Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 75: Thuận lợi sinh con
Vương Anh đưa đứa trẻ cho Tiền Cúc Hoa nhìn, Tiền Cúc Hoa cũng không còn sức động đậy nữa, chạm vào mặt đứa trẻ, vẻ mặt mong đợi nhìn về phía Vương Anh.

Vương Anh: “Là con gái.”

Ánh sáng trong mắt Tiền Cúc Hoa lập tức vụt tắt, nước mắt chị ta lăn dài trên khóe mắt.

Chị ta đau khổ chịu đựng, cuối cùng vẫn không sinh được con trai.

Vương Anh không biết nên nói gì cho phải, sinh con gái, cô phải thay Đại nha đầu và Nhị nha đầu lau mồ hôi.

Nếu hai bé gái có thêm một thằng em trai, như vậy cuộc sống sau này nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chúng phải chăm sóc hầu hạ thằng bé thế nào.

Vốn dĩ hai đứa trẻ đã sống rất cực khổ rồi, nếu mà là con trai thật thì chúng càng khổ hơn nữa.

Nhưng lại sinh ra bé gái...

Vương Anh không cần nghĩ cũng biết đó là một cú đả kích lớn như thế nào đối với Tiền Cúc Hoa, sau này chị ta sẽ phải sống trong con mắt chế giễu vì không có con trai, phải sống một cuộc sống khó khăn giữa một người chồng hèn nhát và mẹ chồng khó tính.

Một lúc lâu sau Vương Anh mới nói với Tiền Cúc Hoa: “Hai cô con gái của chị rất tốt, vì tôi luôn cảm thấy chị rất nóng tính, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ chị là người xấu cả.”

Đây là lời thật lòng, Đại nha đầu và Nhị nha đầu đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, đương nhiên là do hoàn cảnh gia đình quá nghiệt ngã, buộc họ phải kiềm chế tính nóng nảy và làm mất đi sự trong sáng của mình, nhưng cũng có công lao giáo dục của Tiền Cúc Hoa.

Trẻ em là hình ảnh phản chiếu của người lớn, giống như gia đình của Vương Vĩnh Thuận, cha mẹ như thế đương nhiên ba đứa con cũng có đủ các loại tật xấu, thậm chí còn tồi tệ hơn những đứa trẻ khác.

“Người khác cười nhạo chị chị liền không chịu thua. Trước kia chị vì sinh con không chịu thua, sau này chị có thể tự hào mà sống với chính bản thân mình. Giống như tôi đây, bố mẹ không còn nữa, mẹ tôi khi đó cũng không có con trai, bà một mình qua đời...”

“Nói trắng ra là bởi vì mẹ tôi cũng biết một chút kĩ thuật chữa bệnh, cho nên mọi người cười nhạo cũng không dám cười thẳng mặt.”

“Chị cũng có thể làm được. Chị có thể tự mình phấn đấu, để không ai có thể khinh thường bản thân mình nữa.”

Vương Anh nói xong, Tiền Cúc Hoa liền im lặng.

Vương Anh không biết đối phương im lặng vì cái gì, chỉ có thể ôm đứa nhỏ vào lòng.

Bà đỡ cũng đi vào, cách xử lý của đối phương rõ ràng chuyên nghiệp hơn, bà đỡ không chỉ kiểm tra Tiền Cúc Hoa mà còn bế đứa bé đi kiểm tra.

Bên trong bận rộn, Tiền Cúc Hoa nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Cả người Vương Anh đều bẩn hết, cô nói chuyện với bà nội Điền vài câu rồi xách hộp thuốc rời đi.

Đi vào sân, hai mắt Điền Đại Trụ sáng ngời không ngừng nhìn chằm chằm vào Vương Anh.

Vương Anh bĩu môi, cô rất chướng mắt với loại đàn ông như này.

Tiền Cúc Hoa rất kiên cường, chỉ có điều chồng của chị ta chả được tích sự gì.

Sự hèn nhát của Điền Đại Trụ mới chính là nguyên nhân sâu xa dẫn đến đau khổ cho gia đình này.

Tâm tình Vương Anh không tốt, hơn nữa ánh mắt của Đại nha đầu và Nhị nha đầu cũng sáng ngời, khiến cô có chút chua xót.

“Hai đứa có thêm em gái rồi.” Vương Anh không để ý tới Điền Đại Trụ, nhìn hai đứa nhỏ nói.

Đôi mắt Đại nha đầu đột nhiên tối sầm lại. Tuy Nhị nha đầu vẫn còn nhỏ nhưng con bé biết đáng lẽ nó nên có một thằng em trai chứ không phải một đứa em gái. Cô bé nắm tay chị gái, miệng mím lại không nói nên lời.

Thấy tâm tình Vương Anh không tốt, Từ Sương vội tiến lên đỡ lấy cô: “Bà đỡ đẻ tới rồi, chúng ta đi về thôi.”

Từ Sương nắm tay Vương Anh rời đi, Điền Đại Trụ quỳ gối trên tuyết khóc nức nở ở phía sau.

Tiếng khóc thực sự rất đau lòng, Điền Đại Trụ khóc nhưng lại không hề nghe thấy tiếng khóc của Đại nha đầu và Nhị nha đầu.

Phải, hai đứa trẻ rơi nước mắt trong yên lặng.

Từ Sương dẫn Vương Anh đi trong tuyết, hai người cũng không ai nói chuyện với ai. Vương Anh quá mệt mỏi, cô đã bận rộn cả đêm, cuối cùng trong thời điểm nguy hiểm Tiền Cúc Hoa lại sinh, may mà cô luôn ở bên chăm nom nên mới không xảy ra chuyện gì.

Cứ thức cả một đêm như thế, lại đợi được kết quả không biết là tốt hay xấu. Cả người Vương Anh đều mệt mỏi ra rời, một câu cũng không buồn nói.

Hai người về đến nhà, Từ Sương giúp Vương Anh thay quần áo, rót một chậu nước cho cô rửa chân. Vương Anh mơ mơ màng màng để anh rửa chân cho, lại mơ mơ màng màng được anh đút cho chút đồ ăn, sau đó lại đắp chăn lên cho cô.

Giọng của Từ Sương như ẩn như hiện: “Ngủ trước đi.”

Vương Anh ngủ thiếp đi trong chiếc chăn ấm áp, Vương Anh thu dọn đồ đạc trong nhà rồi nằm lên giường.

*****

Khi Vương Anh tỉnh lại đã là buổi chiều, có chút choáng váng, tay chạm vào chiếc đồng hồ lành lạnh liền rùng mình một cái.

Từ Sương ôm chặt cô sau lưng, tay kéo cô trở lại giường nói: “Bây giờ mới giữa trưa, ngủ thêm một lát đi.”

5 giờ sáng hai người quay về, mới ngủ được hơn 7 tiếng.

Nhưng Vương Anh không ngủ được nữa, cô ôm cái bụng đang cồn cào của mình, cảm thấy bản thân phải tiếp thêm một chút nhiên liệu mới có thể đứng dậy nổi.

Từ Sương đành chịu, đứng dậy nấu cơm, Vương Anh cũng định xuống giường bị Từ Sương bắt nằm lại trên giường.

Từ Sương đắp hai cái mền lên người cô: “Ngồi trên giường ăn.”

Vừa nói anh vừa đút cho Vương Anh hai viên kẹo đường.

Từ Sương ra ngoài đem đồ ăn hôm qua hâm nóng lại, đồ ăn hôm qua dầu bị đóng thành tảng nên phải đun lại.

Nhưng bên cạnh bếp lò có một bát bánh bao vẫn còn mềm, chắc là do Từ lão thái mang tới.

Từ Sương cũng đem hâm nóng lại bánh bao, lại làm thêm món bắp cải xào thịt lợn, bỏ ra bát rồi bưng lên.

Vương Anh ăn ngấu nghiến, miếng thịt heo thơm phức, dù để lạnh nhưng hâm lại ăn vẫn ngon.

Những chiếc bánh nhân thịt cũng rất ngon, bên trong còn nhồi thêm cả quả trứng chim. Vương Anh cũng khó hiểu: “Sao anh lại cho trứng vào trong bánh bao thế?”

Từ Sương: “Món này là mẹ anh làm. Mẹ thích bỏ thêm một quả trứng chim vào trong bánh bao thịt. Khi anh còn nhỏ, anh và anh trai cũng hay bắt trứng chim rồi ăn như thế.”

Nghe nói mẹ chồng làm, Vương Anh nghĩ nghĩ: “Ăn cũng ngon lắm.”

Từ Sương: “Hồi nhỏ anh trai anh không ăn lòng đỏ trứng, vì để anh ấy ăn nên mẹ anh mới gói thêm cả trứng vào trong nhân bánh bao.”

Vương Anh mặc dù chưa từng gặp qua Từ Minh, nhưng lúc này cũng hiểu được: “Anh của anh rất kén ăn sao?”

Trong nhà có hẳn hai đầu bếp, vậy mà còn kén ăn.

Từ Sương gật đầu: “Anh trai anh rất kén ăn, khi còn nhỏ cả ngày không ăn cái này không ăn cái kia.”

Vương Anh cảm thán, thực sự không nên dùng di chuyền để suy luận, hai anh em đúng là tính cách quá khác nhau.

Hai người ăn hết bắp cải xào thịt lợn, mỗi người lại ăn thêm hai cái bánh bao mới thấy no.

Dù sao thì Điền Hữu Phúc cũng biết chuyện tối qua nên chắc hôm nay ông ấy sẽ không đến tìm bọn họ để bàn công việc, vì vậy hai người cứ thế nằm trong chăn.

Vương Anh nghịch nghịch ngón tay của Từ Sương. Từ Sương là đầu bếp nhưng ngón tay không hề đen và nhờn, mà ngược lại lại thon dài.

Từ Sương đột nhiên nói: “Hôm qua Tiền Cúc Hoa...”

Vương Anh thở dài: “Cô ấy khó sinh.”

Thực ra cô không nói với Tiền Cúc Hoa, lần sinh non này cơ thể Tiền Cúc Hoa không thể mang thai lần nữa.

Nói cách khác, khả năng Tiền Cúc Hoa muốn có thêm một đứa con trai vô cùng thấp.

Vương Anh: “Em cảm thấy Đại nha đầu và Nhị nha đầu có chút nuối tiếc.”

Hai cô bé thông minh lanh lợi, nếu được bồi dưỡng tốt có lẽ sẽ không thua gì con trai.

Từ Sương đột nhiên nói: “Vậy mấy năm này chúng ta tạm thời chưa sinh con nhé?”

Vương Anh vốn định nhân dịp này để nói ra, nhưng Từ Sương đã nói trước.

Vương Anh ngây ngốc dựa vào lồng ngực Từ Sương, Từ Sương nói: “Tối hôm qua em ở bên trong, anh ở bên ngoài nghe cả đêm... Anh đã tự hỏi mấy lần, nếu là em ở trong đó thì làm thế nào.”

“Sau khi suy nghĩ, cảm thấy nếu là em, anh thà không có đứa trẻ này.”

Cằm Từ Sương dựa trên vai Vương Anh: “Chúng ta chờ thêm mấy năm nữa đi, bây giờ em cũng con nhỏ, anh không yên tâm. Chúng ta lại ở nông thôn, giống như Tiền Cúc Hoa, ở quê sinh con cũng không dễ dàng.”

“Anh đều nghĩ hết rồi, mấy năm nữa xem có cơ hội hay không chuyển đến thành phố, đến lúc đó chúng ta sinh con ở thành phố, như vậy anh cũng yên tâm hơn.”

Vương Anh: “Nhưng nếu mẹ thúc giục...”

Từ Sương: “Vậy thì anh sẽ nói tạm thời không muốn, đều nghe theo em hết, mấy năm nữa nếu như em vẫn cảm thấy còn quá sớm, chúng ta lại đợi thêm vài năm.”

Vương Anh: “Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”

Từ Sương rất kiên định: “Đứa bé là do em sinh ra, vốn nên nghe theo ý kiến của em.”

Vương Anh vô cùng xúc động nhào vòng trong lồng ngực Từ Sương.

Từ Sương cười khổ: “Em đừng... chúng ta đã thỏa thuận trước mắt không sinh con rồi...”

Vương Anh có chút kinh ngạc, vậy ý của Từ Sương là...

Từ Sương nắm chặt tay Vương Anh: “Mấy năm này chúng ta cứ nhẫn nhịn trước đi, đợi lên thành phố rồi tính tiếp.”

Vương Anh nhướng mày, cô không thể tin được Từ Sương đối với loại chuyện này lại ngây thơ như vậy.

Từ Sương cũng lo lắng, nếu sớm biết như vậy thì trước khi kết hôn bàn bạc chuyện này, như vậy cũng không động phòng để bây giờ phải khó xử, khai trai xong còn phải nhịn mấy năm như này.

Bây giờ……

Bản thân anh bây giờ giống như đang phải chịu tội vậy.

Vương Anh ghé vào bên tai Từ Sương nói một chàng, hai mắt Từ Sương ngay lập tức sáng lên.

“Có đồ đó sao?”

Vương Anh: “Em lừa anh làm gì, ở trong bệnh viện đều có.”

Vương Anh cũng ngạc nhiên khi thời điểm này Từ Sương không hề biết về “áo mưa nhỏ”, nhưng nghĩ lại cũng không sao, ở nông thôn ngày càng có nhiều ca sinh nở, nguyên nhân là do kế hoạch hóa gia đình chưa phổ biến, mọi người cũng không hề biết về khái niệm tránh thai.

Từ Sương đã giải quyết được một vấn đề lớn vướng mắc trong lòng, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Hai người cũng dậy chuẩn bị bữa tối, lẽ ra đêm giao thừa hôm qua cả nhà sẽ cùng nhau ăn một bữa thật yên bình, nhưng bây giờ đã quá muộn.

Từ Sương nói mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi, lễ cũng sẽ được tổ chức.

Vì vậy buổi tối anh định nấu một bữa ăn khác, nhờ Vương Anh đi tìm Từ lão thái.

Vương Anh ra ngoài mới phát hiện chuyện của nhà Điền Đại Trụ đã náo loạn hết cả lên.

Từ lão thái đang ngồi bên lò than ở nhà nói chuyện phiếm với ai đó, thấy Vương Anh đi tới, bà liền đau lòng kéo cô ngồi xuống bên lò than.

Các bà cũng bị thuyết phục và khen ngợi năng lực của Vương Anh.

Nếu trước đây mọi người còn nghi ngờ về y thuật của Vương Anh thì bây giờ tất cả đều không còn nữa.

Mấy lời khen ngợi tâng bốc Vương Anh không lấy tiền đều được truyền hết ra ngoài.

“Nha đầu này được lắm nha. Tôi nghe mọi người nói rằng cháu xác định vị trí bào thai của Tiền Cúc Hoa rất đúng chỗ.”

“Đâu mà, tôi nghe nói cháu châm kim cho Tiền Cúc Hoa một châm thôi liền sinh được phải không?”

“Tôi nghe nói phải mất hơn một ngày mới sinh được nhưng chỉ cần một mũi kim là đã sinh thuận lợi.”

...

Vương Anh vội vàng giải thích: "Không phải một cây kim mà là nhiều cây kim. Một cây là châm ở chân, cũng không phải sinh được ngay, cũng phải mất một đêm...”

Nhưng các bà cũng mặc kệ, càng nói càng hưng phấn.

Cứ ngồi tám chuyện như vậy, bỗng một người đề cập đến nhà của Điền Đại Trụ.

“Nhà bọn họ đúng là nghiệp chướng, vợ Nhị Trụ đúng là không ra cái thể thống gì. Sao lại chỉ để cho con trai cả nuôi con rồi giết con dâu cả chứ? Như vậy không phải cắn rứt lương tâm sao?”

“Đúng vậy, đúng là không có lương tâm mà.”

“Nhà của Đại Trụ lại có thêm một đứa con gái, không biết tương lai làm ăn được gì không nữa!”

“Mấy bà không nghe gì sao? Buổi sáng vợ nó đã quát tháo rồi, nói để Tiền Cúc Hoa đi gặp đại đội trưởng, nói không chừng đại đội trưởng phạt cả mình, chắc đuổi cả đứa con dâu này đi mất!”
Chương kế tiếp