Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 12 – PHẦN I: ANH TRAI MA (11)

Nháy mắt nhận ra người đó là Âu Dương, cơ thể Lý Tú thoáng cái liền căng thẳng, giống như lúc cậu đi trên đường, không cẩn thận phát hiện ra có con rắn bò trên mu bàn chân mình.

"Lý Tú, em đến đây chút đi, thầy có chuyện muốn nói với em."

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của Âu Dương hướng về phía cậu mà nói.

Lý Tú bất giác cắn môi, cậu hít sâu một hơi, sau đó miễn cưỡng mở miệng đáp: "Em… em phải đến lớp rồi ạ, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu.”

"Lý Tú, nghe lời."

Đối mặt với lời từ chối của Lý Tú, Âu Dương vẫn cực kỳ kiên trì.

Hắn ta thẳng tắp nâng một cánh tay của mình lên, hướng về phía Lý Tú mà vẫy vẫy.

Động tác của người đàn ông mang theo cảm giác rất không phù hợp, nhưng vào giờ khắc này, kháng cự đối với Âu Dương giống như là khinh khí cầu màu đen đang thổi khí, hoàn toàn chiếm cứ đại não của Lý Tú. Lý Tú vô lực không biết nên làm sao.

Bản năng mách bảo cho cậu rằng, khí lạnh của khu tòa nhà này dường như đang lạnh dần đi, lạnh đến nỗi thân thể cậu trở nên cứng ngắc, cảm giác choáng váng dần ùa tới.

"Nhưng mà..."

Lý Tú mấp máy môi, gian nan nói ra hai âm tiết, cậu muốn tỏ ra ngoan ngoãn để có thể từ chối lời mời của hắn ta, trên cánh tay đột nhiên truyền đến một lực rất mạnh.

Phương Càn An đứng trước mặt Âu Dương, một tay túm lấy Lý Tú.

Đúng vào lúc này, thang máy phía sau bọn họ truyền đến một tiếng "Đinh", kim loại bạc trắng vang lên, hai cánh cửa mở ra, không một bóng người.

"Chà, thang máy tới rồi."

Nam sinh to lớn cất cao giọng nói, hướng về phía Âu Dương, không hề kính trọng mà hét lên một tiếng.

Ngay sau đó, gã căn bản không cho Lý Tú cơ hội phản ứng, trực tiếp ôm thiếu niên, một bước đi nhanh vào thang máy.

“...... Thầy à, em bị thương nên không thể tự chăm sóc bản thân được, em cần bạn học Lý Tú chăm sóc mất rồi, thầy chắc không ngại đâu nhỉ, vậy thì tạm biệt thầy nha. ”

Giọng nói của Phương Càn An từ trong thang máy vọng ra, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đem bóng dáng người đàn ông u tối kia hoàn toàn chắn ở phía sau cửa.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông cao lớn tên Âu Dương đều đứng trong bóng tối, chưa từng tiến lên một bước. Dù đối mặt với sự kiêu ngạo và khinh người của Phương Càn An, hắn ta cũng không phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Chỉ là dưới lớp bóng tối mờ nhạt kia, gương mặt tuấn tú từng làm cho rất nhiều người si mê, lộ ra một cỗ màu xanh lạnh lẽo.

Trước khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, Phương Càn An không chút để ý mà đối mặt với ánh nhìn của Âu Dương, gã không khỏi nhíu mày.

Có lẽ vì chút ánh sáng mờ nhạt, mà ánh mắt của Âu Dương nhìn dị thường oán độc và trống rỗng, quả thực giống như muốn xông lên ăn thịt gã vậy. Phương Càn An là một đại thiếu gia sống an nhàn trong nhung lụa, đến Khải Minh lâu như vậy, còn chưa từng thấy qua lão sư nào dám dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

- Chậc, cái lão già chết tiệt kia dám dùng ánh mắt đó nhìn mình——

Phương Càn An không khỏi chửi bới một câu.

"Cho nên, khi nào thì cậu mới có thể tự lo liệu cho bản thân được hả?"

Bên tai truyền đến một tiếng chất vấn, Phương Càn An lập tức quên đi Âu Dương, quay đầu nhìn về phía Lý Tú đang thần sắc cổ quái nhìn gã.

Phương Càn An bất ngờ không kịp phòng bị, Lý Tú cũng không biết rõ tâm tình lúc này của mình là tốt hay xấu, dù sao, không giống với loại đại thiếu gia như Phương Càn An, sau khi đắc tội Âu Dương, Lý Tú cũng không biết sau này mình còn có thể thuận lợi lấy được học bổng của trường hay không, có thể tiếp tục cuộc sống bình thường được hay không nữa.

Nhưng không thể phủ nhận, việc vả mặt Âu Dương như thế này, khiến tâm tình Lý Tú lập tức thả lỏng xuống.

Về phần Phương Càn An, sau khi nghe Lý Tú hỏi thì đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thức thời, hợp tình hợp lý hướng Lý Tú giơ ngón tay lên.

"Tay tôi đau." Gã nói, "Ah, đau đến chết mất, không thể nhấn thang máy luôn này." ”

Nam sinh cao 1m9 cứ như vậy mà tỏ ra vẻ nhu nhược trước mặt Lý Tú.

Lý Tú: "..."

Được rồi.

Lúc này, thang máy đã bắt đầu tự mình đi xuống, Lý Tú cũng không quá để ý, cảm thấy hẳn là dưới lầu có người ấn.

Tùy ý ấn nút "1" trên bảng điều khiển thang máy, Lý Tú liền yên lặng đứng lại, chờ thang máy lên tầng một. Nhưng mà nam sinh bên cạnh cậu hiển nhiên không có ý định để cậu có chút không gian yên tĩnh, gã im lặng không được mấy giây liền mở miệng: "Này, hình như tên đó ở trường rất được hoan nghênh? ”

Lý Tú: "... Có lẽ vậy. ”

Phương Càn An hai tay vòng quanh ngực, liếc mắt nhìn Lý Tú một cái, thân thể người sau quả nhiên lại căng thẳng.

"Chậc, không hiểu mắt thẩm mỹ của đám nữ sinh kia như thế nào." Dừng lại một lát, Phương Càn An dùng dư quang cố ý lại vô tình đánh giá Lý Tú, giống như lẩm bẩm thấp giọng nói, "Tôi chả thấy loại đàn ông đó có gì mà đẹp trai đến vậy. ”

Trong ánh mắt Lý Tú nổi lên một tia lãnh ý: "Liên quan gì đến cậu. ”

"Không liên quan." Phương Càn An nhún nhún vai nói, "Tôi chỉ đơn là không vừa mắt hắn ta thôi, loại người đã đứng tuổi mà còn giả vờ giả vịt, nhìn là biết chắc chắn không phải hạng người tốt lành gì. Mà này, lần sau nếu cậu không muốn để ý tới hắn ta, cứ trực tiếp nói với tôi là được rồi. Dù sao trong cái trường này, chả ai dám gây phiền toái cho tôi hết. ”

Một hồi im lặng trong thang máy.

Lý Tú: "Ồ. ”

Cậu rũ mi mắt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất, như thể trên sàn thang máy được lót đá cẩm thạch giả, có đề toán vi ảo diệu nào đó.

Trên thực tế, do Lý Tú không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với lời nói đó, cuối cùng cậu lựa chọn khuôn mặt bất biến để biểu tình .

Cậu chẳng tài nào hiểu nổi Phương Càn An.

Tính ra thì, những kẻ bắt nạt trong trường học thường là một đám đầu óc ngu si tứ chi kém phát triển, chỉ biết thể hiện nội tâm trống rỗng của mình thông qua việc cưỡng ép người khác.

Nhưng Phương Càn An lại khác, có vẻ đầu óc của gã không teo như cậu nghĩ.

Lý Tú tự nhận năng lực khống chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng Phương Càn An chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra mâu thuẫn của cậu đối với Âu Dương... Hơn nữa, Phương Càn An là người đầu tiên trong trường này, biểu hiện sự chán ghét Âu Dương một cách công khai không che giấu.

Tâm trạng phức tạp.

Khi Lý Tú đang lâm vào trầm mặc, Phương Càn An híp mắt lại, gã không bỏ sót bất kỳ biểu hiện căng thẳng nào của Lý Tú, nhưng rất nhanh cậu đã thoát khỏi cảm giác lúng túng ấy. Nhớ tới vẻ mặt tái mét cùng cơ thể cứng ngắc khi nhìn thấy Âu Dương, chính nét mặt hoảng hốt ấy khiến cho lồng ngực gã bỗng nhiên xuất hiện một cảm xúc cổ quái, dần dần bành trướng.

"Khụ, gặp chuyện gì cậu cứ nói cho tôi biết."

Phương Càn An hai tay đút túi, đột ngột nói.

Gã có thể cảm nhận được cái nhìn thoáng qua của Lý Tú.

"Sẽ không có chuyện tôi tìm đến cậu đâu."

Lý Tú ngữ khí bình đạm nói.

Phương Càn An dựng thẳng lông mày lên: "Này, cậu——"

"Phương Càn An." Lý Tú cắt đứt lời của Phương Càn An, thiếu niên chỉ chỉ về con số đang nhảy trên bảng điều khiển thang máy, biểu tình trở nên nghiêm túc, "... Thang máy không có trục trặc gì. Nhưng tại sao chúng ta vẫn chưa lên được tầng 1? ”

Bị Lý Tú nhắc nhở, Phương Càn An mới tỉnh ngộ lại.

Đúng rồi, hai người bọn họ đã đứng trong thang máy nói chuyện lâu như vậy, nhưng thang máy vẫn luôn vững vàng di chuyển không dứt. Tòa nhà tổng hợp mặc dù là một tòa nhà cao hơn mười mấy tầng, nhưng dưới tình huống không có người thường xuyên lên xuống, nên việc lên tầng 1 theo lý không xa đến vậy.

Phương Càn An và Lý Tú cùng nhìn về phía thang máy, rất nhanh liền phát hiện điều không đúng.

Tầng 13, 12, 13...

Tầng 10, tầng 9, tầng 8...

Tầng 12, 7, 3...

Tầng 2, tầng 5, tầng 12...

......

"Tầng lầu vẫn đang nhảy loạn."

Lý Tú chỉ ra điểm này.

"Nhưng mà, không phải thang máy sẽ đi xuống sao?"

Phương Càn An cau mày mở miệng nói.

Đúng vậy, tuy rằng trên bảng điều khiển lộn xộn các con số, nhưng theo cảm nhận của cơ thể, thang máy vẫn luôn vững vàng hạ xuống, một chút cũng không ngừng lại.

"Ừm." Lý Tú nhấn nút trợ giúp khẩn cấp trong thang máy.

Nhưng vô luận cậu ấn như thế nào, đầu kênh bên kia vẫn yên tĩnh không tiếng trả lời.

Thời gian trôi qua vài phút, số liệu trên bảng điều khiển sớm đã biến thành những con số không hề tồn tại trên hệ thống, cái gì mà " tầng -18", "tầng -27" , nhưng chưa dừng lại ở đó, thang máy của bọn họ... Vẫn đang giảm.

"Có nhầm lẫn gì rồi không."

Lý Tú lẩm bẩm nói, trên mặt mang theo vài phần bối rối, cậu giơ tay lên, muốn nhấn tất cả các phím bấm trên bảng điều khiển —— Sau đó, ánh đèn vàng trên nút điều khiển bỗng đồng loạt biến thành màu đỏ như máu.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Chờ một chút, để tôi gọi điện —— Mẹ kiếp, không có tín hiệu?"

Thần sắc trên gương mặt Phương Càn An lập tức ngưng trọng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia không thể tin nổi.

Phải biết rằng, để đề phòng chuyện không may xảy ra, điện thoại di động của gã phải cải tạo đi không ít, chứ đừng nói là ở trong thang máy, dù cho là ở trong rừng sâu nước độc, tín hiệu của gã vẫn có thể dùng được.

Nhưng bây giờ, điện thoại di động đắt tiền trong tay Phương Càn An, lại trực tiếp biến thành cục gạch không hơn không kém.

Hơn nữa, thang máy đã xuống cấp lâu như vậy nhưng lại không có dấu hiệu dừng lại, quả thật phi lý vô cùng.

Phương Càn An không phải kẻ ngu ngốc, gã cũng ý thức được có chuyện gì đó không ổn... sự kỳ lạ này vượt ra ngoài phạm vi khoa học.

"Mặc kệ đang có chuyện gì, Lý Tú, cậu trốn vào góc thang máy trước đi. Nếu thang máy bị rơi, những người trốn trong góc thang máy sẽ có khả năng sống sót cao hơn.” Phương Càn An căng thẳng nói, một bên gã nói, một bên không tự chủ được giật mình một cái.

Không lẽ thang máy bị trục trặc thật? Tại sao ở đây lại lạnh như vậy?

Ý niệm này trong đầu nhanh chóng xẹt qua nội tâm Phương Càn An, bất quá cũng không dừng lại quá lâu.

- Đinh ——"

Bởi vì ngay lúc này đây, thang máy đã dừng lại.

 *

 【B.13】

Tầng 13.

Trước khi thang máy từ từ mở ra, Lý Tú theo bản năng ngước mắt lên nhìn màn hình hiển thị.

Đèn điện tử màu đỏ hơi nhấp nháy hiện lên tầng mà bọn họ đang đứng.

...... Tất nhiên là sai tầng.

Dù sao cũng không phải tàu điện ngầm ở Trùng Khánh, tòa nhà tổng hợp của trường bọn họ có ba tầng ngầm, làm sao có thể đào được tầng mười ba.

Lý Tú cảm thấy đầu mình lộn xộn không thôi, vô số ý niệm rối loạn lướt qua trong đầu cậu.

Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, trái tim Lý Tú sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Sau khi cửa thang máy mở ra, một mảnh tối đen xuất hiện trước mắt cậu.

Một cỗ hàn ý lạnh thấu xương bao vây lấy Lý Tú, cậu run rẩy một chút, miệng mũi bốc lên một trận sương trắng.

"Hắc, Tú nhi."

Một bàn tay nóng bỏng, thò tới kéo Lý Tú lại.

"Cậu... cậu mau đứng đằng sau tôi đi, cánh tay cánh chân thì nhỏ, chắn ở cửa làm cái gì, cậu cho rằng trước cửa thang máy có thần linh à? ”

Phương Càn An tiến lên một bước, cố ý hoặc vô tình kéo Lý Tú về phía mình.

Bởi vì động tác nhỏ gần như bảo vệ lấy cậu, môi Lý Tú khẽ động, vừa nãy cậu nghe thấy ai đó gọi cậu là "Tú nhi".

"Cái thang máy rách nát này rốt cuộc đang dừng ở chỗ mẹ gì vậy ."

Phương Càn An giơ điện thoại lên, mở đèn chiếu sáng rọi vào chỗ bóng tối kia, từ ánh sáng của đèn điện thoại nhìn vào, bên ngoài thang máy tựa hồ là một hành lang dài —— bố cục không gian không khác gì những tầng khác. Trước mắt chỉ thấy ở hành lang này không có cái gì sử dụng được, không có đèn, cũng không có lối thoát khẩn cấp.

Quan trọng nhất, nơi này lạnh đến nỗi không khác gì nhà xác.

Lý Tú giơ tay lên, phát hiện ra lông tơ trên người mình dựng đứng cả lên.

Đang lúc Lý Tú và Phương Càn An đứng trong thang máy nhìn về phía tòa nhà xa lạ kia, thang máy bỗng nhiên phát ra một tiếng "ọp ẹp" chói tai, cả phòng thang máy run lên một cách mạnh mẽ.

Cảm giác này, giống như giây tiếp theo liền quăng hai người bọn họ ra khỏi thang máy.

- Đ*m* –

Phương Càn An phát ra một tiếng nguyền rủa, túm lấy Lý Tú liền lao ra khỏi thang máy.

Kết quả gã và Lý Tú vừa bước ra khỏi thang máy, thang máy liền dán vào gót chân bọn họ trực tiếp đóng lại.

- Đinh – Tư – Tư – thang máy —— đi —— xuống"

Âm thanh điện tử vang lên, cũng không biết có phải xảy ra vấn đề gì không, nhưng âm thanh của nó đặc biệt kéo dài, giống như âm thanh dưới địa ngục truyền lên.

Mà quan trọng nhất là, thang máy này sao có thể di chuyển được?

Lúc này, Lý Tú và Phương Càn An không có cách nào khác ngoài oán giận, bởi vì cửa thang máy vừa đóng, nguồn sáng còn sót lại của bọn họ cũng chỉ còn lại chiếc điện thoại trong tay.

"Cái gì mà thang máy xịn sò chứ?! Tiền quyên góp hàng năm cho trường chó này rốt cuộc đi đâu rồi..."

Phương Càn An trừng mắt nhìn cửa thang máy, nặng nề thô bạo mà oán hận vài câu.

Sau đó gã quay đầu lại, mở miệng với Lý Túi một lời: "Được rồi, đi thôi, đi tìm lối thoát khẩn cấp trước. ”

“...... Được rồi. ”

Lý Tú cúi đầu nói.

Gã rất không thoải mái, đầu và bả vai đều nặng nề như thể gã cõng một cỗ thi thể lúc mình không biết, hàn ý lan tràn, làm cho tay chân gã lạnh như băng. Mỗi lần tiến vào nơi âm u ẩm ướt, ít người đi qua, Lý Tú đều cảm thấy không khỏe, mà hôm nay cậu sốt nhẹ càng làm cho loại tình huống này càng thêm tồi tệ.

Trong bóng tối tràn ngập một mùi hôi thối, là mùi hương đặc trưng của các tòa nhà mục nát đã lâu, trộn lẫn với mùi bụi và ẩm mốc.

Có chút giống với mùi hương trong khu biệt thự nhà họ Tiêu.

Lý Tú vừa nghĩ, vừa đi theo Phương Càn An chậm rãi đi về phía trước.

Dọc theo đường đi Phương Càn An cố gắng lắc lắc cái điện thoại của mình, muốn nhanh chóng tìm được lối thoát khẩn cấp, nhưng hành lang hẹp dài phảng phất như mê cung kéo dài vô tận, tìm nửa ngày, ngoại trừ một cánh cửa bị khóa, bọn họ vẫn chưa tìm được cầu thang khẩn cấp, hay tấm biển đề chữ EXIT ( Lối Thoát ) thường có ở các trường học.

Sau khi đi một lát, không gian càng thêm tối tăm ngột ngạt, Phương Càn An rốt cục nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, mở miệng trước.

"Nơi này được thiết kế như rác ấy."

"Ừm."

"Nói là mời nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng nhìn chả có cái mẹ gì đặc biệt."

"Ừm."

"A, đúng rồi, cậu hẳn phải biết chứ?"

"Biết cái gì?"

"Tòa nhà này hình như bị ma ám." Phương Càn An nói xong, giống như quên mất cái tháng máy xấu tính lúc nãy, giọng nói gã lộ ra vẻ hưng phấn, "Rất nhiều người cảm thấy tòa nhà này cực kỳ quái dị, thật ra đây là cố tính thiết kế như vậy —— từ trên cao nhìn xuống, tòa nhà này giống như một chiếc gương lõm vậy. Hơn nữa mặt lõm vừa vặn đối diện với biệt thự ma nhà họ Tiêu. Ban đầu, thiết kế này được dựng lên vì muốn đem oan hồn trong nhà họ Tiêu hút vào tòa nhà này, cho nên hành lang ở đây được thiết kế theo kiểu quái dị như vậy, tất cả đều là cố ý. Bọn họ dụ những con quỷ đó vào đây, không tạo ra bất kỳ cánh cửa nào, kể từ đó bọn chúng vĩnh viễn bị nhốt trong những hành lang này..."- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lý Tú: "Ồ, vậy mấy tấm bùa là như thế nào đây? ”

Phương Càn An: "Hả? bùa, bùa gì? ”

Câu hỏi sâu kín của thiếu niên trong bóng tối, làm cho nam sinh cao lớn có chút khó hiểu.

Chỉ có thanh âm của Lý Tú trước sau như một, bình tĩnh đến không có chút sợ hãi: "Dựa theo cách nói này của cậu, vậy khu tòa nhà tổng hợp là nơi chứa đựng hàng ngàn oán niệm cũng như tử khí của biệt thự nhà họ Tiêu, vậy sao có thể thiếu bùa chú được chứ? Ví dụ như đài phun nước, thác nước, hay đồ trang trí xoắn ốc, tất cả những thứ đó trong khu phức hợp không có. Nếu chỉ nghĩ tới hấp thu sát khí của quỷ hồn, thì tại sao không nghĩ tới biện pháp tiêu diệt nó, nếu cứ như vậy, tòa cao ốc này cùng khu phức hợp đều sẽ biến thành Đại Hung [1], hơn nữa, quỷ hồn vẫn đang ở đây sẽ tích tụ oán hận biến thành ác quỷ. ”

[1] đại hung là chỉ chung những hướng nhà có hướng xấu mang năng lượng tiêu cực tới căng nhà, cách giải quyết thì thỉnh thầy về thầy chỉ cho chứ sao.

"À thì, kiểu thiết kế này chỉ có thể trấn áp oán khí của nhà họ Tiêu..."

Phương Càn An ngượng ngùng lộ ra một tia xấu hổ.

"Giá sàn giao dịch gần đây của trường là 97000/ một mét vuông, tuy rằng đất trong trường học không thể dựa theo thương mại mà tính toán, nhưng mà, sao loại đất này có thể bị xem là Đại Hung chứ, hơn nữa còn ở trung tâm thành phố?" Giọng nói thanh nhuận của thiếu niên lộ ra một tia chân thành khó hiểu, "Cho nên, nếu thật sự có người nào cố ý bố trí những thứ này... Vậy người đó đang cố gắng làm cái gì? ”

Lần này, Phương Càn An hoàn toàn nín họng.

Thật lâu sau, mới nghe gã cứng rắn hướng về phía Lý Tú nói: "Cậu... cậu không sợ chuyện này sao? ”

Lý Tú bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Phương Càn An, cậu quên rồi à, lúc trước cậu bắt nạt ở trường, không phải là vì nhà tôi có “đại thần chuyên đi lừa gạt”' sao?"

Phương Càn An chợt nghe được câu nhắc nhở của Lý Tú, nhất thời không để ý, trực tiếp bị nước miếng sặc đến ho sặc sụa.

"Tôi quên mất."

Thật lâu sau, mới nghe được gã nặng trĩu nói.

Lý Tú ở phía sau gã, rũ mi mắt xuống.

Trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Lý Tú và Phương Càn An từ xa truyền ra ngoài, ở hành lang trống trải thế nhưng lại truyền đến tiếng đáp lại, sau đó là những tiếng bước chân chồng lên nhau, giống như là...

Giống như có rất nhiều người đang thực sự ở đây.

Dần dần, bước chân Lý Tú bất giác chậm lại. Chân phải kém phát triển truyền đến cơn đau đớn bén nhọn, giống như đang nhắc nhở cậu không được tạo ra tiếng động, nhắc nhở Lý Tú nhớ lại những lần cậu bị bắt nạt vì khuyết tật cơ thể.

Bởi vì chân phải dị tật, cậu thậm chí còn không thể trốn thoát được bọn chúng.

"Thật ra cậu rất sợ mà."

Trong hành lang đen kịt vang lên thanh âm lạnh lùng của Lý Tú.

Trước ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, thân hình Phương Càn An trở nên mờ ảo đi một chút.

"Hả hả? Tôi, tôi sợ ma? ”

Giọng nói nam sinh lập tức cất cao, gã lớn tiếng hỏi ngược lại, giống như việc Lý Tú đang nói là chuyện rất hài hước.

Có điều, Lý Tú cũng không để ý tới biểu hiện phô trương của nam sinh nào đó.

"Từ khi cửa thang máy bắt đầu mở, cậu đã rất khẩn trương rồi." Lý Tú thản nhiên nói, "Cho nên cậu mới trở nên rất ồn ào. Trước đây, mỗi lần cậu dung túng cho những người đó bắt nạt tôi trong khuôn viên trường, cậu thà tình nguyện chơi điện thoại còn hơn nói nhiều vài câu. ”

"Sao, sao lại nói chuyện đó lúc này ——"

"Vừa rồi chẳng phải cậu muốn hù dọa tôi sao, nhưng tôi chỉ vừa nói đến bùa chú cùng ác quỷ, thì cậu ngược lại càng thêm sợ hãi."

Phương Càn An bị Lý Tú điểm ra tâm tư của mình, gã thẹn quá hóa giận nói.

"Tôi sợ quỷ, tôi cần gì phải sợ quỷ?" Trong lúc vô tình, Phương Càn An lại một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ ngạo mạn cùng ngang ngược của Đại thiếu gia nhà họ Phương.

"Tú nhi, mau nói tiếp đi, em có sợ quỷ không? Tay ta sắp gãy rồi. ”

Nghe được những lời này, đồng tử Lý Tú khẽ co rụt lại.

Bởi vì không gian ở đây quá lạnh, dọc theo đường đi Lý Tú vẫn duy trì tư thế hai tay ôm ngực.

Cậu... Căn bản không có chạm qua Phương Càn An.

Chương kế tiếp