Thanh Quỳ Mộc Dương

Chương 4
Mục Anh lúc học đại học đã nói chuyện thành gia lập thất, chính là một cô gái người ở phương Nam, vì cô gái này là con một, cho nên cha mẹ cô ấy yêu cầu bọn họ sau khi tốt nghiệp thì phải ở phía Nam an cư lạc nghiệp.

Mục gia ngại xa, đều không đồng ý việc hôn nhân này. Mục Anh bề ngoài văn nhược kỳ thật rất cứng cỏi, đụng tới chuyện thật sự mong muốn thì rất quật cường, tám con trâu cũng không thắng nổi; vì thế không hề báo trước với ai, đêm trước Tết Âm Lịch hắn tự ý dẫn bạn gái về nhà gặp mặt.

Khi chính mắt nhìn thấy cô cháu dâu tương lai Đinh Mai này. Bà nội Mục từng đi đầu phản đối đôi tình lữ thành thân thuộc này, lập tức thay đổi 180 độ.

Người nhà hỏi nguyên nhân, bà nội Mục vui sướng hài lòng giải thích: “Bà nghe thầy bói nói, bắc nhân nam tướng, nam nhân bắc tướng, mệnh phú quý, có hậu phúc. Con bé này vốn là người phía nam, lớn lên lại giống người phương bắc chúng ta, Mục Anh thì sao, lại vừa lúc tương phản, đây là duyên phận đó! Một cây làm chẳng nên non, hai đứa đều có phúc mới có thể tiến đến với nhau. Nếu hai đứa bọn chúng là trời đất tạo một đôi, bà có muốn phản đối, thì lại nghịch lại ý trời. Hơn nữa, bây giờ giao thông phát triển thuận tiện như vậy. Nếu bà nhớ bọn chúng chỉ cần gọi điện thoại qua là được, bọn chúng cũng có thể ngồi xe lửa chạy ô ô quay về đây…”

Ba Mục thì đối với đứa con nuôi Bỉnh Nam tương đối coi trọng, vì để “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài”, hắn “âm mưu đã lâu” muốn đem một đứa cháu gái mà mình vừa ý nhất tên là Tú Chi, đoan trang nhàn nhã lại xinh xắn, đính hôn cho Bỉnh Nam.

Ba Mục có thể nói là từ khi đứa cháu sinh ra đã có ý niệm gả cho Bỉnh Nam, thân càng thêm thân, liền trăm phương ngàn kế không lộ dấu vết mai mối cho hai người thanh niên hợp lại.

Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng ba Mục cũng đạt thành nguyện vọng... con nuôi hắn và cháu gái hắn sau khi trải qua một thời gian yêu đương cuối cùng cũng đã chính thức bước vào ngưỡng cửa hôn nhân rồi.

Tuy rằng Bỉnh Nam đã trở thành quan quân, nhưng còn chưa có tư cách mang theo gia quyến vào trong quân đội, chỉ có thể cách biệt hai nơi cùng với người vợ mới cưới.

Trước kia, Mục Lan chỉ là tết nhất lễ lạc thì mới đến nhà họ Lý... Thật ra cô cũng muốn đến thường xuyên nhưng lại không có lý do chính đáng. Bây giờ chị họ đã gả vào nhà họ Lý, cô có thể thoải mái hào phóng trở thành khách quen.

Một ngày sau khi được nghỉ hè, Mục Lan mang theo quần áo thay đổi và bài tập tới tìm chị họ, nhìn trận thế bày ra là đã thấy có ý tứ muốn ở lại lâu dài.

Ở nhà họ Lý, Mục Lan thật là sung sướng như cá gặp nước. Chị họ Tú Chi và mẹ Lý biến đổi đa dạng các món làm cho cô ăn. Gặp phải bài tập khó, đã có Bỉnh Lân kiên nhẫn giảng giải. Làm bài tập mệt rồi, có thể lấy tiểu thuyết võ hiệp của Bỉnh Huy ra thư giãn đầu óc, cho dù có lười đọc chữ, thì cũng có Bỉnh Huy kể chuyện cho nghe. Nếu ngay cả như vậy cũng chán nản, thì Bỉnh Huy và Bỉnh Lân liền sẽ cùng cô ra sau vườn chơi.

“Tú Chi à, sao mẹ cứ thấy có gì đó không ổn!” Một ngày nọ sau giờ trưa, nhìn ba người họ đi ra cửa, mẹ Lý nói với con dâu cả.

“Không ổn chỗ nào ạ?”

“Bỉnh Huy và Bỉnh Lân! Từ khi Mục Lan vào nhà chúng ta, con xem hai anh em nó, hoàn toàn không giống với trước kia! Bỉnh Huy trước kia cả ngày không về nhà, bây giờ chỉ nằm lì một chỗ không đi đâu! Bỉnh Lân lúc trước một chút không đọc sách thì không chịu được, bây giờ có thể bỏ xuống rất lâu! Bọn chúng cứ giống như tùy tùng xoay quanh bên cạnh Mục Lan! Có phải cả hai đứa nó đều nhìn trúng Mục Lan rồi không?!”

Mẹ Lý trời sinh giọng nói sang sảng, mặc dù cố ý đè thấp thanh âm đề-xi-ben cũng không tính là nhỏ được. Bỉnh Huy quay trở về lấy đồ vật, nghe thấy mẹ nói như vậy không khỏi sửng sốt.

Tú Chi cười nói: “Quả thật là có chút dấu vết.”

“Nếu tương lai lại có thể kết thông gia với gia đình cậu con thì rất tốt, hiểu tận gốc rễ. Nhưng hai đứa đều thích Mục Lan thì khó rồi! Con có nhìn ra Mục Lan thích đứa nào không?”

“Nhìn dáng vẻ thì hình như là thích chú út hơn.”

“Ừ, mẹ cũng thấy Bỉnh Lân và Mục Lan xứng đôi hơn. Hai đứa đều học tập tốt, tương lai thi đậu đại học cùng nhau bay cao bay xa. Thằng ba này cứng đầu cứng cổ, mẹ sợ nó... Ôi! Nếu nó có thể tập trung một chút thì cũng không rơi vào tình cảnh này!”

“Chú ba là ham chơi thôi, nhưng cũng là một người trọng tình trọng nghĩa khiến người ta rất yêu thích…”

“Không được, mẹ phải nói chuyện với anh em chúng nó! Sau này nếu vì tranh giành Mục Lan mà đánh nhau, thì sẽ khiến người ta chê cười!”

“Hiện tại chỉ là lờ mờ có một chút ý tứ như vậy, nếu mẹ nói toạc ra sẽ làm bọn họ thấy xấu hổ, lỡ như gặp nhau cũng không được thì làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy.” Mẹ Lý suy nghĩ một chút rồi nói, “Quan tâm cũng không được, mặc kệ cũng không được, thật là khó xử!”

“Hai người bọn họ cũng không phải là không hiểu lý lẽ. Chắc sẽ không làm ra chuyện gì nghiêm trọng đâu. Chúng ta cứ giả vờ không biết thuận theo tự nhiên là được...”

“Ôi! Nếu mợ của con có thể sinh ra một đôi bé gái thì tốt quá!”

……

Bỉnh Huy đã không về phòng lấy đồ vật cũng không ra sau vườn nữa, mà đi thẳng ra sau núi.

Thời niên thiếu, hắn từng vì lấy lòng Mục Lan, đội mặt trời chói chang tới đây hái quả hạnh và anh đào. Năm đó hai loại quả này “đạp mòn giày sắt không tìm được”, bây giờ không tìm lại tự xuất hiện bên chân hắn, hắn lại làm như không thấy. Giống như muốn thoát khỏi cái gì, một hơi bò lên trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi ngoại trừ đá thì chính là cỏ dại, không có một thân cây. Bỉnh Huy ngồi xuống một chỗ tầm nhìn trống trải. Mọi người đối với thời điểm này đều trốn tránh ánh nắng mặt trời ngày hè chói chang gay gắt, hắn lại phơi mình hoàn toàn dưới cái nóng giữa trưa mùa hạ một cách quyết tuyệt.

Bỉnh Huy ngồi xuống ở đỉnh núi không biết bao lâu, hắn suy nghĩ chút cái gì, chúng ta không thể nào biết, chỉ thấy khi hắn xuống núi bước đi rã rời, bộ dạng cơ khát.

Bỉnh Huy sau khi xuống núi thì rẽ về vườn nhà mình lấy dưa hấu. Đối mặt với dưa hấu đầy đất xanh tươi, hắn không kén cá chọn canh gì, vuốt một cái chụp hai cái đã hái xuống, sau đó ôm đến bên một cục đá sắt nhọn quăng mạnh trái dưa ra, trái dưa vỡ thành từng khối, hắn lượm lấy, banh quai hàm thoải mái ăn.

Sau khi ăn hơn phân nửa trái dưa hấu vào bụng, hắn đã no căng, lại đi vào trong thôn. Lúc này đã đến lúc lên đèn, từng nhà đều đang ăn cơm chiều. Bỉnh Huy nhảy từ đầu tường vào vườn sau. Bên trong vườn yên mà không tĩnh, một con ve đang ca xướng trên cây. Bỉnh Huy bò lên trên chạc cây hạnh già, dựa vào đó nhắm mắt dưỡng thần. Con ve kia đại khái cũng cho rằng Bỉnh Huy cố ý đến nghe âm thanh như tiếng nhạc trời của nó, cho nên càng cố sức ca hát…

Trong nhà đèn đã tắt hồi lâu, cho rằng người nhà đều đã tiến vào mộng đẹp, Bỉnh Huy ù ù rót đầy tiếng ve vào lỗ tai, nhảy xuống khỏi cây hạnh.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Lý hỏi Bỉnh Huy tối hôm qua không về nhà ăn cơm là đã đi nơi nào, Bỉnh Huy nói đi đánh bài Poker.

“Chơi thì chơi, nhưng con nếu dám đánh bạc, ba sẽ đánh gãy chân con!” Ba Lý nghe vậy cảnh cáo.

“Yên tâm, con còn chưa đến mức đó.” Bỉnh Huy nhàn nhạt nói.

Ăn xong cơm sáng, Mục Lan thu dọn đồ đạc lưu luyến rời khỏi nhà họ Lý... ngày mai là sinh nhật ông ngoại cô, cô phải về chúc thọ.

Nếu nói Bỉnh Huy ở dưới ánh nắng chói chang phơi suốt một ngày, đầu óc chắc là bị phơi hỏng rồi, thì chỉ là lời nói vô căn cứ.

Nhưng kể từ đó về sau, hắn xác thật giống như đã thay đổi thành một người khác. Bây giờ, hắn không giống ngày thường ăn qua loa xong cơm liền đi tìm người đánh bài Poker, mà là từ đống sách rách nát chuẩn bị bán ve chai, lấy ra sách giáo khoa đã từng học, trốn ra sau vườn.
Chương kế tiếp