Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 13
“Ai bảo em lấy số điện thoại của anh cho cô ta vậy?!” Lý Bỉnh Huy gọi điện thoại chất vấn Mục Lan.

“Cô ấy xin em, em sao có thể không cho được! Sao vậy cô ấy làm phiền anh à?”

“Gọi liên tục suốt cả ngày, sao cô ta lại rảnh rỗi như vậy!”

“Gặp được Bạch Mã Hoàng Tử Trong lòng có chút không thể kiềm chế thì cũng không có gì lạ. Ôi, cái danh hiệu bạn trai quốc dân của anh quả nhiên là danh bất hư truyền nha. Em phát hiện cô ấy vừa gặp anh thì đã trở nên người xứng với tên... vừa thục vừa hiền. Một người rất có kinh nghiệm nhìn đàn ông, một người rất có kinh nghiệm nhìn phụ nữ, lực lượng ngang nhau. Thật là xứng đôi phải lứa!”

“Em làm anh tức chết mất thôi!”

“Là anh thích muốn chết thì có!”

————————————

Mục Lan được cấp trên sai bảo đi mua sắm vật dụng cho cục, mới vừa đi ra khỏi con đường lớn phía trước Cục Lâm nghiệp thì di động vang lên.

“Anh nhìn thấy em rồi, em ở đầu con hẻm kia chờ anh một chút.” Là Lý Bỉnh Huy gọi tới, hắn vội vàng nói hai câu này liền cúp điện thoại.

“Xuất hiện đúng lúc! Đang định lúc rảnh rỗi đi tìm anh!” Mục Lan tự nhủ nói... nghe giọng điệu của hắn có vẻ không tốt, thật ra đã có chuyện gì? Nhưng nếu sớm muộn gì cũng phải nói thì nói sớm một chút tốt hơn.

Giữa trưa ngày hôm qua, Mục Lan tình cờ ở trên phố gặp được Lý Thục Hiền. Lúc Mục Lan định chào hỏi cô ta thì cô ta không thèm nhìn mặt, vội vàng bỏ đi.

Mục Lan đuổi theo hỏi lý do, cô ta lạnh lùng đáp lại rằng Mục Lan đã biết rồi còn hỏi làm gì. Mục Lan liền nói mình không hiểu, muốn cô ta giải thích rõ ràng.

Lý Thục Hiền liền đem việc Lý Bỉnh Huy không nghe điện thoại của cô ta ra nói.

Mục Lan nói hắn không nghe điện thoại là chuyện của hắn, sao lại liên quan đến một người ngoài như cô. “Cậu mà là người ngoài cuộc sao?!” Lý Thục Hiền hỏi lại, thái độ trong giọng nói tràn ngập trách móc và châm chọc. Mục Lan sợ bị mọi người chú ý, không muốn cãi nhau với cô ta trên đường, cho nên đề nghị tìm một chỗ nào đó nói cho rõ ràng. Lý Thục Hiền ném cho cô một câu “Không cần phải vậy!” Rồi vung tay bỏ đi, để Mục Lan đứng ngây một chỗ vừa buồn bực vừa tức tối cả nửa ngày.

Mục Lan và Lý Bỉnh Huy lái xe vào đầu hẻm gần như là cùng lúc.

Thấy Lý Bỉnh Huy muốn xuống xe, Mục Lan ra dấu ngăn cản, sau đó mở cửa xe ngồi lên ghế lái phụ.

“Làm gì vậy?” Lý Bỉnh Huy hỏi.

“Đến cửa hàng bán đồ dùng văn phòng.”

“Còn anh đi đâu?”

“Đi giao hàng. Từ xa thì anh đã nhìn thấy em rồi, đi qua đường mà đầu óc không tập trung gì cả là sao? Đi chậm một chút thì không được à? Người lái xe sợ nhất là kiểu người đi bộ như em đó!”

“Em thấy những cái xe đó còn cách rất xa em mới băng qua mà.”

“Nếu khoảng cách rất xa thì em chạy nhanh như vậy làm gì?”

“Thì phải chạy nhanh để những chiếc xe đó chạy qua chứ. Mà thôi, đừng nói chuyện này nữa, em hỏi anh anh đã làm chuyện tốt gì?!”

“Anh đã làm chuyện gì?”

“Anh không nghe điện thoại của Lý Thục Hiền, khiến cho cô ấy không thèm để ý đến em nữa!”

“Không để ý đến em thì càng tốt, em đỡ phải chạy tới chạy lui, lăng xăng như vậy!”

“Họ Lý các người thật là không dễ giao thiệp! Một người làm mạnh với em, một người ăn nói hờn mát với em!” Mục Lan chỉ chỉ vào mũi Lý Bỉnh Huy nói, “Nếu đã như vậy, chuyện của anh, em sẽ không thèm quan tâm nữa! Cho dù anh có lấy ngàn lượng vàng ròng tới xin em thì em cũng không thèm đâu!”

“Yên tâm đi, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó!”

Mục Lan bị chọc tức nói không ra lời, giơ nắm đấm đánh mấy cái vào cánh tay Lý Bỉnh Huy.

“Có phải là em hơi dữ không?” xả giận được một lúc, Mục Lan dừng lại tay hỏi.

“Không phải là hơi, là cực kỳ dữ!”

“Vậy sao anh không né!”

“Từ nhỏ đã bị em ức hiếp, không bị đánh thì không thoải mái!”

“Xem ra mấy năm không ở gần em thì cũng có các cô gái thường xuyên xử lý cái người chịu ngược đến nghiện là anh đúng không?”

“Ngoại trừ mẹ anh, em là người con gái duy nhất có thể đánh anh.”

Một sự rung động bỗng nhiên dâng lên trong lòng Mục Lan, vì che giấu xấu hổ, cô cố ý pha trò: “Bây giờ, em đã miễn nhiễm đối với loại hoa ngôn xảo ngữ của anh rồi, chi bằng anh cứ giữ lại, nói với những người cần nghe đi, ví dụ như Lý Thục Hiền…”

“Em thật sự hy vọng anh và Lý Thục Hiền sẽ yêu nhau à?!”

Mục Lan dường như muốn trốn tránh, liền bỏ chạy: “Em phải đi làm việc đây, không có thời gian nói chuyện vớ vẩn với anh nữa đâu!” Nói xong, lập tức mở cửa xe nhảy xuống.

————————————

Sau cái lần gặp mặt rồi tan rã trong không vui đó một tuần, Lý Thục Hiền tới tìm Mục Lan.

“Cậu còn tới đây làm gì?! Tớ lại có chỗ nào xúc phạm đến cậu sao?!” Mục Lan hôm đó bị cô ta trút giận bây giờ vẫn còn chưa nguôi.

“Giơ tay cũng không đánh được vào gương mặt đang tươi cười, cậu thì ngược lại.”

“Học hỏi cậu thôi!”

“Đại nhân không trách tiểu nhân, đừng như vậy mà!” Lý Thục Hiền đi đến kéo cánh tay Mục Lan tỏ ý xin lỗi, “Cậu đứng ở lập trường của tớ mà ngẫm lại xem, từ trước đến giờ đều là người ta theo đuổi tớ, bây giờ tớ không cần cả tôn nghiêm theo đuổi Lý Bỉnh Huy, hắn lại không thèm để ý tới, mà cậu và anh ấy lại có quan hệ thân thiết như vậy, tớ sao có thể không nghi ngờ được?”

“Tớ và Lý Bỉnh Huy là bạn bè từ nhỏ, còn có họ quan hệ hàng xa, đương nhiên là thân thiết rồi!” Mục Lan rút cánh tay ra nói.

“Giữa nam và nữ sao lại có tình bạn thuần túy được? Tớ rất nghi ngờ! Không chừng thật sự hai người các cậu đã từng có tình cảm thì sao!”

“Nếu thật sự như vậy thì còn có chỗ cho cậu à?!”

“Nếu không phải tớ đã tìm hiểu được chuyện của cậu và em trai anh ấy thì tớ thực sự đã hoài nghi là…”

“Cái gì?! Cậu còn đi điều tra tớ à!”

“Ai bảo hai người các cậu mờ ám như vậy?”

“Tớ và anh ấy trước giờ rất quang minh chính đại…”

“Cho dù là như vậy, nhưng ai có thể bảo đảm sau này cũng sẽ…”

“Không phải cậu đã biết rồi sao? tớ đã từng là bạn gái của em trai anh ấy!”

“Cho dù đã từng là em dâu của anh ấy thì cũng không phải là chướng ngại gì lớn.”

“Nếu như lời câu nói, thì coi như tớ không thể chạy thoát được rồi! Nói thật cho cậu biết ở trong mắt anh ấy, tớ chỉ là một thằng nhóc không có sức quyến rũ gì cả. Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy! Cậu đừng có nghi thần nghi quỷ nữa!”

“Nhưng trên thực tế, sức quyến rũ của cậu không nhỏ đâu.”

“Cậu cho là vậy, nhưng anh ấy thì không đâu!”

“Cho dù nói thế nào đi nữa thì anh ấy không chấp nhận tớ chắc chắn có liên quan tới cậu!”

“Tớ không phải là người như vậy!”

“Nếu cậu muốn chứng minh cho chuyện này, thì cậu làm anh ấy thích tớ đi!”

“Cậu phân rõ phải trái có được không?! Tớ chỉ là một người phàm, không có bản lĩnh của thần Cupid! Dù sao tớ đã tận tâm tận lực, cậu không hài lòng tớ cũng không còn cách nào. Làm bà mai đúng là không dễ dàng, từ đây về sau tớ sẽ không làm chuyện như vậy nữa!”

“Đừng có bụng dạ hẹp hòi như vậy, chỉ bởi vì tớ quá lo lắng, cho nên nói không lựa lời mà thôi. Nếu muốn anh ấy chịu nghe lời, thì có một cách rất hay, nhưng mà cậu phải hợp tác với tớ!”

“Hợp tác kiểu gì?”

“Chọn một hôm nào đó tối trời, cậu dẫn tớ và anh ấy đi uống rượu, sau đó chuốc say anh ấy rồi tớ sẽ…” Lý Thục Hiền nói tới đây lại che miệng cười, “Cùng anh ấy gạo nấu thành cơm.”

“Cậu điên rồi sao!!”

“Đừng khẩn trương như vậy, không phải là sự thật đâu, chỉ là giả vờ cho anh ấy nghĩ rằng như vậy, rồi ngoan ngoãn nghe lời mà thôi. Sao hả? Cách này có phải được hay không?”

“Hại người mà không có lợi cho mình, thì không nên làm!”

“Tục ngữ nói rất đúng, mặc kệ là mèo đen hay là mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi.”

“Cậu thật sự muốn làm vậy hay sao?!”

“Thương yêu phải cho roi cho vọt, đối với loại người ngoan cố này thì chỉ có thể dùng trí tuệ.”

“Cậu thật đúng là làm tớ phải rửa mắt mà nhìn đó, bạn học Lý Thục Hiền! Dù sao đi nữa, tớ cũng đã từng cùng Lý Bỉnh Huy lớn lên từ nhỏ, tớ sẽ không giúp cậu lừa anh ấy đâu!”

“Nè! Cậu có lầm hay không! Tớ đâu phải là người không có ai theo đuổi?! Tớ theo đuổi anh ấy là phúc khí tám đời anh thấy tu luyện được đó!”

“Cậu có yêu anh ấy đến mức chết đi sống lại hay không? Không có đúng không! Cậu tự chà đạp mình như vậy, có xứng đáng không?!”

“Tớ cảm thấy rất xứng đáng. Anh ấy ngoại hình đẹp trai, năng lực cũng không tệ, tuy rằng điều kiện kinh tế vẫn còn chưa đạt tới yêu cầu của tớ, nhưng mà tớ đã nhìn ra được, anh ấy có một tiềm lực rất đáng kể.”

Lý Thục Hiền bẻ ngón tay kể, “Người theo đuổi tớ đúng là không ít, nhưng người lý tưởng như vậy để kết hôn thì đúng là không có.”

“Không phải tớ nói xấu sau lưng anh ấy, anh ấy cái gì cũng tốt nhưng mà rất đào hoa, làm bạn bè thì được, nhưng đối tượng kết hôn thì…”

“Không sao. Đến lúc đó tớ sẽ có biện pháp trói cổ anh ấy lại!”

“Cho dù nói như thế nào đi nữa, Lý Thục Hiền, cậu cũng tuyệt đối không thể sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy được!”

“Vậy cậu có biện pháp gì tốt hơn không?!”

“Tớ Không có đầu óc để suy nghĩ những chuyện như vậy!”

“Cậu tiếc rẻ anh ấy chứ gì! Nếu bây giờ cậu không giúp tớ, chứng tỏ là trong lòng cậu có tư tâm!”

“Cậu muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như vậy, dù sao đi nữa, tớ cũng sẽ không cấu kết với cậu là người xấu đâu.”

“Cậu không giúp thì tớ sẽ không thèm để ý tới cậu nữa!”

“Tùy cậu!"

“Là cậu nói đó!”

“Đúng vậy, tớ nói!”

Phép khích tướng không có kết quả, Lý Thục Hiền mặt mày hớn hở mà đến, ưu thương bỏ đi.

Mục Lan kể về việc Lý Thục Hiền âm mưu ép hôn cho Lý Bỉnh Huy nghe.

“Trước khi em cảm thấy cô ta cũng vui vẻ. Chỉ muốn nhân cơ hội hiểu biết một chút. Nhân vật đào hoa nam và đào hoa nữ khi ở chung với nhau thì sẽ như thế nào. Không ngờ cô ta lại là người như vậy, nói thật là em cũng hoảng sợ.”

“Không biết cái loại bạn bè như vậy ở đâu ra nữa, đúng không nhỉ nhị tỷ?!”

“Anh nói ai nhị?!”

“Anh, anh!”

“Vì hạnh phúc cả đời của anh, mà em bằng lòng phản bội bạn bè anh còn không cảm kích em!”

“Cảm kích, cảm kích. Làm em phải gặp nhiều phiền phức như vậy, tất cả cũng tại bởi vì anh quá đẹp trai mà thôi!”

“Anh thật là không biết lượng sức, anh đẹp trai ở chỗ nào, sao em không thấy vậy?”

“Nếu anh không đẹp trai, thì cô bạn học kia của em có trăm mưu nghìn kế tiếp cận anh như vậy không? Nhưng mà anh cũng muốn thông qua buổi Hồng Môn Yến này, để xem cho rõ cô ta là loại người như thế nào.”

“Em không cho phép anh chui đầu vào lưới đâu! Nếu anh thật sự bị cô ta nắm được, thì em và anh sau này sẽ không còn là bạn bè nữa, cô ta sẽ đề phòng em giống như đề phòng giặc cho mà xem.”

“Phòng em? Vì sao?”

“Anh không cần quan tâm, dù sao đi nữa thì anh cũng không cần dự cái tiệc Hồng Môn Yến này. Cô ta tửu lượng rất cao, anh không uống hơn được cô ta đâu.”

“Không phải còn có em sao, em đúng lúc xuất hiện làm mỹ nhân cứu anh hùng là được rồi.”

“Với tửu lượng của em, không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao?”

“Đúng rồi, em lúc nào cũng nói anh đào hoa, anh có cảm thấy như vậy bao giờ?! Chẳng lẽ được nhiều người yêu thích cũng là sai hay sao? Hơn nữa, nếu anh không tiếp xúc với nhiều người thì sao có thể biết được ai là người xứng đáng với tình cảm của mình?”

“Anh chỉ giỏi cưỡng từ đoạt lý, hoa ngôn xảo ngữ, em không nói lại anh, cho nên em không nói chuyện với anh nữa!”

“Định khi nào mở Hồng Môn Yến hả?”

“Anh làm thật sao?!”

……

Mục Lan đã đem việc này gác qua một bên, nhưng không ngờ là Lý Thục Hiền vẫn chưa hết hy vọng, vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho cô xin giúp đỡ. Vì để cho Lý Thục Hiền từ bỏ ý định, Mục Lan dứt khoát nói thẳng Lý Bỉnh Huy đã biết.

“Biết thì cũng tốt!” Mục Lan cho rằng Lý Thục Hiền nghe xong sẽ bỏ cuộc, không ngờ cô ta nghe xong không hề giận dữ mà còn vô cùng tự nhiên nói “Vì có được anh ấy tớ cam tâm hy sinh danh dự của mình, anh ấy có lẽ là rất cảm động! Anh ấy bây giờ không còn cứng cổ nữa. Đến lúc đó có người đẹp lại còn có rượu ngon, tớ không tin mình không chinh phục được anh ấy!”

Mục Lan liền chuyển lời cho Lý Bỉnh Huy: “Lý Thục Hiền sau khi biết âm mưu đại lộ, thì cũng không hề hết hi vọng, cô ta muốn minh đao minh thương bắt anh quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô ta.”

“Chỉ dựa vào việc cô ta xem trọng anh như vậy, thì chắc chắn phải mời cô ta uống một bữa!”

Nếu hai bên đều nóng lòng muốn thử, Mục Lan cảm thấy không ngại quạt gió thêm củi. Thứ nhất là để xem Lý Thục Hiền có thể gây được sóng gió gì, thứ hai cũng muốn nhìn xem Lý Bỉnh Huy có giữ được lập trường hay không.

Mục Lan ngay sau đó gọi điện thoại cho Lý Thục Hiền, hỏi cô ta khi nào rảnh. Lý Thục Hiền có chút gấp gáp không chờ nổi, nói tối nay có thể.

Hai người hẹn nhau ở một trạm xe buýt cách cửa hàng của Lý Bỉnh Huy không xa. Thấy Lý Thục Hiền đã thay đổi phong cách ăn mặc nhã nhặn bình thường, không màng mấy ngày gần đây gió lạnh vù vù, cô ta một thân váy ngắn trễ ngực, trang điểm rực rỡ, quyến rũ, Mục Lan hài hước nói: “Thật là một con mèo hoang gợi cảm! Tớ nhìn còn thích, huống chi là Lý Bỉnh Huy!”

“Cứ như vậy bị em chinh phục, không còn nẻo quay về, tâm tình anh kiên cố, quyết định anh hồ đồ…” Lý Thục Hiền bộ dạng chắc chắn thắng lợi, vừa hát ca khúc đang được yêu thích vừa uốn éo tạo hình.

Nhân viên trong cửa hàng của Lý Bỉnh Huy đã ra về, nhưng vì chờ Mục Lan và Lý Thục Hiền đến, cho nên cửa vẫn còn để mở.

“Thấy không? Ông chủ Lý đang chờ đợi người một nhà của ông ấy kìa!” Mục Lan chỉ cửa hàng của Lý Bỉnh Huy cho Lý Thục Hiền xem.

Lúc đi ngang qua tiệm bán sách báo, Lý Thục Hiền muốn mua kẹo cao su, Mục Lan không đi cùng cô ta, cho nên đã đến chỗ của Lý Bỉnh Huy trước.

“Mỹ nhân còn chưa tới trước mặt, mà đã biến thành một con ngỗng ngốc rồi à?!”

Mục Lan cho rằng Lý Bỉnh Huy đang đợi Lý Thục Hiền.

“Cô ta ăn mặc thiếu vải như vậy, không sợ bị cảm sao.”

“Ôi bây giờ đã bắt đầu thương tiếc người ta rồi à? Còn sợ người ta bị lạnh, vậy thì anh cởi áo khoác cho người ta đi...”

Lúc này, Lý Thục Hiền đang cầm trong tay một cái bọc nhỏ bước nhanh về phía bọn họ.

“Đột nhiên trang điểm thành như vậy, cô ta có ý đồ gì?” Lý Bỉnh Huy thấp giọng hỏi.

“Anh quá xem trọng em rồi. Nếu cô ta chịu nghe lời em, thì em đã bảo cô ta mặc bikini tới!”

Lý Bỉnh Huy làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chủ động nhiệt tình tiến lên một bước chào hỏi Lý Thục Hiền.

“Thật là xin lỗi, ông chủ Lý, lại đến quấy rầy anh!”

“Không cần khách sáo như vậy, đừng quên 500 năm trước, chúng ta là người một nhà đó.”

“Ông chủ lý nói rất có lý!” Mục Lan tiếp lời nói, “Nói không chừng 5 tháng nữa hoặc là 50 ngày nữa.…” Nói tới đây Mục Lan dừng lại không nói nữa.

“Đừng có nói một nửa, úp úp mở mở như vậy!” Lý Thục Hiền trong lòng biết rõ nửa câu kia là gì nhưng vẫn muốn ép buộc Mục Lan nói ra.

“Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, có phải hay không, ông chủ Lý?”

Lý Bỉnh Huy trả lời Mục Lan bằng một ánh mắt khinh thường.

Cửa hàng Lý Bỉnh Huy thuê, là một tòa nhà 2 tầng ở hướng Tây. Tầng trệt dùng để trưng bày sản phẩm. Tầng trên vừa là nhà kho vừa là chỗ hắn ở lại ngủ qua đêm. Bên cạnh cầu thang đi lên còn chất một đống hàng hóa, không hề dễ đi, sau khi Lý Bỉnh Huy khóa cửa hàng, lại dẫn bọn họ đi cầu thang lên lầu hai.

Tầng trên có một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một nhà vệ sinh. Giống y như tầng trệt, mặt sàn đều trát bằng xi măng.

Phòng khách mất đi công năng bình thường của nó, được sử dụng làm nhà kho.

Phòng bếp thì còn được sử dụng, nhưng nhìn nồi niêu xoong chảo mới tinh thì có thể thấy chủ nhân của nó ít khi đụng tới.

Còn cái phòng ngủ bé xíu kia thì được sử dụng với rất nhiều chức năng khác nhau. Như là đi ngủ, ăn cơm, tiếp khách đều ở chỗ này. Trong phòng có một cái giường đơn kiểu cũ, một cái ghế sofa ngồi được hai người, thêm vào một cái bàn trà là hết.

“Bếp núc vắng tanh, đến lúc phải tìm một người nội trợ rồi!” Lý Thục Hiền đi thẳng vào vấn đề chính.

“Một người ăn no cả nhà không đói bụng, như vậy cũng khá tốt.” Lý Bỉnh Huy trả lời.

“Tốt cái gì mà tốt? Ăn cơm lúc thì chỗ này lúc thì chỗ nọ!” Mục Lan nói, “Nếu tìm được một người nội trợ hiền lương thì đảm bảo anh sẽ cảm thấy rất dễ chịu!”

“Những ngày khổ sở của anh vẫn còn chưa hết đâu!” Lý Bỉnh Huy nói.

“Đồ lì lợm!”

Lý Bỉnh Huy đã gọi sáu món ăn từ cửa hàng gần đó. Sau khi thức ăn được dọn lên bàn trà, Mục Lan rời khỏi ghế sofa 2 người, moi một cái ghế gấp từ dưới gầm giường ra, ngồi đối diện Lý Bỉnh Huy ở bên ngoài bàn trà.

“Làm gì vậy? Cậu đây là?” Lý Thục Hiền hỏi.

“Cậu không cảm thấy tớ ngồi ở chỗ đó có chút không ổn à?!” Mục Lan vừa nói vừa xoay mặt hỏi Lý Bỉnh Huy, “... đúng không? Ông chủ Lý!”

Lý Bỉnh Huy không trả lời, bắt đầu đảo tròn ly rượu nho màu đỏ.

Thấy hắn chỉ rót hai ly, một ly cho Lý Thục Hiền, một ly khác để ở trước mặt hắn. Mục Lan hỏi: “Sao lại không có phần em?!”

“Em uống nước trái cây.”

“Cùng là khách mà sao lại có đãi ngộ khác biệt như vậy? Em cũng uống rượu nho!” Mục Lan nói.

“Không được, tửu lượng em quá kém.”

“Không thể uống nhiều, thì cũng không thể uống ít sao?!”

“Đừng quên nhiệm vụ của em.” Lý Bỉnh Huy kề sát vào lỗ tai cô nhắc nhở.

Mục Lan bướng bỉnh trả lời: “Em mặc kệ. Anh đâu có phải là con nít 3 tuổi, anh tự giải quyết đi.”

“Hai người đang nói gì vậy?” Lý Thục Hiền hỏi.

“À, tớ và anh ấy chơi đối câu. Anh ấy ra vế trên là: Rượu chẳng say người, người tự say; tớ tiếp vế dưới là: Sắc không mê người, người tự mê. Ý tứ trong đó không cần tớ phải nói rõ chứ!”

“Vẫn là bướng bỉnh như vậy!” Lý Thục Hiền oán trách.

“Rót rượu đi, ông chủ Lý!”

“Em không thể uống!”

“Anh không cho em uống thì em đi đây. Dù sao em ở chỗ này cũng dư thừa... ngẫm lại xem: Nghe nhạc Sax du dương, uống rượu vang đỏ thơm lừng, thì thầm trò chuyện, thế giới hai người như vậy thật là lãng mạn biết bao!”

Lý Thục Hiền bị ảnh hưởng, hỏi Lý Bỉnh Huy: “Anh có đĩa Sax à?!”

“Không có! Cô ấy đùa thôi!”

“Mua đi, bây giờ cửa hàng băng đĩa vẫn còn chưa đóng cửa đâu.” Mục Lan nói.

Lý Bỉnh Huy đá chân Mục Lan một cái ý bảo cô im lặng, sau đó nói: “Em muốn uống cho bằng được thì cứ uống đi.”

Trong lúc ăn uống Mục Lan đi nhà vệ sinh. Thấy phía trên bồn cầu có để một cái rương rất nặng đè lên trên nắp, liền quay lại hỏi Lý Bỉnh Huy tại sao lại như vậy.

“À, bồn cầu bị hỏng rồi, anh sợ người ta không biết mà sử dụng cho nên mới để một cái gương hàng hóa lên trên. Em dùng toilet ở dưới lầu một đi.”

“Thiệt tình! Sao còn không tranh thủ mà sửa đi.” Mục Lan vừa oán trách vừa đi ra ngoài.

Lý Bỉnh Huy cũng đi ra ngoài mở đèn điện chỗ cầu thang cho cô, vừa nhìn cô đi xuống vừa quan tâm nói: “Đi từ từ thôi, cầu thang hơi dốc. Ở dưới đó có để một đống hàng hóa, cẩn thận coi chừng đụng vào.…”

“Được rồi, em sẽ nhìn kỹ mà!”

Đoạn đối thoại của hai người Lý Thục Hiền nghe rành mạch, khi Lý Bỉnh Huy quay lại trước bàn, cô ta bất bình nói: “ Cho dù hai người vừa là thân thích, vừa là bạn bè, nhưng Mục Lan như vậy thì cũng hơi quá đáng!”

Lý Bỉnh Huy nghe xong chỉ cười cười không nói.

“Anh là bạn bè của cô ấy, nhưng cô ấy lại nói xấu sau lưng anh!”

“Hả? Cô nói gì?”

“Tôi nói cho anh biết, nhưng anh không được nói lại với cô ấy!”

“Được!”

“Chúng ta ngoéo tay!” Lý Thục Hiền đưa ngón tay út sơn đỏ chót ra, còn chu chu miệng ra vẻ ngây thơ.

“Cô không yên tâm thì không cần phải nói.” Lý Bỉnh Huy không cắn câu, bộ dạng thờ ơ.

Lý Thục Hiền ngượng ngùng rút tay về.

“Cô ấy nói anh là đàn ông lăng nhăng.”

Lý Bỉnh Huy cười cười, “Cô ấy trước mặt tôi cũng thường hay nói như vậy.”

“Anh không ngại?”

Lý Bỉnh Huy lắc đầu.

“Anh không phải là lăng nhăng thật đó chứ?”

“Cô ấy nói vậy thì cứ cho là vậy.”

“Tôi cảm thấy đó là bởi vì anh chưa gặp được người phụ nữ chân chính để anh yêu thương.!”

“Một câu có thể nói hết, thật là cao minh!”

Được khích lệ, Lý Thục Hiền lại phát ra điện quang, trong mắt nhấp nháy.

“Mục Lan nói anh như vậy là vì cô ấy không hiểu anh! Có những người anh ở chung cả đời thì cũng không hiểu anh, nhưng có những người chỉ vừa mới gặp mặt thì đã có thể hiểu được anh rồi!”

“Nói hay lắm, tới đây, chúng ta uống một ly!” Lý Bỉnh Huy tránh đi ánh mắt tình ý dâng trào của cô ta, bưng ly rượu lên nói.

“Được lắm! Nhân lúc em không có ở đây đã uống rượu hợp hoan rồi à!” Mục Lan trở về thấy nói.

Lý Thục Hiền cười mắng: “Cậu thật là thô lỗ, thật là đáng ghét!”

“Bắt đầu say rượu điên rồi à!” Lý Bỉnh Huy cũng trách cứ.

“Vừa rồi nhìn nhầm, bây giờ lại một ly thật sự đi!” Mục Lan cũng giả vờ say rượu đến điên.

“Xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, nhưng không thể ồn ào!” Lý Bỉnh Huy lại lần nữa kề sát vào lỗ tai cô cảnh cáo.

“Anh ấy lại nói gì nữa vậy?” Lý Thục Hiền hỏi.

“Anh ấy nói anh ấy muốn đem nghi thức có ý nghĩa như vậy giữ lại cho lúc động phòng!”

“Mục Lan thật là đáng ghét, cái gì cũng nói ra được.”

“Hai người đều chê bai tôi, vậy tôi không ở chỗ này chướng mắt nữa, tôi đi đây!”

“Có tiền lẻ đón xe không? Tớ cho cậu mượn!” Lý Thục Hiền lập tức nói.

“Cô ấy nói đùa thôi!” Lý Bỉnh Huy nói.

“Ai nói đùa? Em đi thật mà, vừa rồi em mới nhớ tới là còn một bản thảo chưa viết.” Mục Lan nói xong liền cầm lấy túi xách của mình.

Lý Bỉnh Huy đuổi theo ra ngoài thấp giọng chất vấn: “Em muốn để anh lọt bẫy sao!”

“Yên tâm, sự an toàn của người đàn ông 28 tuổi như anh, bổn nữ hiệp đây không quên đâu. Đây chỉ là giả vờ thôi, nếu không làm sao ăn nói với cô ta chứ... Anh còn không mau kéo em lại đi.”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà còn làm việc. Khi nào về nhà rồi làm sau!” Lý Bỉnh Huy túm cánh tay Mục Lan kéo trở lại.

Mục Lan phô trương thanh thế reo lên: “Lúc trước em đã quên mất, bây giờ mới nhớ tới! Ngày mai giao ban thì lãnh đạo sẽ phải dùng rồi! Cho nên đêm hôm nay phải viết cho xong!”

“Đừng làm trễ nải công việc của cô ấy, để cô ấy đi đi!” Lý Thục Hiền cũng đi ra làm bộ giúp Mục Lan nói chuyện.

“Vậy thì sáng ngày mai hãy viết!”

“Em sợ dậy muộn!” Mục Lan nói.

“Chỉnh đồng hồ báo thức! Đang uống vui vẻ, đừng làm mất hứng!”

“Có Lý Thục Hiền uống với anh là được rồi!”

“Ít người không vui. Mau trở lại ngồi xuống đi!”

“Cậu xem đi uống có một chút rượu của anh ấy mà đã không được tự do!” Mục Lan tố khổ với Lý Thục Hiền.

Lý Thục Hiền xụ mặt không nói gì với cô. Mục Lan có chút chột dạ, dẩu môi với Lý Bỉnh Huy.

“Có rượu trắng không?! Tôi muốn uống rượu trắng!” Lý Thục Hiền đột nhiên nói, giọng điệu cũng cay như rượu trắng.

Lý Bỉnh Huy muốn nói không có cũng không được, đành lấy hai bình từ phía dưới bàn trà ra.

“Cậu cũng phải uống!” Sau khi ba người ai nấy đều ngồi vào vị trí, Lý Thục Hiền liền đem mũi giáo chỉ về phía Mục Lan.

“Cô ấy không uống được cái này!” Lý Bỉnh Huy nói.

“Ai cũng có thể uống được cô ấy sao lại không uống được chứ?! Cô ấy sinh ra đã cao quý hơn người khác à?…”

“Được rồi!” Mục Lan cắt ngang cô ta, “Tớ uống là được!”

……

Sáng hôm sau, Lý Thục Hiền ngây thơ mờ mịt tỉnh lại, phát hiện bản thân ở một nơi hoàn toàn xa lạ thì có chút hốt hoảng, nhưng khi cô ta nhớ lại những gì diễn ra tối qua thì vội vàng bò lông lốc dậy từ trên giường.

“Hai người!” Thấy Mục Lan và Lý Bỉnh Huy đang ôm nhau ngủ trên sô pha, Lý Thục Hiền không khỏi hét lên một tiếng, “Đây là chuyện gì hả?!”

Mục Lan và Lý Bỉnh Huy bị đánh thức, ngồi dậy trăm miệng một lời cùng hỏi: “Ôi, có chuyện gì vậy?”

“Giả vờ ngốc nghếch cái gì hả?!”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?!” Mục Lan hỏi.

“Hai người ôm nhau ngủ suốt cả đêm, mà còn hỏi là có chuyện gì à?!”

“Cậu nói bậy!”

“Muốn chống chế đúng không?! Nếu biết như vậy thì tôi đã chụp hình hai người rồi!”

Hai người bọn họ bây giờ mới chú ý tới mình đang dựa vào nhau.

Mục Lan vội vàng dịch người sang một bên rồi giải thích: “Tối hôm qua chúng ta đều uống nhiều quá, cái giường kia đã bị cậu chiếm, cho nên hai người chúng tôi đành phải ngủ tạm ở đây…”

“Cái gì mà gọi là ngủ tạm hả, rõ ràng là ôm nhau mà ngủ! Lúc trước tớ đã cảm thấy hai người không bình thường rồi, nhưng lại bị cậu giả ngây ngô lừa dối! Bây giờ cái đuôi hồ ly của cậu đã lòi ra rồi đó!…”

Lý Thục Hiền sau đó cứ luôn miệng nói cô ta bị Mục Lan lợi dụng. Bất kể có giải thích như thế nào thì cô ta cũng không tin. Cuối cùng, Lý Thục Hiền ra vẻ nhượng bộ nho nhã, cô ta bắt Mục Lan thề rằng sau này sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Lý Bỉnh Huy thì sẽ bỏ qua chuyện này.

Điều này làm cho Lý Bỉnh Huy từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng cũng nổi cơn giận dữ.

“Cô đừng hòng cố lấy chuyện này ra mà uy hiếp! Tương lai tôi và cô ấy yêu nhau cũng không phải là không có khả năng đâu!”

“Hai người các người thật là trơ trẽn! Anh chồng và em dâu hụt yêu nhau…”

“Đừng nói rằng chúng tôi từ trước đến giờ không phải là loại quan hệ này, cho dù có phải thì cũng không hẳn là chuyện gì lớn đâu!”

“Nhận tặc làm bạn, coi như mắt tôi bị mù!”

Lý Thục Hiền tức đến hộc máu buông ra một câu, quăng cửa rầm một tiếng bỏ đi.

Mục Lan đã cảm thấy đuối lý lại cảm thấy uất ức, há miệng nhưng một câu cũng nói không nên lời.

“Đừng chấp nhặt với loại người đó.” Lý Bỉnh Huy an ủi cô.

“Anh còn nói nữa, tất cả là tại anh đó! Nếu anh không kiên trì mở tiệc mời cô ta, thì sẽ không phát sinh chuyện này! Còn nữa, anh là cái đồ miệng lưỡi nhanh hơn não, nói nhăng nói cuội cái gì hả? Anh càng nói thì em càng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!”

“Dựa vào cái gì mà phải thề thốt với cô ta, cô ta là ai chứ? Muốn tin thì tin không tin thì thôi!”

“Bây giờ thì hay rồi, đã hoàn toàn trở mặt với cô ta, nếu như cô ta nói việc này ra với mọi người thì em không còn mặt mũi gặp ai nữa!”

“Không nghiêm trọng đến như vậy chứ?”

“Anh không biết xấu hổ thì không sao cả!”

“Yên tâm đi, sẽ không vì chuyện này mà không ai cưới em đâu. Nếu thật sự không ai cưới thì anh cưới.”

“Em không có tâm trạng nghe anh nói lải nhải đâu! Anh nghe rõ cho em, từ đây về sau anh tránh xa em ra một chút, em không muốn có bất cứ liên hệ gì với anh nữa!”

Lý Bỉnh Huy cau mày không nói.

“Anh có nghe thấy không?! Sau này nếu không có chuyện quan trọng thì không cần liên lạc với em nữa!”

“Anh không điếc!”
Chương kế tiếp