Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 100: TẠP CHÍ

Ngôi nhà tứ hợp viện của Tô Hiểu Mạn được sửa sang lại một lần nữa từ trong ra ngoài, khiến cho hàng xóm xung quanh chú ý, thím Trương cũng là một người có lòng hiếu kỳ của vô cùng lớn, luôn muốn sang nhà cô để xem tình hình như nào.

“Hiện giờ cháu làm xưởng sản xuất son môi, kiếm được cũng không ít tiền nhỉ?”

“Nhất định là kiếm được tiền rồi, ở cửa hàng bách hóa phía trước còn có một đội ngũ lớn như vậy mà.”

“Trong nhà bọn họ ra ra vào vào thay đổi thật nhiều đồ đạc.”

“Xe máy cũng đã mua, một chiếc phải mất vài ngàn đấy.”

“Vài ngàn thì đã làm sao, nhà bọn họ đã sớm trở thành nhà giàu rồi.”

Trước giờ Tô Hiểu Mạn vẫn luôn không muốn để cho người ngoài tùy tiện vào trong nhà mình, cũng nuôi thêm mấy con chó nữa, có người ngoài tới thì bọn chúng liền hung dữ sủa to, cho đến khi dọa người ở bên ngoài cổng đang nhìn trộm chạy mất mới ngừng lại.

“Khẳng định nhà bọn họ mua không ít đồ đạc.”

“Đó là đương nhiên.”

“Nếu tôi mà là cô ấy, nhất định mỗi ngày đều ngủ không được, chỉ sợ thu hút ăn trộm đến…”

Ngoại trừ có mấy người tò mò giống thím Trương, còn có vài người cố ý muốn xem cô bị mất mặt, ngõ nhỏ bên cạnh, có một gia đình họ Chu, Chu Đông Anh, cô ta có người thân là người phụ trách của son môi Mỹ Lệ Bài, gần đây doanh số của son môi Uyển Hề giảm, không ít người đi mua Son môi Mỹ Lệ Bài, cô ta cũng học theo, kiếm lời được không ít tiền.

“Ai bảo cô ta bán đắt như vậy, hiện giờ không bán được rồi đúng không.”

“Son môi Mỹ Lệ Bài của chúng ta cũng dùng khá tốt nha.”

“Còn có không ít người từ phía nam đến nhà máy của chúng ta nhập hàng đó.”

“Mỹ Lệ Bài của các cô vừa rẻ lại còn dùng tốt, nếu tôi mà tới phía bắc nhập hàng thì nhất định sẽ chọn loại mặt hàng này của các cô…”

Cái người nhà họ Chu này hơi quá đáng rồi, lại còn cố ý tới đầu ngõ nhà bọn họ nói chuyện, trong tay còn cầm một hộp Son môi Mỹ Lệ Bài, chia cho hàng xóm láng giềng.

“Đừng nghĩ hiện giờ các cô đã lớn tuổi nên không cần, phụ nữ cho dù có bao nhiêu tuổi, cũng đều có thể thoa son.”

“Còn có nước tẩy trang, gương trang điểm, nhà máy của chúng tôi cũng đã chuẩn bị hàng hóa xong xuôi hết rồi, chờ mấy ngày nữa sẽ mở bán.”

“Bảo đảm sẽ có tác dụng rất tốt, tôi cũng không phải không có lương tâm, cũng không kiếm lời quá nhiều tiền như vậy.”

“Nào, cô tới thử màu son đỏ rực này xem sao.”

“Hiểu Mạn ơi, cô có muốn dùng thử son môi Mỹ Lệ Bài của chúng tôi hay không, hàng ngon giá rẻ.” Cái người phụ nữ họ Chu lại còn cố ý chĩa son môi về phía cô.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy rất buồn cười nhìn cô ta: “Chị không bán được hàng cho nên mới tặng cho tôi sao?”

Chu Đông Anh cười đắc ý: “Còn không phải là muốn cho cô thử xem thứ tốt của nhà máy chúng tôi sao.”

“Thế ư? Cảm ơn, tôi không cần.”

“Cô biết không? Có một người ở phía nam tới nhà máy của chúng tôi đặt một đơn hàng lớn, hiện giờ chúng tôi đang tăng ca thêm giờ để sản xuất gấp gáp đó, nghe nói người này lúc đầu đến đây là vì son môi nhà cô cơ, nhưng mà bây giờ tôi lại là người nhận được đơn hàng đó.”

“Chuyện này đúng là không có cách nào khác, dù sao cũng là kinh doanh làm ăn, người ta thích son môi Mỹ Lệ Bài của chúng tôi, tôi cũng chỉ có thể xin lỗi cô thôi.”

Tô Hiểu Mạn cười nói với chị ta: “Hy vọng qua mấy ngày nữa, chị còn có thể nói ra những lời này.”

Dứt lời, Tô Hiểu Mạn cũng không nhiều lời với chị ta nữa, trực tiếp đi vào nhà, cái người đàn bà họ Chu này tính tình đúng là ghê tởm.

Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn tính chờ mấy ngày mới đẩy bán hàng mới là son kem và chuốt mi, bây giờ hàng hóa cũng đã chuẩn bị đủ rồi, nên dứt khoát quyết định hai ngày nữa trực tiếp mở bán luôn.

Ngày hôm sau, trên các sạp bán hàng của Uyển Hề ở các cửa hàng bách hóa ở thủ đô đã bày bán các sản phẩm mới, son kem bốn màu, khác hoàn toàn so với những son môi lúc trước, thoa lên trên môi mềm mềm ướt ướt, còn mang theo ánh sáng, màu sắc vô cùng xinh đẹp khiến đôi môi căng mọng.

Rất thích hợp với những người trẻ tuổi năng động.

Vừa đẩy bán sản phẩm mới, không ít các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đã bị hấp dẫn, liền đi qua hỏi thăm, người bán hàng ở quầy còn hỗ trợ chuốt mi vẽ mắt, bôi lên son kem xinh đẹp bóng mềm mới vui vẻ đi hẹn hò với người yêu, bạn bè, trên tay còn cầm theo son kem bốn màu mới mua.

Phụ nữ từ xưa đã có cách tô mi vẽ mày, chẳng qua hiện tại có các loại đồ trang điểm đã không bán mười mấy năm nên không ít người cũng đã quên mất tài nghệ này.

Mi thô, mày rậm, mày lá liễu… Các kiểu dáng mi khác nhau cũng thích hợp với những cách vẽ khác nhau, lông mày khiến cho tướng mạo của một người thay đổi vô cùng lớn, không ít người lông mày nhạt nhoà, dùng bút vẽ kẻ lông mày vẽ bổ sung lên một chút đã thành một đôi mày thanh tú, đôi mắt cũng theo đó mà trở nên có hồn hơn.

Mới đầu có vài người sau khi dùng son môi vẫn cảm thấy trên mặt vẫn có chút nhạt nhòa, sau khi kẻ thêm vài nét trên lông mày, khuôn mặt trở nên càng hài hòa xinh đẹp hơn.

Ngay cả những người trời sinh lông mày quá mức rậm rạp, cũng đến sửa một chút, quầy Uyển Hề vừa cho ra sản phẩm dao sửa lông mày đã được đón nhận rất nhiệt tình.

Thậm chí còn được hoan nghênh hơn so với son kem và bút kẻ mắt.

Cùng so sánh với lưỡi dao thì dao sửa lông mày vừa có vỏ dao lại dễ dàng cầm đi đã trở thành loại được ưu thích của không ít người, không chỉ có tác dụng ở việc cạo lông mày, còn có thể dùng vào những chuyện khác nữa, cầm trong tay vô cùng tiện lợi.

Dùng để sửa lại lông mày lại càng tiện hơn, những người phụ nữ ra ngoài đi dạo ở cửa hàng bách hoá, cho dù không mua son kem hay bút kẻ mắt, cũng sẽ chọn mua một chiếc dao sửa lông mày tiện lợi về, thứ này quá mức tiện lợi.

Ít lãi tiêu thụ mạnh.

Ngay cả Tô Hiểu Mạn cũng chưa nghĩ đến, các sản phẩm cô bán ra được mua nhiều nhất thế mà lại là dao sửa lông mày.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Cũng không biết bọn họ mua trở về rốt cuộc là muốn sửa thứ gì, cũng có không ít con trai cảm thấy dùng vô cùng tốt.

Dao sửa lông mày thành mặt hàng bán chạy, cũng kéo bút kẻ mắt bán chạy theo. Bởi vì dao sửa lông mày, không ít cô gái tay vụng về đã sửa hỏng luôn lông mày của mình rồi, không thể không mua thêm bút kẻ mắt để tô vào lông mày đáng thương của mình.

“Xong rồi xong rồi, lúc tự sửa lông mày tớ không cẩn thận cạo thành cái hố luôn thế là tớ dứt khoát cạo sạch lông mày luôn.”

“Tớ cũng tự sửa nhưng mà không tệ lắm, có phải bị hơi nhỏ một chút rồi đúng không?”

“Tớ đi mua bút kẻ mắt.”

“Ấy, lông mày của cậu vẽ cũng không tệ lắm…”

“Dù sao lông mày cũng đã cạo hết rồi, sau này đành phải chăm chỉ một chút thôi, mỗi ngày sớm một chút để vẽ lông mày đi, nếu không ra khỏi nhà sẽ bị người khác chê cười tớ.”

“Đúng là khỏi cần nói, trước kia lông mày của cậu rất sắc bén đó, hiện giờ vẽ kiểu lông mày này, nhìn cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.”

“Cậu có muốn thử chút son kem màu nhẹ nhàng này không?”

Son kem mới xuất hiện đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, không chỉ doanh số tiêu thụ của son môi Uyển Hề tăng lên, doanh số của son môi Mỹ Lệ Bài lại giảm một nửa, lúc trước thương nhân ở phía nam tới mua hàng hoá, cũng đột nhiên quyết định lại mua thêm một đơn son kem bốn màu Uyển Hề.

Giá cả của son môi Mỹ Lệ Bài bị ép xuống quá thấp, lợi nhuận có hạn, hiệu quả trên môi chênh lệch rất lớn khi so sánh với son môi Uyển Hề, không dễ chịu chút nào, dùng mấy ngày thôi đã khiến đôi môi trở nên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí da môi còn bị khô nứt nẻ, có không ít người tham rẻ mua về nhà sau khi dùng vài ngày, nhìn lại người khác mua son môi Uyển Hề, cũng không biết nên cảm thấy như thế nào nữa.

Hàng hóa nhà này không tốt.

“Son môi Mỹ Lệ Bài dùng không tốt, cậu xem tớ này da môi cũng đều khô hết rồi.”

“Lúc trước tớ dùng Uyển Hề, không hề bị như vậy.”

“Son môi Mỹ Lệ Bài bị dính vào miệng cũng rất đắng.”

“Sau khi thoa lên môi cũng không giữ được màu, sau một lúc đã trở nên rất khó coi, tại sao lại bị phai màu thành như vậy chứ.”

“Cậu nhìn môi tớ này, còn có thể nhìn được sao!?”

Doanh số và danh tiếng của son môi Mỹ Lệ Bài chính thức xuống dốc, có vài người thậm chí còn ngại khi nói mình đang dùng son môi Mỹ Lệ Bài.

Sau khi người thương nhân kia nhìn thấy những tin tức này, sợ sau này không bán được hàng, dứt khoát không nhập hàng của Mỹ Lệ Bài nữa, dẫn theo một đám chạy đi mua son kem. - App TY T

Hiện tại cũng không có làm ăn kinh tế cũng không có quy định gì cả, cũng không ký kết hiệp ước mua bán, nói mua liền mua, nói không mua thì vẫy mông chạy đi, những thương nhân chạy khắp nơi như bọn họ, có thể tin được thì cũng lạ.

Người thương nhân kia vốn muốn mang hàng hoá cho vợ anh ta dùng, nếu là Son môi Mỹ Lệ Bài thì làm sao anh ta có thể yên tâm đưa cho người nhà sử dụng.

Danh tiếng bên ngoài anh ta có thể không cần, danh tiếng ở quê nhà lại không thể không muốn.

Anh ta cũng không muốn ôm hàng trong tay, cũng không muốn dính phải những phiền toái không cần thiết.

Son môi Mỹ Lệ Bài hiện giờ tồn đọng lại một đống hàng hóa, ở thương trường đau khổ chống đỡ, chỉ là quầy hàng của bọn họ đã không có ai thèm hỏi thăm.

*

Tô Hiểu Mạn nói muốn bỏ tiền ra xây dựng công trình phòng thí nghiệm sản phẩm , kế hoạch này cũng đang tiến hành, gần đây cô đang vội vàng làm các loại thủ tục, lựa chọn địa điểm, đầu tiên xây dựng toà nhà lớn để làm phòng nghiên cứu trước, sau đó mới bắt đầu xây dựng ký túc xá công nhân.

Đây cũng là một khoản tiền đầu tư rất lớn, ít cũng phải đến hai ba mươi vạn, Tô Hiểu Mạn tính xong hoá đơn, phát hiện tiền mình mới vừa kiếm được có lẽ lại phải bỏ ra hơn phân nửa rồi.

Trương Vân Đào giúp cô tuyển người ở các trường học trong thủ đô, cũng khá dễ tuyển, Tô Hiểu Mạn bắt đầu tính tiền lương theo doanh số nên tiền lương công tác cao, cũng khoảng hai trăm một tháng, còn có ký túc xá, sau đó đã tuyển được hai mươi người, số lượng nhân viên có thể tạo thành một phòng thí nghiệm loại nhỏ.

Trước khi phòng thí nghiệm chưa có nghiên cứu nào thành công, Tô Hiểu Mạn sắp xếp phòng thí nghiệm tạm thời ở bên cạnh nhà xưởng son môi, mới đầu nhà xưởng còn không ít đất trống và ký túc xá công nhân, những sinh viên mới vừa tốt nghiệp tính khí ngạo đương nhiên không hài lòng với điều kiện công tác như vậy, Tô Hiểu Mạn chỉ có thể cho bọn họ một lời hứa hẹn trước.

“Toà nhà thí nghiệm lớn đang xây dựng, mọi người đừng có gấp.”

Bản vẽ thiết kế toà nhà thí nghiệm lớn và ký túc xá công nhân, là Tô Hiểu Mạn nhờ Tạ Minh Đồ làm giúp, sự nghiệp đồ trang điểm của nhà bọn họ phát triển, vẫn phải dựa vào lão đại phía sau, anh muốn phòng thí nghiệm như thế nào, phải mua sắm những máy móc gì, thì Tạ lão đại nhà bọn họ là người hiểu rõ nhất.

Vì xây nhà cho mình, Tạ Minh Đồ đã học qua không ít kiến thức về phương diện kiến trúc, bây giờ bảo anh thiết kế bản vẽ, đối với anh mà nói cũng coi như không có gì khó cả.

Vợ chồng hai người làm việc tăng ca thêm giờ.

Tô Hiểu Mạn làm xong tất cả các công việc, lại tuyển thêm hai người quản lý là Vương Quyên Quyên và Uông Lưu, tới giúp mình phụ trách bố trí công trình phòng thí nghiệm.

Những sinh viên mà Trương Vân Đào đưa tới, đã bắt đầu làm việc ở phòng thí nghiệm tạm thời, Tô Hiểu Mạn chủ yếu để cho bọn họ nghiên cứu phát minh thí nghiệm như axit amin, sữa rửa mặt, phấn nền, phấn phủ, cùng với nhũ.

Rất nhiều phương án thực nghiệm và ý tưởng, hầu hết đều là Tạ Minh Đồ viết ra, Tô Hiểu Mạn nói cho anh nghe về đồ mà mình muốn, anh lại giả thiết tương quan phương án, bởi vì Tô Hiểu Mạn yêu cầu rõ ràng nên Tạ Minh Đồ và nhóm nghiên cứu phát minh có yêu cầu và mục tiêu chính xác, tất cả mọi việc đều tiến triển vô cùng thuận lợi.

Tạ Minh Đồ phát hiện ra một hạt giống tốt trong nhóm sinh viên đó là Trương Mộc Sâm, để cậu ta phụ trách dẫn dắt nhóm nghiên cứu phát minh. Trương Mộc Sâm xuất thân từ một gia đình nông thôn, cậu ta là anh cả, trong khi học đại học, còn phải gánh theo học phí và sinh hoạt phí của mấy đứa em trai em gái trong nhà, cung cấp nuôi dưỡng em trai, em gái đi học, cho nên không muốn đi làm công việc được phân công, mà muốn đi vào xã hội xông pha một lần.

Nếu sản phẩm có thể nghiên cứu phát minh thành công bắt đầu sản xuất, nhóm nghiên cứu của bọn họ có thể được một khoản tiền thưởng rất lớn, chuyện này đối với cậu ta mà nói là vô cùng có khích lệ, ở phương diện làm ăn buôn bán cậu ta dốt đặc cán mai, cũng không biết ăn nói khôn khéo, anh ta chỉ biết vùi đầu làm thực nghiệm, mới ra xã hội cũng không tìm thấy công việc thích hợp với mình mà lại có thể kiếm được nhiều tiền. Vất vả lắm mới có được cơ hội này, nếu cậu ta có thể có được khoản tiền thưởng kia thì gánh nặng trong nhà có thể giảm bớt được hơn phân nửa, cậu ta còn muốn xây nhà mới ở quê cho cha mẹ cậu ta.

Những việc đó đều cần phải kiếm tiền thật nhiều.

Vào dịp tết cậu ta trở về thôn, còn phải chịu đựng sự chế nhạo trào phúng của họ hàng, nói rằng cho dù cậu ta đã trở thành sinh viên thì thế nào? Sau khi tốt nghiệp làm công việc được phân công, cùng lắm tiền lương cũng chỉ được mấy chục tệ, mà trong thôn đã xuất hiện mấy vạn nguyên hộ*.

*Vạn nguyên hộ là cụm từ chỉ đến hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10.000 nhân dân tệ trở lên. Điều này được coi là số tiền lớn trong thời gian đó.

Người ta cũng chỉ có văn hóa tiểu học, lại giàu có tiền hơn nhiều so với người sinh viên này, hiện giờ đã xây được nhà mới, còn mua tủ lạnh TV… Trương Mộc Sâm dẫn theo đoàn nghiên cứu phát minh vùi đầu làm việc, Tạ Minh Đồ nắm chắc tiến trình nghiên cứu phát minh, Tô Hiểu Mạn phụ trách chi tiền, cần đến tiền gì, thì gửi báo cáo sang cho cô, chuyện ở phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh bên này kết thúc.

Doanh số của sản phẩm son kem mới cũng bắt đầu quá trình tăng trưởng bùng nổ, đơn giản là có một nữ diễn viên điện ảnh thoa son kem màu sắc rực rỡ chụp ảnh hấp dẫn không ít người làm theo, việc này còn được đăng lên báo chí.

Mục đích ban đầu của bức ảnh màu sắc rực rỡ là một nhà sản xuất Tivi màu muốn quảng cáo cho sản phẩm của mình, mục đích là muốn thu hút người mua sắm Tivi màu, kết quả điểm chú ý mọi người thế mà lại ở màu son trên môi nữ diễn viên?

Nguyên nhân chủ yếu trong đó là hầu hết mọi người còn chưa mua nổi Tivi màu, nhưng son môi có mấy tệ thôi cho dù là những nhà có hoàn cảnh bình thường cũng mua được.

Không quan tâm tới giới thiệu Tivi màu, nhìn hai nữ diễn viên cùng thoa son kem thật ra cũng rất được.

Tô Hiểu Mạn đã sớm biết minh tinh có thể quảng cáo hàng hoá, nhưng cô còn chưa kịp quay quảng cáo, đã ngoài ý muốn được trải nghiệm hiệu quả này trước rồi.

Bây giờ Tô Hiểu Mạn đột nhiên có một ý tưởng khác, hiện giờ cô tạm thời không đầu tư nổi vào phim truyền hình, nhưng lại có thể suy xét một quyển tạp chí thời trang trước.

Tạp chí của nhà mình quảng cáo cho sản phẩm của nhà mình, mới có hiệu quả tốt nhất.

Nội dung của tạp chí thời trang có thể bao gồm các loại mỹ phẩm, trang sức, chỉ là loại này có lẽ cũng không bán chạy lắm, có lẽ còn có thể thêm chuyên mục về những địa điểm du lịch hay ăn uống, nếu không thì thêm chút văn chương tình cảm bát quái?

Hiện nay còn đang lưu hành tiểu thuyết võ hiệp, có nên chỉnh thêm một chút hay không?

“Không không không…”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy văn chương tình cảm bát quái còn có thể tính là phù hợp yêu cầu, thêm chút võ hiệp thì có vẻ hơi tạp nham quá mức.

Nhưng mà nếu quyết định muốn làm tạp chí thời trang, Tô Hiểu Mạn cũng cảm thấy đồng thời còn có thể lại làm thêm cả tạp chí kể những tiểu thuyết chuyện ngày xưa.

Chỉ cần thu thập thêm một chút bản thảo tiểu thuyết, bồi dưỡng ra vài tác giả, tương lai có khi cô còn có thể quay phim truyền hình đó nha.

Chương kế tiếp