Thanh Xuân Ấy Có Cậu

CHƯƠNG 17: THỜI GIAN LÂU NHƯ VẬY CẬU XUẤT HIỆN ĐƯỢC BAO NHIÊU LẦN? (2)
Ngày thứ bảy sau khi kiểm tra toán, Hạ Dương Mịch nằm trên bàn không còn khí lực.

"Sáng nay là tiết tự học toán, nửa ngày làm thế nào mà qua nổi đây!" Cô lẩm bẩm.

"Bộp!" Thầy dạy toán tức giận bước vào lớp và đập tờ giấy kiểm tra lên bục giảng. Hạ Dương Thù vẫn nằm trên bàn, chỉ nhìn thầy dạy toán mà sắc mặt xanh tím.

"Ai hôm qua không nộp bài kiểm tra thì tự mình đứng lên cho tôi." Hai tay chống nạnh, tư thế đứng chửi giống như Dương phu nhân thứ hai.

Không khí trong phòng học đột nhiên trở nên căng thẳng, Hạ Dương Thù cũng ngồi thẳng dậy, xem ra lão già đã thật sự rất tức giận. Tất cả mọi người đều nhìn hắn, đến thở không dám thở mạnh.

"Không có ai đúng không? Nếu tôi phát hiện ra, sẽ tự chuốc lấy hậu quả! Tôi sẽ cho cô cậu thêm một cơ hội nữa, tự đứng lên." Không phải là không thở nổi mà là do quá béo, nói ngắn gọn là như vậy, hơi thở hổn hển.

"Đây là thái độ học tập của các cô cậu sao?! Mọi người ngoan ngoãn giao bài cho cậu, sao lại không làm? Nếu không muốn làm thì cứ nói thẳng với tôi, không phải chỉ có bài tập về nhà cả các bài kiểm tra sau này cũng không cần phải nộp nữa! Hay là nghĩ bài kiểm tra môn toán này quá đơn giản và chẳng có giá trị gì cả?" Thầy ấy nhìn quanh lớp không thấy ai đứng dậy

"Không ai dám nhận à? Thôi, tôi sẽ gọi từng người một tất cả đứng dậy, tôi gọi tên thì ngồi xuống. Nó chỉ là thói quen nhăn nhúm trong nề nếp học tập thối nát của các cô cậu."

"Cần tức giận như vậy sao? Một mình thầy giao thôi sao?" Hạ Dương Thù thấp giọng than thở, không thích thầy này chút nào, hơn nữa còn có chút ghét.

"Chuyện bé xé ra to."

"Cũng may là hôm qua tôi ngoan ngoãn làm theo, nếu không thì chết chắc." Bành Nhã Kỳ cũng nói nhỏ với Hạ Dương Thù.

Các học sinh đều lần lượt ngồi xuống, cuối cùng chỉ còn lại có Hạ Dương Thù, ánh mắt của thầy giáo trở nên kinh hãi. Hạ Dương Thù kinh ngạc nhìn phòng học, cô ấy rõ ràng đã nộp rồi, sao có thể xảy ra chuyện này? Bành Nhã Kỳ cũng rất ngạc nhiên, hôm qua cô ấy đã thấy Hạ Dương Thù làm rồi, và cô ấy đã chép một vài câu. Thầy giáo bước xuống, thầy ấy từng bước đi về phía Hạ Dương Thù, điều này làm cho Hạ Dương Thù cảm thấy sợ hãi, từng bước đến gần cô.

"Em đã làm rồi, em hứa là em đã làm rất nghiêm túc." Hạ Dương Thù nén nỗi bất an trong lòng, dứt khoát trả lời.

"Thưa thầy, em có thể làm chứng cho Hạ Dương Thù. Ngày hôm qua em đã nhìn thấy những gì mà Hạ Dương Thù đã làm." Bành Nhã Kỳ, không sợ bị nghi ngờ gian lận, đứng dậy nói đỡ cho Hạ Dương Thù.

Thầy giáo nheo mắt, bởi vì Hạ Dương Thù và Bành Nhã Kỳ học toán không tốt, cho nên trong mắt thầy ta đều là học sinh hư.

"Vậy thì em không cố ý không nộp, để khiêu khích tôi sao?"

"Em thật sự nộp rồi."

"Đã nộp? Vậy tại sao trong đống bài đó lại không có?!" Thầy giáo mở miệng, chỉ vào trên bục giảng.

"Chẳng lẽ còn có thể tự chạy?"

"Em không biết, em thật sự nộp rồi."

"Dường Chỉ Y, ngày hôm qua Hạ Dương có nộp không?" Thầy trừng mắt quay sang nhìn Dương Chỉ Y, đại điện môn toán người mà thầy ấy yêu quý.

Chương kế tiếp