.

Vì thế cả đời anh đều thật cẩn thận bảo hộ cầu vồng bên người, xem cô sáng lên, xem cô nở rộ, vào lúc cô cần anh, đón được cô, ôm cô.

Lâm Yểu Yểu vẫn luôn cảm thấy là cô đang nỗ lực đi theo bước chân Tạ Tri Phồn.

Nhưng cô không biết, nếu cô cần, chỉ cần cô quay đầu lại, anh vĩnh viễn ở phía sau cô.

• Hoàn toàn văn –

====

Góc giới thiệu truyện

Thập niên 60: Gả cho đầu bếp

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại, Hiện đại, HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇

Tóm tắt

Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.

Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi.

Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.

Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao?

Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.

*****

Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.

Kết quả,

Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm.

Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.

Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.

……

Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?

Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.

Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?”

Tag: Mỹ thực, sảng văn, niên đại văn

*Mong mọi người ủng hộ nhé*