Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 66: Giúp đỡ
Vương Anh nghe đến khoai môn đã thèm nhỏ dãi ba thước, không phải cô tham ăn, mà đại đội thứ bảy không có khoai lang, lần này lại có thể bất ngờ may mắn lấy được từ công xã.

Vương Anh hào hứng dào dạt: "Khoai môn bị che ở phía dưới bếp đất, anh để hai củ giúp em trước."

Buổi tối trở về đúng lúc có thể có khoai môn chấm đường trắng!

Từ Sương vốn không hài lòng với biện pháp của đại đội, nhưng sau khi thấy Vương Anh vui như vậy, toàn bộ sự chú ý đặt trên củ khoai môn đó, sự tức giận ấy cũng tan biến rồi, tức giận xoa tay cô: "Trở về sớm một chút."

Vương Anh nhìn anh đi xa, ôm lại hộp đựng cơm về trong phòng.

Trong mắt Trình Thục Phân mang theo hâm mộ: "Người vừa rồi là chồng của cô sao? Đối xử với cô thật tốt."

Vương Anh chia bánh canh ra, lại chia bánh bao cho hai người: "Đương nhiên rồi, nếu không sao tôi lại gả cho anh ấy chứ."

Bánh canh làm vừa vặn, Từ Sương không cho nhiều dầu muối, không phải không nỡ, mà là thấy hai người này đều rất lạnh, vẫn không biết có bệnh tật khác hay không, lúc này vẫn nên là một chén bánh canh dễ tiêu càng thích hợp hơn.

Bánh canh nóng hầm hập, bên trong còn đánh một quả trứng chim, bên trên rắc chút hành thái, một chút dầu vừng.

Trình Thục Phân khá tốt, tuy rằng đói lâu, nhưng phong thái vẫn còn. Miệng nhỏ chậm rãi ăn xuống.

Cô gái nhỏ gọi là Tiểu Ngọc lại không thể ổn định như vậy, cô ấy từng miếng lớn nhét đầy trong miệng, ăn cái bánh bao cũng ăn ra cảm giác hung ác.

Vương Anh thấy thú vị, cảm thấy phong cách của cô bé này và Trình Thục Phân thật là không ăn khớp.

Trình Thục Phân ăn xong bánh canh: "Đương nhiên không giống rồi, tôi là ca đào (hát vai nữ), con bé trước chín tuổi đã đi học võ rồi."

Trình Thục Phân lại nói tiếp còn cho rằng những việc này đều giống như xảy ra như ngày hôm qua: "Con bé học võ vài năm, nhưng sau đó lại hơi không theo kịp. Ba mẹ nó nói muốn đưa người về nuôi mấy năm thì gả đi, bản thân nó không thích nên muốn đi theo tôi học làm ca đào."

Tiểu Ngọc ăn nửa cái bánh bao, lưu luyến chia nửa cái còn lại cho Trình Thục Phân, Trình Thục Phân yêu thương sờ xuống đầu của cô bé, không cần.

Tiểu Ngọc ăn đồ của Vương Anh, lúc này cũng không có biểu cảm châm chọc như lúc ban đầu với Vương Anh.

"Bọn họ đối xử với tôi một chút cũng không tốt, bảo tôi trở về cho rằng tôi không thể kiếm tiền ở viện Kinh kịch, muốn để tôi về nhà chăm sóc em trai."

Khuôn mặt Tiểu Ngọc phát sáng giống như chấm nhỏ sáng rực rỡ: "Tôi mới không muốn trở về!"

Trình Thục Phân lại nói tiếp cũng xúc động: "Sau khi tôi xảy ra chuyện, Tiểu Ngọc lại một hai đòi theo tôi."

Thật ra cũng may có một mối bận lòng bên người, nếu không Trình Thục Phân thật sự cảm thấy bản thân có thể sẽ không chịu đựng được.

Cô mười ba mười bốn đã lên đài, vì hóa trang tốt, nghệ thuật hát cũng mạnh, sớm có danh tiếng. Sau khi dựng quốc, cô đã vào viện Kinh kịch, xướng hí nhiều năm như vậy, chính cô cũng không biết cuộc sống của bản thân nếu không có Kinh kịch sẽ như thế nào.

Cũng may, Tiểu Ngọc đi theo cô, để cô không mất đi trụ cột trong cuộc sống còn có thể tìm được mục đích mới.

Vương Anh hỏi Tiểu Ngọc: "Vậy em tên Tiểu Ngọc, họ của em là gì?"

Tiểu Ngọc vẻ mặt ngang ngược: "Tôi họ Trình, chị gọi tôi Trình Ngọc được rồi!"

Trình Thục Phân kéo lấy cô bé đã đi cùng cô mấy nghìn ki lô mét: "Hồ đồ, em rõ ràng họ Hồ."

Tiểu Ngọc: "Chị xảy ra chuyện rồi, bọn họ cũng không bảo em về nhà. Em mới không cần theo họ Hồ của bọn họ! Em sẽ là họ Trình."

Vương Anh từ chối cho ý kiến: "Vậy em tên Trình Ngọc, Trình Ngọc, sau này em định như thế nào? Sư phụ của em không ra được, đại đội của chúng ta sẽ không tính công điểm cho cô ấy, nhưng sẽ có đồ ăn. Nhưng em là vị thành niên, khẩu phần lương thực đó cũng không đến lượt em."

Cô bé vừa rồi còn giống như tiểu lão hổ ngu ngốc, cô bé ngược lại không ngờ bản thân đi đến đây với cô giáo, còn có thể gặp phải kiểu tình huống này.

"Tôi, tôi đi theo làm việc không được sao? Tôi có thể làm việc kiếm công điểm, đến lúc đó chia công điểm cho cô giáo."

Vương Anh: "Có lẽ không được."

Tuổi này của Trình Ngọc, cho dù có thể làm việc, cũng là đứa trẻ chưa lớn. Nhóm xã viên có lẽ sẽ không vui.

Trình Ngọc rõ ràng có chút thất vọng, cô bé không nghĩ bản thân đến lại thành gánh nặng của cô giáo.

Lúc này Vương Anh mới đưa ra ý nghĩ của bản thân: "Hai người ở lại chỗ này, phía sauc hính là núi lớn. Đại đội chúng ta dựa núi ăn núi, đã quên tự giới thiệu với cô, tôi là thầy lang của đại đội chúng ta, bình thường tôi cũng sẽ thường xuyên lên núi hái thuốc."

Ánh mắt Trình Ngọc sáng rực, vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Anh.

Vương Anh bị cô chọc cười: "Như vậy, em theo chị đi hái thảo dược, trở về chị sẽ nói một chút chuyện này với đại đội trưởng, hái được thảo dược chị sẽ cho em chút lương thực, thế nào?"

Trình Ngọc không cần suy nghĩ đã trực tiếp đồng ý: "Tôi có thể!" (ủng hộ truyện trên app tyt)

Cô bé vội vàng nôn nóng nói: "Trước kia tôi là người luyện võ, tôi rất linh hoạt, tôi có thể trèo rất cao!"

Vương Anh cười nhìn cô bé, Trình Thục Phân cũng vô cùng biết ơn, ngay cả cô ấy cũng chưa từng nghĩ đến bản thân lại có thể có vận may tốt như vậy, điều xuống cơ sở dưới để rèn luyện còn có thể gặp được người tốt như Vương Anh.

Đứa trẻ quen thuộc với người khác cũng rất nhanh, chỉ cần có một chút ngon ngọt thì có thể quên đi đau khổ bản thân từng nếm được, không lâu sau, Trình Ngọc đã bắt đầu gọi Vương Anh là chị Anh rồi.

"Chị Anh, em có thể theo chị học thuốc Đông y không? Em có thể học được không?"

Cô gái nhỏ rất nhỏ đã vào viện Kinh kịch, miễn cưỡng biết được chút chữ nổi, những thứ khác cũng chưa từng tiếp xúc. Lúc này cảm nhận sâu sắc bản thân gánh vác gánh nặng kiếm khẩu phần lương thực cho cô giáo, lại có hơi lo lắng không yên.

Vương Anh chém đinh chặt sắt: "Em chắc chắn được."

Cứ như vậy vô cùng vui vẻ ăn xong đồ ăn, Vương Anh mang hộp đựng cơm đi, lại vào trong nhà tìm chăn đệm trước kia của nguyên chủ, tuy rằng cũ nát, nhưng bông vải là mấy hôm trước vừa làm thêm, lúc này cũng có thể dùng tạm.

Trình Thục Phân không biết nên nói cảm ơn thế nào cho phải, Vương Anh lại chặn đứng lời cảm ơn cô muốn nói: "Chờ đến đầu xuân, nhóc con nhà cô sẽ phải theo tôi lên núi chịu khổ rồi. Những thứ này coi như chuẩn bị sẵn giúp đỡ cho cô."

Trình Ngọc dã tâm hừng hực: "Chắc chắn em có thể! Chị Anh chị xem biểu hiện của em!"

Vương Anh cười tủm tỉm đặt đệm chăn xuống, trời quá muộn rồi, không có lò sưởi đặt gần đầu giường cho bọn họ, nhưng cho dù có giường đất, hai người cô ấy cũng không thể đốt cả đêm, không những không có củi lửa, quan trọng là không thể để người khác nhìn thấy.

Vương Anh cảm thán, may mắn nhà của cô ở phía sau ngọn núi này, Trình Thục Phân bị phân đến nơi này cách nhà cô không xa, như vậy có thể thuận tiện chăm sóc rồi.

"Đồ ăn trên Đại đội phân xuống là khoai môn, tôi đoán hai người ăn hết cái này cũng không được, trở về tôi sẽ đưa một chút thứ khác đến đây cho hai người, một lần đưa cho ba đến năm ngày. Các cô ở đây cũng phải tổ chức bữa ăn tập thể..."

Thật ra Vương Anh không mang hết toàn bộ đồ ăn uống đến đây, thật sự mang đến cho bọn họ đồ ăn đồ uống tốt, không lâu sau chuyện không đúng tiêu chuẩn này bản thân cô cũng không làm được.

"Ngày mai tôi sẽ để chồng tôi qua đây dựng bếp đất cho hai người, cái khác thì phải do bản thân hai người tự thu dọn rồi."

Trình Thục Phân không biết nói cái gì để tỏ sự biết ơn mới tốt: "Như vậy đã rất được rồi, cảm ơn cô!"

Vương Anh thở dài một hơi, rời đi.

Trong căn phòng cũ nát không có hơi ấm, Trình Thục Phân ôm Trình Ngọc co lại trong ổ chăn, hai người cũng chưa từng đến nơi lạnh như vậy, chăn đệm Vương Anh cho cũng không lớn, hai người chỉ có thể cùng ôm nhau ngủ.

Trình Ngọc đã sớm mệt mỏi, cô bé ôm Trình Thục Phân, nhỏ giọng nói: "Chị Anh thật tốt, cô ơi, em đã rất lâu rồi chưa được ăn bột mì."

Bát bánh canh đó, thật sự là thứ ngon nhất cô bé từng ăn được.

Trình Thục Phân vuốt tóc cô, yêu thương nói: "Vậy chúng ta cũng không thể xem ý tốt của người khác như lẽ thường phải làm đúng không?"

Cuộc sống ở nông thôn hiện nay cũng không khá giả, Vương Anh có thể cho hai bát bánh canh và bánh bao, điều này đã là rất khó có được rồi, bọn họ lưu lạc đến nơi này, còn có thể gặp gỡ được người có tấm lòng tốt như vậy, nên thấy đủ.

Trình Thục Phân: "Mau ngủ đi, ngày mai thức dậy, chúng ta sẽ nhanh chóng thu dọn lại trong phòng. Không thể mọi chuyện đều dựa vào người khác được."

Trình Ngọc dùng sức gật đầu: "Vâng! Em biết rồi."

Trình Thục Phân cách cửa sổ lọt gió nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, bên ngoài cửa sổ rơi xuống một tầng tuyết trắng, nhưng tuyết buổi chiều đã ngừng lại. Ánh sáng của tuyết trong suốt chiếu rọi, tuyệt đẹp một cách bất ngờ.

Trình Thục Phân dần cảm thấy có sức mạnh chậm rãi trở lại trong cơ thể của bản thân, cảnh sắc tuyệt đẹp như vậy, cô vẫn chưa xem đủ.

Cho dù bị các học trò của bản thân vứt bỏ, trang phục diễn hí cũng bị các học trò dẫn đầu mang đi thiêu hủy, chỉ để lại cô bé này ở bên cạnh Trình Thục Phân, bây giờ cũng hiểu cuộc đời của bản thân có lẽ cũng chưa đến lúc kết thúc.

Tuyết đọng dày hơn nữa, đợi mùa xuân đến cũng sẽ như cũ tan ra.

Càng không nói đến còn có người có lòng tốt như Vương Anh, khiến cô không chết cóng trong gió tuyết.

Khi Vương Anh về đến nhà, khoai môn đã ở trong bếp gần một giờ, Vương Anh xoa xoa mặt, đợi đến khi toàn thân đều ấm lên, lập tức gấp không chờ được ăn khoai môn.

Từ Sương bóc vỏ cho cô, lại từ túi đường trắng đã không còn nhiều xúc một thìa nhỏ đặt vào trong bát, Vương Anh vui sướng cầm khoai môn chấm đường. Khoai môn nóng hầm hập mang theo vị ngọt, Vương Anh ăn đến mức mặt mày hớn hở.

Từ Sương thấy cô ăn đến vui vẻ, bưng một chậu nước ấm đến: "Ngâm chân rồi lại ăn."
Chương kế tiếp