Thập niên 60: Nhật Ký Nuôi Con Trong Đại Viện

Chương 15

Hàn Liệt kinh ngạc là điều dễ hiểu.

Bộ quân vụ mới thành lập mấy năm gần đây, ban đầu quân đội chỉ cần huấn luyện để chuẩn bị đánh giặc là được. Sau đó thái bình, số gia đình quân nhân đến đây nhiều lên, hơn nữa còn cần bệnh viện, trường học,... Vì để tiện quản lý mới thành lập bộ quân vụ.

Chỉ có vài gian văn phòng trong tòa nhà, mấy việc liên quan đến việc ăn, mặc, ở, đi lại ở quân khu đều sẽ do họ quản, ngay cả đoàn trưởng Trương cũng là nhân viên văn chức trong đó. Ông không phải đoàn trưởng chân chính, nhưng dựa theo cấp bậc thì tương đương với đoàn trưởng, mọi người gọi vậy luôn cho tiện.

Cũng bởi vì ở Bộ quân vụ có tình huống đặc thù, cho nên những năm gần đây mặc kệ là gia đình quân nhân tới nhiều hay ít đều không được vào làm, bởi vì chỉ cần vào đó làm liền tương đương với việc trở thành bộ đội, được hưởng lương nhà nước, tính chất hoàn toàn khác với những người làm ở nhà ăn, trường học hay bệnh viện.

Kết quả hiện tại bỗng dưng Liễu Tố Tố nói với anh rằng cô muốn vào đó làm việc!

Phản ứng đầu tiên của Hàn Liệt chính là không tin, chờ sau khi phục hồi tinh thần, lại cảm thấy Liễu Tố Tố sẽ không lừa anh, rất nhanh lại cảm thấy lo lắng∶ “Vậy đoàn trưởng Trương có nói em sẽ nhận chức vụ gì hay không?”

Anh lo lắng không phải không lý do, Liễu Tố Tố vừa mới tới, không ít người không biết cô trông thế nào, nếu bất thình lình truyền ra tin cô được vào Bộ quân vụ, sẽ giống như việc một tân binh được thăng lên làm đoàn trưởng vậy, ngoại trừ kinh ngạc, mọi người cũng sẽ không phục, nói không chừng còn muốn đến nói lí luận.

Tình huống này rất dễ bị người cả quân khu nhằm vào, trừ phi cô có thể lấy ra bản lĩnh thực sự, bằng không không ai nguyện ý chịu phục.

“Chưa nói, đoàn trưởng Trương đoàn bảo tôi cứ đi làm trước, đem hệ thống tưới nước chứng thực rồi bàn lại sau.” Liễu Tố Tố thả ít bồ kết vào chậu.

Động tác của Hàn Liệt cứng lại∶ “Hệ thống tưới nước gì?”

Sao anh mới ra ngoài có một ngày mà hình như trong nhà cái gì cũng thay đổi.

Liễu Tố Tố không trả lời, hỏi anh∶ “Trong nhà có đèn pin không?”

“Có.” Lần trước Hàn Liệt được thưởng, ngày thường cũng tiếc mang ra, sợ đem hết pin là khỏi dùng được nữa.

Đợi mấy mấy đứa nhỏ tắm rửa xong, Liễu Tố Tố lại giúp bọn nó gội đầu sạch sẽ, dặn dò ở trong sân lau tóc, đừng chạy nhảy lung tung, sau đó cầm đèn pin dẫn Hàn Liệt đi ra ngoài ruộng.

Đêm xuân thập phần náo nhiệt, dưới cỏ vang lên tiếng các loại côn trùng, nương theo ánh trăng chiếu xuống đất, Liễu Tố Tố lột đống cỏ dại ra∶ “Anh xem đi.”

Dù sao cũng là buổi tối nên tầm mắt bị hạn chế, Hàn Liệt chỉ cảm thấy phía dưới cỏ có cái gì đó, chờ đến lúc mở đèn pin lên mới phát hiện có mấy cái ống trúc.

Qua mấy ngày, ống trúc đã mất màu xanh ban đầu, chôn ở dưới cỏ dại càng khó trông thấy nhưng Hàn Liệt từng là quân trinh sát, thính giác rất tốt, rõ ràng nghe được có tiếng nước chảy từ trong ống trúc truyền ra, sờ sờ, quả nhiên thấy ướt.

“Không phải trên mặt đất đâu, anh nhìn chỗ này đi.” Liễu Tố Tố kéo tay anh dịch lên phía trước, “Sờ thấy không?”

Cô muốn cho Hàn Liệt thấy mấy cái lỗ cô đục trên thân trúc, nhưng tay mới vừa buông ra, lỗ tai Hàn Liệt đột nhiên đỏ lựng, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác khác lạ, anh lập tức nghiêng nghiêng đầu, hầu kết dưới cổ áo có chút không được tự nhiên trượt trượt.

Cũng may là trời tối nên Liễu Tố Tố không phát hiện anh bất thường, thấy anh đột nhiên quay đầu liền hỏi∶ “Làm sao vậy? Chỗ đó có người?”

“Không có gì.” Hàn Liệt bình tĩnh trở lại, ngón tay nghiền nghiền, phát hiện trên thân trúc có không ít lỗ, mỗi cái đều rất đều, đường kính không lớn, có thể bảo đảm nước từ bên trong nhỏ giọt xuống dưới, đồng thời dòng nước cũng sẽ không quá lớn.

“Đây là hệ thống tưới nước mà em nói?”

“Đúng vậy.” Liễu Tố Tố đứng lên, “Ở chỗ chúng ta nhiệt độ không khí cao, lại thêm khô hạn, trực tiếp tưới nước không chỉ mệt còn lãng phí, nếu dùng biện pháp này, nước có thể trực tiếp tưới vào rễ cây, cứ như vậy hiệu quả sẽ tăng không ít. Hơn nữa nước không vung vãi ra ngoài cũng không dễ mọc cỏ, đến lúc đó không chỉ bớt phải nhổ cỏ, chất dinh dưỡng cũng sẽ không bị hấp thu mất…”

Hàn Liệt nghiêm túc nghe cô nói, trong đầu không tự chủ được chỉ còn lại thanh âm của cô.

Có lẽ chính Liễu Tố Tố cũng không biết, lúc đàm luận về việc cô am hiểu, trong mắt mang theo tự tin khiến cả người cô như đang phát sáng, đã nhìn cô rồi thì không còn thứ gì có thể lọt vào mắt Hàn Liệt.

Liễu Tố Tố nói xong, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh∶ “Anh thấy sao?”

Hàn Liệt gật đầu, “Giờ tôi có thể hiểu vì sao đoàn trưởng Trương đến tìm em rồi.”

Mặc dù anh là người không hiểu biết nhiều về việc đồng áng nhưng nghe Liễu Tố Tố nói xong cũng cảm thấy phương pháp này rất hay. Đáy lòng càng thêm khiếp sợ, anh ngờ Liễu Tố Tố những việc thế này cũng hiểu, còn có thể làm tốt như vậy.

Hàn Liệt rõ ràng không khen nhưng Liễu Tố Tố lại cảm thấy có chút ngượng ngùng∶ “Đi thôi, chúng ta trở về đi.”

Tuy không có muỗinhưng trong bụi cỏ có không ít mấy con côn trùng bò sát, đứng ở bên trong một lát đùi thực sự rất ngứa.

Hàn Liệt cũng đứng dậy, trên đường trở về, anh nghĩ nghĩ nói∶ “Nếu có người nói lung tung, em cứ nói lại với tôi.”

Anh đã biết vì sao Liễu Tố Tố có thể vào làm trong Bộ quân vụ nhưng những người khác thì không biết, đoàn trưởng Trương lại định bảo mật, tạm thời không nói cho bên ngoài, chắc sẽ có một số người ở sau lưng khua môi múa mép, cảm thấy cô dựa vào quan hệ mới vào được chỗ làm. Đặt ở trên người Hàn Liệt, anh chỉ cảm thấy thân chính không sợ bóng tà, dù bị nghi ngờ cũng không sao, nhưng đổi thành Liễu Tố Tố, anh lại không hy vọng cô phải chịu loại ủy khuất này.

Liễu Tố Tố hiểu được ý anh, cười nói∶ “Anh cứ yên tâm đi, đoàn trưởng Trương không nói ra bên ngoài là bởi vì hiện tại chưa tìm ra được phương pháp tốt nhất, sợ làm mọi người mất công vui vẻ một hồi, nếu có thể giải quyết chắc chắn sẽ không giấu nữa đâu.”

Hôm nay sĩ quan hậu cần vừa đi, cô liền cùng đoàn trưởng Trương hàn huyên hồi lâu, đoàn trưởng Trương càng bàn càng hưng phấn, lập tức bảo Liễu Tố Tố đi làm ngay.

Liễu Tố Tố vốn đang đợi cơ hội này, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là cô cũng không giấu giếm mà nói thẳng∶ “Bây giờ còn một vấn đề, chính là ống trúc.”

Ống trúc không khó làm nhưng bởi vì là làm từ cây trúc nên không thể dùng được trong thời gian dài, dầm mưa dãi nắng càng dễ hư thối, một khi có chỗ hỏng sẽ phải sửa trên quy mô lớn. Hơn nữa cây trúc quá giòn, không chịu được va chạm, nếu muốn đem hệ thống tưới nước mở rộng ra toàn quân khu, dùng cây trúc tuyệt đối không thực hiện được.

Ngoài ra còn có vấn đề về nguồn nước, Liễu Tố Tố có thể sử dụng dòng suối trên núi là vì ruộng nhà cô gần núi, địa thế là sườn núi nên nước cứ theo đó mà tự chảy xuống, ruộng cũng không lớn quá mức nên lượng nước trong suối còn đủ dùng. Nhưng mở rộng ra toàn bộ quân khu chắc chắn phải thay đổi

Đoàn trưởng Trương sau khi hưng phấn cũng bình tĩnh lại∶ “Cô nói đúng, nguồn nước còn dễ giải quyết, dùng luôn nước trong sông, mua mấy cái máy bơm nước về là được, nhưng ống dẫn có thể sử dụng cái gì thay thế đây?”

Vật liệu có thể thay thế rất nhiều như plastic, sắt thép hay thậm chí là cao su đều có thể, Liễu Tố Tố có thể nói ra vài thứ, nhưng vấn đề lớn nhất là, hiện tại vật tư thiếu thốn, chỗ nào có mấy thứ này?

Đoàn trưởng Trương cũng không nóng nảy, dặn Liễu Tố Tố ngày mai đi làm trước, đến lúc đó lại thương nghị.

Trở về nhà, Liễu Tố Tố liền bắt đầu vẽ bản thảo, trước cô nói muốn sửa phòng tắm vẫn trì hoãn đến bây giờ.

Mấy ngày nay còn ổn, thời tiết không quá nóng nhưng chờ tới giữa tháng 5 sẽ nóng lên, không làm nhanh đến lúc đó còn phải cố chịu vào trong phòng để tắm rửa, cô cảm thấy mình chắc là tiêu mất.

Lại còn nhà vệ sinh nữa, giờ chỉ có thể dùng bô rồi đến sáng đi đổ, nhà ai cũng vậy, nhưng Liễu Tố Tố chịu không nổi mùi kia, cho nên phải nhanh chóng vẽ ra bản thiết kế mới được.

“Đến lúc đó dùng gạch đất sao?”

Hàn Liệt nghĩ nghĩ, “Dùng gạch nung đi.”

Còn phải ở không ít năm, nếu sửa thì sửa cho tốt.

“Được.” Liễu Tố Tố biết bây giờ xây nhà đều là nhờ người khác đến hỗ trợ, một mình Hàn Liệt cũng lo liệu không hết việc, mà đưa tiền thì không hay lắm, dứt khoát đến lúc đó mời mọi người ở lại ăn cơm, làm xong thì mua quà tặng bọn họ đi.

“Chú Hàn ơi, đi ngủ thôiiii!” Phòng bên cạnh truyền đến tiếng Hàn Trình.

Liễu Tố Tố nhìn anh∶ “Mấy giờ rồi?”

Hàn Liệt nhìn sắc trời∶ “Chắc khoảng 9 giờ.”

“Đúng là đã đến giờ đi ngủ.” Hôm nay ra ngoài ruộng dạo qua một vòng, không cẩn thận muộn đến tận bây giờ, chỉ là điều này cũng cho thấy được tầm quan trọng của đồng hồ, bằng không mấy giờ cũng không biết.

“Mau đi ngủ đi, ngày mai còn đến nhà thím Dư ăn cơm nữa.” Liễu Tố Tố cởi áo khoác cho Tú Tú, nhét cô bé vào trong chăn.

“Ừm.” Hàn Liệt gật đầu đi ra ngoài, một lát sau lại vòng trở về, ném ra một thứ∶ “Nhớ bôi đó.”

Hàn Tú Tú mở to mắt∶ “Dì ơi, đây là cái gì ạ?”

Liễu Tố Tố nhìn nhìn, là cao Vạn Kim. Vừa mới từ ngoài ruộng trở về đùi cô liền thấy hơi ngứa, ban đầu cô muốn tìm thuốc để bôi, sau đó lại vội vã vẽ nên quên mất.

Lúc này cuốn ống quần lên, phát hiện quả nhiên phía trên nổi lên không ít nốt đỏ.

Da Liễu Tố Tố trắng, mấy nốt đỏ trông càng thêm dọa người, thấy Tú Tú gấp gáp, cô vội vàng an ủi: “Không sao đâu, chỉ là bị bọ cắn thôi, bôi chút thuốc là tốt ngay.”

“Dì ơi, để con bôi cho dì nha?” Cô bé không yên tâm nói.

“Được.” Liễu Tố Tố vặn nắp cao Vạn Kim đưa qua.

Cô bé có lẽ là bị doạ sợ rồi, sợ cô đau lại sợ cô ngứa, tay nhỏ chỉ dính thuốc động tác cực kỳ nhẹ nhàng, bôi xong lúc sau còn bĩu môi nhẹ nhàng thổi∶ “Thổi phù phù là không đau nữa.”

Liễu Tố Tố thấy đáng yêu vô cùng, ôm cô bé vào ngực, cúi đầu hôn một cái vào má bé con nhà mình∶ “Cảm ơn Tú Tú nha, quả nhiên không đau một chút nào luôn.”

Hàn Tú Tú đột nhiên bị hôn một cái, y như chim nhỏ bị chấn kinh ngây ngẩn cả người, nghe được Liễu Tố Tố nói mới yên tâm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng gật gật đầu.

“Mau ngủ đi.”

Hàn Tú Tú ngoan ngoãn chui vào trong chăn, ở góc Liễu Tố Tố không nhìn thấy, sờ sờ mặt mình, vui vẻ nhếch lên khóe môi.

Dì thơm mình. Mình thích được dì thơm!

Liễu Tố Tố thấy cô bé nằm xuống mới tắt đèn, trong nháy mắt căn phòng rơi vào tối tăm mới nhớ ra, rõ ràng cô mặc quần dài, sao Hàn Liệt biết cô bị côn trùng cắn nhỉ?

***

Bởi vì ngày mai phải đi làm liền, Liễu Tố Tố định nhân lúc rảnh dọn dẹp trong nhà hết một lượt.

Trong nhà có bốn đứa nhỏ, lớn nhất mới chỉ năm tuổi, đoàn trưởng Trương sợ cô không yên tâm nên cố ý nói cô không cần cả ngày đều ở văn phòng, có việc cần thì qua, thời gian khác làm việc ở nhà cũng không sao.

Liễu Tố Tố đương nhiên là nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận một chút vẫn là không nên để mấy đứa nhỏ ở nhà một mình, tuy nơi này là quân khu, vấn đề an toàn không cần lo lắng nhưng mấy nhóc nhà cô quá đặc thù. Lớn quá an tĩnh, nhỏ quá nghịch ngợm, còn có Tú Tú, tuy rằng trải qua một đoạn thời gian ở chung không còn bài xích hai em trai Hàn Tiền, nhưng dưới tình huống không quá cần thiết sẽ không chủ động theo chân bọn nó chơi.

Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, định chuẩn bị nhờ Trần Nam giúp cô trông. Trần Nam trước đây làm việc ở Cung Tiêu Xã nhưng bởi vì sinh con nên nhường công việc cho người khác, cô ấy ở nhà chăm sóc con trai nhỏ mới mấy tháng.

Kỳ thật nếu nhờ chị Lữ giúp, có lẽ chị ấy vẫn có thể đến giúp, dù sao nhà chị ấy còn có mẹ chồng, nhưng nhà chị Lữ không có con gái, Tú Tú không có bạn chơi cùng, hơn nữa mấy đứa Hàn Tiền, Đại Cường đều không lớn bằng Ngưu Đản nhà Trần Nam.

Cũng may bọn nhỏ xem như nghe lời, Trần Nam chỉ cần trông bọn nó không chạy loạn là được, mỗi ngày giữa trưa cô sẽ trở về ăn cơm, thuận tiện nấu cơm cho mấy đứa nhóc luôn, buổi tối tan tầm lại về nhà, cứ như vậy cũng sẽ không chậm trễ Trần Nam làm chuyện khác.

Liễu Tố Tố không lo lắng Trần Nam sẽ từ chối nhưng cô có việc quan trọng cần giải quyết.

Chính là Hàn Cẩm.

Mấy ngày nay, Liễu Tố Tố dù là làm gì đều dẫn theo Hàn Cẩm, thường xuyên để nhóc giúp mình làm việc, dù không có việc gì cũng sẽ dặn nhóc làm. Trải qua mấy ngày, tuy rằng Hàn Cẩm nhìn qua có vẻ vẫn an tĩnh giống trước kia, nhưng Liễu Tố Tố có thể cảm nhận được tình huống của nhóc đã tốt lên không ít, ít nhất là đồng ý bôi thuốc, ánh mắt cũng khôi phục thần thái.

Cũng bởi vậy nên cô mới lo lắng Hàn Cẩm có muốn đi cùng cô hay không, nếu để thằng bé chơi ở nhà cùng các em nhiều lắm là hai tiếng thì không sao, nhưng nếu gặp phải hôm cô bận quá, có khi cả ngày cũng không về được. Liễu Tố Tố muốn hỏi nhóc trước rồi mới đưa ra quyết định.

Hàn Liệt dậy sớm, xưa mấy đứa nhỏ sẽ còn ngủ nướng mới dậy, nhưng từ khi Liễu Tố Tố mua mấy con gà con về, mỗi lần Hàn Liệt dậy, Hàn Cẩm sẽ dậy theo, ban đầu Hàn Liệt tưởng rằng nhóc không ngủ được còn giúp nhóc lấy quần áo tới. Không nghĩ tới thằng nhóc này mặc quần áo xong chân ngắn liền chạy bạch bạch về phía chuồng gà, ngẩng đầu nhỏ cẩn thận nhìn nhìn, xác định bốn con gà không thiếu con nào mới nhẹ nhàng thở ra.

Liễu Tố Tố sau đó mới biết việc này, không nghĩ tới Hàn Cẩm có tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ như vậy, cô còn dặn nhóc không cần lo lắng, chuồng gà đã khóa, gà con khẳng định không có vấn đề. Nhưng Hàn Cẩm vẫn kiên trì dậy sớm, Liễu Tố Tố tính tính thời gian các con ngủ, phát hiện cũng đủ nên sau đó cũng tùy nhóc.

Hàn Cẩm dậy sớm, mấy đứa nhỏ còn lại cũng dậy luôn, mặc xong quần áo cũng không chạy loạn, mỗi đứa cầm một cái que nhỏ chạy đến vườn rau đào giun.

Hiện tại không có thức ăn chăn nuôi, cho gà ăn lương thực lại quá lãng phí, ăn giun gà sẽ mau lớn hơn, Liễu Tố Tố liền không ngăn cản bọn nó, chỉ dặn bọn nó lúc đào giun đừng dẫm lên mầm cây, hơn nữa không được qua vườn bên kia đào.

Mấy con giun không tính là gì, nhưng cô không muốn có cớ cho bà Thái gây chuyện, trải qua việc vườn rau cùng sự kiện nhà ăn lần trước, hai nhà xem như chính thức kết thù.

Lúc mấy tiểu đậu đinh đang đào giun, Hàn Cẩm cũng dẩu mông ngồi xổm bên trong, đào đặc biệt nghiêm túc, còn không quên vươn tay đỡ lấy mũ, sợ gió thổi bay mất mũ bảo bối.

“Tiểu Cẩm, đến chỗ dì nào.”

Hàn Cẩm tưởng đã tới thời gian bôi thuốc, đưa bát giun cho Hàn Tú Tú, nhanh chóng đi đến. Cũng không cần Liễu Tố Tố nhắc nhở, ngoan ngoãn cởi mũ, ngẩng đầu nhỏ chờ đợi.

Liễu Tố Tố sửng sốt∶ “Rửa mặt chưa?” Cô cũng suýt quên mất việc này.

Thấy nhóc gật gật đầu, liền đem thuốc từ trong phòng ra, mới vừa ra tới nơi đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, là phó đoàn trưởng Thái đang đi xuống, cũng không biết xảy ra chuyện gì, biểu tình trên mặt rất thống khổ, nhìn thấy Liễu Tố Tố muốn nói gì đó không dám, cuối cùng trừng mắt nhìn cô một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.

Liễu Tố Tố: “…” Người nào đây trời.

Tuy từ sau khi có hiềm khích với bà Thái, Liễu Tố Tố không muốn tiếp xúc với mấy người nhà này, nhưng hiện tại tự dưng bị trừng mắt cũng cảm thấy có chút không vui.

Cô cũng lập tức quay đầu trừng mắt với phó đoàn trưởng Thái một cái, đặc biệt lúc phát hiện hắn đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo trong lòng càng ghét bỏ hơn. Phó đoàn trưởng Hàn nhà cô chưa từng đi xấu như vậy đâu.

Hiện tại đã có mũ nên Hàn Cẩm đồng ý bôi thuốc, hơn nữa vành nón ngăn ánh nắng mặt trời, vết sẹo càng hồi phục nhanh, trẻ con vốn dĩ trao đổi chất mạnh, Liễu Tố Tố cảm thấy chờ mấy ngày nữa vết sẹo có thể nhạt đi.

“Tiểu Cẩm, con có nhớ đêm qua dì nói dì phải đi làm không?”

Hàn Cẩm gật gật đầu, nhóc nhớ rõ.

“Bác Trương hôm qua đó, cũng chính là lãnh đạo của dì, ông ấy biết nhà chúng ta nhiều trẻ con nên cho phép dì về sau có thể làm việc ở nhà, nhưng vẫn có một số thời điểm tránh không được phải ra ngoài làm, con cùng các em ở nhà thì dì không yên tâm, về sau nếu dì đi làm, các con liền đến nhà Ngưu Đản chơi được không, chờ tan tầm dì đến đón các con về, nhé?” Liễu Tố Tố nhẹ giọng hỏi.

Hàn Cẩm chớp chớp mi, qua một lúc lâu mới hỏi∶ “Vậy dì...sẽ về đúng không ạ?”

“Đương nhiên rồi, nhiều nhất là một ngày, chỉ cần không có việc gì, dì sẽ mau chóng trở về, đến nhà Thiết Đản đón Tiểu Cẩm, chúng ta cùng nhau ăn cơm, được không?”

“Được ạ.” Hàn Cẩm điểm điểm đầu nhỏ, lại nói∶ “Còn có em trai em gái nữa.”

Liễu Tố Tố trước mắt sáng ngời, “Đúng rồi, còn có em trai em gái, các con cùng nhau trở về, cùng ăn cơm ngon nha!”

Đây đúng là chuyển biến tốt đẹp, trước đây Hàn Cẩm tuyệt đối sẽ không suy xét đến những người khác, với nhóc mà nói, đến chính mình còn không quan trọng, sao có thể suy nghĩ cho người khác? Xem ra mấy ngày nay 'liên minh nuôi gà' rất có hiệu quả.

“Anh cả mau tới đây, bọn em bắt được con giun dài lắm nè!” Hàn Trình đột nhiên lớn tiếng gọi, Hàn Cẩm lập tức chờ mong nhìn về phía Liễu Tố Tố, cô cười gật gật đầu∶ “Đi đi, con trông các em nhé, đừng để bọn nó làm bẩn quần áo.”

“Vâng ạ!”

Thật ra không cần Liễu Tố Tố nói bọn nó cũng sẽ đặc biệt chú ý, hiện tại tích cóp ngôi sao đã trở thành việc mà mấy đứa mong chờ nhất — trừ Hàn Cẩm vì nhóc để ý nhất là nuôi gà con.

Làm việc nhà mấy ngày, mấy đứa nhỏ đều đã tích cóp đủ hai mươi ngôi sao, nếu không phải hôm nay đến nhà Dư Hồng Anh ăn cơm, Liễu Tố Tố phải đi mua thịt rồi.

Sau khi Hàn Cẩm đáp ứng, Liễu Tố Tố liền đi tìm Trần Nam.

Trần Nam nghe xong liền sửng sốt∶ “Chị dâu... công việc của chị không phải là…”

“Bị bà Thái phá hỏng?” Liễu Tố Tố cười nói, “Không phải việc đó.”

Lại đơn giản cùng cô ấy giải thích một chút, đoàn trưởng Trương nói trước khi có biện pháp thực hiện, không cần đem việc tưới nước nói cho mọi người, nhưng cũng chưa nói việc Liễu Tố Tố đi làm cần bảo mật.

Trần Nam không giống Hàn Liệt hiểu ý nghĩa việc đến Bộ quân vụ làm, cho rằng chỗ đó không khác với bên Nhà bộ quản lý nhân khẩu nên cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ thay Liễu Tố Tố.

Ngày hôm qua cô ấy còn cho rằng công việc của Liễu Tố Tố thật sự đã bị bà Thái phá hỏng, trong lòng gấp gáp không thôi, nếu không phải bị con quấy quấn chân, cô ấy liền trực tiếp qua hỏi rồi. Lúc này cô ấy đã yên tâm, cười nói∶ “Đương nhiên là được, chị đừng khách sáo với em, hơn nữa chị chạy tới chạy lui cũng phiền, không bằng cứ bảo mấy đứa ở nhà em ăn cơm luôn đi.”

“Đó là lúc không có việc gì thôi, chờ đến lúc có việc, chị còn sợ không có thời gian quấy rầy em sao?” Liễu Tố Tố lại cùng cô ấy hàn huyên một lát mới về.

Dọn dẹp trong nhà, lại tưới nước ngoài vườn rau, đến gần 2 giờ chiều cô liền chuẩn bị bắt đầu làm đồ ăn.

Hôm nay đến nhà Dư Hồng Anh ăn cơm cũng không thể tay không đi qua, trong vườn ngoài hành thì mấy loại cây khác vẫn chưa lớn, Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, hái ít hành, lấy bột mì định làm bánh hạch đào hương hành.

Bánh hạch đào không khó làm, tuy nhiên hiện tại không có lò nướng nên dùng nồi chưng, cần chú ý độ lửa cùng hơi nước cẩn thận, chờ vất vả làm xong, cô thử một miếng, bánh hạch đào mới ra lò mùi vị tương đối nhạt, nhưng bẻ ra một nửa, cắn một miếng là có thể phát hiện vừa mềm vừa xốp, còn kèm theo mùi hành đặc trưng.

“Nương, nương làm gì món gì ngon vậy ạ.” Hàn Trình vốn đang bên ngoài chơi, muốn vào nhà uống miếng nước liền ngửi thấy mùi thơm nức, lập tức chạy vào, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm trong nồi.

Liễu Tố Tố đút một miếng bánh hạch đào cho nhóc∶ “Thế nào?”

“Ngon ngon! Nương, đây là bánh quy ngon nhất mà con từng ăn đó~!” Hàn Trình mồm ngậm bánh lúng búng nói.

“Cái này là bánh hạch đào, coi như là bánh quy bánh quy cao cấp đi.” Liễu Tố Tố cười cười, bưng hai chén đi ra ngoài: “Bạn nhỏ Hàn Trình, giúp nương mang cái này đến nhà Đại Cường và Ngưu Đản nhé.”

“Vâng ạ!” Hàn Trình lập tức nhận lấy, mới chạy hai bước đã quay về, cười hì hì∶ “Nương, con thế này có phải là làm việc không, có được ngôi sao hay không ạ?”

Liễu Tố Tố không nghĩ tới thằng nhóc này ngày thường thoạt nhìn ngây ngô, phương diện ăn uống lại cơ trí như thế.

Chỉ là ngại quá, nương con còn cơ trí hơn.

“Vẫn tính là làm việc nhưng không có ngôi sao đâu.”

“Vì sao vậy ạ?”

“Bởi vì con vừa mới ăn đồ nương cho đó.”

Hàn Trình đôi mắt trừng lên như chuông đồng, cảm thấy thật đau khổ!

Sớm biết vậy nó đã không trộm chạy vào ăn rồi, chờ nương làm xong nó cũng có thể ăn, còn không cần tốn mất một ngôi sao!

Tiểu tham ăn chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi đi đưa đồ, Liễu Tố Tố nhìn mà buồn cười không thôi, cô đang dùng bếp đất nhưng nồi không lớn, nhiều nhất chỉ có thể chưng mười mấy cái, tất cả một nồi vừa rồi đều cho Hàn Trình đưa đi hết, Liễu Tố Tố định làm thêm hai nồi nữa, một nồi mang tặng Dư Hồng Anh, còn lại để ở nhà ăn.

Trong nhà nhiều con, không chuẩn bị ít đồ ăn thì không được, hơn nữa Hàn Liệt ngày thường huấn luyện cũng dễ dàng đói bụng, dùng giấy dầu gói lại mấy miếng bánh hạch đào mang theo cũng vừa lúc.

Chỉ là như vậy thì bột mì trong nhà cũng hết mất. Xem ra ngày mai cần đến Cung Tiêu Xã một chuyến rồi đi làm.

Lúc cô đang nhào bột, Hàn Trình đã chạy về tới nhà, không chỉ có mang theo hai cái chén, còn có một ít kẹo trái cây cùng mấy cái quả quýt.

Liễu Tố Tố vừa nhìn là biết Trần Nam và Lữ Linh Chi cho, dù sao chỉ cần mang đồ vật qua đó liền không có chuyện không tay trở về.

“Nương, Đại Cường nói cái này quả quýt chua chua, nhưng mà nướng ăn ngon lắm ó.”

Quân khu không trồng quýt, chỗ quả này hẳn là hái trên núi từ năm trước, vỏ ngoài đều đã khô quắt. Trẻ con ngày thường không có việc gì hay chạy nhảy khắp nơi, trên núi có quả dại gì chúng cũng hái được.

“Vậy để ở góc tường đi, ngày mai nhóm lửa nấu cơm nương nướng cho con.”

Hàn Trình đem quả quýt để xuống, lại nói∶ “Nương, Ngưu Đản mua một đôi giày nhựa, đi đẹp lắm!”

“Giày nhựa hả?”

Thời buổi này không có giày thể thao, người lớn trẻ con trên cơ bản đều là đi giày vải, giày nhựa xem như là giày tốt, người bình thường cũng tiếc mua.

“Vâng, Ngưu Đản nói sinh nhật nó sắp tới rồi, nương nó mới mua cho nó một đôi, nương... con cũng thích lắm, chờ đến sinh nhật con, nương cũng mua cho con nha~?”

“Ừ.” Liễu Tố Tố gật đầu, ban đầu cô không đem lời Hàn Trình nói để trong lòng, giày nhựa dù có đắt nhưng trẻ con một năm sinh nhật một lần, cô vẫn mua nổi, nhưng đột nhiên trong đầu lại nổi lên một ý tưởng.

Cô nhanh chóng dừng động tác, chạy đến nhà chính, mở ngăn tủ ở gần cửa ra.

Sau khi Hàn Liệt tìm bên hậu cần làm gia cụ, có mấy cái tủ cũ không dùng được nữa bị bổ ra làm củi, cái tủ trước mắt vẫn dùng được nên cô đặt ở cửa để đựng giày dép.

Lúc ấy Trần Nam còn nói với cô hiện tại mọi người cứ tùy tiện để giày ngoài cửa thôi, không ai lấy tủ gỗ ra đựng giày đâu.

Giày trong nhà không nhiều lắm, thời tiết ôn hoà, cô và mấy đứa nhóc đều đi giày vải do Liễu Thục Vinh làm, nhẹ nhàng lại thoải mái, chỉ có Hàn Liệt cần huấn luyện nên đi giày do bộ đội phát.

Hàn Trình nói giày nhựa đã nhắc nhở cô, nhà bọn họ tuy rằng không có giày nhựa nhưng có giày giải phóng mà, hơn nữa hai loại này không khác biệt lắm, đều là phía trước mũi chân có dán miếng keo dính, phần mu bàn chân là vải dệt, lại dùng dây giày buộc lại là có thể đi.

Thứ Liễu Tố Tố muốn nhìn chính là miếng keo dính ở phần mũi chân kia.

Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến, ống tưới nước chỉ cần rắn chắc vừa phải, chi phí tương đối rẻ là được. Tuy không plastic, không cao su nhưng loại keo trên giày này, nói không chừng sẽ có tác dụng!

Liễu Tố Tố kéo kéo giày Hàn Liệt, phát hiện quả nhiên là được, nhẹ cân, độ cứng vừa phải, chỉ cần tìm được xưởng sản xuất hàng loạt, ống nước khiến bọn họ đau đầu nhất có thể giải quyết rồi!

Liễu Tố Tố kích động không thôi, hận không thể ngay lập tức đi tìm đoàn trưởng Trương nói chuyện, lại nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, đoàn trưởng Trương không đi làm, ngay sau đó cô ngửi thấy một mùi hương kì quái, Liễu Tố Tố hít hít, sắc mặt đại biến:

“Bánh hạch đào của mình!”

Nhờ phát hiện kịp thời, hơn nữa lửa cũng không quá lớn nên bánh hạch đào vẫn có thể cứu chữa.

Dùng giấy dầu gói xong đống bánh, từ trong tủ quần áo, Liễu Tố Tố lấy mấy bộ 'quân trang' mà cô làm mất mấy ngày ra∶ “Đến đây thay quần áo nào.”

“Là quân trang kìa! Nương, hôm nay bọn con mặc quân trang ra ngoài ạ!” Hàn Trình hưng phấn vô cùng, không chỉ nó, ngay cả trong mắt Hàn Cẩm cũng lập loè ánh sáng, nóng lòng muốn thử.

Quân nhân ở niên đại này chính là chức nghiệp thần thánh, có thể mặc quân trang đại biểu cho vinh dự, dù là trẻ con cũng không cưỡng lại được dụ hoặc này.

Liễu Tố Tố cười∶ “Đúng vậy, hôm nay chúng ta mặc cái này.”

Hôm nay là ngày cô chính thức đưa theo mấy đứa nhỏ ra cửa, nên để bên ngoài nhìn thấy họ đang sống tốt bao nhiêu!

Mấy hài tử trong nhà lớn lên vốn dĩ đã ưa nhìn, thời gian này được Liễu Tố Tố tỉ mỉ chăm sóc, trên mặt càng có thịt, càng đẹp mắt hơn, giờ mặc quân trang mới, tinh thần nâng cao vùn vụt.

Liễu Tố Tố đang buộc nút thắt cho Hàn Trình, thằng nhóc đột nhiên hô lên∶ “Chị ơi, chị thật là đẹp~!”

Tiếng lớn làm Hàn Tú Tú hoảng sợ, nhưng trừ dì ra, Hàn Trình là người đầu tiên khen cô bé xinh đẹp, tiểu cô nương tuy thẹn thùng nhưng cũng cười toét miệng lộ ra má lúm đồng tiền∶ “Em trai cũng đẹp lắm.”

Hàn Trình cười ha ha không ngừng, nhóc thích nhất là được người khác khen đẹp, chờ nương buộc nút xong, lại chạy đến trước mặt Hàn Tiền∶ “Anh của em ơi, anh thật là đẹp trai!”

Lưng Hàn Tiền hơi còng, giờ mặc quân trang không khỏi dựng thẳng sống lưng, nhóc da dẻ trắng trẻo, bộ dáng lịch sự văn nhã không khác gì tiểu quan văn chức quân đội.

“Em nói rất đúng, anh cũng cảm thấy anh đẹp trai.” Nói xong, liền xoay người sang chỗ khác đùa nghịch quần áo của mình.

Hàn Trình choáng váng∶ “.… Anh...anh cũng phải khen em đẹp chứ.” Anh chẳng giống chị Tú Tú gì cả!

Hàn Tiền gật gật, em trai ngốc quá đi∶ “Ừ ừ, em cũng đẹp trai.”

Hàn Trình thỏa mãn, lại chạy đến Hàn Cẩm, lớn tiếng nói∶ “Anh cả, anh đẹp trai ghê á~.”

Hàn Cẩm biết nó muốn nghe cái gì, trực tiếp nói luôn∶ “Em đẹp trai.”

“Ha ha ha.” Hàn Trình quả thực vui đến nở hoa.

Liễu Tố Tố nhìn cũng không nhìn, túm nó lại∶ “Được rồi, các con đều đẹp, đều là bảo bối nhỏ của nương.”

Trong lúc nói chuyện, Hàn Liệt cũng đã trở lại, nhìn nhóm 'tiểu quân nhân' trong phòng, mắt không khỏi sáng lên∶ “Trông rất có tinh thần!”

Khó trách lúc trước Liễu Tố Tố muốn dùng vải màu xanh lục quân làm quần áo cho bọn nhỏ, nếu không phải mấy đứa còn đang ở trong nhà, ở ngoài chắc anh cũng không dám nhận.

Cũng là lúc này Hàn Liệt mới hiểu được, từ khi Liễu Tố Tố tới đây, hai đứa nhỏ nhà mình đến tột cùng thay đổi bao nhiêu.

Hàn Trình lập tức sửa lời∶ “Chú Hàn, không phải có tinh thần, là đẹp trai mới đúng!”

Hàn Liệt dở khóc dở cười∶ “Đúng, đẹp, rất đẹp.”

Liễu Tố Tố gọi anh vào trong phòng, từ trong ngăn tủ cũng cầm ra một bộ quần áo, Hàn Liệt ban đầu còn không biết là cho ai, giũ ra phát hiện là cho mình, ngây ngẩn cả người∶ “Tôi... cũng có?”

“Đương nhiên, phải cùng nhau mặc quần áo mới chứ.” - Liễu Tố Tố cười nói.

Chỉ là bởi vì không có vải xanh lục quân, Hàn Liệt là quân nhân chân chính cũng không cần phỏng chế quân trang nên cô dùng vải lỗi đã mua ở huyện thành lúc trước may cho anh một cái áo sơ mi.

Vải lỗi là vải trong lúc nhuộm màu bị lẫn một ít màu sắc khác, vải cô mua có dính chút màu đen, chỗ khác vẫn hoàn hảo, sợ khó coi nên cô cũng đã cắt bỏ chỗ màu đen đó đi rồi.

“Anh mau mặc thử xem.”

Hàn Liệt không nghĩ tới Liễu Tố Tố sẽ may quần áo cho mình, có chút không thể tin được.

Từ khi nương anh qua đời, cha nhanh chóng cưới vợ mới, mẹ kế tất nhiên sẽ không đối xử tốt bao nhiêu với đứa con trai vợ trước là anh, ban đầu cha anh nguyện ý che chở, anh còn có thể ăn được miếng cơm nóng, nhưng có mẹ kế sẽ có cha kế, mẹ kế mang thai, cuộc sống của Hàn Liệt bất ngờ chuyển biến, nếu không phải dì hai đưa anh đi, không biết anh có thể thuận lợi sống đến tuổi tòng quân hay không.

Nhưng Hàn Liệt hiểu rõ, dì hai cũng có con của mình, bà có thể đối tốt với anh nhưng anh cũng không thể cả đời yên tâm thoải mái hưởng thụ, cho nên tuổi vừa đến, anh lập tức tham quân, mấy năm nay ở quân đội mặc kệ là bị thương hay đi làm nhiệm vụ, anh trước nay đều không nói với bà nửa lời, ngoại trừ mỗi tháng đúng hạn gửi tiền cho dì hai, có thể nói Hàn Liệt không còn bất cứ vướng bận gì trên đời.

Đi làm nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, các chiến hữu đều viết di thư, chỉ có Hàn Liệt cầm giấy bút không biết nên đặt bút như thế nào, bởi vì di nguyện của anh chỉ có một câu∶ đem tiền an ủi đều để lại hết cho dì hai.

Cho nên Liễu Tố Tố mới có thể ở trong tủ tìm được mấy bộ quần áo anh vá, quân nhân không phải cái gì cũng biết, chỉ là Hàn Liệt không có ai để dựa vào nên cái gì cũng phải tự mình làm.

Sau nữa, cơ duyên xảo hợp anh đột nhiên nhận nuôi hai đứa nhỏ, lại bởi vì này hai đứa nhỏ mà quen biết Liễu Tố Tố, còn cưới cô, cùng cô và bốn đứa bé xây dựng một gia đình hoàn toàn mới…

Nhìn quần áo mới tinh trên người, Hàn Liệt cảm thấy cổ họng có chút nghèn nghẹn, Liễu Tố Tố không phát hiện anh có gì khác thường, nhón chân chỉnh lại cổ áo giúp anh∶ “Nhìn không tồi, anh thích không?”

Hàn Liệt nhìn cô, gật đầu∶ “Thích.” Nói xong vội vàng bổ sung∶ “Làm rất đẹp.”

“Tất nhiên, cũng không xem tôi học với ai, tay nghề chị Lữ giỏi lắm đấy.” Liễu Tố Tố cười cười, “Đúng lúc trong nhà còn không ít vải dệt, chờ tôi rảnh lại làm cho anh vài bộ nữa.”

Sắp sang hè, Hàn Liệt cả ngày huấn luyện, quần áo hết khô lại ướt, tuy anh đã quen nhưng mặc ở trên người chắc chắn không thoải mái, có thể thay ra sẽ không khó chịu nữa.

Nhìn cô cười tủm tỉm, Hàn Liệt không tự chủ được cong cong khóe miệng∶

“Ừm.”

Đổi quần áo xong liền ra cửa, giờ vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm chiều nên ven đường có không ít người, mấy đứa nhóc tụ tập lại chơi chung một chỗ, nhóm người lớn bên cạnh vừa nói chuyện vừa đóng đế giày.

Đột nhiên, có đứa bé kéo tay nương nó, “Nương, con cũng muốn quân trang! Con cũng muốn mặc quân trang như Hàn Trình!”

Động tác đóng đế giày của người phụ nữ cứng lại, có chút không kiên nhẫn nói∶ “Quân trang cái gì, Hàn Trình không phải là trẻ con sao, trẻ con lấy đâu ra quân...”

Lời còn chưa dứt, vừa nhấc mắt liền ngây dại nhìn đám người Hàn Trình đi đến trước mặt.

Hay thật, đúng là 'quân trang' thật kìa!

Mọi người đều nhìn ra được đây quần áo tự may chứ không phải quân trang chân chính, nhưng vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ, không chỉ kinh ngạc vì Liễu Tố Tố may cho bọn nhỏ bộ quân trang thuần một sắc, còn vì họ đang không tin vào mắt mình.

Đây... đây vẫn hai đứa bé như bị câm nhà Hàn Liệt đấy hả? Như thay đổi thành người khác vậy.

“Đó là Chiêu Đệ sao? Sao trông xinh xắn thế, trước kia không phải con bé tóc vàng, nhìn y như mèo hoang sao!”

“Con bé đổi tên rồi, tên là Hàn Tú Tú đó.”

“Đổi tên rồi? Tôi thấy không giống đổi tên đâu, đổi người luôn thì có!”

Mặc kệ là Hàn Cẩm hay là Hàn Tú Tú, trước kia ở quân khu có tiếng là đứa nhỏ số khổ, không chỉ không thích nói chuyện, còn gầy nhom ốm yếu, bốn năm tuổi mà nhìn còn không bằng mấy đứa bé hai tuổi được chăm bẵm kĩ lưỡng, ai nhìn đến cũng nói một câu tạo nghiệt.

Ban đầu mọi người còn tưởng Hàn Liệt đối xử với bọn nó không tốt, nhưng sau đó mới biết là hai đứa nhỏ không thích Hàn Liệt, đừng nói gọi anh là "cha", tới lâu như vậy một câu cũng chưa nói.

Sau lại nghe nói Hàn Liệt chuẩn bị tìm cho bọn nó mẹ kế, mọi người càng thêm thương hai đứa bé này, rốt cuộc dù là con ruột có khi vẫn không được đối xử tốt, hai đứa Hàn Cẩm là con nuôi có thể có ngày lành sao?

Đặc biệt là lúc Liễu Tố Tố mới đến quân khu, mọi người càng cảm thấy hai anh em Hàn Cẩm về sau sẽ phải nuốt trái đắng rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, Liễu Tố Tố lớn lên xinh đẹp, còn mang theo hai đứa con riêng, vậy không phải cô sẽ dụ dỗ Hàn Liệt để anh chỉ đối tốt với con mình hay sao?

Còn chuyện đổi tên họ cũng chẳng để trong lòng, cảm thấy Liễu Tố Tố chính là đang giả vờ, muốn tạo mối quan hệ với Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú trước, mục đích chính là đem tiền an ủi lừa vào tay, dù sao thì họ không tin cô thật tình đối đãi tốt với bọn nhỏ. Thậm chí còn có mấy người rỗi hơi ở sau lưng cá cược hai anh em Hàn Cẩm đến khi nào thì chịu không nổi ngược đãi nữa.

Hôm nay họ thấy một màn này, gòi xong, còn cá cược cái gì nữa!

Đối với con cái có tốt không căn bản không cần hỏi, vừa nhìn là có thể biết, hiện tại Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú không hề khô gầy lại nhát gan như lúc trước, ngược lại trên mặt đã có da có thịt, toàn thân trên dưới vệ sinh sạch sẽ, được mặc quần áo mới, nhìn qua so với trẻ con trong thành còn 'tây' hơn, như vầy còn ai dám nói Liễu Tố Tố đối đối xử với bọn nó không tốt.

Xem ra Hàn Liệt đúng là không cưới sai người rồi!

Mọi người tâm tư khác nhau, nhóm trẻ con hâm mộ không thôi, tất cả đều khóc lóc ầm ĩ nói mình cũng muốn mặc quân trang.

Mấy đứa nhóc nhà Liễu Tố Tố trong lòng đắc ý cực kỳ, đặc biệt là Hàn Trình, ưỡn ngực nhỏ, bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang y như con gà chọi. Hàn Cẩm vốn dĩ không cảm thấy có gì nhưng nhìn thấy em trai biểu hiện như vậy cũng không tự chủ được ngẩng cao đầu, có chút vui vẻ đi về phía trước.

Liễu Tố Tố hài lòng đi đằng sau.

Lúc đến nhà Dư Hồng Anh, đương nhiên lại là một trận khen ngợi, nói bà chưa từng thấy con nhà ai đẹp thế này, còn không ngừng nhét kẹo vào lòng bọn nhỏ. Hàn Tiền hơi ngượng ngùng, chỉ có Hàn Trình như cá gặp nước, cứ kêu bà Dư bà Dư ngọt xớt, dỗ Dư Hồng Anh cười đến mức thấy răng không thấy mắt.

Chung sư trưởng ngồi ở một bên vui tươi hớn hở∶ “Đứa bé này nhà cậu không tồi, rất có tinh thần, là một mầm non tốt.”

Liễu Tố Tố đi giúp đỡ Dư Hồng Anh, ở nhà chính chỉ có Hàn Liệt, anh cười cười∶ “Đều là do nương nó dạy dỗ tốt.”

Chung sư trưởng nghe được lời này cảm thấy ngoài ý muốn∶ “Xem ra cậu thật sự rất vừa lòng với đồng chí Liễu nhỉ.” Ông trước nay chưa từng nghe Hàn Liệt khen ai như vậy đâu.

Hàn Liệt cười, nhìn các con đang chơi cùng con trai Chung sư trưởng, không trả lời mà hỏi∶ “Sư trưởng, vậy khi nào tôi có thể gửi báo cáo kết hôn?”

Vừa nghe anh hỏi, Chung sư trưởng lập tức nghẹn lời, ông cũng muốn nhanh chóng giao kết quả cho Hàn Liệt lắm chứ, nhưng đợi mãi mà bên kia không phản hồi lại, mà việc này lại không thể trực tiếp nói cho Hàn Liệt, chỉ có thể vắt óc lấy cớ.

Ông vừa nghĩ vừa mắng Triệu chính ủy, cái lão già Triệu này, dặn ông lừa gạt nhưng gạt thế nào thì lại không nói rõ!

Trong lúc đang không biết trả lời ra sao, đột nhiên con trai ông nói∶ “Cha, có người tìm cha.”

Chung sư trưởng thở phào một hơi: “Tôi ra xem là ai đã.”

Đoàn trưởng Trương đang ở bên ngoài chờ ông, thấy trên mặt ông mang theo ý cười, không khỏi hỏi ∶ “Có tin gì tốt hả?”

“Không có không có.” Chung sư trưởng lôi kéo đoàn trưởng Trương, “Ông tìm tôi có việc gì?”

Nghĩ thầm, hôm nay dù không có việc gì ông cũng phải nhiều lời cho tôi, tốt nhất là chống được đến lúc ăn cơm, miễn cho thằng nhóc Hàn Liệt lại tới thúc giục.

Đoàn trưởng Trương gật đầu∶ “Đúng là có việc thật.”

“Ông nói đi.” Chỉ cần không để ông trở về đối mặt với Hàn Liệt, chuyện gì cũng được.

“Bên văn phòng tôi muốn thêm một người, hơn nữa việc này hơi gấp, đến lúc đó ông nhớ giục bên thẩm tra chính trị nhanh một chút.” Bộ quân vụ nhận người cần được sư trưởng đồng ý, hơn nữa còn phải thẩm tra chính trị, chỉ có thông qua mới có thể gia nhập vào làm.

Chung sư trưởng nghe được hai chữ "thẩm tra chính trị" liền thấy đau đầu, nhưng cũng gật đầu đồng ý, rốt cuộc trừ Liễu Tố Tố ra, những người khác thẩm tra chính trị cũng không khó.

“Ông nói xem là ai.”

Rất nhanh Chung sư trưởng liền nhận ra mình gật đầu quá sớm. Bởi vì ngay sau đó đoàn trưởng Trương nói: “Vợ đồng chí Hàn Liệt - đồng chí Liễu Tố Tố.”

“Liễu Tố Tố?” Chung sư trưởng hoảng sợ, không khỏi cất cao giọng.

Giây tiếp theo, từ sau lưng truyền đến âm thanh thanh thúy ∶ “Sư trưởng tìm tôi ạ?”

Chương kế tiếp