Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 100: Lại bị đánh
Vườn trái cây của đại đội nằm ở một chỗ khác dưới chân núi, diện tích cũng không to lắm, để xin được miếng đất như thế dưới núi để làm vườn trái cây, Điền Hữu Phúc hao tốn không ít công sức.

Lúc trước, người trong đại đội không hiểu, cảm thấy tốn công tốn sức còn chả có ích lợi gì, trên núi cũng có vài thứ linh tinh vài loại cây quả dại, như đào lông dã táo, có thể coi như là ăn được. Hà tất gì một hai phải làm thành vườn trái cây?

Nhưng sự thật đã chứng minh, Điền Hữu Phúc đúng là nhìn xa trông rộng.

Sau khi mở vườn, Điền Hữu Phúc sau khi nghiên cứu vài lần, cuối cùng quyết định trồng táo và sơn tra ở đây.

Cái thứ nhất, hai loại quả này có thể vận chuyển được một cách dễ dàng, thứ hai là cả sơn tra và táo đều là cây chịu được cái lạnh, sau khi trồng có thể không cần phải mệt tâm mà lo đến chuyện mùa đông quá lạnh thì cây sẽ bị đông chết.

Vườn trái cây không lớn, đến năm thứ ba các xã viên đã nếm được ngon ngọt từ vườn.

Tháng chín, tháng mười hằng năm đều hái được quả, đầu tiên là chia cho mọi người một chút, sau đó thì liên hệ đơn vị thu hoạch đến. Vì giao thông không được tiện lợi cho lắm nên tiền nhận được cũng không nhiều.

Số tiền đó, Điền Hữu Phúc không chia đều, mà giữ lại một phần để làm quỹ cho đại đội, số còn lại thì để dành cho hai năm.

Từ Sương nói, năm ngoái mỗi hộ được mười nhân dân tệ.

Số tiền này tuy là không nhiều lắm, nhưng so với những đại đội khác mấy năm cũng không có được một phần tiền, thì đại đội bảy đã là đãi ngộ hiếm thấy rồi.

Vì vậy, mọi người đều rất để tâm đến vườn trái cây, ngày thường, cho dù là đói bụng cũng sẽ không để con mình đến vườn trái cây làm hư cây, sợ chết cây thì sẽ làm hỏng chuyện làm ăn của đội và gia đình mình.

Sau khi Vương Anh xuyên vào, thật ra cô cũng không đến vườn trái cây quá nhiều, cho nên khi đi theo Từ Sương vào vườn trái cây cô không ngừng khen ngợi.

“Nơi này đúng là tốt thật, nhưng các loại cây ăn quả quá ít.”

Quy mô quá nhỏ, mỗi năm cung cấp cũng chỉ cung cho huyện thành bên cạnh, đi xa thì không đủ.

Từ Sương: “Chính là chuyện này, đến chỗ xa hơn, quả còn chưa kịp đến nơi thì đã hư cả rồi.”

Táo thì còn được đi, sơn tra nếu mà không phơi khô, thì thực tế lúc chuyển đi cũng không để được lâu.

Vương Anh vẻ mặt buồn bực: “Vậy không thể làm thành đồ hộp sao?”

Sơn tra đón gộp cũng cũng có thể coi là món hiếm lạ, hơn nữa đại đội bảy chỉ đơn thuần là bán quả, giá căn bản không cao. Không bằng làm thành đồ hộp, mang đi xa được, còn có thể bán với giá cao.

Từ Sương: “Làm gì mà có chuyện dễ dàng đến thế, trước tiên là xem công xã có chấp nhận không đã, chỉ là mua máy móc vô cùng tốn kém, mọi người chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Từ Sương kéo Vương Anh xuyên qua vườn trái cây nhỏ, tránh ở trong một phòng chứa dụng cụ.

Cũng bởi vì lão Cẩu chọn phân bận rộn quá, buổi tối cũng ngủ ở trong vườn trái cây, cho nên Từ Sương đưa Vương Anh đi trốn, sau đó chờ đến nửa đêm thì xách lão ra bên ngoài mà hỏi.

Thời gian hai người đến đã là lúc ăn cơm tối xong, mọi người đang chuẩn bị đi ngủ.

Lão Cẩu và một xã viên kiểm lâm vừa ăn cơm vừa nói chuyện, lão Cẩu vốn không thích làm ruộng, lương thực được phân cho cũng không đủ để ăn.

Sau khi trải qua một mùa đông, lương thực của lão dần cạn kiệt, miễn cưỡng mà sống qua ngày, cho nên trong chén lão Cẩu lúc này vừa không phải khoai tây bột bắp, vừa không phải bột cao lương hay rau cả, mà là rau dại hái trên núi.

Lão lấy mì trộn với muối, sau đó bỏ vào nồi rồi nấu lên. Cũng chẳng quan tâm đến vẻ ngoài mà nhét vào trong bụng, rau dại ăn không đủ no, lão lại rót cho bản thân một ly nước lạnh.

Sau khi ăn xong, lão Cẩu bẻ một nhánh cây nhỏ xỉa răng.

Kiểm lâm của vườn trái cây hi hi ha ha: “Cẩu thúc, lúc trước ông kể với tôi chuyện tiểu quả phụ trộm hán tử, không phải vẫn chưa có kể xong sao? Kể lại cho tôi nghe một chút đi.”

Lão Cẩu xỉa răng, vô cùng đắc ý: “Cái này là chuyện từ mấy năm trước rồi, không biết là tiểu quả phụ nhà ai, lớn lên trông rất đẹp đẽ, cả ngài đều ưỡn ẹo cái mông lớn mà đi dạo trong đại đội…”

Lão Cẩu lớn tuổi, lại không có vợ, nghĩ đến vợ, lại tưởng tượng đủ thứ mà nói bừa, lại thêm mấy thứ đồn đãi mà bản thân nghe được thêm mắm dặm muối, nói ra cái có mắt có mũi, kiểm lâm xã viên trẻ tuổi nghe được mà vô cùng sửng sốt.

Vương Anh ghé vào bên ngoài cửa sổ, bị Từ Sương đè đầu xuống.

Từ Sương cau mày thật chặt, cảm thấy lần trước đánh lão ta vẫn là đánh quá nhẹ, cái miệng toàn là bốc phét này thật là quá vô lễ, thật sự quá là thiếu đánh.

Vương Anh cũng không nói nên lời, lão Cẩu nói với người khác biểu cảm màu hồng phấn, cô thật sự có thể nghĩ đến, là bộ dạng vô cùng dâm đãng.

Thật sự rất thiếu đánh.

Nhưng điều Vương Anh không nghĩ đến chính là, lão cẩu miệng không ngừng nổ như bom đột nhiên lời nói trở nên kỳ lạ.

“Tôi nói với cậu, đừng nhìn Cẩu thúc đây không có vợ. Nhưng mắt nhìn người của tôi là độc nhất, nhìn nữ nhân chắc chắn là chuẩn.”

“Nói đến bà nương hát tuồng vừa mới đến chỗ chúng ta, vừa thấy là biết không phải người đứng đắn rồi. Cậu biết đó, những người như thế này, chính là người từ trong con ngõ nhỏ Kiến Quốc đi ra, chậc, cũng chính là có cái tên hát tuồng dễ nghe, thực tế là đều làm chuyện đó.”

Vương Anh bên ngoài nghe được mấy lời này đã nổi trận lôi đình.

Như đang cố tình, người ở bên trong còn đang đâm đầu vào chỗ chết.

Cậu kiểm lâm trẻ tuổi cười trêu ghẹo: “Sao chú Cẩu không cưới cô ấy đi, dù là cô ấy không phải người tốt gì, nhưng dáng người cũng không tồi. Không phải người tốt, nhưng thúc là tam đại bần nông, chú và cô ấy cưới nhau, cô ấy vẫn đâu phải là người chiếm tiện nghi.

Lão Cẩu nhanh chóng lắc đầu: “Tên tiểu tử thối nhà cậu, đừng có tìm việc cho Cẩu thúc. Cô ta là người như thế, có cho tôi cũng không cần. Nhà tôi trong sạch mấy đời, cậu nghĩ tôi muốn người như thế vào cửa chăng.”

Kiểm lâm cười ha ha hai tiếng thì dời đề tài đi, vốn dĩ là hắn muốn trêu lão chuyện kết hôn. Thời buổi này ai mà đi cưới một nữ nhân không tốt, hơn nữa đối phương không chỉ là một người xấu, mà còn là một người xấu bị phái xuống. Không ai muốn dính líu đến.

Nhưng hắn không dám nói, lời nói vừa rồi lại như một mồi lửa bắt đầu cháy trong lòng lão Cẩu.

Nói chuyện thêm một lúc nữa, hai người đi về phòng ngủ, lão Cẩu trằn trọc trên giường, trong đầu toàn là câu nói của cậu kiểm lâm kia.

Cưới một người xấu, lão Cẩu nhất định sẽ không làm.

Nhưng nghĩ đến người tên Trình Thục Phân vừa mới đến đại đội, tuy rằng có hơi lớn tuổi một chút, nhìn cũng hơi gầy, nhưng mặt và dáng người đúng thật là rất đẹp…

Lão Cẩu ở trên giường nôn nóng mà trở mình, lão biết những gì lão nghĩ đến trong đầu là điều không nên nghĩ.

Nhưng lão lại không thể kiểm soát được.

Lần trước lão muốn xuống tay với Vương Anh, kết quả Từ Sương đã đập lão một trận liệt giường lâu như vậy, lúc sau xuống núi đi quét tuyết, cái mùa đông này quá là mệt, lão cũng sẽ không phải ăn nhiều như vậy. Mới vừa vào xuân đã đem đồ ăn ăn sạch cả rồi.

Ý biến thái đối với Vương Anh lão không dám động, hiện tại đột nhiên nhớ tới Từ Sương, lão còn cảm thấy chỗ bị đánh trên người mình đau ê ẩm.

Lão Cẩu nằm trên giường thật sự ngủ không được, ma xui quỷ khiến mà rời khỏi giường, nghĩ đến việc bản thân cũng không ngủ được, không bằng đến sao núi đi dạo?

Đến bản thân lão cũng không dám nghĩ đến, bản thân vì sao lại muốn đi đến phía sau núi…

Vương Anh và Từ Sương vốn dĩ định đợi lão ngủ rồi mới đến gọi lão dậy, chỉ là chờ mãi cũng không đợi được lão ngủ. Ngược lại lão còn ra khỏi giường!

Vương Anh nhíu chặt mày, nhìn lão Cẩu ra vườn trái cây.

“...Lão muốn đi đâu vậy?”

Tử Vương kéo Vương Anh theo một đoạn: “Chắc là sau núi.”

Trên mặt Vương Anh đen đi vài phần, chân trước lão nhắc đến Trình Thục phân, sau lưng đã đi đến sau núi.

Đúng là một kẻ nhớ ăn không nhớ đòn!

Từ Sương hiểu được sự bực bội của cô, lặng lẽ kéo cô đuổi theo kịp lão, đi đến một chỗ để nấp, Từ Sương một đập mà đánh ngất lão.

Vương Anh: “Đưa lão đến sân đập lúa đi.”

Từ Sương lúc trước đã nói về việc hắn xử lão cẩu như thế nào, lần này Vương Anh hiển nhiên cũng không có muốn tha cái con người không quản được bản thân này.

Chờ đến lúc lão Cẩu tỉnh lại, cơ hồ là bị dọa đến tiểu ra quần.

Dưới ánh trăng thăm thẳm. Từ Sương và Vương Anh mang vẻ mặt không hề thân thiện mà nhìn lão.

Bên cạnh lão là giếng nước của đại đội.

Giống như ác mộng đang tái hiện lại, vẫn là ở chỗ này, vẫn là Từ Sương, vẫn là cái bộ dáng hùng hồ muốn kiếm chuyện này.

Lão Cẩu nhanh chóng xin tha: “Tôi chưa có làm gì hết! Tôi cũng chưa hề nói chuyện không nên nói ra bên ngoài!”

Trực giác của lão nói lão biết rằng, Từ Sương còn muốn tẩn lão một trận nữa nên lão nhanh chóng đi nhận lỗi.

Nhưng lão đoán sai vai chính của hôm nay, Vương Anh đến trước mặt lão, đầu tiên cho lão hai quyền, sau đó mới hỏi ngược lại: “Ông dám nói vừa rồi thật sự ông không muốn làm gì?”

Đến sau núi rồi, còn có thể là không muốn làm gì?

Lão Cẩu trăm lần vạn lần không thể nghĩ được Vương Anh lại biết rõ ý đồ của lão, khuôn mặt ngay lập tức bị dọa tái nhợt.

“Tôi, tôi không…tôi không có làm cái gì hết!”

Lão Cẩu bị dọa khóc hoàn toàn, hạ thân cũng chảy ra chất lỏng khả nghi: “Tôi thật sự không có! Tôi thật sự không có làm! Đúng là tôi có nghĩ đến, đang nghĩ thì đã bị hai người xách đến đây rồi…”

Lão Cẩu hoàn toàn vào cảnh túng quẫn, lão không thể hiểu được, không phải lão chỉ nói hai câu cợt nhả, trong lòng nghĩ đến chút chuyện không tốt.

Nhưng lão thật sự không có làm gì!

Làm sao mà hai vợ chồng này có thể mỗi lần đều bắt được lão chuẩn như vậy!

Chẳng lẽ trên trời thật sự đúng là có phật nhìn, nói hắn cả đời cũng không thể làm một chút chuyện trái lương tâm?

Vương Anh lại cho lão hai quyền, lão cẩu ôm đầu khóc, đến khóc cũng không dám khóc lớn tiếng.

Vương Anh thở ra một hơi, lúc này mới hỏi đến chuyện chính: “Chuyện ông đến sau núi lát nữa sẽ tính sau, hiện tại tôi hỏi ông một chuyện, ông nghĩ thật kỹ cho tôi, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”

Lão cẩu không ngừng gật đầu mà xin tha: “Cô nãi nãi cứ việc hỏi.”

Trước kia cảm thấy Từ Sương đánh người rất đau, hiện tại mới cảm thấy Vương Anh đánh người cũng đau như thế, hai vợ chồng này sinh ra là để khắc lão mà.

Vương Anh: “Mấy năm trước, lúc mẹ tôi qua đời, ông với mẹ tôi ở cùng một phòng bệnh, trước khi mẹ tôi mất có nói lại chuyện gì không?”

Lão Cẩu không nghĩ đến Vương Anh lại hỏi chuyện này, lão nghiêm túc rũ đầu suy nghĩ: “Tôi nhớ rõ khi đó đại bá của cô tới, cùng mẹ cô nói chuyện gì đó, nhưng lúc đó tôi mệt quá, đã sớm ngủ rồi…”

Trên mặt Vương Anh không có hiện ra biểu cảm gì: “Thật? Ông nghĩ lại lần nữa, lúc đó mẹ tôi làm gì, nói gì, rồi nói lại cho tôi.”

LÃo Cẩu cười khổ: “Tôi thật sự không nhớ rõ, khi đó tôi sợ gần chết, chỉ muốn ngủ cho nhanh… Trong lúc đó có nghe được mấy chữ, nói cái gì mà để Vĩnh Phúc trở về nhanh.”

Vương Anh có chút trầm mặc, Vĩnh Phúc là tên cha của nguyên chủ.

Từ Sương thấy sắc mặt Vương ANh khoogn tốt, nhanh chóng tiếp nhận câu chuyện mà tiếp tục hỏi: “Ông nói lúc Vương Vĩnh Thuận đi vào trong phòng bệnh, thế lúc Vương Vĩnh Thuận đi có chuyện khác thường gì không?”

LÃo Cẩu không ngừng kêu khổ: “Hai vị tổ tông à, tôi thật sự không thể nhớ rõ! Chỉ nhớ được Vương Vĩnh THuận lúc ở đó, trong phòng bệnh giống như từng có người đi vào, nói là bệnh nhân đổi phòng, vì thiếu cái gì đó nên đến đây tìm. Chuyện này đánh thức tôi một chút, trừ chuyện này ra tôi không nhớ rõ cái gì cả.”

Vương Anh khó kìm được mà vô cùng thất vọng, làm ra nhiều chuyện như thế, cuối cùng lại đưa mọi chuyện về vị trí ban đầu.

Từ Sương nhẹ vỗ về bả vai cô: “Tốt xấu gì cũng biết được là có người vào, chúng ta sẽ tìm được thôi.”

Lão Cẩu tuy không còn dùng được, nhưng nói thế nào cũng đã cho bọn họ một hướng đi, xem ra chuyện cuối cùng cũng sẽ dừng trên người nhà sản phụ kia.

Vương Anh vực dậy tinh thần: “Không có việc gì, em sẽ đi nói với bác sĩ Ngô xem ông ấy có thể châm chước mà cho chúng ta một cái địa chỉ không.”

Lão Cẩu bên cạnh vội vàng nói: “Tổ tông, gia, cô nãi nãi à, tôi có thể đi rồi sao?”

Sau này lão sẽ không bao giờ có ý xấu như vậy nữa, lão cũng không dám nữa.

Hôm nay lão không có làm ra hành động gì, chỉ là suy nghĩ trong đầu đã bị Vương Anh bắt được. Lúc trước sao lão có thể nghĩ cô là con gái mồ côi dễ dàng bắt nạt!

Rõ ràng người này là người thủ ác tàn nhẫn mà!

Đối phó với ác nhân, lão giống như một con cừu, không có nói đến chuyện mình bị đánh, chỉ cầu xin Vương Anh tha cho lão.

Vương Anh và Từ Sương liếc nhau, cái con người của lão Cẩu này, miệng mồm không tốt, đầu óc còn không được tốt. Lần trước ăn đập còn chưa có đủ, lần này lại muốn tái diễn sai lầm.

Thật sự quá đáng giận.

Nhưng chỉ là mấy việc này vẫn chưa đủ bóc trần lão ta, hơn nữa lão còn chưa đi đến chân núi.

Lão Cẩu ý thức được mình rơi vào trong tay hai vợ chồng, cuối cùng vẫn là nhìn tới thái độ của Vương Anh, cho nên liên tiếp hướng đến Vương Anh mà cầu xin.

Vương Anh cũng không phụ kỳ vọng của lão, một quyền mà đánh ngất lão.

Từ Sương: “Em tính làm gì?”

Vương Anh suy nghĩ một lúc, sau đó ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Từ Sương.

“Em nhớ có một lần anh đến văn phòng của đại đội đã dùng đến rượu y tế?”

Từ Sương: ...

Vì thế, ngày hôm sau, chuyện đã xảy ra lại tái hiện.

Tống Quý Cương nhìn lão Cẩu trên đất mà giận sôi máu.

“Ông hay lắm! Lần trước ông uống trộm rượu, lần này lại tới! Lão Cẩu ông nói thật đi, có phải ông đã nhắm đến rượu y tế của đại đội không! Nếu không thì sao mỗi lần chính xác muốn sờ đến rượu thì đều rót không được?”

“Được rồi, ông khỏi cần giải thích, phân của đại đội năm nay là của ông.”

===

Editor: #gocnanni Đã có tag TN Team gòi hen!!! Mọi người ấn vào tag để ủng hộ và tìm đọc các truyện khác do nhà làm nhoaaaaa!! Mãi yêu!!!
Chương kế tiếp