Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

CHƯƠNG 12: ĐÁNH CƯỢC

Đại đội sản xuất Thanh Hà của thôn Kiều Tâm bọn họ, nếu mà đội trưởng một đội sản suất không làm được gì, không làm tốt kế hoạch sản xuất, mà đội trưởng đội sản xuất cũng không làm việc hiệu quả, cực kì có ảnh hưởng tới thu hoạch một năm của đội sản xuất.

Khi đó công nhật của đội sản xuất bọn họ có giá trị thấp, chỉ tính mười công điểm một ngày, cũng chỉ được có ba bốn xu một ngày, tới cuối năm thì chia hoa hồng, một nhà được chia không bao nhiêu tiền cả.

Sau khi Liễu Triệu Cường được tuyển là đội trưởng đội sản xuất, đi theo cán bộ xã tới thôn kế bên mới được khen ngợi để tham quan, người ta tăng gia sản xuất rất tốt, lại còn làm nơi xay bột, đào thêm ao cá, trại chăn nuôi, đội sản xuất còn làm các loại nghề phụ, mua máy kéo, máy ép dầu… Ngày tháng sinh sống của xã viên đều tốt đẹp, cứ mười công điểm 1 ngày, sẽ có 1 tệ thì 1 năm là 365 tệ, tới cuối năm, những gia đình tham gia lao động nhiều, có thể nhận tới hàng trăm tệ tiền chia hoa hồng, mấy cô gái xung quanh thôn khác, đều muốn gả cho người trong đội sản xuất bọn họ.

Thấy người ta trả hơn một tệ một ngày công, nội tâm Liễu Triệu Cường cũng nóng lên, cũng muốn nhanh chóng làm tăng gia sản xuất, làm nghề phụ, để xã viên có phương diện tốt hơn sớm đề bạt đội sản xuất lên phía trên.

Ông muốn mạnh mẽ tăng gia sản xuất nhưng mà thiếu người lại thiếu tiền, trước đó còn xin với bên trên muốn cho một đám thanh niên trí thức tới đây.

“Chuyện bác cả làm là chuyện tốt!”

Liễu Thục Phượng vỗ vỗ bả vai cô: “Làm việc cho tốt, sẽ an bài cho con một công việc nhẹ nhàng.”

Liễu Thục Phượng biết con gái mình sợ chịu khổ lại sợ bị liên lụy, cũng không trông cậy được cô sẽ bỏ ra bao nhiêu sức lao động, cho dù có làm một công việc nhẹ nhàng lấy mấy cái công điểm, cũng coi như là vì đội sản xuất cống hiến  một chút.

Dù sao nếu con gái bà kiếm được ít, sức lực ít, cũng ăn rất ít, lại chẳng phải mấy người đàn ông như quỷ chết đói đầu thai, chỉ cần Tô Hiểu Mạn không đi đưa cơm cho thanh niên trí thức, đồ ăn của chính cô, chỉ dựa vào người trong nhà cung cấp cũng đủ nuôi sống cô rồi.

“Về sau con sẽ bắt đầu đi làm việc, ngày mai lại đi một chuyến tới nhà bác.”

Sau khi nói chuyện với Liễu Thục Phượng xong, trong lòng Tô Hiểu Mạn cũng đã có quyết định tiếp theo, hiện tại cô sống ở nông thôn những năm 70, mỗi một lần muốn làm gì cũng cần thư giới thiệu, mua thứ gì cũng cần các loại phiếu, tiền cũng không có nhiều chỗ dễ sử dụng.

Cô không thể sống kiểu được chăng hay chớ ở chỗ này được, cần thiết vào đội sản xuất để có cuộc sống tử tế hơn.

Đầu tiên, là cô muốn thay đổi thanh danh của chính mình ở trong thôn!

Cô muốn giúp bác cả tăng gia sản xuất, làm tăng thu nhập của đội sản xuất bọn họ, tuy rằng Tô Hiểu Mạn sẽ không xuống ruộng làm việc, nhưng cô có thể làm các nghề phụ khác, nhưng cô khẳng định là có thể giúp một chút sức lực, cô làm thành phần tham gia sản xuất một cách tích cực, nói không chừng về sau có thể làm cán bộ hội phụ nữ.

Đây là biện pháp một mũi tên trúng hai con chim. Chỉ khi đội sản xuất có thể tăng nguồn thu vào, cuộc sống người trong thôn mới trở nên tốt hơn.

Nếu mà cô cống hiến để tăng nguồn thu vào, cuối năm nhóm xã viên đều có thể chia hoa hồng, như vậy rất dễ để thay đổi thanh danh của cô, cũng nâng cao danh tiếng của cô ở trong thôn.

Danh tiếng càng cao, mới càng dễ làm việc.

Hiện tại trên danh nghĩa cô đã gả cho Tạ Minh Đồ, nhưng là giống như Tô tam ca nói, hai người bọn họ vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, vẫn chưa phải cuộc hôn nhân chính thức, trên mặt pháp luật còn chưa tính là vợ chồng hợp pháp.

Tạm thời cô vẫn duy trì cuộc hôn nhân này với Tạ Minh Đồ, là để cho cả hai cùng có mặt mũi, dùng thân phận đã kết hôn càng tiện làm việc hơn nhiều.

Tính tình của tên nhóc đáng thương Tạ Minh Đồ này rất tốt, hai người bọn họ ở chung còn tính là vui vẻ, bọn họ hẳn là có thể hợp tác với nhau được.

Chờ sau này khi Tạ Minh Đồ được nhà họ Khương nhận về, hoặc là sau năm 77 sẽ khôi phục lại chuyện thi đại học, hai người đường ai nấy đi, tới lúc đó bọn họ ly hôn, vừa khéo lúc ấy có rất nhiều thanh niên trí thức về thành phố biểu tình, một thế hệ mới khá nhiều người ly hôn, bọn họ cũng theo trào lưu mà ly hôn, cũng chẳng còn chuyện gì để nói nữa cả, mà khi đó cùng lắm thì bọn họ cũng mới hai mươi mấy tuổi, tái giá cũng chẳng có gì khó khăn cả.

Cũng không biết Tạ Minh Đồ có đồng ý hay không?

Nếu hai người họ vào lúc này ly hôn, người của hai nhà sẽ ngăn cản, rõ ràng là không ly hôn được, còn sẽ khiến người trong thôn chê cười, Tạ Minh Đồ lại rõ ràng không muốn coi cô là vợ, vậy thì hai người bọn họ chỉ có thể duy trì đoạn hôn nhân giả này một thời gian.

*

Tô Hiểu Mạn từ nhà họ Tô về, Liễu Thục Phượng cho cô một ít khoai lang khô nhà mình phơi, một túi bột mì nhỏ cùng một chút dầu, để cô mang về nhà.

Chị dâu cả Dương Anh Tử giúp cháu trai may quần áo, cũng bảo cô cầm về nhà, Tô Hiểu Mạn đồng ý giúp chị dâu làm quần áo, chờ mấy ngày nữa lại đưa cho chị.

Khoai lang khô Liễu Thục Phượng phơi ăn ngon vô cùng, cô cầm một miếng trực tiếp ăn luôn, có hơi dính răng một chút nhưng lại rất thơm ngọt, giống hệt như thể là cắn hạt dưa vậy, ăn một miếng chưa đã thèm, còn muốn ăn miếng thứ hai.

Cô cầm theo đồ vừa vào đến cửa nhà họ Tạ, đã thấy chị dâu thứ hai dẫn theo Tạ Diệu Tổ đứng chờ sẵn trong sân, vốn dĩ Tạ Diệu Tổ còn đang nhìn đông nhìn tây, vừa thấy Tô Hiểu Mạn thì kéo tay mẹ mình.

Chắc là Tôn Mai bảo cô ta đứng trong sân chờ, nhìn xem Tô Hiểu Mạn mang thứ gì trở về, nếu mà có thể chiếm tiện nghi thì đương nhiên là phải chiếm chút tiện nghi rồi.

Đặc biệt là phải dẫn theo Tạ Diệu Tổ, trẻ con muốn ăn nên lấy, người lớn còn có thể trách cứ gì sao?

“Vợ lão ngũ về rồi đấy à, trong giỏ có thứ tốt gì thế?”

“Để chị dâu nhìn xem.”

Tạ Diệu Tổ phối hợp với lời nói của mẹ mình, xông lên bắt đầu vây quanh Tô Hiểu Mạn, bàn tay muốn vói vào trong giỏ tre.

Tô Hiểu Mạn trực tiếp đẩy bay tay nó, mặc kệ nó là Tạ Diệu Tổ hay là Tô Diệu Tông.

Tạ Diệu Tổ đau tới mức ôm tay lùi về phía sau, lớn tiếng mắng cô: “Người đàn bà lả lơi ong bướm, cẩu tạp chủng, không biết xấu hổ….”

Tạ Diệu Tổ cũng không rõ ràng lắm mấy lời mình mắng là có ý nghĩa gì, người lớn nói như thế nào, nó liền học như thế ấy.

“Người có mặt mũi sẽ không đi cướp đồ của người khác.”

“Chị hai, dạy con trai mình cho tốt vào, đừng duỗi tay lung tung.”

Bị chế nhạo vài câu, chị dâu hai khó thở: “Tô Hiểu Mạn, cô nói lung tung cái gì đấy?!”

Tô Hiểu Mạn không nói gì, muốn đi thẳng vào trong.

Lúc này Tôn Mai từ trong nhà đi ra: “Cãi nhau cái gì? Làm loạn cái gì thế?”

Chị dâu hai cáo trạng: “Mẹ, Tô Hiểu Mạn nói Diệu Tổ của con về sau lớn lên phải bị bắn chết.”

“cái gì?!” Nói đến đứa cháu trai mình yêu nhất, Tôn Mai cũng tức giận: “Tô Hiểu Mạn, tôi muốn xé rách miệng cô ra, sao có thể nói như vậy được!”

Lúc này trong sân nhà họ Tạ cãi nhau cũng khiến cho một hai người khác trong thôn chú ý tới, một bà lão vác rổ tới hóng hớt, người xem náo nhiệt căn bản không chê chuyện lớn, cố ý nói: “Bà Tạ, sao vậy, nhà bà nói ai phải bị bắn chết thế?”

Hô hấp của Tôn Mai cứng lại, bà ta là một người rất chú ý mặt mũi, càng không thích người ngoài nói về chuyện súng bắn với chết chóc trên người đứa cháu trai mình yêu nhất, nghe được những lời này của bà lão kia, lại lấy được vài phần lý trí.

Bà ta mắng ngược lại chị dâu hai: “Vợ lão nhị, cô cũng đừng có nói linh tinh.”

“Chú ý một chút.”

“Chẳng có gì bắn chết cả, là mấy đứa ngốc này nói chuyện linh tinh với nhau.”

Tôn Mai đuổi bà lão thích hóng chuyện kia đi, liền muốn tới tìm Tô Hiểu Mạn tính sổ, nhưng mà Tô Hiểu Mạn đã chặn cửa lại rồi, vốn bà ta muốn đá cửa đi vào đánh chửi cô vài cái cho hết giận, nhưng mà lại nghĩ tới nhà mẹ đẻ của Tô Hiểu Mạn.

Nếu nhà bọn họ dám đánh Tô Hiểu Mạn, người trong nhà Tô Hiểu Mạn cũng dám tới đánh ngược lại nhà bọn họ.

Tôn Mai tức điên người mà nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, ở bên ngoài nhà mắng vài tiếng cho bớt giận.

*

“Tức chết tôi rồi, tức tới nỗi tôi không ăn nổi cơm nữa.” Trở lại phòng ngủ của mình, Tôn Mai liền bắt đầu đấm ngực.

Ông Tạ đang hút thuốc nâng mí mắt lên nhìn.

“Sao tôi lại có thể kiếm về một đứa con dâu như vậy?”

Tưởng Tạ Cẩu Tử cưới Tô Hiểu Mạn là nhặt được của hời, tuy rằng chẳng tốn đồng tiền nào cả, nhưng mà nhà mẹ đẻ của Tô Hiểu Mạn này lại quá tốt, cưới về quả thực như mời về một vị thần tài.

Trước đó con dâu cả và con dâu thứ ba của bà ta, cụp mi rũ mắt làm bà ta thoải mái, làm bà ta cho rằng đứa con dâu nào cũng sẽ nghe lời bà ta nói như vậy, mới lơ đãng chỉ nghĩ không cần mất tiền cũng có thể cưới vợ cho lão ngũ.

“Muốn đuổi bỏ cái tai họa tên Tô Hiểu Mạn này!!!”

Ông Tạ buông điếu thuốc trong miệng ra: “Không phải trước đó bà còn đắc ý, nói ở trước mặt vợ ông Tôn như thế nào? Bà nói không tốn mất một đồng tiền nào mà có thể cưới về đứa con dâu xinh đẹp?”

“Tôi hiện tại đang hận không thể để lão ngũ trả cô ta trở về nhà mẹ đẻ.”

Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, Ông Tạ thầm nghĩ nhà họ Tô sao có thể để nhà họ Tạ bắt nạt con gái bảo bối của họ được?

“Biết được nó là tai họa, thì đừng để cho Diệu Tổ tới trước mặt nó nữa.”

Tôn Mai chột dạ, tính toán về sau ít đi tới chiếm tiện nghi của Tô Hiểu Mạn đi, căm giận nói: “Bảo vợ lão nhị quản lý cho ký chút.”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Về sau nhất định phải dạy cho cô ta một bài học.”

*

Đêm đến, Tô Hiểu Mạn mượn phòng bếp một chút, nhặt ít rau hẹ, đánh hai quả trứng gà, dùng dầu và bột mì mang về từ nhà mẹ đẻ, làm ít bánh rán rau hẹ hình tam giác.

Cho một ít dầu vào trong nồi, để lửa nhỏ, rán hai mặt bánh thành màu vàng cánh rán, lấy đũa chọc thử không thấy mềm, cứng cứng, vỏ vừa giòn vừa thơm, mang theo một chút ánh dầu, mùi hương rau hẹ và trứng gà mạnh mẽ truyền ra ngoài, hấp dẫn con sâu đói trong bụng mọi người.

Tôn Mai vốn dĩ muốn bỏ cơm tối nay, kết quả ngửi được từng đợt mùi thơm này, vẫn phải ra bàn cơm ngồi.

“Thơm quá đi, hôm nay nấu cái gì vậy?”

“Vợ lão ngũ làm?”

“Hôm nay về nhà mẹ đẻ cho ít dầu với bột mì.”

Những người khác nhà họ Tạ đều đang ngồi trên bàn cơm chờ ăn cơm, mũi ngửi được mùi thơm của rau hẹ nồng nàn, nuốt nước bọt liên tục, không có cách nào kiềm chế được, món này thật sự quá thơm.

Bọn họ đều nghe nói chuyện lúc Tô Hiểu Mạn trở về có cãi nhau một trận với chị dâu hai và Tôn Mai, nhưng mà lúc này nghe có đồ ăn ngon, cũng không để ý chuyện này ở trong lòng làm gì cả.

“Khi nào mới ăn cơm vậy?”

Tô Hiểu Mạn bưng bánh rán nhân rau hẹ ra ngoài này, cô làm hai loại bánh rán nhân hẹ, một loại hơi lớn một chút, một loại thì bé hơn loại kia một nửa: “Không có nhiều bột mì lắm, dựa vào số lượng người để làm, mỗi người một cái, bọn trẻ con đang trong thời kỳ ăn nhiều để lớn nên trẻ con ăn loại lớn này còn người lớn thì ăn loại nhỏ.”

Tô Hiểu Mạn không tính toán làm căng quá với người nhà họ Tạ, Tôn Mai và chị dâu hai tới tìm cô gây phiền toái, cô cũng không buồn đối phó, nhưng mà cô có thể mượn sức của ông Tạ, chị dâu cả và chị dâu ba.

Dưới cái nhìn của cô, chị dâu cả và chị dâu ba đã tích tụ oán hận rất sâu với sự bất công của Tôn Mai, về sau chủ chốt gây gổ náo loạn đòi ra ở riêng chính là hai người họ.

Cô chia bánh rán nhân rau hẹ rất nhanh, để trong chén mỗi người một cái, trong chén bọn trẻ con để những cái lớn nhất, ba đứa con nhà chị dâu cả được ba cái bánh rán nhân rau hẹ, hai đứa con gái trong nhà chị dâu ba, Xuân Quyên và Hạ Quyên, được hai cái, bọn nhỏ là lần đầu tiên ăn loại đồ vừa thơm vừa có dầu này, ăn tới mức miệng bóng dầu, cả căn phòng tràn ngập mùi hương thơm mê người.

Chương kế tiếp