Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 34 – PHẦN I: ANH TRAI QUỶ (33)

Phương Càn An đột nhiên cầm ly trà sữa của mình lên uống một ngụm lớn, lúc nuốt thì yết hầu của cậu di chuyển lên xuống.


Lý Tú kinh ngạc nhìn gã một cái.

“...... Cẩn thận nóng.” Phương Càn An "Ừ" một tiếng, cố gắng duy trì bộ dáng mặt không chút thay đổi, lập tức buông cái ly xuống.

Cổ nam sinh vẫn còn đỏ, liếc Lý Tú một cái liền cúi đầu lấy điện thoại di động ra, dường như chuyên tâm nhìn lên.

Lý Tú cũng không lên tiếng nữa, liền cùng Phương Càn An lấy tư thế đầu gối chống đầu gối không được tự nhiên, ngồi ở quán trà sữa một hồi lâu.

Đợi đến khi một ly cacao nóng toàn bộ đã uống xong, Lý Tú kinh ngạc nhỏ giọng mở miệng, nói đến chuyện mình gặp phải trong nhà quỷ lúc trước.

“...... Tôi thấy Âu Dương trong ảnh chụp chung." Đầu ngón tay thiếu niên vô thức gõ vào ly trà sữa, "Tôi không biết rốt cuộc đó có phải là ảo giác hay không. Nhưng, vì sao hắn ta lại xuất hiện trong cơn ác mộng của hai chúng ta, chỉ sợ cũng có quan hệ với biệt thự Tiếu gia.”


Phương Càn An trước khi Lý Tú mở miệng, sự chú ý cũng không còn tập trung vào điện thoại di động.


Nghe được những chuyện Lý Tú gặp phải, lông mày của gã gắt gao nhíu lại cùng một chỗ, đáy mắt hiện lên một cơn ớn lạnh rất nhạt, ngay cả chính gã cũng không thể nào biết được mình đang tức giận.

"Đừng nghĩ đến tên kia nữa, dù sao tên cặn bã kia cũng đã chết." Phương Càn An nói, "Hơn nữa thầy Từ kia không phải cũng bảo cho cậu đừng suy nghĩ về những thứ này hay sao.”


Lý Tú trong chớp mắt ngây người, lập tức đối diện với ánh mắt Phương Càn An.


"Tôi biết." giọng nói của cậu dần dần yếu đi, "Nhưng không biết vì cái gì, tôi chính là có chút để ý. Cậu biết gì không? Kỳ thật tôi vẫn không tin những thứ này, nhưng mà chuyện xảy ra ở nơi đó, thật sự là..."


Cho dù là thiếu niên gầy yếu khi bị một đám người ấn xuống bắt nạt cũng chưa từng lộ ra thần sắc yếu đuối, lúc này lại ở bên cạnh Phương Càn An, lộ ra một chút yếu ớt, mỏng manh.


"Phương Càn An, ở trong biệt thự. Cậu đã thấy gì? "


“..."

Phương Càn An trầm mặc vài giây.

"Ở trong phòng tôi rắc gạo và muối, chỉ trong nháy mắt, cậu đã biến mất." Nhớ lại cảnh tượng trong nhà quỷ lúc đó, Phương Càn An vô thức nắm chặt nắm đấm, "Tôi hoảng sợ, lúc ấy ánh mắt của tôi thoáng nhìn thấy ngoài cửa có một bóng trắng bay qua, tôi liền cho rằng đó là cậu, lúc ấy liền đuổi theo..."


Trong hồi ức của Phương Càn An, lúc đó trong biệt thự lớn như vậy, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng bước chân dồn dập.


Nếu là lúc bình thường, Phương Càn An tự nhiên sẽ cảm thấy bước chân kia thật kì lạ, nhưng lúc ấy gã đã không để ý nhiều như vậy. Một người sống có thân hình lớn như Lý Tú cứ như vậy đột nhiên biến mất, đã làm cho Phương Càn An hoàn toàn hoảng hốt.


Gã ở nhà quỷ đi theo bóng dáng tương tự Lý Tú vài vòng, nhưng không có cách nào tìm được Lý Tú.


Cho đến khi, gã nghe được ở cuối hành lang trên lầu, xa xa truyền đến giọng nói của Lý Tú.


“...... Chờ tôi chạy lên lầu, liền nhìn thấy cậu đang đứng ở gian phòng kia, lẩm bẩm nói chuyện. Lúc ấy tôi sắp bị dọa phát điên, cho nên mới mở miệng gọi cậu một tiếng.”


Nói đến đây, sắc mặt Phương Càn An đã rất khó coi.


"Cậu vừa quay đầu lại tôi liền nhìn thấy, có thứ gì đó quấn ở trên người cậu, hơn nữa cánh cửa kia cũng đang chuyển động, cảm giác giống như muốn đóng cửa, sau đó tôi kéo cậu đi, lúc đó tôi cũng sắp bị dọa chết, không lo được nhiều như vậy, xông tới chặn cửa phòng, mạnh mẽ kéo cậu từ trong phòng ra. Cậu nói xem thứ trong phòng kia thật sự là yêu ma quỷ quái gì, sức lực của nó thật đúng là rất lớn.”


Vừa nói, Phương Càn An vừa nhún nhún vai.


"Lúc đó bả vai đập vào cửa, bây giờ đều rất đau. Ây ya…”

Trong động tác, Phương Càn An không cẩn thận, lại đụng đến vết thương trên vai, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Lý Tú nhìn bộ dáng đau đớn của Phương Càn An, có chút đứng ngồi không yên: "Thật xin lỗi.’

Bởi vì thân thể và xuất thân, Lý Tú từ trước đến nay đều rất am hiểu các loại gây khó dễ và phân biệt đối xử mà những người khác mang đến cho cậu, nhưng mà, khi trêu chọc xa lánh biến thành quan tâm và có ý tốt, phản ứng của Lý Tú, ngược lại sẽ trở nên đặc biệt cứng ngắc.


Cậu chưa bao giờ giỏi đối phó với loại cảm xúc xa lạ này.


Động tác Phương Càn An dừng lại, liếc mắt nhìn thiếu niên bên cạnh hiện không biết làm sao. Vị trường bá nhướng mày.

*Trường bá: kẻ hay bắt nạt trong trường.


"Tôi nói này, lần trước môn ngữ văn của cậu hình như là nhất toàn lớp? Tại sao bây giờ khi ở bên tôi sẽ chỉ nói xin lỗi và cảm ơn vậy?”


Nam sinh có vẻ ngạo mạn oán giận, lại trong nháy mắt đánh tan bầu không khí mất tự nhiên quanh quẩn giữa hai người.


Lý Tú theo bản năng mở miệng nói với gã một câu: "Vậy cậu còn muốn nghe cái gì nữa? Chẳng lẽ muốn tôi nói với cậu, tiểu sinh công ơn này tựa biển trời, không bằng lấy thân báo đáp?”


Kỳ thật đây chỉ là một câu châm chọc mà Lý Tú thốt ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác Phương Càn An chỉ vừa nghe được liền há mồm kẹt tại chỗ không còn tiếng động.


Lý Tú trừng mắt nhìn Phương Càn An mặt đỏ bừng, luôn cảm thấy dường như có chỗ nào đó không thích hợp.


Nhiệt độ của cacao nóng không ngừng tản ra trong dạ dày, Lý Tú cũng cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.


"Tôi, cũng không phải không thể."


Qua rất lâu, Phương Càn An mới giống như phục hồi lại tinh thần, gã khô khan đáp.


Lý Tú: "... Hừ, cậu mơ cũng đẹp đó”


Cuộc đối thoại rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo, nhưng mà lúc lơ đãng nhìn nhau, Phương Càn An và Lý Tú vẫn sẽ cố gắng bỏ qua ánh mắt, cố gắng trấn tỉnh bản thân mà chơi điện thoại di động.


Giằng co như vậy hồi lâu, điện thoại Phương Càn An đổ chuông. Gã lật điện thoại di động nhìn thoáng qua cái tên trên màn hình, trên gò má vốn hồng hào hiện lên một chút biểu cảm lạnh nhạt.


Tuy rằng một giây sau Phương Càn An liền trực tiếp nhấn tắt điện thoại, nhưng cuộc gọi kia cũng nhắc nhở Lý Tú, bọn họ đã vô thức ngồi ở quán trà sữa rất lâu.


"Đã quá muộn rồi, tôi phải trở về."


Lý Tú nhìn thoáng qua thời gian, cầm cặp sách đứng lên.


Kết quả cậu vừa chuẩn bị đi, liền cảm giác được góc áo căng ra.


"Cậu đi rồi? Tôi sẽ về nhà một mình à?”

Phương Càn An mở to hai mắt, có chút khẩn trương hỏi.


Lý Tú sửng sốt một chút: "Nếu không thì sao? Tôi có một số bài kiểm tra phải làm vào đêm nay.”

Mấy ngày nay bởi vì cái gọi là chuyện đụng quỷ, cậu không có cách nào bình tĩnh lại để đọc sách. Nếu đã hạ quyết tâm không tiếp xúc với những chuyện quái lực tà đạo này nữa, thì hiện tại việc cậu nên làm nhất chính là nhanh chóng về nhà, sau đó nghiêm túc học tập.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT


...... Cũng không có khả năng cả đời trốn ở quán trà sữa đông người để giảm bớt hoảng sợ chứ?


Nghe được Lý Tú hỏi ngược lại, Phương Càn An dường như cũng phản ứng lại.


"À."

Nam sinh cao lớn buông tay.


"Cái kia, cậu một mình trở về, không sợ sao?"


Lý Tú rũ mắt xuống.


" Thầy Từ không phải nói rồi sao? Càng sợ hãi thì lại càng dễ làm cho tâm hồn bất ổn, không nghĩ đến những thứ này thì sẽ không có việc gì. Nói đến đây, Lý Tú đăm chiêu nhìn Phương Càn An một cái, "Cậu có sợ không? Trong túi của tôi còn có vài quyển sách ôn tập, có thể chia cho anh vài quyển.
Phương Càn An trong nháy mắt thẳng lưng, nâng cao giọng nói: "Hả? Cậu cũng không sợ tôi sợ gì... Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi.”


Lý Tú nhìn chằm chằm nam sinh trước mặt, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút lo lắng khó hiểu.


Nhưng, rất nhanh Lý Tú liền nghĩ đến, với thân phận Phương Càn An, nếu như đối phương thật sự không muốn ở một mình, hẳn là cũng sẽ có rất nhiều người cùng gã tụ tập một chỗ không phải sao?


"Không cần lo lắng cho tôi, tôi đi đây." Lý Tú thấp giọng nói xong, xoay người rời khỏi quán trà sữa.


Nhưng, ở ven đường chờ xe buýt, Lý Tú cảm thấy ánh mắt Phương Càn An vẫn dính ở phía sau mình.


Người thiếu niên đó vẫn đang nhìn cậu à?


Lý Tú quay đầu, cách cửa sổ có ánh đèn đang chiếu sáng, nhìn thoáng qua vị trí cậu và Phương Càn An đã ngồi trước đó, lại phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của Phương Càn An.


Bởi vì buổi chiều không lên lớp học, nên lần này Lý Tú về nhà thời gian sớm hơn trước rất nhiều.


Vẫn như thường lệ, lúc mở cửa, Lý Tú đặt giày cao gót của người phụ nữ cũ đặt ở cửa sang một bên, còn đang tìm chìa khóa lại nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.


Lý Tú hoảng sợ, bối rối mở cửa xông vào.


Bà ngoại đứng ở trong phòng khách, cả người run rẩy, hai tay khẽ giương lên chắn trước người, cả người hoảng hốt lo sợ nhìn chung quanh, giống như là đang sợ hãi cái gì đó.


"Bà ngoại?!"


Lý Tú lảo đảo chạy nhanh tới trước mặt bà ngoại, phát hiện hai mắt bà lão trống rỗng, ánh mắt không ngừng di chuyển, căn bản không tập trung.
"Có chuyện gì vậy? Bà ơi?”


Lý Tú kêu thật lâu, bà ngoại rốt cuộc mới phát hiện ra cậu. Bàn tay nhăn nheo trong nháy mắt nắm chặt lấy cánh tay Lý Tú, bà kiên định nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt đục ngầu rơi xuống hai hàng nước mắt.


" A Tú, bà ngoại sai rồi, bà ngoại làm sai rồi. …hu hu..."

Bà ngoại nói năng lộn xộn không ngừng lẩm bẩm, bất luận Lý Tú hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bà chỉ điên cuồng lặp lại cùng một câu.


Lý Tú theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ thần hầu lúc trước bà ngoại luôn dùng để chiêu đãi khách.

Bên cạnh bàn trống rỗng, không một bóng người.


Cả phòng vẫn tối tăm như trước, bà ngoại sợ hãi nức nở, xung quanh tràn ngập mùi đàn hương kém chất lượng, Lý Tú nhíu mày, mơ hồ ý thức được dường như có chỗ nào đó không đúng.


Nhưng giờ phút này mọi sự chú ý của cậu đều đặt ở bà ngoại nên cậu cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.

*
Lý Tú luống cuống tay chân trấn an bà ngoại tâm thần đang kích động, thật vất vả mới để cho bà ngồi yên trên sô pha cũ bình tâm lại.


"Bà ngoại, rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?


Lý Tú nửa quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận hỏi.


Một bàn tay của cậu trấn an đặt trên lưng bà ngoại, cậu cảm thấy rõ ràng, sau khi nghe những lời này của mình, bà ngoại dường như run rẩy.


Một giây sau, bà ngoại đột nhiên quay đầu lại với đôi mắt rưng rưng xám xịt và run rẩy.

Bà nhìn chằm chằm Lý Tú.

"Suỵt ——"

Bà lão giơ ngón tay lên, giọng nói rất thấp.

"Đừng để hắn phát hiện."

Bà ngoại nói.

"Ai?" Ai phát hiện?" Lý Tú không rõ bà đang nói gì, chỉ biết hỏi lại.


"Tiểu Ngọc..." bà lập tức nặng nề thở dốc, trên mặt lại hiện ra thần sắc hoảng sợ, "Không, không đúng, đó không phải Tiểu Ngọc. Bà nhầm rồi, bà thật sự nhầm lẫn..."


Bà mang về đây, căn bản không phải là đứa bé kia.

Chương kế tiếp