Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 71: Xảy ra chuyện
À ngoài việc thảo luận về đồ ăn ra thì thời tiết lạnh giá là thời điểm thích hợp để tạo người.

Trời có gió, có tuyết chỉ được ngồi yên ở nhà, ăn xong rồi nằm, và phải làm vận động ấm người.

Đây là lý do vì sao hằng năm có 90 người con đỗ trạng nguyên. Vừa lúc, trồng cây vội vàng chạy đua theo năng suất đúng là chuẩn với bài toán sản xuất của nhân dân lao động.

Từ lão thái cười ha ha: “Chuyện này hai đứa nhỏ còn chưa chuẩn bị.”

Thật ra bà không giục không bắt ép bởi vì Vương Anh còn nhỏ, chờ vài năm nữa sinh cũng được.

Trong lòng Vương Anh cảm thấy việc sinh con hơi vội vàng, cô còn chưa thảo luận với Từ Sương.

Theo ý của cô, giờ cô chưa có định sinh con.

Không vì điều gì khác, chủ yếu là hiện tại điều kiện ở nông thôn chưa được đầy đủ.

Lần trước Vương Anh đến nhà Tiền Cúc Hoa, lại đến chỗ Điền Hữu Phúc lấy hai cuốn sách < Sổ tay thầy thuốc> và < Những điều sản phụ cần biết > không thể không nói mặc dù ở nông thôn sinh con tốt hơn thời kiến quốc nhiều nhưng vẫn sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như cũ.

Nên biết rằng trong khi có một ca bệnh, lúc thai phụ sinh con sẽ xuất hiện tình huống không mấy khả quan, người đỡ đẻ không có biện pháp đưa tay chân trẻ con ra nên đành cố gắng kéo, cuối cùng làm sản phụ đau đến chết.

Tình huống này ở nông thôn gọi là “đói lão sinh”. Nghe nói là từ danh ca cơ nào đó ở thời Đường, đồ đệ của Công Tôn Đại Nương bị thọt một chân, bởi vì sinh ra đã là “Đói lão sinh”, chân tay không ra được cho nên chỉ có thể chém đứt một chân để cứu con ra…

Vương Anh nghĩ đến đó da đầu tê dại, cảm thấy giờ sinh con đúng là không sáng suốt.

Bây giờ cô làm thầy thuốc, trong tay có một bộ châm hai quyển sách và ít dược liệu, đừng nói là cô sinh, cho dù khi người khác gặp vấn đề khi sinh có lẽ cô cũng không trị được.

Tay không đi đỡ đẻ chỉ là tiên nhân trong truyền thuyết còn Vương Anh tự biết bản thân mình không có khả năng đó.

Cho dù cô có hai bàn tay vàng nhưng cũng không thể thuận lợi đỡ đẻ.

Hơn nữa y học hiện đại yêu cầu máy móc phối hợp nhuần nhuyễn, chứ không phải bắt mạch xem lục phủ ngũ tạng cho người ta là xong.

Nhắc tới sinh con là Vương Anh lại đau đầu.

Cô thấy mình nên thảo luận thật tốt với Từ Sương.

Ví dụ như… Dừng lại sự vận động tăng trưởng này trước đã.

Thông thường ngày mồng tám tháng chạp là bắt đầu chi ăn tết, sau ngày mồng tám tháng chạp mỗi ngày Vương Anh đều bị Từ Sương đút ăn đến mức đầu óc choáng váng, vì thế chuyện sinh con đã sớm bị ném ra sau đầu.

Hôm nay đúng lúc đại đội chia thịt heo.

Năm nay Điền Hữu Phúc không mở họp, nét mặt tỏa sáng ngời ngời.

Mấy thanh niên trai tráng cõng heo to đến đất trống, làm lại một màn ở tháng trước.

Thịt heo lần này Điền Hữu Phúc chọn con to nhất, cắt ra đều là mỡ và thịt.

Kế tiếp chính là công đoạn phân thịt, Vương Anh sửa lại chỗ lấy.

“Con muốn lấy phổi heo, giò, đại tràng, đầu heo và thịt lưng, thêm ít thịt nữa.”

Cứ nói những thứ mà mình muốn lấy.

Lần trước Từ Sương lấy mấy miếng thịt hoa nhưng ăn không đủ, không chỉ gói sủi cảo, còn làm thịt xá xíu, thêm ít đường ăn với cơm thì miễn bàn!

Giờ lấy heo phổi, Vương Anh chuẩn bị hầm canh thuốc bổ, còn giò muốn làm thịt, ngoài đại tràng ra thì Vương Anh còn muốn tiết heo, chuẩn bị về bỏ vào đại tràng. Đầu heo thì cất đó, cô muốn dâng hương cho bố mẹ vào ngày tết.

Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, cũng khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ.

“Đúng là hồ nháo, sao Từ Sương không quản cô ta chứ?”

“Đúng thế, nếu tôi mà lấy mấy món đó chắc chắn về nhà sẽ bị đánh một trận! Bản thân biết kiếm tiền là to lắm sao?”

Vương Anh mặc kệ mấy lời nói đó, cô mang theo đống đồ được chia vui vẻ đi về nhà.

Phổi heo hầm canh trước, bên trong bỏ thêm mấy vị thuốc, sau đó đưa cho Từ Sương và Từ lão thái, thậm chí còn đưa cho Trình Thục Phân một chén.

Máu heo thì bỏ vào đại tràng, hôm sau sẽ ăn với cháo và thịt heo.

Chờ đến ngày mười mấy tháng chạp Từ Sương hầm lên, mùi hương lan tỏa khắp nơi, cũng may xung quanh chỉ có nhà Vương Vĩnh Thuận, cho nên không ai đến thẳng nhà mà chửi.

Hầm giò chín lên, bỏ thêm ít lát thịt, cả cảnh trong nồi đập vào mắt hương thơm bay thẳng vào mũi, tất cả kết hợp lại chỉ vỏn vẹn trong một chữ mỹ!

Giò hầm nhừ, dùng chiếc đũa tách xương ra, lấy màn thầu bẻ đôi, bỏ thịt heo vào kẹp, tưới lên ít ớt cay, Vương Anh ăn một hơi hai cái.

Một chiếc giò to, ăn được hai miếng ngay cả canh cũng ăn hết, nước canh tưới lên cơm trắng nuốt vào bụng.

Vương Anh thấy bản thân như được trở về thời thơ ấu, nằm chờ đợi đồ ăn lên miệng.

Ăn tết rất vui vẻ, bận rộn cả năm của cải nhà ai nhà nấy đều được lấy ra chuẩn bị ăn tết.

Xay đậu hũ, hấp màn thầu, người trên đại đội đều mặc kệ là tốt hay xấu, mỗi người chuẩn bị mọi chuyện tỉ mỉ từng cái một.

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, Vương Anh đang chờ Từ Sương làm một bàn đồ ăn.

Bỗng nhiên có người khóc lóc chạy tới gõ cửa.

“Chị Vương Anh! Mẹ em sắp sinh rồi chị mau đến xem đi!”

Giọng nói này đã kêu Vương Anh và Từ Sương quay lại, Vương Anh thấy người gọi chính là đứa con gái lớn nhất của Tiền Cúc Hoa, đầu tóc của nha đầu rối bời, trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh chạy đến, ngay cả giày cũng bị rơi trên nền tuyết một cái.

Vương Anh thấy trên mặt của cô bé toàn là nước mắt, miệng lắp bắp kinh hãi tính nhẩm thời gian liền thấy không ổn.

Hiện giờ Tiền Cúc Hoa mới mang thai đến tháng thứ bảy làm sao sinh được chứ?

Vương Anh bảo Từ Sương vào phòng lấy hòm thuốc ra dùm cô, sau đó kéo cô bé lại hỏi: “Em đi tìm bà đỡ chưa?”

Đúng thế, nói đúng ra thì việc đỡ đẻ này không nằm trong phạm vi cần quản lý của Vương Anh, việc đỡ đẻ sẽ do thầy lang và đám bà đỡ cùng nhau làm. Sau khi đến thời kỳ kiến quốc mười mấy năm nay ở trong nông thôn có ca nào sắp sinh con sẽ do một tay bà đỡ và cũng từ đó thành lập đội cơ chế luôn.

Những bà mụ được bồi dưỡng trước khi kiến quốc, được kéo đi học tập, trở về thì cho làm bà đỡ đẻ. Tiếp Sinh Viên không có tiền lương chỉ là mỗi lần đỡ đẻ xong có nhà sẽ đưa cho hai đồng hoặc lúc sinh được con trai thì sẽ đưa trứng gà.

Trong lòng Vương Anh trầm xuống, đứa bé nói đúng với những suy đoán của cô: “Đại đội của chúng ta không có bà đỡ phải đi sang cách vách tìm… Nhưng mà bà nội em nói tuyết lớn quá.”

Vương Anh thầm nói tiếng không ổn, cũng cảm thấy khó khăn, buổi sáng hôm nay bắt đầu có tuyết rơi, lại chưa qua năm cũ mọi người đều vội vàng chuẩn bị ăn tết nên chưa có ai đi dọn tuyết trên đường để đi cả.

Thời tiết tốt nếu đi ra ngoài thì sẽ rất đẹp đẽ nhưng với khung cảnh đầy tuyết trời lạnh giá như này nếu đi thì sẽ rất khó khăn chưa nói đến việc có thể gặp nguy hiểm chỉ cần đi một chuyến thôi cũng đã mất bảy tám tiếng đồng hồ rồi.

Cô bé đại nha đầu đầu khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem: “Chị, chị mau đến xem mẹ em đi. Mẹ em sắp chết mất rồi!”

Từ Sương ở trong phòng thu dọn hòm thuốc cho Vương Anh, còn đưa cả mũ và khăn quàng cổ đi ra, anh vác hòm thuốc đưa cho cô sau đó đi cùng nhau.

Vương Anh đứng lại một chút, ý bảo anh đưa khăn quàng cổ cho đại nha đầu đang run bần bật.

Từ Sương chần chờ một lát, sau đó đưa khăn quàng đeo lên cổ Vương Anh, còn anh thì lấy khăn quàng cổ của mình quấn lên cho đại nha đầu.

Vương Anh chỉ cảm thấy hơi thở của mình đều bị đông lạnh, nuốt một ngụm khí vào trong ngực, Vương Anh nói: “Đại nha đầu đầu, em đi tìm đại đội trưởng bảo với ông ấy là hãy đến nhà em ngay, còn chị sẽ đến nhà em trước để xem tình huống như thế nào.”

Đại nha đầu đầu cố nén nước mắt vào trong gật đầu, bọc khăn quàng cổ của Từ Sương rời đi.

Từ Sương nắm chặt tay Vương Anh, hai người im lặng không nói gì, chỉ dẫm lên tuyết trắng xóa để tới nhà Điền Đại Trụ.

Vừa đến nhà của Điền Đại Trụ, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Tiếng gào thét ầm ĩ cùng tiếng khóc lóc nỉ non vang lên, còn có tiếng mắng chửi nữa.

“Có trời đất chứng dám, tôi chỉ nói cô ta hai câu mà cô ta đã giận dỗi đòi bỏ nhà đi. Tôi chỉ quăng cô ta ngã một cái làm sao mà xảy ra chuyện được chứ?”

“Điền Đại Trụ, con không thể nghe một phía của cô ta được, mẹ chỉ thuận miệng nói hai câu mà vợ của con lại có tính tình lớn, con cũng biết ngày thường cô ta như thế nào mà.”

“Thím à. thím! Bà thay tôi nói vài lời đi, có phải Cúc Hoa có tính xấu làm mình làm mẩy nên mới thế chứ sao tôi chỉ quăng ngã một cái mà đã sinh non?”

Vương Anh vào cửa, nhíu mày lại.

Đây là nơi sinh sản, giờ cả nhà này lại tập hợp ở đây nói chuyện ồn ào làm trong nhà rối tung cả lên cãi nhau ầm ĩ.

Một lão thái bà có xương gò má cao ngất đang đứng một chỗ nước miếng bay tứ tung, chỉ trời mắng đất thề thốt nói bản thân chưa làm gì, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên, hai người cứ nhất trí với nhau, âm thanh hỗn độn cào xé cả căn nhà.

Còn có một người đàn ông ngồi ôm đầu trên gạch nhà, không thấy rõ vẻ mặt của anh ấy nhưng từ hai người phụ nữ đang nói chuyện với người đó có thể đoán ra được đó là chồng của Tiền Cúc Hoa, Điền Đại Trụ.

Trong nhà còn có hai ba bà hàng xóm, cũng có mấy đứa nhóc sang ngó xem náo nhiệt.

Sân nhà của Điền Đại Trụ vốn đã không lớn, giờ thêm một đống người này càng làm cho cái sân thêm chật hẹp.

Khi Vương Anh vào trong nhà, ánh mắt của tất cả mọi người đều vẫn dính lên hai người phụ nữ đang lải nhải kia, vì thế không có ai chú ý đến cô.

Đúng lúc này, bên trong có một người phụ nữ tóc hoa râm, tay chân run rẩy.

“Không ổn rồi! Cúc Hoa khó sinh, sinh non lại càng khó sinh hơn… Các người mau chóng đi tìm bà đỡ đi.”

====
Chương kế tiếp