Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 73: Cả nhà hỗn loạn
Mẹ của Điền Đại Trụ im lặng, bối phận của bà ta mặc dù ngang hàng với Điền Hữu Phúc nhưng bà ta không dám to tiếng với Điền Hữu Phúc.

Điền Nhị Trụ chỉ có thể mang theo dáng vẻ tủi thân đi tìm bà đỡ đẻ tới.

Điền Hữu Phúc lại nhìn gương mặt hèn nhát của Điền Đại Trụ hận không thể đánh hai anh em nhà này một trận cho đã đời.

Điền Đại Trụ ấp úng gọi một tiếng ‘chú ba’ sau đó bận rộn chạy đi đun nước nóng.

Đại nha đầu nhanh nhẹn đi ra ngoài lấy hai cái ghế dựa đi vào, một cái đưa cho Điền Hữu Phúc, một cái đưa cho Từ Sương.

Mẹ Điền Đại Trụ nhổ một ngụm nước bọt, ở trong lòng mắng đại nha đầu hám danh lợi, bà nội nó chưa có ghế để ngồi mà con bé đã đi nịnh hót người khác rồi.

Điền Hữu Phúc ngồi xuống thì cũng kệ đi, Từ Sương không để chuyện này vào mắt còn không biết xấu hổ mà ngồi xuống! Không hề cảm thấy bất kính với một bà già đang ở đây, quả nhiên là cái đồ xuất thân từ gia đình có phần tử xấu!

Vương Anh ở bên trong bận tới bận lui, chân của Tiền Cúc Hoa bị mất sức là một phiền toái khá lớn, Vương Anh không dám dùng thuốc nên đành châm cứu, đâm mấy cây châm lên người sau đó quan sát xem có phản ứng nào thái quá hay không.

Đại nha đầu rất hiểu chuyện, cô bé đi tới bên cạnh bố của mình giúp bố nhóm lửa, nhị nha đầu cũng không biết trốn ở đâu thấy chị gái về mới dám ló mặt ra, đi theo bên người chị gái như cái đuôi nhỏ.

Vương Anh bận việc túi bụi, cô đi ra ngoài hít thở không khí thì thấy Điền Hữu Phúc, Điền Hữu Phúc nở nụ cười hòa ái với Vương Anh, ông ấy nói: “Hôm nay là năm cũ mà còn phải phiền con với Từ Sương đến đây một chuyến, lát nữa chú sẽ nói Đại Trụ cho hai đứa hai cái lì xì.”

Vương Anh cụp mắt, khoan hãy nói đến cái này, ngược lại nói chuyện khác: “Tiền Cúc Hoa bảo con ra nói với chú một câu, hôm nay chị ấy bị ngã là do cháu trai đẩy chị ấy.”

Lúc Tiền Cúc Hoa đang đau đớn nghe thấy giọng nói của Điền Hữu Phúc, thật sự là không nuốt nổi được cơn tức này nữa suy nghĩ bản thân có thể ra đi hay không vì vậy dứt khoát gọi Vương Anh ra nói một câu.

Vương Anh nói xong, vợ của Điền Nhị Trụ đã nhảy cẩng lên.

“Ai nói? Ai nói là Đại Bảo của nhà tôi đẩy chị ta? Ai thấy Đại Bảo đẩy? Mồm mép của cô vừa thôi, phải biết tự lượng sức mình. Đừng tưởng muốn nói gì thì nói.”

Mẹ của Điền Đại Trụ nằm trên đất khóc lóc ỉ ôi: “Ai thấy Đại Bảo đẩy? Đại Bảo chỉ mới sáu tuổi, đã lớn đâu, thằng bé chỉ là đứa con nít thì có thể làm gì? Cúc Hoa là tức tôi mắng con bé vài câu nên mới đổ tội lên tâm can của tôi mà!”

Vương Anh không muốn xem cả nhà này diễn tuồng, để mọi chuyện ở bên ngoài cho Điền Hữu Phúc giải quyết: “Các người cứ nói chuyện với nhau đi đừng cho thêm người khác vào nhà là được.”

Tiền Cúc Hoa muốn xé rách mặt với bọn họ Vương Anh khuyên chị ta vừa bàn bạc vừa dỗ dành không được cứ một hai phải nói vào lúc này mới chịu.

Vương Anh nghĩ đi nghĩ lại cũng có thể hiểu được, chờ đến khi Tiền Cúc Hoa sinh con xong cả mẹ cả con đều bình an khi đó nói lý lẽ thì ai cũng sẽ nói đã không có việc gì, con cũng sinh ra rồi cần gì phải tính toán so đo.

Mà nói lúc này có hai nguyên nhân, một là Tiền Cúc Hoa sợ bản thân không qua được ải này, hai là thời điểm này Tiền Cúc Hoa muốn xả giận lên người cô em dâu này một chút.

Vương Anh lắc đầu đi vào nhà, lúc sống mà còn gặp phải trường hợp này đúng là tô điểm sự phong phú cho cuộc sống.

Điền Hữu Phúc ở bên ngoài đã có khuynh hướng tin tưởng những lời Tiền Cúc Hoa nói, không phải do Tiền Cúc Hoa là người đáng tin nhưng bản thân Tiền Cúc Hoa rất kiên cường, bình thường nói chuyện làm người khác khó chịu nhân duyên lại không tốt nên không có ai muốn quan tâm tới chị ta.

Hai đứa con gái của Tiền Cúc Hoa sống cũng không được ổn, nhìn thấy nhà ai có con trai là nói này nói nọ nên không làm cho ai thích được cả.

Nhưng việc giằng co với bà mẹ chồng và cô em dâu thì càng làm người ta ghét hơn.

Điền Hữu Phúc nhíu mày bởi vì chuyện này liên quan đến người thân nên Điền Hữu Phúc rất hiểu mấy người trong cái nhà này.

Mẹ Điền Đại Trụ sinh được hai người con trai, bà ta để chồng mình ở nhà đứa con trai thứ hai còn bà ta thì ở nhà đứa con trai thứ nhất, mà trong khoảng thời gian chung sống mấy người không thể nào thân nhau được, mấy năm trước vẫn ổn dù không khăng khít nhưng cũng là con trai nên cũng cho cưới vợ, phân nhà, con trai lớn cũng có tích cóp và mua được gian nhà ở.

Kết quả Tiền Cúc Hoa sinh đứa con đầu lòng là con gái, năm năm sau sinh lần hai vẫn là con gái. Sinh xong đứa thứ hai sự không hài hòa lúc đầu càng thêm ức chế bứt rứt nhiều hơn.

Nên biết rằng ở nông thôn người nhiều là do sinh nhiều. Hiện giờ nhà ai cũng có vài đứa nhóc, có phụ nữ có cơ địa sinh nở một hơi sinh bảy tám đứa cũng chẳng vấn đề gì.

Nhà Điền Đại Trụ có hai đứa con gái, không có con trai, mắt nhìn con dâu cũng không thoải mái.

Không biết mẹ Điền Đại Trụ nghĩ thế nào mà cảm thấy sau này Điền Đại Trụ nên nuôi con trai của em mình. Không những bà ta nghĩ thế mà còn làm ra hành động này.

Trước kia cứ ngày lễ tết mới đến nhà Điền Đại Trụ hiện giờ cứ hai ngày là tới nhà của anh ta chơi.

Điền Đại Trụ buồn bã, lại bị hao mòn mất năm phần cốt khí, người của đại đội ai cũng nói anh ta không có số sinh được con trai để kế thừa hương khói. Anh ta bị chèn ép đến mức mất hết sức lực, mất hết dũng khí, nên mới biến thành dáng vẻ nhút nhát như bây giờ.

Mấy năm nay có phải là Tiền Cúc Hoa đã nhìn rõ vấn đề nên có làm thế nào cũng muốn sinh thêm đứa nữa. Từ sau khi mang thai thì cứ bảo bản thân đang mang thai con trai.

Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng lúc càng xấu hổ hơn, trước đây mẹ của Điền Đại Trụ nhắc mãi nhắc mãi, nói sau này Điền Đại Trụ phải dựa vào đứa cháu trai, lúc này bỗng dưng con dâu cả mang thai cháu đích tôn trong lòng mẹ Điền Đại Trụ cảm thấy khó chịu.

Trong lòng Điền Hữu Phúc rõ ràng, nói cái gì sau này dựa vào cháu trai đều là lời nói giả dối, trên thực tế nguyên nhân chính là vì mẹ của Điền Đại Trụ bất công.

Nếu không phải bất công thì sao có thể không phản đối việc con trai thứ hai phân nhà ra để ở?

Nên biết rằng hiện tại trên đại đội người già đa số có quan niệm thấy đi theo con trai cả là điều đúng đắn.

Nói tóm lại, lão thái thái nào có mắt bảo con dâu cả không sinh được con trai đó điều hết sức bình thường.

Mà hai mẹ chồng nàng dâu của nhà này lại đối lập với nhau, nói bản thân không làm chuyện đó cứ cho là nếu làm như thế thì chuẩn bị đền mạng cho Tiền Cúc Hoa đi.

Điền Hữu Phúc đang muốn mở miệng ra nói thì nhị nha đầu đứng bên cạnh khóc toáng lên: “Là do thằng đó đẩy! Đại Bảo nằm trốn trên sân nhà con thấy mẹ con ra thì nhảy ra đẩy một cái!”

“Con đã thấy hết rồi!”

Mấy người vây quanh xem vừa nghe đều bừng tỉnh lộ ra vẻ hiểu rõ.

Nhị nha đầu nhỏ như thế còn khóc to tố cáo: “Bà nội hư! Bà tới nhà bọn con lấy củi đốt lửa còn lấy lương thực nhà con đi, thím hai nói với con đó là tiền bồi thường bảo con lấy trứng gà đưa cho thím hai nữa!”

Nhị nha đầu lau nước mắt nước mũi: “Con muốn ăn sinh nhật bằng trứng gà!”

Con bé không biết điều gì khác, chỉ biết mẹ đang sinh em trai ở trong phòng, nhị nha đầu cũng không quên bảo chị xinh đẹp và ông ba tới cáo trạng, nhất định ông ba sẽ làm chủ việc này, con bé khóc lớn hy vọng người ta sẽ đưa bà nội và thím hai bắt đi!

Bố không được việc gì, ngày thường mẹ không cho hai chị em sắc mặt tốt nhưng mẹ vẫn luôn quản chuyện ăn uống của hai cô bé, cho nên hai cô bé này không thể không có mẹ!

Đại nha đầu là đứa hiểu chuyện, nhìn em gái khóc cũng bắt đầu ôm em gái khóc theo.

Trong phòng chỉ còn tiếng kêu la của Tiền Cúc Hoa khi sinh, bên ngoài lẫn bên trong mắt ai cũng đỏ hoe.

Điền Hữu Phúc há hốc mồm, giơ tay tóm tay của Đại Bảo, ông ta làm đại đội trưởng ngần ấy năm cho nên khi sắc mặt trầm xuống tất cả các xã viên đều bị dọa nhảy dựng lên, lúc này lại làm mặt đen với đứa con nít, đứa bé lập tức sợ hãi.

Điền Đại Bảo khóc òa: “Không phải con, không phải con! Là… Là do mẹ con nói con làm vậy! Mẹ con nói chỉ cần bác gái không sinh ra được em trai thì sau này con có thể ăn trứng gà ăn thịt thoải mái. Ông ba ông đừng đánh con, huhuhu.”

Thằng bé nhanh chóng khai ra như vậy, vợ của Điền Nhị Trụ chẳng có thời gian để mà cãi, cứ thế cái mũ khấu đã được đội lên đầu của cô ta.

Cô ta kêu oan, nhưng cái bất đồng chính là cô ta thế mà lại cảm thấy bản thân bị oan?

Thực ra cô ta không có ý làm thế với chị dâu đâu! Chẳng qua chỉ là ngoài miệng thầm rủa ngóng trông chị dâu mình không sinh được con trai mà thôi! Ai ngờ đứa con trai nhỏ nghe được, ở tuổi này của thằng bé tâm tư còn chưa phát triển khi nghe ai nói gì thì sẽ nói theo, đứa trẻ không nghĩ nhiều được như vậy cho nên cứ xem như đây là việc mà người lớn sai mình đi làm.

Điền Hữu Phúc banh mặt lại, mẹ của Điền Đại Trụ thấy tình thế không tốt thì ngay tức khắc kéo tay của con trai lớn lại.

Điền Đại Trụ cầm muỗng trên tay, đứng ở cửa nhà bếp, vẻ mặt kinh ngạc: “Mẹ, những gì mà cháu trai nói đều là sự thật ư?”

Mặc dù Điền Đại Trụ nhát gan nhưng anh ta không ngờ tới rằng có người dám hại vợ của mình, mẹ anh ta biết chuyện này còn bảo cháu trai của anh ta đẩy ngã người vợ đang mang thai của anh ta?

Mẹ Điền Đại Trụ trầm mặt xuống, đứa trẻ cũng đã khai ra chuyện này lúc này có giải thích thế nào cũng sai nên bà ta đành dứt khoát bất chấp tất cả: “Vợ con ở cái tuổi này rồi cứ sinh là đứa con gái này đến đứa con gái khác, em dâu của con nói có sai đâu? Với lại thai này mẹ đã nhờ người xem rồi, không phải là con trai, tóm lại sau này con vẫn phải dựa vào cháu trai của con.”

Mẹ Điền Đại Trụ nói như điều đương nhiên: “Lần này là do thằng bé vô tâm, nó còn nhỏ như vậy làm sao có thể hiểu được ý xấu của người lớn chứ? Không ngờ vợ con vậy mà không bao dung được, mang thai bảy tám tháng đã chắc lắm rồi chỉ mới ngã một cái đã sinh non. Cháu trai của con bị dọa sợ đến mức đáng thương kìa. Con thân làm bác trai cũng đừng nên so đó với đứa con nít.”

Cánh tay của Điền Đại Trụ nổi gân xanh lên, anh ta không phải là tượng đất sao không hiểu được ý áp chế trong lời nói của mẹ anh ta chứ?
Chương kế tiếp