Thập Niên 60: Kiều Thê Có Không Gian

Chương 53: Chợ đen chân chính

Sau bữa trưa, Lý Kim Phượng tìm Lý Phúc Mãn nói chuyện riêng, nói với ông ấy ngày mai cô muốn đi huyện thành.

Cô cũng khéo léo đề cập đến việc có thể sẽ đi chợ đen.

Lý Phúc Mãn không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào trong nhà, khi đi ra đưa cho Lý Kim Phượng một hộp sắt nhỏ.

“Tiền ở đây chỉ là một ít mà ông đã dành dụm bao nhiêu năm qua, chưa đếm chính xác, bà nội của cháu cũng không biết số tiền đó. Vẫn là câu nói kia, việc cháu đến chợ đen đừng nói cho ai biết."

Ngoài ra bên trong còn có mấy phiếu lương thực, không nhiều lắm, tổng cộng là sáu phiếu, cháu có thể mang đến huyện thành xem thử có thể mua được gì.”

Trương Tú Lan còn chưa nấu phần lương thực Lý Kim Phượng mang về, mặc dù Lý Phúc Mãn nói với bọn họ là do người thân cho, nhưng thời buổi này, có lương thực nhưng rất ít người ăn uống thoải mái, dường như là không có ai như thế cả.

Cho dù có nhiều lương thực hơn nữa thì mọi người đều sống một cuộc sống kham khổ. Huống chi, trong trường hợp này, không có nhà nào có nhiều lương thực đến mức ăn không hết.

Lý Kim Phượng không hề nói nửa câu từ chối, thu hộp sắt trở về phòng.

Cô biết ý của ông nội rồi, có lẽ là để cho cô quay lại đổi lấy một ít lương thực như lần trước.

Lý Kim Phượng cũng có kế hoạch của riêng mình, lương thực trong không gian của cô cơ bản đều là lương thực tinh, là thứ mà thời đại này rất ít thấy.

Nếu có thể đổi một ít lương thực thô trở về, vậy cũng tốt

Dù có lấy ra cũng không sợ bị nghi ngờ.

Sáng sớm hôm sau, Lý Kim Phượng còn chưa ăn bữa sáng, cô liền thu dọn mấy túi vải, rời khỏi đội sản xuất, hướng về huyện thành.

Đêm qua Lý Ái Lan không trở lại, Lý Đại Hổ đã đến nhà bà ngoại Lý Ái Lan ở thôn Câu Tử vào lúc nửa đêm, quả thực là ở đó, hơn nữa còn cáu kỉnh, Lý Đại Hổ cũng không có dỗ dành cô ta quay về. Lúc quay về còn nói cho Lý Phúc Mãn biết.

Ai biết Lý Phúc Mãn cũng tức giận, tức đến mức không cho ai đi đón Lý Ái Lan, nó muốn quay lại thì quay lại, không thích quay lại thì khỏi quay lại nữa.

Nhà họ Lý có nó cũng không nhiều, mà thiếu nó cũng không ít.

Nhưng Lý Kim Phượng lại không biết những chuyện này.

Lúc sắp đến huyện thành, Lý Kim Phượng lấy hai cái bánh bao thịt nóng hổi ra, ​​định lấp đầy bụng trước, sau đó buổi trưa sẽ tìm một nơi vắng vẻ, lấy vài thứ khác từ trong không gian ra giải quyết bữa trưa.

Bánh bao vừa bỏ vào miệng, Lý Kim Phượng tham lam đến mức suýt cắn vào lưỡi mình, vui vẻ ăn hết bánh bao, cuối cùng cũng no bụng.

Trong thời gian ở nhà họ Lý, cô phải cẩn thận cái này cái kia, hai ngày liền cô ăn rau luộc với nước và cháo khoai lang loãng soi rõ cả mặt, không có chút chất béo nào, mặt cũng hơi sưng lên.

Đi được vài bước đã thở dốc.

Lúc này, ăn bánh bao xong, mới cảm thấy tràn đầy sinh lực.

Cô trộn một ít bùn với nước trong không gian bôi lên mặt, cho đến khi không thấy được diện mạo vốn có của mình, Lý Kim Phượng hài lòng mỉm cười.

Khi đi chợ đen, điều quan trọng nhất là phải học cách cải trang, không được để người khác biết mình trông như thế nào, nhất là đối với người có lương thực như cô, lỡ như có người để ý đến cô thì cô chết như thế nào cô cũng không biết.

Nhét mười cân gạo, bốn bao mì sợi, năm cân bột mì vào túi vải, Lý Kim Phượng mang những thứ này đi vào huyện thành, đi thẳng đến hẻm 81, cũng chính là chợ đen lớn nhất huyện thành.

Hẻm 81 quả thực là chợ đen lớn nhất với vô số ngõ hẻm lớn nhỏ.

Nhìn từ bên ngoài gần như không thấy ai, nhưng khi Lý Kim Phượng đến gần, mới biết được mọi người đều ở sâu trong ngõ, đang tìm kiếm đối tượng giao dịch của riêng mình.

Chương kế tiếp