Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 74- PHẦN II: GẢ CHO LONG THẦN (14)

Mặc dù cuối cùng đã tìm thấy sự thật về "Mặt quỷ".

Nhưng trải qua vụ việc sợ hãi tối nay, tinh thần của mọi người đều có chút uể oải, bầu không khí của mọi người trong nhóm rất kém. Hơn nữa trời đã tối, tín hiệu điện thoại di động lại yếu đến mức vô dụng, mọi người cũng không có tâm tình tiếp tục ở lại đại sảnh nữa. Sau khi thảo luận một chút, tất cả đều dự định sẽ quay trở về phòng trước. Sau khi ăn mì gói xong sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.

"... Hôm nay mọi người cũng mệt mỏi rồi. Theo kế hoạch của tôi, hoạt động ngày mai sẽ rất nhiều, tất cả mọi người hãy nghỉ ngơi sớm, để ngày mai có tinh thần thật tốt để bắt đầu làm việc.”

Là nhóm trưởng, Giang Sơ Ngôn tóm tắt về kế hoạch ngày mai cho nhóm, sau đó liền đứng dậy.

Từ Viễn Chu nhìn thấy Giang Sơ Ngôn ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc hắn đã chuẩn bị lên lầu, trong lòng nhất thời nôn nóng. Hắn vẫn còn nhớ rõ, phòng của Giang Sơ Ngôn hình như ở ngay bên cạnh phòng Hạ Uyên...

"Sơ Ngôn ——"

Từ Viễn Chu vội vã hét lên gọi đối phương lại.

“Sao vậy?"

"Hay là tối nay cậu đến phòng tôi ngủ đi?”

Đầu óc Từ Viễn Chu nóng lên, không khỏi mở lời nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Uyên, Bạch Kha, còn có Giang Sơ Ngôn trong đại sảnh đều dừng động tác lại.

Giang Sơ Ngôn đứng ở lối lên cầu thang, quay đầu lại nhìn Từ Viễn Chu, trong mắt không giấu được kinh ngạc.

"Tại sao? Không phải phòng được phân chia rồi sao?”

Còn có thể là vì sao?!

Bởi vì tên Hạ Uyên kia đối với cậu không có ý tốt!

Cậu ta muốn theo đuổi cậu!

Muốn cạy góc tường của tôi!

Từ Viễn Chu nhìn chằm chằm vào Giang Sơ Ngôn, hận không thể trừng mắt nhìn mọi người hét ra tiếng, đem những âm mưu quỷ kế của tên tiện nhân kia công bố trước mọi người.

Nhưng vào lúc này, Từ Viễn Chu đối mặt với khuôn mặt của Hạ Uyên.

Nam sinh cao lớn với mái tóc xoăn, đôi mắt màu nâu nhạt đang nhìn về phía này, lộ ra sự háo hức, cứ như thể đang khuyến khích hắn nói ra.

Từ Viễn Chu im lặng ngay lập tức.

Hắn có thể cảm nhận được, Giang Sơ Ngôn đối với biểu hiện của hắn không hài lòng lắm.

Hơn nữa, Từ Viễn Chu cũng không phải loại người tự tin đến tự phụ*, hắn biết, ngoại trừ trắng hơn làn da châu Phi của Hạ Uyên ra, về ngoại hình hắn thật sự không thể sánh được với Hạ Uyên. Điều này thậm chí còn đặc biệt đúng về gia thế của hắn và Hạ Uyên.

(Tự tin đến tự phụ*: (*普信男 phổ tín nam: ý chỉ người bình thường không có gì nổi bật nhưng lại tự tin đến mức tự phụ, kiểu thượng đẳng.)

Một khi nói rõ với Giang Sơ Ngôn, Hạ Uyên lại muốn đuổi theo chuyện này của hắn... Lỡ như, chỉ là trong trường hợp lỡ như, Giang Sơ Ngôn vì giận dỗi mà tiếp nhận tên hoa ngôn xảo ngữ kia thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, một giây trước còn hận không thể thốt ra những lời kia, phảng phất như hoá thành cục đá nóng bỏng kẹt ở trong cổ họng của Từ Viễn Chu.

Từ Viễn Chu nghẹn đến gần chết, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng đã nghẹn ra một lời giải thích: "Chỗ này u ám như vậy, tôi lo lắng cậu ngủ không ngon, vẫn nên là đến phòng tôi ngủ đi, mặc dù hơi chen chúc một chút, hai người tốt xấu gì cũng có người chiếu cố.”

Bạch Kha đứng một bên lắng nghe, lông mi khẽ run rẩy.

Cậu ta theo bản năng muốn mở miệng, nhưng lúc này Giang Sơ Ngôn đã nói trước: “Cũng đúng.”

Sắc mặt Bạch Kha đột nhiên thay đổi.

Sắc mặt của Hạ Uyên vừa nãy còn bình tĩnh, giờ cũng vô thức siết chặt tay vịn lan can, mà ngay lúc Từ Viễn Chu lộ vẻ vui mừng, hắn nghe được nửa câu sau của Giang Sơ Ngôn.

"Lưu Thiên Vũ, hình như cậu còn rất sợ mấy thứ kia, hay là cậu ngủ với bọn Từ Viễn Chu ở tầng một đi?"

Ánh mắt Lưu Thiên Vũ đờ đẫn chuyển động một chút.

"Được. Được…"

Tinh thần Lưu Thiên Vũ không ổn định lặp đi lặp lại lời nói của mình.

Lần này Tư Viễn Chu không còn lý do nào khác để mở miệng.

Giang Sơ Ngôn mỉm cười, như thể không hề phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ vừa rồi, cứ như vậy đi theo Hạ Uyên lên lầu, chỉ còn lại Từ Viễn Chu đứng tại chỗ, thần sắc âm trầm bất định ngẩn người. Một hơi kia của hắn bị mắc kẹt trong ngực, không thể nôn ra, càng không thể nuốt xuống được.

Không bao lâu sau, Lưu Thiên Vũ cũng ôm chăn của mình đi xuống.

Từ Viễn Chu hiện giờ là nhìn ai cũng không vừa mắt, Lưu Thiên Vũ càng là không vừa mắt. Rõ ràng lúc trên xe còn rất tốt, từ sau khi tới Long Chiểu, cũng chỉ là bị một con sâu doạ sợ mà thôi, vậy mà lại cứ như mất hồn, một chút mắt nhìn cũng không có.

Vừa rồi Giang Sơ Ngôn bảo hắn ta xuống lầu chen chúc với mình, Lưu Thiên Vũ thật đúng là không biết xấu hổ lại gật đầu.

Từ Viễn Chu âm thầm nghiến răng.

Nhưng Lưu Thiên Vũ lại không hề cảm nhận được áp suất thấp từ Từ Viễn Chu, nam sinh mập mạp nhắm mắt theo Từ Viễn Chu vào phòng nghỉ ở tầng một.

Lúc này Bạch Kha đã khoanh chân ngồi trên giường, cầm điện thoại di động trên tay, khi nhìn thấy Từ Viễn Chu đi vào cũng chỉ thoáng nâng mắt, không hé răng, thái độ lạnh nhạt khiến Từ Viễn Chu cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng Từ Viễn Chu cũng không quá để ý.

Hắn liếc mắt nhìn Lưu Thiên Vũ, nhiệt độ trên núi vào ban đêm rất thấp, ngay cả Từ Viễn Chu cũng có chút chịu không nổi mặc thêm một chiếc áo dài tay, nhưng trên người Lưu Thiên Vũ vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi lúc xuất phát, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên tóc mai chảy xuống, khiến Từ Viễn Chu ghét bỏ vô cùng.

“Bạch Kha, ôm chăn tới đây, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau."

Hắn quen thói phân phó với Bạch Kha.

Dựa vào kinh nghiệm trước kia, Bạch Kha từ trước đến nay vẫn luôn nghe lời hắn. Nhưng hôm nay, Từ Viễn Chu đã ăn phải một chiếc đinh mềm.

Sắc mặt Bạch Kha vẫn không thay đổi, tầm mắt vẫn hướng về phía điện thoại di động, giọng điệu lạnh nhạt.

"Tại sao? Tôi không quen ngủ với mọi người, tôi sẽ ngủ chỗ của tôi."

Từ Viễn Chu ngẩn ra.

Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Bạch Kha.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Nhưng mà--"

"Không phải anh chủ động mời người chen chúc với anh sao?”

Bạch Kha cuối cùng cũng đặt điện thoại di động xuống, nhếch miệng cười với Từ Viễn Chu.

"Thế nào, nói nửa ngày chỉ muốn ngủ cùng với Giang Sơ Ngôn, đổi thành Lưu Thiên Vũ thì chịu không nổi?” Nói xong còn liếc mắt nhìn Lưu Thiên Vũ một cái, “Ha, Từ Viễn Chu, tình bạn của anh mong manh như vậy sao?”

Từ Viễn Chu sớm đã quen với việc Bạch Kha luôn gọi hắn là "anh trai", cả ngày giống như con chó con đi vòng quanh mình. Mà trên thực tế, hắn cũng không phải không nhận ra mối quan hệ của Bạch Kha và mình có chút… Có chút mập mờ. Nhưng Giang Sơ Ngôn thật sự là quá lý trí, quá bình tĩnh, yêu nhau với Từ Viễn Chu mấy năm, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng cảm nhận được loại nhiệt tình như Bạch Kha dành cho hắn.

Cho nên, hắn mới có thể tuỳ ý cho phép Bạch Kha vây quanh mình.

Tất nhiên, Từ Viễn Chu có thể thề với trời, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới muốn ngoại tình, người hắn thích là Giang Sơ Ngôn, và cũng chỉ có duy nhất một mình Giang Sơ Ngôn mà thôi.

Chỉ là có đôi lúc hắn hơi mệt mỏi, vì vậy thỉnh thoảng hắn sẽ để mặc cho mình hấp thụ chút ấm áp mà Giang Sơ Ngôn không thể cho — phải biết rằng, nếu không phải lúc trước hắn ra tay giúp đỡ, loại nam sinh làm livestream như Bạch Kha này, đã sớm bị bạn cùng phòng bắt nạt đến chết rồi, nào còn có thể sống vui vẻ thoải mái như bây giờ?

Từ Viễn Chu chưa bao giờ nghĩ tới Bạch Kha cũng sẽ học theo Giang Sơ Ngôn, khiến hắn xấu hổ như vậy.

Hắn đứng tại chỗ, cũng sắp tức giận đến bật cười.

Bạch Kha nghĩ mình là ai?!

Từ Viễn Chu từ trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, không nói chuyện với Bạch Kha nữa, quay đầu về phía Lưu Thiên Vũ nói: "Vậy cậu ngủ bên kia đi!"

Từ Viễn Chu tuỳ ý chỉ về phía góc giường.

“Tướng ngủ của tôi không tốt lắm, khi ngủ hay đụng vào người khác, buổi tối cậu ngủ cách xa tôi một chút sẽ tốt hơn."

Hắn nói một cách thờ ơ.

Lưu Thiên Vũ cũng không lên tiếng, dường như không cảm nhận được ngữ khí không khách khí của Từ Viễn Chu, nam sinh chậm rãi gật gật đầu.

Từ Viễn Chu lại nhìn thấy mái tóc ướt sũng của hắn, còn có mồ hôi trên người đang không ngừng tuôn ra.

Một cỗ ghét bỏ dâng lên trong lòng.

"Cậu dọn giường trước đi, tôi đi hút điếu thuốc."

Hắn không muốn để ý tới hai người trong phòng nữa, tìm cơ hội đi ra khỏi tiểu lâu, trực tiếp ngồi trên bục của tiểu lâu, châm một điếu thuốc, sau đó thở ra một hơi.

"Chết tiệt—"

Rồi hướng về phía tiểu lâu đen kịt thấp giọng mắng một câu thô tục.

Hiện tại hắn càng cảm thấy Hạ Uyên con người này không phải loại người tốt đẹp gì, kể từ khi đi đến nơi Long Chiểu quỷ quái này, Từ Viễn Chu cảm thấy mọi chuyện đều không theo ý mình.

Hít vài hơi thuốc, Từ Viễn Chu ngẩng đầu nhìn lầu hai của tiểu lâu.

Cửa sổ phòng Giang Sơ Ngôn đã kéo rèm xuống, nhưng đèn còn chưa tắt. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào rèm cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mờ nhạt.

Giang Sơ Ngôn đang đứng ở cửa sổ sao?

Từ Viễn Chu không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, vẫy vẫy tay với Giang Sơ Ngôn.

Một giây sau, Giang Sơ Ngôn cũng vẫy tay lại với hắn.

Trong nháy mắt khí tức ngột ngạt của Từ Viễn Chu nhất thời biến mất.

Giang Sơ Ngôn không phải vẫn còn để ý tới mình đây sao?

Khóe miệng Từ Viễn Chu không khỏi giãn ra, mỉm cười.

Hắn cúi đầu, lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn WeChat cho Giang Sơ Ngôn.

【Anh tưởng em giận rồi. 】

【 Anh biết em không phải là loại người vô lý. 】

【 Thật ra hôm nay lúc xông vào anh cũng không phải cố ý, là Bạch Kha tự mình xông lên, mà lúc đó anh thấy em rất bình tĩnh, còn tưởng rằng em không có việc gì. 】

【 Nhưng sau này anh sẽ quan tâm đến em nhiều hơn, sau này anh sẽ không tái phạm nữa.】

Từ Viễn Chu nhắn lộn xộn gửi tin nhắn cho Giang Sơ Ngôn.

Nhưng sau khi đợi một lúc lâu, chỉ có thể nhận lại được một câu trả lời [?] của Giang Sơ Ngôn.

Từ Viễn Chu nhìn dấu chấm hỏi kia, không nhịn được cười ra tiếng.

Đây là ngại ngùng sao?

Đang chuẩn bị tiếp tục gửi cho Giang Sơ Ngôn những lời ngọt ngào để hâm nóng lại mối quan hệ giữa hai người. Trên cổ Từ Viễn Chu đột nhiên cảm giác được một luồng hơi thở nhè nhẹ.

Ai đó đang thổi vào gáy hắn.

Tóc gáy trên cổ Từ Viễn Chu nhất thời dựng đứng, hắn không tự chủ được rùng mình một cái, lông mày nhíu chặt vào nhau.

Trước đây Bạch Kha thỉnh thoảng cũng sẽ đùa với hắn như thế này, hay thổi vào tai và cổ hắn, mỗi lần nhìn thấy Từ Viễn Chu bất giác run lên, đối phương lại cười phá lên như một cậu bé ngây thơ chưa lớn, cuối cùng chỉ có thể chọc cho Từ Viễn Chu cười khổ không thôi.

“Bạch Kha, đừng đùa giỡn như vậy ——”

Từ Viễn Chu vặn vẹo thân thể, thấp giọng tức giận mắng một tiếng.

Hắn chỉ là cho rằng, là Bạch Kha bởi vì vữa này làm hắn xấu hổ, nên mới lén lút tới đây dùng cách này dỗ dành hắn.

Nhưng hôm nay khác với trước đây, Từ Viễn Chu cũng không dám để Giang Sơ Ngôn nhìn thấy cảnh tượng này, sợ tới mức suýt chút nữa xù lông.

Nhưng sau khi quay đầu lại, giọng nói hắn đột ngột dừng lại.

Phía sau hắn căn bản không có ai cả.

Một cơn gió đêm thổi qua, ngọn đèn dầu treo dưới nhà sàn, nghe nói là dùng để thắp sáng và xua đuổi khỉ nước, cũng bắt đầu đung đưa không ngừng.

Bóng trên mặt đất chập chờn, như thể có thứ gì đó đang không ngừng lắc lư, vặn vẹo.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng dây thừng ma sát trên trần theo chuyển động lắc lư của bóng đèn phát ra tiếng “kẽo kẹt”.

Từ Viễn Chu lại không tự chủ được rùng mình một cái, sờ sờ cổ, phát hiện mình đã nổi lên một tầng da gà.

Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.

Hắn tự nhủ với mình, nhưng không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt Lưu Thiên Vũ khi nhìn hắn, muốn nói lại thôi, còn có đôi mắt vì hoảng sợ mà không ngừng rung động, vừa lộ vẻ nhu nhược hèn nhát lại ngu ngốc.

Đúng vậy, vừa rồi chỉ là ảo giác do gió thổi qua mà thôi.

Từ Viễn Chu cố gắng trấn an bản thân.

Lại đi tới nhìn cửa sổ phòng Giang Sơ Ngôn, Từ Viễn Chu phát hiện nơi đó đã tối đen như mực, đối phương đã tắt đèn.

Từ Viễn Chu đờ đẫn nắm chặt lấy điện thoại di động, trở về phòng.

Trong phòng hắn cũng rất yên tĩnh.

Từ Viễn Chu có chút kinh ngạc, dù sao sinh viên đại học bây giờ đều là cú đêm, trong ký túc xá đại học cho dù tắt đèn cũng phải tranh thủ nghịch điện thoại một hồi, mà hắn cũng chỉ đi ra ngoài một lúc mà thôi, vậy mà những người này đều đã đi ngủ hết.

Có thực sự là do hôm nay đi đường quá mệt mỏi không?

Từ Viễn Chu nghĩ nghĩ, sau đó lau mặt qua loa, leo lên giường.

Trong nháy mắt trước khi đặt đầu lên gối ngủ mê man, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu hỏi….

Màn cửa của Giang Sơ Ngôn rõ ràng đã được kéo xuống.

Nhưng khi mình vẫy tay với Giang Sơ Ngôn, đối phương làm sao có thể nhìn thấy hắn?

...

Nhưng câu hỏi này vừa lướt qua trong nháy mắt, giây tiếp theo, cơn buồn ngủ đột ngột ầm ầm như sóng thần kéo đến, trong nháy mắt nhấn chìm hắn.

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đã say giấc, nên không ai nhìn thấy bóng người hiện ra sau ánh lửa lập lòe mờ ảo dưới thềm ngoài tiểu lâu.

Từng cái, từng cái một, dày đặc chằng chịt, vây kín tòa tiểu lâu:…

Chương kế tiếp