Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 15
“Anh đoán xem em đang cùng ăn cơm với ai!” Mấy ngày sau, Mục Lan gọi điện thoại cho Lý Bỉnh Huy, “Gợi ý một chút, người này là nữ, còn là người mà anh rất ngưỡng mộ rất yêu thích nữa!”

“Lý Thục Hiền.” Lý Bỉnh Huy cố ý nói.

“Đừng có giả vờ!... Chị Quyên của anh quả nhiên không tầm thường, hèn gì anh chướng mắt với Lý Thục Hiền!”

“Cùng cô ấy?! Không thể nào?”

“Tề Quyên, là giáo viên dạy Toán lớp 2 trường tiểu học Thái Dương. Cao khoảng trên dưới 1,6m, mặt mũi xinh đẹp, cột tóc đuôi ngựa, mới nhìn qua thì trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Bình thường ít nói ít cười, thường xuyên làm một động tác nhỏ chính là khẽ vuốt nghiêng tóc mái.”

“Xem ra là thật rồi, hai người làm sao mà gặp nhau vậy?”

“Con trai của Trương Văn đồng nghiệp của em đã bệnh vài ngày không đi học được, cho nên đã mời cô giáo đến nhà để dạy kèm... ôi, hai vợ chồng bạn học quả thật cũng đã bỏ nhiều tâm huyết. Học lớp hai thì chương trình học cũng không phải là không phụ đạo thì không được. Nhưng dù sao đi nữa thì cũng đã mời giáo viên đến. Em may mắn được bọn họ mời dự tiệc cảm ơn cô giáo.”

“Có nói gì về anh không?”

“Nói về anh làm gì? Anh đối với cô ấy rất quan trọng hay sao?”

“Không phải! Anh có thể trở thành nhịp cầu giúp hai người quen biết.”

“Anh thật sự hy vọng em và cô ấy quen biết à?!”

“Không phải… A… là…”

“Em hiểu rồi. Anh hi vọng em quen biết với cô ấy, sau đó sẽ giúp anh một số việc đúng không? Y như lần trước?! Được rồi, em rất vui lòng, một nghìn lượng hoàng kim, không lấy một xu nào cả, tận tình phục vụ!”

“Anh thật sự không hiểu, em dựa vào cái gì mà chắc chắn là anh có tình cảm với cô ấy chứ?”

“Trực giác!... cô ấy là thục nữ chân chính, nếu em là đàn ông thì em cũng sẽ thích cô ấy. Anh của anh và em của anh cũng như vậy, anh tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cô ấy có đủ ba điều tốt lại còn giàu có, đây chính là kim ngọc lương duyên! Ôi, Mặc cái áo lông màu rượu đỏ kia vào, trong lòng cảm thấy rất ấm áp lâng lâng đúng không!”

“Anh có thể lý giải là người nào đó đang ghen tị không?”

“Phải thì sao, không phải thì sao?”

“Mặc kệ có phải hay không. Chỉ cần em không thích, thì anh sẽ không mặc cái áo lông đó.”

“Nhưng mà anh sẽ rất luyến tiếc! Dù gì cũng trân quý như thế!”

“Anh tặng lại cho em được không?!”

“Không cần phải miễn cưỡng như vậy! Không ai ép anh!”

“Thật là ngang ngược đó.”

“Đương nhiên là nếu so với chị Quyên vừa hiểu lòng người vừa khéo tay, lại thông minh xinh đẹp thì em đương nhiên là không bằng rồi!”

“Coi như anh chưa nói gì hết được chưa?”

“Em kém cỏi đến mức làm anh không nói được nữa chứ gì? Nếu vậy, em không quấy rầy anh nữa là được!”

“Tiểu cô nãi nãi! Anh đầu hàng được chưa?!”

Cúp điện thoại chưa đến 5 phút đồng hồ, Lý Bỉnh Huy lại gọi cho Mục Lan.

“Lại chuyện gì?”

“Em có muốn gặp con bé không để anh vào mắt không?” Lý Bỉnh Huy dùng miệng lưỡi thần bí hỏi.

“Muốn! Rất muốn! Vô cùng muốn!”

“Đúng lúc cô ấy cũng sắp tới đây. Em muốn làm gì mau đến đây đi, nếu đến trễ thì cô ấy sẽ đi mất đó.”

“Cô ấy đến chỗ anh làm gì?!"

“Bây giờ không thể nói được. Lát nữa em tới rồi nói.”

Mục Lan lập tức không hề chậm trễ ngồi taxi đến cửa hàng của Lý Bỉnh Huy.

“Còn chưa đi đúng không?” Lúc Lý Bỉnh Huy mở cửa cho mình, Mục Lan nhẹ giọng nói.

Lý Bỉnh Huy gật đầu xoay người đi về phía phòng ngủ kiêm phòng khách. Mục Lan cũng theo vào.

Thấy bên trong không ai, Mục Lan chỉ chỉ đằng sau nhỏ giọng nói: “Đi nhà vệ sinh à?”

Lý Bỉnh Huy cười giả tạo lắc đầu.

“Vậy cuối cùng là cô ấy ở đâu?!”

“Ở đây!” Lý Bỉnh Huy ôm lấy bả vai Mục Lan đẩy cô đến trước gương treo ở trên tường.

Cái gương hết sức trung thực không hề do dự, đem tất cả mọi biểu hiện vừa hoảng loạn vừa ngại ngùng của Mục Lan cho Lý Bỉnh Huy nhìn thấy rõ ràng.

“Anh coi em là khỉ để chơi đùa à, thật là đáng ghét!” Mục Lan xoay người đấm cho Lý Bỉnh Huy một quyền, rồi lao ra khỏi phòng.

“Em muốn giả vờ đến lúc nào?! Quay lại đây! Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng!”

“Em không rảnh đâu, em còn có việc bận!”

“Việc gì?”

“Không liên quan gì đến anh!”

……

Lúc Lý Bỉnh Huy đang định đi ngủ thì điện thoại di động reo lên. Thấy là Mục Lan gọi tới, Lý Bỉnh Huy không khỏi khấp khởi trong lòng, ấn nghe máy ngay lập tức, tiếng Mục Lan dồn dập nói nhanh lập tức truyền đến bên tai. “Lý Bỉnh Huy! Anh mau đến đây ngay đi!”

Lý Bỉnh Huy hoảng hốt, “Có chuyện gì vậy? Mục Lan!”

“Em không có việc gì đâu, là Phan An! Anh ấy uống say rồi, anh đến đây giúp em đưa anh ấy về được không?! Bọn em đang ở nhà hàng Thái Dương Xuân!”

Lý Bỉnh Huy trong lòng có chút giận dỗi “Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn ở bên ngoài uống rượu, em không biết sợ à?!”

“Anh khoan lải nhải đã, mau đến đây đi!”

“Anh mặc kệ!” Lý Bỉnh Huy hầm hừ cúp điện thoại, vội vã mặc quần áo vào.

Lúc Lý Bỉnh Huy xuống taxi, thấy Mục Lan đỡ Phan An thất tha thất thểu đi từ nhà hàng Thái Dương Xuân ra ngoài.

“Bác tài, phiền anh chờ một chút.” Lý Bỉnh Huy báo với tài xế taxi một tiếng rồi chạy đến trước cửa nhà hàng.

……

“Đi về hay là ở lại chỗ này với anh ta?!” Sau khi đưa Phan An về ký túc xá, thu xếp ổn thỏa xong, Lý Bỉnh Huy tức giận hỏi Mục Lan.

Mục Lan trừng hắn một cái, đi ra ngoài.

“Mục Lan, cô đừng đi, đừng đi...” Lúc này, Phan An la lớn lên.

“Gọi đến thân tình như vậy, nỡ lòng đi sao?!

Mục Lan không để ý tới hắn, bước nhanh ra ngoài.

“Khó trách luôn giả vờ không hiểu trước mặt anh, thì ra là…” Lý Bỉnh Huy đi theo phía sau cô, mở miệng chua chát, “Đã sớm âm thầm tư thông, hay là củi khô gần lửa hả?”

“Anh lại nói hươu nói vượn!” Mục Lan xoay người lại cấu véo linh tinh vào cánh tay Lý Bỉnh Huy.

“Em gọi anh tới, là muốn dùng sự thật để cho anh thấy không cần si tâm vọng tưởng nữa, đúng không?”

“Trước giờ em luôn luôn rất đơn giản. Không có nhiều khúc mắc trong lòng như anh! Anh tin hay không thì tùy anh, chuyện này không có phức tạp như anh nghĩ. Sau khi Phan An và cô gái kia chia tay thì vẫn luôn rất đau khổ…”

“Cho nên tìm em kể ra!”

“…”

“Nhiều người như vậy vì sao chỉ tìm một mình em?!”

“Làm sao mà em biết được.”

“Anh ta có ép buộc em không? Không có đúng không!”

“Em thấy anh ấy quá khổ sở, em có thể cự tuyệt được sao?”

“Em chờ đợi cơ hội này đã lâu rồi làm sao mà bỏ qua được đúng không…”

“Lý Bỉnh Huy, anh đừng có quá đáng"

“Anh đã từng nói em là bạn gái của anh trước mặt anh ta và vị hôn thê của anh ta. Nhưng anh ta vẫn không ngại điều tiếng gì. Cái này là anh quá đáng hay anh ta quá đáng?!”

“À… Chuyện này không thể trách anh ấy được. Có lần anh ta đã hỏi em về chuyện đó, em nói rằng anh bảo trong những lúc phi thường thì phải sử dụng cách phi thường...”

Lý Bỉnh Huy nghe xong nặng nề hít vào một hơi, lẩm bẩm nói: “Anh hiểu rồi… anh hiểu rồi…”

“Anh hiểu cái gì?!”

“Không có gì.”

“Anh nói rõ ràng rồi mới đi!” Mục Lan đuổi theo ngăn hắn lại.

“Từ trước tới giờ em chỉ xem anh là cái phao!”

“Anh vu oan cho em!”

“Trước giờ em vẫn luôn thích người có văn hóa, người thô lỗ như anh đúng là không nên vọng tưởng có được trái tim em, không biết trời cao đất rộng. Lần trước thật không nên nói dối em là bạn gái anh, làm hại em không thể rửa sạch danh dự với người khác. Vì thanh danh của em, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng đi!”

“Chỉ bởi vì chút chuyện như vậy mà anh muốn tuyệt giao với em?!... làm phiền anh, nói cho rõ ra đi! Đừng làm như mình ngay thẳng lắm!... Từ lâu em đã biết sẽ có một ngày như vậy! Em của anh cũng vậy, anh cũng vậy! Tất cả mọi chuyện đều không phải là ngẫu nhiên, là do bản thân em có vấn đề mà thôi! Em cần phải tự kiểm điểm bản thân mình!”

“Xin đừng có lôi chuyện cũ ra mà nói, chuyện này thì liên quan gì đến Bỉnh Lân chứ?!”

“Đều là do chuyện cũ làm ảnh hưởng tới hiện tại thôi! Em đi là được!”

“Em có gì uất ức, thì cứ đi tìm người tri âm của em mà nói!” Lý Bỉnh Huy chỉ ký túc xá của Phan An, “Đừng lãng phí thời gian của anh!” Dứt lời, nhấc chân bỏ đi.

“Cút đi luôn đi! Ai cần anh!” Mục Lan nói xong liền khóc nấc lên.

Nghe tiếng khóc, Lý Bỉnh Huy khựng lại, lát sau lại bước tiếp đi.
Chương kế tiếp