Thập Niên 60 Gả Cho Đầu Bếp

Chương 89
Lúc Vương Anh đi vào tiệm cơm, bên trong đã chật kín người. Tiệm cơm ở huyện thành…

Lớn quá đi!

Có khoảng ba cái tiệm cơm lớn như này ở trong huyện thành.

Chỉ là hai cái ở trước chỉ còn mấy nhân viên phục vụ ngồi tán gẫu với nhau mà thôi.

Từ Sương quen cửa quen nẻo đi tìm sư phụ, một lát sau Trần Đông đã đi ra từ sau bếp.

“Ai da, không phải năm nay con phải ở trên đại đội cho tới khi mùa đông đi qua sao? Sao lại vào đây sớm như thế?”

Cũng khá lâu rồi Trần Đông chưa gặp người học trò này của mình, vừa thấy Từ Sương mang Vương Anh đến đã mở miệng buôn dưa ngay lập tức.

Vương Anh vui vẻ vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, Từ Sương lại nói mấy chuyện nhỏ với sư phụ, giọng nói nhỏ trầm trầm cứ thế vang bên tai Vương Anh.

May mắn Vương Anh có thính giác tốt cho nên không bỏ sót bất kỳ nội dung nào.

Trần Đông: “Số lượng mà đưa cho lão kia con nên chuẩn bị sớm một chút, nhưng nếu giá chỉ ngang bằng thì con cứ đưa lại đây cho sư phụ.”

Từ Sương: “Vậy sư phụ có muốn lấy cá nữa không?”

Trần Đông: “Có cá nữa ư? Là cá lớn lần trước con đưa đến đây à? Vậy con cứ đưa cho sư phụ ba con trước để sư phụ xem thử xem sao.”

Từ Sương: “Có lẽ mùa xuân sẽ không có nhiều, cũng đến mùa cá cái đẻ trứng rồi nên chờ mùa hè và mùa đông có nhiều hơn.”

Trần Đông: “Được! Lát nữa sư phụ sẽ bảo Lưu Đa cho con một cái đơn.”



Hai người nói xong, Từ Sương gọi một phần mỳ trộn xào tương cho Vương Anh: “Đây là món tủ của sư phụ anh, anh làm món này không ngon bằng ông ấy.”

Trần Đông đắc ý nhếch khóe miệng lên, đời này tay nghề của ông ấy chỉ tầm tầm nhưng thu nhận được một người học trò có thiên phú, có điều mỗi ngày ông ấy đều phải cố gắng để theo kịp tốc độ của đứa trò này. Nhưng cũng có một hai món ăn ông ấy làm rất ngon, làm rất nhiều lần nhắm mắt cũng làm được chuẩn xác.

Về điểm này nếu Từ Sương muốn được như ông ấy cần ít nhất phải tích lũy nhiều năm mới làm được.

Đôi mắt của Vương Anh sáng lên: “Được nha được nha.”

Trần Đông vừa trở lại vào bếp không bao lâu đã có hai bát mỳ gà trộn tương được người phục vụ đưa ra.

Miếng gà cắt khối thơm nức, sợi mỳ trắng trắng mềm mềm, bên trong còn có miếng khoai tây rán vàng hầm lên trông hấp dẫn, lát ớt màu đỏ tươi đậm vị cay nồng…

Vương Anh nuốt một ngụm nước miếng, gấp gáp cầm lấy đôi đũa cho vào bát rồi ăn.

Vừa cho vào miệng hương cay đã xộc thẳng lên mũi, trong cay còn có chút ngọt, nước sốt nồng đậm tưới lên sợi mỳ dai dai, không mặn cũng không nhạt rất khéo miệng, mỳ sợi dài thơm, kết hợp cùng miếng gà làm hương vị vương vấn quanh khoang miệng.

Vương Anh một hơi xử lý xong chén mỳ gà xào tương, nhìn nước sốt trong chén thì hối hận sau đó gọi thêm ít cái màn thầu, với kinh nghiệm ăn uống của mình màn thầu chấm nước sốt này nhất định rất ngon.

Trần Đông đặt dĩa hạt dưa trước mặt học trò và vợ của học trò, ánh mắt đắc ý nheo lại.

Vương Anh giơ ngón tay cái của mình lên với Trần Đông: “Ăn ngon lắm ạ! Nước sốt hoàn hảo, miếng gà thơm ngon, khoai tây càng không phải nói hầm rất vừa.”

Trần Đông được Vương Anh vỗ mông ngựa đến mức mặt nở hoa: “Lần sau con lại đến đây sư phụ sẽ làm cho con ăn nữa! Cứ báo tên của sư phụ để sư phụ trả tiền cho con.”

Miệng của Vương Anh vẫn còn vị của nước sốt mỳ gà xào tương, gật đầu một cách chắc chắn!

Cô nhất định sẽ ăn lại lần thứ hai!

Trần Đông: “Đúng rồi, quên chưa hỏi hai đứa con vào huyện thành làm gì thế?”

Cho dù học trò của ông ấy không phải lúc nào cũng tới nhưng mỗi lần từ đại đội đi vào huyện thành cần phải có thư giới thiệu, vì thế nếu Trần Đông có việc gấp thì sẽ đi tìm Từ Sương, hoặc là nhờ một người học trò nào đó của anh em đi tìm.

Lần này Từ Sương đến chỗ này chủ yếu là vì đi theo Vương Anh mua thuốc cho đại đội, Trần Đông vỗ bàn một cái: “Khéo như vậy sao? Các con chờ một chút.”

Trần Đông thần thần bí bí cầm một cái bao đưa cho Từ Sương: “Con giúp sư phụ đưa cái này đến chỗ bác sĩ Trần ở bệnh viện huyện, cứ nói đây là thứ mà ông ấy muốn.”

Từ Sương muốn mở ra xem, Trần Đông đã khạc khạc cười nói: “Con nhìn cũng chẳng biết được gì, thứ này người trẻ tuổi không dùng được.”

Từ Sương, Vương Anh: …

Từ Sương không thèm chạm vào nữa.

Trần Đông dặn dò cẩn thận: “Nhớ là đến chỗ nào vắng người rồi lại đưa.”

Ông ấy sợ đứa học trò đầu gỗ này sẽ trực tiếp đưa đồ này cho người ta như thế chẳng phải sẽ làm hỏng thanh danh của Trần Đông ông hay sao?

Từ Sương kéo Vương Anh đi, bao đồ cũng bị anh tùy tiện ném vào trong hố bao.

Hai người đi thật xa, đằng sau lưng cũng nghe thấy tiếng Trần Đông cười.

Vương Anh tìm ý trong lời nói kia hỏi: “Vừa nãy anh nói gì với sư phụ anh thế? Mua bán hàng hóa ư?”

Từ Sương: “Thật ra mấy năm nay quản rất chặt nên anh không thể đưa đồ vào, cho nên phải đi theo sư phụ để nhập hàng. Sư phụ của anh biết không ít gia đình cán bộ với gia đình công nhân và ít người già. Những người này chưa từng nếm thử mấy món ăn vùng núi nên anh phụ trách đi săn đồ núi và sư phụ sẽ giúp đỡ cho anh.”

Mắt Vương Anh sáng ngời lên: “Có phải là sẽ có rất nhiều hay không?”

Từ Sương thấy bộ dáng tham tiền của cô thì cười: “Cũng không nhiều lắm nhưng nhiều hơn so với tiền lương của anh.”

Anh giải thích nói: “Thật ra trong huyện thành bị quản rất nghiêm, đặc biệt là có rất nhiều người phải ở trong nhà, nhà ai tốt hơn chút thì láng giềng gần xa đều biết. Vì thế chỗ giống nhau là họ chưa từng được ăn mấy món đặc sản vùng núi, thỉnh thoảng chỉ có chút thịt cũng không dám ăn nhiều. Đặc biệt là lương thực, mỗi ngày sẽ có người theo dõi nhà ai nhà nấy đều ăn lương thực thế nào.”

“Giống như hiện nay là mùa xuân, có thể lấy ít nấm trên núi, còn có ít rau dại nữa. Mấy thứ này mang đi bán đưa cho người ở nông thôn nhất định là của lạ vì thế sẽ không bị thấy được.”

Từ Sương không cảm thấy có gì không tốt, món ăn vùng núi đều là những thứ hằng ngày anh thức khuya dậy sớm làm rồi bán kiếm tiền cho bản thân mình, mỗi lần đưa cho người ta người của đại đội cũng không biết ngay cả Từ lão thái cũng chẳng biết bao nhiêu.

Mặc dù mấy năm nay tiền kiếm được ít hơn trước nhưng Từ Sương và Trần Đông đều nhất trí cho rằng giờ là giai đoạn đặc biệt, bọn họ nên cẩn thận một chút nếu không sẽ bị liệt kê vào danh sách phần tử xấu mất.

Hơn nữa cả hai người đều có bát cơm của nhà nước nên không được rêu rao quá đà.

Vì thế bắt đầu từ năm ngoái, Trần Đông chỉ tiếp xúc với ba đến năm nhà. Bên ngoài cứ nói với người ta là người thân rồi họ hàng xa, chỉ cần ngay tại hiện trường không trao cháo múc nước thì ông ấy có thể quang minh chính đại đưa đồ đi thăm ‘bạn’.

Như thế sẽ không ai bắt được nhược điểm.

Từ Sương: “Chờ thêm mấy ngày nữa anh sẽ đưa em lên núi, trên núi có rất nhiều thứ tốt đó.”

Mùa xuân, núi lớn thức tỉnh sau giấc ngủ dài, mọi người cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo cuộc sống sau khoảng thời gian nằm ườn trong nhà.

Vương Anh nhớ đến những nụ nấm mỹ vị, rau dại mọc lên khi xuân đến, chỉ mới nghĩ đến đó thôi cô đã thèm nhỏ nước dãi rồi!

Cũng may mùa xuân đã tới!

Hai người đi tới bệnh viện huyện, Từ Sương vừa cau mày vừa đi tìm bác sĩ Trần, đưa đồ mà Trần Đông nhờ cho vị bác sĩ đó.

Bác sĩ Trần vô cùng vui mừng, ông ấy không phải là lấy đồ cho bản thân dùng mà là cho họ hàng dùng.

À, là người đã đến tuổi trung niên!

Nhìn tên nhóc trước mắt này bác sĩ Trần không nhịn được hâm mộ.

Lúc bản thân còn trẻ tuổi cũng như thế này! Sức lực tràn đầy, tướng mạo thanh tú!

Từ Sương đi theo Vương Anh mua thuốc theo yêu cầu của đại đội sau đó đi một vòng hỏi thăm khoa phụ sản.

Vẻ mặt Từ Sương không được tự nhiên: “Sao lại đến khoa phụ sản?”

Vương Anh đã thấy nhiều nên không nói, chuyện nam nữ giống như phần lớn trong ấn tượng của chúng ta người phụ nữ luôn là người nhọc lòng hơn. Nếu người đàn ông nhọc lòng quá nhiều thì sẽ bị những người khác nói là có phải đầu óc có vấn đề hay không.

Vào khoa phụ sản, Từ Sương đứng bên ngoài không vào, Vương Anh tự đi vào một mình, lát sau đã đi ra trong tay còn xách bao to bao nhỏ.

Ánh mắt Từ Sương hiện lên vẻ khó hiểu: “Có phải là hơi ít hay không?”

Một bọc này anh có cảm giác có thêm hai mươi cái bọc nữa cũng không đủ.

Đủ làm sao được? Còn chưa đủ một tháng nữa kìa!

Vương Anh: …

“Không thiếu.”

Bác sĩ kia nghe thấy cô muốn lấy “áo mưa” mà sửng sốt một lúc lâu, nửa ngày sau mới đưa đồ trong ngăn kéo cho cô, còn tri kỷ nói cho cô biết có thể rửa sạch nó rồi dùng lại.

Lỗ tai Vương Anh hồng lên, cái loại đồ vật này mà có thể rửa sạch rồi dùng lại sao? Có bảo vệ tốt không đó?

Từ Sương cũng cảm thấy rửa sạch rồi dùng tiếp có hơi… Nhưng…

Từ Sương: “Về nhà anh sẽ viết thư cho sư huynh.”

Vương Anh: ???

“Anh ấy ở tỉnh thành nên nhờ anh ấy mua thêm cái này được.”

Vương Anh cũng đã nói bác sĩ kia nói cho cô biết ở huyện thành số người biết dùng áo mưa còn có hạn cho nên ở bệnh viện không có nhiều.

Từ Sương nói xong liền nhìn Vương Anh một cái thật sâu, Vương Anh liền đưa bọc cho anh cầm còn mình thì đi trước.

Từ Sương đành phải đuổi theo ở đằng sau.

Hai người một trước một sau đi đến bến xe.

Cho đến khi về tới trên trấn Từ Sương mới được cầm tay Vương Anh như ý nguyện.

Trên mặt cả hai đều nở nụ cười ngọt ngào nhưng khi thấy tiệm cơm Quốc Doanh vẫn chưa mở cửa, hai cánh đóng chặt lại thì nụ cười bỗng dưng biến mất.

Đã tới chiều rồi nhưng tiệm cơm Quốc Doanh vẫn chưa mở cửa!

Từ Sương xem như không thấy gì, kéo tay Vương Anh về đại đội.

Vương Anh đi theo sau lưng anh hỏi: “Không mở cửa tiệm có sao không?”

Từ Sương: “Có sao cũng không liên quan gì đến anh, dù sao anh vẫn còn đang trong kỳ nghỉ.”

Vương Anh nghĩ cũng đúng, đóng cửa thì cứ đóng cửa, dù sao chỉ đóng một ngày nên sẽ không bị sập tiệm, sau này khi Từ Sương quay lại làm việc thì không liên quan gì đến anh cả.

Từ Sương cầm tay Vương Anh về đại đội.

Mới vừa đến đại đội đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Tìm được Vương Vĩnh Thuận rồi! Đã tìm thấy Vương Vĩnh Thuận.”

“Quá tốt rồi, cái người này chạy lên núi không cẩn thận bị ngã xuống. Trên núi hẻo lánh, bảo sao mà bọn tôi không tìm thấy tên này.”

“Đưa về đây rồi à?”

“Đưa về đây rồi, chỉ là chân hơi có vấn đề, có lẽ phải đưa lên trên trấn thôi.”

Vương Anh buồn bực: “Bị sao vậy? Bác trai của tôi bị ngã xuống núi ư?”

Thím mới nãy đang phun nước miếng tùm lum tùm la bỗng thấy Vương Anh, hai mắt lập tức tỏa sáng lên: “Không cần đưa đi nữa đâu, không cần, Vương Anh về rồi.”
Chương kế tiếp