Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 68: Trộm gà
Điền Hữu Phúc còn tìm mấy người đến giúp sửa chữa tường viện, nói là sửa chữa tường viện, cũng không có bao nhiêu gạch, chỉ có thể lấy tuyết xây bên trên, sau đó tưới nước đóng băng lại.

Tường băng như vậy cũng chính là dùng vào mùa bông, chắn gió, cũng ngăn hai gian phòng bên ngoài, lại khiến dã thú xuống núi làm hại người. Đợi đến mùa xuân băng tan, khi đó cũng không có chuyện bất tiện.

Chuyện cái tường băng này thật sự kỳ lạ, một đám trẻ con ầm ĩ chạy đến, một đám đưa tay muốn sờ.

"Đứa trẻ này nhà ai vậy, ôm đứa trẻ nhà anh đi, trên tay cái gì cũng không mang đã dám đưa tay sờ vào!"

"Ôi ôi ôi, nhóc đó, không được phép liếm băng!"

"Cậu nói đại đội trưởng nghĩ cái gì, gọi chúng ta đến làm tường băng cho phần tử cải tạo chứ."

"Ai biết được, người của đại đội khác thì không quan tâm."

"Xây thì xây thôi, nếu không nơi này hẻo lánh như vậy, lại có hai con lợn rừng sói hoang đến nữa, người ta vốn không khiêng được."

"Thật là, tôi vừa thấy trong phòng của bọn họ cũng không có cái gì, lại không có tường, thật có thể khiến người khác bị đông chết."

....

Trình Ngọc ngạc nhiên lại sợ hãi, trốn ở sau cửa nhìn người khác dựng tường băng, cô bé sống ở thành phố từng nhìn tuyết lớn, nhưng chưa từng thấy tuyết lớn đến như vậy! Còn có thể dựng thành tường băng cao như vậy!

Trình Thục Phân cũng không đi ra ngoài, bây giờ các cô là thành phần không tốt, đi ra ngoài lỡ như gặp phải người khắt khe, trước mặt sợ là sẽ chế giễu.

Nhìn trong mắt Trình Ngọc mang theo tò mò lại chỉ có thể trốn sau ván cửa, trong lòng Trình Thục Phân khó tránh khỏi có chút đau xót, cũng không biết khi nào mới có thể để Trình Ngọc xuất hiện một cách quang minh chính đại trước mặt người khác.

Sắp xếp xong tất cả, Vương Anh kéo Từ Sương đi đến nhà Vương Vĩnh Thuận.

Vương Vĩnh Thuận vốn đang ăn cơm, trên bàn đặt một chén canh cải trắng khoai tây, còn có nửa bát mì trắng mỡ heo.

Sợi mì là Vương Diệu Tông ăn, nhưng Vương Diệu Tông vừa thấy nước thịt quá nhạt, lập tức nổi giận, một mình đội mũ chạy ra ngoài.

Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên thấy Vương Anh đi vào, vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ vốn cho rằng Vương Anh sẽ không bao giờ đến cửa nữa.

Vương Anh vừa vào cửa thì nhíu mày: "Bác trai đang ăn cơm à? Đồ ăn hôm nay ngon đó."

Vương Vĩnh Thuận vừa nghe thấy ý khác, lập tức đen mặt, biết Vương Anh đến là sắp xảy ra chuyện.

Vương Anh chậc chậc hai tiếng, từ trong túi lấy ra một thứ.

Vương Vĩnh Thuận nhìn thấy thì nhíu mày, không có ai quen thuộc với tờ giấy này hơn ông ta.

Thứ này là ngày đó Vương Anh kết hôn ông ta bị ép viết thư nhận sai!

Vương Anh vẫy tờ giấy, khí thế vô cùng kiêu ngạo.

Lý Xuân Quyên hết hồn: "Cô muốn làm gì?"

Vương Anh ra hiệu nói: "Bác gái lớn à, khoản nợ này tôi phải tính một chút cho bà chứ, cùng ngày tôi kết hôn bà làm ầm chuyện, bà cho là cứ thuận tiện bỏ qua như vậy sao?"

Thật ra mấy ngày vừa mới kết hôn xong, Vương Anh vốn không nhớ đến phần trả khoản nợ này.

Chỉ là ai bảo Lý Xuân Quyên nhảy ra chứ?

Rõ ràng có nhược điểm, còn thế nào cũng muốn làm xấu mặt trước mặt cô.

Vương Vĩnh Thuận cố gắng chống lại: "Thứ này cũng không nói rõ được điều gì."

Trên tờ giấy viết là vu cáo hãm hại gì đó, có thể đưa ra thư nhận sai, cũng chứng minh Vương Anh tha thứ cho bọn họ rồi, bây giờ nhắc đến cũng không chứng minh được vấn đề gì.

Giữa mặt mày Vương Anh mang theo ý cười: "Là không nói rõ cái gì, nhưng nếu tôi giao cái này lên trên, chúng ta lại bàn luận một chút tám mươi đồng tiền của mấy người rốt cuộc đi đâu rồi.”

Vương Anh mấy ngày này đã sớm nghe đến trong tai âm thanh của cách vách, bạn họ của con trai lớn Vương Diệu Tông của Vương Vĩnh Thuận, vì muốn mua một chiếc đồng hồ second-hand, gọi người đưa toàn bộ tiền cho kẻ lừa đảo, còn bị đánh.

Vương Anh nói xong rất rõ ràng: "Tôi thật sự không có cách bắt bọn họ, nhưng tôi có thể khiến Vương Diệu Tông không đi học được!"

Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên nói như thế nào cũng là người thân trên mặt của cô, lại ầm ĩ cũng đoán rằng sẽ bị người khác nói là chuyện gia đình.

Nhưng Vương Diệu Tông không giống vậy, bây giờ cấp ba đều hạn chế đề cử, trước anh ta học còn có ý đồ đầu cơ trục lợi mua hai cái đồng hồ second-hand, tiền lại trộm trong nhà, ba mẹ của anh ta không tìm thấy tiền thì vu cáo hãm hại người khác... Chuyện này không đáng để đuổi học sao?

Mắt mũi Vương Vĩnh Thuận dựng đứng: "Mày dám!?"

Vương Anh vẫy vẫy tờ giấy thu lại: "Ông để bác gái nhảy nhót mấy lần nữa đi, ông xem tôi có dám hay không."

Vương Vĩnh Thuận biết biết hôm qua Lý Xuân Quyên làm cái gì, nhưng ông ta cũng cảm thấy rất ghê tởm việc đôi vợ chồng Vương Anh sung sướng, nếu không thì nhà ông ta thời gian qua khó khăn như vậy, đối phương ngược lại thuận buồm xuôi gió, nhìn thấy thì chướng mắt.

Nhưng lời Vương Anh nói ra, Vương Vĩnh Thuận ngược lại thật sự không dám.

Con nhóc Vương Anh bây giờ bất kể cái gì cũng dám làm.

"... Tôi sẽ quản bà ta." Cuối cùng Vương Vĩnh Thuận xanh mặt mở miệng.

Vương Anh: "Không phải quản, là bản thân bác gái lớn cũng cần có cái suy nghĩ này. Hai vợ chồng mấy người tôi không quan tâm là ai, nhưng tôi tính sống yên qua ngày, ông không chọc tôi, tôi cũng sẽ lười quan tâm đến mấy người."

Muốn thỉnh thoảng đến làm tôi ghê tởm một chút, cũng phải nhìn thử lá gan của mấy người.

Vương Vĩnh Thuận rụt cổ lại: "Được, tôi biết rồi."

Nói xong lại đè Lý Xuân Quyên, trong miệng Lý Xuân Quyên oán hận đều là mùi máu tươi, nhưng bà ta cũng không dám không đồng ý.

Vương Diệu Tông sắp tốt nghiệp, nếu như bị đuổi học, sau này có thể làm sao đây!

"... Tôi, tôi cũng vậy. Sau này tôi sẽ không bao giờ... Lắm miệng nữa."

Nghe được lời cam đoan, Vương Anh mới hài lòng gật đầu rời đi.

Anh họ của Từ Sương ép buộc Vương Vĩnh Thuận ký xuống thứ gì đó vẫn rất hữu dụng, coi như chó ngáp phải ruồi.

"Giữa trưa chúng ta ăn cái gì?"

Từ Sương dắt Vương Anh về nhà mình: "Gà khoai môn."

Có sẵn khoai môn, lấy nửa con gà rang, rang xong lại nhỏ lửa hầm, thịt gà sau khi ra nồi thơm ngon cay nhẹ, khoai môn mềm ngon miệng. Bây giờ giết làm thịt gà đặc biệt nhanh, chất gà thả vườn cũng ngon. Khoai môn còn lại đun cách thủy lên men, thấm đẫm nước canh màu đỏ, ăn vào thậm chí còn ăn ngon hơn miếng thịt gà!

Món chính là mì sợi, nhưng không xa xỉ đến mức dùng trực tiếp lương thực tinh*, dùng làm là bột ngô và bột mì dùng tay cán bột, mì sợi nóng hầm hập, mặt trên phủ một thìa gà khoai môn, nước canh bao vây mì sợi, đặc biệt khiến người ta say mê.

Vương Anh ăn một hơi hai bát lớn.

(*Lương thực tinh: bột mì và gạo loại tốt.)

Gà trong nhà gặp tai họa, nhưng mùa đông trời lạnh, chỉ có một con gà mái đẻ trứng cũng đủ rồi, gà trống ăn thì ăn, đợi đến đầu xuân lại ôm một con gà mái nhỏ là được.

Mặc dù nói trong nhà bây giờ có một con gà đẻ trứng có chút không đủ ăn, nhưng Vương Anh cảm thấy thịt khác trong nhà cũng có, trứng chim ít chút thì ít chút thôi.

Từ Sương nhanh nhẹn thu dọn sạch gà trống nhỏ, một nửa cắt ra, nửa con làm, nửa con còn lại đặt ở bên ngoài dùng tuyết xây thành động băng lớn.

Ngửi được mùi hương từ cách vách thổi đến, Lý Xuân Quyên đã chết lặng rồi.

Từ sau khi Vương Anh kết hôn, mỗi ngày đều ăn ăn ăn.

Đôi khi ngay cả sáng tối cũng có thể ngửi được mùi thơm của cách vách!

Vương Vĩnh Thuận nhìn củ cải trắng khoai tay trước mặt, một miếng cũng không ăn vào được.

Hai người đối diện không nói gì, tùy ý để thức ăn trên bàn trở nên nguội lạnh.

Không lâu sau, Vương Diệu Tông cuối cùng đã trở lại, Vương Diệu Tông lặng lẽ kéo cửa theo khe hở vào phòng, nhìn thấy Vương Vĩnh Thuận và Lý Xuân Quyên đều ngồi trước bàn cơm còn kinh hãi.

"Đi đâu?"

Vương Diệu Tông không trả lời, kề sát đến bên Lý Xuân Quyên, trên tay là một con gà mái nhỏ đã chết.

Bản thân Vương Diệu Tông cũng không ngờ cậu ta chỉ mới đi ra ngoài dạo quanh một vòng mà có thể gặp được chuyện tốt như vậy.

Vốn dĩ cậu ta đang cảm thấy hối hận vì bên ngoài trời giá lạnh, ngay cả bóng người cũng không có mà mình thì dẫm chân lên tuyết bước đi lung tung.

Ở trường học tốt xấu gì cũng có đồ để ăn, giữa trưa nhà trường sẽ cho màn thầu và lát thịt nhưng khi về nhà chỉ có thể ăn mì sợi khô cằn! Cậu ta mới từ bệnh viện về nhà đấy! Không thể có món nào ngon bồi bổ được sao?

Trong lòng Vương Diệu Tông trách cứ bố mẹ không có bản lĩnh, cảm thấy mình đã đầu thai sai nhà, đáng lẽ nên đi vào một gia đình giàu có khá giả hơn mới đúng. Ở trong gia đình tốt thì lúc nào cậu ta cũng có thể ăn thịt rồi.

Điều này thì Vương Diệu Tông đã hiểu lầm, hiện giờ người trong thành phố đều sống trong những ngày ăn hôm nay lo ngày mai, đảm bảo mùa vụ dù hạn hán hay lũ lụt, điều kiện sinh hoạt không thể đạt đến trình độ ăn thịt thoải mái mọi nơi được. Nhà ai cũng chỉ dựa vào tiền hàng tháng ít ỏi, số người bị đói không ít hơn ở nông thôn là bao.

Vương Diệu Tông đi dạo được một lát thì mệt, đang chuẩn bị về nhà ngồi đợi thì bỗng nhiên thấy dấu chân gà ấn trên lớp đất tuyết.

Cậu ta nghĩ ngợi ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo dấu vết để lại trên đó.

Dọc theo dấu chân Vương Diệu Tông phát hiện ra điều bất ngờ! Không biết con gà nhà ai đi ra lúc này đang nằm run rẩy trên mặt đất.

Vương Diệu Tông không hề do dự vo một nắm quả cầu tuyết lại đuổi tới chỗ con gà đang nằm ném một phát, chỉ mới vài cái như thế con gà đã tắt thở.

Nghe Vương Diệu Tông nói xong, Lý Xuân Quyên lắp bắp, vui mừng ra mặt: “Chuyện này quá tốt rồi! Chúng ta đã có thịt ăn rồi!”

Bà ta vui mừng khen năng lực của Vương Diệu Tông, đi bộ một vòng mà có thể kiếm được một con gà trở về, ai nhìn cũng cảm thấy đỏ mắt! À, lúc nãy cách vách làm gà để nhèm bà ta giờ bà ta đã có thịt để ăn!

Trên mặt Vương Vĩnh Thuận lộ vẻ tươi cười, sự buồn bực khi vừa nãy bị Vương Anh chèn ép tiêu tán đi rất nhiều.

“Mẹ mau làm gà đi, làm xong thì ném lông gà ra sau núi đừng để người khác phát hiện ra.”

Vương Vĩnh Thuận hiểu một con gà có ý nghĩa như thế nào đối với người nông thôn, đừng nói nhà khác chỉ cần gà nhà mình bị mất đi nhất định Lý Xuân Quyên sẽ đau lòng đến khóc rống lên mất.

“Mẹ nấu hết thịt gà đi đừng để lại.”

Thật ra Vương Vĩnh Thuận muốn để gà lại ăn từ từ nhưng lại sợ có người sẽ phát hiện ra. Còn không bằng nấu hết thịt gà để người một nhà ăn một trận đã đời.

Vương Diệu Tông đắc ý: “Mẹ, nấu cho con một nồi thịt gà hầm khoai tây! Bên trong bỏ thêm cải trắng, mì sợi lúc nãy đâu? Cứ bỏ vào đi! Với lại mẹ cho con chén mì…”

Đôi mắt Lý Xuân Quyên sáng ngời cười liên tục nói đồng ý.

Lúc nhóm lửa nấu cơm cả người Lý Xuân Quyên cố gắng làm ra động tĩnh lớn, một lòng một dạ muốn cho Vương Anh ngửi thấy mùi! Nhà bà ta cũng được ăn thịt đó!
Chương kế tiếp