Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 281: Người kỳ lạ

Vương Anh đỡ không nổi với những câu hỏi của cô bé.

Từ Sương vội vàng lấy kẹo ra dụ dỗ con gái: "Lát nữa bố dẫn con đi dạo nhé.”

Trước đây Từ Sương luôn bảo vệ con gái mình quá mức, không cho con chơi cũng không cho xem, cuối cùng phải để Vương Anh chỉnh đốn lại anh. Theo quan điểm của cô, làm quen với bên ngoài xã hội nhiều một chút không phải chuyện xấu, dù có bị tổn thương nhưng vấn đề cũng không lớn, trẻ nhỏ, càng bảo vệ càng dễ hư hỏng.

Từ Sương gọi Đào Đào, đến khi đoàn tàu khởi động, người trên tàu đều ngồi ổn định, Từ Sương mới dẫn con gái đi vòng quanh mấy khoang tàu.

Nhưng Đào Đào lại vô cùng phấn khích, lúc quay về còn kéo tay mẹ lảm nhảm rất lâu.

Có “tiểu yêu tinh” Đào Đào, suốt chặng đường cũng không cảm thấy nhàm chán.

Đến trưa, có một xe thức ăn được đẩy tới.

“Suất cơm hộp một phần một tệ năm, có thịt với rau.”

Đào Đào lập tức bị thu hút, ngồi xe một lúc lâu, cái bụng nhỏ của cô bé đã réo ầm ĩ lên rồi.

Cô bé mong ngóng nhìn mẹ: "Đói~"

Vương Anh lấy bánh, thịt, dưa muối, trứng mà Từ Sương đã chuẩn bị ra: “Vậy ăn thôi. Mẹ đi rót ít nước nóng, hâm lại cơm cho nóng một chút.”

Đào Đào bĩu môi: “Nhưng con muốn ăn cơm chị ấy bán.”

Từ Sương cau mày, dỗ con gái: "Món này không ngon, đồ bố làm ngon hơn.”

Thức ăn trên tàu hỏa anh đương nhiên biết trình độ ở mức nào, cũng chỉ tạm coi nuốt trôi được thôi.

Đào Đào không phục, làm loạn lên đòi ăn: “Con muốn ăn cái kia!”

Vương Anh cũng không ngăn cản, cười nói: “Được thôi, vậy chúng ta biểu quyết đi, ai muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Nhưng nếu con đã chọn cơm hộp chị ấy bán rồi, vậy thì con chỉ được ăn phần của con thôi đó.”

Đào Đào không chút do dự đáp: “Được ạ!”

“Đồ ăn không ngon cũng không được nhờ bố giúp, phải tự ăn hết nghe chưa.”

Đào Đào nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Được ạ!”

Cô bé cảm thấy bố nhất định đang lừa mình, đồ ăn chị gái kia bán rõ ràng nhìn rất ngon.

Cả nhà giơ tay biểu quyết, chỉ có Đào Đào thích thú muốn ăn cơm hộp, còn những người lớn đều ăn cơm mà Từ Sương chuẩn bị.

Vương Anh đưa cho Từ Sương một tệ năm: “Mua cho con bé đi.”

Từ Sương chỉ đành mua lấy một suất, lúc đưa cho con gái còn lầm bầm một câu: “Cái này thật sự không ngon đâu.”

Đào Đào không quan tâm, lấy đôi đũa và chiếc thìa đặc biệt của mình ra, đôi mắt sáng ngời nhìn miếng thịt to trong hộp cơm.

Từ lão thái cũng muốn thử một chút nhưng vừa nghe thấy giá tiền liền không vui, những một tệ năm cơ à! Sao đồ trên tàu lại đắt thế chứ!

Nhưng nếu cháu gái của bà muốn ăn, cho dù bà có tiếc thế nào cũng sẽ không ngăn cản.

Bánh mà Từ Sương chuẩn bị để mang đi là bánh chiên hành nhiều lớp, từng lớp từng lớp bánh, hơ nóng một chút, mùi thơm của hành lá tỏa ra từ các lớp của bánh, ở giữa còn kẹp thêm một lát trứng vịt, thơm ngon nhuận miệng.

Ngoài ra còn có ớt muối, dưa leo, ăn kèm với mì chè* cũng rất ngon.

[mì chè*: là món ăn nhẹ truyền thống đặc trưng phổ biến ở Bắc Kinh và Thiên Tân. Mì chè không phải là canh chè, mà mì đun kĩ thành dạng sệt, cho vào bát rồi đổ mè lên trên mặt.]

Ngoài ra còn có hai hộp nước sốt thịt pha sẵn, bên trong đầy ắp đậu phộng, đậu phụ chiên, vừa thơm vừa cay.

Vương Anh cũng mua một ít bánh bao ở toa nhà ăn, người lớn ăn cắn miếng bánh bao nóng hổi chấm nước sốt thịt, uống thêm chút mì chè.

Đào Đào cắn một miếng thịt kho tàu, nhai mấy miếng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như quả mướp đắng.

Khó … khó... khó ăn quá đi.

Đào Đào không chịu bỏ cuộc, nhất quyết nuốt miếng thịt kho tàu xuống. Trong lòng rất chán nản, rõ ràng thịt kho tàu bố làm rất ngon mà, miếng thịt to nhỏ đan xen, miếng bì lợn tan trong miệng, nước sốt đỏ au, cô bé có thể trộn cơm ăn mấy bát liền.

Thịt trên tàu hỏa bán rất đắt mà làm lại chẳng ngon tí nào!

Đào Đào thương tâm nhìn bố mẹ, bà nội và ông Trần ăn bánh bao kẹp thịt, uống mì chè thơm phức.

Hu hu hu, bé hối hận rồi!

Từ Sương thấy con gái nhăn mũi, định đưa tay ra lấy hộp cơm khó ăn của con gái, nhưng lại bị Vương Anh đá cho một cái.

Đào Đào vừa khóc vừa ăn hết nửa hộp, khó ăn, thật sự rất khó ăn. Nhưng cô bé cũng không dám nhờ mẹ giúp, dù sao mẹ cũng mới nói rồi, đã mua thì một mình cô bé phải ăn.

Nhưng thật sự rất khó ăn, rất khó ăn...

Ngay khi Đào Đào sắp sụp đổ, cuối cùng Từ Sương cũng đưa tay ra.

Vương Anh nhéo mũi Đào Đào: “Còn tùy hứng nữa không hả?”

Đào Đào xấu hổ ôm lấy cổ mẹ: “Không ạ, không ạ.”

 

Cô bé nhất định phải nghe lời bố mẹ nói!

Từ Sương cầm lấy hộp cơm, hai ba miếng liền ăn sạch sẽ, ban nãy Đào Đào còn cảm thấy ăn không nổi, vậy mà bây giờ lại ngồi cầm ăn bánh bao ngon lành.

“Bố ơi, thịt bố làm ngon quá đi mất! Về sau con sẽ không ăn thịt người ta làm nữa!”

“Bố uống nước đi!”

Cô bé chột dạ bắt đầu nịnh hót, cái hộp cơm khó ăn như thế mà cô lại để bố ăn hết rồi!

Từ lão thái cũng thử một miếng, vui mừng nói: “May mà chỉ gọi có một phần, cái này khó ăn quá đi. Bán đắt như vậy, lại còn làm rất khó ăn.”

Vương Anh: “Khó ăn vậy đừng ăn nữa ạ, lần sau mà đi tàu chúng ta không mua nữa.”

Tuy Đào Đào rất hiểu chuyện nhưng cô bé mới chỉ là đứa nhóc ba tuổi, đôi khi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình là điều bình thường. Vương Anh cảm thấy để lại ăn không bằng bỏ đi cho xong, nếu con bé cảm thấy hộp cơm nhìn ngon như vậy liền mua cho con.

Cô không tin, với tay nghề của Từ Sương, con gái cô có thể ăn quen một hộp cơm vừa đắt vừa không ngon như này.

Giường nằm không có cửa kéo, nhà Vương Anh vui vẻ ăn uống, không lâu sau mùi thơm đã lan tỏa sang mấy chỗ nằm khác.

Chưa ngồi được lâu đã có người đến tìm.

Một bà cụ mặt mày cau có, chẳng thèm chào hỏi một tiếng, kéo đứa cháu lên hít hà. Trông đứa cháu của bà ta cũng khoảng năm sáu tuổi, vậy mà bà cụ vẫn phải cõng trên lưng.

“Là ở đây! Bà nội, mùi thơm đó hóa ra là ở đây!

Cậu bé ngửi thấy mùi thơm ở chỗ này liền gào ầm lên.

Bà nội cậu bé run rẩy đặt cháu xuống, chắn lối đi trước giường nằm của nhà Vương Anh.

Vương Anh và mấy người khác vẫn chưa ăn xong, trên bàn vẫn còn thừa bánh nướng, nước sốt thịt, bánh bao, trứng vịt, dưa chua. Bà cụ vừa nhìn một cái, mắt liền dán chặt trên bàn ăn không rời.

“Đồng chí, đồ ăn còn lại mọi người không cần nữa phải không? Đưa cho tôi đi, tôi vứt đi hộ cho.”

Nói xong còn định cầm đi.

Ánh mắt Vương Anh chợt lóe lên, bắt lấy cánh tay bà cụ.

Cậu bé kia chịu không nổi nữa, chui từ phía sau bà cụ ra định giành lấy.

Từ Sương giữ cậu bé lại, nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn lại.

“Xin lỗi, chúng tôi còn chưa ăn xong, không cần bà giúp đâu.”

Vương Anh có chút không thích ứng kịp, bà lão này kỳ quái muốn chết, tự nhiên tới giật đồ, xem ra cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Từ Sương cao to vạm vỡ, khi ngồi trông không rõ, nhưng đến khi đứng lên khiến người ta vô cùng áp lực.

Bà cụ kia định chửi ầm lên nhưng nhìn thấy dáng người cao lớn của Từ Sương lại không dám nữa.

Lẩm bà lẩm bẩm nói: “Đúng là cái loại vô lương tâm, chỉ biết mình mình ăn mà không muốn cho người khác, không sợ nghẹn chết à!”

Vương Anh không muốn đối phó với loại người như này, hai người một già một trẻ lại nằm đây ăn vạ, chỉ tổn làm nhà mình lây mùi.

Bà cụ làu bàu xong định bỏ đi, vậy mà cháu của bà ta lại nằm ra đất lăn lộn.

“Cháu muốn ăn! Cháu muốn ăn! Cháu không muốn ăn cái thứ khó ăn kia! Cháu muốn ăn bánh kẹp trứng!”

Đào Đào trợn mắt há mồm, rõ ràng cùng độ tuổi, nhưng Đào Đào không hiểu hành vi của anh trai này lắm.

Muốn ăn cái gì thì nói ra không phải xong rồi sao?

Vừa rồi cô bé muốn ăn cơm hộp, mẹ cô cũng đâu cấm cô ăn đâu.

Lăn lộn thế này, mặt đất bẩn lắm.

Đào Đào ghét bỏ quay mặt đi.

Bà cụ bị cháu làm cho mất mặt không biết chui vào đâu, khuyên bảo hết nước hết cái cũng không được.

Cuối cùng bà ta miễn cưỡng nói: “Đồng chí, đồ ăn của mọi người bán cho tôi một chút được không, cậu xem cậu làm cháu nhà tôi thèm ăn quá rồi.”

Bà ta không vừa lòng, ngồi trên tàu làm gì có chuyện lại mang theo cả thịt, bánh kẹp chứ?

Không phải muốn kiếm chuyện hay gì?

Bà ta không định nói mua, nghĩ lại mấy người này khiến cháu bà ta khóc lóc đòi ăn, lẽ nào lại không định chủ động cho sao?

Nhìn người vợ so đo tính toán của nhà này, người đàn ông thì không dễ chọc, bà ta chỉ đành miễn cưỡng nói chút lý, đề nghị muốn mua một ít.

Nhưng Vương Anh lại thẳng thừng từ chối: “Không, chúng tôi còn chẳng đủ ăn, không bán.”

Trông vẻ mặt bà ta lấm la lấm lét, cô không thích chia sẻ đồ ăn của nhà mình. Bán cũng không được, nếu mà cô bán, kiểu gì bà ta cũng sẽ nói đồ ăn của bọn cô không sạch sẽ.

Thằng nhóc vẫn lăn lộn trên mặt đất khóc lóc, bà cụ không nhịn được nữa liền nổi cơn thịnh nộ.

“Cái cô đồng chí này, bản thân cũng có con, vậy mà cô lại vô lương tâm như vậy à? Cháu trai tôi muốn ăn đồ ăn của cô thì có gì sai? Có nhất thiết phải làm khó chúng tôi quá không hả?”

Từ lão thái vừa nghe mấy lời này liền tức giận. Bà kéo con dâu về phía sau, còn mình đứng lên phía trước.

“Cái bà già này, chúng tôi làm sao? Chúng tôi ăn cơm nhà chúng tôi, liên quan cái rắm gì đến bà! Tự bà tìm tới đây, đầu tiên muốn ăn không, sau đấy thấy không được lại giở giọng muốn mua, chúng tôi nói không bán để nhà ăn, bà trách cái nỗi gì. Bà là cái thá gì? Tàu hỏa này của nhà bà mở sao? Bà ở đây khoa tay múa chân thì ra cái thể thống gì!”

Từ lão thái hùng hổ, lấn áp cả bà cụ đang tính gây sự kia.

Bà cụ đang định nói tiếp cái gì thì một cô gái trẻ xuất hiện sau lưng bà, cô vội vàng đi tới kéo bà cụ đi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mẹ chồng tôi không cố ý đâu, thật sự làm phiền đến mọi người quá.”

Bà cụ kia còn gào lên: “Tiểu Nhu, con đừng kéo mẹ, bọn họ thấy chúng ta nhà quê nên coi thường chúng ta, rõ ràng mang theo đồ ăn mà không cho Tráng Tráng nhà chúng ta.”

Cô con dâu tên Tiểu Nhu đè thấp giọng, khổ sở nói: “Mẹ, đồ của nhà người ta, người ta không muốn cho cũng là chuyện bình thường, mau đưa Tráng Tráng về thôi, chúng ta đi về...”

“Có phải cô cũng coi thường tôi phải không? Sớm biết vậy tôi đã không đi cùng cô rồi! Tôi biết cô thi đỗ đại học liền bắt đầu coi thường chúng tôi mà...”

Từ lão thái nhổ bãi nước bọt: “Cái loại người gì thế này không biết!”

Đào Đào miệng còn hơi sữa cũng phụ họa với bà nội: “Cái loại người gì thế này không biết!”

Vương Anh bị con gái chọc cười: “Con thì biết cái gì chứ, nói tào lao không à.”

Đoạn đường còn lại cũng không gặp bất cứ phiền phức gì nữa, nhưng mỗi lần đến nhà ăn, mấy giường nằm xung quanh đều sẽ vang lên tiếng trẻ con khóc, Vương Anh cũng dần dần quen rồi.

Chương kế tiếp